"Nếu không phải như vậy. Cô tại sao không chịu giúp tôi. Giang Thiến Nhi, đây là hài tử Giang gia các người, cầu xin cô không cần tuyệt tình như vậy,ó được hay không?"
Giang Thiến nhi cắn chặt môi, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
"Bảo Bảo, làm so đây, người của Giang gia không cần con rồi, bọn họ không cần con."
Lục Không Cách vừa nói vừa xộc xệch đứng lên.
"Thì ra tất cả mọi người trên đời đều ích kỉ."
"Câm miệng."
Giang Thiến Nhi cuối cùng nói, Lục Không Cách, đây là chuyện riêng giữa cô và anh ấy, đừng tìm tới tôi, chỉ sợ cô cũng không giải quyết được đi, bởi vì cô không dám nói với anh cho nên mới tìm tôi đi?"
Giang Thiến Nhi khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu. "Điều này nói lên cái gì đây, cô vô dụng a, cô nếu đã không có bản lãnh, tại sao còn để mình mang thai?"
Lục Không Cách xiết chặt nắm tay, cơ mặt vặn vẹo, cô hít thở thật sâu, ưu nhã vuốt ve vài sợi tóc của mình, sau đó cười nhạt: "Đúng vậy a, tôi thừa nhận là mình thủ đọan không đủ cao, cho nên Giang Triết không cần tôi. Tôi cho rằng cô sẽ không giống vậy, cô cũng là nữ nhân sẽ đồng tình với tôi, thì ra cũng chỉ là như vậy."
Lục Không Cách nói xong đứng lên, cầm lấy túi xách ở trên ghế: "Không quan hệ, nếu người của Giang gian đã không cần, tôi cũng không cần thiết giữ lại."
Lục Không Cách lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Thiến Nhi, sau đó ngẩng đù ưỡn ngược thẳng bước ra ngoài.
Giang Thiến Nhi nhìn trên bàn nhiệt khí rốt cuộc đứng dậy.
Giờ làm việc buổi chiều, thời điểm Giang Thiến Nhi vọt vào tập đoàn Minh Đế chính là lúc bận rộn nhất.
Người của Minh Đế đều biết Giang Thiến Nhi, cho nên vừa thấy cô liền rối rít hỏi han.
Giờ phút này trong lòng Giang Thiến Nhi rất rối rắm, cô thậm trí không có tâm tình cùng người khác nói chuyện, trực tiếp đi thẳng lên lầu.
Khi Giang Triết nhận được điện thoại còn chưa dám tin, cho nên, khi Giang Thiến Nhi xuất hiện ở cửa phòng làm việc, Giang Triết đã vui vừng đứng ở cửa.
"Sao lại tới đây?"
Phòng thư kí từng người một cúi đầu, giả bộ đang làm việc nhưng lỗ tai lại dựng lên, Giang tổng chỉ có thể ở trước mặt Giang Tiểu thư mới có thể ôn nhu như vậy đi.
Giang Thiến Nhi không nói lời nào, chỉ là tiến vào phòng làm việc.
"Sao vậy?"
Giang Triết nhìn Giang Thiến Nhi, trong mắt là tìm tòi nghiên cứu.
Dọc theo đường đi, Giang Thiến Nhi cố gắng đè nén mình, lời nói của Lục Không Cách vẫn một mực vang bên tai, nhưng là, nhìn thấy Giang Triết lại không biết phải nói gì.
@by txiuqw4