CHƯƠNG 32
Theo bản năng Dan cúi người xuống, hai tay vòng chặt quanh đầum chiếc đèn pin kẹp dưới cánh tay.
Ai đó vỗ nhẹ vào lưng nó.
“Không! Đứng lên!” Alistair gầm lên bên tai nó. “Giảm bớt diện tích bị đá đập trúng!”
Có lý đó.
Dan run rẩy đôi chân trong khi những tảng đá tiếp tục rơi xuống.
“Áp lưng vào tường là an toàn nhất!” Alistair hét lên.
Dan dán chặt lưng vào bức tường đá cứng. Nó vung đèn pin xung quanh và thấy mọi người đang đứng sát vào tường. Jonah không thể, dĩ nhiên rồi, nhưng Ian và Hamilton kéo cái “cáng” sát vào hết mức có thể.
Dan thấy một tảng đá khổng lồ rơi cách mặt Amy có vài phân. Ngay trong tiếng đá rơi ầm ầm, nó có thể nghe thấy tiếng Sinead hét lên rền rĩ, “Không phải nữa chứ! Không phải nữa chứ!”
Và nó có thể cảm thấy bàn tay của Alistair đặt trên vai mình. Giữ nó đứng vững.
“Giữ cho đèn pin cách xa khỏi mấy tảng đá rơi nhé!”
Alistair hét lên với nó. Lão nghiêng người lại gần hơn. “Muốn ta giữ nó cho con không?”
“Không, cảm ơn!” Dan nói, chuyển đèn pin sang phía tay kia. Nó giữ đèn pin phía sau lưng mình.
Và nó tránh khỏi bàn tay của Alistair.
Lão không hề cố gắng cứu hay bảo vệ mình, Dan tức giận nghĩ. Lão chỉ muốn đến chỗ để cướp lấy đèn pin ngay khi chuyện này kết thúc! Lão cũng muốn chạy đầu tiên! Và anh ta tránh xa bàn tay của Alistair.
Những tảng đá rơi xuống chậm lại, rồi dừng lại hẳn.
"Mọi - mọi người ổn chứ?" Amy run rẩy hỏi.
Ian nhìn và đánh giá những người khác.
"Chúng ta bị trầy xước và bị cắt trúng, nhưng chỉ có vậy,” hắn nói. “Đi tiếp nào.”
Nhưng còn cả đống đổ nát trên con đường của cả đám. Hamilton và Ian phải hợp tác để di dời những tảng đá to nhất để có thể tiến lên.
Ờ thì! Tất cả chúng ta cần phải ở bên nhau bởi vì những vụ nổ! Dan nghĩ.
Ít nhất Alistair có vẻ cũng nhận ra điều đó.
Lão vỗ nhẹ lên lưng Dan và không cố gắng đưa tay hướng tới chiếc đèn pin.
“Ta biết ta có thể an toàn vượt qua điều đó!” Alistair nói. “Con biết đó, ta đã từng hứa với ba mẹ các con-“
Dan quay ngoắt lại ngó Alistair.
“Ông đừng bao giờ nói với tôi về những lời hứa!” nó rít lên. “Ông thậm chí còn không biết đó là gì!”
AI LÀ SHAKA ZULU?
TẠI SAO DẢI VÔ HẠN TUẦN HOÀN LẠI CÓ VẺ BẤT KHẢ THI?
TRONG SỐ ÍT CÁC NỮ PHA RA ÔNG TRONG AI CẬP CỔ ĐẠI, AI CÓ THỜI GIAN TRỊ VÌ DÀI NHẤT?
Tụi nó bước qua nhiều cánh cửa vỡ nát sau các vụ nổ. Thậm chí Amy còn không buồn đọc các câu hỏi nữa. Lờ mờ, con bé nhận ra nhà Madrigal đang cố liên kết các chi nhánh lại với nhau thông qua những câu hỏi.
Vâng, có lẽ một gia đình bình thường sẽ liên kết với nhau khi chơi trò Đố vui Trả lời, con bé nghĩ. Nhưng nhà Cahill?
Không bao giờ.
Tụi nó bước tới một cánh cửa khác với một tấm biển khác.
KHI CÒN LÀ THỢ IN, BENJAMIN FRANKLIN CÓ THỂ ĐẶT HÀNG VẬT CHẤT NÀY MÀ KHÔNG LÀM NGƯỜI TA NGHI NGỜ. NHƯNG NHỮNG KẺ TRANH TÀI TRUY TÌM MANH MỐI THEO DẤU ÔNG BIẾT RẰNG THỰC TẾ ÔNG ĐANG CỐ GẮNG MÔ PHỎNG CÔNG VIỆC CỦA TỔ TIÊN GIDEON CAHILL CỦA ÔNG.
VẬT CHẤT NÀY LÀ GÌ?
Sắt hòa tan, Amy tự động nghĩ. Trong manh mối đầu tiên chúng ta đã tìm ra.
Vậy là nhà Madrigal đã kỳ vọng rằng các đối thủ truy tìm manh mối sẽ thân thiện ở điểm này khi họ chia sẻ Manh Mối với nhau?
Không bao giờ cho đến cả triệu năm nữa, Amy nghĩ.
***
Ba mươi sáu, Ian nghĩ. Ba mươi bảy. Ba mươi tám.
Hắn đang đếm số cánh cửa với những câu hỏi kể từ khi tụi nó vào trong đấu trường. Hắn dám chắc rằng cánh cửa thứ ba mươi chín sẽ là cánh cửa cuối cùng.
Một tay vẫn nắm tấm vải kéo Jonah, hắn lỉnh khỏi tia sáng đèn pin, và trong bóng tối cận kề, hắn gãi gãi ngón tay vào cánh tay của Natalie.
Con nhỏ ngước lên nhìn hắn, đôi mắt mở to đặt câu hỏi.
Liệu con nhỏ hiểu không? Hắn tự hỏi. Ngay khi mình bước qua ngưỡng cửa, mình sẽ quăng Jonah ra sau để hạ gục mọi người. Con nhỏ sẽ túm lấy đèn pin của Dan và chúng ta sẽ bỏ chạy. Bằng cách đó, chúng ta sẽ lấy được giải thưởng cuối.
Hắn không dám chắc rằng con nhỏ biết phải làm gì. Hắn phải thì thầm vào tai con bé, điều đó làm cho mọi người nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Không sao đâu. Tụi nó không có thời gian để phản ứng, Ian nghĩ.
Hắn đưa tay đẩy cánh cửa sau cùng.
Cánh cửa bị khóa chặt.
Và cánh cửa mang một câu hỏi mà Ian không thể trả lời.
@by txiuqw4