Chương 5 Amy bước đi cùng với toán khách du lịch tới Thiên An Môn, tự hỏi Dan có tìm thấy chỗ huy hiệu bí ẩn của nhà Janus mà tụi nó nhìn thấy trên film. Vòng xoáy nhỏ nhoi của vận may đã chỉ ra rằng điểm khác biệt giữa tìm ra một Manh mối và bỏ qua manh mối là rất mong manh. Nó sẽ gần như là mắc cười – nếu vận mệnh của thế giới không được giữ cân bằng. Khi nghĩ về cậu em trai mười-một-tuổi của mình đang ở đâu đó trong Tử Cấm Thành – à thì, điều đó làm nó căng thẳng, nhưng nó đã học được cách sống với điều đó. Suốt mấy tuần qua, hai đứa nó đã sống sót trong gang tấc nên điều này gần như trò chơi hàng ngày thôi. Dù sao đi nữa, tụi nó sẽ tụ họp lại khi gặp Nellie trong vòng – nó nhìn đồng hồ – khoảng nửa giờ nữa. Nó hy vọng cô nàng au pair đã tìm thấy cho cả bọn một khách sạn ổn. Suy nghĩ đó làm con bé cau mày. Dạo gần đây, có những manh mối cho thấy Nellie đang che dấu điều gì đó hơn điều mà cô nàng ra vẻ. Hoặc có lẽ mình chỉ hoang tưởng thôi… Không có vấn đề gì trở ngại để con bé tin rằng mọi hoang tưởng đều rất Madrigal. Bố mẹ nó đã từng hoang tưởng – và với một lý do tốt đẹp. Mọi người đều đã cố gắng bắt họ. Và một người đã thành công. Khi tụi nó còn là lũ trẻ xíu xiu, Mẹ và Bố đã có vẻ bí mật kỳ lạ. Nó nghĩ lại, lúc nào cũng có những quy định – tránh xa tầng hầm hoặc một cái tủ nhất định; không được mở cái thùng đó hoặc cái túi vải thô đó. Chỉ đến bây giờ khi mọi chuyện xảy ra với nó thì nó mới tự hỏi rằng họ đang giấu diếm điều gì – lựu đạn chợ-đen, một cái đầu bị cắt đứt, uranium 235, vi rút Ebola, phần còn lại bị mất tích của Wolfgang Amadues Mozart. Sau tất cả, họ chính là những tên “Nudelman”. Nó thu mình lại, như thể co rúm lại trước điều gì đó kinh hoàng. Nó có rất ít kỷ niệm với bố mẹ, và giờ đấy những mảnh nhỏ còn sót lại đang được lọc lại bởi bộ máy dò Madrigal – từng từ, từng cử chỉ để tìm ra dấu hiệu của điều ác. Điều đó đau lòng đến mức nào đây? Một người trong nhóm du khách cắt đứt sự tra tấn trong tâm trí của nó. “Xin lỗi, bé, nhưng có phải em trai của em ở đằng kia không? Tại sao người lính đó lại còng tay cậu bé?” Một người đàn ông trong bộ quân phục trông có vẻ giận dữ đứng ngay bên trong cánh cổng, cùng với Dan đang bị giam giữ. Amy lao tới. “Ông đang làm gì em tôi vậy?” Người bảo vệ cất tiếng. “Mày trông coi thằng nhóc này à? Mày cũng chỉ là một đứa nhóc.” “Chúng tôi đang đến gặp au pair của tụi tôi ở quảng trường Thiên An Môn,” Amy giải thích. “Dan, chuyện gì xảy ra vậy?” Dan nháy mắt với nó và nhún vai. “Em không tìm thấy chị, nên em leo lên một cái chùa gì đó để nhìn tốt hơn. Và người này đã bẻ cong điều đó.” Gã bảo vệ đỏ bừng mặt và mở còng tay. “Mày đi đi và đừng bao giờ quay trở lại.” “Vụ đó sao ha,” Dan nói nhẹ nhàng khi bọn nó bị hộ tống ra khỏi Thiên An Môn, qua cây cầu bộ hành, trên hào nước. “Bị cấm khỏi Tử Cấm Thành. À, thì, nếu như mình đã bị cấm, thì em đoán đây là nơi giành cho điều đó.” “Mắc cười ghê,” Amy rít lên khi tụi nó băng qua đại lộ dẫn vào Quảng trường Thiên An Môn. Con bé rùng mình. Xem xét kích thước khổng lồ của quảng trường, đông đặc người. Amy không thích đám đông – và nơi này con bé lọt thỏm giữa đám đông bự nhất tại một nơi đông nhất quả đất. “Giờ mình không thể quay lại và tìm –" “Em tìm thấy rồi,” Dan nói, kéo miếng lụa gấp gọn ra từ trong áo sơ mi. “Đây nè, cầm ở rìa thôi. Em đã phải xì mũi vô để Ngài Vui Tánh nghĩ rằng nó là cái khăn mùi xoa.” Nó trao cái khăn cho con bé. Amy suýt đánh rơi. “ Em xì mũi vô manh mối?” Dan khó chịu. “Giờ chị có xem hay không nào?” Amy mở cái khăn bẩn, nhàu nhĩ ra, giữ nó tránh khỏi những người khách qua đường tò mò ở quảng trường nhộn nhịp. Dưới ánh sáng mặt trời, tụi nó có thể nhìn thấy tấm lụa vàng nhạt được phủ lên với họa tiết những con bướm:
“Lucian cộng với Janus cộng với Tomas cộng với Ekat bằng Cahill,” con bé đọc lớn lên. “Điều đó nghĩa là sao? Rằng nếu gom hết các chi lại thì có được cả gia tộc à?” “Nếu đó là một thông điệp lớn lao,” Dan kết luận,"vậy thì nó chẳng có giá trị gì để nắm bắt cả. Cứ như thể nói là cơ, chuồn, rô, bích gộp lại thành bộ bài.” “Cái hình này là sao nhỉ?” Amy lướt theo đường quanh tròn quanh huy hiệu nhà Lucian. “Có một ái vòng quanh mỗi biểu tượng, kể cả cái khiên tay của nhà Cahill.” Dan cau mày. “Ước gì mình có thể dịch được mấy chữ này.” “Chú Alistair biết tiếng Hoa,” Amy trầm ngâm. “Không đời nào!” Dan kiên quyết. “Em không bao giờ tin lão đó nữa! Chúng ta biết là lão có mặt chỗ Bố Mẹ vào cái đêm mà mụ Isabel châm lửa!” Amy cố gắng lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận. “Em biết đó, Dan, chị đã nghĩ về vài điều mà không thể dứt ra được.” Dan hơi hoảng. “Em không thích cái biểu hiện đó trên mặt chị. Nó thường có nghĩa là em phải nghiên cứu gì đó về Mozard hay Howard Carter hay là về một gã buồn chán nào đó đã chết queo rồi.” “Nghiêm túc nào,” con bé nhẹ nhàng trách móc. “Có vài điều thật sự lớn mà mình phải đối mặt.” Nó hít thật sâu. “Bố Mẹ mình thuộc nhà Madrigal. Điều đó có làm em nghĩ rằng ngọn lửa có ý nghĩa gì đó không?” Mắt Dan trợn tròn. “Chị không nghĩ là họ hỗ trợ Isabel đốt ngôi nhà của họ đó chứ!” “Dĩ nhiên là không. Nhưng ai biết được mấy điều kỳ quặc mà đám người nhà Madrigal làm? Tụi mình nhìn mấy đội khác như đám người xấu. Nhưng điều gì xảy ra nếu, đổi lại, những nhà khác nhìn về Bố Mẹ? Một cặp đôi như súng đã lên đạn cần phải ngăn chặn lại?” Dan khiếp sợ. “Chị đang nói rằng họ chết bởi vì họ đáng bị như vậy?” “Không chính xác như vậy, nhưng –" “Chị nói như vậy! Đó chính xác là điều mà chị nói!” Dan mặt đỏ tía tai. “Cuộc đua tìm manh mối biến não chị thành mớ rau trộn! Chị đang nói về bố mẹ chị đó! Sao chị lại có thể xem xét vấn đề theo kiểu đó?” “Em tưởng điều đó dễ dàng với chị à?” Amy phản pháo. “Em chỉ mới bốn tuổi khi họ chết đi. Em hầu như không nhớ gì về họ.” “Chị thì chẳng có ký ức của họ!” Dan đáp trả. “Ngay cả một đứa trẻ bốn tuổi cũng không thể quên được khi đội trưởng đội cứu hỏa nói với nó rằng bố mẹ nó sẽ không bao giờ quay trở lại. Ngay cả khi nhắm mắt, em vẫn còn có thể thấy người đàn ông đó! Ông ta có bộ ria mép và đeo một cái nhẫn lớn trên ngón tay, và ông ta cho bà Grace xem phần còn lại của một vật điêu khắc bằng đồng, cái gì đó với một con bọ trên đó!” “Bọ á?” “Đó chính xác là điều mà ông ta đã nói!” Dan nhấn mạnh. “Chị phải biết là điều đó nó in sâu vào tâm trí em tới mức nào! Em cược cả cuộc đời mình đó!” “Và em nhớ là nhìn thấy một con bọ ư?” Amy dò hỏi. “Không. Em chỉ nghe thấy mấy từ đó. Con bọ hẳn đã bị đốt cháy trong đám lửa.” “Vậy làm sao đội trưởng cứu hỏa lại biết về điều nó?” Dan lừ mắt nhìn con bé. “Hỏi ổng á!” “Em có thấy không?” Amy đặt vấn đề. “Ông ta không nói về một con côn trùng. Nó phải là thiết bị nghe lén! Nhà mình bị đặt bọ - bởi Isabel, có lẽ vậy.” “Thì sao?” Dan lập luận. “Mụ ta đốt ra tro một nơi có hai người trong đó! Mụ ta bệnh hoạn! Đặt bọ chỉ là trò trẻ con thôi!” “Thì vấn đề là ký ức của chúng ta về bố mẹ quá xa vời nên chúng ta không thể dựa trên đó được,” Amy nói bằng giọng nghẹn ngào. “Nếu như một con bọ hóa ra lại là thiết bị nghe lén, vậy thì còn bao nhiêu điều chúng ta đã bị lầm tưởng đây. Chúng ta có thật sự biết về Bố Mẹ không? Họ phát cuồng về ba mươi chín manh mối; chúng ta không biết được. Họ là các Madrigal, và cho đến tận hôm nay, chúng ta vẫn không hiểu mọi việc có thể tệ tới mức nào. Đối mặt đi, Dan. Chúng ta chưa hề biết về họ.” Dan cáu tiết tới mức mặt nóng phừng phừng. “Chỉ là chị thôi! Em biết rõ họ! Em biết họ là những người tuyệt vời! Em biết họ không đáng bị chết trẻ! Và em biết chắc chắn họ hoàn toàn không đáng phải có một đứa con gái như chị đang làm hoen ố những ký ức về họ!” “Ở Châu Phi đó là những ký ức về cặp đôi sát thủ hàng loạt! Ở đó, người ta sẽ nhẹ nhõm khi biết họ đã chết rồi, và – và –" Giọng nói con bé vỡ vụn. Dan cúi gằm mặt, thách thức con bé nói tiếp. “Và cái gì?” “Và có lẽ chúng ta cũng nên như vậy,” Amy thốt lên. Vào khoảnh khắc đó, Dan Cahill biết thế nào là một tên lửa tăng tốc – trắng bệch – nóng cháy chuyển đổi thành động lực thuần túy, đẩy vọt bạn về phía trước. Nó lao mình tới trước mặt con bé, cuộn chặt bàn tay, sẵn sàng đánh nhau. Nhưng vào thời điểm ra tay, nó biết mình không thể đánh con bé, không thể la hét với con bé. Tất cả những gì nó có thể làm là bỏ chạy. “Trở lại đi!” con bé gào lên đầy lo lắng. Sau cùng nó đã tìm lại được tiếng nói, nó chỉ có thể nói ra ba từ với người chị mà nó không còn hiểu rõ nữa. “Tôi ghét chị!” Nó bổ nhào vào đám khách du lịch đang chụp ảnh, nó né qua, rồi đi tiếp. Bất cứ thứ gì để tách nó ra xa khỏi Amy. Giọng con bé xa xăm. “Đừng để bị lạc! Nellie sẽ đến đây trong vòng hai mươi phút nữa!” Lạc! Nó giận sôi. Amy là người bị lạc thì có. Nếu bạn đi cùng người nhà Cahill quá lâu, sau cùng thì bạn cũng sẽ trở nên như họ. Thiệt là đáng tiếc quá, gây nhau về việc ai sẽ thống trị thế giới bằng cách đâm sau lưng mấy kẻ hay đâm sau lưng! Và giờ thì Amy đã ở ngay đó với cái lũ tồi tệ nhất đó. Sao chị ấy lại có thể nói mấy lời như vậy được chứ? Tụi nó có quá ít từ cha mẹ - giờ chỉ còn là một ít ký ức mờ nhạt – một nụ hôn, một cái vuốt ve, một trận cười. Amy đã làm hoen ố tất cả. Và để làm gì chứ? Cuộc săn tìm Manh Mối! Mình phải thoát khỏi cái guồng máy này trước khi nó bị phản bội! Mình bỏ cuộc! Quyết định đầy hấp dẫn này làm nó lên tinh thần nhanh chóng. Nó và chị gái đã gần như bị giết trong cuộc đua tranh này. Tụi nó đã từ bỏ hai triệu đô la để được tham gia vào cuộc đua. Đó chính là cơ hội để viết nên lịch sử loài người – trở thành người nhà Cahill có quyền lực nhất mọi thời đại! Cahill, sì ma hiu! Mình đã có đủ với nhà Cahill cho cả ngàn thế kỷ. Mình ước tên mình là Finkelstein! Mình bỏ cuộc! Có thể làm vậy không? Có gã nào tự tách khỏi nhà Cahill? Rời bỏ cuộc săn tìm Manh Mối dễ dàng thôi. Tất cả những gì nó cần phải làm là ngừng tìm kiếm. Nhưng nó vẫn sẽ luôn luôn là một Cahill. Gia tộc biết như vậy. Isabel Kabra biết vậy – nó sẽ không bao giờ thoái khỏi mối nguy hiểm khỏi những họ hàng khùng điên của nó. Nó lảo đảo băng ngang qua quảng trường, đi tránh qua mấy lớp học của lũ trẻ đi tham quan, những người công nhân viên đang nghỉ ngơi, vài người lớn tuổi đang tập dưỡng sinh và thái cực quyền, khách du lịch, và vài nhóm nhỏ cảnh sát và bộ đội tuần tra. Mọi người tán gẫu khắp nơi, phần lớn là qua điện thoại di động, mà hầu như là ai cũng có. Lần đầu tiên nó tới Trung Quốc, nó thực sự có cảm giác đang ở trung tâm của quốc gia bận rộn nhất, đông dân cư nhất quả đất này. Một kế hoạch – chính là vậy. Nó cần phải làm một cái thông báo – kế hoạch 39 Manh Mối. Nó đã đi thẳng từ một cuộc đời bình thường tới đám tang của Grace rồi tới cuộc thi tài. Kế tiếp là gì đây? Dì Beatrice? Không có sự lựa chọn nào cả. Đại sứ quán Mỹ? Không ổn, điều đó sẽ dẫn thẳng tới bà dì Beatrice. Amy ư? Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho chị ấy vì những gì chị đã nói! Nó quay lại nhìn trừng trừng con bé, nhưng tầm nhìn bị che khuất bởi một đám cưới đang rước qua quảng trường. Thay vì thuê một chiếc limo, cô dâu và chú rể trong bộ lễ phục cổ ngồi trong một kiệu lỗi thời, với cửa trượt được kéo lên. Một thằng nhóc Boston đang làm gì ở nơi kỳ quặc, xa lạ, và cách xa Fenway mười ngàn dặm đây? Mất phương hướng, nó buộc phải thừa nhận rằng đây là cách tốt nhất để du lịch ở Bắc Kinh – được mang đi lòng vòng bởi những người kiệu mình, lắc lư, xuyên qua đám đông ở quảng trường Thiên An Môn. Chiếc kiệu đầu tiên đụng nó thật gần đủ để nó thấy hạt trong thanh gỗ được sơn phết. Chiếc thứ nhì dừng ngay trước mặt nó. Nó nhìn trừng trừng đầy ngạc nhiên khi cácnh cửa trượt qua một bên. Mọi thứ xảy ra nhanh tới mức Dan không có cơ hội nhận ra và cảnh giác. Hai cánh tay mạnh mẽ giang ra và lôi nó vào bên trong. Sau đó kẻ bắt giữ nó nhảy xuống quản trường, sập cửa, và hòa mình vào đám phu khiêng kiệu đang đi quanh. Trước khi Dan kịp trở tay, nó đã bị kéo lên và di chuyển nhanh chóng. “Này!” Dan tuyệt vọng, cố đẩy cửa, nhưng nó đã bị khóa. Nó đấm vào tấm gỗ trượt. “Thả tôi ra!” Không ai thèm để ý. Thực tế thì, có vẻ nó đang bị vác đi rất nhanh, xóc nảy suốt khi mấy gã phu kiệu chạy lồng lên. Tiếng còi xe inh ỏi; tiếng ồn giao thông. Họ đang chạy ra khỏi quảng trường, di chuyển dọc theo các con đường trong thành phố. Dan ép chặt lưng vào mặt bên của khoang kiệu và đá điên cuồng vào miếng gỗ trượt đang bị đóng kín. Cái kiệu rung lắc, nhưng cánh cửa trượt vẫn vững vàng. Nó co người lại rồi tông mạnh vai vào vách. Đau đớn đâm xuyên cả cơ thể nó. Nó chiến đấu vượt qua cơn đau, tông mạnh hơn. Có tiếng la hét của mấy gã phu kiệu, nhưng tình cảnh khó khăn không làm cho chúng chậm lại. Lần đầu tiên, quyết tâm của Dan rời bỏ nhường chỗ cho sự sợ hãi. Nó đang bị bắt cóc.
@by txiuqw4