sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác Dương Phác Lang - Chương 04 phần 1

CHƯƠNG 04

Bạch Ngưu trấn cách Đặng huyện ước chừng mười lăm dặm về phía bắc, chỉ là một tòa trấn nhỏ, mấy ngày gần đây đều nhờ Lãnh gia trang mà trở nên náo nhiệt phi thường. Chẳng những khách sạn chật ních người, mà ngay cả tiệm cơm, quán trọ bình dân cũng không còn chỗ, người người đem tiền đến bỏ vào túi người dân trong trấn.

Trái lại, Lãnh gia trang gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, thậm chí cũng không biết phải tìm ai giúp đỡ, dù sao cũng là liên quan đến tiền tài cùng tuyệt thế võ công, nếu lựa chọn không tốt, không chừng chưa cùng người ngoài giằng co thì nội bộ đã tranh đấu với nhau. Người giang hồ trọng võ, cho nên Lãnh Thương Hùng không quan tâm đến kho tài phú mà chỉ mong lấy được pho bí kíp để võ công của mình nâng thêm một bước, lại cũng sợ nếu để bọn tà ma ngoại đạo tìm được thì võ lâm sẽ gặp một trận tai kiếp, giang hồ sẽ nổi lên một trận tinh phong huyết vũ. Bởi vậy hắn cũng ngầm hạ quyết định, đến lúc vạn bất đắc dĩ thì sẽ hủy bản đồ bảo tàng, không để cho nói vào tay ác nhân. Mấy ngày gần đây nghe nói có rất nhiều nhóm giang hồ tụ tập quanh Lãnh gia trang, chuẩn bị liên hợp ép hắn phải khai ra bản đồ bảo tàng, lấy được mọi người cùng chia.

Nói thì dễ, làm mới khó khăn, tài phú thì có thể chia đều, nhưng võ công thì làm sao mà chia? Mỗi người một chiêu sao? Đây rõ ràng là muốn hắn giao ra bản đồ bảo tàng để bọn họ cướp đoạt thôi. Theo hắn biết, võ lâm thất phái, tam bang đều đã phái người đến đây, ngay cả bảy đại cao thủ cũng đã có mặt quá nửa, nếu bọn họ thực sự liên hợp lại, hắn phải làm thế nào mới tốt bây giờ?

Trước mắt, người giúp đỡ có thể tin cậy được dường như chỉ có phụ thân của dâu cả Hạ Huệ, cũng chính là Tuyết Nguyệt Bảo chủ Hạ Chấn, người khác phần lớn là tâm hoài bất quỷ, giấu giếm dị tâm, bao gồm cả thông gia tương lai Bảo chủ Triều Dương Bảo Nghiêm Vạn Thiên. Mà Lãnh gia trang tồn tại trên giang hồ đã lâu, cũng có quy củ không cho nữ nhân động võ, dù sao lấy tình thế đơn bạc lúc này lấy võ công của Hạ Huệ cũng là một sự hỗ trợ đắc lực, còn chưa tính trong bốn lão bà của hắn có hai người là cao thủ võ lâm.

Lãnh gia trang vốn thanh bình yên tĩnh đột nhiên bị nguy cơ tứ phía, mà hết thảy đều vì bản đồ bảo tàng, nhưng không ai biết đến lúc nào mới kết thúc. Hoặc Lãnh gia trang có bình yên vượt qua kiếp nạn này không?

Lãnh Thương Hùng đang ở trong đại sảnh cùng hai thê tử và hai đứa con Lãnh Anh Kiệt, Lãnh Hào Kiệt, còn có dâu cả Hạ Huệ, mọi người đang cùng nhau thảo luận sách lược đối phó chợt nghe ngoài sảnh có tiếng la to truyền đến:

“Trang chủ, trang chủ, tam tiểu thư đã trở lại, tam tiểu thư đã trở lại.”

Thủy Tâm, nàng trở về làm gì? Trong sảnh mọi người đều đứng dậy nhìn ra ngoài, chỉ chốc lát sau một nữ tử xinh đẹp xuất hiện, khuôn mặt tươi cười, nhìn vừa quen thuộc vừa xa lạ, còn có một cục cưng béo béo.

“Thủy Tâm, ngươi…”

“Đừng vội mắng chửi người, cha.” Thủy Tâm bước lên phía trước ngắt lời. “Mặc kệ người có biết ta hay không, nhưng trong nhà có chuyện tuyệt sẽ không bỏ mặc, muốn đánh muốn chửi thì cha đến sự việc giải quyết xong rồi nói.”

Mày Lãnh Thương Hùng nhăn thành một đoàn, chỉ có tam phu nhân thưở nhỏ đặc biệt quan tâm Thủy Tâm lấy ánh mắt cầu xin Lãnh Thương Hùng năn nỉ nói:

“Lão gia, Thủy Tâm, nàng chính là…”

Lãnh Thương Hùng khoát tay.

“Quên đi.”

Hắn thở dài:

“Nàng còn nhớ ta là cha, ta sao còn so đo với nàng làm gì? Mặt mũi, quy củ… lúc này cũng không trọng yếu, quan trọng là Lãnh gia trang chúng ta có thể bảo toàn nhân mạng.”

Hắn lắc đầu, còn nói:

“Nhưng là, ta còn muốn nói Thủy Tâm ngươi không nên trở về, ngươi cũng biết hiện tại bên ngoài trang có rất nhiều đạo nhân mã, bọn họ chỉ cho phép người đi vào mà không cho ra. Chúng ta đã là ốc không mang nổi thân ốc, ngươi trở về có giúp được gì đâu. Chỉ là làm cho ngươi và đứa nhỏ lâm vào nguy hiểm mà thôi.”

“Yên tâm đi cha, ta đương nhiên là nắm chắc mới trở về.” Thủy Tâm tràn đầy lòng tin nói. “Chỉ cần có…”

Nàng bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, a lên một tiếng.

“Ta đã quên giới thiệu trước với mọi người, tiểu tử Mập Mập con ta.”

Nàng nói xong liền tháo dây buộc trước ngực, bồng Mập Mập ra giơ lên giới thiệu:

“Hắn tên gọi Triển Tinh Hồn, nhũ danh Mập Mập.”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn tiểu oa nhi tuấn mỹ, đang cười rất đáng yêu, tam phu nhân liên tục kinh ngạc hô to:

“Thủy Tâm, nhìn hắn thật khá, một chút cũng không giống ngươi nha.”

Thủy Tâm không để ý, nhún nhún vai nói:

“Không giống ta thì giống cha hắn thôi.”

Tam phu nhân đi tới bồng Mập Mập, quỷ tinh linh này rất biết cách lấy lòng, liền hướng bà hôn một cái làm cho tam phu nhân vui vẻ cười to:

“Tiểu tử này thật đáng yêu, rất thông minh.”

Thủy Tâm lập tức kể khổ:

“Hắn chính là điểm này đáng giận, rất giỏi lấy lòng người ta, lại chuyên môn đối nghịch với ta.” Nàng hừ hừ. “Tiểu tử, còn không mau kêu ông ngoại, đại bà ngoại, tam bà ngoại đi.”

Mập Mập ngoan ngoãn kêu, âm thanh ngọt ngào lại hướng mọi người cười rất tươi, đại phu nhân cũng không nhịn được đi qua đoạt lấy Mập Mập mà ôm, tiểu tử này lại “tặng” một cái hôn, cứ thế, theo mỗi tiếng kêu lại có một người muốn ôm hắn. Phút chốc Mập Mập đã “thu phục” được tất cả những người có mặt ở đây.

Cuối cùng Mập Mập cũng được chuyền đến tay Lãnh Thương Hùng, ngay cả hắn cũng khen:

“Tiểu tử này thật thông minh, mới hơn hai tuổi đã biết nhìn sắc mặt người khác, nếu bồi dưỡng thật tốt sau này nhất định thành tài.”

Mọi người đều đồng ý gật đầu cười, lúc này Mập Mập đột nhiên nhớ ra chuyện gì, mày nhăn lại, tay hoang mang sờ râu của Lãnh Thương Hùng than thở:

“Phụ thân không có râu, phụ thân không có…”

“Cha ngươi không có.” Thủy Tâm thuận miệng đáp. “Ông ngoại mới có, đợi khi cha ngươi lớn tuổi cũng sẽ có.”

Mọi người chợt ngẩn ra, cũng là tam phu nhân bật thốt lên đầu tiên:

“Cha? Thủy Tâm ngươi tìm được cha ruột của hắn sao?”

Thủy Tâm xấu hổ chà chà mũi đáp:

“Không phải, là hắn tìm được ta.”

“Hắn tìm được ngươi?” Tam phu nhân kinh ngạc hô. “Vậy hắn có nói gì không?”

“Hắn… hắn ép ta… gả cho hắn.”

“Ngươi gả cho hắn?!”

Tất cả mọi người đều đồng thanh hô to, cả trang từ trên xuống dưới ai chẳng biết Thủy Tâm có bao nhiêu quyết tâm không chịu lập gia đình, thậm chí còn làm ra chuyện kinh hãi thế tục để trốn tránh hôn nhân. Nhưng lúc này nàng đột nhiên chạy về tuyên bố mình đã lấy chồng, sao mà không ngạc nhiên cho được. Mọi người đều sững sờ nhìn Thủy Tâm, hại nàng ngượng ngùng không thôi.

“Không có cách nào, hắn thật bá đạo, hơn nữa còn có Sương di giúp hắn, ta không thể nói lại hai người họ, cũng chỉ đành phải gả cho hắn thôi.”

Đại phu nhân bật cười nói:

“Thủy Tâm, ngươi người này không gả, người kia không lấy, chết cũng không chịu, kết quả cũng phải gả cho người nha.”

“Đại nương, người ta nói qua là bất đắc dĩ thôi!”

Đại phu nhân lại chuyển đề tài nói:

“Bất quá, nếu Mập Mập giống cha, vậy ngươi sẽ phải lo lắng nhiều nha.”

“Đại nương.” Thủy Tâm không thuận la lên một tiếng.

Mọi người không nhịn được lại cười to, mà Lãnh Thương Hùng cũng vừa cười ra tiếng vừa hỏi:

“Thủy Tâm, vậy cha của Mập Mập đâu, sao không cùng đến?”

Thủy Tâm chuyển mở mắt, ấp úng nói:

“Ách… Này thôi… Hắn…… ách… hắn không… không chịu đến.”

Lãnh Thương Hùng tức giận tái mặt:

“Thủy Tâm, hắn đã không chịu đến, ngươi là trốn hắn mà đi?”

Thủy Tâm vội chạy đến bên Tam phu nhân xin giúp đỡ, Tam phu nhân lập tức hiểu ý lên tiếng giải hòa:

“Lão gia, ta nghĩ…”

“Câm miệng.” Lãnh Thương Hùng quát lớn, nhìn chằm chằm Thủy Tâm. “Ngươi là trốn hắn mà đi?”

Thủy Tâm thở dài một hơi.

“Đúng vậy, cha.”

“Đáng chết! Thủy Tâm.” Lãnh Thương Hùng nghe vậy mở miệng liền mắng. “Ngươi đã gả cho hắn, dĩ nhiên phải nghe lời hắn, làm sao có thể tự tiện chạy đến đây, còn dẫn theo đứa nhỏ.”

Thủy Tâm vẻ mặt đau khổ:

“Ta là bất đắc dĩ. Cha, nếu ta không mang theo Mập Mập đi, ta không biết hắn có thể hay không cùng…”

“Sư phụ, không tốt, sư phụ!”

Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài sảnh, chỉ thấy người vừa đến là đại đệ tử của Lãnh Thương Hùng, cũng chính là trượng phu của nhị tiểu thư Lãnh Ngọc Tâm – Hầu Khiếu Thiên.

“Chuyện gì?”

“Sư phụ, bọn họ thực sự liên thủ, tất cả đều đang tụ tập ngoài trang, bọn họ cử vài người đến đòi gặp sư phụ.”

Lãnh Thương Hùng nhíu mày cắn răng nói:

“Hảo, mời bọn họ đến trước sảnh đường luyện võ, ta lập tức sẽ đến.”

“Dạ, sư phụ!”

Hầu Khiếu Thiên rời đi, Lãnh Thương Hùng nghiêm túc nhìn nhóm thê tử nói:

“Cuối cùng chuyện này cũng đã đến, tất cả cứ theo kế họach mà tiến hành, có thể vượt kiếp này là tốt nhất, nếu không cũng là mệnh của chúng ta, tóm lại nhất định không để bản đồ bảo tàng rơi vào tay kẻ ác là được.”

Hắn lại xoay người đối mặt Thủy Tâm.

“Kia, Thủy Tâm, ngươi…”

“Cha, người không cần nói gì hết, ta nếu không được đi theo người thì ta trở về làm gì?”

Hai mắt Thủy Tâm lộ ra kiên quyết cùng tự tin.

“Chỉ cần ta cùng Mập Mập đi theo người, Lãnh gia trang sẽ tuyệt đối không có việc gì.”

Tuy rằng là đại biểu do cộng đồng giang hồ đề cử, nhưng vì hai phái hắc bạch đều có cho nên ngay từ đầu cách nói liền khác nhau. Bạch đạo thì nói nếu bảo tàng bản đồ cùng bí kíp võ công rơi vào tay ác nhân thì sẽ là tai kiếp cho võ lâm, cho nên tốt nhất phải giao cho bạch đạo xử lý. Hắc đạo thì cho rằng đã là vật vô chủ thì nên giao cho toàn bộ võ lâm cùng chia sẻ. Hai bên ý kiến bất đồng, kết quả tạo nên một trận tranh cãi ầm ĩ. Lãnh Thương Hùng cùng người nhà nhìn thấy thầm than, dù là chính hay tà thì động cơ thúc đẩy họ đến đây đều là lòng tham. Xem tình hình này, hôm nay chắc không thể giải quyết được, có lẽ ngay từ đầu nên hủy bản đồ bảo tàng kia.

Hai bên đang tranh cãi không ngừng, đột nhiên có một người giơ tay lên la to:

“Ngừng.”

Toàn bộ đều dừng lại, không vui nhìn người vừa lên tiếng – Tiêu CôngVĩ. Đợi mọi người chú ý, Tiêu Công Vĩ bấy giờ mới lên tiếng:

“Chúng ta ở chỗ này làm cho người chết ta sống cũng không có lợi gì. Ta đề nghị kêu Lãnh trang chủ giao bản đồ bảo tàng ra, sau đó chúng ta chia hai, mỗi bên giữ một nửa, chờ đến khi tìm ra biện pháp tốt nhất, khi đó sẽ đem hai nửa ráp lại rồi cùng nhau đi tìm bảo tàng. Các vị thấy thế nào?”

Một người do dự một lát rồi gật đầu, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba… Một lát, tất cả cơ hồ đều đồng ý với ý của Tiêu Công Vĩ. Hắn hài lòng gật đầu, rồi quay sang Lãnh Thương Hùng nói:

“Lãnh trang chủ, đến lúc ngươi nên giao ra bản đồ bảo tàng rồi”

Lãnh Thương Hùng cau mày:

“Nếu ta không giao ra thì sao? Đối với hắc đạo, ta không có lời nào để nói, nhưng những người tự xưng là bạch đạo thì sao?” Hắn cười lạnh quay sang nhìn nhóm người tự xưng là chính nghĩa. “Các ngươi cũng muốn cưỡng chiếm sao? Nếu chúng ta không nghe theo, các ngươi cũng sẽ đuổi cùng giết tận để đạt được mục đích sao?”

Nhóm bạch đạo xoay qua nhìn nhau, không nói lời nào. Một lát sau, Câu Hồn Kiếm Lã Tiểu Mật xinh đẹp bước ra, từ tốn chỉnh đốn trang phục, làm lễ rồi nói:

“Lãnh trang chủ, chúng ta đương nhiên không làm việc bá đạo, vô sỉ đó nhưng nếu vì hòa bình, an nguy của võ lâm đồng đạo thì chúng ta cũng chấp nhận gánh lấy danh tiếng xấu.” Nàng chớp chớp mắt lại nói. “Lãnh trang chủ cũng là người trong bạch đạo, hẳn là nên hợp tác cùng chúng ta mới đúng, ngàn vạn lần đừng vì tham lam mà làm sai a.”

Lãnh Thương Hùng buồn bã lắc đầu:

“Đây là bạch đạo sao? Cái gọi là bạch đạo chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông. Bạch đạo là có thể miệng nói nhân nghĩa, đường đường chính chính nhưng kỳ thực hành động không như lời nói sao?”

Hắn lại thở dài thật lớn.

“Thì ra chính tà cũng không có phân biệt gì nhiều, chẳng qua là một bên sẽ nói, một bên thì không, nhưng trên thực tế thì hành động lại hoàn toàn giống nhau.”

Rất nhiều người đỏ mặt, nhưng Lã Tiểu Mật thì không.

“Lãnh trang chủ, ta nghĩ ngươi cần chút thời gian để suy nghĩ, dù sao từ bỏ một bộ võ công tuyệt thế cũng không phải dễ dàng gì.” Nàng lại quay đầu nhìn Tiêu Công Vĩ tươi cười. “Có thể tránh động thủ thì xin hãy tránh cho, Tiêu đại hiệp chắc là không phản đối phải không?”

Tiêu Công Vĩ cả cười.

“Không thành vấn đề, ba nén nhang là đủ rồi chứ?”

“Đủ, đủ.” Lã Tiểu Mật cười duyên nói. “Xin mời Lãnh trang chủ đi vào trong hảo hảo suy nghĩ một chút đi. Có lẽ người nhà của ngươi sẽ góp ý cho ngươi có quyết định chính xác. Về phần Tiêu đại hiệp, chúng ta cùng ngồi nói chuyện phiếm đi, nghe nói năm ngoái Hồ khẩu…”

Lãnh Thương Hùng cùng thê tử, người nhà nhìn nhau cười khổ. Suy nghĩ? Đây chẳng qua là hoãn giao chiến thôi. Lãnh Thương Hùng ảm đạm xoay người đi về hướng phòng lớn, đám người nhà cũng vội đi theo.

Còn Thủy Tâm đâu? Bởi vì Mập Mập luôn than lạnh, nên nàng đang lo cho nó, nhưng lòng cũng âm thầm lo lắng không thôi. Tuy rằng nàng đã lấy đi bảo mã của Triển Ngạo Trúc, nhưng với khinh công của hắn thì với mười lăm dặm cũng sẽ không mất bao nhiêu thời gian để theo kịp. Hắn sẽ không đến? Đi lạc đường? Hay là đến lúc cuối mới chịu xuất hiện? Làm ơn, nàng không phải đùa. Chết tiệt, Cuồng Thư Sinh, hắn rốt cuộc muốn gì chứ?

Thủy Tâm đột nhiên nhìn hướng đại sảnh sửng sốt đến không nói nên lời, sau lại hướng phía cha nàng mà nói:

“Chờ một chút, cha, nhớ kỹ, người ngàn vạn lần không cần nói gì cả, hết thảy hãy giao cho ta. Nhớ kỹ nha, các ngươi bất luận thế nào cũng không được nói gì, một lời cũng không thể nói nha”.

Sau lại hướng Mập Mập nói:

“Tiểu tổ tông, lần này làm ơn hợp tác cùng nương một chút, sau khi xong chuyện, nương nhất định sẽ mua thật nhiều kẹo hồ lô cùng đồ chơi cho ngươi”

“Mua trống, mua thùng thùng.” Mập Mập mở to đôi mắt thông minh nhìn chằm chằm trong sảnh, tiểu tử này sẽ thừa cơ mà “trục lợi”.

“Được, thùng thùng thì thùng thùng.” Thủy Tâm nhẫn nại nói. “Nhưng ngươi phải hợp tác cùng với nương, nương gọi ngươi khóc, cho dù thế nào, ngươi cũng phải ráng nhỏ cho ta hai giọt nước mắt, hiểu không?”

Mập Mập bỗng dưng suy sụp hạ mặt, hai mắt đáng thương nhìn trong sảnh. Thủy Tâm thấp giọng la:

“Trước vô cùng hào hứng hò hét cha ngươi, chờ nương nói lúc đó ngươi hãy khóc nha, hiểu chưa?”

Mập Mập cười hì hì gật đầu, Thủy Tâm hít một hơi dài để trấn định tinh thần, trước khi đi ra phía trước còn quay lại dặn dò:

“Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được lên tiếng.”

Mọi người lòng tràn đầy hoang mang tiến vào đại sảnh, liền thấy ở đó đã xuất hiện thêm một thư sinh áo trắng đang khoanh tay đứng nhìn, bóng lưng cao to lộ ra một khí thế tao nhã nhưng cũng rất cuồng ngạo. Không biết thư sinh kia làm sao có thể tiến vào trong khi toàn trang đã được canh phòng nghiêm ngặt, cũng không biết trong hồ lô của Thủy Tâm có bán thuốc gì, nhưng vẫn làm theo lời dặn, không hề lên tiếng, chỉ im lặng nhìn xem Thủy Tâm sẽ làm gì.

Trong khi bọn họ chăm chú nhìn, chỉ thấy Thủy Tâm dè dặt, cẩn trọng đi đến trước mặt thư sinh, bọn họ có thể thấy được vẻ mặt của Thủy Tâm cảnh giác cùng khẩn trương.

Thủy Tâm nhẹ giọng:

“Phu quân… tướng công… người đến a.”

Mập Mập cũng phối hợp làm nũng hô một tiếng:

“Phụ thân.”

Triển Ngạo Trúc cũng không động đậy.

Thủy Tâm càng khẩn trương cười cười

“Này… ta biết ngươi rất tức giận, nhưng là ngươi… ách, có thể nghĩ giùm ta một chút thôi. Ta cuối cùng là không thể nhìn người Lãnh gia trang chịu khổ mà không để ý. Hơn nữa, phụ thân hiện tại cũng không còn giận ta, còn thương ta nữa, đúng không tiểu tử?”

Triển Ngạo Trúc cũng không động đậy.

Mập Mập tay nhỏ bé duỗi ra, chỉ vào Lãnh Thương Hùng, thông suốt phóng khoáng cười nói: “Phụ thân, ông ngoại có râu, ông ngoại có râu.”

“Mập Mập cũng thực thích ông ngoại.” Cảm xúc của Thủy Tâm dường như thả lỏng rất nhiều. “Mập Mập cũng không hi vọng ông ngoại gặp chuyện không may, đúng không? Cho nên tướng công, xin hãy nể tình mà giúp một tay.”

Tất cả đều đang tiến hành thuận lợi, đột nhiên lúc này Mập Mập lại phối hợp sai lầm, hắn duỗi hai tay, miệng lớn tiếng hô:

“Cha, ôm ôm, cha.”

Thủy Tâm theo bản năng bước lui về sau, miệng đồng thời kêu:

“Tiểu quỷ, còn chưa đến lúc đó a.”

Nàng nói xong liền quay sang nhìn mặt Triển Ngạo Trúc, dường như cùng lúc nàng lùi về sau, hắn liền thẳng đến ghế dựa ngăn trở nàng.

“Không, đừng nóng giận, đừng nóng giận, không phải không cho ngươi ôm, ta chỉ là… chỉ là sợ ngươi bế Mập Mập rời đây đi. Ta biết làm sao bây giờ?”

Mọi người tuy rằng không nhìn thấy gương mặt thư sinh đang đưa lưng về phía họ, nhưng theo khí lạnh tỏa ra từ người hắn cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt hiện giờ nhất định rất khó coi.

“Tướng công, đừng nóng giận, xin đừng tức giận a…” Thủy Tâm lo sợ không yên, bất lực cắn cắn môi dưới, thiếu chút nữa là cắn chảy máu. Cho đến khi Mập Mập kéo lỗ tai nàng, nàng mới “a” một tiếng, giơ Mập Mập trong tay lên.

“Tướng công, đừng nóng giận, ngươi sẽ dọa đến con.”

Mất bò mới lo làm chuồng, ngay lúc này Mập Mập lại rất phối hợp, gương mặt lập tức sụp xuống, vành mắt ửng hồng, còn sợ hãi thì thầm:

“Cha, Mập Mập sợ, Mập Mập sợ.”

Thủy Tâm lúc này mới thở ra một hơi, nhưng toàn thân cũng bị dọa thiếu chút nữa là tê liệt. Nàng không ngừng hít sâu, đồng thời cũng lén coi sắc mặt Triển Ngạo Trúc, một lúc sau mới dè dặt mở miệng:

“Tướng công, ngươi thực sự không muốn hỗ trợ sao?”

Triển Ngạo Trúc không có đáp lại.

Thủy Tâm thâm thở dài một hơi.

“Kia… Như vậy được không? Ta đem Mập Mập cho ngươi ôm, vậy còn ngươi… liền đem ngươi kia đem… ách…… cây quạt… ách… cho ta mượn dùng một chút có thể chứ?”

Đương nhiên vẫn không có kỳ tích xuất hiện nhưng Thủy Tâm đã có kế sách ứng phó.

“Ách, tướng công, ngươi không nói lời nào, ta coi như người đã đồng ý nha.”

Triển Ngạo Trúc vẫn như cũ bảo trì lặng im, mỗi người đều kỳ quái nhìn nàng.

“Được, Mập Mập đến cho cha ôm nha.” Nàng đem con đưa đến tay Triển Ngạo Trúc. “Còn có, nhớ đem cây quạt của cha đưa cho nương nha.”

Mập Mập một tay ôm cổ cha, hoang mang nhìn mẫu thân.

“Cây quạt?”

Thủy Tâm lại thầm than một tiếng.

“Lắc lắc, phụ thân lắc lắc a!”

Mập Mập “nga” một tiếng liền cúi xuống lục lọi trong lòng Triển Ngạo Trúc, thoáng chốc đã thấy cầm một cây quạt trắng toát trên tay. Thủy Tâm không dám nhìn sắc mặt Triển Ngạo Trúc, vội đoạt lấy cây quạt rồi chạy vội về hướng Lãnh Thương Hùng.

“Cha, không có việc gì, Lãnh gia trang không có việc gì rồi.”

“Ngươi đang nói cái gì nha?”

Chỉ thấy Thủy Tâm một bước cũng không ngừng, một đường nhắm thẳng phía ngoài chạy. “Đi theo ta. Cha. Ta chỉ muốn nói nói mấy câu, là được giải quyết chuyện này!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx