Đoàn phim Hải Giác Chi Ái phần lớn đều đã trở về khách sạn mới ở trong thị trấn, chỉ có Thường Hàn cùng với nam nữ chính tới, có lúc nam nữ chính cũng không tới đây. Đã năm năm rồi không thấy Thường Hàn, Hải Nhạc thiếu chút nữa không có nhận ra hắn, không hiểu hắn tại sao lại để râu ria như vậy, nhưng xem ra nhìn hắn bây giờ lại có vẻ thành thục hơn, có mùi vị nam tính hơn. Hắn buổi tối đi đâu đó mới về, sáng ra thì đúng lúc mới xuất hiện, xem ra đạo diễn phải khổ cực rồi. Thường Hàn luôn lặng lẽ đi khỏi Hải Giác, rất ít chạm mặt người làm ở đây, Thường Hàn vẫn chụp hình chung với fan hâm mộ nữ ở đây, tác phong cũng không có thay đổi, không biết người trong lòng hắn có còn là Nhã Nghiên không?
Nghĩ đến Nhã Nghiên, trong lòng Hải Nhạc tràn đầy khổ sở, lần trước gặp lại, cô và Nhã Nghiên đã không thể đứng chung được nữa, người trên trời kẻ dưới đất. Người ta thấy Nhã Nghiên mắt liền sáng ra, còn thấy cô, chỉ cảm thấy khó chịu. Nếu như Nhã Nghiên với Thường Hàn có thể đến bên nhau, cô cũng thấy mừng thay cho cô ấy, dù sao năm đó Nhã Nghiên giúp đỡ Hải Nhạc nhiều như vậy, nghĩ đến trong lòng Hải Nhạc lại có chút áy náy. Hải Nhạc vẫn luôn cảm tạ Nhã Nghiên, nhưng bây giwof cô không có cách nào báo đáp, chỉ có thể thiếu cô ấy ân tình này.
Hải Nhạc lại bấm tay tính toán một chút, đã qua bốn ngày, hôm nay là ngày thứ năm rồi, Hải Nhạc đột nhiên nhớ đến Tiểu Bảo Tiểu Bối, không biết mấy ngày này, bọn nhỏ có ngoan hay không, có nhớ mẹ hay không?
Vừa nghĩ tới con, trong lòng Hải Nhạc lại bắt đầu áy náy, sao cô lại có thể vì nam nhân không hề nhớ đến mình mà quên đi Tiểu Bảo Tiểu Bối đây?
Hải Nhạc cảm thấy mình thật quá ngu muội rồi, để con ở nhà, để lại văn chương, chỉ vì tới gặp mặt hắn, đáng giá sao?
Có lẽ là đáng giá, để cho cô hoàn toàn chặt đứt đoạn tình cảm còn sót lại trong lòng.
Trong lòng Hải Nhạc không khỏi cười khổ.
“A Ly, hôm nay cháu không có việc gì cần làm thì đi theo mợ ra thị trấn một chuyến, mợ cần mua chút đồ dùng với thực phầm.”
Chiếc xe thể thao chậm rãi lái vào cổng biệt thự Hải Giác, khi xe dừng lại ở bên cạnh xe của Tạ Thư Dật, một cô gái mang đầm xanh ngọc tới đầu gối, trên eo nổi bật lên sợi thắt lưng Diệu Linh Nữ Tử, cô gái gỡ mắt kính xuống, quan sát một lượt biệt thự trước mắt, môi đỏ hé miệng cười cười, sau đó đi thẳng vào cửa chính.
Bởi vì chú Phúc và thím Phúc cùng thím Phúc đều không ở đây, trong biệt thự chỉ còn lại vài người làm nữ với một nhân viên chăm sóc vườn hoa, thế nên cũng không có ai nhận ra cô gái này là thần thánh phương nào. Gia nhân vội vàng đi thông báo với Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật vừa nghe tới chiếc xe thể thao màu đỏ, mặt thoáng cái đã đen lại.
“ Nói với cô ta, nơi này không hoan nghênh cô ta, bảo cô ta đi đi.” Tạ Thư Dật nói.
“Vâng.” Nữ giúp việc nghe xong liền quay người muốn đi, nào ngờ cô gái kia đã tựa ngay cạnh cửa, trên tay cầm mắt kính lắc qua lắc lại.
“Tới cũng tới rồi, sao phải muốn em đi?” Cô hơi chếch nhìn Tạ Thư Dật một cái.
Tạ Thư Dật từ trong chỗ ngồi mở hai mắt ra, lông mày rậm nhíu lại.
“Cô đi ra ngoài trước.” Tạ Thư Dật nói người làm đi ra ngoài, cô người làm cúi người rồi đi ra ngoài.
“Trì Hải Hoan, da mặt cô cũng quá dày đi, lại còn dám chạy tới nơi này? Cô tới làm gì?” Tạ Thư Dật lạnh lùng hỏi cô.
“ Em đã trở về, cho nên tới đây để gặp anh a!” Trì Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật khẽ mỉm cười.
“ Tôi rất khỏe, cũng không mượn cô quan tâm. Xin hãy cút khỏi mắt tôi!" Tạ Thư Dật không chút khách khí mà nói.
“Anh Thư Dật, đừng như vậy mà.” Trì Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật cầu khẩn.
“ Nơi này, không phải chỗ cô nên tới! Cô! Đừng có được voi đòi tiên!”
Trì Hải Hoan chán nản cúi đầu, nói: “ Em không có, em không có được voi đòi tiên, em vẫn nhớ mình là ai, em chưa hề ở trước mặt anh mà lẫn lộn qua.”
“Đi ra ngoài!” Tạ Thư Dật gầm nhẹ nói.
“Không.” Trì Hải Hoan quật cường ngẩng đầu lên.
“Đi ra ngoài!” Hai tay của Tạ Thư Dật cũng nắm thành nắm đấm – “ Tôi nhìn thấy cô đã thấy ghê tởm!”
“Không!” Trì Hải Hoan liều chết không đi.
Tạ Thư Dật giận đến mắt nổ đom đóm, hắn giận đến gật đầu nói: “ Được, cô không cần đi, tôi đi!”
Tạ Thư Dật đi tới cửa, đẩy mạnh Trì Hải Hoan ra, liền đi thẳng ra ngoài.
“Tạ Thư Dật! Tạ Thư Dật!” Trì Hải Hoan đuổi theo.
“ Đừng tới chọc giận tôi! Nếu cô tới gần tôi, tôi sẽ không khách khí với cô như bây giờ đâu!” Tạ Thư Dật giọng điệu ác độc mà nói với Trì Hải Hoan nói, sau đó, hắn liền đi xuống lầu.
Trì Hải Hoan đuổi theo mấy bước, cuối cùng phẫn nộ quay trở lại phòng của Tạ Thư Dật.
Trì Hải Hoan nhìn xung quanh phòng một lượt, cũng không có chú tâm, trong lòng cô ta bây giwof chỉ có Tạ Thư Dật.
Năm năm rồi, năm năm a! Thế nhưng Tạ Thư Dật vẫn là một tảng băng, là một tảng băng lãnh khốc vô tình không thể hoà tan.
Trì Hải Hoan cảm thấy có chút mệt mỏi, thân mệt mỏi, tâm cũng mệt mỏi, mới từ Anh trở về, vội vội vàng vàng lái xe từ Đài Bắc đến Hoa Liên, thần kinh khẩn trương cao độ, mà Tạ Thư Dật lại đối xử với cô như vậy, khiến cho cô càng thấy thêm mệt mỏi.
Trì Hải Hoan mệt mỏi nằm lên giường của Tạ Thư Dật, ngáp một cái, liền ngủ mất.
Khi Hải Nhạc cùng thím Phúc đi mua đồ về, tay xách túi lớn túi nhỏ trở về Hải Giác, Hải Nhạc liền chú ý tới chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ bên cạnh xe của Tạ Thư Dật, đó không phải xe của hắn, cũng không phải xe của Thường Hàn, là của ai đây?
Hình như Hải Giác có khách quý, là ai vậy?
Trong lòng Hải Nhạc có chút nghi ngờ.
“ A Ly, cháu đem cái máy đuổi muỗi lên phòng thiếu gia nhé, hôm qua thiếu gia nói trong phòng cậu ấy có muỗi.” Thím Phúc nói.
Hải Nhạc gật đầu một cái, tay cầm máy đuổi muỗi đi lên lầu.
Hải Nhạc gõ cửa, không nghe thấy tiếng Tạ Thư Dật trả lời.
Tạ Thư Dật không có ở trong phòng sao? Như vậy càng tốt. Hải Nhạc tiện tay khẽ mở cửa phòng Tạ Thư Dật ra.
Đột nhiên Hải Nhạc nhìn thấy trên giường của Tạ Thư Dật có một cô gái đang nằm ngủ, mái tóc dài gợn sóng, một tay gối đầu, một khắc đó, tim của Hải Nhạc như ngừng đập.
Là ai đang ngủ trên giường của hắn? Là ai?
Là chủ nhân của chiếc xe màu đỏ sao?
Hải Nhạc không có dũng khí đi qua đó, đem máy đuổi muỗi để trên bàn, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài, không ngờ lúc đi lui không cẩn thận, chân đá vào ghế, Hải Nhạc thiếu chút nữa trật chân té té lăn trên đất, nhưng tiếng động đã đánh thức cô gái nằm trên giường.làm ra tới tiếng vang đem chuang shang nữ nhân thức tỉnh.
“Anh Thư Dật?” Cô gái trở mình một cái, tay dụi dụi mắt, nửa ngồi dậy.
Khi Hải Nhạc thấy rõ ràng là ai, máu toàn thân cô liền chạy lên não, toàn thân vô lực, một bước cũng không di chuyển được, chỉ có thể đứng ngơ ngác tại chỗ.
Khi Trì Hải Hoan tỉnh táo lại, phát hiện trước mặt là một người phụ nữ trùm kín mặt, cô giật mình.
“Cô là ai? Đi vào đây làm gì?” Trì Hải Hoan quát to một tiếng.
@by txiuqw4