Dã PhượngChương 11
Toàn thân hắn đều không thoải mái, đau đớn vô hình cào xé trong từng tế bào, nhưng đau đớn nhất chính là trong tim.
Trái tim hắn dường như đã mắc bệnh từ khi bắt đầu bắn mũi tên đầu tiên về phía Lí Tùy Tâm. Nó thường xuyên đau nhói, có khi không thở nổi, lại có khi giống trăm ngàn mũi kim châm vào, mỗi bữa không thể nuốt trôi, từng đêm trằn trọc thao thức.
Giờ phút này, nghe những lời Lí Tùy Tâm nói trái tim hắn lại càng đau đớn gấp bội, thật vất vả mới có thể trở về Chính Khí Các, thân thể dường như sắp gục ngã.
Một bàn tay kịp thời đưa ra, đỡ lấy Bình Thường.
“Bình Thường, ngươi không sao chứ?”
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình quan tâm của Tòng Dung, lập tức đứng thẳng lưng, cố tỏ ra vẻ khỏe mạnh. “Ta vẫn khỏe.”
“Đừng ỷ mạnh, ngươi không khỏe chút nào, ngươi bị bệnh.” Tòng Dung một thân bạch sam, yên lặng nhìn hắn.
“Ta không bệnh, ta chỉ thì hơi mệt chút...” Bình Thường liền phản bác.
“Trái tim, rất đau?” Tòng Dung đột nhiên nói.
“Cái gì?” Hắn rùng mình.
“Trái tim của ngươi, đang đau đớn.” Ánh mắt Tòng Dung ấm áp nói.
“Ngươi ở nói bậy bạ gì đó? Tim ta tự ta biết quản, tin tưởng là nó bây giờ tốt lắm.” Hắn nhăn mày, khẩu khí cường ngạnh.
“Nếu nó tốt, vì sao ngươi khóc?”
Bình Thường hơi lặng đi, rồi lập tức trách mắng: “Ngươi đừng náo loạn!”
“Trái tim của ngươi đang rơi lệ, chỉ là bản thân ngươi nhìn không thấy.” Tòng Dung thở dài.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Bình Thường không vui trừng mắt nhìn hắn ta.
“Đầu óc ngươi không rõ, nhưng trái tim ngươi hiểu được, bởi vì trí óc ngươi đã quên, nhưng trái tim ngươi vẫn còn nhớ rõ...”
“Đêm khuya ngươi tới tìm ta chính là muốn nói những lời vớ vẩn đó sao?” Hắn có chút tức giận.
“Không, ta đến, là chữa bệnh cho ngươi.” Tòng Dung mỉm cười.
“Ta nói, ta không bệnh!” Bình Thường không hiểu tại sao đêm nay vị lão hữu này lại đáng ghét như vậy.
“Nếu vậy, có muốn nghe ta kể một câu chuyện xưa?” Tòng Dung đổi đề tài.
“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi...” Hắn không có tâm tình nghe chuyện xưa.
“Có một cô gái từ nhỏ trổ mã diễm lệ tuyệt luân, nàng sinh ra ở tiên gia, cá tính tranh cường háo thắng, tự phụ cao ngạo, thông minh, cũng rất háo thắng. Ngọc Hoàng tình cờ nhìn thấy nàng, giật mình, không để ý kháng cự của nàng, dùng hết phương pháp bức nàng vào cung...” Tòng Dung vẫn tự mình kể.
“Ta không muốn nghe chuyện Lệ Phi.” Bình Thường hừ lạnh.
“Cô gái vào cung, ngạo khí khinh người, nàng kiêu căng, phát cáu, không để Ngọc Hoàng vào mắt, không cho Ngọc Hoàng chạm vào nàng, nhưng nàng càng như thế, Ngọc Hoàng liền càng thích nàng, sủng nàng, theo đuổi nàng, lấy lòng nàng...” Tòng Dung tìm ghế đá ngồi xuống, tiếp tục nói.
Bình Thường không hé răng, đây đúng là nguyên nhân hắn không có cảm tình với Lệ Phi.
“Mặc dù được sủng ái, cô gái ấy ở trong cung không hề vui vẻ. Nàng muốn được sống tự do tự tại, không ngờ lại bị nhốt ở trong cung, vì thế nàng dần dần trở nên sa sút tinh thần, rầu rĩ không vui, cho đến ngày nàng gặp một nam tử trong cung...” Tòng Dung dừng một chút.
Bình Thường nghiêm mặt đông lạnh, Lệ Phi quả nhiên đối Ngọc Hoàng bất trung, cho nên mới phản bội Ngọc Hoàng, những điều sau này đều là nàng gieo gió gặt bão.
Nam tử kia thường xuyên tiến cung, vẻ mặt nghiêm khắc, lời ăn tiếng nói thận trọng, thái độ công chính cương trực cùng cá tính nhẫn nại, khiến cho nàng vô cùng ái mộ. Sau, nàng mới biết được, thì ra nam tử kia chính là thần quan chưởng quản pháp luật và kỷ luật Thừa Thiên cung...
Bình Thường nghe hắn ám chỉ mình, biến sắc.
“Tòng Dung, ngươi nói bậy bạ gì đó...” Hắn kinh sợ quát to.
“Nàng vốn thầm mến nam tử kia, nhưng hiềm nỗi thân phận của mình, chỉ có thể tương tư thành bệnh.”
“Câm mồm!” Hắn giận dữ quát. Lệ Phi trước kia ái mộ hắn? Điều này quả là rất khó tin!
“Nàng bị bệnh, bệnh không nhẹ, ngự y lo lắng, Ngọc Hoàng cũng lo lắng, lúc này nam tử này vào cung bẩm tấu, Ngọc Hoàng triệu hắn đến Lệ Phi điện, bẩm trình phê tấu chương tại chỗ, cô gái rốt cục nhìn thấy người mình nhớ thương, bệnh lập tức tốt hơn phân nửa...”
“Tòng Dung!” Bình Thường càng nghe càng kinh hãi.
“Cô gái ấy đã từng lén lút đến đây, nàng thường xuyên tránh ở góc khuất nhìn nam tử kia, càng lúc càng chìm đắm, không thể thoát ra...”
“Đừng nữa nói!” Bình Thường rống lên, nắm lấy vai Tòng Dung.
“Đã đến trọng điểm, ngươi hãy nghe hết đã!” Tòng Dung cười, lại nói tiếp: “Cô gái đem tình cảm của mình chôn chặt ở trong lòng, nàng nghĩ sẽ không ai biết, nhưng trong cung tai vách mạch rừng, tâm sự của nàng, vẫn bị người nào đó phát giác, vì thế, ngày đó đệ đệ Ngọc Hoàng ‘Lệ vương’ làm phản, có người lén đưa tờ giấy, lấy tên nam tử kia, ước hẹn gặp mặt nàng ở cửa đông Thừa Thiên cung...”
“Không!” Bình Thường cả người chấn động, kinh hãi mở to hai mắt
“Cô gái ấy trúng kế, hưng phấn đến chỗ ước hẹn, lại bị bắt gặp tại trận, tội danh là tư thông cùng ‘Lệ vương’, đồng mưu làm phản. Ngọc Hoàng giận dữ, truy bắt chủ mưu ‘Lệ vương’,‘ tổng quản Cấm vệ quân’,‘ cung thị Thừa Thiên’, hạ ngục cùng với cô gái đáng thương kia, phán rủa hình ác liệt, vì thế bọn họ biến thành tứ thú, bị tước đoạt trí nhớ, vô lão bất tử, bất sinh bất diệt, không rơi luân hồi, trọn đời bị biếm hạ làm ‘Phi nhân.” Tòng Dung nói tới đây, ngừng lại.
Bình Thường ngạc nhiên đứng sừng sững, tứ thú đắc tội là do hắn điều tra xác nhận, Ngọc Hoàng phán định, Tòng Dung thi pháp, hắn nghĩ hắn so với bất cứ ai là người hiểu rõ nhất tội nghiệt bọn họ, nhưng sự việc liên quan Lệ Phi, hắn đúng là lần đầu tiên nghe nói.
Càng làm hắn khiếp sợ chính là Lệ Phi hóa ra hàm oan trúng kế, mà gián tiếp hại nàng, lại là hắn...
“Lệ Phi Vô tội ngay cả cơ hội biện giải cũng không có. Biến thành phượng hoàng Lí Tùy Tâm, nàng quên đi hết thảy, quên cả ngươi, nhưng khát vọng tình yêu trong thâm tâm nàng vẫn chưa hề biến mất. Vì thế, mấy ngàn năm qua, nàng luôn luôn ngóng tìm tình yêu của nàng, tìm kiếm bóng dáng ngươi...” Tòng Dung nhẹ giọng nói.
Bình Thường sững người sợ hãi, tràn ngập chua xót trong lòng, Lệ Phi tính cách của Lệ phi cùng tội danh tạo phản làm cho hắn đối với Lệ Phi có thành kiến nghiêm trọng, mặc dù nàng hóa thành phượng hoàng, hắn cũng xem nàng như yêu nghiệt hại quốc, hóa ra tất cả hoàn toàn ngoài dự đoán từ đầu tới đuôi, đều là hiểu lầm nghiêm trọng?
“Ngươi biết nàng oan uổng, vì sao không nói?” Hắn vẫn khó có thể tin được, hơn nữa không thể lý giải sự giấu diếm của Tòng Dung.
“Ta sau khi biến nàng thành phượng hoàng, phát hiện nghi vấn trong trí nhớ nàng, mới tra ra chân tướng, mà chân tướng lại liên lụy đến toàn bộ Thừa Thiên cung. Sự tình vô cùng nghiêm trọng, ta không tiện vạch trần, hơn nữa, khi đó, cũng đã quá muộn.” Tòng Dung bùi ngùi nói.
“Rốt cuộc là ai giả mạo tên ta...” Hắn nhíu mày.
“Sự tình đã phát sinh, truy cứu vô ích, trước mắt quan trọng nhất là chuyện phượng hoàng.” Tòng Dung nhẹ nhàng gạt đề tài này đi.
“Ngươi tại sao lại lo lắng cho phượng hoàng nàng ta như vậy? Ta chợt nhận ra... Trong tứ thú ngươi vẫn đặc biệt từ bi với phượng hoàng, cũng đặc biệt quan tâm...” Tâm tư Bình Thường phập phồng dao động, nhớ lại ở Vân Tiên Động Thiên, Tòng Dung luôn khoan dung vài phần với phượng hoàng kia.
“Lí Tùy Tâm là người bị hại, số mệnh của nàng, bắt đầu do ngươi, cũng nên kết thúc từ ngươi, Bình Thường.” Tòng Dung đứng dậy, nhìn hắn.
“Ta?” Hắn ngẩn ra.
“Lần này tấu thỉnh Ngọc Hoàng, lệnh cho ngươi đi thu phục nàng, nguyên nhân là vì tình duyên các ngươi chưa dứt. Ở Nhân Giới, nàng cả lần đều yêu thương ngươi, rốt cục làm xúc động trái tim ngươi. Tình yêu của hai ngươi đều đã sớm định...” Lời của Tòng Dung tựa như thiên cơ định sẵn.
“Ta yêu thương nàng ta khi nào?” Hắn cả giận nói.
“Hiện tại!”
“Hiện tại?”
“Hiện tại, lòng ngươi chất chứa bao nhiêu đau đớn chứng tỏ ngươi yêu nàng bấy nhiêu.” Tòng Dung hy vọng có thể đánh thức hắn.
Bình Thường ngây ngẩn cả người.
Đau đớn nơi đáy lòng khiến hắn ngay cả thở dốc cũng không thể, là yêu sao?
Không! Không có khả năng! Hắn làm sao có thể yêu nàng? Nàng là Lệ Phi của Ngọc Hoàng!
Lý trí hắn liều mạng phủ nhận.
“Hai tháng ở Nhân Giới, các ngươi điên cuồng yêu nhau, ngày tháng kia không thể biến mất, nó chỉ là bị che mờ, bị sự ngoan cố của ngươi che mờ.” Tòng Dung thở dài.
“Đó nhất định là do máu phượng hoàng quấy phá.” Hắn cãi chày cãi cối.
“Được rồi! Ngươi muốn lý giải làm sao ta cũng không phản đối, tuy nhiên, thời điểm hành hình ngày mai, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kĩ...” Tòng Dung cố ý tạm dừng lại.
“Nghĩ cái gì?” Bình Thường trừng mắt nhìn Tòng Dung.
“Phượng hoàng cũng không phải lần nào cũng có thể tái sinh, nguyền rủa của tứ thú sẽ giải trừ khi bọn họ hồi phục trí nhớ. Đến lúc đó, bọn họ không còn trường sinh bất tử, chỉ cần một tên, lập tức bị mất mạng.” Tòng Dung cảnh cáo.
Bình Thường ngây dại, nếu, vạn nhất, khoảnh khắc hắn bắn tên Lí Tùy Tâm đột nhiên thanh tỉnh, trở lại hình người như cũ...
Vừa nghĩ tới cảnh ấy, trái tim hắn chợt đau đớn kiệt liệt, gương mặt bình tĩnh trong phút chốc rơi xuống.
“Tuy nhiên, có lẽ như vậy đối với ngươi cùng Phượng Nhi mà nói, lại chính là giải thoát. Muốn làm thế nào liền tự mình suy nghĩ đi Bình Thường.” Tòng Dung dứt lời, phe phẩy quạt lông, rất nhanh rời đi.
Đôi chân của Bình Thường run run vô lực, ngã ngồi nơi sàn đá đại điện rộng lớn, cúi đầu nhìn bàn tay phải chính mình, mù mịt thất thần.
Hai tay này, còn phải bắn ra chín trăm năm mươi mốt mũi tên nhọn. Mỗi tên đều bắn thủng trái tim Lí Tùy Tâm, liệu hắn có thể chống được bao lâu?
Lí Tùy Tâm... Có năng lực chống được bao lâu?
Chẳng lẽ chỉ cái chết, mới có thể giải thoát sao?
Hắn giật mình trọng, trong đầu không tự chủ hiện lên ánh mắt diễm lệ đầy tuyệt vọng của Lí Tùy Tâm...
☆ ★ ☆ ★ ☆ ★ ☆
Đêm khuya, thanh âm kéo lê của y phục áo bào hoa gấm chậm rãi vọng tới gần chiếc lồng chim khổng lồ kia, Lí Tùy Tâm ngẩng đầu, thấy một vị nữ nhân đầu đội mũ mạo, trang phục hoa lễ, đứng ngay bên chấn song, nhìn nàng cười lạnh.
“Tiện nhân này, rốt cục cũng nếm mùi đau khổ?”
“Ngươi là ai?” Nàng nhíu mi hỏi.
“Ngươi ngay cả ta là ai cũng đã quên, pháp thuật Tòng Dung thật đúng là lợi hại! Mấy ngàn năm, ngươi vẫn nhớ không nổi chuyện trước kia.” Nữ nhân châm chọc cười.
“Người không đáng để ta nhớ, bình thường ta cũng không rảnh đi nhớ.” Nàng tuy rằng mỏi mệt, nhưng năng lực đối đáp mỉa mai người vẫn không hề suy giảm.
“Ngươi nói cái gì? Xem ra nhân giới đã tiêm nhiễm cho ngươi thêm nhiều thói xấu bẩn thỉu.” Nữ nhân cả giận nói.
“Kỳ thật Thừa Thiên cung cùng Nhân Giới đều dơ bẩn giống nhau, nơi nơi đều có những người giống như ngươi.” Nàng liền đáp lễ.
“Hừ! Tiện nhân khá lắm, từ trước đã nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ vẫn không thay đổi. Tuy nhiên, trước kia ngươi được sủng ái, hiện tại đã không còn như xưa. Thế nào, mỗi ngày bị nam nhân mình yêu bắn thủng trái tim, dư vị quả là không tệ?” Nữ nhân kia lớn tiếng móc mỉa.
Nàng trừng mắt nhìn nàng ta, lười đáp lại.
“Ngươi là con phượng hoàng yêu nghiệt, căn bản không chết được, cho nên, bắn nhiều thêm vài lần nữa cũng chẳng là gì.” Nữ nhân vòng quanh lồng sắt, đi thong thả rảo bước đi quanh nàng, chăm chú nhìn nàng.
“Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Nàng không còn kiên nhẫn.
“Ta chỉ là tới cùng ngươi ôn chuyện, Lệ Phi.” Nữ nhân cố tình nhấn mạnh tước hiệu nàng trước kia.
“Ôn chuyện?”
“Đúng vậy! Nhớ ngày đó, sau khi ngươi tiến cung trở thành Ngọc Hoàng bảo bối, khiến ta cùng khác phi tử đều bị đầy vào lãnh cung. Ngươi là con hồ ly tinh mê hoặc hoàn toàn tâm trí Ngọc Hoàng, hắn ta giống như điên dại, từng giây từng phút đều muốn nhìn thấy ngươi, bảo vệ ngươi, khi đó, ngươi có biết trong lòng ta cùng phi tử khác có bao nhiêu căm hận không?”
“Ngươi... không lẽ chính là... Hoàng hậu?” Mắt nàng chợt lóe sáng.
“Ngươi đoán không sai, đúng vậy, chính là ta.” Hoàng hậu ngẩng cao đầu
“Ngươi một mình thân chinh đến đây, chỉ để nói ngươi có bao nhiêu căm hận ta chỉ để nói ngươi căm hận ta tới mức nào?” Nàng cười lạnh.
“Không, ta là đến xem kết cục của ngươi, Lệ Phi, nhìn xem xú nha đầu năm đó không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, nay trở nên hạ tiện cỡ nào, thảm thương cơ nào!” Hoàng hậu khinh miệt liếc mắt nàng một cái.
“Nửa đêm, ngươi lặn lội chạy đến nơi đây, có thể thấy được năm đó ta cho ngươi đả kích không nhỏ.” Nàng trào phúng phản kích.
“Ngươi...” Hoàng hậu tức điên.
“Trong lồng phượng hoàng không có gì hay để xem, mời trở về đi!” Nàng không ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
“Hừ hừ, đem ngươi biến thành cá chậu chim lồng, cũng mất không ít tâm huyết của ta đâu!” Hoàng hậu đắc ý nói.
“Có ý gì?” Nàng nhanh chóng mở mắt ra, nhíu lại mi tâm.
“A... Ngươi không nhớ rõ, nhưng là lúc ấy thật đúng là phấn khích a! Ngươi là thứ tiện nhân ai cũng thấy chướng mắt mắt, nhưng lại khư khư ôm ấp tình cảm với tên đầu gỗ Bình Thường. Ngươi cứ cho là không có người biết, nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt ta, chính vì thế ta chỉ cần đưa một tờ giấy là có thể khiến cho ngươi gặp đại hạn chết người...” Hoàng hậu che miệng cười to, đến nay vẫn cảm thấy kiêu ngạo với kiệt tác chính mình.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng trợn to hai mắt, đầu óc nặng nề trong sâu thẳm hiện lên hình ảnh mơ hồ.
“Ngươi ư, một lòng thầm nghĩ đi gặp Bình Thường, lại không biết đó là cạm bẫy, để ngươi cùng ‘Lệ vương’ gặp nhau, đắc tội danh tư thông, ngươi coi xong... Ha ha a...” Hoàng hậu cười chói tai.
Tờ giấy? Tư thông?
Những lời này như một chiếc chìa khóa, bật mở tất cả những kí ức vốn đã chôn vùi, nàng giật mình trợn mắt, lục lại kí ức...
“Nhìn ngươi bị nam nhân ngươi yêu nhất lăng trì, quả thực lòng người sảng khoái. Tình cảm một lòng một dạ của ngươi đều là rác rưởi, Bình Thường người ta căn bản để ý cũng không để ý ngươi đâu! Nhọc công ngươi vì hắn hạ ngục, hắn cũng chỉ xem ngươi như loại nữ tử hồng hạnh ra tường, phản tặc tư thông vô sỉ. Hắn tự mình chấp pháp, đem ngươi giáng xuống làm phượng hoàng, biến thành phi nhân nên ngươi mới vụng trộm trốn xuống Nhân Giới.
Mấy ngàn năm qua, hắn vẫn chưa từng nghĩ đến ngươi, đến bây giờ, lại mỗi ngày chấp hình, không lưu tình chút nào lấy tên bắn thủng ngươi, dồn ngươi vào chỗ chết rồi sau đó lại tái sinh... Ha ha a... Ngươi cứ tiếp tục tại cái lồng sắt đây, nhận lấy thống khổ vô tận đi!” Hoàng hậu kéo vạt áo trường bào, nghênh ngang đi ra ngoài.
Lí Tùy Tâm kinh ngạc đứng ở trong chiếc lồng, trí nhớ chôn sâu không thấy ánh mặt trời nhờ những lời châm chọc của hoàng hậu mà khai quật lên từng mảnh. Một ngày một đêm, nàng không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, cố gắng sắp xếp những tình tiết đó, sau đó, một khắc đêm khuya lại lần nữa buông xuống kia, nàng nhớ lại hết thảy.
Nhớ lại tâm tình ước hẹn của nàng đêm hôm đó.
Nhớ lại tâm tình hoảng sợ của nàng khi bị bắt đêm hôm đó.
Mà, tự tay bắt nàng, chính là người nàng mong nhớ đêm ngày Hữu Bật đại nhân Bình Thường...
Khi đó, nàng như đã chết một lần!
Trong ánh mắt khinh miệt của Bình Thường, trong cái nhìn soi mói xem thường của hắn, khuôn mặt vô tình lạnh như băng của hắn, lòng của nàng sớm bị phán án tử hình.
Nàng, thân là Lệ Phi, lại yêu thương thần tử Ngọc Hoàng, cho dù là trúng mưu kế hoàng hậu, nàng cũng hết đường chối cãi. Cho dù nàng có bao nhiêu ủy khuất, nàng cũng không thể nói gì hơn...
Kí ức xưa như dòng thác ào ào đổ về, lúc này nàng mới hiểu ra, tình yêu của nàng chính là cưỡng cầu, Bình Thường từ trước kia đã không yêu nàng, thậm chí, hắn còn chán ghét nàng, hắn mấy ngàn năm trước đã nhận định nàng chỉ là một nữ nhân bất trung bất nghĩa!
Nữ nhân của Ngọc Hoàng...
“Ha...” Nàng xoay mình ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, cười đến chua xót, cười đến tan nát, cười đến bi ai.
Tình yêu, kết quả là vẫn là dã tràng xe cát biển Đông...
Nàng còn hy vọng xa vời cái gì? Chờ mong cái gì? Con người vừa sáo mòn vừa bảo thủ lại tận trung đến mù quáng kia, hắn chỉ có thể vì tận trung mà chết, hắn vốn không hiểu yêu là gì, và cũng không thể yêu ai...
Vĩnh viễn cũng không có khả năng...
Lệ tuôn trào ướt đẩm khuôn mặt, dường như muốn rửa sạch hết thảy, tuyệt vọng cùng cực như muốn thấm vào tim gan xương tủy nháy mắt bao phủ nàng. Nàng không ngừng run run, thân thể cũng bắt đầu biến hóa...
Từ hình người biến thành phượng hoàng, tiếp theo, ngọn lửa bùng cháy tựa như muốn phóng thích, hỏa thiêu thứ tình yêu cuồng nhiệt kia, lửa nóng nung đỏ lồng phượng, thiêu đỏ hai mắt nàng, sau đó, những chiếc lông phượng tuyệt diễm tung bay lả tả bốn phía, hình dạng phượng hoàng kia trong phút chốc biến mất, hình pháp nguyền rủa hóa thú kia cuối cùng đã giải trừ.
Nàng, đã hồi phục hình người, hồi phục thành mỹ nhân diễm quan quần phương tuyệt sắc trước kia, cũng hồi phục thành nữ tử trái tim vỡ nát năm đó.
Tiếng cười đã dứt, nhưng nước mắt của nàng vẫn không ngừng rơi, bởi vì rốt cục nàng hiểu được thời khắc tự do mà nàng mong ước chính là hồi kết của tình yêu chính mình.
☆ ★ ☆ ★ ☆ ★ ☆
Ngày năm mươi, lần chấp hình thứ năm mười, gương mặt Bình Thường bình tĩnh, đứng ở ở ngoài chiếc lồng, cài tên, trường cung hướng về phía Lí Tùy Tâm.
“Quả nhân hỏi lại một lần, Lệ Phi, ngươi cầu hay không?” Ngọc Hoàng ngồi ở chỗ cao, lặp lại câu hỏi quen thuộc mỗi ngày.
Hắn ta chỉ cần Lí Tùy Tâm thốt một tiếng cầu xin, chờ nàng mở miệng, chờ nàng giải thích, liền đặc xá tội của nàng.
Nhưng Lí Tùy Tâm chỉ quật cường mím chặt đôi môi, thăng người nghênh đón, không nói, cũng không cầu.
Ngọc Hoàng giận dữ, vung tay lên, cao giọng quát:“Động thủ!”
Mặc dù là lần chấp hành thứ năm mười, Bình Thường nghe hiệu lệnh Ngọc Hoàng như thường lệ đột nhiên ngực rối rắm, hắn ninh mi, hít một hơi, muốn ổn định xao động rắc rối tâm tư theo đêm qua, đem tên nhắm ngay trái tim Lí Tùy Tâm.
Bên trong chiếc lồng, Lí Tùy Tâm thoạt nhìn dị thường xinh đẹp, nhưng cũng im lặng dị thường, ngay cả thần thái cũng dị thường đờ đẫn. Trong mắt nàng không có thống khổ cùng hơi lửa nóng bỏng dạo trước, chỉ có một loại hàn khí làm trái tim người ta rét buốt.
Trái tim Bình Thường căng thẳng, bỗng nhiên cảm thấy cực độ bất an.
Vẻ mặt nàng thật không thích hợp...
“Bình Thường, ngươi còn do dự gì? Mau bắn!” Ngọc Hoàng giận kêu.
“Vâng.” Bình Thường kéo căng dây cung, ánh mắt ngắm tinh chuẩn, nhịn xuống đau đớn như muốn xé rách lồng ngực, lập tức bắn tên.
Nhưng, trong nháy mắt tên bắn ra, hắn rõ ràng phát hiện khóe miệng nàng hơi cong lên.
Nàng đang cười!
Cười tựa như không còn gì để lưu luyến, phảng phất, buông trôi hết thảy...
Lời Tòng Dung như điện quang thạch hỏa hiện lên tâm trí, hắn giật mình kinh hãi, chẳng lẽ nàng đã khôi phục trí nhớ, nàng không còn là một phượng hoàng bất tử?
Một tên này tựa như phán quyết giải thoát mà nàng chờ đợi, nên mỉm cười lúc này chính là cáo biệt cuối cùng của nàng đến hắn...
Không!
Thứ tình cảm cuồn cuộn kêu gào tận sâu dưới đáy lòng hắn, rốt cục trào đến đỉnh điểm, tràn ngập toàn thân hắn, cũng như trái tim hắn.
Theo nhịp đập của con tim, khoảnh khắc mũi tên rời cung đầu ngón tay khẽ run, mũi tên xé gió lao đi trật phương hướng, cắm vào chính giữa cánh tay trái Lí Tùy Tâm.
“A!” Nàng ngã về phía sau, trừng mắt nhìn hắn, trên gương mặt kinh ngạc.
Vì sao hắn lại mất chính xác? Được xưng thiên đình thần xạ thủ, bốn mươi chín thứ sát nàng chưa bao giờ thất thủ, vì sao cố tình lần này làm lỗi?
Cố tình, ở ngay thời khắc nàng không còn gì để mất này...
“Bình Thường! Ngươi đang làm cái gì?” Ngọc Hoàng bậy dậy khỏi ghế, tức giận mắng chửi.
Hắn đang làm cái gì?
Bình Thường cũng chấn động tự hỏi, nhưng khi hắn thấy máu Lí Tùy Tâm nhiễm đỏ tay áo, thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, tâm trí hắn rốt cục đã có đáp án.
Đau đớn năm mươi ngày kia, không phải bệnh, mà là yêu.
Ở Nhân Giới, hai tháng lãng quên kia, hắn đã sớm phát sinh tình yêu với nàng, mầm móng tình yêu đã nảy nở, như dây leo gắt gao cuốn lấy trái tim hắn. Cho dù không hề có tác dụng máu phượng hoàng, nhưng tình cảm ấy vẫn ẩn núp ở trong cơ thể hắn, chưa hề phai tàn, ngược lại chính dưới sự đè nén của hắn lại càng lúc càng trói buộc chặt hơn, mạnh mẽ hơn.
Giờ phút này, hắn đã đến cực hạn, tình yêu của nàng, rốt cục bức lui tinh thần cứng như thép của hắn, đánh tan lý trí ương ngạnh của hắn, kéo hắn trở quãng thời gian yêu đương say đắm khắc cốt ghi tâm, thức tỉnh lại con người hắn.
Lí Tùy Tâm sớm không phải Lệ Phi, nàng là “Chủ nhân” hắn, là “người yêu”, là người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất.
“Bình Thường, mau bắn tên khác!” Ngọc Hoàng hạ lệnh.
Hắn quay đầu nhìn Ngọc Hoàng, hai hàng lông mày níu chặt.
Khuôn mặt con người đã từng là ông trời của hắn, nhưng bây giờ nhìn lại, cũng chỉ là phàm nhân ích kỷ xấu xí.
Như vậy, hắn muốn trung với ai?
Làm Hữu Bật trung thần mấy ngàn năm, khi này hắn thầm nghĩ đã đến lúc phải trung với chính mình, trung với trái tim bản thân.
Hắn lại kéo cung, nhưng lần này mục tiêu lại trên người Ngọc Hoàng. Tốc độ bắn tên nhanh như điện xẹt, khiến cho mọi người trở tay không kịp, mũi tên nhọn đã xuyên qua long bào, trực tiếp cố định Ngọc Hoàng trên long sàng.
Ngọc Hoàng khiếp sợ, Lí Tùy Tâm càng kinh ngạc, trong khi mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, hắn đã quay về phía chiếc lồng, trường cung vung lên, lấy pháp lực đánh gãy chắn song.
“Đi!” Hắn đi vào giữ chặt tay Lí Tùy Tâm, xoay người bước đi.
“Ta không đi, ngươi thống khoái một chút, trực tiếp giết ta đi!” Nàng giãy giụa thoát khỏi người hắn.
“Ta tuyệt đối không để nàng chết.” Hắn nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu sắt son hữu lực.
“Ngươi...” Nàng thoáng kinh ngạc. Hắn đã biết? Biết nàng đã khôi phục hình người?
“Nàng đã không còn phượng hoàng chi hỏa, chết sẽ hồn phi phách tán.”
“Cho nên đâu? Ngươi không cho ta chết? Không cho ta giải thoát? Ngươi cố ý bắn lên trời, để tra tấn ta sao?” Nàng nhìn hắn chăm chú.
“Hiện tại không thời gian giải thích, đi mau!” Hắn không hề muốn nói lời vô nghĩa, cầm chặt tay nàng.
“Ta không đi theo ngươi, buông!” Nàng ra sức kháng cự.
(Hai ông bà này chơi rượt bắt hoài, đúng là theo tình tình chạy, trốn tình tình theo =.=)
Mày rậm khẽ nhíu, hắn không nói hai lời, ôm lấy eo nàng, nhảy ra chiếc lồng.
“Bắt lấy bọn họ!” Ngọc Hoàng lớn tiếng quát.
Bọn thị vệ tiến lên vây lấy hòng ngăn cản, nhưng Bình Thường võ lực siêu cường, trường cung thành vũ khí, ra sức vung lên, bọn thị vệ đều ngã xuống đất, hắn thừa cơ mang Lí Tùy Tâm lao ra đại điện.
“Bình Thường –” Ngọc Hoàng tức giận dùng sức giật mạnh rút mũi tên ra, như cuồng sư rống giận tự mình đuổi theo.
Bình Thường nhảy nhẹ vài bước, ôm Lí Tùy Tâm chạy khỏi Thừa Thiên cung, nhưng Ngọc Hoàng đã phát lệnh huy động, toàn bộ cấm vệ quân thiên cung tất cả xuất phát, trăm ngàn cao thủ tập kết không bao lâu đã bao vây quanh hai người bọn họ.
Hắn biết rõ quả nan địch chúng, mặt lại không đổi sắc. Bình tĩnh đánh lui một đám nhân mã đang xông lên, giao tranh mãnh liệt mở một đường thoát thân.
Lí Tùy Tâm rầu rĩ nhìn hắn thương thế đầy người vẫn uy vũ không giảm, trong lòng vừa đau, lại vừa thầm oán, hắn vô duyên vô cớ đem nàng bắt đi, đến tột cùng tồn là trong lòng nghĩ gì?
Hắn vừa đánh vừa né, từng bước ngăn trở, thế trận đang giành co thì Ngọc Hoàng lửa giận bừng bừng tiến gần, từ trên trời giáng xuống.
“Bình Thường! Ngươi thật to gan, dám cướp đi Lệ Phi, chẳng lẽ ngươi muốn phản bội quả nhân sao?”
“Ta không có phản bội bất luận kẻ nào.” Hắn lạnh lùng thốt.
“Cái gì?” Ngọc Hoàng trừng mắt hắn.
“Ta không muốn làm ngươi thất vọng, Ngọc Hoàng.” Hắn lần đầu tiên lấy ngang hàng khẩu khí đối Ngọc Hoàng nói chuyện.
“Ngươi cướp đi quả nhân Lệ Phi, còn nói không làm thất vọng quả nhân?” Ngọc Hoàng vặn vẹo biến sắc mặt.
“Lệ Phi không thuộc loại người, nàng căn bản không thương người, người cho tới bây giờ vốn không có được nàng.” Bình Thường nghiêm túc nói.
Lí Tùy Tâm ngây dại, Bình Thường... Thay nàng nói chuyện? Vì sao? Chẳng lẽ hắn điên rồi sao?
“Ngươi... Ngươi dám nói những lời này? Đáng chết, quả nhân muốn giết ngươi, đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” Ngọc Hoàng nghiến răng nghiến lợi điên cuồng gào thét một tiếng, lòng bàn tay chém ra một đạo chùm tia sáng.
Bình Thường để Lí Tùy Tâm sau người bảo hộ, lấy trường cung chống đỡ sức mạnh cực đại kia, nhưng không chỉ Ngọc Hoàng, những thị vệ khác một bên giương giương mắt hổ, chờ hơi có sơ hở, liền thời cơ tiến công, dù là thân thủ hắn không kém, không bao lâu lộ vẻ suy yếu.
Cánh tay Lí Tùy Tâm trúng tên, đổ máu không ngừng, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, lại trải qua loại hỗn chiến này, cơ hồ không thể tiếp tục chống đỡ. Nàng suy yếu đối với hắn nói: “Đủ, ngươi đừng lại hồ nháo... buông ra ta!”
“Không, ta sẽ không buông ra ngươi, chết cũng không.” Hắn không quay đầu, nhưng mỗi chữ đều như chém đinh chặt sắt.
“Ngươi... Quả là kỳ quái...” Nàng không hiểu, hắn đến tột cùng suy nghĩ gì? Hắn không phải chán ghét nàng sao? Vì sao lại mang nàng đi, tự dưng cuốn vào loại phân tranh này, thật không giống với con người hắn...
Mất máu quá nhiều, ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ, không còn có khí lực đi phân tích hành vi Bình Thường.
“Chịu đựng một chút!” Bình Thường đưa tay đỡ lấy nàng.
Cấm vệ quân cùng nhau tiến công, Bình Thường vừa che chở Lí Tùy Tâm, lại vừa phải toàn lực kháng địch, cuối cùng rốt cục hao hết khí lực, dưới chân loạng choạng, Ngọc Hoàng liền thừa cơ đằng vân bay đến trước mặt hắn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, giơ cánh tay phải tụ mãn ánh lửa –
“Còn không giao Lệ Phi –”
Đúng lúc này, một trận gió mang theo một đợt bột phấn trắng, bay về phía mọi người, Bình Thường vừa thấy bột phấn quen thuộc này, trong lòng rùng mình, lập tức bế quan miệng mũi chính mình, ôm lấy Lí Tùy Tâm chạy như điên đến chỗ ngược gió.
“Đứng lại –” Ngọc Hoàng quát vang, đang muốn đuổi theo, mới phát hiện ra thân thể của chính mình không có cách nào cử động, nháy mắt liền trở nên cứng ngắc như tượng đá.
Không chỉ là hắn ta, tất cả những người dính phải bột phấn đột nhiên cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
“Đây là...cái thứ quỉ quái gì?” Hắn ta kinh hãi gầm nhẹ.
“Ngọc Hoàng, đây hình như là định tiên phấn...” Có người cấp báo.
“Chết tiệt!” Tiếng quát Ngọc Hoàng như sấm nổ, thanh âm lay động toàn bộ thiên giới.
Mấy phút đồng hồ kế tiếp, đoàn đoàn lớp lớp cấm vệ quân toàn bộ Thừa Thiên cung, đều đứng yên như tượng đá, không thể nhúc nhích.
Bình Thường thừa cơ hội này, ôm lấy Lí Tùy Tâm đã bất tỉnh, chạy như điên, dọc theo tới khi đến Chính Khí Các của hắn, mới dừng một chút, thoáng nghĩ biết nơi đây đã không nên ở lâu, pháp lực định tiên phấn hữu hạn, Ngọc Hoàng bất cứ lúc nào cũng sẽ tìm tới cửa.
Như vậy, nên chạy trốn tới nơi nào? Hắn trước tiên cần tìm một chỗ giúp Lí Tùy Tâm chữa thương.
Ánh mắt hắn dõi xuống tầng tầng lớp lớp biển mây phía sưới, suy tư một lát liền quyết định được nơi phải đến.
Hắn ôm chặt Lí Tùy Tâm, tung người không chút do dự bay vào vân hải, rơi xuống Nhân Giới...
@by txiuqw4