sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Phiên Ngoại: Thường Ngọc Thanh

Thường Ngọc Thanh, con thứ bảy của dòng dõi họ Thường ở Tây Mạc, chính xác là người tài trời ban, ba tuổi tập võ, mười hai tuổi theo cha vào doanh trại quân đội, mười lăm tuổi dẫn đầu đội ngũ, mười tám tuổi một mình dẫn quân đánh hạ sa phỉ 1… Đến tận năm hai mươi ba tuổi, ngàn dặm tập kích đánh úp Tĩnh Dương Nam Hạ, thành quả giành được là hắn bước đi trên con đường trở thành danh tướng.

Cũng tại hai mươi ba tuổi, trong năm này, hắn gặp nàng, hay phải nói là "hắn" 2, ngay sau đó, con đường danh tướng của hắn chỉ còn lại toàn long đong lận đận.

Trên con đường lớn ở thành Dự Châu hắn phát hiện ra nàng, lúc này nàng là một mật thám, uhm, mật thám vóc dáng cũng không tệ, vóc dáng thon dài nữ nhân Nam Hạ ít có, lại thêm còn có bộ ngực ấn tượng hiếm thấy… Dĩ nhiên, sau này mọi người đều biết cái này chỉ dùng bánh bao để làm giả.

Tuy rằng nàng là một nữ mật thám xinh đẹp, chỉ có điều thế nhưng làm sao hắn lại không để ở trong lòng, bởi vì nữ nhân xinh đẹp hắn biết cũng rất nhiều. Chính thức để cho hắn bắt đầu nhìn nàng với con mắt khác là bởi vì nàng tàn nhẫn, tàn nhẫn đối với hắn, cũng tàn nhẫn với chính nàng.

Tàn nhẫn như vậy, hắn còn chưa từng nhìn thấy một nữ nhân bên cạnh mình nào như vậy, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú.

Đem nữ nhân bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê này trở về phủ tướng quân, hắn không nghĩ đến chính mình sẽ đi chăm sóc nàng, nàng chỉ là mật thám mà thôi, tội gì hắn phải tự mình đi hầu hạ. Nhưng mà bà vú giúp việc kia thực sự vô dụng, nhìn thấy trên người nàng có nhiều máu như thế lại sợ tới mức chân mềm nhũn, tay run đến mức ngay cả bôi kim sang dược cũng không được, hắn vẫn còn không muốn khiến nàng cứ chết như vậy, cho nên chỉ có thể trước tiên xử lý qua vết đao trên lưng mình một chút, sau đó cầm lấy lọ thuốc từ trong tay bà vú kia, nhịn tính khí lại bôi thuốc băng bó cho nàng.

Làn da nàng nhẵn nhụi trơn bóng, hai vai bằng phẳng, có chút giống vai thiếu niên, chỉ trơn tròn hơn một ít. Cánh tay cũng không phải cánh tay thon thon của các nữ tử bình thường kia, mặc dù không thể nói là to, nhưng cũng rắn chắc mạnh mẽ… Dải băng vòng qua trước ngực nàng, ngực không lớn, thảo nào cần dùng bánh bao để độn, đột nhiên hắn có chút ý nghĩ độc ác. Tiếp tục đi xa hơn, bụng dưới thắt lưng (?) căng cứng…

Miệng vết thương băng bó xong, thân thể… cũng xem như không tệ lắm. Không thể nói không có dục vọng, chỉ có điều dục vọng không thể chống lại đau đớn trên miệng vết thương bên hông của hắn, hơn nữa, hắn cảm thấy đây chẳng qua là phản ứng sinh lý bình thường của hắn thôi, bởi vì nàng là nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, mà hắn chỉ là một nam nhân mà thôi, những cái khác, hắn không suy nghĩ nhiều, cũng không làm nhiều, lại càng coi nhẹ làm ở thời gian này.

Nàng chỉ hôn mê trong chốc lát, sau khi tỉnh lại xốc chăn lên nhìn thoáng qua, sau đó giống như khẽ thở phào, tiếp đó lại rụt người vào trong chăn, xem ra có ý định lại nằm ngủ tiếp.

Vết thương của hắn vẫn chưa xử lí xong, nhìn thấy phản ứng của nàng như thế, bình tĩnh như hắn cũng phải có chút bội phục, nữ nhân như vậy, còn có thể gọi là nữ nhân sao? Hắn nhịn không được nhìn nàng thốt ra lời chế nhạo, thậm chí đe dọa, nào ngờ nàng lại nói những lời như là làm cho hắn không thể cầm thương ra trận, vẫn không hết ngạc nhiên, cho dù hắn biết rõ nàng là nữ mật thám bán rẻ nhan sắc đổi lấy tin tức. Càng khiến cho hắn cảm thấy tức giận hơn chính là, trong lúc đang cùng nàng đối đáp, hắn thậm chí không chiếm được một chút lợi thế nào.

Có điều hắn cũng chỉ giật mình trong chốc lát, sao đó cười khẽ, hắn không phải là đứa trẻ lên ba, sẽ không vì vài câu nói khích của nữ nhân liền mất kiểm soát, hắn biết được nhược điểm của nàng, bởi vì nàng là nữ nhân, là nữ nhân sẽ có nhược điểm. Vì thế, hắn đem những đặc trưng trên người nàng miêu tả cho nàng nghe, quả nhiên đúng như mong muốn đã thấy vẻ bề ngoài dường như vô cùng cứng rắn của nàng kia có một chút rạn nứt.

Thân thể của nàng không tự giác cứng ngắc, hắn nở nụ cười, thậm chí rất hài lòng với phản ứng này của nàng.

Ra đến cửa, Thôi Diễn còn chờ hắn ở bên ngoài, muốn hắn đi tìm lang trung xem một chút, hắn từ chối, hắn không muốn để cho người khác biết chuyện hắn bị thương, càng không muốn để cho người khác biết hắn bị thương trên tay một nữ nhân.

Thôi Diễn nói cho hắn biết Thạch Đạt Xuân đã đem mọi chuyện nói tới chỗ Trần Khởi, sợ là không dễ ăn nói. Hắn nhìn thấy Thôi Diễn có chút căng thẳng, thầm nghĩ cậu ta đúng là đứa trẻ, con người Trần Khởi như vậy làm sao dám va chạm với bọn họ vào lúc này, bởi vì bọn họ thay mặt không chỉ là Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn, phía sau bọn họ còn có Thường Gia và Thôi Gia, thậm chí cả Chu Gia và một số tướng môn Bắc Mạc khác.

Trần Khởi a, hiện tại không thể chọc vào, cũng không dám chọc vào.

Đừng nói là nữ mật thám, cho dù là con gái nhà lành, cho dù là tiểu thư khuê các ở thành Dự Châu, Thường Ngọc Thanh hắn chiếm, Trần Khởi kia có thể làm gì?

Quả nhiên, Trần Khởi gọi hắn đến chính là nói về việc quân, không nói một chữ đến chuyện "Cường đoạt con gái nhà lành". Bên Nam Hạ Thương Dịch Chi tiến vào núi Ô Lan, mai phục phía trên thắt lưng của đại quân Bắc Mạc, đúng là một mối đe dọa, điều này hắn sớm nhìn ra. Trần Khởi nói không sai, một ngày chưa diệt trừ quân Giang Bắc là một ngày tiềm ẩn nguy cơ quét sạch bọn họ ra khỏi Nam Hạ, nhưng mà Chu Chí Nhẫn lại khăng khăng muốn trước tiên phải chiếm được Thái Hưng, chủ soái cùng chủ tướng quân phía Đông nổi lên xung đột, tất cả mọi người đều đưa tầm mắt đặt ở trên người của hắn.

Tâm tư của Chu Chí Nhẫn hắn biết, rõ ràng là tính toán hơn Trần Khởi, chẳng qua hắn không quan tâm, bởi vì hắn là một quân nhân, hắn muốn lựa chọn điều gì có lợi hơn cho quân đội, cho nên, hắn lựa chọn để cho Chu Chí Nhẫn đi tấn công Thái Hưng, còn chính hắn lên phía tây vào núi Ô Lan.

Hắn không sợ khiêu chiến, hắn chỉ sợ không có ai khiêu chiến.

Trở lại trong phủ, vậy mà lúc ăn cơm lại đột nhiên hỏi nữ nhân kia có chịu ăn cơm uống thuốc hay không, hắn nhìn thấy thị vệ rõ ràng đang sửng sốt, thật ra hắn cũng có chút ngẩn ra, tại sao lại đi hỏi tới những chuyện này?

Khi đi đến trước cửa phòng ngủ, bà vú giúp việc từ trong nhà đi ra, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nữ nhân kia đóng giả, thật không ngờ hắn chưa kịp mở miệng, nữ nhân kia lại tự mình thẳng thắn thừa nhận. Uhm, hiểu được cần phải xem thời thế, hắn có chút tán thưởng. Kế tiếp, biểu hiện của nàng càng làm cho hắn hài lòng, xử sự rõ ràng quyết đoán, sau đó thành thật nói dối.

Càng ngày hắn càng cảm thấy nữ nhân này thú vị, hắn thích nữ nhân thông minh, thích nữ nhân quyết đoán, thích nữ nhân dáng vẻ tàn nhẫn… Uhm, nữ nhân này có nhiều điều hợp với khẩu vị của hắn, chỉ tiếc, nàng lại là mật thám, là một mật thám bán đứng nhan sắc, thậm chí hắn không khỏi có chút tiếc hận.

Có lẽ là vì nhắc nhở chính mình nàng chỉ là nữ mật thám, có lẽ là vì muốn đâm thủng mặt nạ bình tĩnh tự nhiên của nàng, hắn cố ý hỏi nàng dùng tới thủ đoạn gì để giết người, dùng sắc sao? Nếu chỉ với nhan sắc như vậy, chỉ sợ đối với Trần Khởi không có tác dụng.

Hắn cũng không biết tại sao lại như thế, giờ khắc này, hắn lại hi vọng nhìn thấy nàng nổi giận, nhìn thấy ở trước mặt hắn nàng lộ ra bộ dạng yếu đuối của mình. Chỉ là, nàng thản nhiên cười như cũ, sau đó dùng tay cởi vạt áo của mình, dùng giọng nói khàn nhỏ mê hoặc hỏi hắn, ngươi không có thử qua, làm sao biết được?

Kết quả, người nổi giận chính là hắn. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, sợ dục vọng đã bị đè sâu xuống tận đáy lóng kia trong nháy mắt sẽ dâng lên ào ạt, đúng vậy, hắn có dục vọng đối với nàng.

May mà nàng dừng động tác trong tay lại, im lặng mà đem vạt áo sửa sang lại xong, sau đó tự cười giễu, nói không ai thích chơi đùa mà cởi quần áo, một khi đã có cái khác để dựa vào, không ai muốn dùng đến chữ sắc này. Nàng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của hắn, thản nhiên nói, nhưng mà những lời này lại làm cho hắn bị kích động rất lớn, dường như cũng làm cho hắn cảm thấy hắn không nên chỉ coi nàng như một nữ mật thám.

Thôi Diễn nghe xong hắn bảo nàng đi ám sát Trần Khởi, lại nhảy dựng lên, hắn phát hiện ra Thôi Diễn vẫn tốt hơn, phản ứng gì cũng đều không thoát khỏi dự đoán của hắn, không giống cái nữ nhân kia.Ôi, tại sao hắn lại nghĩ đến cái nữ nhân kia? Hắn không khỏi cảm thấy kì quái, rõ ràng đã vài ngày đều không có đi gặp nữ nhân kia, vì sao còn thỉnh thoảng nghĩ đến nàng ta vậy?

Đến sau này, hắn thả nàng ra khỏi phủ, nhìn thấy nàng trà trộn vào phủ thủ thành… Sau đó lại ở trong hẻm nhỏ nhìn thấy nàng ta thu tròn người lại, giống như một đứa trẻ lạc đường không tìm thấy nhà, làm cho tâm hắn sớm vô cùng lạnh cứng kia cũng không khỏi mềm ra trong chốc lát.

Nàng hỏi hắn: "Ta không thể giết Trần Khởi, làm sao bây giờ?"

Hắn không cảm thấy đây là vấn đề một chút nào, hắn ôm nàng từ trên đất lên, nói cho nàng biết: "Vậy tính mạng này của ngươi vẫn còn là của ta." Có lẽ hắn muốn nói không phải là tính mạng của nàng, mà là người của nàng.

Chỉ tiếc, nàng hiểu sai ý, mà hắn… cũng nhìn lầm trái tim của mình.

Lúc đó từ biệt, khi gặp lại đã là đọ sức một sống một chết.

Phiên ngoại: Thương Dịch Chi

Tác giả Thôi Văn

Sau rất nhiều ngày vắng mặt, hôm nay mẹ Cún đã trở lại. Đúng như đã hứa, mẹ Cún sẽ post nốt mấy phiên ngoại về Thương Dịch Chi, Đường Thiệu Nghĩa cho các nàng. Nhắc lại lần nữa, đây là những phiên ngoại do fan của Tiên Chanh viết nhé.

Thái giám khom lưng, cung kính dâng khay thẻ bài lên. Sắc ngọc óng ánh trong suốt, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Anh ta liếc mắt, thấy tấm thẻ bài đặt ở vị trí chính giữa có tên: Ngôn Phi. Bất chợt nhớ đến một buổi chiều đang ngồi phê duyệt tấu chương thì thấy lão tướng Vương Tín Nghĩa đóng quân ở Sa mạc Bắc Mạc xin cáo lão hồi hương, triều đình Bắc Mạc sai Trần Khởi đóng ở Sa mạc. Ngôn Phi, Trần Khởi, anh ta chợt bật cười một tiếng, dạo này làm sao vậy, những người và việc xảy ra đều nhắc cho mình nhớ đến một cái tên ngỡ đã có thể quên…

Anh ta cầm lấy tấm thẻ bài, chỉ nhìn một lát rồi lại buông xuống, khẽ phất tay cho thái giám cầm khay thẻ bài lui ra ngoài. Rồi lại nhìn thoáng về phía Lý Phúc đang đứng chờ bên cạnh: “Bãi giá ngự hoa viên, không cho phép ai đến quấy rầy”.

Một mình đơn độc dưới ánh trăng, chẳng được bao lâu anh ta đã cảm thấy mất hứng. Vô thức không nhận ra mình càng lúc càng uống nhiều, suy nghĩ có chút ngẩn ngơ, đường nét người đó càng lúc càng hiện rõ, ánh mắt của nàng bình tĩnh nhìn anh ta, anh ta liền đưa tay về phía nàng, nhưng rồi bỗng nhiên nàng lại hóa thành một bóng lưng ở phía xa xa.

“A Mạch” anh ta khe khẽ kêu lên. Lần đầu tiên thấy nàng, cả người nàng bám đầy bụi đất, hình ảnh đó vẫn hiện rõ như vừa mới hôm qua. Tưởng rằng thông minh, lanh lợi thế nhưng lại vô cùng phiền phức, khi thì nịnh nọt, khi thì giả ngốc khoe mẽ, song quả thật nàng chính là một viên ngọc quý, có sự nhạy cảm trời sinh đối với chiến tranh. Có ai ngờ được một người như vậy lại là một nữ nhi. Từ lúc nào mà ánh mắt của anh ta luôn không kiềm chế được mà dõi theo nàng? Từ lúc nào mà anh ta bắt đầu không đành lòng coi nàng như một thanh bảo kiếm trên chiến trường, sử dụng nàng để dẹp bỏ những chông gai? Còn nhớ khi đó, phái nàng cải trang đi Dự Châu, khi vén rèm bước vào, nhìn thấy nàng trong hình dáng một thiếu nữ, trong nháy mắt ấy đã khiến anh ta sững sờ: A Mạch đúng là một thiếu nữ. Nàng đưa đôi mắt quyến rũ liếc nhìn anh ta, dáng điệu vừa e ấp xấu hổ, vừa có chút rụt rè, sợ hãi, tất cả dường như vẫn đang diễn ra ngay trước mắt. Nhưng cũng vẫn đôi mắt ấy lại quật cường nhìn anh ta, thà chịu một ngàn hai trăm roi chứ nhất quyết không mảy may tỏ ra một chút yếu thế trước mặt anh ta. Anh ta cho rằng nàng không nhượng bộ vì muốn che chở cho một người nam nhân, khi đó trong lòng vừa lạnh buốt vừa tức giận, không muốn thừa nhận sự rối loạn trong lòng, nhưng hiện giờ nhớ lại vẫn thấy vô cùng quen thuộc như cũ. Cuối cùng, anh ta vẫn không thể có được nàng, không có được tình yêu của nàng, chỉ có thế một mình nhớ nhung…

Đang lúc ngẩn ngơ, bên cạnh chợt có người gọi: “Bệ hạ”. Anh ta mất kiên nhẫn quay lại: “Không nghe thấy gì sao? Ta nói là đừng cho ai đến quấy rầy”. Song khi nhìn thấy người vừa đến, trong chớp mắt, cả người anh ta bỗng cứng đờ. Trong giây lát, trái tim đã co rút đến tận cùng, cảm thấy mạch máu bên tai đập thình thịch, muốn đưa tay ra, nhưng cánh tay đã tê dại… người vừa tới chính là người luôn chiếm cứ tâm tư của anh ta, luôn tồn tại trong trái tim anh ta. Trang phục nàng mặc, vẫn mang dáng dấp và tư thế oai hùng, bừng bừng khí thế như xưa.

Thì ra điều mà mình suy nghĩ nhiều năm, ao ước nhiều năm như vậy, chính là muốn thấy điều này, mơ về điều này, dường như đến bây giờ mới hiểu được… Anh ta muốn chính là có một ngày nàng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình, đi tới bên anh ta, dựa thật sát, và khi đó anh ta sẽ không buông tay…

“A Mạch” Anh ta kéo nàng vào lòng, cho rằng có lẽ sẽ chỉ ôm được một bầu hư không, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, anh ta sẽ chỉ tự ôm lấy chính mình.

Thế nhưng người trong lòng lại rất chân thực, rất ấm áp. Thậm chí nàng còn nhu thuận dựa vào lòng anh ta, ngồi trên đùi anh ta, bàn tay nhỏ nhắn vịn vào bờ vai anh ta, nhẹ nhàng níu vào y phục của anh ta, dường như có chút hồi hộp, căng thẳng.

Mềm mại như thể một áng mây. Anh ta nhớ đến đôi mắt sáng như sao sớm của nàng, tư thế hiên ngang giống như cơn gió mát ngoài tiền sảnh trong mùa hè của nàng, mà chưa từng nghĩ rằng cũng có thể nhìn thấy nàng trong dáng vẻ nũng nịu của một nữ nhi như thế này, trong chốc lát đã trở nên mềm mại như làn mưa xuân. Trong lòng anh ta bỗng chốc tràn ngập yêu thương vô hạn.

“A Mạch, A Mạch” Anh ta áp môi mình lên môi nàng, cảm nhận được nàng quả thật mềm mại như làn mưa xuân, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của nàng, nàng khẽ ngửa đầu lên. Vì vậy anh ta liền lướt xuống. Da thịt của nàng mát lạnh hay là môi anh ta đang bỏng như lửa? Chỉ cảm thấy không cách nào có thể rời khỏi được. Giây này, phút này anh ta đã đợi rất lâu, rất rất lâu rồi. Cho rằng cả đời này đã bỏ lỡ. Thế nhưng đúng vào lúc con người không chút chuẩn bị thì ông trời lại ban cho tặng phẩm quý giá nhất.

” A Mạch, nàng để ta đợi lâu như vậy, sau này nàng sẽ không thể đi đâu hết, chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi.” Anh ta rì rầm bên tai nàng, tiếp đó liền ngậm lấy vành tai mượt mà.

Sắc trời dần sáng, bên long sàng trong cung Vạn Thọ, cung nữ tay nâng chậu đồng, dáng vẻ phục tùng chờ đợi.

Trong trướng đột nhiên truyền đến âm thanh của thiên tử: “Ngôn Phi! Thế này là sao?” Lạnh lẽo như băng. Tiểu cung nữ hốt hoảng trong lòng, không ngờ vừa mới sáng sớm mà vạn tuế đã tức giận, không khỏi run rẩy phủ phục xuống thật thấp.

“Vạn tuế…” Nữ tử trên giường hiển nhiên cũng bị làm cho khiếp sợ, thanh âm run rẩy. Soạt một tiếng, đương kim thiên tử rời khỏi long sàng, trên mặt một vẻ lạnh lẽo, Lý Phúc vội vàng nâng long bào đi đến…

“Lý Phúc, ngươi càng ngày càng to gan lớn mật. Lời trẫm nói ngươi cũng dám vào tai phải, ra tai trái. Người đâu, lôi xuống dưới đánh một trăm trượng.” Bịch một tiếng, Lý Phúc đã quỳ xuống: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết”. Lại bị hai thái giám, một phải, một trái kéo ra ngoài điện.

“Ngôn Phi đêm qua lời nói và việc làm không thỏa đáng, tướng mạo không chỉnh tề. Phạt giam trong cung cấm một tháng, biếm làm quý nhân”

“Vạn tuế khai ân” Mỹ nhân hoa dung thất sắc, nước mắt đã dàn dụa trên mặt từ lâu.

Anh ta nhìn thoáng qua khuôn mặt có vài phần tương tự với người nọ chính là khuôn mặt này, liền kiên quyết bỏ đi.

Cuối cùng cái mà anh ta có được, chỉ có thể là một đêm ảo mộng.

Phiên ngoại: Đường Thiệu Nghĩa

Giang Nam mùa xuân, khắp nơi tràn ngập hương hoa.

A Mạch đang trên đường tìm kiếm, bất chợt đập vào mắt một khoảng không gian ngập tràn hoa cải vàng nở rộ ở phía xa xa…

Đó là một cánh đồng rộng mênh mông không nhìn thấy đâu là bờ. Địa hình của Giang Nam khác với vùng Giang Bắc, địa thế nhấp nhô, cảnh sơn thủy giao hòa, vì thế mà tạo nên cảnh sắc mê đắm lòng người. Cây cỏ ở đây tươi tốt vô cùng, giống như cánh đồng hoa cải trải dài trước mắt, là cảnh sắc vô cùng hiếm thấy. Xa xa nhìn lại, không biết đâu là điểm cuối. Thình thoảng có mấy người nông dân cầm cuốc nhàn nhã đi qua, chẳng biết đang sôi nổi bàn tán chuyện gì, chỉ thấy tiếng cười nói truyền đi rất xa…

A Mạch dừng chân nghỉ ven đường, đáy lòng khẽ chấn động. Mấy năm chinh chiến liên tục ở Giang Bắc, đã quen nhìn thấy cái chết và nước mắt, quen nhìn cảnh nam nữ, già trẻ bị buộc phải chạy trốn tứ tán khắp nơi, giờ nhìn thấy cảnh thanh bình trước mắt, mắt A Mạch không hiểu sao lại có chút cay cay. Phải dùng biết bao nhiêu máu của tướng sĩ mới đổi được sự an cư thái bình này cho bách tính, đổi lấy ngàn dặm giang sơn như bức họa, cũng đáng giá đúng không?

Một làn gió nhẹ thổi qua. Cánh đồng hoa dập dờn như những đợt sóng ngoài khơi, A Mạch thấy vui vẻ thoải mái, mấy ngày liền không tìm thấy Đường Thiệu Nghĩa nên tâm tư sinh ra đè nén, cuối cùng cũng đã vơi đi ít nhiều.

Lúc này nàng vẫn mặc nam trang. Thỉnh thoảng có thiếu nữ đi ngang qua, lén đưa mắt liếc nhìn nàng rồi lại xấu hổ đỏ mặt. Đối với những tình huống như thế nàng đã sớm quen rồi, chỉ lững thững đi dọc theo ruộng hoa.

Thời gian ước chừng hết một chén trả, phía trước thấy xuất hiện lác đác vài căn nhà nhỏ, hẳn là của những nông dân chăm sóc ruộng hoa. A Mạch chợt cảm thấy khát nước, liền bước vào trong viện của một căn nhà gần nhất.

Bên trong vọng ra âm thanh xủng xẻng, ngay sau đó cánh cửa mở ra, một nam nhân da ngăm đen, cao gầy, tay cầm thùng nước, tay cầm cuốc đi ra.

Tim A Mạch đập mạnh, sau đó không tự chủ được mà đập rất nhanh, thình thịch thình thịch trong lồng ngực, bốn phía đều tĩnh lặng, duy chỉ có tiếng trái tim đập cơ hồ như muốn phá vỡ cả màng nhĩ của nàng.

Những năm gần đây chẳng phải càng lúc nàng càng trở nên trầm ổn rồi sao? Chẳng phải nàng chính là Mạch soái đứng trước thiên quân vạn mã mà vẫn không chút chau mày sao? Sao hôm nay lại xuất hiện thứ cảm giác xa lạ này?

A Mạch thầm nhíu mày, chợt cười nghênh đón: “Đại ca, đã lâu không gặp.”

Đường Thiệu Nghĩa xoay người, kinh ngạc nhìn nàng, nghe tiếng nàng gọi vẫn ngây người không chút phản ứng.

A Mạch dừng chân một chút. Nỗi tức giận trong ngực chợt trào lên, anh ta cho rằng anh ta bày ra dáng vẻ thành thực, lương thiện, vô hại này thì nàng có thể coi như tất cả đều chưa từng xảy ra hay sao? Thực tâm mà nói, nàng đã từng ngấm ngầm tính mưu kế với Trần Khởi, với Thường Ngọc Thanh, cuối cùng cũng tính kế với cả Thương Dịch Chi, nhưng chưa từng tính kế với Đường Thiệu Nghĩa, vậy mà lại bị anh ta dùng kế kim thiền thoát xác lừa mình.

Thật đúng là… đáng hận!

Nàng lại tiến về phía trước vài bước, khi còn cách anh ta chừng sáu bước thì dừng lại, cố gắng để thể hiện ý cười trong đáy mắt, ngoài cười mà trong lòng lại không cười: “Đại ca, ta cứ tưởng rằng cả đời này sẽ không còn được gặp huynh nữa, không ngờ huynh lại tiêu diêu nhàn nhã ở đây.”

Đường Thiệu Nghĩa ngây ngốc lắng nghe.

A Mạch đột nhiên thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói: “Đường đại ca, trước là ta giấu diềm huynh về giới tính của mình, sau huynh lại giấu ta chuyện sinh tử, chúng ta coi như hòa nhau đúng không? Từ nay về sau coi như không ai nợ ai!”

Nàng nói câu cuối cùng này rất mạnh mẽ và khí phách, trong lòng Đường Thiệu Nghĩa như vừa xuất hiện dòng nước sôi cuồn cuộn, lại lập tức rơi thẳng xuống sông băng. Anh ta mấp máy môi đến nửa ngày mới khàn khàn nói được một tiếng: “A Mạch…”

A Mạch ngắt lời anh ta, phóng khoáng phất tay nói: “Ta muốn nói lời cuối cùng với huynh, tạm biệt, huynh bảo trọng.” Nói xong không chút lưu luyến xoay người.

Đường Thiệu Nghĩa vội tiến lên hai bước: “Đệ định đi đâu?”

A Mạch quay đầu, tỉ mỉ quan sát thần sắc hoảng loạn trên khuôn mặt anh ta, thật kỳ lạ là trong lòng lại thấy thoải mái không ít, liền cười xán lạn nói: “Tất nhiên là muốn đi đến một nơi, muốn gặp một người.”

Nàng cười rạng rỡ hơn cả hoa và nắng mùa xuân, khiến cho cánh đồng hoa cải trong chớp mắt bỗng phai mờ. Nhưng Đường Thiệu Nghĩa chỉ thấy toàn thân rét lạnh. Nàng muốn đi tìm Thường Ngọc Thanh sao? Nghĩ đến đây, cảm thấy cổ họng khô đắng, ngay cả một câu cũng không nói nên lời. Bước chân như đông cứng lại, không thể nào bước nổi.

A Mạch đã đi đến trước cổng viện, thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫn đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi nghiêng đầu nói nhỏ: “Ta còn tưởng rằng huynh ấy sẽ đuổi theo chứ, hừ…” Dứt lời lại lắc đầu.

Sông băng nứt ra một kẽ hở nhỏ, Đường Thiệu Nghĩa thành thành thật thật nghe được, vừa kịp phản ứng nhấc chân lên, lại nghe thấy nàng nói nhỏ: “Mà thôi, nếu đuổi theo thật, chẳng lẽ ta sẽ không đi? Cần gì phải phiền não thêm.”

Chân vừa nhấc lên lại hạ xuống. Lớp băng vừa tan ra lại đông cứng lại.

Tay A Mạch đã đặt lên cửa viện, lại thở dài nói: “Không ngờ nam nhân mà cũng có lúc nhỏ mọn như vậy, chẳng qua chỉ lừa hắn một lần, mà hắn lại ghi hận lâu như vậy.”

Sông băng vỡ ra một khe nứt lớn. Nàng tự mình nói chuyện, Đường Thiệu Nghĩa thì hết nóng lại lạnh. Đúng lúc chần chờ muốn tiến lên giải thích, đã thấy bóng người trước mắt thoáng một cái đã lướt qua hắn, mở rộng cánh cửa bước vào nhà. Bên tai dường như nghe thấy tiếng nàng tức giận nói rằng: “Ta không tin rằng không có tính huynh đệ, thì tình đồng đội cũng không còn? Thế nào mà một câu cũng không chịu nói! Đã thế ta lại càng muốn ở lại xem thử xem”.

Sông băng loáng cái đã biến mất. Cảm giác hạnh phúc tới quá mức dữ dội, khiến Đường Thiệu Nghĩa nhất thời có chút say, nhịn không được đưa tay bấm mạnh vào đùi.

“Ầm…” Cái cuốc theo tay anh ta rơi xuống, vừa vặn nện vào bàn chân…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx