Ác Linh Quốc Gia 2Quyển 1 - Chương 46: Ngớ ngẩn*
*Nguyên văn: 懵逼 ( ‘měng bī’) = bày tỏ sửng sốt, trợn tròn mắt. Dùng cho việc không biết làm sao bây giờ, sững sờ ngây ngẩn cả người.
______
Rồi không nói lại cho Tăng Vũ biết, Hạ Thiên Kỳ lập tức rời khỏi thành phố Phong Hướng, sau vài lần thuấn di loanh quanh nơi này, hắn đã tiến vào phạm vi của quảng trường Long Đằng.
Bây giờ quảng trường Long Đằng và quảng trường Quang Ảnh đã rất đáng mặt là người trong một nhà, hai ngày trước Trần Sinh có nói cho hắn biết gã đã thu được quyền quản lý quảng trường Long Đằng.
Vốn tưởng rằng Hạ Thiên Kỳ sẽ hành động giống như khi đối phó với Lữ Bân, tức là giết chết Tăng Vũ, thế nhưng không biết vì sao lại không làm như vậy, cho nên gã cũng chỉ có thể nuốt cả quảng trường Long Đằng trước.
Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, thế nhưng hắn lại không dám đi chất vấn Hạ Thiên Kỳ lý do vì sao, nếu không thì ngộ nhỡ hắn làm cho Hạ Thiên Kỳ thật sự cảm thấy phiền phức, ra tay giết chết hắn, mặc dù không thể so với việc đơn giản như bóp chết một con kiến, nhưng chắc chắn sẽ không lãng phí chút hơi sức nào.
Nên gã dự định làm tốt hành động lấy lòng Hạ Thiên Kỳ, cho hắn biết bản thân mặc dù rất kém cỏi về mặt thực lực, thế nhưng năng lực thì vẫn phải có, cho nên đối xử với những quản lý cấp cao dưới trướng có thể nói là yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc.
Cũng giống như trước kia, không có chuyện cả một đám người đi cường thủ hào đoạt trong thực tế, đủ các loại tình huống làm ra vẻ ta đây, vừa qua gần như đã không còn thấy nữa.
Ngay cả gã trong thời gian này luôn luôn túc trực trong bộ chỉ huy, không dám hành động tùy tiện như trước kia nữa, hoàng đế đức cao vọng trọng gì thì gã cũng tự nhủ nên quên đi cho rồi.
***
Tiến vào phạm vi của quảng trường Long Đằng rồi, Hạ Thiên Kỳ gần như không dừng lại một giây nào, vẫn thuấn di liên tục cho đến khi hắn quay trở lại chỗ ở của mình ở quảng trường Quang Ảnh.
Di chuyển liên tục qua ba khu vực, cho dù có là Hạ Thiên Kỳ cũng có vẻ có chút mệt mỏi, dù sao phạm vi thuấn di cũng có hạn, đó là cần phải có quỷ khí xem như là thứ chống đỡ, qua hai mươi mấy lần thuấn di mới có thể rời khỏi phạm vi của một thành phố, cho nên chờ khi hắn quay trở lại biệt thự, cả thân thể đã có chút như đi trên mây.
"Chủ nhân."
Bên này hắn vừa mới bước chân vào, hơn hai mươi mốt thiếu nữ làm dáng vừa đồng loạt cúi chào hắn vừa kêu.
Hạ Thiên Kỳ cau mày, sau đó khoát tay một cái về phía những thiếu nữ kia rồi nói:
"Từ giờ trở đi các cô được tự do, tôi sẽ căn dặn người phía dưới đưa các cô về nhà."
Vốn tưởng rằng nghe được tin này rồi thì các thiếu nữ sẽ rất vui vẻ, dù sao thì ngay từ ban đầu bọn họ đều đám tay chân của Trần Sinh cưỡng ép bắt đến nơi này.
Thế nhưng khiến cho hắn thấy ngoài ý muốn chính là các thiếu nữ nghe xong lại biểu hiện rất hoảng hốt, giống như không đồng ý rời khỏi nơi này vậy.
"Các cô đang sợ đám người Trần Sinh sẽ tìm đến tận nhà các cô rầy ra sao? Hay đã thích ứng với nơi này rồi, nên không muốn rời đi?"
"Chủ nhân... Chúng tôi không muốn đi."
Một thiếu nữ đột nhiên nói với giọng rất sợ hãi.
"Đã vậy thì tùy các cô."
Nếu như các thiếu nữ đã không muốn đi, thì tự nhiên Hạ Thiên Kỳ cũng lười đuổi bọn họ đi, dù sao đi nữa thì cũng không một ai lại phản cảm khi được một đám mỹ nữ vây quanh cả.
Quay trở lại trong căn biệt thự quạnh quẽ này, Hạ Thiên Kỳ lại gửi tin nhắn cho Trần Sinh, muốn đề nghị gã ta lập tức đến chỗ hắn.
Khoảng 10 phút trôi qua, Trần Sinh đã chạy đến có vẻ lo lắng.
"Giám đốc Hạ."
Trần Sinh vốn định dùng danh xưng Hạ lão đại để gọi Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ từ chối, bây giờ gã ta cũng không dám gọi Hạ lão đệ gì gì nữa, nên cũng chỉ biết lấy chức vị làm danh xưng.
Sau khi Trần Sinh đi vào thì lập tức đến trước mặt Hạ Thiên Kỳ đang ngồi trên ghế salon hút thuốc kêu lên một tiếng rất cung kính.
Hạ Thiên Kỳ cũng không có ý để cho gã ngồi xuống, mà hỏi thẳng:
"Tình hình cụ thể là ở quảng trường Thanh Hải bên kia là như thế nào?""
"Quảng trường Thanh Hải là một khu vực rộng lớn, do hai anh em ruột Phương Sơn, Phương Lâm quản lý. Bên dưới tổng cộng có tám thành phố, diện tích của mỗi thành phố đều không thua gì Phong Thành của chúng ta ở nơi này."
"Hai người kia đều là cấp giám đốc sao?"
"Đúng vậy, cả hai người đều là giám đốc, chỉ có điều Phương Lâm chỉ vừa mới được thăng chức lên gần đây.
Mà quảng trường Hồng Sơn ở bên cạnh kia mặc dù là không thể so bì với quảng trường Thanh Hải, nhưng số lượng đô thị trong khu vực cũng không ít, có chừng tám thành phố.
Hai thế lực này giống như là hai cạnh xéo của một hình tam giác vậy, về phần trung tâm nằm trong khu vực của bọn họ thì lại tồn tại mấy khu vực không người, nên hai người bọn họ cũng thuận tiện lấy nơi này xem như là đường biên giới.
Nơi nghĩa trang quỷ vương xuất hiện chính là trên đường biên giới này."
"Anh hiểu biết được bao nhiêu về nghĩa trang quỷ vương?"
"Mức độ hiểu rõ không phải là quá nhiều, nhưng mà có nghe nói qua một chút.
Cấp quỷ vương có quỷ vực hay hoặc là pháp vực đều đều có thể bảo lưu lại vĩnh cửu, giống như một không gian ổn định không thay đổi vậy. Hơn nữa, còn có thể che đậy hoặc thả một người ra để tiến hành thay đổi vị trí.
Cho nên dù cho quỷ vực có bị rạn nứt, quỷ vương đã thả ra nó có chết đi, thì quỷ vực vẫn tiếp tục tồn tại, nhưng mà không có cách nào được phục hồi, luôn luôn dạo chơi khắp thế gian.
Mà quỷ vực lại là lá chắn phòng ngự mạnh nhất của mỗi quỷ vương, nếu như ngay cả quỷ vực cũng bị phá ra như vậy thì khả năng bị giết chết hoặc là bị phong ấn là đặc biệt cao.
Bởi vì khả năng tái sinh của quỷ vương đặc biệt kinh khủng, cho nên gần như rất khó bị giết chết, phần lớn đều là bị phá vỡ phong ấn.
Cũng chính vì như thế này, cho nên mỗi khi có hiện tượng quỷ vực bị tàn phá này xuất hiện, thì bên trong rất có thể có tàn chi của quỷ vương, đương nhiên là còn có thể có một số đồ vật như pháp khí mà các giám đốc cấp cao sử dụng.
Những thứ này đối với những người có thuật pháp kia mà nói, chúng là những thứ có sức hấp dẫn rất lớn."
"Tính mạo hiểm thế nào?"
"Chỉ có thể nói là không thấp, bởi vì trong quỷ vực rất có thể còn sót lại quỷ chú. Hơn nữa quy luật trong quỷ vực đều là do chủ nhân cũ chế định, sau khi chúng ta tiến vào thì rất có khả năng sức mạnh thật sự bị giảm bớt đi, hoặc là bị đông lại. Cụ thể thế nào thì phải xem tình hình quỷ vực rồi mới có thể đoán định được.
Nếu như chỉ là quỷ vương bình thường thì tự nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu như là một loại quỷ vương tột đỉnh, vậy thì sẽ rất khó nói."
Nhìn bộ dạng Trần Sinh với chuyện lần này cũng nói không chính xác được bao nhiêu, Hạ Thiên Kỳ nhìn hắn một cái, sau đó lại có phần nghi ngờ hỏi:
"Khoảng cách giữa quảng trường Thanh Hải với bên này xa như vậy, vì sao bọn họ lại phải ngàn dặm xa xôithông báo cho anh?"
"Bởi vì tôi và Phương Lâm có quen biết nhau, trước đó đã từng cùng nhau tham gia sự kiện, dĩ nhiên, chuyện như thế này hắn cũng sẽ lần lượt tự mình thông báo qua.
Mục đích của bọn họ chủ yếu là không muốn để cho quảng trường Hồng Sơn đạt được ý đồ, bởi vì quảng trường Hồng Sơn cũng có hai giám đốc, trong quãng thời gian gần đây nhất, hai bên không ngừng xung đột với nhau.
Nghe nói hình như là người của liên minh quân phản loạn bên phía Triệu Mãn Sơn của quảng trường Hồng Sơn có ý đồ muốn chiếm đoạt quảng trường Thanh Hải.
Chỉ có điều tình huống cụ thể là gì thì tôi cũng không tiện nói.
Nói chung, với tôi mà nói thì tin tức này cũng không tệ lắm."
Trần Sinh nói đến chỗ này thì lại vô ý thức nhìn thoáng qua phản ứng của Hạ Thiên Kỳ, sau đó có chút thấp thỏm nói:
"Giám đốc Hạ, tôi cảm thấy để phòng ngừa bất trắc thì chúng ta vẫn nên gọi Tăng Vũ đi theo đi, bởi vì đến lúc đó thì người đi hẳn là không thể thiếu được.
Tôi sợ bên liên minh quân phản loạn biết rõ thông tin cũng sẽ đi.
Đến lúc đó bọn họ sẽ nội ứng ngoài hợp với đám người bên quảng trường Hồng Sơn, tôi lo là sẽ xảy ra chuyện."
"Chuyện này tự thân tôi sẽ nói lại với Tăng Vũ, anh trả lời lại cho bên kia là ngày mai chúng ta sẽ đến đó."
"Được, bây giờ tôi sẽ gửi tin trả lời lại cho bọn họ biết."
Sau khi Trần Sinh đi rồi, Hạ Thiên Kỳ cũng không nghĩ quá nhiều về chuyện này, hắn nhìn ra được Trần Sinh đang muốn thông qua cơ hội lần này để dung hợp tàn chi của quỷ vương, thế nhưng nếu thật sự có khả năng đó, đương nhiên hắn sẽ không cho Trần Sinh, mà là sẽ tự mình giữ lại.
Ngồi trong phòng khách hút hết hai điếu thuốc, rồi lại xem tivi một chút, Hạ Thiên Kỳ lại đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi.
Kết quả hắn vừa mới nằm vật xuống trên giường, cạnh cửa phòng ngủ lại bị gõ vang lên, tiếp theo là hơn mười thiếu nữ ăn mặc hở hang lại đồng loạt trút bỏ toàn bộ quần áo trên người, khuôn mặt thẹn thùng nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ nói:
"Chủ nhân, chúng em sẽ hầu hạ giấc ngủ cho ngài."
"Đây là cái tình huống gì!"
Hạ Thiên Kỳ nhìn những thiếu nữ trần như nhộng này mà đầu óc trở nên mông lung, khi các thiếu nữ bắt đầu lên giường từng người một, trong lòng hắn hoảng loạn đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào ngay lập tức.
@by txiuqw4