Hải Nhạc mời Tạ Thư Dật vào nhà, Tạ Thư Dật đi qua sân, đi vào trong nhà Phương gia, hắn vẫn nhìn cách trang trí bày biện trong nhà, tuy đơn giản nhưng lại rất ấm cúng, đem lại cảm giác gia đình.
Hai đứa bé vừa vào nhà, liền hưng phấn lấy đồ chơi ra xem, Tiểu Bảo vội vàng ngồi ở phòng khách trên sàn nhà loay hoay chơi xe ô tô, mà Tiểu Bối đem búp bê Tạ Thư Dật mua cho đặt lên kệ búp bê của mình, bắt đầu chơi trò cô dâu chú rể, chẳng còn ai nhớ tới chuyện phiên dịch cho người lớn. Kết quả chỉ còn lại Tạ Thư Dật và Hải Nhạc đang đứng ở đằng kia, Hải Nhạc không thể nói, Tiểu Tĩnh lại không có ở đây, chỉ có mình cô và hắn, cả người Hải Nhạc liền thấy khẩn trương, luốn cuống tay chân đi pha trà, bàn tay run rẩy đưa tách trà cho hắn.
“Cám ơn.” Tạ Thư Dật đưa tay tiếp nhận.
Hắn thổi ra trà bọt, uống một hớp, không ngờ, Phương Viễn Chi pha trà thơm ngọt vô cùng, hắn lại không kìm hãm được uống thêm vài ngụm.
“Là lấy lá trà từ núi A Lý, hơn nữa còn là thanh minh trước khi lấy lá, cá nhân tôi tương đối thích uống loại trà Diệp này.”Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc dùng sức gật đầu một cái.
Trong lòng Tạ Thư Dật là thầm muốn thử một chút, xem ra xuất thân của Phương Viễn Chi lúc trước tương đối tốt, bởi vì, hắn không nghix rằng nhà họ Phương khi uống trà sẽ có cacsh thưởng thức như thế.
Tạ Thư Dật sau lại không nói gì, Hải Nhạc khổ nổi mình không cách nào mở miệng nói chuyện, tay cô chân luống cuống đứng ở nơi đó.
Tạ Thư Dật biết cô không được tự nhiên, liền kiếm đề tài nói: “ Nuôi hai đứa nhỏ lớn, có phải rất vất vả hay không?”
Hải Nhạc cười khổ cúi đầu, nuôi hai đứa bé, dĩ nhiên là cực khổ, nhưng may thay, có ba mẹ Phương giúp đỡ, bằng không, cô làm sao có thể chống đỡ?
“ Cô thật sự rất may mắn, có thể gặp được một gia đình tốt như Phương gia, họ xem cô như người một nhà, Phương Viễn Chi, cô thật sự rất may mắn.”Tạ Thư Dật cảm thán nói.
Hải Nhạc dùng sức gật đầu một cái.
Tạ Thư Dật đồng tình thở dài một cái, hắn lại nhẹ nhàng nói: “ Cô rất kiên cường, thật đó.”
“Bởi vì có các con là chỗ dựa của tôi.” Hải Nhạc dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói, nhưng nhớ tới Tạ Thư Dật xem không hiểu, hai tay lại buông thõng xuống.
Tạ Thư Dật không khỏi khẽ mỉm cười, hắn giống như có thể nhìn ra cô buồn bã, thật ra thì hắn cũng muốn cùng cô trao đổi, chẳng qua là, cô không thể nói chuyện, thật sự là không có cách nào.
“Đúng rồi, Tiểu Tĩnh đâu? Ba mẹ Phương đâu?” Tạ Thư Dật hỏi.
Lúc này Tiểu Bối đi tới, thay mẹ trả lời: “ Dì Tĩnh cùng với ông bà ngoại đi ra ngư trường rồi ạ.”
“ A, đi ngư trường rồi hả? Dì Tĩnh của con cũng đi rồi sao?” Tạ Thư Dật nói.
Hắn tới đây, thật ra là còn muốn hỏi hỏi Tiểu Tĩnh một chuyện, thế nhưng cô lại không có ở đây.
“ Ba nuôi muốn gặp dì Tĩnh sao? Con có thể gọi nói dì Tĩnh về nhà a!” Tiểu Bối nói.
“ Không cần không cần, ba tới đây chủ yếu là thăm các con.” Tạ Thư Dật vội vàng nói.
“ À, ba nuôi, ngày mai ba vẫn còn ở đây chứ? Ngày maui là sinh nhật của con và anh rồi, mẹ muốn dẫn chúng con đi khu vui chơi thiếu nhi, ba nuôi có thể đi cùng chúng con không?” Tiểu Bối khát vọng nói với Tạ Thư Dật.
Hải Nhạc tranh thủ thời gian nói với Tiểu Bối: “Tiểu Bối, không nên như vậy, ba nuôi bề bộn nhiều việc như vậy, thật sự không có thời gian để đi cùng các con.”
“ Mẹ, những đứa trẻ khác đều là cùng ba mẹ đi sân chơi, ngày mai chúng ta đi rồi, chỉ có mẹ, con với anh hai thôi, vẫn còn thiếu một người ba á! Cho nên Tiểu Bối muốn ba nuôi đi cùng với chúng ta a.” Tiểu Bối ôm con búp bê Halloki cao gần bằng mình mà Tạ Thư Dật cho, chu môi nói.
Tạ Thư Dật cười ngồi chồm hổm nói với Tiểu Bối: “ Tiểu Bối, ba nuôi sẽ rút ra một ngày, ngày mai ba sẽ cùng các con trải qua ngày sinh nhật. Vốn là ngày mai ba định đưa các con đến studio bên bờ biển xem một chút, nhưng nếu các con muốn đi khu vui chơi, mà thiếu một người cha, vậy thì để người cha nuôi này tạm thay mặt người cha kia, ba sẽ cùng với mẹ các con, đưa hai đứa đi khu vui chơi nhé!”
Hải Nhạc không khỏi kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật, cô thật sự có chút không hiểu, Tạ Thư Dật sao lại đối tốt với Tiểu Bảo Tiểu Bối như vậy.
“ Thế nào? Cô không đồng ý đi chơi cùng với tôi sao?” Tạ Thư Dật cố ý hỏi.
Không biết vì sao a, thấy Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, tâm tình của hắn lại cảm thấy vui vẻ, không khiêm tốn nở nụ cười tươi rói.
Hải Nhạc sợ vội lấy ta xua xua, lắc đầu.
Cô mừng không kịp, để cho hắn cùng con của cô đi khu vui chơi là chuyện nằm mơ cô cũng muốn, sao có thể không đồng ý chứ?
“Vậy thì tốt.” Tạ Thư Dật cười nhìn cô, hắn cảm thấy, trên người Phương Viễn Chi cũng có một loại khí chất dịu dàng điềm tĩnh, để cho hắn không nhịn được liền muốn thân cận cô. Tạ Thư Dật không khỏi thở dài một cái, bởi vì, Nhạc Nhạc của hắn cũng là người nhẹ nhàng, điềm tĩnh như vậy!
Hải Nhạc không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Thư Dật, hốt hoảng cúi đầu, khi cô nghe được Tạ Thư Dật than thở, lại không kìm hãm được ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy trên mặt Tạ Thư Dật tia cô đơn cùng ưu sầu, trong lòng cô liền không yên, hắn có vẻ không vui, là Trì Hải Hoan khiến hắn phiền lòng sao? Lần trước cô vẫn cảm thấy giữa hắn và trì Hải Hoan có chút cổ quái, là bọn họ đang cãi nhau sao? Tạ Thư Dật đối với trì Hải Hoan có chút lạnh lùng, rất giống như đang cãi nhau vậy!
Không lẽ, hắn cho tới bây giờ cũng không hề nghi ngờ gì hay sao, Tạ Hải Nhạc sao có thể ương ngạnh như vậy? Hắn không hề hoài nghi sao? Hắn thật sự cho rằng “ Hải Nhạc” mất trí nhớ nên mới thay đổi sao? Sao hắn lại có thể ngu ngốc tới mức đó chứ?
“ Anh hai! Anh hai! Ngày mai ba nuôi cùng chúng ta cùng đi khu vui chơi á! Anh hai! Anh hai!” Tiểu Bối vội vàng chạy đi tới chỗ anh hai báo tin mừng. Tiểu Bảo nghe được, đứng dậy từ dưới đất, chạy đến bên người Tạ Thư Dật, cao hứng hỏi Tạ Thư Dật: “ Ba nuôi, là thật sao? Ngày mai người sẽ cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối với mẹ đi khu vui chơi chơi sao?”
“ Là thật, sáng sớm ngày mai sẽ ba lái xe tới đón ba mẹ con.” Tạ Thư Dật gật đầu một cái.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Quá tốt! Thật tốt quá!" Hai đứa bé kích động nhảy nhót không ngừng.
Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, Tạ Thư Dật không khỏi ngẩn ngơ, hắn chưa bao giờ có thấy Phương Viễn Chi ở trước mặt hắn cười qua, không nghĩ tới, thời điểm Phương Viễn Chi cười lên, đôi mắt cong lên thành hình lười liềm, rất giống, rất giống, người kia khi cười lên, đôi mắt cũng y hệt như vậy!
Một khắc kia, tim của hắn không khỏi bính bính trực nhảy, tim hắn đạp nhanh đến nỗi hắn thất thanh nói: “ Đôi mắt của cô khi cười lên rất đẹp.”
Hải Nhạc sợ hãi lùi về phía sau, cô không tin trợn to hai mắt ngơ ngác nhìn Tạ Thư Dật, hắn dám nói ánh mắt của cô cười lên thật là đẹp?! Cái chữ ‘đẹp’ đó, còn có thể dùng ở trên người của cô sao?
Tạ Thư Dật nhìn thấy Phương Viễn Chi liền ngây ra, đột nhiên ý thức được mình giống như có chút lỡ lời, không biết Phương Viễn Chi sẽ ở trong lòng nghĩ như thế nào, hắn có chút aỏ não, nói: “ Xin lỗi, đôi mắt của cô khiến cho tôi nhớ đến một người! Xin lỗi.”
Ánh mắt sáng trong của Hải Nhạc nhất thời ảm đạm xuống, nói cô cười lên ánh mắt thật rất đẹp, bởi vì này đôi mắt không có bị tổn thương sau tai nạn đó, nhưng hóa ra lại khiến hắn nhớ đến một người khác, là ai? Là ai vậy? Là Trì Hải Hoan sao?
Giữa hai người bọn họ, xảy ra vấn đề gì rồi sao? Trong lòng cô có chút lo sợ nghi hoặc, đột nhiên lại có chút khoái ý, nếu là thật có vấn đề thì đúng là chuyện đáng mừng a!
Đây là báo ứng mà Trì Hải Hoan phải nhận! Chỉ mong Tạ Thư Dật có thể biết được bộ mặt thật của cô ta, rồi nhẫn tâm cho cô ta một bài học.
Ai, chẳng qua đó chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi, người cẩn thận như Trì Hải Hoan rất biết che dấu bản thân, lừa gạt mọi người, cô ta sẽ không để lộ ra sơ hở!
Hải Nhạc nghĩ tới trong lòng lại có chút như đưa đám.
Tạ Thư Dật phát hiện nói như vậy còn có chút không đúng, vội vàng nói: “ Đôi mắt của cô thực sự khi cười lên rất đẹp, cho nên mới khiến tôi nhớ đến một người.”
Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật, ở trong lòng bi thương hỏi hắn: ‘Đôi mắt cuarem, khiến anh nhớ tới người nào đây? Nhớ tới ai? Là Trì Hải Hoan sao? Có phải không?’
Tạ Thư Dật nhìn ra được trong mắt cô có chút tổn thương, hắn càng thêm áo não rồi, chỉ đành phải thở dài một hơi mà nói: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết nói thế nào, tôi chỉ nghĩ rằng, cô có thể sinh ra Tiểu Bảo Tiểu Bối xinh đẹp đáng yêu như vậy, thì trước kia cô dù không phải đại mỹ nhân thì cũng rất xinh đẹp, con cái là di truyền từ cha mẹ. Cô không nên nghĩ nhiều, tôi không ngại ngoại hình cô như thế nào, giống như Tiểu Bảo đã nói, vẻ bề ngoài không hẳn là quan trọng, tâm hồn cao đẹp mới thực sự là cái đẹp.”
Hải Nhạc không khỏi cười khổ cúi đầu, ở trong lòng nói: ‘Thư Dật, Thư Dật, đó là bởi vì anh không biết người trước mắt anh chính là Tạ Hải Nhạc, nếu như biết được người phụ nữ xấu xí này chính là Tạ Hải Nhạc, anh thật sự sẽ không để ý sao?’
@by txiuqw4