Trì Hải Hoan bị cảnh sát mang đến bệnh viện tiến hành giám định bệnh tâm thần, lần nữa xác định Trì Hải Hoan có tinh thần bị phân liệt, nên bệnh viện giám định cho là, động cơ gây án của Trì Hải Hoan là hỗn hợp tính, vừa bình thường vừa có sẵn bệnh lý, hơn nữa còn là bệnh lý xảy ra khi có xung đột hay kích thích, từ đó dẫn đến việc cô ta nổi điên bắn Tạ Thư Dật. Trì Hải Hoan trong lúc lên cơn thịnh nộ, không khống chế được hành vi của mình, hoàn toàn xung động, thủ đoạn tàn nhẫn, bất kể hậu quả, những đặc điểm này thường gặp với người bị bệnh tâm thần khi gây án. Bọn họ đề nghị khoa trị liệu giám hộ chặt chẽ, để tránh xảy ra chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Vì vậy luật sư của Trì Hải Hoan đã đưa ra hình phạt miễn trừ để bào chữa cho Trì Hải Hoan, mà Lưu luật sư vẫn liên trí cáo buộc Trì Hải Hoan vào thời điểm gây án thần trí vô cùng bình thường, yêu cầu Trì Hải Hoan nhất định phải chịu trách nhiệm hình sự. Hai bên tranh chấp không phân thắng bại, cuối cùng, tòa án đưa ra kết luận: Bị cáo Trì Hải Hoan, tội cố ý giết người (chưa thành) được thành lập, bởi vì bị cáo mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt, khống chế năng lực không hoàn toàn, hiện tại đang điều trị tại bệnh viện tâm thần và có khuynh hướng nặng hơn. Quyết định miễn hình phạt tội cố ý giết người, tuy nhiên tội thuê giết người có chứng cứ đầy đủ, bị cáo vô cùng thanh tĩnh và bình thường lúc tiến hành giao dịch. Tòa phán xử Trì Hải Hoan mười năm tù giam tội thuê giết người, sau khi Trì Hải Hoan chữa bệnh tâm thần khỏi hoàn toàn sẽ thi hành án.
Khi chánh án đọc hết phán quyết cuối cùng, trong lòng của Hải Nhạc không hề cảm thấy bất công, mà ngược lại, thở phảo nhẹ nhõm.
"Mười năm! Cũng chỉ là mười năm ngắn ngủn! Cái này cùng với không xử cũng không có gì khác biệt!” Ra khỏi tòa án, Tạ Thư Dật có chút âm trầm nói.
" Thư Dật, đây là phán quyết của tòa án, chúng ta chỉ có thể chấp nhận.” Hải Nhạc nhẹ giọng nói với hắn.
"Được rồi, anh đồng ý, vận số của cô ta cũng tốt lắm, rõ ràng phạm pháp, nhưng chỉ vì điên rồi mà lẩn tránh được chế tài pháp luật! Có quỷ mới biết cô ta có thể trị khỏi bệnh hay không?” Tạ Thư Dật nói.
"Thư Dật!" Hải Nhạc trừng mắt liếc hắn một cái.
"Vâng! Lòng dạ anh không rộng rãi được, em là Thánh mẫu a! Thánh mẫu tôn kính, không biết sau này anh có phạm phải lỗi lầm gì, thì em có thể khoan hồng độ lượng với anh như đối với Trì Hải Hoan hay không?” Tạ Thư Dật liếc cô một cái.
Hải Nhạc vừa tức giận, lại cảm thấy buồn cười, nhưng cô thật đúng là không biết làm sao trả lời hắn.
Hồi lâu, cô mới nói: "Vậy phải xem anh phạm vào lỗi gì, nhưng mà, anh cảm thấy anh sẽ phạm phải lỗi gì đây?”
"Cái này anh làm sao biết?”
" Nhưng mà em cảm thấy anh rất là thông minh, anh quả thực rất hoàn mỹ, em nghĩ anh sẽ không phạm phải sai lầm gì a!” Hải Nhạc thấy khóe miệng miệng hắn nâng lên, không khỏi tâng bốc hắn một chút.
"Phải không? Em cảm thấy anh rất hoàn mỹ?” Tạ Thư Dật nhất thời giống như một đứa trẻ vui vẻ ra mặt.
"Tất nhiên, ở trong lòng em anh vẫn luôn hoàn mỹ, dĩ nhiên là trừ lúc anh nổi giận rất dọa người, thì căn bản là anh vẫn hoàn mỹ.” Hải Nhạc che miệng nở nụ cười.
"Anh nào có nổi giận với em chứ?” Tạ Thư Dật có chút ủy khuất.
"Anh vừa mới nổi giận với em đó.” Hải Nhạc hảo tâm nhắc nhở hắn.
"Anh có sao?" Tạ Thư Dật giả bộ hồ đồ.
"Được rồi, anh không có anh không có, là em chọc anh tức giận.” Đến phiên Hải Nhạc chu môi.
"Nào có a, bà xã đại nhân không hề chọc giận anh, anh chỉ là đang tức giận người khác, không phải giận em!” Tạ Thư Dật tranh thủ thời gian giải thích.
"Hừ, anh còn nói nếu sau này phạm lỗi, em không cần đoán cũng biết! Anh nhất định là muốn phạm phải cái lỗi lầm mà đàn ông khắp thiên hạ này đều phạm phải phải không?” Hải Nhạc liếc Tạ Thư Dật một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng bước nhanh đi về phía trước.
Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc có vẻ rất tức giận, nhanh chóng đuổi theo: “Không có! Không có! Anh không phải là ý đó! Em đừng hiểu lầm! Nhạc Nhạc,
Tạ Thư Dật trở nên gấp gáp, nếu như Hải Nhạc hiểu lầm hắn thì hắn thật sự thảm rồi.
"Nhạc Nhạc, em đừng chạy! Hãy nghe anh nói! Anh thật sự chưa từng có loại tư tưởng đó!” Hắn vọt tới trước mặt Hải Nhạc cản cô lại, thế nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đang cười của Hải Nhạc, lúc này hắn liền hiểu ra, Hải Nhạc là đang trêu chọc hắn!
“Cô gái xấu xa này! Xem anh thế nào trừng phạt em đây!” Tạ Thư Dật không nói lời gì kéo Hải Nhạc chạy về phía trước, đến gần xe của mình, hắn đẩy Hải Nhạc vào trong xe, sau đó cũng theo vào, không nói lời gì, kéo khăn trùm đầu của cô xuống, cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Tạ Thư Dật trìu mến vuốt vuốt chóp mũi của Hải Nhạc, nói: “Em càng ngày càng hư hỏng rồi! Còn dám trêu chọc anh!”
"Em nào có trêu chọc anh?” Hải Nhạc nghênh mặt lên bĩu môi nhìn hắn.
Tạ Thư Dật nhẹ nhàng ôm Hải Nhạc vào trong ngực: " Nhạc Nhạc, cho dù là cô ta bị điên hay bị ở tù, chung quy là cô ta sẽ không thể nào tổn thương em được nữa!”
"Đúng vậy, từ giờ về sau, chúng ta sẽ không phải lo lắng sợ chị ta giở trò nữa.” Hải Nhạc cười nói.
"Ừ, hoàng tử và công chúa rốt cuộc cũng được bên nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, mãi mãi hạnh phúc.” Tạ Thư Dật cưng chìu hôn lên trán Hải Nhạc.
Lúc này, chợt có người đứng bên ngoài gõ cửa sổ xe, Thư Dật nhìn qua, là cha.
Hắn vội vàng hạ kính xe xuống, hỏi: “Cha, có chuyện gì sao?”
"Các con chưa đi sao? Vậy cha mẹ đi trước nhé.” Tạ ba ba nói.
"Vâng, cha mẹ về trước, con và Hải Nhạc sẽ về sau, hai người chăm sóc Tiểu Bảo Tiểu Bối giúp con nhé.” Tạ Thư Dật nói.
Suốt mấy ngày nay chỉ vì chuyện này mà hắn và Hải Nhạc không có thời gian được ở riêng tư với nhau, ở nhà Hải Nhạc bị hai tiểu quỷ quấn lấy, hại hắn ngay cả cơ hội hôn Hải Nhạc cũng không có, trải qua lần dạy dỗ lúc trước, hắn cũng không dám ở nhà mà hôn loạn nữa rồi. Bây giờ, Trì Hải Hoan cũng đã bị pháp luật phán xử rồi, sợi dây cứ quấn chặt trong lòng rốt cuộc cũng có thể buông lỏng xuống, hắn muốn cùng Hải Nhạc hưởng thụ thế giới chỉ có hai người bọn họ thật tốt! Hắn quyết định vào ngày vui hôm nay, phải làm ra một quyết định trọng đại.
"Được rồi, chúng ta đi trước." Tạ ba ba nói, lôi kéo Mẹ Hải Nhạc rời đi.
Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc một cái, cười nói: "Tiểu thư, nàng có thể dành thời gian cho ta ngày hôm nay không?”
"Ta rất vui lòng!" Hải Nhạc vui vẻ mà nói.
Trì Hải Hoan cứ như vậy bước ra khỏi cuộc sống của Hải Nhạc và Thư Dật, cũng không còn gây tổn thương cho cô nữa! Cô rốt cuộc cũng không cần sợ sự tồn tại của chị ta nữa rồi.
Hải Nhạc ngồi trong xe thể thao của Tạ Thư Dật, đưa tay lên đón nhận ánh nắng mặt trời tươi sáng, những bóng ma trong lòng do Trì Hải Hoan tạo thành cũng hoàn toàn cởi bỏ rồi.
“Thư Dật, anh đưa em đi đâu vậy?” Hải Nhạc lớn tiếng hỏi Tạ Thư Dật.
"Dẫn em đến một chỗ tốt!” Tạ Thư Dật bí ẩn cười nói.
“Được!” Hải Nhạc gật đầu một cái.
Khi Tạ Thư Dật lái xe lên một ngọn đồi, Hải Nhạc mơ hồ thấy nơi này rất quen thuộc.
"Thư Dật, con đường này, hình như là con đường đi đến mộ của mẹ cả sao?” Hải Nhạc nói.
"Phải, trí nhớ của em thật tốt, nhưng mà em nên gọi là mẹ, không phải là mẹ cả.” Tạ Thư Dật mỉm cười nắm lấy tay Hải Nhạc.
"Ừ! Chẳng qua là, Thư Dật à, chúng ta ít nhất cũng phải mua một chút giấy tiền vàng mã và một bó hoa tươi đến thăm mẹ chứ!” Hải Nhạc nói với Tạ Thư Dật.
“Không sao, bà ấy sẽ không để ý những lễ nghi này đau, anh nghĩ, bà ấy cũng rất nhớ người con dâu này, cho nên, anh dẫn em tới đay để cho bà ấy gặp một chút.” Tạ Thư Dật nói.
" Thư Dật, em thật sự rất cảm động!” Trong lòng của Hải Nhạc không khỏi cảm tháy ngọt ngào.
"Mới như vậy mà em đã cảm động rồi à?” Tạ Thư Dật cười cười lắc đầu, "Cái cô ngốc này, em đúng là rất dễ thỏa mãn đấy!”
“Tận hưởng những gì mình có, như vậy, mỗi ngày trôi qua mới không nhạt nhẽo.” Hải Nhạc cười nói.
Hai người dừng xe ở bãi đỗ xe nghĩa trang, sau đó nắm tay nhau đi đến trước mộ của mẹ Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật ôm lấy bà vai Hải Nhạc, nhìn lên bị mộ của mẹ nói: “Mẹ, con trai đã đưa Hải Nhạc sang đây cho mẹ gặp rồi, mẹ vẫn nhớ chứ? Con đã từng đưa cô ấy tới gặp mẹ, con đã mời mẹ chứng kiến con vĩnh viễn cũng chỉ yêu một người. Lần này, con muốn mời mẹ chứng kiến, mẹ, con muốn lấy cô ấy làm vợ, mẹ chúc phúc cho chúng con nhé!”
Hải Nhạc không khỏi kinh hô bụm miệng, hắn mang cô tới đây, là cô cảm thấy mình không dám có ý tưởng điên loạn gì, nhưng Tạ Thư Dật đã xoay người đối mặt cô, từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, sau đó quỳ một chân trên đất, đem nhung hộp thành kính đưa tới trước mặt Hải Nhạc, thâm tình nhìn cô: "Nhạc Nhạc, gả cho anh! Anh sẽ khiến em vui vẻ và hạnh phúc cả đời.”
Hải Nhạc có chút há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Tạ Thư Dật, thì ra là, hắn mang cô tới đây là muốn ở trước mặt mẹ hắn cầu hôn với cô a!
Mặc dù cô về nhà đã lâu, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không có nhắc tới cái vấn đề này, cô vẫn luôn ở trong lòng thấp thỏm, hắn có cầu hôn mình hay không? Dù sao bọn họ cũng đã có con, hơn nữa, hắn vẫn luôn yêu cô, chưa từng thay đổi, nhưng mà cô vẫn có chút lo lắng, hắn sẽ không cầu hôn cô, thật không nghĩ tới, hắn muốn cầu hôn, lại thật dọa người, hắn thế nhưng lại dẫn cô đến trước mặt của mẹ hắn cầu hôn cô!
"Thư Dật" cổ họng của cô cũng nghẹn ngào.
Tạ Thư Dật đưa tay mở hộp nhung ra, bên trong chiếc nhẫn kim cương được ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào sáng lấp lánh.
"Công chúa xinh đẹp, đeo chiếc nhẫn này vào, em có thể cùng hoàng tử mãi mãi hạnh phúc bên nhau! Em còn chần chờ cái gì đây?” Tạ Thư Dật có chút lo lắng thúc giục.
Hắn chính là sợ rằng cô mặc cảm mặt mình bị hủy dung, sợ mình cứ thế mở lời thì cô sẽ cự tuyệt hắn, dẫn cô tới trước mộ của mẹ, chính là muốn cô không cách nào cự tuyệt hắn!
"Thư Dật, anh có chắc là mình không hối hận chứ? Anh phải biết, ở trong mắt người khác, chúng ta là một đôi khác nhau một trời một vực, không phải là em hoài nghi tình yêu của anh, mà là em cảm thấy được mình không xứng với anh!” Hải Nhạc nức nở nói.
Tạ Thư Dật không khỏi mỉm cười nói: "Cô bé ngốc, nếu như chỉ vì vết sẹo trên mặt mà em cảm thấy không xứng với anh, thì rất đơn giản, xóa vết sẹo đó đi là tốt rồi! Như vậy, em cảm thấy xứng với anh rồi chứ?”
"Ngộ nhỡ xóa không hết, thì phải làm sao?" Hải Nhạc có chút tan nát cõi lòng hỏi.
"Trời ạ, chỉ là mấy vết sẹo mà thôi! Bây giờ nam cũng có thể chuyển giới thành nữ, nữ cũng có thể chuyển thành nam! Làm sao có thể ngay cả vết sẹo trên mặt em cũng xóa không hết? Nói không chừng chẳng những có thể tẩy sẹo, mà còn có thể hoàn toàn trở lại dung mạo trước kia của em! Nhạc Nhạc, đừng do dự nữa! Cơ hội chỉ có một lần! Em chỉ có thể gả cho anh! Anh chính là cha của con em!” Tạ Thư Dật nói. (((((((((((((((Nghe sai sai thế nào nhỉ…..)))))))))))))))))))))
Hải Nhạc không khỏi cười hì hì: "Em chỉ nghe nói nam có thể chuyển giới thành nữ, cũng chưa nghe nữ có thể chuyển thành nam, là chỉnh bằng cách nào?”
"Cứ coi như bây giờ không thể, nhưng khoa học biến chuyển từng ngày, nói không chừng chờ mấy năm nữa là có thể chỉnh nữ thành nam rồi. Nhạc Nhạc! Nhanh lên một chút a, anh quỳ một lúc rồi, sắp không chịu được nữa! Nhanh lên một chút!" Tạ Thư Dật khẩn cầu nhìn Hải Nhạc.
Hải Nhạc cảm thấy vừa buồn cười lại cảm động, cô cắn cắn môi, cười ngọt ngào nói: "Suy nghĩ một chút, ngoài gả cho anh, em đúng là không có người thứ hai để lựa chọn nữa!”
" Nhạc Nhạc! Cám ơn em đáp ứng gả cho anh!" Tạ Thư Dật kích động đứng lên, hắn gở chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của Hải Nhạc.
Nhạc Nhạc nhìn chiếc nhẫn kia, có chút kinh ngạc: "Đây là chiếc nhẫn mà lúc trước anh đưa cho em! Không phải là ở trong tay của Trì Hải Hoan sao?”
"Anh đã sớm lấy về rồi! Cô ta làm sao xứng đáng mang chiếc nhẫn này? Chủ nhân của chiếc nẫn này, chỉ có thể là em!” Tạ Thư Dật bĩu môi khinh thường.
Hải Nhạc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, cảm động nhìn Tạ Thư Dật, nhẹ giọng nói: " Thư Dật, thật sự cám ơn anh, cám ơn anh vẫn luôn yêu em nhiều như vậy, có anh, em cảm thấy những khổ cực mà em phải chịu kia đều là đáng giá, đều là đáng giá! Giống như anh Chí Ngạn đã nói, là ông trời đang thử thách tình yêu của chúng ta, hôm nay, chúng ta rốt cuộc cũng đã vượt qua được thử thách, rốt cuộc cũng tu thành chính quả! Thư Dật, cảm ơn anh, cảm ơn vì đã cho em một tình yêu đẹp như thế!”
Tạ Thư Dật nghe Hải Nhạc nói như vậy, mặt của hắn, thế nhưng giống như đứa trẻ mới biết yêu lần đầu, đỏ lên không tưởng tượng nổi.
"Yêu em, còn cần tới lời cám ơn sao? Vậy thì anh cũng nên cám ơn em vì đã sinh ra Tiểu Bảo Tiểu Bối! Nghe nói sinh con rất đau! Hơn nữa, ngay cả thời điểm anh không có ở bên cạnh em, nhưng em lại vẫn dũng cảm phản kháng sinh ra các con, một người con gái yếu đuối lại nuôi dưỡng Tiểu Bảo Tiểu Bối lớn lên tốt như vậy, Nhạc Nhạc, anh…..” Lời của hắn còn chưa có nói hết, Hải Nhạc đã kéo khăn trùm đầu xuống, kiễng chân ngăn lại đôi môi của Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật kinh ngạc nhìn Hải Nhạc, nghĩ đến cô rất ít khi chủ động hôn hắn như vậy, hắn không khỏi hạnh phúc ôm cô thật chặt, rất nhanh lại nắm thế chủ động trong tay.
Hai người đắm chìm vào nụ hôn nóng bỏng tràn đầy hạnh phúc, quên mất thời gian, cả hai đều muốn dùng nụ hôn sâu này biểu đạt tình yêu say đắm dành cho đối phương.
Khí trời nói thay đổi liền thay đổi ngay, mớ hồ cũng đã nghe thấy nhiều tiếng sấm.
Tạ Thư Dật không khỏi lưu luyến kết thúc nụ hôn này, hắn cũng có chút không hiểu tại sao mình mỗi một lần hôn Hải Nhạc hắn lại trầm mê mình vào trong đó, hơn nữa, hắn luôn cảm thấy hôn thế vẫn chưa đủ.
“Thư Dật, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau chào mẹ, rồi về nhà thôi.” Hải Nhạc nói.
"Được, chúng ta về nhà, về nhà sẽ để cho cha mẹ quyết định thời gian tổ chức hôn lễ nhé, kết hôn xong, hai chúng ta sẽ đẩy Tiểu Bảo Tiểu Bối dính người như sam sang một bên, đi tận hưởng tuần trăng mật ngột ngào, tận hưởng thế giới chỉ thuộc về hai người chúng ta thật tốt! Nhạc Nhạc, anh thật sự là đợi không kịp được ở chung một phòng với em, ngủ cùng em trên một chiếc giường lớn, lễ cưới được tổ chức càng sớm càng tốt.” Tạ Thư Dật dùng khát vọng và nhiệt tình nói với Hải Nhạc.
Hải Nhạc bị hắn nói mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, cô không khỏi giận trách: "Sao anh có thể ở trước mặt của mẹ mà nói mấy lời này chứ? Mẹ nghe được sẽ cười cho!”
"Mẹ sẽ không cười anh, con trai của bà cuối cùng cũng đã tìm được người mình yêu, nhìn thấy hai chúng ta yêu nhau như vậy, bà ấy khẳng định là rất vui vẻ, làm sao cười anh chứ?” Tạ Thư Dật cười nói.
"Mẹ, mẹ sẽ không cười con đúng không? Con biết mẹ nhất định sẽ rất cao hứng, đến lúc đó con sẽ đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối đến đây thăm mẹ, mẹ hãy thương con trai của người, phù hộ cho con và Hải Nhạc một cặp long phượng sinh đôi nữa nhé, như vậy thì con liền có hai đứa con gái và hai đứa con trai rồi!”
" Anh a, thật không biết nói gì nữa mà! Đi thôi, anh cũng đừng có làm khó mẹ nữa! Chúng ta đi thôi!” Hải Nhạc vội vàng lôi kéo Tạ Thư Dật, hắn đang đứng ở trước mặt của mẹ mình, thế mà cái gì cũng nói ra được.
“Mẹ, nhớ a, nhớ thưởng cho con một đôi Long Phượng a!" Tạ Thư Dật vừa hướng phía bia mộ của mẹ vẫy tay, vừa không quên nhắc nhở, tựa như mẹ hắn đang đứng đó nhìn hắn vậy.
Rất nhanh cơn mưa nặng hạt đánh xuống, hai người nhìn nhau cười lớn nắm tay nhau chạy xuống núi, xuống đến chân núi, quần áo của hai người cũng đã ướt đẫm. Tạ Thư Dật vội vàng mở cửa xe, Hải Nhạc ngồi vào trong, Tạ Thư Dật mau chóng lấy khăn lông ra lau cho Hải Nhạc: “Lau tóc nhé, đừng để bị lạnh.”
Hải Nhạc không khỏi nở nụ cười: "Anh xem em làm bằng giấy à? Mùa này gặp mưa chính là một loại hưởng thụ, sẽ không cảm lạnh đâu?”
Tạ Thư Dật cười phát động xe, xe vững vàng đi về phía trước, chạy nhanh khi đến sườn núi, Tạ Thư Dật phát hiện có điểm không đúng, tay lái giống như có chút không thể khống chế, hắn không khỏi giật mình, vội vàng phanh xe.
@by txiuqw4