sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

1988 Tôi muốn trò chuyện với thế giới - Chương 07

Số 10 chế giễu tôi: Ha ha, thôi đi, mày tưởng rằng mình oách lắm à, lúc mày treo lủng lẳng trên cao, mày đã sợ phát khiếp, bọn tao đều nhìn thấy hết. Xét cho cùng thì cặp sách của mọi người đã cứu mày. Nếu không thì mày đã chết lăn quay ra rồi, còn tao đây nuốt cả một viên bi to đùng mà chả chết, cho nên tao mới là Ikki - Loài chim bất tử. Vả lại tao quyết định rồi, tao cũng không bỏ Hyoga đâu, tao là một chiến binh lửa và băng, nên tao là Hyoga và Ikki - Phượng hoàng lửa bất tử.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy niềm tin hoàn toàn sụp đổ, bởi tôi vẫn ngỡ mình là loài chim bất tử, sự tồn tại của mình là duy nhất và không giống ai khác, Thượng Đế sinh ra tôi trên cõi đời này nhất định là có một sự an bài, tôi cũng chả rõ cái sự an bài ấy là gì, nhưng chắc hẳn là Ngài đã trao cho tôi một sứ mệnh nào đó, vậy nên trước khi thực hiện được mục đích đời mình, tôi không thể nào chết được. Bất tử, đó là niềm tin mãnh liệt của tôi, bởi sợ đau nên tôi không thể liều mạng như lũ bạn được, nhưng tôi có một niềm tin vững chắc rằng mình bất tử. Sau này nhìn thấy trên phim hoạt hình, mới biết, hóa ra cái tên của tôi ứng với cách gọi Ikki - Loài chim bất tử. Chúng tôi có tất cả năm thằng, đều được phân chia rõ ràng, thằng lùn nhất là Seiya (Tinh Thỉ), thằng trông giống con gái nhất gọi là Shin (Thuấn), thằng suốt ngày bị ngã, trên người lúc nào cũng bôi đầy thuốc tím bọn tôi gọi nó là Shiryu (Tử Long), còn nhà thằng số 10 có tủ lạnh đầu tiên trong nhóm, nó thường làm đá và gói vào túi bóng để ném bọn tôi, nên cả lũ gọi nó là Hyoga (Băng Hà). Hồi ấy tôi thấp cổ bé họng nhất, tất cả chỉ có bốn thánh đấu sĩ đồng, nên tôi chẳng có biệt hiệu gì cả, nhưng về sau bộ phim ấy đột nhiên lại xuất hiện Ikki (Nhất Huy) - Loài chim bất tử, tôi cực kì phấn khích, lý tưởng của tôi và nó lại không hẹn mà trùng, tôi lao như bay từ nhà này đến nhà khác thông báo với tất cả rằng, tôi chính là Ikki - Loài chim bất tử. Tôi vô cùng tự đắc với biệt hiệu này. Thế mà hôm nay, Hyoga đột nhiên lại quay ra nói, nó thích biệt hiệu của tôi, thậm chí vẫn giữ nguyên biệt hiệu cũ.

Vậy thì tôi là cái gì?

Trong suốt cuộc đời của mình, tôi rất hiếm khi có đủ dũng khí như vậy, bởi tôi cảm thấy như điểm tựa duy nhất của mình sắp bị lấy mất. Tôi túm chặt cổ áo số 10, định bụng sẽ dùng thứ âm thanh hùng hồn, dõng dạc nhất của mình mà nói với nó, từng câu từng chữ rằng: Tao mới chính là Ikki - Loài chim bất tử.

Thế nhưng, ngay khi tôi vừa túm được cổ áo nó, thì chả hiểu thế quái nào mà cúc áo của nó lại tuột hết, chiếc áo sơ mi phanh ra, nó kinh hoàng nhìn tôi, gió hè mơn man thổi làm những sợi tóc của nó bay bay, nó không hề đánh trả, nhưng tôi lại nhìn thấy Lưu Hồ Lan, tôi bỗng thấy hoảng hốt, nhìn khắp bốn phía, lũ kia cũng đang khiếp đảm nhìn tôi, tôi chợt nhớ ra ngày hôm qua nó đã liều chết với ông anh thời vụ, nó là người có uy, tôi cớ sao lại dám mạo phạm nó cơ chứ. Nhưng dù thế nào, tôi cũng nhất định phải nói ra những lời tâm huyết của mình.

Tôi buông số 10 ra, hét lên với nó: Tao không phải là Loài chim bất tử.

Đó là giây phút có tính chất quyết định nhất của đời tôi tính đến thời điểm ấy, vậy mà câu thoại quan trọng đến thế tôi lại nói nhầm kịch bản. Tôi đã hoàn toàn thất bại, và mất luôn cả biệt hiệu của mình. Đúng lúc đó, anh Đinh Đinh cưỡi xe máy dừng ngay trước mặt tôi, vứt một cái túi to xuống đất, tiếng rào rào vang lên, mấy trăm viên bi rơi vãi tứ tung. Chúng tôi lập tức vỗ tay ầm ầm. Anh Đinh Đinh nổ máy, hồ hởi nói với chúng tôi: Anh nói chuyện hộ em rồi, nó trả hết bi cho bọn em đấy. Các em chia nhau đi nhé. Nói xong chiếc xe bắt đầu nhả khói, chiếc áo sơ mi màu trắng của anh bay phần phật trong gió, lại còn vô cùng phóng khoáng đánh một vòng cung đẹp mắt rời đi. Tôi bất ngờ bị anh ấy hút hồn. Tại thời điểm đó, chỉ có anh Đinh Đinh biết lái xe máy. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ấy khuất dần, còn lũ bạn tôi đang tranh nhau nhặt bi.

Số 10 đứng ra điều khiển cả lũ, nó vỗ ngực bảo tất cả là do sự dũng cảm của nó, hơn nữa lại là song Thánh đấu sĩ, thế nên nó được quyền chọn trước. Sau đó mới là đến bốn đứa tôi. Để công bằng, chúng tôi đếm hết số bi, tổng cộng bốn trăm bảy mươi hai viên, không ngờ ông anh ấy thắng bọn tôi nhiều thế. Số 10 chọn lấy một trăm năm mươi viên, tôi cũng chả nhớ mấy thằng kia chọn được bao nhiêu viên nữa, cuối cùng tôi được hơn ba mươi viên. Trong khi tôi nhớ rõ ràng rằng mình là đứa thua nhiều bi nhất.

Sau khi đứa nào về nhà đứa nấy cất bi, cả lũ lại tụ tập ở bãi đất trống bắt đầu một lượt mới. Cả lũ cùng nghĩ cách xem làm thế nào để thắng được bi của những đứa kia, tôi rất muốn thắng số 10, vì nó là thằng chọn bi đầu tiên, bi của nó mới và nhiều màu nhất. Lúc nó chuẩn bị bắn, tôi không thể ngờ được là nó lại lôi trong túi ra một viên bi to. Nó chậm rãi ngắm bắn viên bi của tôi, máu nóng trong người bất ngờ trào lên, không kịp suy nghĩ, tôi vồ ngay lấy viên bi của nó mà cho vào miệng nuốt. Số 10 vội vàng bóp cổ, lắc lắc đầu tôi và gào lên: Trả lại cho tao, trả lại cho tao, tao vừa lấy được nó ra mày đã nuốt rồi, trả lại cho tao mau lên.

Kể ra cũng lạ, viên bi ấy tôi chưa từng lấy được ra, vậy mà chúng nó cứ nghĩ rằng tôi giấu giếm, sau đó bốn thằng chúng nó đồng loạt bỏ phiếu không cho sử dụng những viên bi to nhỏ khác nhau nữa. Về sau, cùng với sự phát triển không ngừng của nền kinh tế thị trường, thị trấn nhỏ của chúng tôi cũng bắt đầu xuất hiện những viên bi to nhỏ. Tôi chỉ thắc mắc mãi, không biết viên bi kia biến đi đâu mất. Có lẽ nó nằm trong người tôi, hóa thành viên sỏi nhỏ của thời kì non trẻ nhất.

Vóc dáng của anh Đinh Đinh cân đối, không hề giống với mấy tên mọt sách, anh ấy thích chơi thể thao và luôn cởi trần. Trong tiết tháng năm trời đang dần chuyển sang oi bức, anh ấy bắt đầu mặc quần đùi cởi trần, tập xà trên cột ngang bóng rổ, anh ấy có thể đu được ba mươi cái, còn tôi được ba cái. Anh ấy dạy tôi làm thế nào để đu người lên cột bóng rổ, quay tròn trên không trung, và thế là cả một mùa hè của tôi đã trôi qua trên cột bóng rổ cùng anh Đinh Đinh, mồ hôi chảy ướt sũng phần bụng trên áo tôi. Có một lần anh Đinh Đinh thậm chí còn nhổ hẳn cột bóng đem dựng ra chỗ khác, và bảo tôi rằng cột bóng rổ đặt ở đây không được, ngày nào ngồi học cũng trông thấy nó khiến anh ấy phân tâm.

Tôi vẫn đinh ninh rằng, ngày hôm đó anh Đinh Đinh đã đi tìm ông anh thời vụ và nện cho hắn một trận. Nhưng sau này anh Đinh Đinh mới cho tôi biết, anh ấy chỉ đến tìm hắn nói chuyện thôi, anh bảo đánh nhau tất nhiên có thể giải quyết nhiều vấn đề, nhưng nói chuyện cũng có thể làm được như vậy. Tôi hỏi anh ấy: Tại sao anh không làm như phim chưởng Hồng Kông ấy, túm cổ nện cho một trận tơi bời?

Anh trầm ngâm hồi lâu, sau đó đặt tay lên vai tôi và bảo: Bởi vì sẽ đau lắm đấy.

Tôi gật đầu.

Anh Đinh Đinh bảo tôi, ở trường anh ấy là Chủ tịch Hội sinh viên, có những chuyện chỉ cần thương lượng với nhau là được, anh ấy có khả năng lãnh đạo. Anh Đinh Đinh còn cho tôi biết: Hôm ấy, anh đi tìm ông anh thời vụ, hỏi rõ lý do, vì người lớn như bọn anh, thì chẳng ai còn bắn bi nữa.

Tôi chăm chú nhìn anh Đinh Đinh, anh ấy gật đầu nói tiếp: Quả nhiên là vậy.

Tôi băn khoăn: Vậy tại sao anh ấy lại chơi bi với bọn em.

Anh Đinh Đinh nói: Vì nó muốn thắng bi, không chỉ chơi bi với bọn em, nó còn chơi với những đám trẻ khác nữa, nó đang muốn mua một cái máy ghi âm xịn.

Tôi gật gù: Ra vậy.

Anh Đinh Đinh gồng hai bắp tay vừa lên xà vừa nói: Anh bảo anh ấy, mày làm thế không được, như thế là bắt nạt trẻ con. Mày muốn máy ghi âm để làm gì? Nó bảo, nó muốn ghi một cái đĩa, rồi hát tặng cho một người bạn chưa từng gặp mặt.

Tôi nói: Thế thì anh ấy có thể đi mượn một cái mà.

Anh Đinh Đinh bảo tôi: Thực ra nó cũng muốn giữ làm của riêng để nghe, sau đó anh đưa nó đến nhà văn hóa, mượn của một người bạn.

Tôi ngạc nhiên: Chà, đến nhà văn hóa anh cũng có người quen cơ à?

Anh Đinh Đinh đáp khẽ: Một người bạn. Tôi hỏi: Anh thời vụ muốn ghi bài gì vậy?

Anh Đinh Đinh bảo: Nó muốn hát bài Duyên trần.

Tôi ngơ ngác hỏi: Duyên trần là cái gì vậy?

Anh Đinh Đinh nói: Bố mẹ em không xem bộ phim mới à? Bài hát chủ đề trong phim ấy.

Tôi gật gù: Vậy à.

Anh Đinh Đinh hắng giọng: Duyên trần như mộng, bao phen trắc trở, hoa rơi khắp chốn, một tấm thân tàn co mình trong gió lạnh, khi ngoảnh lại nhìn chẳng nắng hay mưa, đường dài đằng đẵng, gập ghềnh trắc trở nào phải do ta, biển người phiêu bạt, nếm thử nhân tình ngọt đắng ra sao, nhiệt tình nhiệt tâm, đổi lại là lạnh vắng cô liêu, biết bao chân tình rồi lại trở về với cô tịch, người trôi theo gió, lạc mình giữa hoa nở hoa tàn, mặc cho thế gian bể dâu thế nào…

Tôi ngắt lời anh Đinh Đinh, cười phá lên: Ha, ha ha ha ha ha, anh thời vụ cũng biết hát sao.

Tôi chưa ý thức được rằng, khoảnh khắc mà anh Đinh Đinh cất vang tiếng hát khi đó, cũng là lần đầu tiên tôi được nghe, vậy mà tôi lại ngắt lời một cách vô tư, nhưng anh Đinh Đinh cũng chỉ nhìn tôi rồi tiếp tục hát: Đường xa vạn dặm, gập ghềnh trắc trở nào phải do ta.

Tôi cất giọng hòa vào cùng anh: Đường xa vạn dặm, gập ghềnh trắc trở nào phải do ta.

Anh Đinh Đinh bảo tôi: Bài hát này đã cũ, vậy mà đến giờ vẫn giữ y nguyên cảm xúc.

Tôi gật gù tiếp lời: Đúng là rất có cảm xúc!

Anh Đinh Đinh đã đồng ý dạy tôi những động tác giả trong bóng đá vào kì nghỉ hè năm đó, anh nói tôi đá thật quá, quay bên trái là dẫn bóng bên trái, quay bên phải là dẫn bóng bên phải, cử động của tôi đã thông tin cho đối thủ hết rồi: Muốn đá bóng tốt, em phải biết khống chế bóng dưới chân mình, cần phải học các động tác giả, mắt em nhìn sang bên phải, cơ thể nghiêng sang phải, em duỗi chân phải, mọi người đều cho rằng em sẽ đá sang phải, đúng lúc ấy, chân trái của em tạo lực, đổi hướng chạy sang trái, em khiến cho mọi người đều mắc lừa, trong một trận đấu muốn lừa bóng qua đối thủ nhất định phải làm động tác giả. Đợi khi nào anh về sẽ dạy em cách làm động tác giả.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx