sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

12A1 - Chương 1

Nó không mộng mơ hay lãng mạn, ít nhất là bây giờ, khi mà nó đang ở cuối năm lớp 12 và quan trọng hơn hết là nó thi khối A, những bộ môn mà chỉ cần đầu óc lơ đãng 1 chút là ngay lập tức 1 + 1 có thể bằng 3 hoặc 1 câu trắc nghiệm lại khoanh 2 đáp án. Nó chẳng suy nghĩ nhiều về điều đó bởi quyết định là ở nó, nó hài lòng với điều mình chọn. Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng thỉnh thoảng sau khi đã giải quyết xong đống đề cao ngất nó lại thả hồn ra cửa sổ. 5’, 10’ hoặc 15’, nó coi đó là thời gian thư giãn, là giây phút riêng tư của đứa con gái mới lớn. Mới lớn, bao nhiêu suy nghĩ, thay đổi khiến nó nhiều lúc giật mình vì mình không là mình nữa, nhiều thứ chẳng thể mang logic để giải được, sao có thể sòng phẳng đúng sai như lý hoá được. Thật là đau đầu!

Vừa đạp xe, vừa nghĩ vớ vẩn thế mà đã đến trường rồi. Còn sớm quá, mới lác đác vài cái xe ở sân. Bác bảo vệ cũng vừa dậy thì phải, vừa đưa vé xe cho nó bác vừa ngáp 1 cái rõ to. Thấy nó khẽ cười, bác cũng cười xoà gãi gãi đầu. Nó lên lớp, tầng 2 ngay phòng đầu tiên. Lớp nó chưa ai đến. Nó bước xuống cuối lớp, bàn gần cuối là nơi trú ngự quen thuộc mấy năm cấp 3 và chỉ vài tháng nữa thôi, nó phải chuyển đi rồi. Hè về, nó cũng cảm nhận được phần nào của sự chia ly. Có buồn không? – Nó tự nhủ rồi tự trả lời không. Chắc mọi người sẽ thấy lạ lùng lắm, bởi sau 12, mỗi đứa sẽ đi một con đường riêng, có những lựa chọn riêng, làm sao còn được chơi cùng nhau, nói chuyện bạn bè vui tươi trong sáng. Cũng đúng, nhưng lớp của nó cũng đâu bình thường như những lớp khác. A1 giỏi, không ai có thể phủ nhận điều đó nhưng nếu nói A1 đoàn kết thì thực sự không đúng. Con gái, con trai không chơi chung là một nhẽ nhưng đến cả nội bộ con gái, con trai cũng chia bè kết phái. Nam thì bảo nữ không xinh như A4, không nết na hiền dịu như A2, A3. Nữ thì nhận xét nam không ga lăng như A2, không hào hoa như mấy anh Hàn Quốc. Đủ kiểu! Nghĩ mà chán. Các cụ nhà ta bảo “ Cỏ đồi người xanh hơn cỏ đồi mình” cấm có sai. Sắp hết năm học rồi mà tình trạng này vẫn không cải thiện, vậy thì thử hỏi chia tay sau mấy tháng nữa hay thậm chí là ngay bây giờ, nó buồn điều gì, vui còn không hết ý chứ. À không, lũ bạn thân của nó thì sao, nó sẽ chán vì không được gặp mấy con nhóc ấy lắm.

-       Mày lại thả hồn phiêu đấy hả?

Vừa nhắc đến là thấy ngay, đó là Oanh – con bạn chí cốt của nó. Mặt nó lạnh tanh:

-         Vâng, tôi vừa phiêu lên Tây Thiên gặp Phật tổ. Ngài bảo số chị đã tận, chuẩn bị mọi thứ để “thăng” đi là vừa.

-         Con quỷ, dám úm ta hả? Mới sáng ra đã gặp vận đen rồi. Nhưng mày cứ yên tâm, tao chưa có người yêu, tao không chết được đâu – Vừa nói, Oanh vừa nháy mắt với nó khiến nó phì cười.

Kết thúc câu chuyện, hai đứa quay lại với quyển sách sử trên tay, sắp kiểm tra học kì mà, học những môn thuộc làng thật là cực hình.

Dần dần lớp cũng đến đông đủ, đứa cầm văn, đứa  ghi sử, đứa làm lý hoá vài đứa thì tụ lại bàn về vấn đề học kì. Trong giờ truy bài, Châu – Bí thư của lớp với vẻ mặt hình sự khác ngày thường bước lên trên bàn thầy cô đập đập bàn để cả lớp im lặng rồi dõng dạc từng chữ:

-         Lớp chú ý! Tớ vừa mới được thông báo 1 tin vô cùng… nói thế nào nhỉ, với lớp khác thì chắc sẽ là tin vui, còn với lớp mình thì chắc là không đúng lắm…”

Châu ngừng 1 lát để quan sát khuôn mặt cả lớp rồi thản nhiên nói tiếp.

-         một tuần nữa trường ta sẽ tổ chức cuộc thi phong cách học đường đặc biệt chỉ dành riêng cho lớp 12 và lớp nào cũng phải đăng ký tham gia. Cả lớp ồ lên 1 tiếng rồi lại xôn xao bàn tán. Bí thư lại phải đập bàn để lấy lại sự im lặng

-         Hình thức thi là đồng đội gồm 3 người gái hay trai đều được.

-         Thế không phải hai giới trên có được không bí thư – giọng nói ở phía cuối lớp vang lênkhông cần nhìn cũng biết là Nam

Châu lườm Nam 1 cái rồi phán tiếp:

-      Đây không phải trò đùa đâu nhá. Không tham gia nghiêm túc là hối hận đấy. Giải thưởng dành cho lớp chiến thắng là 1 chuyến du lịch 3 ngày hai đêm, địa điểm tuỳ chọn, được nhà trường cho phép và tài trợ 100% chi phí. Ai tự tin mang phần thưởng về thì đăng ký với tớ, hạn 2 ngày. Nếu thừa người thì sẽ tổ chức bầu chọn, nếu thiếu thì tất nhiên cô chủ nhiệm sẽ trực tiếp chỉ định

Cả lớp lại rộn lên rào rào, có đứa háo hức, đứa thì trầm tư ( chắc suy nghĩ xem lí do gì mà trường lại chịu chơi như thế). Riêng nó thì bình thường, mấy chuyện này đâu còn lạ lẫm gì nữa. Bàn dưới có tiếng đứa con trai “ Xóm mình ( ý nó là 4 bàn cuối 2 dãy ) phải làm vài chú đi thi chứ nhỉ? Lấy vẻ vang cho lớp, vinh dự cho nước nhà…

“ Đồ con bò”- nó lẩm bẩm, bởi nói ra câu đấy chỉ có thể là thằng Ngọc bàn cuối chéo chỗ ngồi của nó. Lần nào thằng bé ấy cũng phát ngôn ra những câu chẳng giống ai. Nó quay xuống bảo: “ Anh vừa xinh vừa học giỏi, hợp quá còn gì. Yên tâm, tôi ủng hộ anh. Tôi tin anh sẽ đạt giải cao nhất từ dưới lên”. Mấy đứa xung quanh ôm bụng lăn ra cười, còn Ngọc thì mặt tỉnh bơ: “ Cảm ơn chị. Thấy tôi xinh chị ghen đấy à? Cứ như chị, đi thi cũng được cái giải rút cầm về thôi.” Nó còn định phản pháo lại đối phương thì thầy dã vào lớp. Nó chỉ hứ 1 cái rồi quay lên

Giờ ra chơi, nó vừa bước ra ngoài lan can, Oanh và Nhung ( Một con bạn cũng quỷ không kém gì Oanh) chạy lại chỗ nó: “ Thế Harry Potter của nàng đâu rồi?” – Nhung nhanh nhảu hỏi với vẻ tò mò. Mọi người đừng nghĩ đó là anh chàng mà nó thầm thương trộm thích, một hot boy nào đó. Tất cả đều không phải, mà Harry Potter chính là Harry Potter phù thuỷ đấy. Chỉ có điều đó là trong giấc mơ của nó. Chả là nó thích đọc Harry Pơtter ( Có lẽ chả phải mình nó, 100 đứa thì cũng phải 99 đứa mê & 1 đứa còn lại gật gù ) Không biết có phải vì thế mà dạo gần đây nó mơ rất nhiều về anh chàng phù thuỷ ấy, mặt không rõ nét nhưng chắc chắn không phải anh chàng trong phim. “Chàng của nó” – tạm thời gọi là vậy, không đẹp trai quá nhưng phép thuật chẳng thua kém gì người thật (à quên, phù thuỷ thật). Nó cố tình để lũ bạn phải giục 2, 3 lần mới chịu lên tiếng: “ Thì vẫn thế, tao có nhớ được nhiều đâu, mọi thứ cứ loáng thoáng và mông lung. Mà nó có thật đâu, tao cũng chẳng quan tâm lắm”

Oanh cười bảo: “ Xin cô! Cô chẳng mong có một hoàng tử bạch mã giống như thế còn gì. Không qua nổi mắt bản cô nương này đâu”.  Nó bước vào lớp, & buông một câu lém lỉnh “ Mắt cú, mắt cáo!”. Nhung ôm bụng cười còn Oanh thì đầu bốc hoả, giơ ra nắm đấm về phía nó. Nó chuồn thật nhanh về chỗ, lớp vẫn ồn ào vì cuộc thi Châu vừa thông báo. Nó sực nhớ ra mối thù lúc đầu giờ với Ngọc. “Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn” – nó nghĩ như thế trong đầu và cảm thấy vui vui. Lúc ấy, Ngọc vừa bước ra khỏi chỗ, đi lên trên bục lau bảng. Thời cơ đã đến, nó khẽ lách vào một bàn gần đó rồi cố tình để chân ngáng trên đường mà “con bò” phải đi qua. Và chuyện gì đến sẽ phải đến, không để ý, chú bò tội nghiệp vấp phải chân nó, chới với, may mà sư phụ nó ( biệt danh là Thanh Thuật ) cũng đang bước tới. Thế là hai đứa con trai bám víu lấy nhau để khỏi ngã, cảnh tượng đến buồn cười. Mặt nó chuyển từ nụ cười nham hiểm sang cười không sao dứt được. Sau khi định thần lại, Ngọc + nạn nhân bất đắc dĩ quay lại nhìn nó với vẻ mặt giận dữ: “Đồ con bò kia! Đầu chị có vấn đề hả? Thích chết không? – Con bò mà dám nói nó cũng là bò, thật phi lý. Nó đứng dậy “ Anh mới là…” – thì bị nghẹn lại ở cổ. Sư phụ vừa bóp cổ nó vừa nói “ Mày ăn nhầm gì thế hả? Dám động đến bổn sư phụ”. Nó bị bất ngờ nên không thể chống cự được, đến khi Thanh bỏ tay ra, nó ho sặc sụa. Trống vào lớp, Ngọc nhớ ra chuyện mình cần phải làm nên có lẽ tạm thời tha cho nó, nếu không nó phải lĩnh thêm một hồi đòn nữa không chừng. Nó thầm nghĩ và về chỗ.

Hết buổi học, ra về, lúc lấy xe, đi qua chỗ Hoa mập, Ly còi, Vinh voi ( một nhóm girl lớp nó, học không quá giỏi, nhưng được coi là dân ăn chơi số 1 của lớp) đang tiếp tục nói về cuộc thi lúc sáng, nó chỉ hỏi một câu “ chưa về à?” và không đợi trả lời, nó bước qua cửa lớp. Đơn giản vì nó biết, nhóm 3GV ( 3 girl vip- tạm dịch như vậy ) sẽ chẳng bao giờ để ý điều đó, thậm chí còn buông những từ chẳng ra sao về nó. Tốt nhất là không nên nghe. Nó bước nhanh theo kịp Oanh rồi bá vai bá cổ bàn về cửa hàng chè mới mở ở gần trường.

Tối, nó đang chăm chú làm đề lý thì chuông điện thoại kêu tít tít báo hiệu có tin nhắn, nó phớt lờ, đến khi làm xong xuôi tất cả, nó mới mở tin nhắn ra. Của Oanh: “Gọi cho tao ngay”. Từ xưa đến nay, nó cực kỳ ghét gọi điện thoại cho Oanh, bởi vì mỗi lần gọi, là một lần phải nghe giai điệu “Em không còn ngây thơ…” cực kỳ củ chuối mà con này cài làm nhạc chờ. Có vẻ như Oanh đã chờ nó gọi từ lâu lắm rồi, vừa gọi cái là nhấc máy ngay.

-         Mày nghĩ sao về cuộc thi lúc sáng?

-         Sao là sao? Đây đâu phải lần đầu tiên thi thố kiểu này. Mà sao tự dưng mày lại quan tâm đến chuyện này thế. Bình thường…

-         Thì phải tập thể tí chứ - Oanh ngắt lời nó – Cũng sắp hết năm học rồi, chẳng lẽ lại không có gì à?

-         Con bé này lạ nhỉ? Hôm nay mày như bà cụ non ý. Hay là mi đăng ký đi, tao sẽ cổ vũ hết mình, biết đâu lại có giải ý chứ.

-         Tao không đi thi được, nhưng mày thì có thể, suy nghĩ đi. Thôi, đi ngủ. – Nói xong cúp máy luôn, hơhơ, hay thật, con bé này bắt nó gọi rồi lại nói những chuyện chẳng ra sao. Làm nó cụt cả hứng. ( thực ra là xót tiền)

Hết một ngày dài, “chàng của nó” vẫn xuất hiện, cưỡi chổi bay & cười với nó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx