Ngày đó hai người tịnh dưỡng kết quả là Giang Triết bị Lâm Bân hung hăng mắng một trận.
Trước nay Giang Triết chưa từng bị người khác mắng qua như vậy, cũng chỉ có Lâm Bân dám gầm lên với anh, người này rốt cuộc không cần cái chân.
Trên thực tế, trong quá trình Giang Triết và Giang Thiến đang chăm chú nhìn nhau nồng nàn quả thật đã quên mất đau đớn của chân mình.
Sau đó ánh mắt Giang Thiến khẽ dời xuống, lúc thấy được trên cái chân kia băng gạc đã bị nứt toác, cô mới giật mình kêu lên.
Lúc này Giang Triết mới cảm giác được từng trận đau đớn thấu tim ở chân.
Mặt anh tái đi, còn cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười nói với Giang Thiến: "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là có chút sưng mà thôi."
Sau đó, Lâm Bân nói, vậy chỗ nào là có chút sưng, rõ ràng là sưng tấy đến đáng sợ như vậy, cũng không biết người này chịu đựng như thế nào, lại chịu đựng qua thời gian đau đớn ấy.
Vì vậy, đáng thương cho tổng giám đốc Giang bắt đầu thời gian phải nằm mấy tháng dài trên giường.
Thật ra thì, chỉ là một cẳng chân mà thôi, nhưng là người nào đó cố tình rất thích giả bộ đáng thương, tựa như nguyên cả bàn chân cũng có vấn đề.
Có người cố tình cam tâm tình nguyện bị lừa, ngoan ngoãn để cho Giang Triết xoay vòng vòng.
"Thiến Nhi, rất khát nước."
"Bên cạnh có cái ly."
"Nhưng mà, anh không với tới."
Rất khó tưởng tượng, tổng giám đốc Giang mạnh mẽ như vậy lại dùng giọng điệu đáng thương, thận trọng nói chuyện như thế này.
Giang Thiến than thở, sau đó đưa tay qua.
Bởi vì người họ Giang nào đó yêu cầu, phòng bệnh được đặt thêm một cái giường lớn, ngay bên cạnh giường bệnh của Giang Triết, hai cái giường kia cứ như vậy thân mật dd_lqd khăng khít gắt gao nằm cùng một chỗ.
Sau đó, mỗi ngày một người phụ nữ có thai bị cưỡng chế nằm trên giường nhiều giờ.
Giang Thiến đưa chăn cho Giang Triết, Giang Triết cũng không nhận, chỉ dùng miệng ra hiệu xuống dưới.
"Anh, có thể dùng tay."
Giang Thiến gần như phát điên.
Giang Triết vẫn lắc đầu như cũ.
Vì vậy, Giang Thiến không thể làm gì khác hơn là chịu khó giơ cái ly lên miệng Giang Triết.
Nhưng mà, chỉ cần lúc Lâm Mẫn mang công việc đến, hai tay của Giang Triết bắt đầu linh hoạt thành thạo lật tài liệu ra xem, vừa xem tài liệu chân mày nhíu lại thật chặt, rồi vẽ vẽ viết viết trên tài liệu.
Sau đó, vừa đến giờ ăn cơm, hai tay của Giang Triết lại bắt đầu "Bị thương nghiêm trọng".
"Rõ ràng mới vừa rồi em nhìn thấy anh dùng tay lật giấy."
"Tờ giấy kia mỏng, không cần dùng bất kỳ sức lực gì, cái muỗng này nặng, tay của anh hoàn toàn là không giơ lên được."
Người nào đó nhìn thức ăn trước mặt bắt đầu chơi xấu.
@by txiuqw4