sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Nàng thức dậy với cảm giác xung quanh mình thật xa lạ, trần nhà thật cao, thẳng góc, rộng lớn vô cùng, còn giường thì rộng và êm hơn ở nhà nàng, các rèm cửa thật đẹp màu xanh thay vì màu hồng. Nàng nhận ra rằng điều gì đã đánh thức nàng dậy khi nàng thấy người hầu đang ở phía chân mình, lặng lẽ để đốt lại lò sưởi. Có một ai nữa đang ở phòng thay đồ của nàng. Có nhiều tiếng động rất rõ. Như thể có một bình nước nóng được đổ vào.

Và sau đó nàng cảm thấy ngạc nhiên là mình đã ngủ được cả đêm. Nàng đã không nghĩ là ngủ được như thế. Và nàng có thể nhớ lại lúc nàng đứng trong phòng thay đồ của mình, dùng tay tự rửa cho mình mà run cả người vì sợ và sốc. Nàng nhớ mình đã phải tựa cánh tay mình vào chậu rửa và nhắm mắt lại và suy nghĩ về nỗi khiếp sợ với những gì vừa mới xảy ra – với những gì mà anh ta đã làm với nàng cũng như cái lối mà nàng đã đáp trả lại. Nàng đã làm đúng như kiểu nàng thường làm khi trong lòng lo sợ hay tức giận hoặc cả hai. Nàng sẽ cho đi đúng như những gì nàng nhận. Nàng đã chiến đấu với sự sợ hãi – chiến đấu theo đúng nghĩa của nó. Nàng đã chưa bao giờ kinh hãi nhiều như vậy khi chồng nàng đến. Nàng cũng chưa bao giờ chiến đấu với tình trạng tuyệt vọng như vậy.

Và nàng nhớ lại mình đã ngáp bất kể mọi thứ lúc đó. Ngáp và ngáp và tự hỏi làm sao mà nàng có thể tự về giường ngủ của mình được. Nàng đã có ba đêm hầu như không ngủ, và có hơn một tiếng đồng hồ sống trong sự kinh sợ và hơn một tiếng đồng hồ chìm đắm trong sự sợ hãi đó, và một lúc nào đó trong suốt một tiếng đồng hồ đó nàng đã đánh mất mình hoàn toàn. Vì vậy nàng không biết làm sao cứ bị giật mình thức giấc trong đêm với cảnh mình bị kẹp chặt dưới toàn bộ cơ thể anh ta. Nàng cũng không nhớ được đã làm sao để về giường mình nữa, nhưng chắc chắn là nàng đã về được bởi vì bây giờ nàng đang nằm đây. Và nàng cũng đã mặc lại áo ngủ, nàng cảm nhận được khi đưa tay sờ vào, nàng không thể nhớ là mình đã mặc nó lại lúc nào.

Sau khoảng nửa giờ, nàng thấy một trong những việc khó khăn nhất mà nàng phải làm bây giờ là cho người hầu ra và rời khỏi đây đi xuống phòng ăn sáng. Nàng nghĩ đến là thấy sợ khi gặp lại anh ta – một người lạ khắc nghiệt và khinh người – người đã làm cho nàng quá đau đớn và nhục nhã đêm qua. Chồng nàng. Nàng rụt vai thẳng lại và ngẩng cao đầu đi ra.

Nhưng ở phòng ăn không có ai, chỉ có quản gia và người hầu cùng với các dãy đồ dùng bằng bạc đã được sấy khô nằm trong tủ.

– Chào buổi sáng, thưa phu nhân – quản gia nói, vừa cúi chào thật sâu và kéo cho nàng chiếc ghế.

Và đó là tước vị mà nàng đã có. Nàng nghĩ với một chút ngờ vực. Nàng là một quý bà, là một bá tước phu nhân. Bá tước phu nhân Falloden. Ý nghĩ này làm lòng nàng se thắt hơn nữa.

– Xin chào, ông Starret – nàng trả lời, mỉm cười với ông ta như nàng luôn mỉm cười với những người phục vụ của cha nàng.

– Xin chào! – nàng vừa nói vừa nhìn vào người hầu – tôi không biết tên anh.

– Thưa bà, Peter ạ- Anh ta trả lời, có vẻ như bị giật mình khi nàng hỏi – Xin chào buổi sáng, thưa phu nhân.

Người quản gia có tin nhắn cho nàng. Ngài bá tước sẽ sẵn sàng hộ tống nàng về thăm cha nàng ngay khi nàng đã dùng xong bữa sáng. Những từ ngữ đã làm cho nàng quá kinh tởm, và sau đó nàng chỉ dùng một ít bánh mì nướng. Anh ta dự định đi với nàng như là anh ta đã nói với Cha vào hôm trước. Nàng không thể trốn chạy khỏi anh ta được. Và Cha. Nàng thấy rõ sự ngạc nhiên làm cho choáng váng và xấu hổ là nàng đã không nhớ gì đến Cha cả đêm qua hoặc ngay cả lúc nàng đã thức dậy. Sao nàng lại có thể không nghĩ tới Cha nhỉ?

Đã vậy nàng còn có thể ngủ được nữa chứ?

Nàng cảm thấy hốt hoảng thật sự. Cha còn sống chứ? Hay khi họ đến nhà là thấy ông đã mất. Nàng nên làm gì bây giờ? Nàng không thể đơn độc chứng kiến cảnh Cha ra đi. Nhất là bây giờ. Nàng lại thấy xấu hổ thêm vì tính ích kỷ trong suy nghĩ của mình. Nàng để khăn ăn bên cạnh đĩa có nữa lát bánh mì nướng còn lại, và nói với người quản gia bước tới kéo lui chiếc ghế cho nàng.

– Cám ơn ông Starret – nàng nói – Ông vui lòng báo cho chồng tôi biết tôi sẽ sẵn sàng để đi trong vòng năm phút nữa.

Nàng phải dùng đến tất cả sức mạnh ý chí của mình để kìm mình lại, không chạy cho thật nhanh rời khỏi phòng này để đi về thăm cha nàng.

*********************************************************

Nàng trở lại là một phụ nữ lạnh lùng, ngồi im lặng và thẳng băng bên cạnh chàng trên xe ngựa, vừa nhìn xem quang cảnh bên ngoài qua cửa sổ. Chàng nhìn vào nàng khi xe họ đang chạy trên những đường phố Luân Đôn. Nàng trông rất đáng yêu với bộ áo nhung nâu đẹp tuyệt này, mà thường với màu này dễ làm cho các cô trông thật buồn tẻ, xám xịt. Nhưng màu này lại rất hợp với mái tóc của cô. Nàng ngồi cứng nhắc và kiêu hãnh. Nàng có thể là nữ công tước, chàng nghĩ vậy, và đoán rằng nàng chắc đã phải luyện tập để có thể đạt thắng lợi khi bước vào thế giới thượng lưu với sự cẩn trọng nhất. Sẽ không có ai, khi gặp nàng sáng nay lại nghĩ rằng nàng là con gái một phó thường dân cả.

Và đây là phu nhân của chàng. Chàng nhớ lại đêm trước với sự xấu hổ lần nữa. Chàng chưa bao giờ đối xử với ai, ngay cả với gái điếm, như kiểu mà chàng đã làm với vợ mình. Chàng có lẽ phải xin lỗi nàng. Thực ra, chàng đã lẩm nhẩm những câu xin lỗi khi ngồi trong thư viện, trong khi chờ nàng thức dậy và ăn sáng. Tuy nhiên khi nàng đứng với chàng ở phòng khách để chuẩn bị rời nhà, nàng đã nhìn chàng một cách điềm tĩnh và khinh bỉ, và điều đó đã làm cho chàng phản ứng lại một cách ngạo mạn và lạnh lùng, và những lời xin lỗi của chàng cũng đã biến mất khỏi miệng và đầu chàng. Chàng chỉ cúi chào và đáp trả lời nàng.

Họ chỉ trao đổi với nhau một vài câu trong sáng đó. Tuy nhiên, chàng nhớ lại thật ngạc nhiên, là nàng đã trông như một con cọp cái vào tối hôm trước. Một con cọp cái giận dữ. Thật là khó cảm thấy điểm tương đồng nào giữa hình ảnh nàng tối hôm trước với hình ảnh nữ thần băng giá đang ngồi cạnh chàng đây. Chàng nhìn nàng như muốn lột trần nàng ra nhưng không thể nào nhìn thấy người phụ nữ giống như người mà chàng đã trần truồng và làm tình một cách điên cuồng vài giờ trước đây.

– Tôi cảm ơn ngài vì đã hộ tống tôi, thưa ngài – nàng nói khi xe đã đến nhà cha nàng. Nàng không hề quay lại nhìn chàng – Nhưng ngài không cần vào đâu. Tôi sẽ về Grosvenor Square sau bằng xe của cha tôi.

– Ngược lại, thưa cô – chàng trả lời – tôi sẽ vào thăm cha cô vì cần có cuộc nói chuyện riêng với ông.

Chàng khom người bước xuống khỏi xe trước nàng và đỡ nàng xuống. Chàng thấy, rơm thì được rãi thành một lớp mỏng trên lối vào, vải thì được quấn quanh các vòng đồng gõ cửa. Chàng thấy may một chút khi thấy vợ mình vẫn lạnh lùng, vô tình và phản ứng lại với các dấu hiệu này – dấu hiệu cho thấy căn bệnh đã đến thời kỳ tuyệt vọng và một cái chết sắp xảy ra trong nhà này – như thể nàng không hề thấy chúng vậy.

Ông Transome đang nằm trên lầu với sự chăm sóc của bác sĩ, người hầu lúc mở cửa đã giải thích và trả lời những câu hỏi của chàng – trong khi vợ chàng im lặng đứng kế bên. Và quả thật là bá tước phải chờ đến lượt vào thăm. Ông Transome đã yêu cầu như vậy.

Họ chờ cho đến khi vị bác sĩ xuống lầu. Nàng đi trước đến phòng khách và đứng trước lò sưởi, hơ ấm đôi tay. Chàng có thể đi đến phía sau nàng, ôm vai nàng và nói một vài lời gì đó để an ủi. Nhưng nàng trông có vẻ hờ hững quá. Liệu có cô con gái bình thường nào trong tình trạng này lại không nhảy hai bậc một để đến với cha mình, cho dù có bác sĩ trong đó hay không? Nhưng nàng thì đứng đó im lặng.

Vị bác sĩ đã xuất hiện ở phòng khách, khi bá tước hỏi, ông ta cúi chào khúm núm và đổi chân liên tục một cách bối rối. Bệnh của ông Transome đã rất trầm trọng. Cô Transome – là người ruột thịt với ông – phải lo chuẩn bị mọi thứ vì ông có thể chết bất kỳ lúc nào. Ông bác sĩ cũng nói với bá tước rằng, ông đã tăng lượng thuốc uống lên gấp đôi, nhưng ông Transome từ chối dùng nhiều thuốc hơn bình thường trước khi được nói chuyện với con gái và con rể lần đầu tiên sau đám cưới này. Vị bác sĩ cúi chào và ra về.

Bá tước, với lý do chính đáng, chàng không cảm thấy yêu mến cha vợ mình được. Tuy nhiên, chàng nhìn một cách giận dữ vào lưng cô vợ mình. Nàng không một lần nào quay lại để hỏi thăm bác sĩ về tình hình cha mình.

Chàng nói:

– Tôi sẽ lên thăm cha cô trước, thưa cô, cô có thể chờ ở đây cho đến khi tôi trở xuống chứ? Tôi sẽ không đi quá lâu.

Nàng không trả lời gì cả.

Sự thay đổi ở diện mạo của cha vợ chàng thật kinh khủng. Trong giây lát, Bá tước đã nhận ra rằng bệnh tật đã làm mất đi hình ảnh đầy nghị lực của ông khi đến Grosvenor Square vào tuần trước và vào ngày cưới con gái mình mới xảy ra hôm qua. Bây giờ ông thật sự trông như người sắp chết vậy. Ông cố cười mỉm một chút và nói với một giọng gần như là thầm thì:

– Con hãy thứ lỗi vì ta không thể cúi chào như mọi lần.

– Ông khỏe không? Bá tước hỏi, và cảm thấy thật xuẩn ngốc khi hỏi như vậy.

– Ta cảm thấy đỡ hơn- Ông Transome trả lời, và cố cười một chút và hỏi tiếp – thế nào, anh có việc gì để nói với ta không?

– Con gái ông là vợ tôi và là bá tước phu nhân với mọi nghĩa chính xác của từ đó – Chàng trả lời.

– A – ông Transome nhắm mắt lại – Tôi ước mong mình có thể nhìn thấy đứa cháu đầu của mình, bá tước à. Nhưng tôi không thể tham lam được.

Bá tước nhìn xuống ông, hai tay chàng siết lại phía sau lưng.

– Ellie đâu? Ông Transome hỏi.

– Ở dưới lầu – chàng trả lời – và đang nóng ruột để lên thăm ông. Nhưng tôi nghĩ ông có thể muốn nói chuyện riêng với tôi trước.

– Có một gói nhỏ và một lá thư ở ngăn trên cùng của tủ – ông Transome nói- hãy đem về. Và ta sẽ có ít lời dặn dò với anh. Anh phải tha thứ cho ta. Vì sau mọi chuyện, bây giờ anh là con trai ta.

Bá tước tìm thấy hai thứ đó dễ dàng. Ngăn trên của cái tủ trống rỗng ngoại trừ hai vật này. Chàng đem những thứ đó trở về giường và đưa ra cho ông thấy chúng.

– Đây là quà Giáng sinh cho Ellie – ông Transome nói với nụ cười – tôi đã mua nó khi mà tôi biết mình có thể sống lâu hơn mặc dù bệnh tôi lúc đó đã quá nặng để đi mua sắm. Tôi có thể đưa cho Ellie bây giờ và nhìn xem con gái mình vui thích món quà này thế nào, nhưng hay hơn là hãy giữ đến Giáng Sinh. Hãy đưa cho Ellie, thưa ngài. Và lá thư thì sẽ giải thích một vài vấn đề liên quan.

– Tất cả sẽ được thực hiện như ông nói – chàng trả lời.

– A – ông Transome lại nhắm mắt – ta cũng muốn nói lời tạm biệt với anh, con trai ta. Hãy tha thứ cho ta vì đã dồn anh vào cái trò này. Nhưng ta tin, cuối cùng anh sẽ cám ơn ta vì nó, nhưng bây giờ thì hãy tha thứ cho ta. Ellie là tất cả đối với ta từ khi mẹ nó qua đời.

– Cô ta sẽ được bảo bọc an toàn – chàng trả lời, vừa cắn rứt trong lòng vì sự nói dối của mình, và bất đắc dĩ trong đầu chàng lại hiện lên mọi việc đã xảy ra vào đêm vừa qua – Đó là điều ông hãy an tâm chắc chắn. Tạm biệt ông.

Chàng đi ra khỏi phòng, đứng ngoài cửa một chút trước khi xuống phòng khách, Và thật sự, chàng đã nghĩ, mình đã tha thứ cho người đàn ông này. Ông ta đã cố thu xếp một tương lai bảo đảm cho con gái mình với cách mà ông ta chỉ có thể biết là – dùng tiền để mua cái mà ông ta muốn. Và ai có thể trách cứ ông được chứ?

Chỉ đáng tiếc một điều là tất cả tình yêu thương, công sức và kế hoạch của ông đã tiêu tốn quá nhiều vào một mục đích không đáng như thế. Bá tước nghiến chặt răng và quay trở lại xuống lầu.

********************************************************

Nàng đứng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Cha đang chết dần. Nàng biết như vậy. Nàng chờ đợi việc ông bất kỳ lúc nào cũng có thể ra đi, như vị bác sĩ đã nói. Nàng cũng biết rõ như thế. Nhưng tất cả nỗi kinh khiếp thật sự của điều đó là nó đã đến ngôi nhà của nàng ngay khi nàng thấy các móng ngựa và bánh xe ngựa đã được quấn vải, hay ngay khi nàng bước xuống khỏi xe ngựa và à đi trên đường phủ rơm vào nhà và nhìn thấy những bảng đồng gõ cửa cũng được buộc vải xung quanh. Điều đó đã đến ngôi nhà nàng với tất cả sự thật tàn nhẫn nhất.

Và còn chồng nàng nữa, anh ta chứ không phải nàng, là người hỏi tin tức trong nhà, là người hướng đến bác sĩ ngay khi thấy ông ta vừa bước xuống lầu, là người đã hỏi những câu hỏi khi bác sĩ đến gần. Đó là chồng nàng, cũng là người lên gặp Cha trước tiên, chứ không phải là nàng.

Nàng đã đờ người ra trước những hiểu biết mới này mà điều này không hẳn là điều mới trong tất cả mọi việc. Nhận thức đầy đủ sự khắc nghiệt nhất là cha nàng đang chết dần, và nàng sẽ chỉ còn lại một mình chẳng mấy chốc. Một mình với một người lạ lạnh lùng và kinh khiếp – là người không nói năng gì ngay cả một vài lời chia sẻ với nàng trong khi cả hai đợi bác sĩ. Không phải rằng là nàng đòi hỏi hay mong muốn sự chia sẽ từ anh ta. Nhưng – ôi, vâng nàng đã muốn như vậy. Nàng đã mong một giọng nói ân cần, một đôi tay chia sẻ – của bất cứ ai – ngay cả của chồng nàng.

Cửa bật mở phía sau lưng nàng.

– Cô có thể lên rồi – chàng nói – ông ấy đang đợi cô.

– Cha ra sao rồi? nàng gần như đã bật hỏi thế. Thật là những từ ngữ ngớ ngẩn, vô ích. Nàng quay lại, lưng quay về phía lò sưởi – Tôi sẽ ở lại với ông – nàng vừa nói, vừa nhìn thẳng vào mắt chàng – cho đến khi ông chết. Với sự cho phép của ngài, thưa ngài?

Chàng gật đầu, và nói:

– Tôi sẽ trở lại sau để xem tình hình ông thế nào.

Bỗng nhiên nàng nhận ra nàng vẫn còn khoác áo choàng và đội mũ. Nàng cởi bỏ chúng ra và để chúng trên ghế, gấp áo choàng lại một cách cẩn thận. Nàng nghĩ đến mà sợ những điều sắp tới. Nàng biết rằng, sau ngày hôm qua, thì thời gian cầm cự để sống của Cha đã đến hạn cuối. Nàng hiểu cha nàng đã rất gần với cái chết. Nàng muốn có một ai đó đi cùng với nàng, nàng muốn có một cánh tay để tựa vào.

– Cô có muốn tôi lên đó với cô không? – Chàng hỏi

– Không, cám ơn – Nàng trả lời, vừa nhìn anh ta một cách lãnh đạm vừa lướt qua khỏi anh ta ở khung cửa và lên lầu. Nàng cảm thấy mình như là hai người khác biệt vậy, một người thì suy nghĩ và cảm nhận một đằng, còn một người thì trả lời và hành động một nẻo. Nàng cảm thấy kinh sợ trước sự suy nghĩ rằng nàng có thể là ai đây, một Eleanor Transome thật sự hay là một Eleanor Pierce.

Cha nàng đang ngủ với những tiếng ngáy nhẹ. Nhưng khi nàng nhón chân đi đến bên giường ông và gật đầu với người quản gia để bà ta ra khỏi phòng, nàng thấy Cha thức giấc.

Nàng hỏi:

– Cha?

– Ellie – nàng thấy ông mỉm cười mặc dù vẻ mặt ông không thể biểu lộ điều đó – Nữ Bá tước nhỏ nhắn của tôi.

– Vâng – nàng cúi xuống hôn nhẹ vào trán ông.

– Anh ta đối xử với con tốt chứ, Ellie – ông hỏi

– Vâng, Papa, anh ta là một người tử tế – nàng trả lời

– Và thanh lịch chứ Ellie?

– Và thanh lịch – nàng trả lời, vừa nhớ lại vết thương của mình.

– Hãy tha lỗi cho cha Ellie – Cha nói – và con đã được sinh ra bởi mẹ con, Ellie – và điều đó quý giá hơn bất kỳ người nào hay bất cứ thứ gì khác trong cuộc đời cha.

– Cha – nàng nói – đừng nói nữa. Những từ ngữ của ông rải rác trong hơi thở khò khè nặng nhọc.

Ông nghe lời nàng im lặng một chút. Ông vẫn nằm nhắm mắt, trông có vẻ như đang ngủ lại và thiếp đi một chút. Nhưng cuối cùng ông mở mắt ra, nói:

– Ellie, hãy hứa với cha vài việc.

– Bất cứ điều gì, Papa – nàng trả lời

– Đừng thương khóc cho cha nhiều quá – ông nói – Cha biết con rất thương cha, con gái. Nhưng con không cần phải thể hiện sự thương tiếc đó trước cuộc đời với kiểu mặc những bộ đồ đen tang tóc và u sầu đó. Con là một cô dâu mới Ellie à, và sẽ trở thành một bà mẹ mới trong năm đầu tiên này, cha chắc chắn thế. Và Giáng Sinh thì đang đến. Hãy hứa với cha là con sẽ ngưng việc khóc thương cho cha trước khi đến Giáng Sinh và hãy đón một kỳ lễ tuyệt vời nhất. Hãy hưởng một Giáng sinh hạnh phúc dùm cha. Đây là thời gian yêu thích nhất trong năm của cha. Hãy hứa với cha nhé.

– Ôi! Cha – nàng trả lời

– Hứa đi con – ông đưa cánh tay gầy guộc ra và nắm lấy cổ tay nàng một cách yếu ớt.

– Con hứa – nàng nói – Chúng ta sẽ có một Giáng sinh thật ấm áp và tuyệt vời, Cha à.

– À – ông trả lời

Đó là những câu nói mạch lạc cuối cùng mà ông có thể nói. Khi ông dần dần bị khó ngủ hơn một lát sau đó, nàng đỡ ông dậy và cho uống thuốc với liều dùng gấp đôi trước đây. Và nàng ngồi bên cạnh giường Cha, tay nàng để trong lòng chứ không chạm vào Papa hay giường ông cả, vì sợ sẽ làm cho ông bị đau thêm. Nàng nhìn ông chìm sâu vào giấc ngủ bởi ảnh hưởng của thuốc, mà một vài giờ sau đó nó lại dần dần hết tác dụng, và lại đến giờ uống tiếp thuốc lần nữa.

Ông gọi tên nàng và mẹ nàng. Rồi cuối cùng ông không gọi tên nàng nữa mà chỉ ú ớ tên mẹ nàng, và lại gọi lần nữa tên ông bà nội nàng nữa.

Nàng không biết đã trải qua bao lâu rồi. Nàng chỉ biết đã rất nhiều lần nàng từ chối lời thuyết phục của mọi người là về giường để nghỉ ngơi, và chỉ có một lần nàng cho phép mình được thuyết phục là ăn chút gì đó, nhưng khi trả khay đồ ăn ra ngoài thì hầu như nó chẳng có gì suy suyển so với khi nó được mang vào cả. Nàng chỉ có nhận thức một phần nào đó khi bác sĩ hoặc bà quản gia, hoặc người hầu đến và đi khỏi phòng. Nàng cũng chỉ nghe láng máng bà quản gia nói lại là chồng nàng có ghé lại ba lần.

Nàng cũng không biết và không quan tâm là đã bao nhiêu giờ, hay bao nhiêu ngày, hay bao nhiêu tuần đã trôi qua. Thực sự bây giờ đã là buổi tối hôm sau kể từ khi nàng về đây. Nhịp thở của Cha đã thay đổi, ngắt quãng lâu hơn và tiếng khò khè lớn hơn.

Bà quản gia thì thầm:

– Ông đang ra đi, thật tội nghiệp cho một linh hồn đáng mến.

Nhưng nàng đã không nghe những lời đó. Nàng giữ tay Cha thật nhẹ trong tay mình và nghe vài tiếng lầm rầm từ miệng ông nhanh hơn cả việc biết chúng thật vô nghĩa, như thể là nàng cố giữ lấy sự sống cho ông vậy. Nàng biết là ông bây giờ chỉ thấy hình ảnh của mẹ nàng và ông bà nội của nàng mà thôi. Nàng biết Cha đã rời khỏi nàng rồi, rằng ông bây giờ cần phải thoát khỏi cái thân xác đau đớn này vốn từ lâu đã không còn phục vụ ông nữa.

Nàng cảm thấy đây chỉ là một sự mất mát của riêng nàng. Cha đã rời xa khỏi sự đau đớn hoặc sợ hãi.

– Ông đã ra đi, thưa cô. Tôi rất lấy làm tiếc, thưa cô – Bà quản gia nhẹ giọng nói với nàng, vừa đặt hai bàn tay lên vai nàng chia sẻ.

Và nàng nhận ra rằng ông đã hoàn toàn không thở nữa. Nàng ngồi và giữ tay ông một lúc lâu trước khi đặt nó xuống bên cạnh ông thật nhẹ nhàng để nó không làm ông đau. Và nàng nghiêng xuống phía trước hôn nó. Nàng nói:

– Tạm biệt Cha.

– Ông chủ đang ở dưới lầu – bà quản gia nói – Cô hãy đến với ông ấy. Tôi sẽ xem thu xếp mọi việc ở đây.

– Cảm ơn – Eleanor đứng dậy và rướn thẳng vai lên – Cảm ơn bà Bennet – nàng không nhìn lại chỗ cha nàng nữa.

Nàng vẫn giữ cứng người mình với một đầu óc trống rỗng cho đến khi nàng một mình về đến giường mình ở Grosvenor Square. Nàng cho người hầu ra ngoài và tự mình thay đồ. Nàng ngồi chìm sâu vào cái ghế mà nơi đó nàng đã chờ chồng mình đến trong đêm tân hôn- đã cách đây mấy hôm nhỉ? Nàng không biết. Và nàng sắp khóc để trút cả lòng mình.

Nàng nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang nổ lách tách trong lò sưởi và nghĩ về cha nàng. Nàng nghĩ về cái cách mà ông đã coi nàng là tất cả trong cuộc sống của mình từ lúc nàng còn thơ ấu đến lúc trưởng thành như bây giờ, mặc dù ông đã luôn phải vất vả làm việc trong cả thời gian dài. Nàng nhớ ông đã thương yêu nàng biết bao và luôn mua đầy những quà bánh cho nàng thế nào. Và cái cách mà nàng xem ông là mối quan tâm duy nhất trong thế giới của mình nữa. Nhớ về những tháng ngày mắc bệnh và đầy đau đớn của ông trong những tháng vừa qua, mặc dù ông chưa bao giờ than thở và đã không muốn cho những anh chị em của mình biết ông đang bị bệnh nặng như thế nào, và ông đã yêu cầu nàng không được thông báo cho họ biết. Ông nói, họ đã có đầy những lo âu buồn phiền với cuộc sống rồi, không cần để ông là gánh nặng thêm cho mọi người. Nàng nhớ lại lúc ông chết, nàng có cảm giác như cuộc sống của mình như dần tan biến đi trong suốt quãng thời gian nàng ngồi kế bên ông vừa qua. Nàng nhớ tới thân xác thanh thản của ông khi nàng thả tay ông ra và rời khỏi chổ ông nằm.

Nàng suy nghĩ đến thực tế là nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy ông nữa. Cha đã rời bỏ nàng. Mãi mãi, cũng như mẹ nàng đã đột ngột và vĩnh viễn rời bỏ nàng khi còn thơ ấu vậy. Nàng chỉ còn một mình. Cha nàng đã chết. Người thân yêu nhất của cuộc đời nàng – kể cả Wilfred đi nữa – đã chết.

Và nàng chờ đợi những dòng nước mắt chảy ra, để cuốn trôi đi những sự sầu khổ cũng như nỗi đau mất mát mà nàng đang không thể chịu nổi. Nhưng chỉ có có nỗi đau đớn mà thôi, đau đớn vì biết rằng cuối cùng nàng cũng không thể sầu khổ nữa. Nàng đã quá mệt mỏi để buồn khổ rồi. Nàng đã chưa từng mệt mỏi đến thế này bao giờ.

Nếu như anh ta là một người khác khi nàng xuống lầu đến phòng khách. Nếu như anh ta là một người chú hay anh em họ của nàng. Nàng lại thấy tiếc vì Cha đã không chịu cho gia đình ông biết về cơn bệnh nặng của mình. Họ sẽ đến đây – họ hàng của Cha luôn luôn quây quần với nhau trong những dịp đặc biệt, ngay cả trong những lúc có người bệnh hoạn hay bị chết.

Nếu như anh ta là một trong những người chú bác của nàng, nàng có thể chạy thẳng vào đôi cánh tay của anh ta, và dấu mặt mình vào vòm ngực ấy mà khóc cho thỏa nỗi mất mát của mình. Nàng có thể khóc như mưa sau đó. Nàng cần phải làm như thế. Nhưng anh ta là một người quý tộc với một trái tim lạnh lùng. Khi nàng đến gặp anh ta, anh ta có vẻ là lo lắng đến nước mắt nàng có thể làm hư đi chếc cà vạt của mình hơn là quan tâm đến sự đau khổ của nàng. Anh ta đã nhìn xuống nàng một cách khi dễ và xem thường. Chắc chắn một điều là anh ta sẽ chẳng hề quan tâm đến việc nhỏ giọt nước mắt xót thương nào cho cái chết của Cha cả.

Thêm nữa, nàng cũng đã chẳng thể hiện chút gì cảm xúc của nàng trước mặt anh ta cả. Nàng đã không làm.

Cha! Eleanor đưa những bàn tay kiệt sức của mình ôm lấy mặt và ước ao có thể khóc để nhẹ lòng. Và nàng cũng ước mong có một người nào đó đến với mình, cùng với đôi cánh tay của một ai đó và bờ vai của một người nào đó và một giọng nói êm dịu bên mình. Nhưng khi nàng nghĩ đến chồng mình, nàng chỉ có thể nhớ đến việc anh ta đã làm những gì với mình khi ở phòng này trước đây vài ngày mà thôi.

Nàng không thể khóc được. Sau một hồi mà mình vẫn không khóc ra được, nàng đi đến giường mình và nằm xuống sau khi đã thổi tắt nến. Nhưng nàng cũng không thể ngủ được. Nàng đã rất mệt nhưng nàng vẫn không ngủ được.

Nàng nhìn chằm chằm vào lò sưởi và tự hỏi anh ta đang làm gì. Và tự hỏi liệu rằng anh ta cuối cùng có trở về nhà tối nay không.

*******************************************************

Những thói quen cũ nên quên đi, chàng nghĩ thế. Nàng trở lại nhà cha nàng khá sớm vào sáng hôm sau, với ý định là viết thư báo cho họ hàng của mình về đám tang. Và khi chàng nói rằng cô có thể viết ở nhà – ở Grosvenor Square – nàng không phản đối gì. Nàng nhìn trống không vào chàng và đồng ý trở ra xe với chàng. Nàng nhìn như thể đang ở nhà một người lạ nào đó chứ không phải nhà cha mình vậy.

Chàng đã không ngủ suốt tối qua, và nàng trông cũng chẳng khá hơn mặc dù chàng đã yêu cầu nàng về nhà nghỉ ngơi. Khuôn mặt nàng nhợt nhạt, không sức sống, và mắt thì trũng sâu thâm quầng. Chàng tự hỏi, giả sử như tối hôm trước chàng đã làm như vầy, là chàng đến gần nàng hơn và đặt hai tay mình lên vai nàng hay là ôm hai vai nàng vào mình, thì nàng sẽ thế nào? Liệu rằng nàng có thể chia sẻ những xúc cảm với chàng không? Thật khó mà nói được. Chàng vẫn không biết được liệu sự bình tĩnh của nàng là do sự tự chủ phi thường mà có hay nó là phần nào trong bản chất sẵn có của nàng. Và cho đến giờ chàng cũng không thể nào tìm thấy bất cứ biểu hiện nào cho thấy cảm xúc nàng ẩn dấu dưới sự bình tĩnh đó mà hiển hiện rõ ràng hơn cả là sự lạnh lùng mà thôi.

Chàng nói nhẹ nhàng với nàng:

– Cha nàng đã được tắm rửa và đang chờ khâm liệm. Và vẫn còn nằm trên giường trên lầu, nàng có muốn lên đó nhìn mặt ông không?

– Không – sau một hồi suy nghĩ, nàng đã trả lời.

Tất nhiên là nàng có thể sợ, sợ sự chết chóc, do vậy chàng đã đề nghị:

– Tôi rất sẵn lòng đi lên đó với nàng.

Nàng quay lại nhìn chàng, và nói:

– Không cần đâu, cám ơn.

Chàng nói tiếp với nàng khi hai người đã vào xe ngựa:

– Tôi sẽ triệu đến nhà một người thợ may để nàng khỏi phải mắc công đi ra ngoài may đồ tang. Bà ta có thể may cho nàng mọi thứ trang phục trong thời kỳ để tang mà nàng cần. Nàng có cần phải có thêm người thợ làm mũ riêng không?

– Không – nàng trả lời – Và tôi cũng không cần nhiều lắm. Chỉ cần vài bộ cho những tuần sắp tới. Tôi sẽ thôi không mặc chúng nữa khi đến Giáng Sinh. Và anh cũng như thế – nếu như cuối cùng ngài có đề nghị sẽ để tang cho ông ấy. Tôi không thể tưởng tượng được là ngài có chút nào yêu thích cha tôi không nữa.

– Thôi để tang khi đến Giáng Sinh ư? – Chàng hỏi, kinh hoàng – chỉ sau một tháng thôi ư? – Chàng làm ngơ với câu nói sau cùng của nàng.

– Tại sao phải mặc đồ tang lâu hơn chứ? – nàng hỏi lại – Chỉ để biểu diễn trước mặt mọi người ư? Tôi không quan tâm đến việc gây ấn tượng với thiên hạ đâu.

– Tôi tin là nàng cần phải như thế, phu nhân. Chàng đáp – Hoặc tại sao điều đó là quan trọng với nàng một khi nàng đã lấy một nhà quý tộc. Sau cùng, có một điều thật khó nói, là nàng đã kết hôn với tôi vì tước vị của tôi.

– Hay là vì tình yêu? – nàng trả lời – Có thể tôi đã kết hôn với ngài vì vẻ điển trai của ngài chăng. Tôi chắc chắn rằng ngài đã nhận biết rõ về sự giàu có của chính ngài chứ?

– Thật là khó để tranh cãi việc đó bây giờ và ở đây – Chàng cau mày, nói – Tôi e rằng tôi phải yêu cầu nàng để tang cha mình ít nhất là một năm, thưa phu nhân. Tôi có sự tôn kính với người đã chết cho dù nàng muốn hay không.

– Đó là yêu cầu của cha tôi – nàng đáp, nhìn khinh khỉnh về phía chàng – Đó là trăn trối cuối cùng của ông ấy, thưa ngài. Rằng tôi không nên khóc thương cho ông quá lâu. Rằng tôi phải thôi để tang ông nữa khi Giáng Sinh đến. Nhưng tất nhiên, tôi phải có nghĩa vụ tuân theo lời ngài kể từ bây giờ, làm sao tôi có thể làm khác được. Vì tôi không còn ai cả, ngay cả cha mình cũng vừa mới chết rồi.

Giọng nói của nàng có vẻ đầy cay đắng. Và thêm bằng chứng này nữa cho thấy cô ta không chút gì quan tâm đến ai cả ngoài bản thân mình. Chàng không tin cô ta lắm. Nhưng làm sao chàng có thể ép buộc cô ta bây giờ? Cô ta sẽ chống đối chàng mãi mãi nếu như chàng không cho cô ta làm theo lời trăn trối của cha mình?

Chàng sẳng giọng:

– Tốt thôi, nhưng nàng không được xuất hiện ở các chốn hội hè trong năm nay. Không ở chốn đô thành này nữa. Chúng ta sẽ về miền quê – về Grenfell Park – và ở đó. Tôi cũng rất tiếc là nàng cũng không có mùa lễ hội vào mùa xuân sắp tới nữa. Tôi chắc rằng nàng sẽ thu xếp được như thế. – Nàng phải làm thế, chàng suy nghĩ một cách giận dữ, lạnh lùng. Nếu như chàng cho phép, chắc nàng cũng muốn nhảy nhót và vui chơi lắm cho dù cha mình mới chết đi.

– A – nàng đáp – nhưng tôi sẽ có Grenfell Park, thưa ngài, và tất cả sự huy hoàng của bà chủ nhà chứ. Tôi sẽ có quyền ưu tiên trước mọi người khác nữa chứ. Và ngài có chổ được dành riêng ở nhà thờ không? Tôi sẽ rất thích thú khi đi giữa lối đi nhà thờ, gật đầu chiếu cố đến những người hàng xóm của chúng ta.

– Cô có miệng lưỡi thật độc ác – chàng nói – theo cô nghĩ người thân của cô sẽ có ai đến dự đám tang không?

– Không – nàng trả lời – Hầu hết người thân của cha tôi đều ở Bristol hoặc gần đó. Sẽ không có đủ thời gian để họ có thể nhận được thư và thu xếp để đến Luân Đôn. Ngài hãy thư thả, thưa ngài. Ngài sẽ không bị vây quanh bởi những người buôn bán thô tục và nông dân. Chỉ có tôi và những người có quan hệ buôn bán với cha tôi ở đây mà thôi. Tôi chắc chắn rằng như thế đã đủ bi thảm và nhục nhã cho ngài rồi.

Chàng cân nhắc rút vào im lặng khi họ đã sắp về đến nhà. Nhưng chàng sẽ phải bắt đầu như chàng đã dự định, chàng đã quyết thế. Chàng không có ý định sẽ im lặng trước giọng lưỡi gai góc của người đàn bà đanh đá này.

– Tôi nghĩ chúng ta cần có những quyết định tốt hơn – Chàng nói, nhìn thẳng vào mặt nàng, giọng rắn lạnh – để đối xử với nhau một cách lịch sự. Có vẻ như cả hai chúng ta đã bước vào chiếc xe ngựa này với quá ít sự khâm phục lẫn nhau, và điều này càng rõ ràng hơn khi chúng ta cảm thấy chẳng ưa thích gì nhau chút nào cả. Nhưng chúng ta đã kết hôn với nhau, và cuộc hôn nhân sẽ duy trì cả cuộc sống sau này của chúng ta. Hãy cư xử lịch sự với nhau. Và cư xử lịch sự đúng như ý tốt của từ này vậy. Đừng buông ra những lời mỉa mai và châm biếm lẫn nhau nữa.

Vẻ thù địch dần dần mất đi trong mắt nàng khi chàng nhìn vào nàng, và nó được thay thế bằng sự đề phòng. Nàng đáp:

– Tốt thôi.

Nhưng bất kỳ cơ hội nào để chàng có thể an ủi nàng trước cái chết của cha mình – nếu như nàng cần an ủi – đã qua mất. Chàng đưa tay đỡ nàng ra khỏi xe khi họ đến nhà ở Grosvenor Square, và nàng biến mất vào phòng làm việc để viết thư, trong khi chàng trở về phòng của mình để ngủ một lát. Và lúc giờ chàng đã cảm thấy mình quá mệt. Nhưng chàng cũng không thể ngủ được.

Và chàng ước sao chàng có thể trở ngược thời gian về trước đây vài ngày. Chàng ước sao chàng đã làm theo những gì mình vừa nói ra hồi nã nãy và đã thiết lập mối quan hệ với sự tôn trọng lẫn nhau ngay từ đầu cho mối quan hệ giữa chàng và vợ chàng. Chàng cũng ước sao có thể trở lại đêm tân hôn của mình nữa. Chàng mong sao mình đã trải qua đêm tân hôn với nàng một cách dịu dàng và quan tâm hơn. Nhưng có lẽ mọi việc đã trải qua theo kiểu khác mất rồi. Có lẽ vợ chàng vừa lạnh lùng vừa bẳn gắt vừa có vẻ xa cách quá trong việc chàng cố làm quen với nàng.

Nhưng lúc đó thì nàng lại có sự nồng nàn ở một vài phương diện khác. Chàng nhắm mắt lại và nhớ đến sự cuồng nhiệt và táo bạo của nàng khi làm tình với chàng. Chàng sẽ có sự cực đoan khi nghĩ rằng nàng là người đã quá kinh nghiệm trong việc này nếu như không có những vết máu – và cảm nhận rõ chính chàng đã đâm thủng vật cản bên trong người nàng. Và chàng cũng nhớ sự điên cuồng của mình khi kết thúc đêm đó – là chàng đã hét lên, và trút hết bản thân mình vào nàng mà không thể kiểm soát được nữa.

Chàng hít vào chầm chậm. Đó không phải là kiểu mà chàng thích – chàng đã không thích như vậy trước đây. Chàng thích sự đúng mực và êm dịu ấm áp giữa chăn, ra giường và người phụ nữ của chàng. Và bây giờ, chàng nhận ra rằng chẳng có chút nào khó chịu khi chàng quay người và cố ngủ, vì chàng đã bị khuấy động. Chỉ việc nghĩ về đêm tân hôn của mình đã lại khuấy động chàng lên.

*********************************************************

Nàng quyết định vượt qua điều đó, điều mà anh ta nói đến khi ngồi trên xe ngựa về nhà sau hôm cha nàng chết, bằng cách biết điều hơn vào những ngày hôm sau và những tuần sau nữa, và nàng cảm thấy vui vẻ hơn cho dù giọng nói hay ánh mắt chàng có lạnh lùng đi nữa và nàng đã rùng mình vì hiểu rằng mình phải có nghĩa vụ tuân lời người đàn ông này trong những ngày sắp tới của mình.

Nhưng nàng cũng thấy vui hơn sau khi anh ta đã nói ra như vậy. Những ngày kế tiếp sau này có thể có những lúc lâm vào tình trạng khó khăn, thì hai người có thể sẽ có những cư xử tồi tệ hơn nữa nếu như anh ta không chấm dứt được sự thù nghịch giữa họ bây giờ. Và nàng nhận thấy mình đã đạt được một sự thương lượng với anh ta trong những ngày vừa qua nhiều hơn là nàng đã từng như thế với cha mình.

Điều đó là không thể tránh khỏi. Có rất nhiều người đến trong suốt năm ngày trước đám tang, rồi ngay cả sau đám tang nữa, để gặp mặt cô dâu của ngài bá tước Falloden, để chúc mừng hai người, và cũng để chia buồn vì cha nàng vừa mất này. Hầu hết họ đã để lộ ra sự tò mò, nàng nghĩ vậy, là muốn gặp con gái của một phó thường dân – người đã giăng lưới để bắt một người thích hợp nhất trong số họ và đã bẫy được bá tước vào cuộc hôn nhân này. Nhìn ngó nàng và bình phẩm mọi chi tiết về vẻ ngoài và cung cách cư xử của nàng. Cũng như nhìn để biết biểu tượng cho sự tầm thường là thế nào vậy.

Và nàng cũng cho họ thấy những gì mà họ muốn biết. Và nếu như không có sự thỏa thuận với chồng nàng mấy ngày trước đây cũng như sự kiên định của anh ta luôn bên cạnh nàng trong suốt những cuộc viếng thăm đó, nàng đôi khi cũng đã muốn hành động như nàng đã từng thể hiện ở buổi tiệc ở nhà Pamela cách đây hai năm vậy. Có thể anh ta ở sát bên cạnh nàng chỉ để ngăn ngừa những tình huống có thể làm anh ta ngượng ngùng. Nhưng cho dù vì lý do gì đi nữa, thì anh ta đã luôn bên cạnh nàng, và tay anh ta thỉnh thoảng đã choàng ôm eo nàng khi giới thiệu nàng là vợ mình trước những người lạ.

Anh ta cũng ở bên cạnh nàng ngay cả khi những người bạn hoặc những người buôn bán với cha nàng đến để chia buồn. Và chàng cũng chuyện trò với họ thật nhã nhặn, ngay cả với ông Simms có giọng nói rặt dân buôn bán Luân Đôn, để cố gắng duy trì sự thỏa thuận của anh ta với nàng mấy ngày trước đó, cũng như nàng cũng giữ kiểu cách như thế đối với anh ta vậy.

Thật là một sự an ủi kỳ lạ – ngoại trừ những khi nàng nghĩ đến tình trạng thực tế, như khi nàng thỉnh thoảng ở trong phòng riêng của mình. Tất cả điều này chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ là sự lịch sự đối với nhau, là kiểu sống để hai người có thể sống cùng nhau mà không đương đầu nhau một cách khó chịu. Và điều này thật tốt cho những ngày chuẩn bị đám tang và các tuần lễ sau đó. Nhưng nàng nhận ra rằng mình mong chờ cuộc sống trở về bình thường như trước đây biết bao, mong chờ để được về nhà mình. Nàng cũng nhận ra là mình không thể chấp nhận được thực tế là cuộc sống bây giờ chính là cuộc sống bình thường của nàng, rằng đây là nhà của nàng. Rằng cha nàng đã không còn nữa. Rằng bá tước Falloden là người đàn ông mà nàng sẽ phải sống cùng trong hết quãng đời mình. Randolph. Nàng không thể hợp được với cái tên của anh ta. Hoặc bất kỳ tên nào khác, cho vấn đề này. Anh ta chỉ là bá tước Falloden đối với nàng.

Không có chút xíu nào cảm tình giữa họ cả, anh ta đã nói thế. Lời của anh ta hoàn toàn là sự thật. Không tình cảm gì cả. Và cho đến giờ sự thực này làm cho nàng kinh sợ. Nàng đã lớn lên trong cuộc sống luôn tràn trề tình cảm với cha mình, và với cả những họ hàng khác trong gia đình mình khi mọi người cùng sống bên nhau. Nhưng cha nàng đã chết, và gia đình nàng cũng sẽ xa cách nàng mất. Chồng nàng sẽ chẳng sẵn lòng hạ thấp mình để cho hợp với họ được. Nàng sẽ sống hết cuộc đời mình mà không cần sự yêu thương được không? Nàng đã cảm thấy sự khổ sở vì thiếu tình yêu thương sau vài tuần vừa rồi. Một sự đói khát tình cảm thực sự.

Và sự tức giận lẫn kinh sợ của nàng đã đổ vỡ khi Wildfred trả lời lại lá thư đầy yêu thương say đắm mà nàng đã gửi đến chàng. Tất cả tình yêu đó đã giúp nàng chịu đựng được mọi sự đau đớn cũng như sự trống rỗng trong tâm hồn mình. Tuy nhiên đó là một tình yêu bị cấm đoán.

Có lẽ, nàng suy nghĩ lại lần đầu tiên với chồng mình, nếu nàng có thể kiên nhẫn hơn, thì trong vòng một năm, nàng có thể có một đứa con giữa họ để nàng có thể trút hết tình cảm dồn nén của mình vào đứa bé. Cho dù nó là đứa con của anh ta đi nữa, thì nó cũng là đứa con của chính nàng nữa, và nó sẽ được thừa hưởng mọi quyền lợi của mình. Nhưng hy vọng của nàng dần biến mất vì những ngày và tuần sau đó, anh ta đã chưa bao giờ đến phòng nàng vào buổi tối cả. Để có được điều may mắn này, nàng sẽ vô cùng biết ơn anh ta. Nàng nhận ra nàng đã hầu như bệnh luôn trong cái tuần đầu tiên đó khi nàng nằm bệt trong giường mình. Nhưng nếu không có những cuộc đọ sức kinh khủng như đêm đó, thì nàng cũng không thể có con được.

Nàng không biết nàng có thể sống thế nào với sự trống rỗng, vô nghĩa của cuộc hôn nhân này mà không con nữa. Nàng đã từng là đứa con duy nhất trong gia đình, vì vậy nàng đã từng mơ ước tương lai mình sẽ có một gia đình lớn với khoảng năm hoặc sáu đứa con của chính mình. Và sẽ nuôi nhiều chó, mèo. Và – một cuộc sống thật nhiều tình cảm và vui vẻ.

Trong hai tuần đầu sau đám tang của cha nàng, nàng ít nhất đã có những buổi tối cho chính mình. Sau khi ăn tối, mà khi ăn họ thường đối đáp một cách lịch sự về những chủ đề vô thưởng vô phạt, nàng lại rút về phòng khách nhỏ của mình trong khi anh ta làm gì thì nàng không biết. Nàng thậm chí cũng không biết anh ta có ở nhà hay là đi ra ngoài nữa. Anh ta không bao giờ bước vào phòng khách nhỏ này – vốn đối diện với phòng ngủ của nàng. Và nàng đã trang trí lại phòng nhỏ này thành lãnh địa riêng của mình, sắp xếp lại các đồ đạc để cảm thấy ấm cúng nhất, với những món đồ của nàng trước đây đã được mang về từ nhà cha nàng – mà nàng đã mất cả ngày cân nhắc món nào mà mình cần giữ lại. Và ở đây, nàng có thể đọc sách, may vá và cảm thấy mình gần như là vu vẻ.

Nhưng điều này không kéo dài được nữa.

Vào một bữa tối, anh ta bất ngờ hỏi nàng:

– Nàng thường làm gì vào buổi tối?

– Tôi đọc – nàng trả lời – hoặc thêu, hoặc đan len. Tất cả những việc mà phụ nữ hay làm, thưa ngài – Nàng cảm giác đỏ bừng mặt dưới cái nhìn chằm chằm của anh ta. Nàng không quên thỏa thuận giữa họ – tôi xin lỗi

– Hãy mang sách hoặc mẫu thêu hoặc bất cứ thứ gì mà nàng muốn làm vào buổi tối đến thư viện sau này – Anh ta nói – Chúng ta có thể trải qua những buổi tối cùng nhau tốt đẹp vì dường như chúng ta đã học được cách đối xử lịch sự với nhau.

– Vâng, thưa ngài – nàng trả lời. Nhưng nàng cảm thấy mất tinh thần và nôn nao một chút khi phải tuân theo những ý thích bất chợt của anh ta. Nàng nghĩ, cuộc sống thật không công bằng cho phụ nữ. Đó là điều đã nói nhẹ hơn rồi đó. Nàng tự hỏi, anh ta sẽ nói gì hay là làm gì nếu nàng từ chối không đến hay ít nhất biểu lộ cho anh ta thấy sự miễn cưỡng phải nghe theo lời anh ta chứ. Và đến giờ, khi nhìn anh ta đang ra dấu cho người hầu thêm rượu vào ly, nàng tự nhắc mình rằng anh ta ít nhất cũng là một con người, rằng ít nhất trải qua những buổi tối cùng với anh ta cũng cho nàng có cảm giác thân mật hơn, và điều này phần nào sẽ giúp nàng bớt cô đơn hơn hơn cách sống hổm rày.

Nàng đem mẫu thêu của mình đến thư viện, biết rằng sẽ vô dụng nếu đem sách đến, vì nàng không tập trung vào những trang sách được. Nàng ngồi vào một ghế bành sâu ở bên cạnh lò sưởi trong khi anh ta ngồi ở bên kia, cuốn sách đang mở ra trong lòng. Và nàng cúi xuống với mẫu thêu của mình và nàng nhận ra rằng nàng đã sai. Thật là cô đơn hơn nữa, tệ hơn cả cái cảm giác mà nàng thường trải qua các buổi tối trước đây. Vì căn phòng ấm áp dễ chịu này rất thích hợp để chống lại sự giá lạnh của tháng mười hai này. Và chồng nàng đang nằm ườn thoải mái trong ghế của anh ta. Thật là một cảnh trong gia đình hoàn hảo vô cùng.

Và đến bây giờ, đó chỉ là tất cả ảo giác mà thôi. Họ là hai người xa lạ, hai người xa lạ bất hạnh, đã đồng ý cư xử lịch sự để có cảm giác tốt đẹp khi sống cùng nhau. Không có tình yêu, không có sự thân mật nào cả. Nếu nàng muốn mình chia sẻ một vài điều tin cậy hay chỉ là một vài chuyện vô nghĩa nào đó với anh ta, nàng cũng không thể làm được.

Nàng ngẩng lên nhìn vào anh ta. Anh ta cũng chăm chăm nhìn nàng, cuốn sách buông rơi trên lòng.

– Cái đó thật xinh – chàng nói, chỉ vào tấm vải đang thêu của nàng.

– Cảm ơn – nàng lại cúi xuống mẫu thêu của mình.

– Tôi có mời bốn người bạn đến Grenfell Park để đón Giáng Sinh – chàng nói – Tôi đã mời họ trước ngày chúng ta cưới nhau vài bữa, đến để đi săn. Nàng có muốn tôi hoãn họ lại không? Điều này thì dễ dàng thực hiện vì cuộc hôn nhân bất ngờ của tôi và nỗi mất mát của nàng hiện nay.

Bốn quý ông. Được tiếp đãi qua Giáng Sinh. Nàng cảm thấy lạnh người. Và một trong những người họ không nghi ngờ gì là sẽ có ngài Albert Hagley.

Nàng trả lời:

– Không, điều đó có lẽ không nên, thưa ngài.

– Nàng có muốn mời ai không? – chàng hỏi – Một vài người bạn? Tôi không thấy người quen nào của nàng kể từ khi cưới đến nay, nhưng chắc chắn nàng có bạn bè chứ?

– Không có ai trong tầng lớp của ngài cả. – nàng trả lời – không người nào mà các bạn của ngài sẽ cảm thấy hài lòng và hòa hợp được.

– Cho dù thế nào thì nàng cứ mời họ – anh ta nói – tôi sẽ để nàng tự quyết định, phu nhân à, nhưng chỉ nên mời những người nào mà nàng cảm thấy yên tâm mà thôi.

Thật là những lời nói công bằng. Lịch sự. Và cho đến lúc này có nhìn nhận theo cách khác đi nữa thì những câu nói hạ cố này không thể chịu nổi. Nàng có thể mời một vài người bạn miễn là họ không nói sai tiếng Anh mỗi khi mở miệng? hoặc là họ đừng cười quá to khi đùa cợt? hoặc họ không được cho tay vào món nước xốt thịt ư? Nàng trả lời:

– Cảm ơn, thế ngài muốn tôi mời mấy người?

– Bao nhiêu tùy nàng thích –anh ta trả lời.

Nàng lại cúi xuống với công việc của mình, và anh ta cũng không nói gì nữa. Nàng đang bận suy nghĩ để quyết định nên mời những ai. Nhưng bạn bè của nàng thì lại không thích trải qua Giáng sinh mà lại không cùng gia đình mình. Tuy nhiên, nàng nên mời một vài người. Nàng đang suy nghĩ đến vài người quen. Chợt nàng nhớ ra mình đã hứa với Cha là sẽ thu xếp một Giáng sinh thật ấm cúng và tuyệt vời. Nàng sẽ rất khó để thực hiện được điều này nếu như chỉ có mình nàng với năm quý ông.

Vâng, nàng sẽ tìm một người nào đó, hoặc một số người nào đó – để mời đến. Và nếu bốn người bạn của chồng nàng không thể hòa hợp với những người của tầng lớp thị dân bình thường hay tầng lớp trung lưu của nàng, nàng sẽ đối xử thích hợp theo cách của họ. Vì sau cùng, lời hứa của nàng về việc cư xử lịch sự nói đúng ra chỉ cần với chồng nàng mà thôi.

Nàng nhìn vào anh ta, chuẩn bị để tranh luận với anh ta nữa nếu như anh ta có thêm những lời hạ cố như thế. Nhưng anh ta đang đọc cuốn sách của mình một cách say mê.

Vào những ngày sau đó, Eleanor đã quyết định sẽ mời hai người cô của nàng – chị em gái của Cha- và hai cô con gái chưa chồng của một trong hai người cô này, đến đón giáng sinh cùng mình ở Grenfell Park. Cô Beryl đã lấy một người nông dân và chú ấy đã mất cách đây năm năm. Ông đã làm việc chăm chỉ và để lại cho cô và hai đứa con – Muriel và Mabel – một cuộc sống tiện nghi. Cô Ruth thì hồi đó giờ sống chung với họ. Cô ấy vẫn chưa lập gia đình.

Họ rất tao nhã, nàng nghĩ thế. Thực sự, họ đã vài lần dùng bữa với Huân tước Sharpies – người chủ đất của họ. Cô Beryl thường hay kiêu hãnh về những dịp như vậy. Nhưng mặc dù Eleanor tự mình chọn lựa những người lịch sự nhất trong những bà con của mình để mời, như thể đó là vấn đề cần như vậy, hay như thể là nàng quan tâm đến chồng nàng và những người bạn của anh ta sẽ nghĩ như thế nào, thì nàng vẫn yêu thích hết mọi người bà con của mình. Những lúc họ có thể đến với nhau trong những dịp kỷ niệm nào đó luôn để lại trong lòng nàng những kỷ niệm không phai.

Nàng viết những thư mời này suốt buổi sáng, nhưng người quản gia có nói rằng các thư này sẽ được gửi đi cùng với những cái khác của gia đình. Chồng nàng đã đi khỏi và sẽ đi cả ngày hôm nay, anh ta đã nói với nàng như vậy khi ăn sáng. Anh ta đang làm quen với những công việc của cha nàng và các mối làm ăn của ông.

Và khi nàng đang viết vào buổi chiều, thì có khách đến nhà. Không có quá nhiều, nhưng hầu hết ngày nào cũng có một hoặc hai khách. Ông Simms đến cùng với vợ mình – vì lần thăm đến thăm trước thì vợ ông bị bệnh nên không đi theo. Bà Simms trông có vẻ sợ sệt, mặc dù chồng bà thì trông có vẻ giàu sang như Cha của nàng hồi trước vậy. Nhưng khi biết chồng nàng đã đi khỏi thì bà ấy dể chịu hơn và thoải mái nói chuyện phiếm với nàng. Ông bà Simms đứng lên ra về khi có Quý bà Lovestone và con gái của bà ta đến. Eleanor chưa từng gặp họ trước đây.

Họ đã xin lỗi vì không gọi trước để hẹn đến thăm, bà Lovestone có vẻ tự tin trước phu nhân Falloden, nhưng.. có hơi chút căng thẳng khi lên tiếng xin lỗi nàng. Eleanor mỉm cười chào bà ta và cô con gái tóc vàng xinh đẹp của bà ta, đang ngồi im lặng nhìn nàng.

Bà Lovestone nói:

– Tôi chưa bao giờ ngạc nhiên đến vậy khi nghe về việc hứa hôn và đám cưới gấp rút của bá tước Falloden. Tất nhiên, anh ta đang sống trong một tình cảnh rất khó khăn, thật tội nghiệp. Và ba của cô là…?

– Ông Joseph Transome – Eleanor trả lời, nhưng chồng nàng hiện không có ở đây như chàng thường giúp nàng kiềm chế chính mình. Nàng đang bị nhìn chăm chú bởi hai cặp mắt kiêu kỳ ngạo mạn của họ – nhà buôn than – nàng tiếp thêm.

– Vâng – bà Lovestone gật đầu – Ồ, tôi hy vọng là cô sẽ hạnh phúc, tôi chắc thế, bà Falloden. Quả thật là tôi không biết làm thế nào mà cô lại không hạnh phúc được. Cô biết đó, ngài Hector có thể được thuyết phục để cho phép Falloden tỏ tình với Dorothea, nhưng anh ta đang cực kỳ khó khăn về tiền bạc. Tôi dám nói rằng đây là một giải pháp tình thế.

– Vâng – Eleanor đáp trả – Cha tôi rất giàu. Nàng cười mỉm với Dorothea Lovestone và tự hỏi đây là cô gái yêu chồng mình ư. Và đây là người mà chồng mình yêu ư.

– Tất nhiên – bà Lovestone nói – Còn có những điều khác nữa, mặc dù tôi dám chắc là một số việc sẽ thay đổi nếu anh ta cưới Dorothea. Nhưng những vấn đề như vậy sẽ không làm cho cô lo lắng, tôi chắc thế, cô Falloden. Một điểm thuận lợi của việc không được giáo dục cao quý, tôi luôn nói thế, là sẽ làm cho người ta không có sự nhạy cảm tinh tế như thế. Điều đó có thể là một sự khó chịu thật sự cho người quá nhạy cảm.

– Tôi dám nói là – Eleanor cười mỉm trả lời – tôi không biết thế nào là không có sự giáo dục cao quý, thưa bà.

– Và, dù thế nào, thì cô cũng đang thời gian để tang cho ba cô – bà Lovestone tiếp tục – tôi dám nói rằng cô sẽ chẳng phiền lòng gì về việc chồng mình ra ngoài mỗi tối một mình chứ. Dorothea đã được nuôi nấng để mai này có thể tham gia mọi thứ giải trí vui vẻ vào buổi tối. Và tất nhiên anh ta đã rất kín đáo – vì điều này như là một an ủi cho anh ta. Tôi đã nghe đến mối quan hệ khác của anh ta – mà họ thật là tinh tế, mặc dù tôi biết không thể có ai được hoàn hảo như vậy cả.

– Tất nhiên – Eleanor vẫn cười mỉm, trả lời – chỉ nên nói với vợ vừa đủ thôi, thưa bà. Điều đó có thể thông cảm được. Và sau cùng, bà sẽ bị tổn thương nếu như bà biết quá nhiều chi tiết. Chẳng hạn như nếu những cô tình nhân xinh đẹp hơn, hay quyến rũ hơn, hay có những kỹ năng trên giường tốt hơn

– Ôi Dorothea, con gái tôi – bà Lovestone kêu lên, tay đưa lên ngực mình trong khi cô gái đang lúng túng, bực dọc và mắt nhìn trợn tròn vào Eleanor.

– Điều đó cũng không tổn thương tất cả, mà nó chỉ là một sự chân thựcnào đó – Eleanor nói tiếp – để biết rằng người khác của chồng tôi cũng là người tao nhã. Cô ta có thể là một dân thường nào đó, rốt cuộc, đó chỉ là một chút vẩn đục trong cuộc sống mà thôi.

– Cô Falloden ng bà Lovestone nói – tôi xin cô nhớ cho là con gái tôi đang ở đây.

– Xin lỗi – Elean

Eleanor mỉm cười ấm áp nhìn vào cô gái và sau đó nhìn qua mẹ cô ta – nhưng vì bà đã đưa ra đề tài này, thưa bà, và tôi cho rằng bà đã cân nhắc xem nó có phù hợp với con gái bà không chứ.

Sau đó họ nói về thời tiết khoảng năm phút trước khi bà Lovestone đứng lên ra dấu cho con gái bà đi về. Và họ chỉ mất khoảng mười phút để chào tiễn ra về như những người lịch sự thường làm trước đó.

Họ đi khỏi một cách thỏa mãn, Eleanor nghĩ thế, ngồi thẳng đứng xuống chiếc ghế trống mà nàng vừa mới rời khỏi để tiễn khách ra về. Tất cả những sự ngờ vực của họ đã được xác nhận. Rằng bá tước Falloden đã cưới một cô con gái cực kỳ tầm thường của một thường dân – vì tiền của cô ta. Họ có thể kiêu hãnh mãi rằng Dorothea mới là lựa chọn của bá tước nếu như ngài Hector có thể bị thuyết phục để bỏ qua tình trạng rỗng túi và nợ nần của bá tước lúc đó. Bây giờ họ có thể rất vui vẻ. Nàng đã làm cho họ có một ngày thật hoàn hảo.

Nàng nhấc chiếc tách trà đã lưng một nửa lên miệng, nhưng lại đặt trả lại chiếc dĩa của nó không uống. Tay nàng đang run. Vậy là anh ta có tình nhân ư? Nàng có thể biết được điều đó. Anh ta, rốt cuộc vẫn là thành viên của tầng lớp quý tộc suy đồi. Anh ta không thể như là một người nghiêm khắc, phẩm hạnh như tầng lớp của cô được. Và tất nhiên anh ta cũng không thể chịu được tình trạng không có quan hệ tình dục với vợ mình được.

Nàng không quan tâm. Thật sự nàng không để ý đến. Cứ để cho anh ta làm điều đau đớn và khủng khiếp đó với một người nào đó mà người ta sẽ được trả tiền để chịu đựng nó. Anh ta cứ việc qua đêm với tình nhân của anh ta nếu muốn. Miễn là để nàng tự do, một mình ở phòng riêng của mình. Nàng không quan tâm.

Nhưng những suy nghĩ của nàng trở lại lập tức việc Cô Beryl và Ruth, và những anh em họ của nàng, và những lý do mà nàng mời họ đến Grenfell để đón Giáng sinh. Thật đáng nguyền rủa, nàng nghĩ, sự tức giận dâng ngập lòng nàng, vì trước đây nàng chỉ mời những người khách tối thiểu phải có nền tảng thích hợp và không làm bối rối cho sự quyền quý của chồng mình và những người khách của anh ta.

Ô, nàng nguyền rủa mình vì đã chọn theo cách đó.

Nàng đã hỏi anh ta có thể mời bao nhiêu người, và anh ta đã trả lời rằng nàng muốn mời bao nhiêu tùy nàng muốn. Tốt thôi. Anh ta đã có cơ hội để giới hạn số lượng, nhưng anh ta đã dại dột không chú ý đến việc này.

Eleanor đứng lên, một nụ cười mỉm khắc nghiệt nở trên môi nàng. Bàn viết, giấy viết thư và bút ở phòng làm việc. Nàng sẽ bận rộn trong vài giờ sắp tới.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx