sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

10 bí quyết chinh phục trái tim - Chương 19 phần 2

“Đúng vậy, được thôi, tôi không nghĩ điều đó sẽ diễn ra một cách im lặng.” Rồi công tước quay lại, nhìn Isabel. “Theo ta thấy, quý cô Isabel, ta có hai lựa chọn. Một, ta sẽ yêu cầu thẩm phán trừng phạt nàng và đón nhận vụ bê bối mà ta đang mắc phải bây giờ.” Isabel không đáp, tiếp tục kiên nhẫn dưới sự tấn công giận dữ đó. “Hai, ta sẽ để con bé ở lại đây với nàng. Nó sẽ sinh đứa trẻ. Và vụ bê bối sẽ diễn ra muộn hơn. Kế tiếp, ta không thể đoán được điều gì. Bởi vì nàng không thể bảo vệ bản thân mình hoặc các thành viên ở đây và chỉ là vấn đề thời gian trước khi mọi chuyện bị lộ.” Anh quay sang Nick. “Nếu cậu ở vị trí của tôi, St. John, cậu sẽ chọn cách nào?”

Nick cảm nhận được ánh mắt Isabel nhìn anh, biết rằng nàng muốn anh chọn cách thứ hai. Anh cũng biết bất kỳ ai có lý trí đều sẽ chọn cách đầu. Nếu vụ bê bối ảnh hưởng đến một gia đình, đó là cách tốt nhất mà một gia đình sẽ chọn, để họ có thể chuẩn bị chống lại những búa rìu của dư luận.

Nhưng đối với Nick không có cách nào thích hợp để giải quyết tình huống này. Anh muốn Isabel an toàn. Anh muốn các cô gái an toàn. Và chỉ có một cách đó để đảm bảo điều này.

“Tôi chọn cách thứ hai.”

Leighton cười, âm thanh chẳng có gì hài hước. “Cậu sẽ không làm thế.”

“Tôi sẽ làm thế trong trường hợp này. Bởi vì có một yếu tố mà cậu không cân nhắc đến.”

Isabel không thể giữ im lặng hơn. “Điều gì?”

Anh nhìn nàng, nhận thấy nàng do dự, ngạc nhiên và đằng sau tất cả là nỗi lo sợ. “Đó là. Chúng tôi sẽ kết hôn. Điều đó có nghĩa tôi sẽ bảo vệ quý cô Georgiana - và hoàn cảnh của cô ấy.”

Ngài công tước khoanh tay và quay sang Isabel. “Điều đó là thật sao?”

Iasble lắc đầu, khuôn mặt nàng tái xanh. “Không. Tôi không nói tôi sẽ cưới anh ấy.”

Nàng nhanh chóng khước từ Nick. Ý nghĩ nàng có thể không cưới anh sau hôm qua - sau đêm qua - là không thể chấp nhận được. Tức giận bộc phát cùng với nỗi đau và sự kích động. Sau nhiều năm rèn luyện giúp anh tránh biểu lộ ra ngoài.

Thay vào đó, anh mỉm cười hài hước. “Trí nhớ của nàng đang giảm đi đấy Isabel. Nàng đã nói nàng sẽ cưới ta vào sáng hôm qua.” Anh dừng lại, chờ đợi nàng đáp lại ánh mắt anh. “Trong phòng chứa tượng. Nàng không nhớ à?”

Dĩ nhiên nàng nhớ. Nàng ngạc nhiên. “Đó là trước khi mọi chuyện thay đổi!”

“Đúng là vậy. Trước khi chuyện đó trở thành một yêu cầu.” Hàm ý trong câu nói đó làm nàng đỏ mặt.

“Đó là không phải là ý của em và ngài hiểu điều đó mà!”

“Ta hiểu chính xác ý của nàng. Ta cũng biết ta sẽ không rời khỏi đây mà không cưới nàng.”

“Em không cần ngài. Chúng em tự chăm sóc bản thân được.”

Em không cần ngài.

Lời tuyên bố làm anh nổi xung thiên. “Đúng vậy, ta biết điều đó. Bởi vì nàng có một nhóm phụ nữ đang lẩn trốn trong nhà mà không có sự bảo vệ nào dành riêng cho họ và chỉ có Chúa mới biết bao nhiêu tên côn đồ đang săn tìm nàng sau khi Leighton ra lời kêu gọi. Thêm vào đó, một ngôi nhà đang sụp đổ xung quanh nàng theo đúng nghĩa chưa kể đến còn có một đứa trẻ cần được dạy dỗ hơn hầu hết những đứa trẻ khác mà ta từng gặp và còn được thừa kế từ một trong những bá tước tai tiếng nhất nước, em gái của một công tước sẽ sinh ra một đứa con hoang và... nàng đã bị tổn hại! Nhưng nàng vẫn ổn.”

“Nàng nghĩ yêu cầu giúp đỡ sẽ làm nàng yếu đi. Thứ làm nàng yếu đi là sự ngang bướng đến ngây ngô nếu nàng nói nàng không cần ai đó, nàng sẽ có thể nắm giữ mọi thứ! Tất nhiên nàng cần ta! Nàng cần có một tiểu đoàn để giữ nơi này khỏi các rắc rối!” Giọng anh vang lên như một tiếng sấm. “Sao nàng có thể nghĩ rằng ta sẽ không cưới nàng, nàng thật điên rồ?” Giọng anh vang vọng khắp phòng và mắt Isabel chứa đầy nước mắt. Ngay lập tức anh thấy hối hận. “Isabel”, anh nói, dịu dàng, tiến đến phía nàng, muốn rút lại tất cả mọi lời.

Nàng giơ tay lên, chặn lại hành động của anh. “Không.” Nàng quay sang Leighton. “Nếu đó là các lựa chọn của tôi, thưa Đức ngài, vậy thì rõ ràng tôi chọn cách ít có khả năng làm hại đến Townsend Park nhất.”

Công tước hắng giọng. “Nếu điều St. John nói là thật, ta phải yêu cầu nàng kết hôn, quý cô Isabel, với tư cách là một quý ông.” Nàng gật đầu.

“Tôi sẽ cho người đi mời một cha xứ.”

Nàng lại gật đầu, môi mím chặt thành một đường kẻ mỏng, như thể nàng đang cố kiềm chế những giọt nước mắt.

Và rồi nàng chạy ra khỏi phòng, bỏ lại Nick giống như một kẻ ngu ngốc. Sự tức giận bùng lên. “Ta sẽ cho người đi mời một cha xứ, chết tiệt.”

Như thể nó quan trọng.

Anh đuổi theo nàng, muốn giải thích.

Muốn xin lỗi.

Muốn làm điều mà anh có thể giành được nàng.

“Tôi sẽ không làm thế nếu tôi là cậu”, công tước nói.

Nick quay sang nhìn anh ta. “Ờ và cách cư xử của cậu với phụ nữ hôm nay có vẻ rất quá đáng đấy, Leighton.”

“Cô ấy sẽ quay lại.”

“Đúng vậy, dù sao, tôi không chắc. Cô ấy không giống với những người phụ nữ khác.”

“Tôi không nhận thấy.”

Nick đi đến chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống, hai tay chống đầu. “Tôi là một kẻ ngu ngốc.”

Leighton ngồi xuống ghế đối diện anh và rút một điếu xì gà từ chiếc hộp bạc trong túi, châm lửa. “Tôi sẽ không tranh luận với cậu.”

Nick ngước nhìn. “Cậu biết đấy, cậu cũng là một kẻ ngu ngốc.”

“Tôi cũng cho là thế.” Công tước thở dài. “Mẹ kiếp. Mang thai. Con bé chỉ mới mười bảy tuổi. Còn chưa trưởng thành.”

“Cậu không thể phớt lờ cô ấy mãi được.”

“Không... nhưng tôi có thể giúp một ít.”

“Cô ấy là một cô gái tốt, Leighton. Cô ấy không đáng bị cậu tức giận như vậy.”

“Tôi không muốn nghĩ về nó nữa.” Lời nói đó không cho phép thảo luận thêm. Họ im lặng trong giây lát, trước khi anh ta nói tiếp, “Vậy cậu đang yêu cô gái này”.

Nick dựa vào ghế, ngửa mặt lên trần. Dĩ nhiên anh đang yêu nàng. Nàng là người đáng chú ý nhất trong những người anh từng biết. “Cầu Chúa giúp con.”

“Theo kinh nghiệm của tôi, đường đến trái tim của phụ nữ hiếm khi bắt đầu bằng cách công bố cô ấy bị tổn hại trước một phòng đông người đâu.”

“Đây không có nhiều người.” Nick nhắm mắt. “Tôi là một thằng ngốc.”

“Đúng vậy. Nhưng cô ấy sẽ cưới cậu.”

“Bởi vì chúng ta bắt buộc cô ấy.”

“Vô lý.”

Nick nhìn bạn mình. “Ngài công tước Leighton đã yêu cầu cô ấy kết hôn hoặc anh ta sẽ phá hủy những thứ mà cô ấy quan tâm nhất. Cậu sẽ làm gì?”

“Điều đó công bằng mà”, Leighton nói. Anh ta hút vài hơi xì gà. “Mặc dù vậy, tôi vẫn cho rằng... cô gái của cậu dường như không giống loại người thích chạy trốn khỏi nghịch cảnh.”

Nick nghĩ đến Isabel trên mái nhà và trong đám đông dân chúng của Dunscroft và trong bếp với đội quân chiến binh Amazon của nàng. “Cậu nói đúng.”

Công tước nhìn điếu xì gà một lúc lâu. “Có thể cô ấy cũng quan tâm cậu đúng không?”

“Không phải sáng nay.”

“Cậu nên nói với cô ấy là cậu yêu cô ấy.”

Nick lắc đầu. “Đó là một ý tưởng khủng khiếp.”

“Sợ rằng cô ấy sẽ không thay đổi cảm xúc ư?”

Nick đáp lại ánh mắt nghiêm túc của ngài công tước. “E là thế.”

“Khazar. Sợ hãi. Thật thú vị.” Nick cố gắng kiềm chế cơn bốc đồng để không tung nắm đấm vào mặt Leighton.

Leighton rút đồng hồ ra khỏi túi, kiểm tra thời gian. “Mặc dù tôi thích thưởng thức cuộc chiến mà cậu đang ngứa ngáy muốn ra tay, thì tôi vẫn phải nói điều này, cô gái đó đang để tang. Cậu sẽ cần một giấy phép đặc biệt.”

“Điều đó có nghĩa tôi sẽ phải đến York.”

“Có vẻ cậu không may mắn lắm khi tôi tình cờ quen biết Tổng giám mục ở đó?”

Nick gầm lên. “Ổ, đúng là vậy, Leighton. Sự xuất hiện của cậu mang đến điều may mắn nhất.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx