Cự Giải thận trọng lái xe đưa Nhân Mã và Thiên Bình đến vùng ngoại ô theo lời của người đàn ông đó. Sau khi nhìn thấy một bảng chỉ dẫn thì đỗ xe ở một chỗ kín đáo.
"Cẩn thận" Nhân Mã đang rảnh rỗi dựa ngưòi vào xe đợi Thiên Bình và Cự Giải thì thấy một vật thể lạ bay tới với vận tóc cực kì nhanh thì vội nhảy lên mà tóm lấy.
"Là gì vậy Nhân Mã?" Cự Giải tò mò khóa cửa xe cẩn thận, sau đó chạy lại chỗ Nhân Mã mà nghi hoặc hỏi. Thiên Bình bên cạnh cũng không khỏi nhíu mày thắc mắc.
"Không biết, nhưng chắc là không có gì nguy hiểm đâu. Nhìn kĩ thì đây giống một phong thư đấy" Nhân Mã nhún vai nói, tay mân mê vật thể màu đen trong tay. Ngay sau đó thì mở ra, bên trong là một tấm bản đồ.
"Gì chứ, bản đồ này quả thật râc rối, làm sao có thể tìm đường được chứ" Thiên Bình khó chịu lên tiếng. Sau đó 3 người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
"Đi thôi" Nhân Mã cầm bản đồ dẫn đường trước, trong lòng thì cười đầy đắc thắng. Đưa cho bọn này tấm bản đồ rắc rối này hay không đưa cũng thế thôi, đằng nào cũng biết đường trước rồi. Nhưng kiểu gì bọn họ cũng cho người bám theo để canh chừng nên đành vờ nhìn bản đồ rồi đi theo thôi.
"Mục tiêu đang tiến đến" Ở đằng xa, có một bóng đen không rõ nói nhỏ vào bộ đàm, sau đó cất nó đi rồi tiếp tục bám theo ba con người đằng trước.
Sau gần 15 phút đi bộ, cuối cùng Nhân Mã, Cự Giải và Thiên Bình cùng đến nơi cần đến.
"Khụ khụ, nơi này cũng thật là sạch sẽ quá đi" Cự Giải đẩy cánh cửa lớn rồi tiến vào trước. Ở trong toàn bụi là bụi, may mắn là cái con người dị ứng với bụi bẩn như Xử Nữ không đi cùng, nếu không Cự Giải thề rằng bà cô Xử Nữ đó sẽ vừa đi vừa nguyền rủa tổ tông 3 đời cái tên xây dựng nên cái chốn quái quỷ khỉ ho cò gáy này.
Sau một hồi nhìn qua nhìn lại và thận trọng tiến về phía trước, bộ 3 lại gặp phải 3 lối rẽ khác nhau.
"Rồi, bây giờ thế nào đây?" Thiên Bình nhìn 3 lối rẽ rồi quay sang hỏi 2 người kia.
"Đơn giản thôi, mỗi người một lối. Nhớ cẩn thận, mình đi trước" Nhân Mã nhún vai trả lời bình thản rồi tiên phong đi trước. Nhân Mã chọn lối đi ở giữa, cầm chiếc đèn pin loại nhỏ rồi từ từ đi vào.
"Thiên Bình, bảo trọng" Cự Giải trước khi đi vào lối rẽ bên trái thì quay lại nhắc nhở Thiên Bình. Chỉ sau khi nhận được cái gật đầu từ Thiên Bình thì mới an tâm cầm chiếc đèn pin đi vào bên trong. Thiên Bình thấy mọi người đã đi vào hết rồi thì cũng từ từ đi vào.
Quả thực đúng là mê cung do Xà Phu và Taemin hợp tác làm ra mà, mỗi lối rẽ lain có một đường đi mê cung khác nhau, không lối rẽ nào liên quan đến lối rẽ nào. Mà chắc chắn đi vào đây là không có đường quay trở lại điểm xuất phát mà. Thường thì nếu khi chúng ta bị lạc trong mê cung, chúng ta có thể đánh dấu những con đường đã đi rồi bằng cách đặt một vật bất kì hoặc đánh dấu để tránh những con đường đó ra. Nhưng nếu làm thế ở mê cung này thì cũng bằng hòa, không biết bằng cách nào mà mọi thứ đánh dấu đường đi đều đã biến mất một cách kì lạ.
"Chêt tiệt" Thiên Bình khẽ nghiến răng tức giận đấm vào tường. Ở trong này dùng điện thoại cũng không được vì trước khi vào đây, cô đã nhận thấy một chiếc máy làm nhiễu sóng nên tất nhiên tất cả các thiết bị điện tử đều không thể sử dụng được, trừ một thứ mà lúc trước khi đến đây JB đã đưa cho bọn cô. Nhưng rất tiếc là ní chỉ là một thiết bị liên lạc, chỉ có phía bên kia nghe thấy, còn người đeo nó lại chẳng làm được gì.
"Cộp cộp cộp" Đang tức giận suy nghĩ, đột nhiên có tiếng bước chân chậm rãi khiến Thiên Bình bừng tỉnh. Thận trọng nhìn xung quanh để tìm kiếm nhưng không thấy ai.
"Mau ra mặt đi" Thiên Bình buông lời đe dọa nhưng cũng chỉ nhận lại là tiếng bước chân như lúc ban đầu.
"Chắc cô cũng biết tôi là ai rồi nhỉ?" Người bí ẩn đó lên tiếng cũng là tiếng bước chân đó dừng lại. Thận trọng soi đèn pin về phía trước thì không khỏi giật mình
"Xà Phu" Thiên Bình nhíu mày nói. Đây chắc chắn là Xà Phu, nhưng hắn ta quả thực rất khác lúc trước. Ánh mắt sâu hun hút tựa không đáy, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ, trên môi luôn nở nụ cười ma mị khiến hắn ta trở nên vô cùng đáng sợ.
"Lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ" Xà Phu lên tiếng, vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào Thiên Bình khiến cô không khỏi rùng mình.
"Tôi chắc anh không phải vất vả dụ bọn tôi đến đây chỉ để hỏi mấy câu vớ vẩn này thôi đâu nhỉ?" Thiên Bình cười cợt nhả nhìn Xà Phu. Vì trong này rất tối, ánh sáng phát ra từ đèn pin này lại càng ngày càng yếu dần nên không thể thấy rõ được Xà Phu đang biểu hiện gì trên khuôn mặt.
"Ồ không, tôi đích thân xuống đón khách quý thì tất nhiên là phải hỏi thăm trước rồi, đâu thể bất lịch sự như vậy được" Xà Phu lại nói, nếu Thiên Bình không lầm thì anh ta đang cười. Là nụ cười giễu cợt cô hay.... chính anh ta.
"Có gì thì nói luôn đi, đừng vòng vo" Thiên Bình vội vàng nói. Mấy cái thứ vòng vo tam quốc này trước đây đâu phải kiểu của hắn.
"Không cần phải gấp gáp thế, dù sao thì cũng còn nhiều thời gian mà" Xà Phu vừa nói vừa bước lại gần, nở nụ cười bán nguyệt nhìn Thiên Bình.
"Bạn tôi đâu?" Thiên Bình ở tư thế phòng bị nghi hoặc hỏi Xà Phu đang tiến lại gần.
"Không cần lo lắng, họ vẫn rất bình thường. Nếu không tin thì có thể đi cùng tôi xem thử. Vả lại người của tôi cũng không làm gì quá đáng đâu" Xà Phu nói.
"Mau bảo người của anh thả bạn tôi ra, nếu không thì đừng trách" Thiên Bình nghiến răng nói. Hắn ta vừa nói người của hắn không làm gì quá đáng, nghĩa là đã động tay động chân với người của mình rồi sao.
"Rất tiếc vì điều đó là... không thể. Chúng tôi bắt họ đến thì đâu có thể thả họ dễ dàng như vậy được. Chắc cô cũng biết vì sao tôi bắt họ tới đây để dụ cô chứ?" Xà Phu chợt dừng lại, nhưng khoảng cách của họ chỉ còn có 3 bước chân.
"Tôi không biết gì hết, mau thả họ ra" Thiên Bình nói.
"Vậy để tôi nói cho cô biết nhé. Đó là vì... JB" Xà Phu vừa nói hết câu cũng là lúc Thiên Bình ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo.
"Ngu ngốc" Xà Phu nhìn Thiên Bình rồi nói, sau đó liền chắp tay ra sau lưng bỏ đi. Để cho một bóng đen nào đó nhanh chóng bế thốc Thiên Bình đến nơi giam giữ. Nếu để ý kĩ một chút, ta sẽ ngửi thấy trong không khí có một lượng rất nhỏ thuốc gây mê. Nếu tiếp xúc với thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu tiếp xúc với thời gian dài thì sẽ lập tức bị bất tỉnh mà không cảm thấy các triệu chứng nào khác. Xà Phu đã cố kéo dài thời gian nói chuyện với Thiên Bình để thuốc phát huy tác dụng của nó. Nhưng vì sao Thiên Bình bị mà Xà Phu lại không bị? Đơn giản là vì hệ thống phát tán thuốc gây mê này được thiết kế rất đặc biệt, nó giống như một chiếc quạt không khí. Mà lúc nói chuyện Thiên Bình và Xà Phu đứng đối mặt với nhau, hướng của thuốc gây mê lại xộc thẳng vào người Thiên Bình, Xà Phu lại quay lưng lại với nó nên tất nhiên sẽ không bị tiếp xúc nhiều lắm, nếu nhanh chóng ra khỏi đó lúc Thiên Bình bị ngất thì chắc chắn sẽ không làm sao.
Lại quay sang chỗ của Cự Giải. Cô đang rất thận trọng soi đèn pin tứ phía để tìm đường. Không hiểu bọn bắt cóc này đang giúp nhà nước tiết kiệm điện hay là do tính ki bo đã ăn sâu vào trong máu nên để cho lối đi của cô tối om thế này.
"Cái quái gì thế này? Sao lại đúng lúc thế không biết?" Cự Giải nhăn mặt. Tự dưng không đâu cái đèn pin tắt, thế là mọi thứ xung quanh lại trở về màu đen của nó. Cự Giải bất lực đành đi men theo bờ tường, biết đâu ăn may ra khỏi cái mê cung quái quỷ này.
Nhưng đời đâu như là mơ. Cự Giải đi được một đoạn thì cảm thấy như có người dõi theo mình thì không khỏi ớn lạnh mà nổi hết cả da gà da vịt.
"Là... là ai đó?" Cự Giải lên tiếng hỏi, nhưng không hề có tiếng gì đáp lại cô, chỉ có sự im lặng đến đáng sợ. Cự Giải cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, không di chuyển mà chỉ đứng im. Cự Giải bèn cố hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi quay về phía đằng sau. Và...
Đó là một thứ gì đó cực kì đáng sợ: là một bóng đen, không biết là người hay là gì, đôi mắt nó đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô. Nó chỉ đứng im đó, không nhucd nhích gì, hình như nó còn còn cười với cô, một nụ cười thật đáng sợ, nụ cười quỷ dị.
"AAAAAAAAAAAAAAAA" Cự Giải hét lên, tiếng hét lớn đến nỗi Nhân Mã ở lối đi bên cạnh cũng nghe thấy.
"Cự Giải" Nhân Mã bất giác lo lắng, có phải Cự Giải đã gặp chuyện gì không hay phải không?
"Tập trung vào đi chứ, không sợ tôi giết chết cô trong lúc cô có sơ hở hay sao?" Taemin thừa lúc Nhân Mã không để ý liền giáng một cước vào bụng của Nhân Mã khiến cô văng xa.
"Hừ, trình độ của anh làm sao đủ để giết tôi chứ?" Nhân Mã khẽ hừ một tiếng rồi chống ta đứng dậy. Số cô cũng quả là may mắn quá đi, đã sắp tìm được lối ra thì lại bị cái tên Taemin chết tiệt này chặn đường, rồi hắn ta còn rảnh rỗi sinh nông nỗi đòi đánh nhau.
"Cô quả thực rất tự tin, tôi biết vì sao tên Sư Tử ngu ngốc đó lại yêu cô điên cuồng đến thế rồi" Taemin lao đến, định giáng thêm một cước nữa vào bụng Nhân Mã nhưng cô đã nhanh chóng né kịp.
"Không phải anh cũng là tên ngốc yêu con nhỏ Lyly đó điên cuồng sao?" Nhân Mã đáp trả lại câu nói vừa rồi của Taemin khiến anh sựng lại. Tại sao cô ta lại biết chuyện đó?.
"Có sơ hở" Nhân Mã thừa lúc Taemin đang đứng như trời trồng suy nghĩ gì đó thì chạy nhanh tới, xoay một vòng đẹp mắt trên không rồi đá thẳng vào mặt Taemin khiến anh ta ngã xuống đất, một bên mặt tím bầm lên, khóe miệng còn rỉ máu.
"Khá lắm, nhưng rất tiếc cuộc chơi của chúng ta phải dừng tại đây" Taemin bật cười nhìn Nhân Mã trước mặt, sau đó vỗ tay một cái thì đã thấy Nhân Mã bất tỉnh trước mặt.
"Mang cô ta đi" Taemin từ từ đứng dậy, lấy tay lau đi vết máu trên miệng rồi quag người bỏ đi, để lại Nhân Mã đang nằm bất tỉnh trên sàn cho một người mặc áo đen bí ẩn vừa đánh lén Nhân Mã khiến cô bất tỉnh.
Nhưng chỉ ngay sau khi Taemin đã đi khuất, bóng đen đó bỗng cười nhếch mối nhìn chỗ Taemin vừa đi khuất và không khỏi lắc đầu.
"Ngu ngốc".
************ Hết chương 59 ***********
P/s: sorry các chế vì chương này ta hơi thiên vị Thiên Bình, Cự Giải và Nhân Mã thì phải. Dù sao thì cũng mong m.n ủng hộ truyện của ta (dạo này lượt thích với cmt ít quá, nản -.-).
@by txiuqw4