Ác Linh Quốc Gia 2Quyển 1 - Chương 40: Thiếu nữ
Trài qua vài ngày nắng đẹp ban đầu, sau đó thành phố Phong Hướng lại chìm trong tình trạng mưa rơi xối xả khắp nơi.
Trương Bá Nhân là một con chó độc thân có điều kiện cực tốt, lúc này đang một mình vừa nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, vừa ngồi trước máy tính tìm kiếm những người khác phái cũng đang phải bó gối ở nhà một cách nhàm chán như hắn.
Có điều đáng thừa nhận chính là, trong thời đại đủ các loại phần mềm trò chuyện qua mạng xuất hiện dày đặc, vả lại còn rất thịnh hành như bây giờ, muốn tìm một người khác phái để nói chuyện phiếm thật sự là chuyện quá dễ dàng.
Nhưng cũng do quá đơn giàn, hay bởi vì có quá nhiều đàn ông có nhu cầu đặc biệt, cho nên rơi vào thế tiến công điên cuồng như thể sói nhiều thịt ít, người có thể ăn được thịt thật sự có thể dùng cụm từ ít đến đáng thương để hình dung.
Dù sao đi nữa thì ngoại trừ một số rất ít phụ nữ rãnh rỗi không có việc gì làm, thích tìm kiếm hay tự mình thể nghiệm qua cảm giác kích thích, hoặc tâm tình trong lòng siêu cấp không tốt, thì sẽ chọn cách thức rẻ mạt nhất chính là hẹn gặp mặt bên ngoài cùng người đàn ông xa lạ, một phần lớn phụ nữ đều có thể lấy một cách thức bình thường và đặc biệt để tiến tới.
Cho nên ở cái nơi mà phần mềm hẹn hò giữa hai người xa lạ thịnh hành qua rồi, vẫn còn muốn giống như trước kia, nói hẹn là có thể hẹn được, như vậy thì thiếu chút nữa không khác gì đang chơi xổ số.
Cha của Trương Bá Nhân rất có tiền, nghề nghiệp của hắn chính là hai chữ: tiêu tiền.
Một thân một mình ở trong một căn phòng lớn rộng hơn 100 met vuông, phần lớn thời gian mỗi ngày đều là ở nhà chơi game, hoặc là đi tìm mấy người bạn xấu bụng ham ăn tục uống cắm tại quán bar, hoặc là lượn lờ vòng quanh các hộp đêm.
Nhưng vì thời gian gần đây mưa cứ rơi xối xả không ngừng, thế cho nên phần lớn địa điểm ăn chơi đều ngừng kinh doanh, mấy người bạn bè kia của hắn đều không bước chân ra khỏi cửa, sợ bị nước mưa bên ngoài dìm chết.
Thế cho nên trong lúc hắn đang chơi trò chơi cực kỳ vô vị, lại vừa không muốn đi ra ngoài, Trương Bá Nhân dự định dùng thử phần mềm hẹn hò xem thế nào, không chừng lại có cuộc vui ngoài ý muốn.
Thế nhưng sau khi đánh một vòng chào hỏi, đa phần hoặc là sẽ không phản ứng lại, hoặc là buôn bán những đoạn video ngắn bất hợp pháp, hoặc là trực tiếp ra cho anh cái giá.
Mặc dù hắn không thiếu tiền, thế nhưng chuyện như thế này một khi đã dính đến tiền bạc rồi, thì nhiều hay ít gì cũng có phần ghê tởm.
"Em gái đang không bận rộn gì chứ? Anh lái xe đưa em đi xem phim nhé?"
Trương Bá Nhân mở ra tài khoản của một em gái nhìn qua có vẻ không tệ, sau đó gửi qua cho đối phương một tin nhắn.
Tiếp theo lại liên tục gửi qua vài tấm ảnh mà hắn tự chụp, cùng với phòng ở nhà hắn, còn có xe của hắn.
Đây cũng là lời dạo đầu mà hắn thường dùng, đơn giản không lỗ mãng, nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
Dù sao thì nếu như muốn hẹn hò nữ sinh ra bên ngoài, cũng không có được mấy người bằng lòng dính câu hẹn hò ngay, tất cả đều hy vọng có thể qua lại thân thiết với một anh chàng nào đó đẹp trai giàu có, sau đó hai bên va chạm vào nhau, bắt đầu nảy sinh ra tình ý nhàn nhạt.
Mặc dù cái ý nghĩ này dưới mắt Trương Bá Nhân rất buồn cười, thế nhưng có rất nhiều thiếu nữ vẫn nguyện ý nghĩ như vậy, cho nên tự nhiên hắn cũng phải theo cái bí kíp này để tiến tới.
Bởi vì thời gian khi anh trò chuyện với bọn họ, không biết đang có bao nhiêu đàn ông cũng đang cùng trò chuyện với họ.
Cái này cũng giống như buôn bán tiêu thụ đồ vật vậy, khách hàng trưng cầu ý kiến trước mặt anh, tất nhiên cũng đang tham khảo ý kiến từ những đơn vị khác, cho nên anh nhất định phải khai thác ưu thế của anh dùng đến mức triệt để nhất, phô bày ra phương thức hữu hiệu nhất.
Nếu không thì, một khi anh chậm chạm rề rà, trong một cái phông nền thú vị khác ở nơi nào đó, không chừng người ta đã bị người khác hẹn đi mất.
"Tôi với anh có quan hệ gì hay sao, anh gửi ảnh chụp cho tôi để làm gì? Cảm giác dáng dấp mình rất đẹp trai? Vậy thì tại sao không đi làm minh tinh đi. Còn muốn lái xe đưa tôi đi xem phim, mưa lớn như vậy, không ra xe chẳng lẽ còn bung dù đi bộ đến đó sao, đầu anh không có bệnh gì đấy chứ?"
Đối phương đáp trả lại rất nhanh, Trương Bá Nhân vốn tưởng rằng là có dịp làm trò, kết quả sau khi nhìn thấy thì suýt nữa hắn đã tức giận đến mức thổ huyết, hắn tức khắc mắng đối phương một trận, sau đó trực tiếp đóng màn hình đi.
"Chết tiệt, bây giờ thật đúng là thể loại não tàn gì cũng có."
Trương Bá Nhân cầm điện thoại di động ném trên mặt giường, lúc này cũng vứt bỏ luôn ý định muốn hẹn hò.
Hắn đứng dậy từ trên giường, sau đó đi đến trước cửa sổ, dự định quan sát xem mưa bên ngoài có phải đã ngớt đi một chút rồi hay không.
Kết quả vừa nhìn ra ngoài, mưa bên ngoài không có dấu hiệu nhẹ hơn đi một chút nào.
"Thật sự là khí trời không tốt thì tâm tình cũng không tốt theo."
Trương Bá Nhân lại cầm điện thoại di động lên khỏi mặt nệm, sau đó lần lượt gọi điện thoại qua cho mấy người bạn kia của hắn, muốn hẹn bọn họ đến nhà mình chơi bài.
Bên này hắn vừa mới cúp điện thoại, chuông cửa trong nhà lại đột nhiên vang lên.
"Không phải đến nhanh như vậy đấy chứ?"
Trương Bá Nhân bước nhanh rồi chạy đến cạnh cửa, kết quả sau khi hắn mở cửa ra thì lại nhìn thấy một thiếu nữ toàn thân ướt dầm dề đứng ngoài cửa.
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ này tối đa cũng chỉ vào khoàng hai mươi tuổi, ngũ quan tinh tế, nhưng mà trạng phục mặc trên người rất kỳ quái, là một chiếc váy dài màu đỏ sậm. Chân váy rất lớn, hầu như hoàn toàn che phủ trên bắp chân của thiếu nữ.
"Cô tìm ai?"
Thiếu nữ không chú ý đến Trương Bá Nhân, sau đó lại đi thẳng vào trong nhà, điều này cũng khiến cho Trương Bá Nhân có chút không hiểu làm sao. Bất quá hắn chỉ đảo mắt rồi cũng không nói thêm gì, vội vàng đóng cừa phòng lại.
Hắn đang lo lắng hẹn không được người đến nhà, kết quả không nghĩ đến lại có mỹ vị này đưa đến tận cửa.
Thấy toàn thân thiếu nữ đều bị ướt đẫm nước mưa, lúc này Trương Bá Nhân vội vàng quan tâm nói:
"Em đi tắm đi, trong phòng vệ sinh thứ gì cũng có, đừng để cả người ướt đẫm như vậy. Nếu không ngại thì em cứ mặc áo ngủ của anh trước đi, đều là mới mua vẫn chưa mặc qua lần nào."
Thiếu nữ gật đầu một cái, sau đó lại đi thẳng vào trong phòng vệ sinh, Trương Bá Nhân thấy vậy thì trong lòng càng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng chạy vào trong phòng ngủ, đi lấy áo ngủ mang ra cho thiếu nữ.
Không lâu sau đó, thiếu nữ lại đi ra từ trong phòng vệ sinh, nhưng mà lại không khoác áo choàng tắm quanh người, vẫn chỉ là một bộ váy dài màu đỏ sậm như trước.
"Đồ của em đều ướt hết rồi, em không thay đồ đi sẽ rất dễ bị cảm cúm, anh mang áo ngủ đến cho em đây."
Trương Bá Nhân thử cầm quần áo đưa đến, thế nhưng thiếu nữ lại không nhận lấy, xem dáng vẻ giống như là không muốn thay đồ ra.
Trương Bá Nhân sau khi thuyết phục thiếu nữ vài lần mà không có kết quả, hắn sợ làm đối phương cảm thấy phiền phức mà rời đi, cho nên cũng không dám nói thêm câu nào nữa, buộc lòng phải thay đổi một đề tài khác hỏi:
"Em tên là gì?"
"Tiểu Như."
Thiếu nữ nhàn nhạt trả lời lại một câu.
"Thật đúng là một cáu tên dễ nghe, anh tên là Trương Bá Nhân, là con trai của người sáng lập tập đoàn Trương Huy."
Trương Bá Nhân vội vàng phô bày ra cái mác thân phận phú nhị đại của mình ra, thế nhưng khi thiếu nữ nghe xong thì lại hoàn toàn không chút cảm giác gì.
Đồng thời sau đó bất kể hắn có nói thêm điều gì, từ đầu đến cuối đối phương đều cúi đầu xuống không nói gì, giống như là đột nhiên trở thành một người câm điếc, điều này cũng khiến cho Trương Bá Nhân rất bất đắc dĩ.
Nếu như xua đuổi đối phương ra khỏi cửa thì hắn đã lãng phí một cơ hội tuyệt hảo, không đuổi ra khỏi cửa, đối phương lại thích giống như là chỉ bước vào nhà hắn ngồi lại một chút.
Trương Bá Nhân chăm chú quan sát thiếu nữ một chút, hắn phát hiện dáng vẻ thiếu nữ thật sự rất thanh thuần, giống như là một em gái học sinh trong sân trường vẫn chưa qua tay một đối tượng nào.
Trong lòng hắn đặc biệt động tâm, cho nên cũng không nóng nảy muốn một hơi ăn sạch cả đối phương, lúc này hắn cầm cái ipad của mình đến, tùy tiện mở một bộ phim tình cảm tương đối lãng mạn.
Thiếu nữ cúi đầu, cũng không biết là đang xem phim hay là đang suy nghĩ chuyện gì.
Hại người cứ ngồi như vậy khoảng chừng mười phút, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
"Em ngồi lại đây trước một chút, có lẽ là bạn của anh đến rồi."
Trương Bá Nhân quay về phía thiếu nữ nói một câu, lại vội vàng đi đến cạnh cửa, vừa mở cửa ra nhìn, quả nhiên là một người bạn của hắn.
"Anh đến cũng rất nhanh, vừa rồi tôi quên nói cho các anh biết, không cho các anh đến đây là được rồi."
Người ngoài cửa vừa nghe, nhất thời có chút hoài nghi nói:
"Không cho bọn này tới? Vừa rồi không phải luôn miệng nói là đang nhàm chán đến muốn chết hay sao, có phải bây giờ lại hẹn được ai đến rồi hay không, ở trong đó sao? Mau để tôi vào nhìn một chút!"
Đang khi nói chuyện, người này đã đẩy Trương Bá Nhân đang ngắn trước cửa, đi thẳng vào phòng khách.
@by txiuqw4