sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác Dương Phác Lang - Chương 07 phần 2

“Thủy Tâm, xem như ta cầu xin ngươi…”

“Được, được.” Thủy Tâm không tình nguyện hướng con đặc xá. “Đi chơi đi, tiểu tử.”

Thật nhanh! Hai cái tiểu tử kia nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.

“Di, thế nào lại nhanh vậy? Hai tên tiểu tử là bay sao?” Thủy Tâm không tự giác nói thầm, đồng thời khóe mắt lại liếc nhìn trượng phu lạnh lùng một cái, nàng lại nhịn không được đắc ý nói:

“Hiện tại con của ngươi đã hạ bùa chú, ta xem ngươi làm sao mà bỏ đi.”

Lạc Mộc Vân có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, đôi vợ chồng này thật khiến cho người ta không chịu nổi, một cái là tam bát hề hề, một cái là quỷ dị vô cùng, chỉ có con là vượt quá bình thường đáng yêu, hắn thật không biết nên như thế nào xử lý mới tốt? Hắn nhìn vợ chồng họ nhíu mày suy tư một lát, rồi sau đó đối Triển Ngạo Trúc mở miệng nói:

“Như vậy đi! Nếu Triển công tử không thích nhiều lời, vậy hãy nghe ta nói một câu, nếu các ngươi muốn ở lại Lạc phủ ta nhất định phải nói trước, tình cảnh Lạc phủ hiện nay không tốt lắm.” Hắn lại liếc Hoàng Bách Thụy một cái. “Cũng không cần biết nguyên nhân, nhưng ngày mai chúng ta sẽ có trận huyết chiến với Kình Thiên Bang, đây là một bang phái hắc đạo, ta tuy rằng mời rất nhiều người đến trợ giúp nhưng vẫn bị địch vây khốn, cho nên trận chiến ngày mai chỉ sợ…”

“Ta nhất định phải hỗ trợ.” Không đợi Lạc Mộc Vân nói xong, Thủy Tâm liền nghiêm túc hướng Triển Ngạo Trúc trịnh trọng tuyên bố: “Ngươi nếu giúp ta thì tốt, nếu không, tối nay ngươi mang Mập Mập rời đi trước, nếu sau một tháng mà ta chưa trở về, ngươi có thể tìm cho Mập Mập một nương khác tới chiếu cố hắn, ta sẽ không oán ngươi.”

Nghe vậy, Triển Ngạo Trúc lúc này mới chăm chú nhìn nàng một lát, sau đó lần đầu mở kim khẩu:

“Ta sẽ giúp ngươi.”

Cảm xúc vui vẻ, kinh hỉ lóe lên trong đáy mắt nàng, vẻ mặt tươi cười, xán lạn, nàng nhịn không được mở miệng hoan hô:

“Tốt qua, phu quân vạn tuế.”

Nàng lại chuyển hướng sang Lạc Mộc Vân.

“Lạc bá bá, nghe thấy chưa, tướng công của ta sẽ giúp ta cho nên các người không cần đuổi ta đi.”

Thật sự là không thể tưởng tượng! Ai cũng không dự đoán được kết quả của trận huyết chiến lại là như vậy.

Trời vừa mờ sáng, toàn bộ Lạc phủ đều trong tình trạng chiến tranh, trong vườn, trên giả sơn… khắp nơi đều bố trí mai phục mà ngay cả trên những vách tường cao ngất cũng được bố trí nhiều nỏ liên châu. Sáng sớm trước Lạc phủ cũng đã tụ tập rất đông người của Kình Thiên Bang mặc hạt y, vạt áo cùng tay áo đều thêu hai đường chỉ vàng và bạc.

Nhiều người tập trung tại một điểm vậy mà không thấy quan phủ ra mặt can thiệp. Nghe nói nhạc phụ của huyện thái gia mừng thọ cho nên phải tổ chức lễ, mà các chủ bộ, tuần kiểm cùng nha dịch… đều “vừa đúng lúc” có việc, vì thế không có ai rảnh mà đến đây xem xét sự tình. Đương nhiên đây chính là thành quả mà Quản Thiên Uy đã tốn không ít tiền bạc tạo nên.

Trong nội phủ có một tòa sân khấu kịch được dựng lên để mời gánh hát đến hát hí khúc mừng thọ lão phu nhân cách đây hai tháng, vốn tính giữ lại đến khi mừng thọ Lạc Mộc Vân lại dùng, không ngờ hôm nay lại có tác dụng làm vọng đài.

Tự mình phân công công việc cho đám thủ vệ vòng ngoài, Lạc Mộc Vân cùng Thượng Quan Phù Dung, Tư Mã Tồn Hiếu còn đứng trên vọng đại nhìn đám nhân mã tụ tập bên ngoài, mặt không khỏi đăm chiêu.

Thủy Tâm nắm tay Mập Mập đứng ở sân khấu kịch xem náo nhiệt, nàng biết Triển Ngạo Trúc sẽ không để cho hai mẹ con nàng gặp nguy hiểm, cho nên nàng rất thoải mái. Nhưng Lạc Trân Trân ở bên cạnh thì không biết được nàng có cái “núi to” để dựa vào, cho nên…

“Thủy Tâm, ta thực không hiểu, thời khắc nguy hiểm như vậy, vì sao… vì sao Triển công tử muốn dẫn Mập Mập lưu lại đây?” Lạc Trân Trân lo lắng lo âu nói.

“Ngươi yên tâm.” Thủy Tâm vẻ mặt cười hì hì. “Phu quân sẽ giải quyết hết thảy.”

Lạc Trân Trân đành thở dài bất đắc dĩ rồi nhìn về phía trước, liền thấy Triển Ngạo Trúc đang khoanh tay đứng trước sân khấu kịch, thậm chí còn đứng trước cả Lạc Mộc Vân. Nàng thập phần kinh ngạc phát hiện, thư sinh yếu đuối này thế nhưng lại không sợ trận thế, hắn một mình đứng lẳng lặng ở phía trước, thân ảnh to cao phát ra hơi thở lạnh lùng.

Lạc Mộc Vân, Tư Mã Tồn Hiếu cùng Thượng Quan Phù Dung đương nhiên cũng phát hiện chỗ này quỷ dị này, bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, trong lòng đồng thời hiểu được, nếu không có sai, vị Triển công tử này chỉ sợ cũng là giang hồ đồng đạo.

Đám đông tụ tập trước Lạc phủ đột nhiên tách ra làm hai, tạo thành môt con đường ở giữa, trên đó có mấy người đang đi về phía cửa lớn của Lạc phủ, mà người dẫn đầu chính là Quản Thiên Uy, bang chủ Kình Thiên Bang. Hắn đến cách cửa phủ mười thước liền dừng lại, hai mắt nhìn Triển Ngạo Trúc một hồi lâu sau mới quay sang Lạc Mộc Vân:

“Lạc đại hiệp, câu trả lời của ngươi là thế nào? Chiến đấu hay giao người, sinh hay tử?”

Lạc Mộc Vân không chút do dự trả lời:

“Vì nghĩa có gì mà e ngại? Lạc Mộc Vân không phải là người sợ chết!”

Quản Thiên Uy tiếc hận dường như lắc đầu.

“Lạc đại hiệp, ngươi nên biết, trận đánh này kết quả thế nào, tội gì phải vì nghĩa khí mà hy sinh, huống chi còn làm nhiều người vô tội chết theo.”

“Một người nếu là ngay cả nhân nghĩa cũng không cố, sẽ không có thể xưng là người!” Lạc Mộc Vân nghĩa chính từ nghiêm nói.

“Người nếu đã chết thì cái gì cũng không còn, còn nói gì đến nhân nghĩa, đạo đức?” Quản Thiên Uy trào phúng đáp. “Cùng Diêm Vương bàn sao?”

Lạc Mộc Vân sắc mặt trầm xuống.

“Không cần nhiều lời, ngươi muốn như thế nào!”

Quản Thiên Uy lại lắc đầu:

“Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, tất cả đều là do ngươi tự tìm. Còn nữa, đừng quên có nhiều người vô tội bị chết theo đều là do ngươi làm hại.”

Vừa nói, Quản Thiên Uy vừa thong thả quay người đi về phía các đệ tử trong bang, vừa đến nơi liền la to:

“Lạc Mộc Vân, người thực sự không hối hận?”

Ngay khi Quản Thiên Uy đang tức giận la lớn, Lạc Mộc Vân đang muốn cự lại thì…

“Ta nói nha tướng công, nếu đem bắt cái tên lớn tiếng mạnh miệng lại không lương tâm kia đến đây, có phải trận chiến này liền sẽ kết thúc?”

Tiếng nói mềm mỏng còn chưa dứt, ngay khi cả hai bên còn đang băn khoăn khôg biết ai có được năng lực này, cũng còn chưa biết phản ứng thế nào thì chỉ thấy một bóng trắng lóe lên. Quản Thiên Uy lập tức cảnh giác giơ song chưởng lên phòng thủ đồng thời nhanh chóng phi thân lùi về sau, mà hai thủ vệ bên cạnh liền nhanh như chớp đánh vào bóng trắng đang lao đến.

Đáng tiếc đã không còn kịp rồi!

Khói trắng chợt biến mất, song chưởng của hai kẻ hộ vệ thiếu chút nữa thì đánh trúng lẫn nhau. Đồng dạng, Quản Thiên Uy cũng không thấy ảnh tích của đối phương, theo bản năng, hắn liền tự bảo hộ mình nhưng cũng ngay thời khắc đó hắn chợt thấy sau gáy căng thẳng, tiếp theo thì thấy thân hình bị nhấc bổng lên, chớp mắt đã tới trên vọng đài của Lạc phủ. Quản Thiên Uy vừa thấy sau gáy buông lỏng thì thân hình liền thẳng tắp rơi xuống, hắn đang định đề khí thì một cỗ kình phong đã đánh vào huyệt đạo của hắn. Kết quả hắn rơi mạnh xuống vọng đài, làm bốc lên một mảng tro bụi thật lớn.

Hết thảy liền trong khoảnh khắc đã xong!

Mặc kệ là bên trong hay bên ngoài Lạc phủ, đều đồng dạng tĩnh mịch, cả hai bên đều nhất thời bị đông cứng, thất thần, không ai dám tin vào mắt mình mà hoài nghi việc vừa xảy ra trước mắt có phải là thật?

Bỗng dưng…

“Phụ thân, bay bay, bay bay, Mập Mập cũng muốn bay bay!”

“Tiểu tử, ngươi câm miệng cho ta, mới một ngày không phi, ngươi liền quỷ kêu cái không ngừng, cẩn thận ta đánh cái mông của ngươi nha.”

Lúc này, Lạc Trân Trân rốt cục biết cái gì là bay bay!

Trận này thực sự là mạc danh kỳ diệu a!

Không, kỳ thực không thể gọi là trận bởi vì chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Lạc Mộc Vân thì thắng mà không cần phí chút sức, còn Quản Thiên Uy thì uất ức không thôi. Dốc toàn bộ lực lượng, đem đại quân đến áp đảo, thanh thế hùng tráng, thái độ dũng mãnh, hung hãn thế mà đáng tiếc còn chưa đánh cái nào, bản thân đã bị bắt. Nhân vật chính bị bắt, trận này còn đánh thế nào được?

Ngay tại thời điểm mọi người đều chăm chú nhìn, lại có mấy trăm thủ hạ vây quanh bảo vệ mà bản thân còn là cao thủ số một, số hai của võ lâm thế nhưng… kết quả trong chớp mắt liền thay đổi. Không cần nói ra sẽ không có ai tin mà ngay cả hắn tới giờ cũng không hiểu được là vì sao?

Nhưng uất ức là uất ức, mất mặt là mất mặt, giữ được mạng vẫn là quan trọng nhất, giữ lại rừng xanh lo gì không có củi đốt, hắn là vẫn nên trở về cố gắng sức lực biết đâu có thể sinh được một nhi tử, nếu không thì hắn vẫn còn một nữ nhi, đành phải tìm người đến ở rể vậy. Vì thế sau khi đáp ứng sẽ không tìm Hoàng Bách Thụy gây phiền toái, Quản Thiên Uy liền xanh xám mặt mày mà rời đi.

Hai canh giờ sau, Lạc phủ liền bắt đầu gỡ bỏ các bẫy mai phục, liên châu nỏ, đồng thời cũng phái người triệu tập các hạ nhân đã được đưa ra ngoài trở về.

Sau khi phân phó mọi việc ổn thỏa, Lạc Mộc Vân liền không nghỉ ngơi mà đi về phía tây hậu viện, bên cạnh còn có những người khác. Vừa đến tây viện đã thấy thủy Tâm mang theo gói đồ đang đi tới, theo sau nàng còn có trượng phu cùng con trai.

“A! Lạc bá bá, vừa khéo, ta đang muốn tìm người nói lời từ biệt!”

“Thế nào hiện tại sẽ rời đi? Vì sao không ở lại vài ngày?” Lạc Mộc Vân kinh ngạc hỏi.

Thủy Tâm lấy ánh mắt ngắm ngắm Triển Ngạo Trúc.

“Hắn không chịu ở lại, hắn rất kỳ quái, ta cũng không có biện pháp.”

“Này…” Lạc Mộc Vân chần chờ. “Triển công tử giúp Lạc gia một việc lớm, không cho chúng ta cơ hội…”

“Lạc bá bá không cần nói vậy, người cũng là bằng hữu của cha ta, chúng ta giúp người là việc đương nhiên, huống chi…” Thủy Tâm cười ha ha. “đây là việc hiệp nữ phải làm a.”

Lạc Trân Trân phốc xích bật cười.

“Ngươi làm cái gì a, hiệp nữ? Nếu chúng ta không nhìn lầm, hình như là tướng công ngươi làm a!”

“Này là ngươi sai nha.” Thủy Tâm ưỡn ngực cãi lại. “Ngươi nghĩ coi là ai mời hắn hỗ trợ, là ai không cho hắn rời đi?”

“Như thế.” Lạc Trân Trân không thể không thừa nhận.

“Đã nói rồi!” Thủy Tâm càng đắc ý. “Không có ta ở chỗ này, hắn làm sao đến đây. Điểm này ngươi hẳn phải rõ ràng a.”

Lạc Mộc Vân nhìn bộ mặt lạnh lùng của Triển Ngạo Trúc muốn nói gì đó rồi lại thôi, bởi vì hắn biết cũng sẽ không được đáp lại. Do dự hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng mở miệng:

“Được rồi, vậy ngươi đáp ứng ta, có rảnh thì hãy đến đây chơi, Lạc bá bá luôn luôn nghênh đón ngươi.”

“Không thành vấn đề.” Thủy Tâm sảng khoái nhận lời.

“Các ngươi muốn trực tiếp về nhà sao?” Lạc Trân Trân hỏi.

Thủy Tâm hai tròng mắt đột nhiên sáng ngời, hưng phấn vừa vui sướng nở nụ cười:

“Có lẽ là ta lải nhải nhiều lắm, hắn không chịu nổi, cho nên, hắn muốn dẫn ta đi dạo chơi trước.”

“Vậy Lạc bá bá đưa ngươi hai con ngựa, không cần phải đi bộ.”

“Không cần, chúng ta có rồi!”

“Có?” Lạc Trân Trân kinh ngạc hỏi. “Nhưng là không thấy được các ngươi có mang ngựa đi theo đến a?”

Thủy Tâm ngượng ngùng lắc lắc đầu:

“Ta vốn là cưỡi ngựa đi du ngoạn nhưng vì muốn vào Lạc phủ làm tỳ nữ cho nên không thể mang theo bên người, các ngươi đã thấy tỳ nữ nào cưỡi ngựa chưa? Chắc là không có đi, cho nên ta đã gửi nó ở trại nuôi ngựa ngoài thành, dùng lương tháng để trả công nuôi dưỡng nó a.”

Nàng đột nhiên thở dài một hơi.

“Nói đến thật đáng thương, ta vốn tưởng kiếm ít tiền sau đó lại ra đi, không ngờ là phí nuôi ngựa lại nhiều đến vậy, vì vậy ta để dành không được bao nhiêu tiền lại không dám đem nó đi bán, bởi vì…” Nàng ném cho Triển Ngạo Trúc một cái liếc mắt. “đó là ngựa bảo bối của hắn, trong cảm nhận của hắn nó so với ta còn quan trọng hơn.”

Nàng lại thở dài.

“Thực bi ai, giống như ở trong mắt hắn, ta xếp hàng cuối cùng. Không… không, chỉ sợ là cũng không có cơ hội được xếp hàng. Ta a, là ngẫu nhiên hắn mới nghĩ tới. Bình thường hắn căn bản không xem ta tồn tại, không cùng ta nói chuyện, cũng không chịu mang ta bay bay, xuất môn đi dạo cũng không chịu.” Nàng lại tiếp tục ca thán. “Các ngươi không biết ta đáng thương thế nào, có đôi khi cha con bọn họ ăn ý với nhau, căn bản sẽ không…”

Ai! Lại tới nữa!

“Ngừng!” Lạc Trân Trân lại một lần nữa không chịu nổi kêu to. “Thủy Tâm a! Ngươi không phiền, chúng ta đều phiền a!”

“Ta làm sao vậy?” Thủy Tâm vô tội nháy mắt. “Ta nói sai cái gì sao?”

Lạc Mộc Vân cố nén cười.

“Không có gì, thật sự là… Khụ khụ…… Không có gì, không có gì.”

“Nga! Chúng ta đây cũng nên đi.” Thủy Tâm làm ra vẻ phải đi.

“Đợi chút!”

Thủy Tâm lấy hỏi ánh mắt nhìn Lạc Mộc Vân.

“Có thể hay không…” Lạc Mộc Vân liếc Triển Ngạo Trúc liếc mắt một cái. “Có thể hay không nói cho chúng ta biết Triển công tử vị cao nhân nào trong chốn giang hồ?”

Thủy Tâm ngẩn người.

“Thế nào? Ta không nhắc đến với các ngươi sao?”

Toàn bộ mọi người toàn cùng nhau mãnh lắc đầu.

“Nga!” Thủy Tâm nói, lập tức mở miệng thì thầm: “Ngọc cũng không phải ngọc, giống như trúc lại phi trúc, giống như tâm lại phi tâm, giống như ta lại phi ta.” Niệm xong, Thủy Tâm yên lặng chờ một tiếng kinh hô của bọn họ.

Kết quả, cái gì cũng không có, mọi người đều mờ mịt hai mặt nhìn nhau.

“Nha?” Thủy Tâm ngược lại kinh hô một tiếng. “Các ngươi chưa từng nghe qua?”

Mọi người lại là một lắc đầu mãnh liệt.

Thủy Tâm không khỏi đại nhăn này mi:

“Làm sao có thể chưa từng nghe qua? Kỳ quái, hẳn là nghe qua a! Hắn như vậy nổi danh, làm sao có thể…”

Nàng đột nhiên dừng lại, chợt “A?” một tiếng.

“Ta hiểu được!”

Nàng liền đảo qua đảo lại mấy cái trên người Triển Ngạo Trúc lấy ra một cây quạt, đem mặt có lục trúc giơ trước mặt bọn họ.

“Các ngươi đã từng nghe qua?”

Mọi người lại lắc đầu.

Thủy Tâm cười tủm tỉm đem mặt kia của cây quạt xoay lại:

“Vậy cái này chắc đã nghe qua?”

Duy ngã độc tôn…

Triển Ngạo Trúc!?

Cuồng Thư Sinh!?

Vài tiếng thở gấp lại kèm vài tiếng kêu rên, có một số người lại vì kinh ngạc đến mức làm rơi cả đao kiếm trong tay.

Thủy Tâm mỉm cười vuốt cằm.

“Ta chỉ biết các ngươi nhất định nghe qua tên này.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx