CHƯƠNG 7 *** “Iệt à uyệt!” Chẳng dễ dàng gì để nói rõ ràng với một cái miệng đầy burger phô mai. Dan đang cố gắng để nói “Thiệt là TUYỆT!” nhưng ngôn từ được lọc qua miếng thăn và hai lát phô mai ra như vậy. Nellie đã thu xếp mọi thứ. Bác sỹ của khu nghỉ dưỡng đang đợi tụi nó tại khách sạn. Bà đã kiểm tra cho Amy và chẩn đoán về vết rách, một va chạm, và một chấn động nhẹ có thể xảy ra. Sau khi may lại vết thương, bác sỹ nói Amy phải nghỉ ngơi. Nellie cũng đã gọi cho dịch vụ phòng; đã có sẵn burger và sinh tố khi tụi nó trở về phòng. Một lần nữa, Dan không biết phải nghĩ gì. Nếu Nellie đang cố giúp kẻ thù của tụi nó, cô nàng chắc chắn đang đi ngược hướng. Giờ thì một chiếc taxi đang ở phía trước khách sạn chờ chở tụi nó ra sân bay. Đám trẻ Cahill đã quyết định rằng đã đến lúc thăm Jamaica. Sau khi ăn uống, Dan kéo hành lý và chuồng Saladin ra taxi trong khi Nellie làm thủ tục khách sạn. Khi bác tài mở cốp xe, Dan có cảm giác lạnh gáy như thể có ai đó đang theo dõi nó. Nó quay người chầm chậm và nhìn quanh. Phía sân trước uốn lượn của khách sạn có một bụi bông giấy đang nở rộ. Màu sắc điên rồ – hồng và đỏ và một dạng màu cam. Đẹp, nếu như bạn thích màu mè kiểu đó. Dan nhìn chằm chằm vào bụi cây. Không có ai ở đó cả. Ngay khi nó chuẩn bị quay lại nó nhìn thấy: một đôi mắt nhìn chăm chú vào nó xuyên qua mấy cành cây ngay chỗ một trong mấy gốc của bụi cây. Đôi mắt xanh lá. Xanh như mắt mèo. Nó bỏ bay lô xuống và bắt đầu chạy. “Ê!” Amy gọi. “Em đang làm gì vậy?” “Mèo,” nó hét vọng qua vai. “Dan, chờ đã!” Không có tác dụng. Dan đang đuổi theo con mèo đã chạy như một tia chớp ngay khi nó bắt đầu hướng tới. Con mèo dắt Dan chạy xa khỏi khách sạn, chạy xuống con đường dài tới cả loạt các cửa hàng nhỏ. Nó mất dấu con mèo khi con mèo nhảy vọt vòng ra phía sau. Thở hổn hển, Dan lon ton chạy sau con mèo. Mấy tòa nhà đều là những căn nhà gỗ dễ thương, sơn những màu sắc nhiệt đới tươi sáng, với những cổng vòm phía trước, những chiếc ghế, phong linh. … Mọi thứ ở phía trước đều rất sạch sẽ cho du lịch. Nhưng vòng qua phía sau, có cả núi rác và cả đống thùng rác. Địa hạt Mèo. Lúc Dan quay trở lại khách sạn vào hai mươi phút sau, Amy phát cuồng và Nellie thì giận dữ. Thực ra thì, nó nghe thấy bọn nó trước khi nhìn thấy. “Em không thể bỏ chạy như vậy được!” “Em đã đi đâu vậy?” “Em đã cố để –” “Em đã làm gì?” “Em chỉ –” “Em đã nghĩ gì hả?” “Em nghĩ có lẽ –” Nellie nhét hai ngón tay vô miệng và huýt sáo chói tai. “Hết giờ!” cô nàng hét lên. “Em có thể kể cho tụi chị nghe trên xe.” Cô nàng đẩy tụi nó lên ghế sau và ném ba lô của Dan vào lòng nó. “UI!” nó la lên. Nó đang mặc quần soọc, và chiếc balô đã hạ cánh trên đôi chân trần của nó. “Giờ em biết ý nghĩa thực sự của nỗi đau,” nó nói rầu rầu. “Mèo cào lên vết cháy nắng.” “Nhưng đó không phải là một con mèo bất kỳ,” Dan nói. Nó đang cố giải thích lý do nó đột ngột biến mất. “Đó là một con mèo tam thể (mèo calico). Em đã cố bắt nó, nhưng nó cào rồi vùng khỏi em và bỏ chạy.” Nó chà chà một trong mấy vết cào. “Em nghĩ chúng ta chưa nên rời khỏi đây,” nó nói. “Chúng còn chưa tìm ra được vụ con mèo này, và Hamilton nói –” “Cái quái gì trên thế giới này sẽ – ồ.” Amy im bặt một chốc. Rồi con bé bắt đầu cười. “Cái gì mắc cười vậy?” Dan hỏi. Con bé không trả lời, hay đúng hơn, con bé không thể trả lời. Con bé cười dữ dội. Dan nhìn con bé một lát, đầu tiên bối rối, sau đó thấy khó chịu. “Amy!” nó mất kiên nhẫn nói. Không có gì vui khi nhìn ai đó cười vào chị. Sau cùng, Amy thở hổn hển và quẹt mắt. “Jack Rackham,” con bé nói. “Tên cướp biển. Ông ta đã làm vài vụ cướp bóc ở đây, và sau đó Anne Bonny gia nhập với ổng, phải không?” “Thì sao?” “Ổng – tên ổng –” Amy lại bắt đầu cười, nhưng Dan lườm con bé sắc lẻm làm con bé lần này tự kiểm soát mình nhanh hơn. “Biệt danh của ổng” – khịt mũi, cười khúc khích– “là Calico Jack.” “Calico Jack?” Tiếng cười của Amy sau cùng chuyển thành tiếng cười khúc khích. “Hamilton hẳn phải nói về ‘Calico Jack,’ nhưng em nghĩ là nó nói ‘mèo calico.’” “Hiểu rồi, chị không cần phải đánh vần cho em đâu.” Mặt Dan đã đỏ lựng vì bị cháy nắng và chạy dưới nhiệt độ cao, nhưng nó cảm thấy thậm chí còn đỏ hơn. Đã đến lúc đổi chủ đề. “Nellie, chị có kem khẩn cấp tiện lợi không?” Khi xe chạy đi, không đứa nào trong tụi nó nhận thấy một chiếc SUV bám đuôi phía sau tụi nó. Hoặc, hơn nữa, một chiếc sedan màu xám kín đáo bám theo cả hai. *** Tại sân bay Vịnh Montego ở Jamaica, Nellie thuê một chiếc xe hơi, rồi đi tìm khách sạn. Mới có tám giờ tối, giờ địa phương, nhưng tụi nó đều mệt nhoài. Dan ngủ gục mà chưa thay đồ. Sau bữa điểm tâm vào sáng hôm sau, tụi nó đi ra xe hơi dưới sự hướng dẫn của Amy. “Kingston,” con bé nói. “Hở,” Nellie khịt mũi. Tay cô nàng đặt trên chìa khóa khởi động xe, nhưng cô nàng chưa mở máy. “Nếu nói với nhau như vầy thì sao nhỉ, ‘Nellie, chị yêu, chị có thể vui lòng đưa tụi em tới Kingston được không?’ Rồi chị sẽ nói, ‘Tại sao, được rồi, Amy, chị đang trên đường đến đó đây. Điều đó trên cả tuyệt vời khi làm việc với những đứa trẻ tuyệt vời.’” Amy tự điều chỉnh mình ngay trước khi khúc khích cười. Con bé xém quên việc phải giữ bí mật với Nellie. Có lẽ là từ tiềm thức, con bé nghĩ, mình muốn mọi thứ êm ấm lại lần nữa … “Tụi em đang vội,” con bé nói cộc lốc. “Lúc chúng ta không vội thì sao,” Nellie càu nhàu. Chuyến đi từ Montego Bay tới Kingston thật dài; nhân viên khách sạn đã bảo tụi nó là có lẽ phải tới bốn giờ đồng hồ. Amy cần nói chuyện với Dan, nhưng không phải trước mặt Nellie. Giải pháp rất đơn giản. “Chị đeo tai nghe vô đi,” con bé nói, “và mở nhạc lớn lên.” Nellie thở dài nhưng làm theo yêu cầu. Rồi Amy trèo xuống băng ghế sau. Con bé nhìn vào mắt Nellie từ gương chiếu hậu, rồi con bé khum tay trước miệng khi nói thầm với Dan. Nellie có lẽ không thể đọc được âm thanh qua cử động môi, nhưng Amy không muốn thử. “Chị đã đọc cuốn sách rất thú vị này,” con bé nói. “Một Lịch Sử Tổng Quát về Cướp biểnnnn – chữ biển với âm “i” dài theo cách cổ xưa.” “Amy –” “Lấy tay em che miệng đi.” Dan làm theo sau khi liếc nhanh về phía lưng của Nellie. “Tụi mình ở Bahamas khoảng tám tiếng. Chị giành hơn phân nửa thời gian trên một con thuyền và nửa còn lại trong phòng bệnh. Vậy chị kiếm đâu ra thời gian để mua một cuốn sách?” “Chị không có mua. Chị download về từ thư viện Oceanus. Trong khi em đang ở công viên nước. Và chị vừa đọc nó lúc trên máy bay.” “Toàn bộ á?” “Không, đồ ngốc. Chỉ mấy chương về Anne Bonny và Jack Rackham. Dù gì, cuốn sách được viết bởi một người tên là Captain Charles Johnson. Nhưng phần lớn mọi người đều nghĩ rằng nó là một bút danh và nó thực sự được viết bởi Daniel Defoe – em biết đó, người đã viết cuốn Robison Crusoe.” “Ôi, tuyệt,” nó nói. “Em biết đó. Nhưng không phải ai cũng có một danh sách thư viện trong đầu như chị đâu.” Amy bỏ qua lời bình luận sau cùng của nó. Con bé tiếp tục. “Anne Bonny tham gia đoàn thủy thủ của Rackham. Bà cải trang như đàn ông và học cách lái tàu, đấu kiếm và tất cả mọi thứ, và không ai trên thuyền trừ Calico Jack biết bà là phụ nữ.” “Tuyệt vời,” Dan nói. “Họ đã có con ở Cuba. Nhưng Anne muốn vẫn là cướp biển, nên bà đã bỏ đứa bé lại với một bà vú. Và sau đó cướp biển mới này gia nhập cùng họ, và hóa ra ông ta cũng là một người phụ nữ – Mary Read.” “Không thể nào,” Dan nói đầy hoài nghi. “Chị đang nói với em rằng cái mớ bòng bong chuyện xưa cướp biển này toàn là phụ nữ?” Amy lắc đầu. “Không, hầu như không phải vậy. Nó chỉ là một sự trùng hợp lớn khi cả hai sau cùng lên cùng một chiếc thuyền. Và bất ngờ là cả hai đều đánh đấm rất giỏi như bất cứ người đàn ông nào – đôi khi còn tốt hơn.” Con bé ngừng lại. Mấy người đó có thể là bạn với Nellie đó. … “Con tàu của Calico Jack bị bắt bởi hải quân Anh,” Amy tiếp tục, “và toàn bộ thủy thủ đoàn bị tống giam. Họ đều bị phán quyết có tội và kết án tử hình bằng cách treo cổ. Nhưng vào phút cuối, Anne và Mary nói với tòa rằng họ đang có thai. Luật pháp không cho phép xử phụ nữ có thai, nên thay vào đó họ bị tống vào tù. Và –” “Để em đoán,” Dan nói. “Nhà ngục ở Kingston?” “Không,” Amy đáp, “nó không còn tồn tại nữa.” “Vậy tụi mình tới Kingston làm cái gì? Thiệt là một chuyến đi dài kinh hoàng!” Nhà tù ở Spanish Town. Lúc bấy giờ nó là thủ đô của Jamaica. Nhưng sau đó họ dời thủ đô và các cơ quan đầu não về Kingston. Do đó mình tới đó. Để coi lại các ghi chép và xem thử coi có gì có thể có ích không.” “Ờ, em hiểu rồi,” Dan nói. “Nhưng mà chị không quên gì à?” “Gì chứ?” “Cái này.” Nó vỗ lên ngực mình. Amy biết cái “này” đó là gì. Vuốt gấu. Dan đeo sợi dây quanh cổ, và hy vọng rằng Nellie vẫn không biết gì về nó. “Tụi mình vẫn chưa biết nó sẽ dùng thế nào,” Dan nói. “Nó hợp lý khi có vài tên cướp biển là người nhà Tomas, tất cả mấy màn phiêu lưu và đấu kiếm và các thứ. Và tụi mình tìm thấy cái này trong hang Tomas. Nhưng điều đó như ngõ cụt, nó chẳng dẫn tới đâu hết.” Amy thở dài. “Chị đã e ngại vậy đó,” con bé nói. “Chúng ta có thể kết thúc bằng cách phải quay lại Bahamas để lùng sục loanh quanh chút nữa. Nhưng tấm chân dung với tên của Anny Bonny ở đằng sau – đó là cũng một chỉ dẫn, và chúng ta biết bà ở Jamaica.” Amy lôi tấm chân dung nhỏ ra khỏi ba lô. Cùng nhau, con bé và Dan cúi xuống và nghiên cứu khuôn mặt với đôi mắt xanh lá to và chiếc mũi tẹt. Hope. Cả hai đứa một lần nữa đầy ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ trong bức hình giống y như mẹ tụi nó, Hope Cahill.
@by txiuqw4