sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác Dương Phác Lang - Chương 03 phần 1

CHƯƠNG 03

Là một quả phụ tái giá, lại mua một tặng một cho nên đám cưới cũng không quá mức phô trương. Vì thế chỉ mời một vài người thân cận, bị quấy phá một lúc thì hai người được đưa vào động phòng.

Bên ngoài tuy rằng chỉ bày ít bàn tiệc nhưng vẫn rất ồn áo, náo nhiệt, nhất Mập Mập được các vị can nương cưng chiều nên càng như cá gặp nước, bên này đùa giỡn, bên kia làm nũng. Mà bên trong tân phòng, cũng đồng dạng là ”chiến sự” nổi lên.

“Ta… ta cảnh cáo ngươi, cũng không thể giống lần trước như vậy làm đau người ta!”

“Ách… Ngươi… ngươi làm cái gì?”

“Uy! Ngươi làm sao như vậy xem ta… Ngươi… Không cần lại đây… Không cần lại đây…”

Sau đó là liên tiếp một chuỗi âm thanh, tiếp theo là tiếng khiển trách, thẹn thùng.

“Ngươi… ngươi thế nào như vậy… Rõ ràng thoạt nhìn như vậy nhã nhặn nho nhã. Thế nào… A! Cút ngay… Không cần tới gần ta… Cút ngay…”

Một loạt âm thanh quần áo bị xé truyền đến.

“A! Không biết xấu hổ!”

Tiếp theo là càng nhiều âm thanh quần áo bị xé.

“Không cần… A… Buông ta ra… Ngươi… ngươi này Trư Bát Giới, sắc lang. Buông ta ra… Ngô… Ngô… Ngô… Ngô…”

Thủy Tâm ghé vào ngực Triển Ngạo Trúc làu bàu:

“Uy, lần này không đau nha.”

Triển Ngạo Trúc vẫn lặng yên không tiếng động.

“Ngươi vì sao lại không thích nói chuyện?” Thủy Tâm bất mãn kháng nghị. “Như vậy thật nhàm chán nha, có khác nào là gả cho một cái đầu gỗ lớn đâu, buồn tẻ lại vô vị.” Nàng nhăn nhăn mũi. “Ta đã nói mà, lập gia đình không có gì tốt.”

Đáp lại nàng chỉ có tiếng kêu của côn trùng, ếch nhái.

“Uy!” Nàng động động cằm. “Nói chuyện cùng ta một chút thôi, chỉ cần không phải mình ta độc diễn là được rồi.”

Triển Ngạo Trúc chỉ lạnh lùng nói:

“Ngươi thật huyên náo.”

Thủy Tâm trợn to hai mắt, sau đó chậm rãi ngồi lên người Triển Ngạo Trúc, hai tay đột nhiên đưa lên, sau đó không chút lưu tình mà hướng những chỗ trọng yếu trên người hắn đánh tới. Nhưng mỗi một quyền, chưởng… đều không chứa một chút nội lực, chỉ như là múa, còn kẻ bị hại thì vẫn điềm nhiên nằm ngủ như không có chuyện gì.

Thủy Tâm không chút xấu hổ còn ngẩng cao đầu nói:

“Ta rốt cuộc đã chiến thắng võ lâm đệ nhất cao thủ Cuồng Thư Sinh, duy nhất có nữ hiệp Lãnh Thủy Tâm ta là đả bại được Cuồng Thư Sinh.”

“Nạn nhân” nằm dưới thân nàng lên tiếng:

“Ngây thơ!”

“Ba!” Một tiếng, một cái tát lập tức hướng ngực Triển Ngạo Trúc đánh tới. Đã làm “người chết” mà thi thể còn bị bạc đãi, thực sự đáng thương nha.

Thủy Tâm bĩu môi nhìn hắn một lúc, tục ngữ nói đúng: một bàn tay thì vỗ không kêu, bởi vì Triển Ngạo Trúc từ đầu đến cuối không có một biểu tình gì, làm nàng cũng nản lòng lại nằm sấp lên ngực hắn, căm giận nói:

“Ngươi thực sự là nam nhân không thú vị nhất trên đời.”

Đã hiểu là đối thủ không thú vị, còn không chịu cam lòng mà đi ngủ, chỉ thấy Thủy Tâm lại không ngừng nói tiếp:

“Uy, ngươi nghĩ ta nên gọi ngươi thế nào cho tốt đây? Không thể cứ gọi là uy, mà nếu không gọi vậy thì ta biết gọi thế nào đây?” Trầm mặc một lát, nàng lại tiếp tục. “Cha ta có năm lão bà, mỗi người đều gọi hắn là lão gia, mà đại tẩu lại gọi đại ca ta là phu quân, đại tỷ thì gọi đại tỷ phu là tướng công, bất quá… nghe tỳ nữ hầu hạ đại tẩu nói ở trong phòng, đại tẩu đều kêu tên của đại ca.”

Nàng biết không trông mong gì được Triển Ngạo Trúc đáp lại, nên lại tiếp tục độc thoại:

“Ngạo Trúc, Ngạo Trúc, tên này thật sự là rất không sai, cao ngạo thoát tục, nhưng nếu gọi lên thì không phải là tuyên cáo với mọi người ngươi chính là Cuồng Thư Sinh sao? Không được, tên của ngươi vẫn chỉ là gọi ở trong phòng thôi. Trước mặt mọi người thì… Lão gia? Ngươi cũng không có già đến mức đó. Vậy tướng công… Rất kỳ quái nha… Có lẽ phu quân… Nôn! Đáng ghét… Kết quả vẫn là Ngạo Trúc dễ nghe, nhưng lại không thể gọi. Quên đi, liền tướng công đi… Không, phu quân… Ách… Vẫn là tướng công… Ách…”

Triển Ngạo Trúc rốt cuộc bị nàng “niệm” đến không còn kiên nhẫn, hắn nghiêng người đem Thủy Tâm đặt xuống dưới thân, dùng môi chặn lại cái miệng đang nói liên tu bất tận kia. Hắn đoán rằng chắc chỉ có thể làm nàng mệt thì nàng mới thôi không lải nhải nữa.

Tư Đồ Sương rốt cuộc cũng bị đá ra khỏi nhà sau khi thủ tiết ba năm, Thủy Tâm vui ngất trời, cuối cùng không có người đem chuyện của nàng ra nói. Ban đầu nàng còn tưởng sẽ cùng phu quân đại chiến vài lần mới có thể giữ được công việc của mình, không ngờ Triển Ngạo Trúc ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, mặc nàng thích làm gì thì làm. Vì thế Thủy Tâm đem Mập Mập giao cho hắn, còn mình thì xuất môn làm việc.

Tuy rằng chỉ có công phu mèo quào ba chân, nhưng hai năm nay nàng lại ở chốn giang hồ lăn lộn, hết ăn lại uống mà không việc gì. Có lẽ, nàng vận khí tốt, cho tới nay vẫn chưa gặp nhân vật “khó chơi” nào. Sau tân hôn một tháng, Thủy Tâm rốt cuộc cũng đã đụng phải khảo nghiệm.

Gần đây Đặng huyện đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhân vật lưng đeo đao kiếm, ai cũng biết ngoài bọn du côn lưu manh, nhân vật giang hồ cũng là những kẻ không nói đạo lý, bọn họ đều ỷ vào sức mạnh hoặc công phu, nếu chọc bọn họ khó chịu sẽ lập tức động thủ, đánh chết năm ba người là chuyện bình thường. Gặp phải sự tình này, quan phủ cũng chỉ biết chống đẩy, có thể tránh xa liền tránh rất xa. Cho nên dân chúng phần lớn chỉ có thể tự cầu phúc, phải mở to hai mắt để nhìn cho rõ nếu không sẽ gặp họa. Bằng không đã kêu tự làm bậy thì không thể sống.

Nhân vật giang hồ rất nhiều, bận nhất là khách sạn cùng khách điếm, kế đến là câu lan viện. Đặng huyện hoa thuyền khách nhân nhiều như nước chảy, mặc dù là ban ngày khách nhân tới tìm niềm vui cũng không thiếu.

Lan thuyền ở Đoan hà là nổi bậc nhất, trang hoàng lộng lẫy, nhất là buổi chiều, ban công, lầu gác, đền đài treo đầy đèn màu, làm ánh sáng chiếu xuống mặt sông như sao sa, đẹp không kể xiết. Lúc này đang là giữa trưa, các cô nương tràn đầy ra lan thuyền, đầu này chơi đoán số hành lệnh, chỗ kia chơi hồ điệp, hò hét, náo nhiệt đến cực điểm.

Gian phòng trên lầu hai được thiết kế rất hoa mỹ, lan thuyền đầu bài cô nương Tích Tích đang cùng một vị cô nương uống rượu ngâm thơ, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau, tiếng quát càng lúc càng lớn, càng lúc càng tới gần.

Một giọng nói rất không biết phân rõ phải trái lớn tiếng:

“Đại gia ta không có bạc sao?”

“Vị này gia, không phải như thế, là vì Tích Tích cô nương đã có khách. Xin mời ngài lại tìm một vị cô nương khác đi!” Thôi ma ma khép nép năn nỉ.

“Không được, đại gia ta hôm nay muốn chiêu đãi khách, vẫn muốn Tích Tích bồi, đại gia ta có tiền, lan thuyền đầu bài nhất định phải hầu hạ ta.”

“Đại gia, Tích Tích có khách…”

“Làm cho hắn đi tìm cô nương khác, đừng hỏi ta.”

Thôi ma ma ra sức ngăn cản nhưng cũng không ngăn được nam tử kia tiến tới gần cửa.

“Vị này đại gia, ngài mời trước dừng lại!” Một giọng nói thanh thoát vang lên, tiện thể còn lấy thân mình che trước cửa.

“A, thì ra lan thuyền các ngươi còn giấu diếm mặt hàng tốt vậy, không sai, không sai, xinh đẹp ôn nhu, tươi mới ướt át…” Tiếp theo là hai tiếng dâm loạn cười dâm đãng.

“Tốt, Tích Tích đã không rảnh thì lấy ngươi thế đi, ma ma, ta lấy nàng.”

“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.” Giọng nói không giấu được sự giận dữ. “Lau sạch mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, ta là tỷ tỷ bảo tiêu của Tích Tích, tuyệt không cho phép ngươi quấy rầy cô ấy.”

“Bảo tiêu?”

Sau tiếng kêu kinh ngạc, truyền tới giọng cười miệt thị, trào phúng:

“Bảo tiêu? Ta đây là tiêu đầu, hơn nữa là tiêu đầu chuyên quản tiêu sư phấn nộn a.” Lại là tiếng cười dâm tà. “Đến đây, tiêu đầu ta sẽ chỉ cho người hai chiêu, là hai chiêu vững chắc ở trên giường nha.”

“Ngươi tối hôm qua là ăn phân sao, đại cẩu hùng? Bằng không sao hơi thở lại toàn mùi phân?”

Nam tử kia cuồng vọng cười to:

“Hảo, hảo, đại gia thích loại cô nương có cá tính như vậy, ở trên giường cuồng nhiệt mới là tốt a.”

“Về nhà ôm lão nương của ngươi đi, đại cẩu hùng, xem ra ngươi ngay cả tiếng người cũng không biết nói, chắc “bên dưới” cũng không “làm ăn” gì được, như vậy còn dám ra mặt mà không biết xấu hổ, chậc, da mặt ngươi cũng thật dày nha.”

“Ha, ha, tiểu cô nương, ngươi thật đúng là sinh long hoạt hổ, rất uy phong. Có muốn thử nếm hương vị, uy lực của căn côn bổn của đại ca?”

“Uy lực?” Nàng khinh thường hừ lạnh. “Là chưa đi chợ thì hết tiền thì có!”

“Con mẹ nó.” Nam nhân kỵ nhất là chuyện này nên nam tử kia xấu hổ, giận dữ mắng. “Hôm nay phải cho ngươi nếm mùi công phu lợi hại của bổn đại gia mới được.”

“Công phu?” Kiều thúy âm cười nhạo một tiếng. “Công phu kêu cha gọi mẹ sao?”

Một tiếng quát giận dữ vang lên, lan thuyền lập tức rơi vào tình trạng đấu võ, trên thuyền các cô nương vẫn bình tĩnh uống trà nói chuyện phiếm, ngay cả Tích Tích cũng nhịn không được mở cửa ra xem cuộc chiến. Các nàng không một chút lo lắng bởi vì Thủy Tâm chưa từng thất bại.

Bất quá, sự tình phát triển không giống như mọi người nghĩ, sau chừng một chén trà, từ trên rơi xuống một thân ảnh chật vật, hướng Tích sơn mà chạy. Khi tiểu tỳ của lan thuyền là Quyên nhi nghiêng ngả chạy tới tòa nhà nhỏ dưới chân Tích Sơn, Triển Ngạo Trúc đang ngồi trên ghế nhỏ phía trước nhà cho Mập Mập ăn cơm. Nàng vọt đến trước mặt Triển Ngạo Trúc, vừa thở vừa nói:

“Triển… Triển công tử… không… không tốt, Lãnh… Lãnh cô nương… có người gây phiền toái.”

Quyên nhi không kịp thở, mới vừa dừng lại lấy hơi, ngẩng đầu lên đã không thấy người đâu.

Người đâu? Trước mắt ngoại trừ hai cái ghế nhỏ, một tô cơm, một cái thìa, không hề có bóng dáng người nào. Nàng hoang mang trừng mắt nhìn, rồi sau đó vòng quanh trước sau nhà tìm kiếm, vừa tìm vừa la: “Triển công tử, Triển công tử, ngươi ở đâu?”

Trên thuyền là một mảnh hỗn độn, bàn bị hủy, bình bị vỡ… Thôi ma ma cùng các cô nương đang tụm lại thành một đoàn, khách nhân không thấy một bóng người, còn lại là các nhân sĩ giang hồ đang xem náo nhiệt. Các cô nương cùng người xem náo nhiệt đều cùng nhìn về phía cô nương quần áo hỗn độn đang chật vật, khốn khổ đỡ đòn mà nàng còn là bảo tiêu của hoa thuyền. Cùng Thủy Tâm giằng co là một nam tử hán mũi hếch, miệng rộng, tóc tai rối bù nên khó trách Thủy Tâm gọi hắn là đại cẩu hùng.

Hắn hắc hắc cười lạnh, mà phía sau là hai người từ lúc lên hoa thuyền tới giờ vẫn chưa nói tiếng nào, thẳng tới lúc này.

“Đủ rồi, chúng ta cần phải đi.”

“Không được.” Đại cẩu hùng lắc mạnh đầu. “Hôm nay ta không trị được tiểu cô nương này không đi.”

Nam nhân bên phải nhìn lớn tuổi hơn, nhíu mày:

“Nơi này đã loạn vậy, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Đại cẩu hùng phủi tay chỉ về hướng Thủy Tâm, ngang ngược nói:

“Ta muốn mang nàng đi, sau khi chơi chán sẽ bán đi, xem nàng còn có thể làm gì?”

“Vậy nhanh chút đi.” Người đứng bên trái bĩu môi. “Có cần chúng ta giúp ngươi không?”

“Không cần, một mình ta cũng có thể thu phục.”

Ba người tựa hồ không xem ai ra gì, đứng đó mà định tương lai của Thủy Tâm, còn Thủy Tâm thì cũng đang tiến thoái lưỡng nan, hối hận không thôi. Tiến lên thì khẳng định đánh không lại người ta, còn bỏ trốn, như vậy thực mất mặt nha, sẽ tổn hại “thanh danh to lớn” của nàng.

Đại cẩu hùng kia cũng không cho nàng có thời gian suy nghĩ, bắt đầu kêu gọi:

“Tiểu cô nương, ngươi là tự mình ngoan ngoãn theo ta hay là để ta ra tay mang đi?”

Thủy Tâm cắn cắn môi dưới do dự, nhưng đối phương không cho nàng thời gian, người mặt xanh bên trái lại hối thúc: “Mau một chút, nếu không chúng ta đi trước”.

“Được rồi, được rồi!” Đại cẩu hùng vẫy vẫy tay, chợt hướng Thủy Tâm chớp mắt. “Thật có lỗi, tiểu nương tử, không thời gian cho ngươi lo lắng!”

Chân hắn vừa bước tới, Thủy Tâm liền nhanh chóng thoái lui về phía sau, đua tay ngăn cản một quyền vừa đánh tới, chân cũng đảo qua đá về phía hắn, liên tục đến chiêu thứ tư thì nàng chỉ có thể thúc thủ nhìn bàn tay của hắn hướng ngực nàng chụp tới…

Ngay lúc Thủy Tâm nghĩ khó tránh được kiếp số thì móng vuốt sói sắp chạm đến quần áo của nàng liền dừng lại. Thủy Tâm không khỏi ngẩn người nhìn lên.

“Nương!” Chỉ thấy Mập Mập vẻ mặt tươi cười ở đối diện nàng, hai cánh tay nhỏ béo còn hướng nàng vẫy vẫy. “Ôm, ôm, nương, ôm ôm.”

Tầm mắt của nàng từ mặt của Mập Mập chuyển sang mặt của người đang ôm hắn liền cảm thấy như đang nuốt phải một ngụm khí lạnh. Vẻ mặt Triển Ngạo Trúc hảo cuồng nịnh tàn nhẫn. Vừa liếc mắt một cái, Thủy Tâm đã cảm nhận được sự uy hiếp vô hình, tựa như đối mặt một ác ma. Cả người hắn toát ra hơi thở âm trầm cùng khí thế lạnh lùng, tàn khốc. Phản ứng duy nhất của Thủy Tâm chính là “không rét mà run” dù biết rằng hắn chính là phu quân của mình, nhưng vẫn không kiềm được.

Đại cẩu hùng trên mặt hiện lên vẻ thống khổ cùng sợ hãi, hắn há to miệng, không ngừng hít thở, từ yết hầu thoát ra âm thanh thê thảm làm người ta không đành lòng. Nàng lúc này mới thấy cánh tay đại cẩu hùng dùng để chụp nàng đang bị Triển Ngạo Trúc nắm giữ. Nàng vội vàng nhảy vào lòng Triển Ngạo Trúc, bồng lấy Mập Mập rồi vội lùi ra sau. Triển Ngạo Trúc ánh mắt lạnh lẽo quét về phía huynh đệ mặt xanh đã sớm biến sắc, hắn tùy tay ném đi đã thấy thân hình to lớn của đại cẩu hùng bay về phía họ.

Thanh mặt huynh đệ mặc dù đã vận khí để đón đỡ nhưng cả ba vẫn ngã thành một đống, chân đụng đầu, đầu hướng xuống đất, cực kỳ thê thảm.

Triển Ngạo Trúc vẫn lạnh lùng đứng chắp tay

“Phụ thân hảo công phu nha, phụ thân, ôm ôm.” Mập Mập thông minh liền vẫy hai tay hướng Triển Ngạo Trúc la to.

Triển Ngạo Trúc quay đầu lại nhìn hắn, Thủy Tâm liền khuyên can.

“Mập Mập, đừng làm phiền phụ thân.”

Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng trễ xuống, không vui nói:

“Không, muốn phụ thân ôm ôm, ôm ôm thôi.”

“Tiểu tử này, lâu lắm không có ai đánh ngươi phải không?” Thủy Tâm thấp giọng la mắng. “Ngươi lại không biết thời điểm, cẩn thận một lát nữa về nhà, lão nương sẽ giáo huấn ngươi.”

Vành mắt lập tức đỏ hồng, nước mắt Mập Mập đã chực rơi xuống.

“Phụ thân, nương muốn đánh Mập Mập, đau đau.”

Nha? Nàng căn bản còn chưa có xuống tay nha! Chỗ nào đau đau?

Ánh mắt lạnh như băng hướng nàng một cái, Thủy Tâm cả liếc cũng không dám, đành dịu giọng dỗ dành:

“Mập Mập tiểu tử, không Mập Mập tiểu tổ tông, Mập Mập bồ tát sống, van cầu ngươi đại nhân đại lượng tha thứ cho nương lần này, cầu xin ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nương mua kẹo hồ lô cho ngươi, chịu không?”

Mập Mập chuyển động hai mắt đen tròn, nhếch miệng cười:

"Hảo a, hảo a.”

Thủy Tâm không khỏi thở dài than:

“Tiểu tổ tông của ta, mua cái kia làm gì chứ, ngươi ăn sẽ không thấy ngon a, ta…”

“Cha, nương đánh…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx