sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

1988 Tôi muốn trò chuyện với thế giới - Chương 10

Chuyến hành trình như vậy đã từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ tuổi thơ tôi, màn đêm trải khắp con đường quốc lộ, tôi mang theo người con gái trong mơ, lái một chiếc xe trong mơ, đi đến điểm cuối vẫn chưa được xác định của cuộc hành trình. Một chuyến đi không hề mỏi mệt và đầy thi vị, chúng tôi cùng nhau bàn về điện ảnh và âm nhạc, băng qua những rặng núi cao và rừng già, cuối cùng dừng lại bên ven đường yên ắng không bóng người, chỉ có một khách sạn được xây dựng bởi người chủ không hề tư lợi, giá rẻ va sạch sẽ.

Trong cuộc sống hiện thực, mỗi khúc rẽ của đường quốc lộ đều bỏ qua những tiêu chuẩn về hình học. Khi ánh sáng đèn đường rải đều trên mặt kính chắn gió, tôi như mơ hồ thấy mình quay trở lại những tháng ngày rong ruổi trên chiếc xe đạp xưa. Sau này anh Đinh Đinh chết, tôi buồn vô hạn. Số 10 do muốn một mình đóng hai vai, nên gạt tôi ra khỏi nhóm bốn thánh sĩ đấu. Nếu như còn sống, anh Đinh Đinh nhất định sẽ ra mặt cho tôi một danh phận. Tôi bị lũ bạn dần dần cách ly cho đến một ngày, số 10 đột nhiên chạy đến bảo với tôi: Ủy ban Thánh đấu sĩ sau khi nghiên cứu đã quyết định, mày lại là một thánh đấu sĩ.

Thực sự mà nói, tận sâu thẳm trong lòng mình tôi coi thường và chửi rủa bọn chúng hàng trăm hàng vạn lần. Tôi tự nhủ, đây là một trò chơi ngớ ngẩn, trên thế giới vốn chẳng tồn tại thánh đấu sĩ, không người nào lại có thể đánh tan quả cầu lửa chỉ với một lần ra đòn. Mười vạn câu hỏi vì sao cho tôi biết rằng, không ai có thể vượt qua được vận tốc của ánh sáng. Thế nhưng Mười vạn câu hỏi vì sao lại không cho tôi biết, tại sao tôi lại bị lũ bạn mình xa lánh như thế, tôi không thể mặt dày mà sán lại chúng nó được, tôi cũng chả dám phản kháng, nhìn thấy chúng nó đồng loạt giơ nắm đấm lên, tôi chỉ dám âm thầm mà trừng mắt một cái. Đến bây giờ số 10 bảo tôi lại là thánh đấu sĩ rồi, tôi cẩn thận hỏi lại: Tao là thánh đấu sĩ gì, tao là Ikki chứ?

Số 10 trả lời: Không phải, tao vẫn là Ikki. Nhưng mày là thánh đấu sĩ vàng.

Bầu nhiệt huyết trong tôi hừng hực dâng trào, tin rằng trên thế giới này có những điều có thể thay đổi hoàn toàn, số 10 bá đạo lại để tôi làm một thánh sĩ với cấp bậc cao hơn hẳn chúng nó như thế. Đúng lúc ấy trên ti vi đang chiếu đến cảnh các thánh đấu sĩ đồng đánh nhau với các thánh đấu sĩ vàng, bị đánh đến mức không còn biết phương nào mà chạy, không còn nghi ngờ gì nữa, thánh đấu sĩ vàng lợi hại hơn hẳn thánh đấu sĩ đồng. Tôi cứ lắp ba lắp bắp, bảo: Thế tao là thánh đấu sĩ nào?

Số 10 bảo: Ti vi đang chiếu đến chòm sao đầu tiên, mày chính là thánh đấu sĩ chòm sao đầu tiên, Mu[11] thuộc chòm sao Bạch Dương.

[11]Mu: Thánh đấu sĩ vàng của chòm sao Bạch Dương.

Tôi phấn khích thực sự.

Số 10 nói: Trong lúc mày trả lại danh hiệu thánh đấu sĩ bọn tao đã nghiên cứu và chế tạo thành công thánh y.

Hai mắt tôi như phát sáng lấp lánh, gấp gáp hỏi: Tao xem có được không?

Số 10 đưa tôi đến sân phơi thóc, đẩy cửa bước vào một căn phòng nhỏ chứa đầy những nông cụ, bên cạnh chiếc máy gặt lúa có một cái chậu rửa mặt, bên trong có chứa rất nhiều mảnh tre, miếng gỗ và dây chun, số 10 lấy ra từng cái một, quay lưng về phía tôi lúi húi lắp ghép cái gì đó.

Tôi bảo: Đây là căn phòng bí mật của chúng ta à?

Số 10 nói: Ừ, bây giờ chưa ai biết chỗ này, mày phải giữ bí mật đấy nhé.

Tôi gật đầu lia lịa, hỏi: Kẻ địch của chúng ta là ai?

Số 10 do dự giây lát rồi bảo: Kẻ địch của chúng ta là thánh đấu sĩ vàng.

Tôi nói: Ờ.

Số 10 đứng dậy quay về phía tôi, dùng cái giấy bóng nhựa sáng loáng có dính những mảnh gỗ mặc lên người. Chân, tay, ngực, vai của số 10 đầy những mảnh gỗ. Tôi bị số 10 quy phục hoàn toàn, ngay khoảnh khắc ấy, tất cả những bất mãn của tôi dành cho nó đều trở thành sự ngưỡng mộ. Tôi không kiềm chế được cảm giác muốn sờ vào chiếc áo của nó mà trầm trồ kêu lên: Ồ ôi.

Số 10 vô cùng đắc ý, hỏi tôi: Thế nào?

Tôi bảo nó: Mày có nó rồi thì không đao kiếm nào đâm được.

Số 10 nói: Những chỗ không có thánh y bảo vệ vẫn nguy hiểm lắm. Nhưng chúng ta không sợ bị đánh, vì chúng ta có tiểu vũ trụ, còn có tiểu thư Saori Kido bảo vệ nữa.

Tôi hỏi số 10: Ai là Saori Kido?

Số 10 đáp: Không biết.

Tôi lại hỏi nó: Sau khi mày mặc vào, có cảm thấy sức mạnh tăng lên chút nào không?

Số 10 hớn hở đáp: Có chứ, tao cảm thấy tiểu vũ trụ trong tao đang mạnh hơn rất nhiều.

Tôi hỏi tiếp: Thế mày lấy thánh y từ đâu vậy?

Số 10 suy nghĩ giây lát, bảo tôi: Hôm ấy bà nội tao trồng cây ngoài ruộng, đào thấy nó ở lô đất nhà tao. Lúc ấy bà tao định đốt đi, nhưng may mà tao phát hiện kịp, vội nói: Bà ơi, bà đừng đốt. Vừa nghe thấy thế, đột nhiên thánh y tập trung lại một chỗ, lấp lánh tỏa sáng, không tin mày đi hỏi bà tao mà xem.

Tôi thốt lên: Oa.

Số 10 nói tiếp: Thế là mày được nhìn thấy rồi nhé, bắt đầu từ hôm nay, mày chính là Mu thánh đấu sĩ vàng.

Tôi đứng nghiêm người, dõng dạc nói: Tuân lệnh.

Ngày hôm sau tôi lại đi chơi cùng bọn nó, tạm thời quên đi nỗi đau buồn về cái chết của anh Đinh Đinh. Trước đây mỗi lần trông thấy con đường đất trước cổng nhà, tôi lại nhớ hình ảnh anh Đinh Đinh cưỡi chiếc xe máy, bùn đất xe anh hất trở lại mảnh đất này, anh ấy đã trở thành nắm tro tàn trở về bên cạnh chúng tôi. Đám bạn đều tránh xa tôi, tôi chỉ còn hơn ba mươi viên bi tự mình bắn mình. Tôi đứng trên ban công nhìn vào không trung bao la hỏi anh Đinh Đinh những câu ngây ngô, anh ấy vẫn luôn là một cuốn từ điển sống của tôi, từ sau khi anh Đinh Đinh ra đi, tôi chỉ có thể tự kiếm tìm những câu trả lời từ trong sách mà thôi. Trong khi lũ bạn của mình còn đang mải mê bắn bi, thì tôi đã biết những viên bi kia được làm ra bằng cách nào. Nhưng biết cũng để làm gì cơ chứ? Tôi hiểu về những viên bi rồi, nhưng vẫn chẳng có ai chơi cùng tôi, anh Đinh Đinh đã nói rắng: Càng biết nhiều, em càng trở nên cô độc.

Hồi ấy, khi tôi vừa mới hiểu thế nào là cô độc, thì lại được bọn chúng thu nhận. Chúng tôi đã hẹn nhau đúng giờ đến rừng trúc để kết thúc vở kịch của ngày hôm đó. Số 10 nói: Được rồi, chúng ta bắt đầu, Mu, theo như trong phim, mày phải giúp chúng tao sửa thánh y.

Tôi nói: Sao cơ?

Số 10 bảo: Mày xem tập hôm nay chưa? Mu cuối cùng phải giúp thánh sĩ và thánh y. Đầu tiên mày phải đem thánh y của tao đi nhuộm màu, chẳng phải ở trường mày thuộc tổ mỹ thuật sao? Sau đó mày hãy may cho mỗi người một bộ giống như bộ thánh y của tao.

Tôi há hốc mồm: Hả?

Số 10 tiếp tục nói: Tất cả chúng ta phải làm đúng như kịch bản trong phim, mày không chỉ là một thánh đấu sĩ vàng, mày là tất cả thánh đấu sĩ vàng gộp lại, mày là mười hai người. Nhưng chúng mày phải nhớ, chỉ có bộ thánh y này của tao mới là thánh y thật sự, bởi đó là của tổ tiên để lại, được đào từ dưới đất lên, còn của chúng mày đều là đồ phục chế. Cho nên tiểu vũ trụ của tao phải lớn hơn của chúng mày.

Những ngày tháng của một diễn viên đóng mười hai vai đã đi qua trong những trận roi đòn, khi đó tôi không biết diễn theo kịch bản, không hiểu tại sao mỗi tập đều là thánh đấu sĩ vàng phải thua. Bởi luôn phải chịu đòn, tôi hoàn toàn không còn chút hứng thú nào để toàn tâm toàn ý với vai diễn thánh đấu sĩ vàng của mình nữa. Tôi bắt đầu nghe nhạc của Đội Tiểu Hổ[12], đứng trước cửa sổ nhà mình ngắm nhìn cột điện, cây cột điện phía xa xa, cột điện đứng ngây ra nhìn đầu dây cáp, tôi thường nghĩ về cái lần tôi trèo lên cột cờ nhìn về phân xưởng, và cô bạn gái mặc chiếc váy xanh lam. Tôi đến tìm cậu đây.

[12]Đội Tiểu Hổ: gồm 3 thành viên Ngô Kỳ Long, Trần Chí Băng và Tô Hữu Bằng, là ban nhạc nổi tiếng của Đài Loan cuối thập kỷ 80, đầu thập kỷ 90.

Mỗi lần đến giờ tập thể dục, tôi đều nhìn chằm chằm dưới chân các bạn nữ, hi vọng tìm thấy chiếc váy xanh lam ấy, mặc dù không biết rốt cuộc là chất liệu gì, nhưng tôi vẫn nhớ đôi giày da nhỏ xinh cùng chiếc kẹp tóc, nhưng bọn gái đều mặc đồ giống nhau, chỉ duy có chiếc váy đó là tôi chưa từng thấy ai mặc. Tôi cứ thế kiếm tìm trong suốt cả một mùa đông. Trước kì nghỉ đông, tôi phát hiện ra rằng mình không chỉ tìm không thấy cô bạn mặc chiếc váy màu xanh lam đó, mà tôi còn không tìm nổi cô bạn nào mặc váy. Mẹ kiếp, tôi đã bỏ lỡ cái mùa mặc váy, nhưng lại cứ tìm cô ấy trong cái mùa mặc áo bông. Đã không ít lần tôi tự sỉ vả mình, muốn tìm một từ ngữ để miêu tả sự ngu si của mình, và trong giờ ngữ văn sau đó, cuối cùng tôi đã biết hành động của mình được gọi là Mò kim đáy bể.

Dẫu sao tôi cũng phát hiện ra rất nhiều cô gái xinh đẹp khác, bọn họ là Lý Tiểu Huệ, Lưu Nhân Nhân, Lục Mỹ Hàm và Nghê Phi Phi. Tôi cảm thấy cô gái của mình nhất định là một trong bốn người họ, có điều tôi hoàn toàn không nhớ nổi mặt của cô ấy. Chẳng lẽ những gì tôi thích chỉ là hình bóng của cô ấy thôi sao?

Lý Tiểu Huệ từ nhỏ đã học nhảy, mẹ cô ấy là giáo viên, cha là viên chức nhà nước, cô bạn ấy luôn là người mặc đẹp nhất trường, mỗi khi cô nàng diện bộ nào mới, ngay tức thì sẽ trở thành trào lưu cho đám con gái trong trường. Cô ấy là người đầu tiên đại diện cho trường tôi đi biểu diễn ở thành phố, còn tôi khi đó được chọn vào đội cờ đỏ, tôi đã quên sạch khi đó cô ấy nhảy múa bài gì rồi, chỉ nhớ nội dung biểu diễn là xoạc chân, cô ấy xoạc chân ở tất cả các góc sân khấu, khiến cho tôi nảy sinh những ham muốn của tuổi dậy thì. Tôi vẫn nhớ đối tượng trong những giấc mơ ân ái của tôi trước đây là Hoa Tiên Tử, đó là nhân vật trong một bộ phim hoạt hình, ưu điểm của cô ấy là trẻ mãi không già, nhưng nhược điểm chính là cho dù sau này tôi có trở thành một đại gia thì cũng chỉ có thể quăng tiền để mời về một họa sĩ, căn cứ vào hình dạng của tôi mà vẽ thành hoạt hình vui thú ái ân với Hoa Tiên Tử. Tiểu Huệ chính là đối tượng trong những giấc mơ tình ái chân thật đầu tiên của tôi, nhất là màn xoạc chân đón gió cuối cùng của cô ấy, càng khiến tôi kiên định hơn với suy nghĩ của mình.

Lưu Nhân Nhân hát rất hay, rất nhiều bạn trai thích cô ấy, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt hai mí rõ nét, thoáng một chút kiêu kì. Cô ấy hơi khó gần, không thích chuyện trò, những lần được nói chuyện với cô ấy tôi đều nhớ mãi không quên, cô ấy nói: Cậu ơi, lau cửa sổ đi, cô ấy còn nói: Cậu ơi, lau bảng đi. Cũng phải, cô ấy thuộc tổ vệ sinh mà. Đáng lẽ cô phải thuộc đội văn nghệ mới phải, cũng nên là đại diện cho giờ nhạc họa nữa, thế nhưng cô ấy chẳng làm gì cả, bởi vì cô ấy không thích giao lưu bạn bè, mối quan hệ với các thầy cô giáo cũng không được tốt. Theo lý mà nói, một gia đình cơ bản như thế nên có mối quan hệ tốt với nhà trường mới phải, bố cô ấy là diễn viên tên tuổi luôn được đóng vai những nhân vật lịch sử quan trọng trong các bộ phim cổ trang, mẹ cô ấy là giảng viên âm nhạc, điều kiện gia đình tốt như thế mà cô ấy đến đây học khiến tôi rất lấy làm kinh ngạc. Khi cuộc đại cách mạng văn hóa nổ ra, bố cô ấy bị lật đổ hết lần này đến lần khác, phải di dời đến cái thị trấn nhỏ này của chúng tôi, và gặp mẹ cô ấy tại đây, khi đó mẹ cô ấy là một giáo viên dạy dương cầm. Bố cô ấy vừa đến thị trấn này chưa được bao lâu, lại tiếp tục bị lật đổ. À, quên mất chưa giới thiệu, ông ấy chính là người diễn vai Tưởng Giới Thạch. Sau này họ quyết định định cư tại đây. Lưu Nhân Nhân vì đánh nhau với một bạn nữ nên bị thầy hiệu trưởng khiển trách, khi đó bố cô ấy đến trường, không thèm nghe đầu đuôi câu chuyện đã to tiếng quát mắng thầy hiệu trưởng: Ông có nhầm không, con gái tôi không bao giờ đánh bạn, nhất định là do lỗi của đối phương. Hiệu trưởng hỏi: Tại sao? Bố bạn ấy trả lời: Vì nó là con gái tôi, mang trong mình dòng máu của tôi. Thầy hiệu trưởng cáu lên: Anh tưởng anh là hiệu trưởng à, tôi mới là hiệu trưởng. Anh diễn Tưởng Giới Thạch lâu quá rồi mà vẫn chưa xuống sân khấu hả, đây là nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, không phải trường quân sự Hoàng Phố, quân đội của anh đã thất bại rồi, con gái của anh đang theo học tại trường của đất nước này, cho nên nhất định phải tuân thủ quy định ở đây.

Bố của Lưu Nhân Nhân tức giận đùng đùng, chẳng nói chẳng rằng lôi con gái về nhà tự dạy dỗ, và bây giờ cô ấy đàn piano đã rất cừ. Sau này lãnh đạo Bộ giáo dục trên danh nghĩa chưa hoàn thành nghĩa vụ giáo dục chín năm, nên khuyên nhủ Nhân Nhân trở lại trường học, nhưng cô ấy đã bỏ học nửa năm rồi, vậy nên cô ấy phải lưu ban và được xếp vào lớp của bọn tôi.

Lục Mỹ Hàm thì chẳng có năng khiếu gì, sở trường mạnh nhất là giỏi giao du với đám con trai, lại còn quen biết rất nhiều những anh lớp trên và đám nam sinh trường ngoài, cô nàng có vẻ quen biết rộng. Bố cô lái xe chở hàng, mẹ cô là công nhân nhà máy hóa chất, vì nhà ở ngoại thành, nên bố cô ấy rất thích lái xe tải đến trường đón con, nhưng xe tải của ông ấy to quá. Chỉ cần đến trường một cái là y như rằng hệ thống giao thông quanh trường đều tê liệt. Chiếc xe tải hiệu Giải Phóng ấy mà dừng lại, cả con đường sẽ không thể lưu thông được, ngay cả xe ba gác cũng không thể lèn vào nổi. Lục Mỹ Hàm có vẻ không thích bố đến đón đưa hàng ngày. Trước cô ấy thường giả vờ không quen biết bố, sau này bị ông ấy túm cổ lôi lên xe. Tiếp sau đó, chỉ cần thấy bố đến đón, là y như rằng cô nàng nhiệt tình giúp đỡ các bạn cùng lớp dọn vệ sinh, rồi nấn ná đến khi không còn ai mới chịu ra về. Bởi vì chiếc xe hiệu Giải Phóng đó chạy bằng dầu diesel nên tiếng nổ máy to khủng khiếp, mỗi khi chuẩn bị tan trường, chúng tôi thường thầm thì to nhỏ: Bố của Lục Mỹ Hàm đến rồi đó.

Mỗi khi đến phiên mình trực nhật, tôi rất mong bố cô ấy sẽ đến đón, một mặt là vì tôi được ở bên người đẹp lâu hơn một chút, mặt khác là bản thân cũng bớt đi một chút việc. Chỉ khổ người dân trên con phố này. Vì Lục Mỹ Hàm thích đi chơi với đám con trai trường ngoài, nên bố cô ấy vô cùng lo lắng, đến mức ngày nào cũng phải đưa đón, khiến cho chính quyền địa phương đã phải cắt cử các đồng chí xuống đo kích thước của xe, rồi đặc biết trồng hai cái cột bê tông ngăn không cho chiếc xe tải biển Giải Phóng ấy đi vào. Bố của Lục Mỹ Hàm rất ngoan cố, cột bê tông trồng đến đâu, ông ấy đỗ xe ngay tại đó. Bố cô nàng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến dự án mở rộng con đường ở trước cổng trường chúng tôi, vài trăm hộ gia đình cũng vì thế mà phải di cư đi nơi khác. Và thế là trong công cuộc mở rộng đường chiếc xe tải của bố cô ấy vẫn cứ nằm lẫn trong đám thiết bị công trình ngày đêm nối nhau ra vào tấp nập.

Vì cả trường đã biết chuyện, nên Lục Mỹ Hàm đành chấp nhận hiện thực này, mỗi khi tan trường đều ngoan ngoãn lên xe về, việc này ngẫu nhiên mang đến chuyện vui mừng cho đám con trai về cùng đường với cô ấy, cả lũ đu lên chiếc xe tải, ngồi vào trong thùng xe. Mỗi khi xe đến bến đều dừng lại, và đám nam sinh sẽ trèo xuống từ thùng xe khiến mấy bác tài xe buýt nhìn thấy mà kinh ngạc. Sau này ông ấy được chính quyền địa phương trao tặng huy chương Cư dân tiêu biểu trong phong trào khuyến học Lôi Phong.

Và cũng chính trong buổi lễ trao tặng huy chương đó, Lý Tiểu Huệ đã phụ trách màn biểu diễn múa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx