sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chapter 36: Cho Em Biết Tình Cảm Này Có Đếm Được Không?

Bạch Dương cắn chặt môi đến bật máu để không phải bật ra tiếng khóc. Thời gian như ngừng lại cảm giác đau đớn đè lên cô nhưng cô chợt nghe...

-Anh hai à,anh có bệnh đâu sao vào viện suốt-Cô gái ấy cằn nhằn

"Anh hai..?"

-anh thích-Sư Tử cười

-Mệt anh quá,em đi tìm bác sĩ cho anh vừa lòng-Cô gái định quay đi thì Sư Tử gọi lại

-Không cần đâu Tử Nhi,một lát nữa cô ấy sẽ đến,em mau về làm xong công việc đi-Sư Tử

-Vậy em về nha có gì thì gọi cho em-Tử Nhi nói rồi đi nhanh ra ngoài

Sau khi Tử Nhi đi nhưng Bạch Dương vẫn chưa bước vào,chân cô cứ như chôn tại chỗ đi không được nhưng không lẽ đứng hoài như vậy?

-Định đứng đây mãi sao?-Anh đã đứng cạnh cô từ lúc nào,giọng nói hàm ý,ánh mắt như đang xoáy sâu vào cô

Bạch Dương không biết phải nói gì thêm chỉ lúi cúi bước vào

"Cạnh"

Tiếng chốt cửa vang lên,Bạch Dương sững người,cô quay lại nhìn anh, anh thì vẫn bình thãn bước đến ngồi lên giường nhìn cô

-Sao nhìn như chết rồi vậy?-Sư Tử vẫn giọng nói khiêu khích

-Ch...chốt cửa làm gì?-Bạch Dương lấp bắp

-Thích-Nụ cười ngạo nghễ trên môi anh

Bạch Dương rối trí không biết xử lý làm sao thì Sư Tử bước đến trước mặt cô

-Nghe hết rồi đúng không?-Anh cuối mặt xuống nhìn cô

Bạch Dương gật đầu,không dám nhìn thẳng vào mắt anh

-Vậy còn buồn rồi trốn trực lên sân thượng uống bia không?-Sư Tử

"Vậy...người hôm qua là anh"

-Kh...không có-Bạch Dương vẫn chối

-Tuỳ em lần sau tôi không lên nữa đâu kệ em lạnh đổ bệnh cho chừa-Sư Tử quay đi

-Không chỉ là em muốn biết người hôm qua có phải là anh hay không-Bạch Dương cười

-Vẫn không thay đổi-Sư Tử

-Nếu thay đổi đã không đợi anh tới bây giờ-Bạch Dương cười đắc ý

Sư Tử chỉ cười trừ vì có lẽ anh thua cô trong tình trường mãi là anh tìm cô

-Nhưng sao anh không nói ngay lúc đầu đó là em gái anh?-Bạch Dương nhíu mày

-Thấy em lên cảm xúc quá thì phải diễn theo coi thế nào-Sư Tử cười khẩy

-Anh quá đáng vừa thôi chứ,anh có biết là...

Chưa kiệp nói hết câu thì môi cô đã bị lấp đầy bởi nụ hôn của anh

-Biết,anh biết nhưng là tại em,nghĩ lố quá làm gì-Sư Tử vẫn không nhận sai về mình

-Tuỳ anh-Bạch Dương không thèm cãi nữa

-Này,anh yêu em-Sư Tử ôm lấy Bạch Dương

-Em cũng vậy,anh yêu em lớn bao nhiêu?-Bạch Dương mỉm cười

-Dải ngân hà nhỉ? Không có con số nhất định-Sư Tử

-Chỉ cần anh yêu em thôi,con số nhất định em không quan trọng-Bạch Dương đan tay vào bàn tay của Sư Tử

Anh đã về nơi anh bắt đầu,nơi có em,nơi anh ra đi và nơi có gió hạ

(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)

Thiên Bình tỉnh dậy,mở đôi mắt nhìn xung quanh căn phòng,rồi nhìn xuống người con trai đang ngủ say kế bên giường

Thiên Bình cười nhìn anh,trong anh có vẻ mệt mỏi,chắc hôm qua anh lo lắm

"Em xin lỗi lần sau em không để anh lo như vậy nữa đâu"

Thiên Bình khẽ vuốt gương mặt của Kim Ngưu,nhẹ nhàng sợ anh thức giấc

-Đừng có lợi dụng sờ mó khi anh đang ngủ chứ-Kim Ngưu bất ngờ nằm lấy tay Thiên Bình,mỉm cười nhìn cô

-Anh mệt không? Lên đây nằm này-Thiên Bình cười

-Thôi em ngồi yên cho anh đi,em thấy sao rồi,còn đau lắm không?-Kim Ngưu

-Em bớt đau rồi,hôm qua anh thức khuya lắm đúng không?-Thiên Bình chạm vào chỗ thâm quần dưới mắt Kim Ngưu

-Em bị vậy sao anh ngủ được,lúc nãy Nhân Mã với Xử Nữ nói ra ngoài mua đồ ăn nên anh ngủ chút-Kim Ngưu vuốt mặt

-Cảm ơn anh-Thiên Bình mỉm cười

-Tự nhiên cảm ơn anh? Em bị ngộ à?-Kim Ngưu cười khó hiểu

-Không,thật mà-Thiên Bình đính chính

-Sao lại cảm ơn anh-Kim Ngưu nhìn Thiên Bình,thực ra anh biết mà

-Vì anh lo cho em-Thiên Bình

-Sai rồi vì anh yêu em-Kim Ngưu xoa đầu Thiên Bình

-Rộng bao nhiêu?-Thiên Bình cười tinh nghịch

-Tình cảm này không bao giờ đếm được-Kim Ngưu

-Lớn vậy sao?-Thiên Bình cười

-Ừ lớn đến nỗi anh cũng

không biết làm sao để dừng lại-Kim Ngưu gật đầu

Thiên Bình cười rồi hôn Kim Ngưu. Thời gian cứ như ngừng trôi khi hai người yêu nhau trao cho nhau cái hôn không cần thô bạo,mạnh mẽ chỉ cần nhẹ nhàng cũng đủ khiến người ta mê dại

-Này nhóc,hôn còn tệ nên học hỏi ở anh đi-Kim Ngưu vuốt ve gương mặt đang ửng hồng của Thiên Bình

-Tại lần đầu em chủ động mà...mầy lần trước toàn anh-Thiên Bình ôm mặt lấp bắp

-Anh đùa thôi-Kim Ngưu hôn Thiên Bình rồi cười toe toét

Không cần phải nói nhiều rằng em yêu anh hay ngược lại chỉ cần hành động là cũng đủ biết tình cảm này nó là vô giá.

(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)

Xử Nữ và Nhân Mã đang đi mua đồ ăn,họ đi ngang qua một cây cầu họ dừng lại nhìn ra biển.

-Anh ơi?-Nhân Mã khẽ gọi

-Sao?-Xử Nữ ôm Nhân Mã từ phía sau. Anh cuối đầu mỉm cười

-Biển này lớn không anh?-Nhân Mã chỉ ra ngoài biển lớn với những cơn sóng đang xô vào bờ

-Lớn nhưng đối với anh đó là nhỏ-Xử Nữ

-Tại sao lại như vậy?-Nhân Mã khó hiểu

-Vì tình yêu của anh lớn hơn biển nhiều-Xử Nữ hôn lên mái tóc mượt của Nhân Mã

-Thật không?-Nhân Mã

-Em đoán thử xem-Xử Nữ cười ẩn ý

Nhân Mã quay lại đối diện với Xử Nữ,cô nhìn anh

-Anh thích giầy đúng không?-Nhân Mã cười nhìn Xử Nữ

-Ừ-Xử Nữ gật đầu

Nhân Mã không nói gì cô nhìn xuống đôi jordan 30 của anh lưỡng lự đôi chút rồi... Nhân Mã bước lên mũi giầy của Xử Nữ và hôn anh

-Nếu như vậy anh có giận không?-Nhân Mã bước xuống cười hỏi anh

-Nếu lý do là như vậy thì chắc anh sẽ xem xét-Xử Nữ xoa cằm

-Thích giầy hơn em hả?-Nhân Mã chóng nạnh

-Ừ tất nhiên-Xử Nữ gật đầu cái rụp

-Anh...quá đáng-Nhân Mã dậm chân bực tức

-Vậy hồi trước anh thích sách em nhớ em đã hỏi câu này và anh trả lời sao không?-Xử Nữ

-Em nghĩ anh thích sách hơn chứ

-Ừ anh rất thích sách nhưng anh yêu em. Yêu và thích khác nhau không phải em nói vậy sao?

-Em nhớ mà-Nhân Mã cười

-Vậy sao còn giận?-Xử Nữ

-Em muốn biết khi em bướng như vậy thì anh có chịu nổi em không thôi mà-Nhân Mã cười ngây ngô

Xử Nữ nhìn cô rồi cuối xuống hôn lên môi cô rất nhanh rời ra nhưng đủ vị ngọt giữa cả hai

-Về thôi,Kim Ngưu nó đói rồi,còn xem Thiên Bình tỉnh chưa,tối anh dẫn đi mua giầy-Xử Nữ cầm tay Nhân Mã kéo đi

"Thật ra em chỉ cần như vậy là đủ vì tình yêu của anh còn rộng lớn hơn cả biển. Cảm ơn anh!"

(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)

-Thiên Yết,tuần sau là lễ cưới của con,con hãy chuẩn bị cho tốt đi-Người đàn ông nhìn vào một cậu con trai đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ

Cậu không trả lời,cũng không hành động gì,chỉ im lặng và nhìn ra ngoài. Bên ngoài đã về đêm khoảng chừng 23h45,không gian đã chiềm vào yên lặng nên còn yên lặng hơn với căn phòng tối của Thiên Yết

-Trễ rồi,sao anh không ngủ?

Thiên Yết vẫn không trả lời câu hỏi,anh chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài

Về phần Hoàng Như cô hiểu vì sao anh như vậy,cô biết vì ai mà anh như vậy nhưng chắc chắn không là vì cô

-Cô ngủ trước đi,lát nửa tôi tự biết ngủ sau-Thiên Yết cất giọng băng lãnh

-Ừm,vậy em đi trước-Hoàng Như trở về phòng mình vừa đi một lúc cô nhớ ra mình để quên đồ ở phòng Thiên Yết nên quay lại thì thấy Thiên Yết đang ngắm một tấm hình của một cô gái và hình như anh đang khóc

Thiên Yết mà cô quen biết hầu như không bao giờ rung động trước ai vậy mà bây giờ anh lại khóc vì cô ấy

Hoàng Như lặng người,tim cô đau thắt,tại sao người anh chọn không là cô? Người con gái đó có gì hơn cô chứ?

Cố không phát ra tiếng khóc,Hoàng Như lẳng lặng về phòng chợt cô đi ngang qua phòng của cha Thiên Yết

-Ông làm sao mà thằng bé chịu kết hôn với Hoàng Như vậy?

-Tôi nói nếu nó không kết hôn với con bé thì tôi sẽ giết Song Ngư

-Ông à tôi thấy chuyện tình cảm không nên ép buộc,sống không có hạnh phúc thì cũng không vui mà không bền lâu nữa

-Bây giờ có nói tới lui cũng không được gì,với lại nhà bên đó cũng là bạn của mình,hai đứa hứa hôn từ trước làm sao mà rút lại được

-Tôi biết nhưng tôi thấy tội cho con bé thôi vì người Thiên Yết yêu không phải nó,sống cuộc sống vợ chồng không tình yêu khó mà sống

-Từ từ nó cũng quen thôi

Hoàng Như đứng bên ngoài nghe thấy được,thì ra anh chấp nhận cưới cô dễ dàng như vậy là vì cô gái có tên Song Ngư ấy. Trong lòng anh cô không có chỗ đứng nào sao?

Hoàng Như mệt mỏi về phòng. Cuộc tình này chỉ có trao chứ không hề có đáp chắc cô mãi là cái bóng và là người đứng sau cô gái Song Ngư kia. Mãi mãi là vậy

(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)

-Song Ngư-Tiếng Cự Giải gọi khi thấy cô cứ ngồi thu mình lại một gốc như vậy

-Cự Giải cậu đến lúc nào vậy?-Song Ngư ngước đôi mặt mệt mỏi lên nhìn Cự Giải

-Tớ với Ma Kết mới đến thôi-Cự Giải cười

-Ma Kết đâu?-Song Ngư

-Ở dưới bếp rồi-Cự Giải cười

-Song Tử và Bảo Bình sao rồi? Kim Ngưu,Thiên Bình ra viện chưa? Xử Nữ và Nhân Mã,Bạch Dương,Sư Tử sao rồi?-Song Ngư hỏi một tràng

-Tất cả đều ổn,Song Tử ngày mai là phẫu thuật nên mọi người đang ở cùng cậu ấy-Cự Giải

-Mong là sẽ tốt-Song Ngư cười

-Cậu đấy cũng lo cho mình tốt đi,tiều tuỵ lắm rồi có biết không?-Cự Giải nhìn Song Ngư lo lắng

-Tớ ổn mà-Song Ngư cười trừ

-Cậu mà ổn gì chứ,đừng tự hành hạ bản thân mình nữa,làm vậy không có ích gì đâu-Cự Giải đau sót nhìn Song Ngư

-Tớ biết chứ nhưng mà đi trên dây làm sao giữ thăng bằng tốt được,tớ cũng vậy thôi-Ánh mắt Song Ngư bao phủ 1 nỗi buồn vô định

-Ngư Nhi à,cậu đừng làm cho tớ lo nữa-Cự Giải ôm Song Ngư vào lòng

-Cậu tớ muốn gặp Thiên Yết,tớ muốn biết lý do-Song Ngư bật khóc

-Cậu gặp làm gì chứ,chỉ thêm buồn thôi. Lý do gì cũng vậy,cũng là hai ngừoi chia tay thôi-Cự Giải

-Nhưng tớ muốn biết-Song Ngư khóc lớn

Cô cứ khóc như vậy,còn Cự Giải vẫn ngồi cạnh nghe cô khóc cho tới khi cô ngủ đi vì mệt

-Tại sao con người luôn phải khổ vì tình như thế?-Cự Giải thở dài đặt Song Ngư nằm ngay ngắn rồi khéo mền cho cô

Cự Giải tắt đèn rồi bước xuống phòng bếp

-Song Ngư sao rồi?-Ma Kết hỏi

-Ngủ rồi,cậu ấy khóc nhiều lắm-Cự Giải thở dài

-Thiên Yết cũng đâu ổn mấy,tự nhốt mình mấy bữa nay-Ma Kết cũng chẳng đỡ mấy gì

-Vậy anh nói với cậu ấy sao rồi?-Cự Giải hỏi

-Anh không nói với nó gì cả nhưng nó dặn đi dặn lại đừng cho Song Ngư biết lý do-Ma Kết

-Cả Song Tử và Thiên Yết đều chọn đóng vai kẻ bạc tình nhưng cuối cùng chẳng biết đi về đâu-Cự Giải cười buồn

-Không vai bạc tình thì còn buồn hơn khi cả 2 biết rằng còn thương nhưng vẫn phải xa. Thà 1 mình biết để người kia quên nhanh sẽ tốt hơn. Cả hai đứa đều nghĩ như vậy-Ma Kết giải thích

-Vậy sao Thiên Yết không huỷ hôn?-Cự Giải nhíu mày

-Vì nhà Hoàng Như là bạn rất thân của Thiên Yết với ba nó rất trọng cuộc hôn ước này nên đâu phải huỷ là huỷ. Còn anh và Thiên Nghi đã đồng ý nên cả hai gia đình không có ý kiến-Ma Kết

-Sống vậy không có hạnh phúc-Cự Giải bỉu môi

-Ừ,biết chứ nhưng Thiên Yết cũng vì Song Ngư mà,chứ nó mà chịu thua ai bao giờ-Ma Kết cười trừ

-Thôi em đi ngủ đi,khuya rồi ngày mai còn đến bệnh viện với Song Tử nữa-Ma Kết xoa đầu Cự Giải

-Vậy em lên ngủ với Song Ngư để xem cậu ấy sao đã-Cự Giải nói rồi lên lầu

Ma Kết cũng hoà mình vào bòng tối,chỉ có ánh sáng bên ngoài soi vào

-Phải chi mày và Song Ngư đừng gặp nhau thì tốt biết mấy-Ma Kết thở dài

Đêm là lúc bao nỗi đau xuất hiện,con người chỉ biết khóc và im lặng chịu đựng vì đôi lúc con người không chóng lại nỗi đau của chính mình


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx