Cường Tử gỡ máy bộ đàm thu được của Huyết Anh Đào xuống, thay máy bộ đàm chôm chỉa được từ chỗ Trần Đông Thanh của mình vào, sau đó khẽ gọi hai tiếng. Sau khi nghe thấy tiếng Kim Tiểu Chu từ trong bộ đàm đáp lại, Cường Tử hỏi:
- Tìm được vị trí tay súng bắn tỉa của đối phương rồi chưa?
- Trước mắt thấy hai người. Một kẻ ẩn nấp trên đồi cao, cách anh một ngàn mét về bên trái, còn chưa thấy các anh. Kẻ kia đã đến vùng trũng bên dưới, tạm thời tôi không nhìn thấy.
- Nói nhảm, nếu thấy chúng tôi đã bắn một phát súng sang đây rồi. Xoá sổ tay súng kia đi, sau đó xuống trợ giúp chúng tôi.
- Đã hiểu!
Cường Tử liếc Yêu Ma một cái:
- Đồng chí Yêu Ma vô tổ chức vô kỷ luật, với cương vị là lãnh đạo của anh, tôi không thể không phê bình và giáo dục anh thật nghiêm khắc. Đầu tiên, yêu cầu anh phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, đeo micro lên, sau đó thành thật đứng đây chờ tôi xuống đó quậy tưng lên mới hành động có được không?
Không đợi Yêu Ma trả lời, từ trong micro chợt vọng ra giọng nói lo lắng của Kim Tiểu Chu.
- Cướng Tử, tay súng bắn tỉa kia tôi đã xử lý, nhưng còn hai chiếc thuyền đang tiếp cận nơi này. Làm gì đây?
Cường Tử nghe được lời của Kim Tiểu Chu hơi sửng sốt một chút, lập tức hỏi:
- Có thể thấy rõ cờ trên thuyền không?
- Không có cờ gì cả, xem ra giống thuyền đánh cá.
- Mặc kệ, ngươi để Chu thúc giám thị, lập tức đến trợ giúp.
- Đã hiểu!
Cường Tử ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ một lát, thực sự không nghĩ ra được còn có ai phát hiện được nơi này. Chẳng lẽ mình bị đám người Lân Tổ theo dõi? Đây là khả năng lớn nhất có thể nghĩ ra được vào lúc này, nhưng trước khi lên đường, không phải Trần Đông Thanh đã nhận lệnh đi bảo vệ món đồ cổ của ai đó rồi sao? Lẽ nào bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ quay lại?
- Bây giờ tôi sẽ xuống dưới, anh chờ bên dưới loạn lên thì đi bắt Lý Bát Nhất!
Đã không nghĩ ra được, hắn không thèm nghĩ nữa. Nếu người Nhật Bản cải trang tới phá rối hành động của mình, đã đến hiện tại bất kể như thế nào cũng không thể phí công vô ích.
Dứt lời, Cường Tử như một quả đạn pháo xông ra ngoài. Lần này, hắn cố ý khiến cho đối phương chú ý, không cố gắng ẩn mình nữa, tốc độ của hắn nhanh như điện xẹt, chỉ nhảy lên nhảy xuống vài cái đã tới vùng đất trũng.
Thành viên Huyết Anh Đào phòng bị bên đường phát hiện ra hắn, lần lượt có ba người bắt đầu xả súng vào hắn.
Tiếng đạn bắn lên nham thạch và cây cối hỗn loạn vang lên không dứt, Cường Tử phát huy ưu thế tốc độ và sự linh hoạt của mình đến mức cực hạn, tay súng của đối phương không thể nhắm trúng được thân hình của hắn, từng chuỗi đạn bắn ra đều hụt.
Một thàh viên Huyết Anh Đào bị tốc độ của Cường Tử chọc giận, đứng lên nâng một khẩu M14 bắt đầu quét. Trong tiếng súng liên thanh, từng tràng đạn gào thét trút xuống. Đằng sau Cường tử, đạn rơi như mưa, liên tục có cây cỏ bị trúng đạn đứt gãy, đạn bắn trúng đá bắn ra từng đợt hoa lửa lập lòe.
Trong vòng hơn ba mươi giây, Cường Tử đã tránh được ít nhất vài chục phát đạn. Tốc độ đó cũng khiến cho người ta líu lưỡi rồi!
Loáng một cái, Cường Tử đã tới bên cạnh một kẻ phục kích, lắc mình một cái, hấp dẫn sự chú ý của đối phương, sau đó lách mình tới trước thành viên Huyết Anh Đào này. Đạn súng tự động trong tay đối phương bắn ra sát sạt thân thể Cường Tử. Sau khi đến gần Cường Tử không hề sợ hãi tung một quyền như chớp nhắm vào cằm gã, bỗng nhiên vang lên tiếng xương vỡ!
Thực ra hắn không muốn giết người, cổ vũ Yêu Ma giết người cũng là vì biết điểm yếu đuối đó của mình. Trong lòng hắn vẫn tồn tại mâu thuẫn mãnh liệt với sự giết chóc, nhưng nếu những kẻ cùng hung cực ác này không bị diết sẽ để lại hậu hoạn vô cùng, cho nên hắn mới thách Yêu ma thi xem ai giết được nhiều hơn. Chỉ là ngay từ đầu hắn đã không nghĩ tới chuyện thực hiện.
Một quyền mất mạng!
Lần này Cường Tử không hạ thủ lưu tình. Tình huống hiện tại không cho phép hắn lãng phí thời gian.
Kéo thi thể của đối phương chặn lại đợt đạn đằng sau, hắn ném mạnh cái xác trong tay về phía một thành viên khác của Huyết Anh Đào cách đó không xa. Thi thể kia bay lên không trung, vẽ theo một đường huyết hoa cong cong, rơi trúng thân thể thành viên Huyết Anh Đào nọ. Người này văng từ sau bụi cỏ đang trú ẩn sang một bên.
Gã còn chưa đứng vững, Cường Tử đã đuổi theo như cái bóng. Gã kia quay người lại bắn ba phát súng đều bị Cường Tử tránh được, muốn bắn thêm phát nữa đã không còn kịp.
Ầm!
Cường Tử tung một chiêu An thân pháo đập trúng ngực gã, đủ mạnh để nện lõm lồng ngực vào, xương sườn bị gãy đâm vào tim, vào phổi, gã chỉ kịp cảm thấy ngực tắc nghẹn, há mồm phun ra một ngụm máu tươi chết ngay tức khắc.
Thành viên phục kích cuối cùng của Huyết Anh Đào thấy hai đồng đội của mình bị một thiếu niên tóc bạc đánh chết chỉ bằng một đòn, rống lên một tiếng dữ tợn, muốn bắn vào sau lưng của Cường Tử. Trên chiến trường, giao phía sau lưng mình cho địch là một hành vi thiếu lý trí nhất, rõ ràng, gã phải bắt lấy cơ hội này.
Phụt!
Một viên đạn hẹp dài xuyên qua não, kéo theo một dải máu.
Không cần quay đầu lại, Cường Tử biết gã phục kích cuối cùng đã bị Kim Tiểu Chu xử lý. Hắn không dừng chân, tăng tốc vọt về phía khu đất trũng. Kim Tiểu Chu vừa chạy tới, một phát súng bắn chết gã Huyết Anh Đào, kìm lòng không được, xoa xoa mồ hôi trán, thầm chửi gã thằng rùa đen rụt đầu Cường Tử, làm sao hắn biết lão tử sẽ xử lý cho hắn.
Lúc này, các thành viên Huyết Anh Đào trong căn cứ đã bị kinh động, dưới sự chỉ huy của tiểu đội trưởng, tất cả đã sẵn sàng chiến đấu. Tay súng bắn tỉa đến từ Việt Nam kín đáo đứng dậy đi tìm địa điểm phục kích. Gã nâng khẩu súng của Nga lên, chuẩn bị từ trên đồi cao xông tới địch nhân.
Bỗng!
Tại một nơi nào đó ở đồi cao lóe lên một tia sáng, là một tay súng bắn tỉa huấn luyện tinh nhuệ, gã cũng đoán được đối phương cũng là một tay súng bắn tỉa. Tia sáng lóe lên rồi biến mất đó chính là mắt kính nhắm bắn của đối phương phản xạ ánh sáng mặt trời.
Rất nhanh, gã chỉnh súng nhắm thẳng về hướng đó, vừa nhanh vừa ngắn gọn. Cuộc sông lính đánh thuê trường kỳ dạy cho gã vô số kinh nghiệm thực chiến, cho dù mấy năm nay không tham gia chiến đấu, nhưng sau mấy năm tập luyện, kỹ thuật bắn của gã càng thêm chính xác.
Ngắm vào kính, quả nhiên phát hiện một tay súng bắn tỉa khác, khóe miệng tên lính đánh thuê Việt Nam nhếch lên, nhàn nhạt tản ra mùi sát khí.
Gã đang chỉnh kính ngắm bắn để khóa mục tiêu, ngón tay trỏ đã đặt lên cò súng. Gã nhìn vào kính, thấy phía đối phương lòe ra một đóa kim hoa, còn chưa kịp phản ứng, một viên đạn đã nhắm thẳng vào kính của gã!
Viên đại xuyên qua kính, xộc vào mắt phải!
Sau đó xuyên qua não!
Kim Tiểu Chu hô lên một tiếng, còn chưa đến một giây.
Khi Lý Bát Nhất phát hiện thiếu niên tóc trắng đang xông về phía đồi cao xông xuống với khí thế không gì cản nổi kia, phản ứng đầu tiên của y là trốn. Y lệnh cho Điền Trung xử lý thiếu niên kia rồi quyết định trốn vào một căn phòng trong căn cứ, khiến cho Điền Trung xì mũi coi thường.
Lý Bát Nhất vào phòng, mở một cửa hầm cực kỳ bí mật từ dưới mặt đất, chui vào đó, loáng một cái đã đổi sang bộ quần áo khác, rồi chui ra. Y cầm một khẩu súng ngắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Cường Tử bị sáu bảy mươi Huyết Anh Đào chặn lại mà vẫn không ngừng tiếp cận căn cứ, mà Huyết Anh Đào cũng bị tay súng bắn tỉa của đối phương áp chế, không thể toàn lực đối phó với Cường Tử.
Lý Bát Nhất hung ác trừng mắt nhìn thiếu niên tóc trắng kia, sau đó mở cửa giữa đi ra ngoài.
Y chọn trốn!
Y vừa lao ra đằng sau hai phút, cánh cửa bí mật kia đã mở ra một lần nữa, một người mặc quần áo ngư dân cúi đầu xông về một hướng khác, trong tay không có vũ khí.
Lý Bát Nhất vào được rừng cây cũng không chậm lại, cắm cổ chạy về phía bãi biển khác của đảo Yên Hà. Lúc này, y phát huy tối đa tốc độ xưa nay chưa từng có, chạy trốn rất nhanh.
Khi sắp ra tới bìa rừng, một bóng đen xuất hiện trước mặt y.
Còn chưa kịp phản ứng, Lý Bát Nhất chỉ thấy ngực mình nghẽn lại, sau đó bay ngược lại đằng sau.
Yêu ma mặc một bộ đồ đen ánh mắt lạnh như băng nhìn Lý Bát Nhất vừa bị mình đá xa, từng bước từng bước tiến lại gần. Y cũng quằn quại đứng lên, ánh mắt nhìn yêu ma tràn đầy sợ hãi không thể che giấu. Một tay y ôm ngực, một tay cố gắng chống đỡ thân thể của mình, dưới chân đạp đá lung tung bò về đằng sau, ánh mắt bối rối thình thoảng nhìn về hướng Yêu ma đang đi tới từng bước.
- Đừng!
Trong nỗi sợ hãi cực độ, Lý Bát Nhất rống lên một tiếng, tiềm lực thân thể bộc phát hết ra, nhảy dựng lên khỏi mặt đất, chạy về phía căn cứ, bước chân hơi lảo đảo.
Hoảng hốt, bóng đen lạnh như băng lại xuất hiện phía trước y. Lý Bát Nhất còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đối phương quét một chân qua cổ, đá bay ra ngoài, đập vào một gốc đại thụ rồi rơi xuống đất.
Y khó khăn ngẩng dầu, mở to mắt, đập vào mi mắt là bước chân không ngừng bước lại gần.
Y muốn chạy trốn giữ mạng, y không muốn chết!
Thân thể mềm nhũn như bùn bị kẻ áo đen nhấc lên, con ngươi lạnh băng nhìn thẳng vào mắt y. Lý Bát Nhất há miệng, rất nhiều máu tươi chảy ra, rõ ràng nội tạng đã bị thương.
- Đừng…giết…ta, không….không được….
Ngực của y bị Yêu Ma đấm một chưởng đục thủng, trái tim vẫn đang đập yếu ớt bị một bàn tay lạnh băng tóm lấy. Thậm chí y vẫn cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay đó! Thậm chí còn cảm thấy được rõ ràng trái tim bị túm thật chặt!
Nỗi sợ hãi khôn cùng khiến cho Lý Bát Nhất bối rối, hé miệng muốn nói gì đó.
Yêu Ma siết chặt nắm tay, trái tim kia bị bóp nát chỉ trong nháy mắt.
- Vứt đi!
Lạnh lùng phun ra hai tiếng, Yêu Ma ném lại thi thể của y dưới đất. Ánh mắt cuối cùng Lý Bát Nhất nhìn Yêu ma, không hiểu sao, vừa có phần giải thoát, vừa có phần thoải mái.
Yêu ma ngồi xổm xuống, lau lau máu tươi trên tay mình vào quần áo của Lý Bát Nhất, sắc mặt vẫn lạnh như băng, không chút dao động. Nhìn thoáng qua Lý Bát Nhất đã không còn sức sống, gã nhún chân một cái chạy về phía căn cứ, bóng đen như một con phi ưng, vừa khí phách vừa nghiêm nghị.
@by txiuqw4