Dã PhượngChương 7
Lí Tùy Tâm không hề nghĩ tới nụ hôn kia chẳng những không đạt được hiệu quả nàng mong muốn mà ngược lại còn sinh ra một ít tác dụng phụ.
Bình Thường trở nên càng câu nệ hơn so với lúc trước, càng thêm giữ tôn nghiêm đúng mực. Đặc biệt khi đứng gần bên nàng, ngấm ngầm bảo trì khoảng cách nhất định tựa hồ phân rõ biên giới rạch ròi. Hơn nữa, trừ phi tất yếu, hắn sẽ không nói chuyện với nàng, sẽ không chủ động nói chuyện, thậm chí... Không nhìn nàng.
Hắn trở nên nhàn chán, tĩnh lặng, càng lúc càng không thú vị, cũng càng lúc càng làm người khác tức giận.
Có thể không giận sao? Chiêu này nguyên bản là Lí Tùy Tâm chuẩn bị dùng để đối phó hắn, không ngờ hắn lại đánh đòn phủ đầu, không nhìn đến sự tồn tại của nàng. Cái bộ mặt người hầu đúng mực kia khiến nàng không thể không tiến tới chỉnh đốn.
“Này, Bình Thường, anh làm cái gì vậy? Anh đang trốn tôi sao?” Nàng giữ chặt cây chổi đang chuẩn bị quét tước phòng của hắn, vẻ mặt tàn khốc.
Bình Thường không trả lời, nhưng khi tay nàng chạm vào hắn, lập tức hắn rụt tay lại tựa như điện giật. Động tác ấy quả thực vũ nhục người tới cực điểm!
Nàng vừa sợ ngạc lại tức giận, còn có một tia... Bi ai.
Xú gia hỏa này chẳng lẽ là đề phòng nàng sao? Hắn nghĩ nàng là người háo sắc bất cứ lúc nào cũng bổ nhào vào đàn ông, là thứ phụ nữ chơi bời vừa không tự trọng vừa không lòng tự ái?
“Tôi hiện tại bề bộn nhiều việc, xin đừng quấy rầy tôi dọn dẹp.” Bình Thường cúi đầu, lạnh nhạt tránh né.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nụ cười nhạt đi.
Mấy ngàn năm đến, từ nàng biến thành hình dạng con người này, chưa có người đàn ông nào dám ghét bỏ nàng. Bọn họ tất cả đều thích nàng, ái mộ nàng, luôn đảo tới vây quanh nàng vì vẻ bề ngoài quyến rũ kiều diễm mê hồn ấy.
Nhưng Bình Thường lại hoàn toàn khác, hắn như hận không thể cách xa nàng càng tốt. Hắn thực sự không hiểu, những người đàn ông khác hâm mộ hắn biết bao khi có thể ở cùng nàng, không hiểu tạp chí bên ngoài bàn luận xôn xao, viết hắn quả may mắn biết bao mới có được ưu ái này của nàng, không hiểu Lí Tùy Tâm nàng không phải thứ phụ nữ tùy tùy tiện ai cũng có thể dụ dỗ.
Nàng cũng có kiêu ngạo cùng tự tôn của riêng mình, cho dù nàng là vì mục đích mới sắc dụ hắn, song cũng không thể để mặc hắn tỏ vẻ coi thường khinh bỉ.
Huống chi, hắn có gì tư cách đối với nàng như vậy? Muốn áp dụng loại thái độ này thì cũng chỉ có thể là nàng mới đúng, chỉ nàng mới có tính khí đùa bỡn này mới phải...
“Anh không cần cố ý trốn tránh tôi, tôi sẽ không ăn thịt anh đâu, không, phải nói, người anh xương cứng, da dày thịt dai, căn bản dẫn không gợi nổi hứng thú nơi tôi.” Nàng lớn tiếng châm chọc.
Bình Thường quay đầu nhìn nàng, đang muốn mở miệng, khi thoáng nhìn đôi môi nàng đỏ mọng, ngực đột nhiên chấn động, lại lập tức ngó đi chỗ khác.
Cũng không biết là tật xấu gì, hắn hai ngày này ngực luôn đập nhanh rất khó chịu, đặc biệt khi đối mặt Lí Tùy Tâm, bệnh tình liền đặc biệt nghiêm trọng. Mỗi lần chỉ cần nhìn nàng nói chuyện, ánh mắt hắn liền nhịn không được sẽ dừng lại ở đôi môi nàng, sau đó tim đập rộn ràng, máu huyết chảy ngược, không thể hô hấp bình thường...
Càng làm hắn sợ hãi là hắn thường không tự chủ được nhớ tới hơi thở của nàng. Hương vị hoa hồng ngọt ngào trên cổ nàng, quả thực tựa linh xà chỉ cần sơ hở một chút liền len lỏi vào hơi thở, mạch máu hắn, xâm nhập trái tim của hắn, nắm lấy trái tim đập liên hồi của hắn, thậm chí cả suy nghĩ của hắn.
Hắn thật sự điên rồi...
Trước đây hắn đối với diện mạo, thân thể của nàng đều không có cảm giác gì.Tuy nhiên từ sau nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt kia, hắn giống như bị hạ rủa, bắt đầu ý thức được nàng là một phụ nữ, bắt đầu chú ý đến đôi mắt sáng ngời của nàng, cánh môi phấn nộn, bộ ngực sữa đầy đặn, còn cả đôi chân thon dài...
Cảm giác trì độn cũng đột nhiên trở nên sâu sắc, để ý từng cử chỉ nhíu mặt nhăn mày của nàng, lưu tâm dùng hết năng lực tự chủ bản thân cũng không thể đè nén những ý nghĩ xấu xa kia. Mà nàng lại ở chung với hắn dưới một mái nhà, trốn cũng không được, trách cũng không xong, biện pháp duy nhất, chính là lạnh lùng chống đỡ, bảo trì khoảng cách, để khỏi bản thân tâm loạn thần mê.
“Anh vì sao không nói lời nào? Vì sao không nhìn tôi? Anh đến tột cùng có vấn đề gì? Anh nói đi!” Lí Tùy Tâm nhìn hắn di chuyển tầm mắt, lửa giận dâng cao, trực tiếp vọt tới trước mặt hắn, chống hông chất vấn.
Hắn có thể nói cái gì đâu? Loại cảm giác này ngay cả hắn đều không thể giải thích, sao có thể nào mở miệng nói với nàng?
“Tôi không có vấn đề...” Hắn hít một hơi, gượng ép bản thân nhìn thẳng vào nàng.
“Phải không? Đó là tôi có vấn đề?” Nàng nhíu mi, xinh đẹp con ngươi lóe lửa giận.
“Tiểu thư, cô đừng náo loạn...” Hắn thở dài một hơi.
“Tôi nháo cái gì? Chính là mới anh làm loạn? Nhìn thấy tôi thì buồn bực, xem tôi như yêu ma quỉ quái, không dám lại gần tôi...” Nàng ngẩng mặt nhìn chằm chằm hắn, chiếc cổ trắng nõn rướn cao.
“Tôi không có...” Hắn cúi đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của nàng, nhưng tầm mắt hạ xuống, lại vừa lúc thoáng nhìn thấy khe ngực sâu hun hút, nhất thời, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh ngày đó nàng cởi quần áo trước mặt hắn. Hắn lập tức nhớ tới bộ ngực trần trụi trắng noãn mê người, đẫy đà hấp dẫn người ta muốn cắn lên...
Lòng hắn thoáng rung động, hít sâu một hơi, hốt hoảng chật vật xoay người.
“Xin cô tránh ra, đừng ngăn cản tôi, tôi còn phải làm việc...” Hắn đưa lưng về phía nàng, giọng điệu gấp gáp.
Nàng bị động tác hắn làm tổn thương nặng, khuôn mặt kiều diễm toàn bộ trắng xanh.
“Được tôi đi, anh thích quét rác lắm sao? Vậy cứ quét cho đủ đi!” Nàng rống giận, rồi thở phì phì giật lấy xắc da lao ra cửa lớn, bấm thang máy xuống lầu.
Nàng không hiểu, nàng tại sao cứ phải ở nhà chịu trận với hắn? Cùng ở chung với tên đầu gỗ kia không hề có lạc thú đáng nói, mà nàng cứ như vậy hao tổn với hắn hơn một tháng?
Quên đi, đáng lẽ ngay từ đầu sẽ không nên nghe Phụng Thao Thiên nói chuyện ma quỷ, nàng nên phải sớm biết muốn dụ hoặc Bình Thường đâu thể chuyện dễ dàng như vậy, đều do chính nàng ương ngạnh xem thường hắn, mới hại bản thân khổ sở...
Khổ sở?
Đợi chút, nàng tại sao lại khổ sở vì Bình Thường lạnh nhạt xa cách đối với nàng, nàng có phải thật sự điên rồi hay không? Đối với kẻ địch, nàng cần gì phải để ý hắn như vậy?
Quay đầu nhìn tấm gương trong thang máy, khuôn mặt nàng phản chiếu trong gương kia đầy hậm hực, ai oán dọa người.
Đây là biểu tình gì vậy? Vì sao lại có một bộ dạng khổ sở vì tình? Chẳng lẽ...
Dụ hoặc người, không ngờ ngược lại bị người dụ hoặc sao?
Khiếp sợ tự hỏi chính bản thân, nàng cũng không dám tự mình thành thật trả lời. Vội vàng xua những ý nghĩ đó, nàng đi vào bãi đỗ xe, cưỡi chiếc xe thể thao màu đỏ của nàng chạy ra khỏi tòa cao ốc.
Ở cùng với loại người đầu gỗ ngu ngốc như Bình Thường, cảm xúc nàng như sắp muốn nổ tung, nàng phải tìm người cùng nàng phát tiết một chút mới được.
Nàng suy nghĩ đoạn trực tiếp gọi điện thoại Hạ Vũ Hoa, hẹn hắn ta gặp mặt
Vẫn như ngày trước, Hạ Vũ Hoa hẹn là tới. Hai giờ sau, hắn đã cùng nàng ăn cơm trưa ở một nhà hàng cao cấp kiểu Nhật.
“Em không phải đang vội vàng cùng ‘Người hầu’ của em chơi đùa sao? Sao lại còn tìm tôi?” Hạ Vũ Hoa hơi ghen ghét nói.
“Tên kia không hiểu phong tình, rất không thú vị.” Nàng oán giận phun ra khẩu khí thật lớn.
“Thế, nhanh như vậy đã chơi đùa xong?” Hắn ta cười khẽ, vẻ mặt hiện lên một tia an tâm khó có thể lý giải.
Hạ Vũ Hoa đã sớm biết, Lí Tùy Tâm không có khả năng sẽ thích người nào như trước, nàng vẫn tỏ vẻ sẽ lại ở bên hắn ta.
“Anh ta căn bản là đầu gỗ, ở trước mặt anh ta cởi hết quần áo, anh ta còn sợ tôi cảm lạnh.”Nàng tức giận gắp một khối sushi cá ngừ bỏ vào trong miệng.
“Em cởi sạch quần áo trước mặt hắn?” Hắn cả kinh, sắc mặt khẽ biến.
“Đúng vậy! Đáng tiếc chuyện gì cũng chưa phát sinh, anh ta còn giống như thật vất vả lẩn trốn khỏi tôi!” Nàng bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Phải không? Định lực hắn cũng thật mạnh...” Hắn ta rất khó tưởng tượng có người đàn ông nào có thể thờ ơ việc Lí Tùy Tâm lỏa thể, ở trong mắt người bình thường, nàng dù cho mặc quần áo đầy đủ cũng đã sức quyến rũ khó cưỡng.
“Hừ, tôi còn hoài nghi anh ta không chừng là gay!” Nàng xì một tiếng.
“Hẳn là không giống, ngày đó tôi đã thấy hắn ta rất cá tính, mười phần nam nhân vị.” Hạ Vũ Hoa cúi đầu ăn, trong mắt có suy nghĩ sâu xa.
Có lẽ, hắn ta không nên khinh thường sức quyến rũ người đàn ông kia, nhìn ánh mắt khi Tùy Tâm nhắc tới rất không tầm thường.
“Rất nhiều người đàn ông mười phần nam nhân vị nhưng cũng không yêu phụ nữ.” Mắt nàng trợn trắng.
“Như vậy cũng tốt, em cùng hắn ở cùng một chỗ tôi cũng yên tâm.” Hắn ta nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
“Như thế nào? Chẳng lẽ anh cũng ghen tị?” Nàng nheo lại mắt, cố tình hỏi.
“Nói không là gạt người, em biết rõ tôi yêu em.” Hắn thản ngôn.
Nàng ngẩn ra, tiếp theo hít một ngụm dài khí.
“Phải, tôi biết anh yêu tôi, nhưng là...” Nàng nói còn chưa dứt lời, đã bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Hạ Vũ Hoa yêu nàng, nàng rõ ràng hơn bất kì ai khác, song tình yêu của hắn ta không phải là thứ nàng mong muốn. Những lời này nếu là trực tiếp nói ra, quả rất đả thương người.
Hạ Vũ Hoa phẫn nộ ăn một miếng sushi, cũng không nói thêm nữa, sự yên lặng của nàng đã chứng minh hết thảy. Ăn xong cơm trưa, Lí Tùy Tâm lại lôi kéo Hạ Vũ Hoa đi dạo phố, từ mười hai giờ đến chiều muộn, mua một đống này nọ, Hạ Vũ Hoa đã rất nhanh thấm mệt, nàng lại vẫn sinh long hoạt hổ(sinh khí dạt dào), còn la hét đòi đi PUB nhảy nhót uống rượu.
“Đã khuya, em còn không trở về?” Hắn nhìn đồng hồ, đã tám giờ, nhưng nàng không hề có ý về nhà.(Hâm quá, tám giờ mà khuya cái gì ~>.<>
“Không, tôi không muốn trở về nhìn xú gia hỏa mặt người chết kia, anh không theo giúp tôi, tôi tự mình đi.” Nàng vung đầu, tự mình tránh đi.
Hạ Vũ Hoa không có cách nào khác, rốt cuộc đành phải xả thân đi cùng, chở nàng đển một PUB để nàng xả hết điên loạn.
Lí Tùy Tâm ở PUB Lý lại nhảy nhót lại là điêng cuồng nốc rượu, chơi đùa suốt đêm, hưng trí nhìn như vui sướng cực độ, nhưng trong lòng lại thủy chung nặng trịch, cười lớn tiếng, nhảy nhót cuồng dã, cũng không thể làm dời đi được tảng đá nặng như chì trong tim kia.
Nàng không hiểu, mỗi lần nghe vui đùa như vậy đều có thể xua đi mệt mỏi bất an, vì sao lần này lại không được?
PUB Lý nhiều người như vậy, nàng lại vẫn là cảm thấy vắng lặng. Quanh mình nhiều người đàn ông tuấn tú như vậy, nàng lại thầm nghĩ đến gương mặt trầm lặng đần độn nghiêm trọng kia...
Nghĩ xem hắn bây giờ đang làm gì? Nghĩ xem hắn có thể hay không lo lắng nàng? Nghĩ hắn... có nhớ nàng hay không?
Thì ra cũng không phải cứ càng nhiều người bầu bạn sẽ không thấy cô đơn, tịch mịch. Kì thật chính xác chỉ cần một người, một hồi đáp từ một người...
Một trận chua xót bỗng trào lên, hết thảy cảnh huy hoàng này đều như trở nên không còn thú vị. Hốc mắt nàng nóng lên, lao xuống vũ đài thượng, vô lực đổ xuống sô pha, cảm thấy bị cảm giác trống rỗng trong lòng ép tới không thể hô hấp.
“Tùy Tâm, em làm sao vậy?” Hạ Vũ Hoa quan tâm hỏi.
“Không có gì.” Nàng cắn môi dưới, nắm bình rượu lên dốc thẳng vào miệng.
“Đủ rồi, em đã uống nhiều lắm!” Hắn ta với tay giữ lấy bình rượu.
“Tôi cảm thấy rất buồn, rất nhàm chán!” Nàng vén mái tóc gầm nhẹ.
Không nhận được hồi đáp từ một người, làm sao lại có thể khổ tâm như vậy? Tâm trạng nàng trống rỗng hốt hoảng này, đến tột cùng là cái gì? Trước kia, muốn đàn ông yêu thương nàng là việc dễ như trở bàn tay, vì sao sức quyến rũ của nàng gặp Bình Thường liền không có tác dụng gì?
Càng làm cho nàng bất an là, nàng không ảnh hưởng được tới hắn, lại chịu ảnh hưởng thật sâu bởi hắn. Cảm xúc của nàng hoàn toàn xoay quanh hắn, rõ ràng là nàng muốn hắn phục tùng, kết quả, ngược lại là nàng bị kiềm hãm...
“Đã gần ba giờ sáng, em say rồi, cũng đã mệt mỏi, tôi đưa em về.” Vẻ mặt Hạ Vũ Hoa vẫn bình tĩnh, hắn ta sao lại nhìn không ra căn nguyên nàng tâm phiền ý loạn?
Tuy rằng cùng hắn ta cùng một chỗ, nhưng nàng căn bản không hề yên lòng. Lòng của nàng, ở tại trong căn nhà nàng, ở tại trên người tên hầu không mang theo kia...
Một cỗ lòng đố kị xông lên, dĩ vãng Hạ Vũ Hoa luôn mặc định rằng lòng nàng sẽ không thuộc về bất cứ người đàn ông nào. Bởi vậy, hắn ta cũng không bao giờ lo lắng, nhưng lúc này đây Hạ Vũ Hoa lại có cảm giác sắp mất đi nàng.
“Không... Gọi anh ta tới đón tôi.” Lí Tùy Tâm mở to đôi mắt mắt mơ màng say rượu, đột nhiên nói.
“Cái gì?” Hắn ta nghiến răng căng thẳng, lòng đố kị càng dâng cao.
“Tôi muốn anh ta tới đón tôi, anh ta là người hầu của tôi, đây là nghĩa vụ của anh ta...”Nàng cầm điện thoại mở ra, giao cho Hạ Vũ Hoa ý muốn hắn ta gọi cho Bình Thường.
Hạ Vũ Hoa tiếp nhận di động, nhìn trên màn hình hiện ra cái tên “Bình Thường”, trên mặt đột nhiên lộ ra hận ý.
Ngàn chọn vạn tuyển, lại đi yêu thượng này nam nhân, đây âu cũng số mệnh của ngươi a, Lí Tùy Tâm...
Hắn ta thì thào tự nói trong lòng, sau đó, bấm dãy số.
☆ ★ ☆ ★ ☆ ★
Bình Thường đi qua đi lại trong phòng khách, sắc mặt trầm ngưng sầu lo.
Lí Tùy Tâm ra ngoài từ buổi sáng, đến bây giờ đã ba giờ sáng ngày hôm sau, suốt mười bảy mấy giờ, không biết tung tích, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
Mới đầu, hắn còn có thể giữ được bình tĩnh, vẫn như thường lệ chuẩn bị bữa trưa cùng cơm tối, làm tròn bổn phận của hắn, chờ nàng trở về.
Nhưng đã qua bữa trưa, qua cơm tối, thậm chí cũng đã qua giờ ngủ, nàng vẫn không có tin tức. Hắn cố gắng bảo trì bình tĩnh, tự nhủ không có gì, nàng là nữ tử trưởng thành, cho dù muốn qua đêm bên ngoài cũng là tự do của nàng, không cần thay nàng lo hão.
Nói cho cùng, nàng là chủ nhân, hắn là kẻ hầu, nàng muốn đi đâu, làm chuyện gì, hắn cũng không nên hỏi. Nhưng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, hắn bắt đầu khó ngồi yên tại chỗ, tinh thần bấm loạn, miên man suy nghĩ.
Nàng... không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Hai hàng lông mày nhíu lại, hắn quyết định chủ động gọi điện thoại cho nàng, nhưng điện thoại của nàng lại tắt máy. Hắn thử nghĩ xem hỏi những người khác, bỗng nhiên phát hiện nàng không có bằng hữu nào.
Trong nhà điện thoại chưa ghi lại số điện thoại nào, cũng chưa từng có người nào đến thăm viếng nàng. cẩn thận nghĩ lại, hắn không thể nhớ ra nàng có bạn bè nào tri tâm. Nàng luôn luôn một mình, độc lai độc vãng, không bao giờ xuất hiện bên ngoài với người khác, người đồng hành duy nhất, cũng chỉ có hắn.
Suy nghĩ này làm hắn giật mình hồi lâu, hắn không khỏi có chút đau lòng, Lí Tùy Tâm nhìn mày mày tươi cười diễm lệ, nhưng âm thâm bên trọng lại chính là một người phụ nữ cô độc.
Tính tình thất thường, không van cầu người, tự mình cười, tự mình khóc, tự mình đau, tự mình chữa thương cho bản thân...
Nghĩ đến cảnh nàng tức giận rời đi, hắn không khỏi mình ngẫm lại, mấy ngày nay, hắn đối nàng có thể quá mức khắc nghiệt hay không? Nàng cậy mạnh không nói đạo lý có lẽ là hy vọng hắn quan tâm nàng nhiều một chút. Nàng chỉ có một mình hắn có thể nói hết thảy tất cả, nhưng hắn lại đẩy nàng ra xa.
Rõ ràng là chính mình định lực không đủ, mới có thể sinh ra ý nghĩ xấu xa không nên có với nàng, hắn lại đem trách nhiệm toàn bộ đặt lên người nàng, trốn tránh nàng, mới khiến nàng bỏ nhà đi... (Anh này thật là con người cuồng ngược =.=’’)
Ai! Biết rõ nàng tùy hứng hơn thua, vì sao không đi theo nàng?
Hắn rốt cuộc đang sợ cái gì? Sợ nàng? Hay vẫn là sợ chính mình?
Hắn ảo não thở dài, đi qua đi lại, căn bản không cách nào ngủ được.
Đang không biết nên làm thế nào cho phải, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, hắn lập tức cầm lên nghe, câu đầu tiên liền kêu lên:“Tiểu thư, cô rốt cuộc chạy đi nơi đâu? Cô có biết tôi như thế nào...”
“Tùy Tâm say, cô ấy cùng tôi ở PUB Lí, anh đến đón cô ấy đi!” Một giọng nam xa lạ cắt ngang lời hắn.
Hắn ngẩn ngơ, trong lòng nháy mắt hiện lên một tia ghen tuông không rõ, pha chút tức giận.
Người đàn ông kia là ai? Hắn lo lắng cho nàng đến gần phát cuồng, nàng lại ở PUB lý hỗn tạp bên cạnh người đàn ông khác đến hừng đông?
Cau mày, hắn gập điện thoại lại, lao ra cửa, lập tức lao tới PUB người kia nói.
Khi hắn đến, PUB Lí còn không ít người, toàn bộ không gian lộn xộn tràn đầy mệt mỏi sau một đêm ăn chơi chè chén, hắn liếc mắt một cái liền thấy Lí Tùy Tâm. nàng chính ngả vào lòng một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mắt nhập nhèm say lờ đờ nhìn vài tên trẻ tuổi đang chọc ghẹo.
Kiểu dáng y phục khêu gợi, cổ áo trễ thấp, chất vải sa mỏng, lúc này đang mỉm cười quyến rũ, yêu dã mê người, khiến hai con mắt của hai thanh niên trẻ tầm hai mươi dán chặt vào trên người nàng. Thế nhưng nàng lại dường như không chút để ý.
Hắn mặt lạnh như tiền đi qua, đứng trước mặt nàng, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc, nhưng tâm lại cuồng thiêu.
“Hi, Bình Thường, nhanh như vậy?” Lí Tùy Tâm vừa nhìn thấy hắn, khoa trương vẫy tay.
“Đi thôi! Trở về đi!” Hắn kiềm chế cơn giận đang dâng cao, thấp giọng nói.
“Này, làm sao có thể đi? Cô ấy đang nói chuyện với chúng tôi...” Một thanh niên trẻ tuổi kháng nghị.
Hắn quay đầu, nghiêm nghị trừng mắt, nhóm tiểu tử sợ tới mức giọng nói ngưng bặt.
“Tùy Tâm, ‘Người hầu’ em đã đến đây, em trở về đi thôi!” Hạ Vũ Hoa dìu nàng đứng lên, cố ý tăng thêm giọng điệu Hai chữ “Người hầu”.
Ánh mắt Bình Thường nhìn chăm chú hắn ta, nhận ra người đàn ông này chính là kẻ gọi điện thoại, hơn nữa, người này đối với hắn không hề có thiện ý...
“Tôi là bằng hữu Tùy Tâm, Hạ Vũ Hoa, anh chính là Bình Thường?” Hạ Vũ Hoa lịch sự vươn tay, nhưng ánh mắt lại mang nét căm giận.
“Cám ơn anh đã gọi điện cho tôi biết.” Bình Thường cầm tay hắn ta đáp lai, coi như khách khí, nhưng mà gương mặt lãnh gần như kết sương.
“Là Tùy Tâm bảo tôi gọi, anh mau đưa cô ấy về, cô ấy có chút say.” Hạ Vũ Hoa nói
xong sủng ái vén lên sợi tóc hỗn độn của Lý Tùy Tâm.
Trái tim Bình Thường bỗng dưng co lại, giống như là bị vật bén nhọn gì đó xẹt qua, hắn đột nhiên có loại ý nghĩ muốn xông lên ngăn cản động tác của Hạ Vũ Hoa.
“Tôi không có say, tôi còn có thể uống...” Lí Tùy Tâm ôm Hạ Vũ Hoa, lớn tiếng làm
nũng,
“Tùy Tâm, ngoan, mau cùng ‘Người Hầu’ của cô trở về.” Hạ Vũ Hoa lại nói.
Bình Thường lông mày nhăn lại, cảm thấy hai chữ “Người hầu” kia rất chói tai, đâm vào người khiến hô hấp hắn cứng lại.
“A... Người hầu, đúng a, mọi người, đến đây tôi giới thiệu, hắn là người của tôi, tên là Bình Thường...” Nàng mượn rượu giả điên, chế nhạo hô to với toàn bộ PUB.
“Thật hay giả? Hắn là người hầu của cô sao?” Nhóm thanh niên trẻ cùng kêu lên hỏi,
tò mò vô cùng.
“Đúng vậy! Không sai? Hắn rất thích quét dọn phòng a! Hơn nữa rất chịu khó, kêu
hắn làm cái gì hắn cũng sẽ làm, chưa bao giờ cãi lời...” Lí Tùy Tâm cười khoa trương.
“Woa! Bây giờ người hầu cũng có bộ dạng ngay thẳng như vậy a?” Người trẻ tuổi huýt
“Có phải bảo hắn làm cái gì cũng có thể hay không? Thế kêu hắn bắt chước chó sủa thì sao?” Tên còn lại giễu cợt theo.
“Nếu chúng ta nói hắn cũng sẽ a, nhưng tôi cũng chưa thử qua...” Lí Tùy Tâm che miệng cười, ánh mắt nhìn về phía Bình Thường.
Bình Thường biết nàng là cố ý nhục nhã hắn, để trả đũa hắn đối với nàng lơ là lạnh nhạt,loại chuyện như này nàng rất lành nghề rồi.
“Này, ngươi bắt chước chó sủa kêu xem...” Một gã thanh niên trẻ tuổi lớn mật vỗ vỗ bả vai Bình Thường.
mặt Bình Thường lạnh lùng, xoay người bắt lấy tay người thanh niên, một cái vặn tay, gọn gàng ép hắn ghé vào mặt bàn, bình rượu trên bàn bị rơi xuống đất.
“A –” Người thanh niên đau đến khóc kêu trời.
“Này, anh làm gì –” Đồng bạn tên kia tiến đến bênh vực, bị ánh mắt sắc bén của Bình
Thường làm kinh sợ lùi từng bước.
khí thế lạnh lùng của Hắn làm cho người ta run sợ nhịn không khỏi rùng mình, hết thảy đều ớn lạnh.
Lí Tùy Tâm cũng hiển nhiên ngây ngẩn cả người, từ lúc Bình Thường bị tẩy hồn tới nay,
nàng cũng chưa từng thấy qua hắn có loại vẻ mặt nghiêm khắc của “Hữu Bật đại nhân” như này...
“Chơi đã chưa? Có thể đi trở về chứ?” Bình Thường ngoảnh lại nhìn nàng, vẻ mặt âm trầm giận dữ.
“Không! Tôi còn chưa muốn trở về.” Nàng hờn dỗi quát, trong lòng vô cùng tức giận.
Nàng cả một ngày đều nghĩ đến hắn, hắn lại trưng ra cái vẻ mặt như là muốn dẫn tội
phạm quay về, hắn không thể biểu hiện lo lắng một chút, để ý nàng một chút sao?
“Phải không? Vậy cô cứ tiếp tục chơi.” Hắn nói xong buông tên thanh niên kia ra, xoay
người bước đi. Nếu không đi, hắn không chừng sẽ ra tay đem tất cả những người đàn ông đang vây quanh Lí Tùy Tâm đánh một trận,
Nàng ngây dại, hắn cứ như thế đi? Mặc kệ nàng?
“Đứng lại! Tôi có nói anh có thể đi sao?” Nàng đẩy Hạ Vũ Hoa ra, bước một bước dài về phía trước quát.
Bình Thường mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía cửa chính.
Nàng vừa tức vừa hoảng, càng đề cao âm lượng rống to: “Bình Thường, anh đứng lại đó cho tôi!” Bình Thường vẫn chưa dừng bước chân, nàng dưới tình thế cấp bách, bật thốt mắng to: “Anh lại muốn chạy trốn sao? Anh không phải đàn ông, anh sợ tôi như vậy sao? Không cho phép đi! Tôi không cho phép anh đi!”
Bình Thường mặt sa sầm, cơn tức dần dần tăng lên, nhưng mà hắn vẫn không để ý
tới nàng.
Lúc này, Hạ Vũ Hoa bỗng nhiên cao giọng hô to:“Này, chủ nhân của anh không cho phép anh đi, anh còn không dừng lại?” Lửa giận ở nháy mắt dần dần châm lên, hung bạo bùng phát!
Bình Thường đứng lại xoay mình, hít một hơi mãnh liệt.
Khi vừa bước vào cửa, nhìn Lí Tùy Tâm dựa vào người đàn ông khác, cùng những tên tiểu tử đang tán tỉnh, cảm xúc bắt đầu sôi trào. Giây phút nàng gào thét, hắn quả thực sắp phát điên, tên họ Hạ này còn luôn cố tình xưng hô “Chủ nhân”,“Người hầu” châm chọc hắn, tất cả kích động hội tụ thành một cỗ lực phá hoại cường đại, phá hủy sự bình tĩnh của hắn, làm tan rã lý trí hắn, vì thế, hắn bỗng nhiên xoay người, bước trở lại trước mặt Lí Tùy Tâm.
Lí Tùy Tâm giật mình kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn muốn làm cái gì thì hắn đã đưa tay nâng mặt của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, việc này... Đây không phải là việc một người hầu có thể làm a?
Lí Tùy Tâm còn ngạc nhiên hơn so với bất luận kẻ nào, Bình Thường... Cử chỉ ấy quả khó có thể giải thích được, con người cứng rắn tựa đá tảng, thế nhưng trước mắt bao người... Hôn nàng?
Tuy nhiên nàng nhanh chóng bị mất tinh thần, đáy lòng dần dần bị xúc cảm bao phủ. Môi lưỡi Bình Thường nóng rực hút lấy tất cả suy nghĩ của nàng, hắn tức giận mãnh liệt chiếm lĩnh, làm lòng của nàng cuống cuồng kinh sợ nhảy lên, thần trí như say, không tự chủ đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của hắn, không tự chủ... rơi vào thật sâu một phút mộng ảo này.
Nàng rốt cục hiểu được, nguồn gốc chủ yếu khiến nàng phiền muộn trong lòng, chính là hắn. Sự lạnh nhạt né tránh thờ ơ của hắn, chính là nguyên nhân khiến nàng thống khổ nôn nóng. Thứ nàng muốn, bất quá chỉ là một nụ hôn của hắn, một chút quan tâm của hắn đến sự hiện diện của nàng...
Mà bây giờ hắn hôn nàng, liền dễ dàng liền hóa giải đi tức giận của nàng, khiến từng tế bào gân cốt của nàng hết thảy đều phục tùng theo.
Bình Thường làm càn cướp đoạt đôi môi đỏ mọng của Lí Tùy Tâm, cố ý công khai biểu thị chủ quyền của hắn trước mặt mọi người, đối với Hạ Vũ Hoa cũng như những người đàn ông khác...
Lí Tùy Tâm là người phụ nữ của hắn! Ai cũng đừng hòng chạm vào nàng...
Toàn bộ PUB Lí mọi người ngây ngốc nhìn hai người hôn nhau, bị mối quan hệ bọn họ muốn làm hồ đồ. Bọn họ... Thật là chủ tớ sao?
Chỉ thấy sắc mặt Hạ Vũ Hoa tối sầm, hắn ta thâm trầm im lặng trừng mắt nhìn Bình Thường, ánh mắt rét lạnh khiếp người.
Không biết qua bao lâu, Bình Thường mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt phủ sương mờ của Lí Tùy Tâm, cường thế nói:“Đừng náo loạn nữa, theo tôi trở về.”
“Được...” Nàng ngẩng khuôn mặt tuyệt lệ nhỏ nhắn, không còn nữa hung hãn như trước, mềm mỏng nhẹ giọng đáp như một chú cừu non.
Bây giờ, đừng nói về nhà, cho dù hắn muốn nàng cùng hắn đi đến chân trời góc biển, nàng cũng gật đầu.
Mặt hắn không chút thay đổi, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc người ngoài, cầm tay nàng, tựa như cậu chủ mang theo người hầu, bước đi ra PUB.
Mọi người thế này mới biết, khi nãy nhà gái luôn mồm tuyên bố nhà trai là người hầu, thì ra chỉ là đôi tình nhân đấu khí cãi nhau!
Tuy nhiên, trong vương quốc tình yêu, rốt cuộc ai mới là chủ nhân? Ai là kẻ hầu?
Có lẽ, người yêu càng sâu đậm, lại càng là kẻ hèn mọn, là người thua cuộc...
@by txiuqw4