sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 507: Sự Phẫn Nộ Của Austria (đoạn Kết)

- Ta thực sự có thể cùng ngài làm bằng hữu sao? A... Không! Không! Với địa vị cùng mặt mũi của ngài, ngay cả phụ thân của ta thấy ngài thì sợ rằng cũng phải cúi đầu chào.

- Đối với bằng hữu mà nói thì không phân địa vị.

Đỗ Duy cười rất bình thản. Sau đó hắn đứng lên khi... nhìn thấy Austria. Cô bé mặc y phục màu đỏ sau khi oán hận liếc mắt liền lao nhanh ra từ lối cửa hông của yến hội, nhằm hướng hoa viên lao tới.

- Ta xin lỗi trước, không tiếp.

Đỗ Duy đứng lên, trước khi đi vẫn còn rất tao nhã gật đầu đối với Mani:

- Có thể cùng nàng nhảy múa là một chuyện rất vui thích. Cám ơn!

Vẻ mặt của Mani kích động khi nhìn Đỗ Duy đi xa, sau đó hít một hơi dài, hai tay ôm chặt ngực (đừng mạnh quá nhé), cảm thấy nhịp tim mình như đập nhanh.

Thực ra thì tâm tư của cô bé này không có "dã tâm" gì, đối với Đỗ Duy chỉ một lòng sùng bái. Có thể nhảy cùng Đỗ Duy, nói chuyện cùng hắn đối với nàng đã là quá đủ.

Các chị em khác đang nhìn - nàng rất thỏa mãn!

- Tiểu thư Austria.

Một tiếng nói êm ái phía sau truyền đến.

Austria đứng bên ngoài lan can của ngự hoa viên, nàng thấy mình cần phải đi hóng mát một chút, nếu không nàng sẽ thấy tức chết cái cô nàng Mani kia. "Phản đồ! Trước đó đã nhắc nhở kỹ như vậy... nhưng nàng... Hừ hừ. Nhất định ta sẽ không nói chuyện với nàng 3 ngày."

Lúc tư duy của Austria đang giận giữ thì nghe được tiếng của Đỗ Duy.

Khi nàng quay đầu lại thì thấy gã thanh niên mà mình chán gét đang đứng cách đó 10 bước.

Công bằng mà nói, cho dù nàng có chán gét Đỗ Duy, nhưng cũng không thể không thừa nhận là Đỗ Duy có thể xem như mỹ nam tử tuyệt đối.

Kế thừa huyết thống của gia tộc Rowling, hắn có vóc người cao lớn. Ở tuổi 18, sau khi qua cái tuổi gày gò, hắn dẫn trở lên cường tráng.

Khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan chỉnh tề, hơn nữa, hắn là một thiếu niên đã thành danh, trong lứa tuổi không có ai là mạnh mẽ bằng. Trong ánh mắt trầm ổn của hắn luôn muốn nhìn thấu lòng người - đây là sự lịch duyệt! Là sự thiếu sót của bất kỳ gã thanh niên nào.

Mà khóe miệng của hắn luôn tồn tại một tia cười nhạt. Đây cũng là thói quen của những kẻ ở vị trí cao - Điểm này không thể có ở những thanh niên ăn chơi trác táng.

Chiều nay Đỗ Duy mặc lễ phục của công tước. Hắn đã sớm vứt bỏ chiếc nơ trên cổ, bên trong lộ rõ chiếc quân hàm lấp lánh - tượng trưng cho chiến công hiển hách của thượng tướng quân.

Thanh niên trẻ khỏe... Phong độ nhanh nhẹn, Địa vị hiển hách... Ngưỡng mộ... (Ẻm nào chả chết)

Mấy điều kiện này đều dồn chung một chỗ, đủ để trong nháy mắt hạ gục tuyệt đại đa số các mỹ nữ.

Mà giờ phút này Đỗ Duy từ cửa ngách của cung điện bước ra, sau đó đóng cửa, để tiếng ồn ào trong cung điện lại phái sau.

Ánh trăng chiếu lên người hắn khiến nụ cười của hắn lấp lánh như thanh bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.

Austria nhất thời nuốt nước bọt (Thèm ư?), hơi sửng sốt một chút rồi vội lạnh lùng đáp lại:

- Hừm, là ngài a! Công tước đại nhân tôn quý. Chẳng lẽ ngươi đến tìm ta là để truy cứu tội bất kính.

Nụ cười trên khóe miệng cảu Đỗ Duy càng sâu thêm vài phần, ánh mắt khẽ đảo qua khuôn mặt mỹ lệ của Austria (thị dâm).

"Hừm! Có chút trẻ con... nhưng cũng... khả ái."

- Không! Ta không tính toán đến như vậy.

Đỗ Duy đi tới một cách tự nhiên, cùng Austria đứng ở bên lan can. Thanh âm của hắn rất ôn hòa:

- Thực ra ta chỉ muốn cùng ngươi tâm sự. Dù sao chúng ta cũng có thể coi là thân thích. Đúng không?

- Trò chuyện cái gì? Ta không có chút hứng... nói chuyện với ngươi!

Austria trông giống như con nhím.

Đỗ Duy im lặng, tập trung nhìn Austria. Hắn ước chừng khoảng 10 giây sau mới cười... rất hiền lành! (Chiêu nay khi xưa đi cưa dùng mãi)

Không sai! Rất hiền lành.

- Ngươi là một cô gái rất mỹ lệ

Giọng của Đỗ Duy như một trưởng bối:

- Kẻ nào có thể lấy được một cô bé như ngươi quả là có phúc khí.

- Hừm! Ta nghĩ phải như vậy.

Austria tức giận trả lời:

- Căn bản ta không muốn gả cho em trai ngươi! Thực ra ta không muốn nảy sinh quan hệ với gia tộc của ngươi.

Thiếu nữ này bỗng nhiên nắm chặt tay, quay về hướng Đỗ Duy mà thấp giọng gằn lên, đầy vẻ giận dữ.

Đỗ Duy lại cười, hắn thấy cô bé xinh đẹp này đang giận... quả là một chuyện thú vị. Hắn mỉm cười khoan dung, mặc cho Austria tiểu thư "gầm rú" với mình. Sau đó...

Hắn để Austria "gầm" xong, mới tiện tay lấy ra một chiếc khăn lụa trong ngực. Liếc nhìn Austria, ánh mắt hắn trong suốt như ánh trăng. Sau đó Austria thấy hắn khẽ cười nói:

- Đừng cử động!

Vừa nói, thân hình của Đỗ Duy đã lướt đến (Chết rùi)!

Austria sợ ngây người. Nàng trơ mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Duy đang lướt đến gần. Đầu óc nàng đã hoàn toàn tê liệt: Hắn muốn làm gì? Hắn muốn trả thù... muốn "khi dễ" ta sao? (Câu chuyện: Để im xem sao ï`).

Đỗ Duy đã vươn tay đến, dùng khăn tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng Austria.

- Ách?

Austria lập tức tỉnh lại, lui ra sau vài bước, trơ mắt nhìn Đỗ Duy, giống như con mèo nhỏ đang phòng ngự:

- Ngươi... Ngươi! Làm gì!

- Miệng ngươi có vết rượu!

Đỗ Duy mỉm cười, thu khăn tay lại:

- Khẳng định là lúc ngươi ăn uống, không cẩn thận đã để vài mảnh lá màu tím (chủng diệp tử) chuyên dùng làm gia vị dính trên miệng. Làm như vậy rất dễ ảnh hưởng đến nhan sắc. Ngươi sẽ không ăn chứ? Cái loại gia vị này chỉ để tạo màu, không thể ăn.

Austria càng đỏ mặt... trên thực tế nàng rất thích uống rượu, cho nên vừa rồi khi tức giận mới... "Nói cái gì... Ặc..."

Đỗ Duy cười híp mắt, lại giống như tiểu hài tử đùa giỡn trưởng bối:

- Tốt lắm, bây giờ chúng ta tiếp tục tâm sự đi! Austria tiểu thư, thực ra ta muốn nói lời xin lỗi với ngươi.

- A... Ách!

Austria cảnh giác nhìn tên bại hoại này... hắn có âm mưu gì?

- Tất nhiên! Ta đã nói, cũng chỉ vì ta không nhận ra ngươi, là do Mani đã nói với ta tên của ngươi.

Đỗ Duy thở dài:

- Dù sao ngươi cũng đã thành hôn thê của em ta. Chúng ta hẳn phải xem như người nhà mới đúng. Hơn nữa, ta thậm chí đã đoán sai tuổi của ngươi. Ngày trước khi tổ phụ của ngươi hỏi có thể để ngươi thành thân cùng em trai ta được không, ta lại nghĩ năm nay ngươi mới 12 tuổi. Cho nên ta mới... A! Đều là do ta sai, ta nghĩ ngươi vẫn còn nhỏ. Bây giờ nhì lại, hóa ra ngươi đã lớn...

Lời này mới thực sự khiến Austria phẫn nộ.

"Tuổi!"

"Hắn! Ngay cả tuổi của ta cũng không biết."

"Cái tên gia hỏa chết tiệt này mang cho ta biết bao khổ não như vậy. Trong mắt hắn không hề quan tâm đến ta, hắn ngay cả tuổi của ta cũng không biết."

Chính vì vậy mà Austria nổi giận!

Nàng đột nhiên quay người quát Đỗ Duy:

- Ngươi! Cái tên khốn nạn (nguyên văn: hỗn đản) này! Ngươi chẳng lẽ đã quên là lúc em trai ngươi vẫn chưa ra đời thì ta đã đính hôn với ngươi. Ta như thế nào lại nhỏ tuổi hơn hắn!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx