sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 03

Chương 3 Amy đặt thành hàng các thiết bị nghe trộm trên mặt bàn. Sau khi Nellie phá hủy con bọ của đám Kabra, đám trẻ nhà Cahill bắt đầu lục soát khắp căn phòng dù hơi trễ, lẽ ra tụi nó nên làm ngay từ đầu. Tụi nó tìm thấy thêm ba con bọ nữa: một cái bé xíu tinh xảo bên trong một chiếc đèn bàn; một cái thanh nhã trên một khung hình mà ban đầu Amy nghĩ là một phần trang trí; và, dưới giường ngủ, một cái thật thô kệch như thể được làm bởi bàn tay với ngón tay thô kệch của một cầu thủ bóng bầu dục. “Ekat,” Amy nói, chỉ vào cái tinh xảo. “Janus,” Dan nói, chỉ vào cái có tính nghệ thuật. “Tomas,” Nellie nói, chỉ vào cái thô kệch và đảo mắt. “Và nhà Kabra đại diện cho Lucian, vậy là đủ cả,” Amy nói. Tụi nó đang điểm danh các chi của gia tộc Cahill – các chi khác đang truy tìm Manh mối. Mỗi chi đều là hậu duệ của bốn đứa con của Gideon và Olivia Cahill: Katherine, Jane, Thomas, và Luke. Chỉ có chi Madrigal – chi của Amy và Dan – biết rằng còn một đứa trẻ thứ năm được sinh ra sau khi gia đình bị phân ly: Madaleine. Tổ tiên của mình, Amy nghĩ thầm. Thật vui khi biết mình thuộc về đâu. Con bé đã khao khát được biết điều đó kể từ khi cuộc truy tìm Manh mối bắt đầu. Nhưng mình có thật sự thuộc về đó không nếu mình không cố làm điều mà nhà Madrigal muốn? con bé tự hỏi. Dan đẩy ba con bọ lại gần nhau hơn trên mặt bàn. Nó giơ nắm đấm lên, chuẩn bị nghiền nát chúng trong một cú đập. “Ba, hai, một …” nó đếm đầy kịch tính. Vào phút chót trước khi tay nó chạm vào mấy con bọ, Amy chộp lấy cổ tay nó. “Chị làm gì vậy?” nó hỏi, cố đẩy con bé ra. “Chị điên à?” “Chị phải nói chuyện với em nè,” Amy nói. Con bé hất hàm về phía phòng tắm và nắm cổ tay nó lôi đi. Dan cau mày nhưng vẫn đi theo. Nellie chỉ vô mình và nhướng mày như hỏi, “Chị nữa chứ hả?” Amy gật đầu. Trong phòng tắm, Amy bật vòi nước trong bồn rửa và bồn tắm ở mức to nhất. Chảy cùng lúc, nghe như thể tiếng thác nước vậy. Nellie và Dan phải nghiêng người lại gần để nghe Amy nói. Sẽ chẳng có lời nào của con bé lọt vào tai đám bọ. “Nếu tụi mình chỉ cố để ngăn bọn Kabra chiến thắng, chúng ta có nên bỏ qua sự giúp đỡ của các đội khác không?”con bé hỏi. “Và … đó không phải là điều mà nhà Madrigal muốn mình làm sao?” “Chị đùa chắc?” Dan nói. “Chị muốn ném bỏ hết công sức của mình à?” “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em chia sẻ câu trả lời và sau đó, chị không biết nữa, cuối cùng nhà Holt kinh khủng thống trị thế giới?” Nellie hỏi. Nhà Holt là đại diện của chi Tomas: Eisenhower và Mary-Todd Holt và ba đứa con của họ - Hamilton, Reagan, và Madison. “Hamilton không quá tệ mà,” Dan nói. “Ok, nhưng còn Eisenhower?” Nellie đáp. Eisenhower Holt là một gã hề cơ bắp, ngu đần. Và hắn có mặt khi Cha và Mẹ chết, Amy nghĩ. Con bé nắm chặt nắm đấm, như thể điều đó sẽ nghiền nát con bọ mà nhà Hold đã tạo ra một cách vụng về. “Ông chú Alistair có thể ổn,” Dan đề nghị. “Ổng chưa có phản bội tụi mình … gần đây.” Alistair Oh, một Ekat, đã thân cận với tụi nó hơn bất cứ ai khác. Nhưng lão cũng chơi trò hai mang nhiều lần. Sau đó, trong đám cháy kinh hoàng trên đảo ở Indonesia, lão đã đảm bảo cho tụi nhỏ được an toàn trước bản thân. Lão thậm chí dường như sẵn lòng hy sinh cả tính mạng cho tụi nó. Điều đó đủ để chuộc lỗi cho lão chăng? Sau đó lão lại nói dối tụi mình hồi ở Trung Quốc, Amy nghĩ. Và lão cũng đã có mặt ở đó khi Cha và Mẹ chết. Lão không đốt lên ngọn lửa giết chết họ, nhưng… lão cũng không hề cứu họ. “Sao em biết được con bọ nhà Ekat là của Alistair, mà không phải của Bae Oh?” Nellie hỏi, nhấm nháy khuôn mặt. Bae Oh là chú của Alistair và là một ông già hoàn toàn khó chịu. Lão đã bỏ mặc Amy và Dan cho tới chết hồi ở Ai Cập nếu Nellie không cứu tụi nó. Nắm đấm của Amy siết chặt hơn. Con bọ của Ekat cũng phải bị phá hủy luôn. “Vậy còn lại nhà Janus,” Nellie nói. “Mấy đứa muốn thêm thắt cho Jonah Wizard hả? Muốn nó thêm cái ‘vua của thế giới’ vô cái danh hiệu của nó hả?” Jonah Wizard hiện đã là một ngôi sao hip-hop quốc tế, tác giả của cuốn sách ăn liền bán chạy nhất, một người mẫu của máy bán hàng Pez. Điều duy nhất lớn hơn danh tiếng của hắn là cái tôi của hắn. Amy chờ cho Dan bào chữa cho Dan để con bé có thể bẻ gãy lý lẽ của nó. Dan có chút dính dáng với Jonah lúc ở Trung Quốc. Nhưng Dan chỉ có chút kinh ngạc trên mặt nó. “Chào ôi,” nó nói. “Chị có chắc là Jonah vẫn tham gia săn tìm không? Lần cuối cùng chúng ta thấy ảnh tìm kiếm manh mối là lúc nào nhỉ?” “Nó không xuất hiện ở Tây Tạng. Hoặc Bahamas. Hoặc Jamaica,” Nellie trầm tư. “Có lẽ nào Jonah Wizard vĩ đại thực sự từ bỏ chăng?” “Có một con bọ ngoài kia có chữ ‘Janus’ được viết bên trên đó,” Amy chỉ ra. “Có lẽ Cora Wizard đang làm công việc bẩn thỉu của mụ lúc này,” Nellie nói. Cora Wizard. Mẹ của Jonah. Amy khó khăn nhớ lại cuộc gặp với người phụ nữ đó. Không, chờ đã. Con bé có thể. Đêm đó, Amy nghĩ. Mình cũng đã thấy mụ vào cái đêm mà cha mẹ chết. Amy nắm chặt tay. Con bé cảm thấy máu chảy rần rật. “Chúng ta không thể để cho Cora Wizard chiến thắng.” con bé thì thào. Nellie và Dan nhìn con bé. Cả hai đều có vẻ hiểu ngay lập tức. “Vậy đó. Mấy đứa không thể tin vào đội nào khác cả,” Nellie nói. “Không thực sự. Không ai khác.” “Ò,” Dan nói. “Tụi mình biết cả tháng rồi còn gì.” Amy chớp mắt cố kìm những giọt nước mắt của mình. Con bé hy vọng Nellie và Dan chỉ nghĩ là hơi nước từ bồn rửa mặt và bồn tắm bắn tung tóe vào. “Vậy thì làm sao mà nhà Madrigal nghĩ tụi mình có thể làm chứ -” con bé bắt đầu nói. “Quyền lực,” Dan nói. “Chúng ta phải chiến thắng. Và sau đó - sau đó có lẽ chúng ta sẽ có đủ quyền năng để đánh bẹp mọi người vào khuôn phép.” Trong thoáng chốc nó trong như Napoleon thu nhỏ, âm mưu thống trị cả thế giới. Rồi nó lại trở thành Dan lại, hân hoan chạy ra khỏi phòng tắm. “Tụi mình sẽ dầm nát mấy con bọ,” nó gọi với qua vai. “Coi nào – tụi mình làm lần lượt nha. Em sẽ quậy nhịp đầu tiên!” Amy và Nellie nhìn nhau và nhún vai. Rồi cả hai đua nhau chạy theo nó. Cùng nhau, cả ba đứa gạt mấy con bọ xuống khỏi bàn và bắt đầu nhảy tưng tưng, nghiền nát mấy thiết bị điện tử dưới chân mình. *** Hai người đàn ông ngồi trong một căn phòng tối om. Một người có chiếc mũi khoằm và dáng vẻ khắc khổ. Người kia mặc nguyên bộ đồ màu xám và đeo tai nghe. Người đầu tiền, William McIntyre, tiếp tục nhìn thẳng vào người kia và hỏi, “Ông có nghe tụi nhỏ không? Giờ sao?” Sau cùng, người đàn ông trong bộ đồ xám, Fiske Cahill, hạ tai nghe xuống. “Tụi nó đang giải đáp hướng dẫn,” ông nói. “Tụi nó đang xử lý cuộc săn tìm. Nhưng… tụi nó phá hủy hết mấy con bọ rồi.” Ông McIntyre im lặng trong giây lát. “Trừ con của chúng ta,” sau cùng ông lên tiếng. “Chúng ta có được lợi thế do cài vô giữa bức tường,” Fiske đáp. “Tụi nhỏ đang ở trong một căn phòng của nhà Madrigal. Căn phòng mà chúng ta sắp xếp cho tụi nhỏ.” Ông nhăn mặt. “Ông cảm thấy không đúng đắn khi nghe trộm tụi nhỏ,” McIntyre tiếp lời, giải đáp cái nhăn mặt của người kia. “Có nhiều thứ tôi cảm thấy không đúng trong cuộc truy tìm manh mối này,” Fiske đáp. “Chúng ta đang đánh cuộc vào tụi nhỏ. Chúng ta đánh cuộc trên mạng sống của tụi nó.” “Chẳng phải mỗi thế hệ đều đánh cuộc lên thế hệ kế tiếp sao?” McIntyre hỏi. Fiske bật lên một âm thanh quá đắng cay để gọi là tiếng cười. “Một người đàn ông đã chọn lựa không bao giờ có con cho hay,” ông nói. “Nhưng…tôi đã lựa chọn y như vậy.” Ông nhìn chằm chằm vào bức tường ảm đạm. “Có những thứ khác để hối hận,” ông thì thào. McIntyre nhìn nâng tay lên, như thể ông định vỗ vào vai của Fiske. Nhưn William McIntyre không phải loại người có thể an ủi người khác. Ông hạ tay xuống. “Tôi nghĩ ông đã trở nên lạc quan hơn,” McIntyre nói. “Giờ ông mặc màu xám thay vì màu đen xì xì.” “Màu xám đậm,” Fiske nói. “Cho phép chỉ một chút hy vọng ...” Ông gõ những ngón tay trên bàn. “Tôi ước gì chúng ta có thể biết tụi nhỏ đang nghĩ gì. Tại sao tụi nó quyết định phá hủy mấy con bọ nhưng vẫn tiếp tục cuộc săn lùng. Tụi nó hẳn đã thảo luận gì đó.” Ông hình dung miếng giấy viết tay được chuyền qua lại, hoặc cuộc trò chuyện thì thầm trong tủ trong khi nước chảy rào rào trong phòng tắm, che chắn âm thanh khỏi con bọ. Biết rõ Amy và Dan và Nellie, ông đoán tụi nó chỉ làm cho vui. Bản thân Fiske chẳng quen biết gì với niềm vui cả. “Tụi nó biết vận mệnh của thế giới tùy thuộc vào việc có thống nhất được toàn gia tộc Cahill,” McIntyre nói. “Có đủ không?” Fiske hỏi. “Chúng ta có nên cho tụi nó chi tiết chính xác, nêu ra hậu quả chính xác – nói với tụi nó tất cả mọi thứ không?” McIntyre đẩy mình khỏi bàn. “Hai đứa trẻ có thể chịu được bao nhiêu gánh nặng?” ông hỏi. Ông ngồi trong sự yên tĩnh u ám một chốc, rồi thêm, “ông có thể hỏi tụi nhỏ xem tụi nó đang nghĩ gì. Sau cùng, tụi nhỏ đã nói cho chúng ta biết mọi manh mối của tụi nó. Chúng ta nói cho tụi nó biết manh mối của chúng ta. Tụi nhỏ biết chúng ta cùng phe với tụi nó.” “Ừ, nhưng... ông không thấy cuộc truy tìm manh mối này đã dạy tụi nhỏ nói dối ra sao ư?” Fiske hỏi. “Dạy tụi nhỏ phải nghi ngờ tất cả mọi người?” McIntyre cau mày. “Tụi nhỏ biết tụi ta dính dáng vào cùng nhau,” ông nói. “Và đó là lý do tại sao chúng ta đang ngồi trong một căn phòng an toàn, tối tăm, trong khi tụi nhỏ đang đương đầu với nguy hiểm ư?” Fiske hỏi. “Hiểm nguy mà chúng ta đang làm cho tồi tệ hơn?” *** “Và giải pháp là” – Amy ngừng lại đầy kịch tính –“William Shakespeare.” Dan chớp mắt. “Được rồi, Amy, em biết chị đã đọc, như là, mọi cuốn sách được viết ra. Và chị biết nhiều hơn em nhiều về ngôn từ và các tác giả,” nó nói. “Nhưng sao chị có thể lấy ra từ ‘thinh không’ và ‘ngày phán xét’ và ‘sâu trong trái tim’ và tất cả mấy cái đó kết lại thành William Shakespeare?” “Bởi vì ông chính là người đã tạo ra những thành ngữ đó,” Amy nói. “Coi nè.” Con bé phủi mấy mảnh vỡ của mấy con bọ bị hủy và kéo ghế ngồi xuống máy tính. Con bé chạm vào bàn phím, và màn hình sáng lên, hiển thị trang mà Amy đã xem trước khi tụi nó phát hiện ra con bọ đầu tiên. “Đây là một danh sách các từ và thành ngữ mà Shakespear đã đặt ra. ‘vào trong thinh không’, ‘ngày tận thế’, ‘sâu trong trái tim’, ‘đôi mắt của tâm trí’, ‘trở thành vòng tròn đầy đủ’ – tất cả những cụm từ được gạch dưới đều trong danh sách này. Dan nhìn Amy kéo chuột lướt qua các từ và cụm từ. Có hàng trăm cụm từ như vậy. “Xì, Anh ngữ thậm chí còn tồn tậi trước thời Shakespeare cơ mà?” Nellie nói. “’thở cạn’, ‘tám’, ‘nhảy cóc’, ‘bắt chước’...” “Ôi, coi nào. Không ai từng dùng những từ này cả,” Dan nói. “Có bao giờ trong cuộc đời này chị nói mấy cái kiểu như ‘từ ngữ không thể diễn tả hết’?” “Vài thứ như vậy có vẻ kỳ quặc vào thời buổi này,” Amy chêm vào. “Nhưng đây chính là từ mà em dùng suốt, Dan ạ.” Con bé để con trỏ ngừng ở một từ đơn lấp lánh: ọe “Shakespear tạo ra từ ọeá?” Dan hỏi. “Ừa,” Amy nói. “Vậy thì, ... em đoán ông ta biết mình đang làm gì đó,” Dan nói. Dan không muốn thêm thắt vô lời Amy, nhưng nó luôn luôn liên tưởng tới ọe như một từ tuyệt vời hơn cả tuyệt vời. Nghe như chính xác theo bản chất. “Vậy còn …” Amy lục lọi danh sách mấy từ ngữ. Dan không có tâm trạng theo một khóa học ngôn ngữ. Nó sẽ thích thú hơn nếu cuộc truy tìm Manh Mối dẫn tới một kiếm sĩ hoặc một bậc thầy kungfu. “Được rồi, được rồi, em sẽ chấp nhận giải thích của chị.” Nó muốn nói, “Sao cũng được,” nhưng nó sợ là Shakespeare cũng có thể là người tạo ra từ đó luôn. “Giờ thì tụi mình biết manh mối tiếp theo có liên quan gì đó tới William Shakespeare, vậy tụi mình sẽ làm gì nào?” nó hỏi. Ngay lúc đó điện thoại reo. Cả ba đứa nhảy nhỏm lên, và Nellie nhấc máy trả lời. Cô nàng nghe trong giây lát, rồi bịt tay lên ống nghe. “Dịch vụ trợ giúp của khách sạn đó,” cô nàng nói. “Họ muốn biết liệu tụi mình có cần họ hỗ trợ mua vé cho hoạt động nào không. Hoặc là” – cô nàng nhướng mắt lộ liễu – “các vở kịch này nọ.” Amy rạng rỡ. “Ôi, không,” Dan rên rỉ. “Không!” “Đang có vở nào ở Globe vậy?” Amy háo hức hỏi. “Em không có đi coi kịch Shakespeare đâu!” Dan phản đối. Nellie phớt lờ nó. “Vâng, tôi muốn ba vé…” cô nàng nói trên điện thoại. Cô nàng hoàn tất việc sắp xếp và gác máy, vẻ mơ màng hiện lên trong đôi mắt. “Là vở Romeo và Juliet,”cô nàng nói với Amy. “Romeo và Juliet, ở ngay Luân Đôn, nơi mà Shakespeare viết lên nó, biểu diễn tại rạp Globe, như thủa ban đầu nó đã diễn ra…” Biểu cảm của Amy chuyển sang kinh ngạc và mơ màng hệt như Nellie. “Thật tuyệt vời,” con bé thầm thì. “Tra tấn thì có,” Dan làu bàu. “Tra tấn độc ác và bất bình thường. Còn tệ hơn cả mấy con rắn độc và nhện độc ở Úc. Còn tệ hơn cả việc bị chặt ra chỗ xưởng kẹo ở Trung Quốc. Đây đúng là điều tồi tệ nhất mà chúng ta làm từ đó tới giờ luôn!” Không ai thèm nghe nó. Theo như nó biết là vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx