"Sau này chuyện của cô ấy toàn bộ giao cho cô phụ trách..."
Giang Triết chậm rãi mở mắt, suy nghĩ một chút, lời phía sau không biết phải nói ra như thế nào.
Thực sự có thể xem như 'mắt không thấy tâm không phiền' sao?
"Trừ phi có việc quan trọng, nếu không cũng không cần phải báo cáo."
Trong giọng nói rõ ràng là đang đấu tranh, rõ ràng là đang thống khổ, không đành lòng mở miệng, nhưng vẫn buộc phải nói ra.
"Tổng giám đốc."
Lâm Mẫn không nhịn được lên tiếng, lời tổng giám đốc vừa nói ý kia không phải là để cho Giang tiểu thư 'tự sinh tự diệt' sao?
Không, không thể, tại sao có thể như vậy chứ?
Giang Triết lại làm như không nghe thấy, chỉ chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ.
"Chẳng lẽ để cho Giang tiểu thư tự sinh tự diệt sao?"
Cô vẫn không nhịn được lời muốn nói trong lòng mà thốt lên.
Suy nghĩ một chút lại thấy không đúng, tổng giám đốc rõ ràng đều đã an bài tất cả mọi chuyện rất tốt, thậm chí một giọt nước cũng không lọt.
Anh không phải là không trông nom, chẳng qua là anh không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh Giang tiểu thư được nữa thôi.
Anh chẳng qua là không chú ý tới nhất cử nhất động của Giang tiểu thư nữa mà thôi.
Tổng giám đốc có thật sự muốn buông tha hay không.
"Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất cho cả tôi và cô ấy."
Giang Triết quay đầu, nhìn Lâm Mẫn chỉ nói một câu như vậy.
Âm thanh trầm thấp, ngay cả Lâm Mẫn ở bên cạnh anh cũng rất ít khi nghe được.
Mà đây cũng là lần đầu tiên, Lâm Mẫn nghe được tổng giám đốc để lộ nỗi lòng của mình, nỗi lòng có liên quan đến Giang tiểu thư.
Cô thật ra chỉ là một người ngoài đứng xem, cô cũng không rõ lắm giữa tổng giám đốc và Giang tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm thấy một chuyện tình tốt đẹp như vậy cứ thế mà kết thúc, không khỏi khiến cho người ta nắm cổ tay thở dài, còn có đau lòng thay.
Bản thân là một người đứng xem, còn có cảm xúc như vậy, vậy thì tổng giám đốc và Giang tiểu thư còn đau khổ hơn nữa.
"Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút, tất cả văn kiện hôm nay đều không ký, toàn bộ tiệc xã giao đều hủy bỏ."
Giang Triết nói xong, phất tay một cái, sau đó để cho Lâm Mẫn lui ra.
Lâm Mẫn chỉ thở dài trong lòng một cái, rốt cuộc vẫn phải nhẹ nhàng ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Bên trong phòng, Giang Triết để tay lên trán, ngồi im lặng, nhắm mắt lại, từng chút từng chút nhớ lại tất cả những ký ức có liên quan đến Giang Thiến.
Từ cô nhi viện đến biệt thự, lưu lại trong trí nhớ đều là những chuyện khiến người ta vui vẻ, muốn cười.
Nhưng chuyện đó như đã in sâu vào trong đầu Giang Triết, cả đời này cũng không cách nào có thể xóa bỏ được.
Khóe miệng Giang Triết hơi kéo lên.
Giang Thiến, hãy tha thứ cho anh!
@by txiuqw4