Tạ Thư Dật trở lại Đài Bắc, Tạ ba ba hỏi hắn: “ Con sao lại chạy tới Hải Giác, xảy ra chuyện gì sao?” “Không có gì, chỉ là muốn đi giải giải sầu mà thôi.” Tạ Thư Dật nói.
Tạ ba ba thở dài một cái, nói: “ Con đến đó, cũng coi như có thể buông xuống được rồi, cha nói với con này, con bé Nhã Nghiên cũng rất tốt, Hứa bá bá, bá mẫu vẫn rất coi trọng con. Bằng không con nghĩ làm sao mà Hứa gia lớn như vậy, lại để con gái mình làm ở Hải Dật, nếu không phải họ có ý tác hợp, họ sẽ dễ dàng đưa con gái mình tới cái công ty nhỏ đó sao?”
“Nhã Nghiên chẳng liên quan tới con, đừng nhắc cô ấy trước mặt con!” Tạ Thư Dật có chút không khách khí trả lời cha.
“ Coi như không nói tới Nhã Nghiên, anh cũng không thể cứ tiếp tục sống như vậy! Anh vẫn không thể quên được Hải Nhạc sao? Hải Nhạc đã đi rồi, con bé không thể nào quay trở lại nữa!”
“Không, cô ấy không có đi, chắc chắn tương lai không lâu, con sẽ tìm được cô ấy, con nhất định sẽ tìm được cô ấy!” Tạ Thư Dật nói, sau đó hắn đến bên máy vi tính, lấy file ảnh chụp cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối ở Hải Giác và ảnh chụp đi khu vui chơi chuyển tất cả vào máy vi tính. “ Ngu ngốc a, chẳng lẽ anh phải tìm cả đời như vậy? Như vậy lúc nào thì mới thấy đây hả? Đã biết rõ ràng chỉ là vô dụng a.” Tạ ba ba bóp cổ tay thở dài.
Tạ Thư Dật cũng không có đáp lời của cha đầu, chuyên tâm loay hoay chép những tấm hình kia.
Tạ ba ba thấy hắn vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào máy vi tính, ông liền chạy lại gần, khi thấy tấm hình Tiểu Bảo Tiểu Bối hiện lên màn hình, ông không khỏi có chút ngạc nhiên, liền hỏi Tạ Thư Dật: “Tại sao ngày xưa cha chưa thấy tấm hình này của con? Là mẹ con đưa con đi sao? Thằng bé nhỏ chính là con không sai, nhưng cô bé nhỏ xinh xắn này là ai?”
“Cha, cha nói đây là con?” Tạ Thư Dật thất kinh.
“ Không phải là con thì là ai à? Đây cũng là lúc con 5, 6 tuổi thì phải? Là ai đưa cho con? Ta không nhớ rõ mẹ con hoặc ta có chụp cho con tấm hình này nha? Là ai đưa con đi chụp sao? Sao trước giờ ta chưa thấy tấm hình này? Chẳng lẽ là mẹ con? Nhưng mà mẹ con mấy năm đó vẫn bị bệnh nằm liệt giường, sao có thể chụp hình cho con? Rốt cuộc là ai đưa con đi chụp hình? Cha vẫn còn áy náy trong lòng, năm đó bởi vì bận rộn mà không quan tâm nhiều đến con, cũng chưa khi nào dẫn con đi chơi, nhà chúng ta ngay cả ảnh chụp chung cũng không có! Cũng bởi vì ít nói chuyện với con, cho nên tính tình con mới trở nên khó gần như vậy, bây giờ suy nghĩ mới thấy, đáng lẽ ban đầu cha nên dành ra nhiều thời gian hơn để ở bên con! Ai da, những tấm hình này chẳng lẽ thật sự là mẹ con chụp sao? Bất quá, cô bé nhỏ này quả thật nhìn không ra, không phải là Tương Tư, Tương Tư lúc đó có cao hơn con một chút, cũng không phải là Nhã Nghiên, con bé lúc còn nhỏ không có mập như vậy! Mà bạn bè của mẹ con cũng không có đứa con gái nào như vậy… Là con gái nhà ai đây?” Tạ ba ba vừa lật xem vừa nói, ông cảm thấy kỳ quái, cô tiểu công chúa này rốt cuộc là con cái nhà ai?
Tạ Thư Dật nghe được lời của cha nói liền không kiềm chế được kích động, trời ạ, thật sự rất giống hắn sao? “ Cha khẳng định là rất giống con sao? Con không nhớ năm đó mình có giống như vậy hay không?” Hắn không chắc chắn nói với cha.
“ Cha tuy già nhưng cũng không đãng trí tới mức ngay cả ngoại hình của con trai mình cũng quên đâu! Bất quá, lúc đó con đúng ra là không có mập như vậy? Lúc 6 tuổi con đi nghỉ hè ở đó, khi quay trở lại thì gầy tong teo, haiz.” Tạ ba ba nói.
“ Tấm hình này là chụp ở ngoài cổng Hải Giác sao? Tấm hình này đáng quý tới mức nào chứ, lúc đó chú Phúc còn chưa tới, khả năng là Hàn laõ quản gia đưa con đi rồi chụp hình đây, sau này bác ấy cũng già bệnh tật, có thể đã đem cái hình này cho mẹ con, sau nhiều năm như vậy con lại tìm ra nó.” Niềm vui đột nhiên ập tới khiến Tạ Thư Dật gần như muốn điên!
Nếu quả thật như lời cha hắn nói thì chỉ có thể xảy ra một tình huống, Tiểu Bảo có thể chính là con trai ruột của hắn!
Phương Viễn Chi cũng chính là Hải Nhạc mà hắn vẫn tìm kiếm bao lâu nay? Trời ạ! Mọi chuyện có phải là sự thật không? Có thật không?
“Cha, nếu con nói, đứa bé trong tấm hình này không phải là con, cha nghĩ sao?” Tạ Thư Dật thanh âm đều là run rẩy.
“ Chuyện này không thể nào chứ! Không phải là con? Vậy là ai? Không lẽ ta nhận lầm?” Tạ ba ba kinh ngạc cằm đều muốn rớt xuống.
Tạ Thư Dật đột nhiên đứng lên, hắn cầm lấy chìa khóa xe để lên bàn rồi chạy ra ngoài.
“ Thư Dật, con còn chưa nói cho ta biết đây là chuyện gì a!” Tạ ba ba đuổi theo hắn kêu.
“ Chờ con quay trở lại sẽ nói cho cha biết!” Tạ Thư Dật quay đầu lại hướng về phía cha nói.
“Không thể nào đâu? Không phải là hình của Thư Dật khi còn bé ư? Là ta nhận lầm?
Tạ ba ba nhìn đứa con trai biến mất trước mặt như một cơn gió, miệng kinh ngạc lẩm bẩm.
@by txiuqw4