sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Những chuyện tình rắc rối - Chương 15

Chương 15. Niềm vui nối tiếp niềm vui

Chuyện tình yêu của tôi và Lâm cứ thế bình lặng trôi qua trong êm đềm hạnh phúc. Đôi lúc tôi thấy bất an khi không nhận được tin tức gì của Thi nhưng rồi lại tự nhủ lòng phải mạnh mẽ nắm giữ hạnh phúc của mình. Lâm thôi không đến lớp học võ, tôi vẫn giữ sở thích hóa trang thành Hùng đến Câu lạc bộ Karate để luyện tập và dạy võ cho bọn nhỏ ngoài giờ học múa trên trường. Đêm cuối cùng của năm âm lịch, Lâm chính thức ra mắt bố tôi, ông không phản đối cũng không tỏ thái độ đồng ý. Tôi biết, bố luôn mong tôi và Tiến trở thành một đôi bởi vì bố tôi và bố Tiến cũng là bạn tâm giao. Có lẽ phải mất thêm một khoảng thời gian nữa để bố thực sự nhận thấy Lâm yêu tôi và chúng tôi cần nhau như thế nào. Với Tiến, cậu cũng đã chấp nhận sự thật và đồng ý vẫn làm bạn bè với tôi dù đôi lúc, tôi thấy rõ sự buồn đau, thất vọng trong ánh mắt cậu mỗi khi nhìn tôi. Giao thừa, tôi và Lâm đứng cùng nhau giữa dòng người đông đúc trên Bờ Hồ ngắm pháo hoa. Lâm ôm tôi rất chặt, anh kéo tôi đứng sát vào người anh. Khi những quả pháo hoa đầu tiên được bắn lên bầu trời, phát ra thứ ánh sáng đẹp lung linh, Lâm hôn nhẹ lên tóc tôi thì thầm:

- Chúc mừng năm mới! Hy vọng sang năm chúng ta vẫn đứng ở đây và em đã là vợ anh.

Tôi mỉm cười gục đầu vào vai anh. Chúng tôi đứng lặng người ngắm nhìn pháo hoa và tận hưởng không khí lúc giao thừa thật đẹp. Mặc dù ngoài trời nhiệt độ rất thấp, nhưng đứng bên cạnh nhau chúng tôi luôn cảm thấy ấm áp.

Kết thúc màn pháo hoa, Lâm tặng tôi một nụ hôn nhẹ lên môi. Cả hai đi ăn đêm, đi lễ chùa rồi chia tay nhau khi trời gần sáng. Lâm muốn dẫn tôi về gặp gỡ bố mẹ anh nhưng tôi từ chối. Có lẽ còn quá sớm, tôi vẫn muốn tốt nghiệp xong thì mới tính đến chuyện ra mắt đó. Anh không giận tôi mà còn âu yếm bảo sẽ đợi tôi đến lúc tốt nghiệp, xin được việc rồi cầu hôn luôn làm tôi bối rối, e thẹn. Đó là quãng thời gian đẹp nhất của cả hai, chúng tôi dường như đã quên hết mọi người, mọi chuyện xung quanh. Thế giới chỉ xoay quanh hai kẻ đang yêu, say đắm và nồng ấm.

Cuối cùng thì Lâm cũng đợi được đến ngày tôi tốt nghiệp đại học. Bài thi tốt nghiệp của tôi ở ngành Biên đạo múa đã giành giải xuất sắc và được thầy cô cùng các khách mời tham dự buổi thi đánh giá cao. Đó là kết quả cho bốn năm tôi nỗ lực phấn đấu hết mình để đạt được tâm nguyện. Ôm bó hoa Lâm và Tiến tặng rồi cùng nhau chụp ảnh với bố, trên môi tôi luôn mở một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc. Tôi nghĩ, thật may mắn khi bên cạnh có ba người đàn ông thực sự yêu thương, quan tâm đến tôi. Trước khi lên xe đi cùng Lâm, bố tôi lại gần dặn dò:

- Hai đứa đi chơi xong thì về nhà ăn tối luôn nhé. Bố có một món quà bất ngờ dành tặng con sau lễ tốt nghiệp.

Tôi nheo mắt:

- Sao mà bí mật thế ạ? Bố tặng luôn bây giờ được không?

- Không được, lúc ấy con sẽ biết. - Bố tôi nhất định không chịu tiết lộ thêm.

Tiến vỗ nhẹ vai tôi.

- Thôi, cậu chịu khó đợi đến tối đi. Món quà này mình với bố cậu không thể nói trước điều gì đâu.

- Như vậy cậu cũng có phần?

- Tất nhiên, mình là bạn cậu mà. Hai người đi chơi vui vẻ nhé!

Tiến nói rồi vẫy tay đẩy tôi đi ra chỗ Lâm đang dừng xe đứng đợi. Bình thường Lâm đi xe máy đón tôi, chỉ khi nào đi chơi xa anh mới dùng xe ô tô của gia đình để đi lại cho tiện. Tôi ngồi lên xe, vẫy tay chào bố và Tiến rồi ôm chặt lấy eo Lâm, cằm gác lên vai anh hỏi nhỏ:

- Còn anh nữa, anh nói có bất ngờ gì cho em?

- Em tò mò quá đấy! Đợi đến cửa hàng của anh sẽ biết.

Lâm dựng xe, mở cửa rồi dắt tôi vào bên trong. Hôm nay anh đóng cửa hàng sớm để đến trường dự lễ tốt nghiệp cùng tôi. Đợi tôi ngồi xuống ghế, anh vào trong nhà bê ra một chiếc hộp lớn và đặt trước mặt tôi.

- Em mở ra đi. Đây là món quà anh tự tay thiết kế và may tặng em.

Hồi hộp, tay tôi run run lần theo chiếc dây buộc tháo nút thắt và nhấc nắp hộp lên. Thật không tin vào mắt mình, bên trong là một bộ váy cô dâu trắng muốt, tinh xảo, đẹp đến nao lòng. Tôi đưa tay nâng chiếc váy, đứng dậy ướm lên người, nhìn mình trong gương và rơi nước mắt. Lâm cũng đứng dậy, anh ôm tôi từ phía sau.

- Em thích chứ? Anh phát hiện từ hồi yêu anh, em mau nước mắt lắm. - Lâm trêu chọc.

- Tất cả là tại anh, anh biến em thành một cô gái giống Thi, em không còn là em nữa…

Tự nhiên tôi buột miệng nhắc đến Thi, cái tên con bé chúng tôi đã rất cố gắng không đề cập đến để tránh những day dứt trong lòng. Vậy mà vào lúc này tôi lại hậu đậu mà nhắc đến. Một vài phút im lặng đến căng thẳng, tôi vẫn cảm thấy lòng chẳng hề thanh thản chút nào. Lâm bất ngờ xoay người tôi lại, nhìn sâu vào mắt tôi.

- Em không phải là Thi, em chính là em. Trước kia em phải sống với lớp hóa trang trên mặt, nhưng giờ em đã bỏ được xuống trước anh, chẳng có gì phải xấu hổ cả. Anh nghĩ Thi cố ý không có tin tức gì với chúng ta là cô bé muốn chúng ta thanh thản mà sống hạnh phúc, đừng nghĩ ngợi nhiều được không?

Nói rồi Lâm đưa tay vào túi áo khoác, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Là nhẫn, tôi nghĩ chắc chắn là nhẫn. Anh dùng nhẫn để cầu hôn như bao giấc mơ tôi vẫn mơ. Tôi xúc động và chờ đợi. Chiếc hộp được mở ra… Thật bất ngờ, đó không phải là nhẫn mà là một sợ dây chuyền với mặt nửa vầng trăng lồng vào nhìn rất đẹp. Chẳng đợi tôi nói câu gì, Lâm nhẹ nhàng quàng tay qua cổ tôi để đeo vào. Giọng anh ấm lắm, từng từ rớt xuống tai tôi rõ ràng và kiên định.

- Với người đặc biệt như em anh không muốn cầu hôn bằng nhẫn. Anh muốn dùng sợi dây này để “xích cổ” em lại cả đời. Em đừng hòng từ chối.

Tôi bật cười với cảnh tượng cầu hôn lãng mạn mà mình đã nghĩ ra nhưng hiện thực lại thật “phũ phàng”. Lâm gạt nước mắt còn đọng trên mi cho tôi và nói:

- Đấy, anh làm em cười rồi nhé! Cười là đồng ý rồi. Từ giờ em bị anh trói vô thời hạn.

- Vậy còn sợi dây có nửa mặt trăng còn lại đâu? Em cũng muốn trói anh. - Tôi hỏi lại.

- Không được. Sợi dây đấy đợi hôm cưới anh mới cho em đeo cho anh. Bây giờ cứ xích cổ em trước.

- Thật bất công. - Tôi làm bộ giận dỗi.

- Thế anh đền ngay bây giờ nhé!

Nói là làm, Lâm bắt đền cho tôi hẳn một nụ hôn sâu và dài. Cả cơ thể tôi mềm nhũn trong vòng tay anh. Căn phòng trở nên nóng bức và ngột ngạt hơn giữa tiết trời tháng sáu. Mồ hồi của cả hai chúng tôi bắt đầu xuất hiện, tôi cảm nhận được tiếng thở gấp gáp của anh, tiếng trái tim tôi đập rất mạnh trong lồng ngực. Từng nụ hôn cứ dồn dập kéo đến nhưng vẫn là chưa đủ. Tay Lâm bắt đầu cuống quýt luồn vào trong áo tôi, sự xâm nhập bất ngờ làm tôi khựng lại, lí trí quay về và kháng cự.

- Anh… không được. Chuyện này… không phải bây giờ… dừng lại…

Lâm cố gắng điều chỉnh hơi thở của anh rồi thu tay lại. Anh hít một hơi sâu rồi gục trán vào trán tôi cười nhỏ.

- Anh xin lỗi đã làm em sợ... Càng ngày anh càng thấy gần gũi với em bao nhiêu cũng là không đủ mất rồi. Xin được việc xong em về gặp bố mẹ anh rồi cuối năm chúng ta cưới luôn nhé!

- Được rồi mà… Anh buông em ra đi… Nóng chết đi được!

Tôi đẩy nhẹ Lâm ra, cảm giác mặt vẫn còn nóng bừng lên vì xấu hổ. Mặc dù yêu nhau đã hơn nửa năm nhưng chưa bao giờ tôi và anh gần gũi nhau như vừa rồi. Lâm bảo tôi mặc thử váy cưới. Chiếc váy đúng là được thiết kế dành riêng cho tôi, vừa vặn và tôn lên mọi đường cong trên cơ thể. Anh đứng lặng người nhìn tôi, ánh mắt ẩn chứa rất nhiều tia hạnh phúc.

Nhớ đến lời bố dặn, tôi vội thay váy cưới ra mặc lại quần áo rồi giục Lâm về nhà sớm. Thành phố đã lên đèn, trời mùa hè có gió nhẹ. Tôi ngồi sau ôm Lâm như chặt hơn, cảm xúc vừa qua vẫn còn dư âm vương vấn trong lòng khiến cái ôm trở nên hạnh phúc vô tận. Ước gì chúng tôi ngày nào cũng được bên nhau như thế này.

Về đến nhà, vừa đẩy cửa bước vào phòng khách, tôi bất ngờ khi thấy Dung và Sơn đứng trước mặt. Dung nhìn tôi mỉm cười còn Sơn khẽ gật đầu chào. Tôi và Lâm ngơ ngác nhìn nhau chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy bố tôi đang đẩy chiếc xe lăn mẹ Dung đang ngồi đi ra cùng Tiến. Dự cảm có điều gì đó không bình thường, tôi liền hỏi:

- Tiến, chuyện này là thế nào? Cậu gặp lại Dung và Sơn và mời mọi người đến đây dự tiệc à? Chuyện này cần gì phải giấu, sao không nói sớm với mình?

Tiến đang định trả lời thì bố tôi ngăn lại. Mẹ Dung sao lại nhìn tôi chăm chú, mắt đầy nước và sắp khóc. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn bố và Tiến đợi câu trả lời. Bố hiểu ý tôi, ông lên tiếng:

- Bố đợi con thi tốt nghiệp xong mới nói. Bố đã tìm được mẹ con. Cô Vân - mẹ nuôi của Dung con từng gặp chính là mẹ đẻ của con đấy. Tiến vô tình đã giúp bố con mình tìm được mẹ. Việc này sẽ bất ngờ và có khó khăn với con, nhưng con hãy nhận mẹ đi. Bà ấy có những nỗi khổ tâm riêng của mình.

Quá đột ngột với tin vừa được nói ra từ bố. Tôi đứng lặng người nhìn về phía người phụ nữ ngồi trên xe lăn mà mình đã gặp khi còn là Hùng. Giọng cô Vân đầy run rẩy hướng về tôi.

- Nhung! Tha lỗi cho mẹ. Mẹ định cả đời này sẽ để con ghét mẹ, căm hận mẹ nhưng rồi bố con đã tìm thấy mẹ và muốn mẹ quay về. Mẹ không muốn là gánh nặng cho hai bố con con. Mẹ xin lỗi, tha thứ cho mẹ được không?

Lúc này tôi mới bình tĩnh lại được. Lâm nắm tay tôi siết chặt lại như giúp tôi bớt xúc động. Tôi lắp bắp mà hỏi:

- Mẹ… Cô chính là mẹ cháu… Tại sao? Tại sao chân cô lại bị như vậy? Tại sao bây giờ cô mới xuất hiện… Hai mươi năm qua, cô bỏ cháu, cô đã ở đâu?

Tôi không kiềm chế được cảm xúc nữa, nước mắt cứ thế trào ra vỡ òa và nức nở. Mẹ ư? Khi còn nhỏ tôi đã mong ngày mẹ trở về không biết bao lần mà không thành sự thật. Đến khi tôi chấp nhận sự thật là mình vốn dĩ không có mẹ, mẹ không yêu thương mình thì bà lại trở về nhận con ư? Tôi không ghét bỏ bà, nhưng cũng không dễ dàng chấp nhận và yêu thương mẹ ngay được. Tôi khóc và càng khóc to hơn khi nghe lời giải thích từ mẹ và bố.

Cách đây hai mươi năm, khi tôi tròn hai tuổi mẹ có một chuyến lưu diễn múa ở châu Âu. Trước khi đi bố mẹ đã có một trận cãi nhau căng thẳng vì bố muốn mẹ ở nhà chăm sóc tôi thêm một vài năm nữa hãy quay lại với nghệ thuật nhưng mẹ không đồng ý. Chuyến đi lưu diễn đó có một người đàn ông nước ngoài rất thích mẹ và thể hiện thái độ yêu quý ra mặt. Khi cả đoàn về nước, mẹ đã không về cùng. Họ báo tin này cho bố, bố không nghĩ là mẹ bỏ rơi bố con tôi để theo người đàn ông khác như mọi người đồn thổi nên vẫn giữ niềm tin đợi mẹ về. Bố dằn vặt bản thân vì trước khi mẹ đi lưu diễn đã làm mẹ khóc và buồn. Vì tình yêu với mẹ, bố đặt cả vào tôi, muốn tôi theo nghề múa mà mẹ đã chọn. Có điều tôi không lựa chọn là một diễn viên múa và chỉ chọn nghề biên đạo.

Tôi vẫn cho rằng tình yêu và niềm tin của bố dành cho mẹ là mù quáng. Nào ngờ đâu chuyện tình yêu của bố mẹ tôi gian nan, trắc trở. Hôm đoàn của mẹ về Việt Nam người đàn ông nước ngoài đã ép mẹ lên xe, muốn gặp mặt lần cuối. Trên ô tô mẹ đã muốn xuống nên cả hai người cãi nhau và người đàn ông đó đã trượt tay lái đâm vào một cây cột điện, gây ra vụ tai nạn thảm khốc. Người đàn ông chết ngay tại chỗ còn mẹ được đưa vào viện cấp cứu với chấn thương lớn ở đầu và cột sống. Khi mẹ tỉnh lại thì đã liệt hai chân. Mẹ được các cơ quan chức năng điều tra lí lịch và chuyển về nước ngay sau khi phục hồi sức khỏe.

Đang là một nghệ sĩ múa trẻ tuổi có triển vọng lại trở nên tàn phế, mẹ đã quá mặc cảm, sợ hãi và muốn chết. Chỉ có một người biết được sự trở về của mẹ là trưởng đoàn nhưng mẹ đã khẩn nài bác ấy giấu kín mọi chuyện, một mình về nhà người cô ở Sầm Sơn - Thanh Hóa ẩn mình và sống ở đó. Đã có rất nhiều lần mẹ nhờ người giúp đỡ lên Hà Nội và đứng từ xa quan sát cuộc sống của bố con tôi. Nhưng bà đã nén đau khổ, sợ mình trở thành gánh nặng mà không dám trở về căn nhà quen thuộc đó. Cho đến năm tôi mười tám tuổi bố con tôi chuyển nhà, mẹ cũng mất tin tức của tôi từ đó. Hai mươi năm tuổi xuân, chỉ vì sợ mình là gánh nặng cho chồng con mà mẹ chọn cách sống một mình, trở thành người mẹ vô tình bạc bẽo trong mắt mọi người.

Khi theo Dung và Sơn ra Hà Nội, vào hôm đó bố tôi tình cờ nhìn thấy mẹ trên ô tô và phóng xe đuổi theo nhưng mất dấu. Bố đã thuê người tìm mẹ nhưng bặt vô âm tín, Sơn đã giấu mẹ con Dung rất kín, anh ta phải đảm bảo cho việc Dung làm nhân chứng cho vụ khởi tố đường dây buôn bán gái mại dâm đã ép Dung và nhiều cô gái khác. Vụ án đã được phá, vô tình mẹ con Dung và Sơn gặp lại Tiến, cậu mời họ đến nhà chơi và tình cờ gặp bố tôi đang ở đấy đàm đạo cùng bố Tiến. Bố mẹ nhận ra nhau.

Từ đó mà bố mẹ tôi đã tìm lại được nhau sau hai mươi năm xa cách. Bố yêu mẹ như thế, chắc chắn khi tìm lại được mẹ rồi thì sẽ chẳng để cho bà có lý do nào mà bỏ đi hay sống một mình cả. Bố chỉ còn đợi tôi đồng ý và chấp nhận mẹ nữa mà thôi.

Tai tôi ù đi trước câu chuyện của mẹ. Mọi người trong phòng khách đều rưng rưng nước mắt. Bố tôi có thể tha thứ cho mẹ thì tại sao tôi lại không thể? Lâm thả tay tôi ra, vỗ nhẹ vào vai tôi động viên khích lệ. Tôi chạy về phía mẹ, gục đầu vào lòng bà mà thổn thức gọi hai tiếng ấp ủ trong lòng đã lâu:

- Mẹ ơi… Mẹ ơi… Cuối cùng mẹ cũng đã trở về!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx