Đỗ Duy và Joanna cùng nhìn nhau một thoáng. Hai người cẩn thận cảm ứng thử thì quả nhiên đều không thể cảm nhận được dao động nguyên tố ma pháp nào ở chỗ này. Ở đây, vô phương thi triển ma pháp!
- Không chỉ là như vậy! -Sắc mặt Xích Thủy Đoạn nặng nề- Ta cảm giác lực lượng của mình, hình như bị phong bế!
Vừa nói, ngón tay của hắn vừa nhẹ nhàng trong không khí vạch một cái. Ở đầu ngón tay hắn bùng lên một đốm sáng bạc, nhưng liền tắt ngúm rất nhanh.
Thở dài, Xích Thủy Đoạn trầm giọng nói:
- Ta không thể dùng lực lượng thánh giai ở đây... Chính xác là không cảm ứng được trong cái quy tắc không gian này!
Đỗ Duy nghe xong, trong lòng chấn động. Hắn nhớ một việc mà Bạch Hà Sầu từng nói
- Chẳng lẽ... Không gian nơi đây là do một cường giả đã lưu lại lĩnh vực?- Đỗ Duy nghiêm nghị hỏi.
- Chắc là vậy! - Xích Thủy Đoạn chậm rãi giải thích - Bây giờ chúng ta ở trong lĩnh vực đặc biệt của người ta, nên ta vô phương sử dụng quy tắc này!
- Nói cách khác, thực lực chúng ta ở chỗ này đều bị suy yếu! - Vừa nói Đỗ Duy vừa nhìn chăm chú đại điện phía trước - Ta thấy nơi này có chút tà dị! Giả sử cái không gian này đã được đặt lĩnh vực của người sáng tạo ra nơi này, vậy tại sao hắn muốn làm vậy? Làm cho người sau vào ở chỗ này bị suy yếu lực lượng? Có lẽ là bởi vì sẽ đối phó người nào nên phải phòng ngự người từ ngoài đến...
- Ta nghĩ, đáp án hẳn là ở chỗ này! - Xích Thủy Đoạn chỉ vào phía đại điện ở xa xa kia và chỗ cự tháp màu đen kia nữa.
Đi qua vài trăm thước trong đại điện to lớn, phong cách kiến trúc có chút tương tự kiểu kiến trúc Go-tic mà Đỗ Duy thấy ở tiền kiếp.
Mỗi một bậc thang đều cao gần nửa thước. Với kích thước thân thể con người bình thường thì với mỗi một bậc thang cao nửa thước, hiển nhiên là không phải cho loài người sử dụng. Như vậy, đại điện này không phải thuộc về loài người?
Đỗ Duy nhìn quanh, hơn mười pho tượng thật lớn hai bên. Đỗ Duy chưa từng thấy qua những quái thú có hình dáng kỳ quái này, trong những cuốn sách cổ mà hắn từng đọc cũng chưa từng đề cập đến.
- Những tượng này hình như không là ma thú? - Joanna cau mày.
Đỗ Duy lại ngơ ngác nhìn một hướng, sau đó hắn nói:
- Ta nghĩ, ta biết cái chỗ này là do ai kiến tạo!
- Là ai? - Xích Thủy Đoạn lập tức hỏi lại.
- Không phải là người! - Câu trả lời của Đỗ Duy làm cho Xích Thủy Đoạn ngây ngốc, nhưng theo hương ngón tay Đỗ Duy chỉ, Xích Thủy Đoạn liền hiểu ý tứ Đỗ Duy!
Ngay lúc ba người vừa rời cái "Bàn đá" hình tròn này, theo phương hướng phía trước, tới gần phía dưới đại điện, trên thạch đá bên cạnh cũng có một bộ phù điêu đồ án!
Cẩn thận xem xét nội dung phù điêu này, chính là đáp án!!
Trên từng một bộ phù điêu, đầu tiên rõ ràng là ở trên bàn đá hình tròn đó, dựng thiết trụ cao cao, trói vài người, mà chung quanh có mấy người mặc trường bào đang đứng, cầm trong tay các loại móc giống như loan đao...
Phù điêu tiếp theo, trên cây cột trói một người hình như đã chết, chẳng những đã chế mà ngay cả ngực bụng đều bị mở ra, nội tạng bên trong đã bị mấy người mặc trường bào kia móc ra cầm ở trong tay.
Xem một bức phù điêu khác, mấy người mặc trường bào hai tay đang cầm nội tạng nâng trên đầu, phủ phục trên bàn đá. Mà ngay chung quanh bàn đá, còn có vô số bóng người đều quỳ lạy trên mặt đất.
- Hình như là một cái nghi thức gì đó... Tựa hồ là giết người sống moi ra nội tạng đến bái tế cái gì đó... - Joanna buột miệng nói.
- Không sai! -Khóe mắt Đỗ Duy khẽ mấp máy- Khi chúng ta vừa vào gặp cái bàn đá kia, hẳn là một cái đàn tế! Hơn nữa...
Đỗ Duy chỉ vào mấy người chuyên môn phanh bụng người trên phù điêu, cười nói:
- Chẳng lẽ cô không thấy vóc dáng của mấy người này còn cao lớn hơn nhiều so với cây cột trói người kia à? Bậc thang nơi này cao như vậy hẳn là cho những người này sử dụng.
Joanna gật đầu.
- Hơn nữa...- Đỗ Duy mở to mắt nhìn hơn mười pho tượng quái thú khác nhau trước mặt- Mặc dù ta không nhận ra những quái thú này là con gì, nhưng các người có thấy những quái thú này đều có hai cái đặc thù giống nhau!
Sau khi Joanna, Xích Thủy Đoạn được Đỗ Duy đề tỉnh, cẩn thận nhìn chăm chú những pho tượng này một lát, Joanna liền lập tức kinh hô:
- A!! Những quái thú này, trên đầu mỗi một con đều có một cái sừng!!
- Ngoài ra, dung mạo chúng tuy khác nhau nhưng nhìn kỹ, đầu mỗi một con đều hướng về tòa tháp màu đen xa xa kia!! - Xích Thủy Đoạn cũng tán thành.
Đỗ Duy hắc hắc cười khan:
- Ta nghĩ chúng ta hẳn là đã có đáp án! Tất cả kiến trúc nơi này đều là thuộc về một chủng tộc trong truyền thuyết đã bị diệt sạch! Đương nhiên, có lẽ các ngươi cũng không từng nghe nói qua cái chủng tộc này, bởi vì trên đại lục không có lưu truyền bất cứ gì về bọn họ. Bọn họ đã hoàn toàn bị xóa đi tất cả dấu vết trong lịch sử. May là mấy hôm trước, tên tinh linh yêu quái chết tiệt kia đã kể cho ta một ít chuyện xưa thú vị. Cho nên, ta nghĩ chủ nhân của nơi này hẳn là Ma tộc!!
Đỗ Duy vừa dứt lời, Joanna và Xích Thủy Đoạn đều có chút mờ mịt. Bất ngờ từ trong đại điện trước mặt vang đến một hồi động tĩnh kỳ quái!
- Khanh! Khanh! Khanh!
Từng tiếng từng tiếng động tĩnh này từ trên bậc thang trong đại điện truyền đến! Nghe tới, liền phảng phất là cái gì đó cực kỳ nặng nề cứng rắn đi qua mặt đá phiến, mỗi bước đều tạo ra âm thanh va chạm!
Ba người đồng thời ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trong đại điện to lớn phía trước kia, trong đại điện sâu kín âm u một cái bóng dáng mơ hồ từ bên trong chậm rãi đi ra, dần dần trở nên rõ ràng...
Đây rõ ràng là một bóng người toàn thân bao trùm trong áo giáp màu vàng!
Mặc dù ở cự ly xa nhưng Đỗ Duy và Xích Thủy Đoạn có thể đoán ra thân hình người kia cực kỳ cao lớn! Theo Đỗ Duy thì người ít nhất cao hơn hai thước!
Một thân áo giáp màu vàng tản ra hơi thở lành lạnh đáng sợ nào đó! Sắc vàng cũng không lóng lánh, chính là tràn ngập một loại phong cách cổ xưa uy nghiêm!
Mà khuôn mặt người này cũng rốt cục cũng từ trong bóng tối hiện ra, khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan tinh xảo như đao gọt! Từ xa nhìn lại, khuôn mặt này tựa hồ có chút cứng ngắc, nhưng cặp mắt lại đỏ một cách thần kỳ! trong đôi mắt người này như có hai ngọn lửa thiêu đốt. Hắn còn có một đầu tóc dài giống như hỏa diễm!
Dáng người to lớn này vừa mới xuất hiện ở cửa đại điện, lập tức liền có một loại cảm giác áp bách trầm trọng như núi đập vào mặt!! Ánh mắt giống như hai luồng ngọn lửa màu đỏ đảo qua, ba người đồng thời liền cảm giác được thân thể giống như bị búa tạ đánh trúng, toàn thân rung mạnh!
-Khanh!!
Ở cửa đại điện, một thân giáp vàng, tóc đỏ khổng lồ đứng ở đàng kia, tay phải của hắn chậm rãi từ trong bóng tối lộ ra, trong tay của hắn nắm một thanh vũ khí to lớn so với người hắn còn dài gấp đôi!
Một thanh hoàng kim tam xoa kích!!
Xích Thủy Đoạn mơ hồ cảm giác được một loại nguy hiểm cực độ!!
Ánh mắt màu đỏ chiếu lên ba người, hoàng kim tam xoa kích dộng trên mặt đất. Tay trái chỉ ba người Đỗ Duy xa xa... Một âm thanh giống như trong địa ngục truyền đến, như tiếng sấm nổ vang bên tai ba người!
- Sinh linh hèn mọn nơi nào tới! Dám can đảm xông vào Ma thần điện thần thánh!!
Một lời vừa ra, âm vang của thâm thanh làm thân thể của ba người chấn độngg rung lên!! Nó mang cả một sát khí chết chóc, làm cho ba người, có cả Xích Thủy Đoạn hít thở khó khăn.
Như một thần linh đứng ở trên bậc thang cao cao, mắt nhìn xuống ba người, trên khuôn mặt cứng ngắc lạnh như băng không chút biểu tình!!
Mà Đỗ Duy lại tinh tường nhìn thấy cái tên tóc đỏ đầy đầu kia hình như có một cái sừng!! Quan trong là thực lực của đối phương! Đứng ở rất xa kia mà chỉ có bằng vào sát khí trong ánh mắt, lời nói đã khiến cho người ta lạnh run! Ngay cả là bản tính cứng cỏi được tôi luyện qua bao lần hiểm nguy của Đỗ Duy cũng tự nhiên bất tri bất giác sinh cảm cảm giác sợ hãi không thể khống chế từ sâu trong nội tâm.
Một cảm giác sợ hãi thật sự!
Khi Xích Thủy Đoạn đối mặt với Bạch Hà Sầu cũng không có sự run rẩy sự trong thâm tâm phát ra như vậy! Nhưng trước mắt người này, ánh mắt như lửa thiêu khiến cho bản thân chấn động bằng 1 cái nhìn! Như một con kiến hôi đứng yên trước một sát thần kinh khủng!!
Khi Xích Thủy Đoạn chấn động trước khí thế của đối phương thì Đỗ Duy kinh ngạc: " Sừng trên đầu... Ma thần điện... Ma tộc..."
Đỗ Duy xâu chuỗi nhưng tin tức này lại, đột nhiên sắc mặt biến đổi lớn, hoảng sợ nhìn tòa tháp to lớn màu đen xa xa kia! Hắn nhớ ra Tinh Linh vương Lạc Tuyết kể một đoạn truyền thuyết thượng cổ- Thời đại thần thoại...
"Chẳng lẽ là..." - Đỗ Duy nhìn lên tòa tháp to lớn màu đen phương xa, trong lòng liền hiện ra đáp án- " Thông Thiên tháp!!! Chỗ ở của Ma thần!!!!"
Giọng nói người khổng lồ áo giáp vàng cứng ngắt lành lạnh như băng quát lên:
- Xông vào Ma thần điện! Chết!!
Âm thanh còn chưa dứt, đã thấy thân thể hùng vĩ của hắn liền bước lên phía trước một bước! Chỉ bằng một bước mà nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt ba người!
Trên koàng kim tam xoa kích, một đạo hỏa diễm hoàng kim hừng hực thiêu đốt, trong thanh âm gào thét đã hướng tới phía ba người, đứng trước nhất là Xích Thủy Đoạn!
Thấy một kích của đối phương đâm tới, đôi mắt Xích Thủy Đoạn nheo lại, hắn cảm giác một sự đè nén trói buộc bản thân lại. Nhưng sự hoảng sợ như thế lại kích phát nội tâm Xích Thủy Đoạn không khuất nhục!
- Ta là ai! Ta là Xích Thủy Đoạn! đệ tử Đại Tuyết sơn, thánh giai cường giả!!
Đối mặt với hoàng kim hỏa diễm của tam xoa kích, Xích Thủy Đoạn quát một tiếng chói tai, hắn cũng không có dùng vũ khí mà lại đưa tay hướng tới trên chuôi tam xoa kích cản đi!
Chính là, Xích Thủy Đoạn vừa mới động thủ, sắc mặt hắn trước hết đã thay đổi! Thân là thánh giai cường giả hắn vừa ra tay liền cảm giác được chính mình toàn thân lực lượng phảng phất đều đang không ngừng trôi đi, mà cái loại cảm giác phiêu hốt không sức lực này càng làm cho hắn khó chịu cơ hồ muốn thổ huyết!
Ở cái không gian hoàn toàn xa lạ này, phán đoán của hắn không có sai! Nơi này đích thật là "Lĩnh vực" của một người! Cho nên, Joana Xích Thủy Đoạn ở chỗ này, căn bản vô phương nắm giữ không gian lực lượng quy tắc! Hắn thân thể mới nhất động, liền cảm giác được chính mình ngược lại bị kỳ dị lực lượng nào đó trong không gian trói buộc...
Theo sau, rất nhanh, Xích Thủy Đoạn quát chói tai liền biến thành ngắn ngủi kêu rên!
Trong lúc dưới mắt Đỗ Duy và Joanna trong ba người thực lực mạnh nhất hung hãn nhất là Xích Thủy Đoạn, phịch một tiếng, bị hoàng kim tam xoa kích quét ở ngực, hốt nhiên liền giống như một cái chặt đứt cánh đàn chim, bay thẳng ra ngoài! Oanh một tiếng, than thể Xích Thủy Đoạn bay thẳng ra vài trăm thước, nặng nề nện ở trên cái dàn tế kia, đem tảng đá trên dàn tế đều vỡ ra một cái hố to!
- Hừ, nguyên lai là thánh giai! - Kim giáp võ sĩ như rất khinh thường - Trước Ma thần điện, ngươi còn muốn tại trong lĩnh vực Ma thần vĩ đại mà nắm giữ quy tắc sao?! Buồn cười cho sinh linh hèn mọn!
Nhìn Xích Thủy Đoạn một lần đối mặt đã bị đối phương đánh bay, hơn nữa sau khi ngã xuống rồi không có đứng lên, Đỗ Duy đã ngây ngẩn cả người!
Chính là, hắn không có cơ hội ngây người! Vì kim giáp võ sĩ, ánh mắt màu đỏ giống như ngọn lửa đã chuyển hướng Đỗ Duy, hoàng kim tam xoa kích phát ra một tiếng rắc thanh âm thanh thúy, mang theo một mảnh hỏa diễm màu vàng, quét về phía Đỗ Duy!!
Cái không gian này không có ma pháp nguyên tố, cho nên ma pháp Đỗ Duy căn bản không thể nào thi triển, mà mất đi ma pháp Đỗ Duy chẳng khác nào mất đi 9 thành sức chiến đấu! Cho nên lúc đối mặt với một kích này đánh tới trước mặt Đỗ Duy thậm chí cũng không có làm ra chút nào phản ứng!
Mắt thấy Đỗ Duy sẽ dẫm vào vết xe đổ Xích Thủy Đoạn bị một kích đánh bay, hốt nhiên, vào thời khắc này, lúc hoàng kim tam xoa kích đem đánh trúng Đỗ Duy, cái người kim giáp kia hốt nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc nhỏ.
Đỗ Duy đã nhắm hai mắt lại buông thả, ước chừng đợi một lát, lại phát hiện chính mình cũng không bị đối phương đánh trúng, khi hắn mở mắt liền nhìn thấy trước mặt cái người kim giáp này, đã thu hồi hoàng kim tam xoa kích, đứng ở trước mặt mình, ánh mắt màu đỏ giống như ngọn lửa đang gắt gao nhìn chăm chú mình.
Khoảng cách gần đứng ở trước mặt mình, Đỗ Duy càng có thể cảm giác được uy bức của đối phương! Nhất là thân cao đối phương, đứng ở trước mặt mình giống như một tòa núi nhỏ!
Ánh mắt màu đỏ này bao phủ chính mình, qua một hồi lau, Đỗ Duy mới nghe thấy trong thanh âm hùng hậu đối phương mang theo một tia mờ mịt:
- Ngươi... Như thế nào là ngươi? Ta nhận ra ngươi!! Ngươi lại trở về?! Ta... Ta nhận ra ngươi!
@by txiuqw4