sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác Phu Đương Đạo - Chương 01 phần 1

Chương 1

Trong một góc, vài học sinh cao trung đang kéo bè lũ đánh nhau. Không phải nói là một đám người đang vây đánh một người.

“Ta nói, cái kia nữ nhân ta một chút hứng thú cũng không có, các ngươi là điếc sao?!”

Ôn Duẫn Bân dùng sức giãy thoát khỏi sự kềm kẹp của hai thiếu niên, một đôi mày kiếm cao ngất, ánh mắt bức nhân, bạc môi mân thành lãnh cứng rắn thẳng tắp, ngạo nghễ đứng thẳng bễ nghễ mọi người.

Đêm nay, hắn bỏ học bổ túc ban khóa ở trên đường lưu đạt, mạc danh kỳ diệu bị này đám trẻ hư ngăn chặn, nói là hắn đoạt trong bang một người nào đó, trời biết rõ ràng là kia cô gái đối hắn chết triền lạn đánh, hắn căn bản khinh thường.

Hắn nói thật, đối phương ngược lại nói hắn ý định khoe ra, quá kiêu ngạo, song phương một lời không hợp liền ra tay quá nặng.

“Ai nghe ngươi vô nghĩa!” Đầu lĩnh tóc húi cua thiếu niên vẻ mặt ngoan kính.“Đánh cho ta!”

Ôn Duẫn Bân vội vàng lau đi khóe miệng máu tươi, học quá vài năm Taekwondo hắn cũng không đang sợ, lại lần nữa nắm tay nghênh chiến.

Chính là, hắn tựa hồ có chút sai đánh giá tình thế.

Cho dù hắn cao lớn, mới quốc tam đã có không thua gì ba nam sinh cấp ba thân hình cao lớn, bất quá nếu so sánh, đối hắn mà nói vẫn là rất cố hết sức.

Làm không ít học tỉ, học muội mê luyến tuấn mỹ khuôn mặt đã muốn bị đánh thành đầu heo, luôn uất nóng thẳng bạch áo sơ mi bị rách, bị nhầu nát, còn dính đầy vết máu, khi hắn là sát thù cha nhân dường như ngoan độc quyền cước vẫn đang không ngừng nghỉ

“Ngươi giờ thành cái dạng gì, dám theo ta theo đuổi nữ nhân?!” Tóc húi cua thiếu niên đắc ý cười gian.“Phản kháng cái gì mà phản kháng, còn tưởng chính mình là con huyện trưởng? Ai chẳng biết mẹ ngươi là kĩ nữ, lão nhân kia căn bản là thương tâm đứa con đã chết, nhất thời nổi điên mới thu dưỡng ngươi này tạp chủng! Lão ba ta nói không chừng muốn chơi đùa mẹ ngươi, muốn biết hay không đi theo người mẹ đã chết của ngươi xác nhận một chút, ha~!”

Những lời độc ác trào phúng nghe ra, mỗi một lời hướng đến nội tâm Ôn Duẫn Bân chém một nhát, so với những quyền cước đánh trên người hắn còn đau hơn vạn phần.

Thân là rượu quốc danh hoa mẹ hắn mất khi hắn sáu tuổi, nguyên bản lão ba không tiếp nhận hắn, bởi vì duy nhất con trai độc nhất bất ngờ tử, lại mất đi khả năng có con, mới đưa hắn từ viện mồ côi về tiếp nhận tổ tông.

“Sự thật” này làm hắn không có lời nào phản bác.

Bất quá hắn chịu làm con rối gỗ, là thế thân cho người anh đã mất, không ai thèm để tâm đến hắn, chỉ mang sự tồn tại của hắn ra làm trò cười…

Người là ác ma! Ta rốt cục tạo nên nghiệt gì thế này. Muốn ta nuôi nấng con của tiện nữ kia.

Ngươi dựa vào cái gì mà chiếm vị trí của con ta? Ngươi sao không đi theo người mẹ đã chết của ngươi…

Vì sao người chết không phải tạp chủng nhà ngươi? Chết tiệt rõ ràng là ngươi…

Bác gái từng nói qua những lời độc ác này, trong nháy mắt những lời này lại nhảy lên trong đầu Ôn Doãn Bân, bên tai không ngừng truyền đến những lời chế giễu của mọi người, những lời này như độc dược dần dần phá hủy nội tâm hắn, hủy hoại ý chí muốn sống của hắn...

Đột nhiên, Ôn Duẫn Bân không phản kháng nữa…

Hắn bị đánh bại, nghĩ rằng chết đi như vậy cũng tốt, dù sao trên đời này cũng không có người cần hắn, thương hắn…

Sự sống, đã không còn nhiều ý nghĩa nữa…

“ Bác cảnh sát, mau tới đây! Trong này có người đánh nhau!”

Mấy kẻ đang đấm đá Ôn Duẫn Bân bất ngờ dừng lại, nhìn tiểu cô nương đang kích động gọi cảnh sát.

Đoàn người liếc nhìn nhau, không ai có dũng khí đi kiểm tra xem có cảnh sát thực hay không, lại nhìn một người bị đánh mặt mũi thâm tím, một đám người vội vàng trèo qua tường, bỏ trốn mất dạng.

Tiểu cô nương xem đám kia hung thần ác sát chạy hết, do dự một lát mới cố lấy dũng khí hướng Ôn Duẫn Bân đi đến, hướng bên người hắn ngồi xổm xuống.

“Đại ca ca, đau không?”

“Vô nghĩa!”

Bị đánh cho như thế uất ức, Ôn Duẫn Bân tâm tình có đủ ác liệt.

“Ngươi làm cho bọn họ đánh xem đau hay không đau! Làm… làm chi hỏi vô nghĩa!”

Hắn miễn cưỡng mở thũng đắc tượng cống hoàn ánh mắt muốn mắng vài câu, bỗng nhiên phát hiện “Cứu” của hắn đúng là cái mới lục, bảy tuổi tiểu nữ sinh, hắn đến miệng thô tục dám nuốt trở về.

Ai, thế nhưng lưu lạc đến bị tiểu nữ sinh cứu…

Hắn thở dài, hướng nàng phía sau nhìn lại, trống rỗng, ngay cả cái quỷ ảnh cũng không có.

“Cảnh sát.”

Hiện tại là như thế nào, phải đợi hắn đổ máu quá nhiều mà chết mới xuất hiện, vì hắn hiện tại thê thảm hình dạng không ra người mới đến đưa đi phải không? Nếu tử bất thành, làm ơn hảo tâm chút sớm một chút đưa hắn chạy chữa, thật sự rất đau nha…

“Không có cảnh sát, ta lừa bọn họ.” Tiểu cô nương cười đến có chút điên.

Hắn trừng lớn mắt… tuy rằng mí mắt bị thương nhưng miễn cưỡng cũng có thể nheo lại.

“Không cảnh sát ngươi còn chạy đến muốn chết! Không sợ những người đó đánh ngươi? Lần tới lại gặp người ta đánh nhau, nhớ rõ tránh xa ra, bằng không ngươi chết như thế nào cũng không biết!”

Tiểu cô nương bất an giảo bắt tay vào làm chỉ. “Nhưng là… Bị đánh đau quá, ta nghĩ cứu đại ca ca…”

Đột nhiên, một cỗ lo lắng chảy qua Ôn Duẫn Bân đáy lòng, hắn nhìn ánh mắt của nàng ôn nhu. Không thể tưởng được một cô gái không cùng huyết thống với hắn, so với người nhà của chính mình còn quan tâm sự chết sống của hắn hơn.

“Tóm lại, lúc này cảm tạ.” Hắn tầm mắt phiêu di, có chút xấu hổ.“Ta gọi là Ôn Duẫn Bân, ngươi tên là gì?”

“Mạc Vũ Phi, đừng là…” Nàng nhăn lại mi, nhất thời tìm không ra từ nào liên quan để giải thích.

“Mạc Vũ Phi? Ta nhớ kỹ.”

Ôn Duẫn Bân săn sóc nói tiếp vì nàng giải vây, sau đó thử muốn bò lên thân, đáng tiếc vô ích.

“Sẽ giúp ta một sự kiện… Ngõ nhỏ đi ra ngoài quẹo trái, quá một cái đèn xanh đèn đỏ có siêu thị, đi thỉnh nhân viên cửa hàng kêu xe cứu thương đưa ta đi bệnh viện, ta không cử động được.” Dù sao đều làm cho nàng cứu, lại nhờ giúp đỡ chắc cũng không sao.

“Ân.”

Mạc Vũ Phi chạy ra đi vài bước, đột nhiên lại chạy về đến, lo lắng lo lắng ngồi lại bên người.

“Làm chi?”

Ánh mắt nàng lo lắng nhìn vết thương của hắn

“Vạn nhất ta đi, người xấu lại trở về làm sao bây giờ?”

Nàng ngẩng đầu cảnh giới nhìn phía tường thấp, phảng phất như đám trẻ hư kia vừa mới đánh lén.

Ai, ngươi ở chỗ này thì phải làm thế nào đây? Còn không liền theo giúp ta cùng chết!

Nhưng Ôn Duẫn Bân không dám đem lời nói trong lòng ra dọa tiểu hài tử.

“Có! Ta trước đem ngươi đưa tới đầu ngõ, bọn họ trở về liền nhìn không thấy ngươi.”

Uống! Dùng tha?!

Hắn còn không có lấy lại tinh thần, Mạc Vũ Phi hai tay nho nhỏ đã muốn giữ chặt hai chân của hắn, muốn tự ý hành động.

“Không cần, bọn họ không có can đảm lại trở lại, ngươi mau buông tay.” Hai chân bị tóm ở tư thế dọa người như thế thật sự làm cho hắn rất muốn khóc, cố tình lại không thể nảy sinh ác độc đem nàng đá văng ra.

“Vạn nhất bọn họ thật sự trở về đâu? Ta sẽ lo lắng.”

Ôn Duẫn Bân sửng sốt, thoáng chốc mềm lòng vài phần, ngay cả khẩu khí đều trở nên ôn nhu. “Thật sự không cần lo lắng, huống chi ngươi cũng kéo không nổi ta.”

“Ta có thể! Ta sẽ cố gắng!”

Mạc Vũ Phi để hai chân hắn ở nách, lại dùng song chưởng nắm chặt hắn rắn, đem hết bú sữa khí lực đem nhân liều mình ra bên ngoài kéo, thật đúng là kéo hắn đi.

Nhưng kỳ thật, đó là bởi vì Ôn Duẫn Bân cũng cố gắng dùng hai tay chống thân mình “Mấp máy” về phía trước.

Ai dạy hắn cá tính hướng tới là gặp mạnh tắc cường, ngộ nhược tắc nhược, xem này tiểu nữ sinh như vậy liều mình tưởng bảo hộ hắn, không thành toàn nàng thật sự băn khoăn, chính là…

Đáng chết! Lại là kẻ hỗn đản ở trong ngõ nhỏ quăng một đống rác cùng đá vụn! Đâm vào ta mông đau quá a ~~

Mạc Vũ Phi nghe không thấy trong lòng hắn khóc thét, đem người kéo dài tới đầu ngõ an trí hào, lập tức chạy tới hướng siêu thị cầu cứu, thẳng đến nhìn xe cứu thương đem Ôn Duẫn Bân đưa hướng bệnh viện chữa trị, mới an tâm về nhà.

“Lang!”

Mạc Vũ Phi vừa mở cửa, một cái vỏ bia rỗng bay thẳng tới, đánh trúng mặt tường rơi những mảnh vụn xuống đất, phát ra chói tai tiếng vang, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi hoảng hốt.

“Gọi ngươi đi mua bình rượu còn chạy đi đâu?! Lâu như vậy mới trở về, đồ vô dụng! Cút ra ngoài cho ta! Nuôi ngươi có ích lợi gì? Sớm hay muộn cũng là cùng nam nhân chạy!”

Mạc phụ say khướt nằm lăn lóc ở sôpha, nhìn vào tưởng đã 80, lại mất cân đối dinh dưỡng, có vẻ so với đứa con gái tám tuổi còn gấy yếu hơn nhiều đang gầm rú với nàng.

“Rượu đâu? Còn không mang đến cho ta!”

Mạc Vũ Phi bị mắng, toàn thân run lên, chạy nhanh ra ngoài mau về một bình rượu.

“Không phải gọi ngươi mua hai bình?”

“Trướng giới, tiền không đủ.”

“Khư! Tiền lẻ đâu?”

“Ở…”

“Ở…”

Mạc Vũ Phi thân thủ hướng túi tiền sờ mó, thế này mới phát hiện túi tiền bị rách, tiền lẻ đã bị đánh rơi mất.

“Không, không thấy…” Nàng giọng nói khẽ run, thấy ánh mắt tàn nhẫn của phụ thân, sợ tới mức rụt lui cổ. “Túi bị rách, tiền rớt…”

“Rớt? Ngươi làm chi không đem chính mình cũng vứt bỏ quên đi!” Mạc phụ hung hăng lỗ mãng tát nàng. “Ngươi có biết hay không ta kiếm tiền có bao nhiêu vất vả?!”

“Biết.” Mạc Vũ Phi ôm hai gò má bị đánh đau, nước mắt đã ở trong hốc mắt đảo quanh.“Ba ba thực xin lỗi, ta biết sai lầm rồi, lần sau…”

“Còn có lần sau? Ngươi còn dám có lần sau!” Mạc phụ lật đổ bàn trà, mỗi mắng một câu liền quật nữ nhi một chút. “Đừng cho là ta không biết tiền là ngươi tiêu hết!”

“Ta không có!” Nàng biên khóc biên trốn, một bên giải thích: “Thật là rớt, ba ba tin tưởng ta, ta không phải cố ý…”

“Còn nói dối! Xem ta như thế nào giáo huấn ngươi!”

Mạc Phụ sớm đã say, quá khứ giống nhau, vừa quát nữ nhi, căn bản không nghe nàng giải thích.

“Ô… Ba ba, không cần đánh…”

Mạc Vũ Phi thật vất vả mới trốn trở về phòng, vội vàng khóa cửa, cuộn tròn thân mình lại, che lỗ tai, không dám nghe phụ thân rít gào, khẩn cầu lão thiên gia làm cho hắn nhanh chút tỉnh lại.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa tranh cãi ầm ĩ rốt cụcđã trở lại yên tĩnh. Nàng vụng trộm mở cửa, xuyên qua cửa phát hiện phụ thân say nằm ở sôpha, mới dám bước ra phòng ngoại, ôm chăn đến đắp cho phụ thân, sau đó chính mình lấy cao thảo dược đứp vết thương, lại lặng lẽ tiến vào chăn, dựa vào trong lòng phụ thân.

Nàng biết, sau khi cơn say qua đi phụ thân tuyệt không khủng bố, ngày mai tỉnh lại, hắn lại hội ôm nàng kêu “Ngoan nữ nhi”, nói nàng là của hắn tâm can bảo bối, thề không bao giờ nữa uống rượu, không đánh người, còn có thể mua đường cấp nàng ăn.

Bất quá nàng rõ ràng hơn, chỉ cần có người không cẩn thận nhắc tới mẫu thân bỏ chạy cùng nam nhân , hoặc là công tác không trôi chảy, phụ thân vẫn là uống rượu, đánh người.

Ngay cả như vậy, nàng cũng không oán phụ thân.

Bởi vì phụ thân không có giống mẫu thân như vậy, mặc kệ nàng như thế nào khóc cầu, vẫn như cũ cũng không quay đầu lại bỏ xuống nàng, ngồi trên xe của thúc thúc xa lạ bỏ lại nàng, vô luận nàng đuổi theo xe chạy rất xa, té ngã bao nhiêu lần, rốt cuộc không quay đầu xem qua nàng liếc mắt một cái.

Bởi vì phụ thân không có giống mẫu thân như vậy, mặc kệ nàng như thế nào khóc cầu, vẫn như cũ cũng không quay đầu lại bỏ xuống nàng, ngồi trên xe của thúc thúc xa lạ bỏ lại nàng, vô luận nàng đuổi theo xe chạy rất xa, té ngã bao nhiêu lần, rốt cuộc không quay đầu xem qua nàng liếc mắt một cái.

Chỉ cần cha không bỏ rơi nàng, không bỏ nàng một mình thì khổ thế nào nàng cũng chịu được, đau đớn đều có thể ẩn nhẫn.

Mạc Vũ Phi xoa xoa mắt, lại gần cha một chút, trong đầu miên man suy nghĩ, phải trở thành nữ tổng thống, không cho bất cứ kẻ nào bán rượu, như vậy trên đời này cha sẽ không có cơ hội uống rượu đánh người nữa thật là tốt…

Trên khuôn mặt bị đánh, thản nhiên nổi lên một ý cười.

“Mạc Vũ Phi? Mạc Vũ Phi?”

Ôn Duẫn Bân vai đeo cặp sách, tay đút túi quần, bộ dạng lưu manh cà lơ phất phơ, hướng tới khu nhà hẻo lánh.

Nếu có người nói với hắn, tương lai hắn cùng tiểu nữ sinh kia, khẳng định là bị hắn đánh, nhưng ai biết lại kì lạ như vậy, từ ngày đó sau, bọn họ hai người thế nhưng hai người ba ngày đều không hẹn mà gặp, nếu không phải ánh mắt của Mạc Vũ Phi rất trong suốt, thần thái tự nhiên, hắn thật hoài nghi mị lực của khuôn mặt tuấn tú này, ngay cả tiểu muội tám tuổi cũng bám theo hắn…

Ngày thường cũng lười giao tiếp với người ngoài, cũng không thể đối “Ân nhân cứu mạng” nhìn như không thấy, vì thế hắn mời nàng đi ăn hambuger, uống trà sữa, lại tán gẫu vài lần, hắn phát hiện tiểu nữ sinh tám tuổi này, ngôn ngữ cử chỉ so với những đứa trẻ cùng tuổi trưởng thành sớm hơn, không bằng hắn nghĩ đến ngây thơ, nói chuyện thật tốt, ở chung cảm giác không xấu, mỗi khi tâm tình không tốt không phải học bổ túc hắn liền theo thói quen chạy tới cùng nàng bầu bạn.

Hắn tuyệt đối không xem nàng đi mua rượu vào buổi tối, chính là buổi tối tìm lão ba say rượu, cho nên đồng tình tràn ra, có rảnh sẽ quan tâm một chút Mạc Vũ Phi, hắn chính là nhàm chán tìm người làm bạn, tuyệt đối không phải cái loại này hảo tâm.

Ôn Duẫn Bân trong lòng nói nhỏ, ánh mắt lại dán chặt vào thân hình nhỏ bé ảnh mà dần dần long khởi, rõ ràng lo lắng cùng với suy nghĩ lạnh lùng trong đầu tương phản.

“ Thật là! Tiểu oa nhi giờ này lại khóc ở đây à! Chạy đi!”

Lúc trước hắn còn xem tiểu oa nhi buổi tối không ở nhà còn chạy đi đâu, trong nhà thế nhưng không ở quản, tò mò truy vấn, nàng liền đem “Việc xấu trong nhà” toàn bộ đều nói cho hắn - lão mẹ đi lấy người khác, lão ba say rượu, bởi vì nhà có người mới thuê nên…

Ai, khó trách nàng một cái tiểu nữ sinh tình nguyện mỗi đêm đi tìm ba về nhà cũng không nguyện ở nhà.

Bỗng dưng, hắn nhìn thấy Mạc Vũ Phi bộ dạng khả nghi đứng ở siêu thị trước cửa, nhìn đến có người vào siêu thị liền tiến lên, nửa đường lại lui về tại chỗ, một bộ muốn cùng người khác bắt chuyện lại không dám mở miệng.

Ngươi ở trong này làm cái gì?” Ôn Duẫn Bân bước nhanh chạy đến nàng trước mặt.“Ba ngươi lại bảo ngươi tới mua rượu?”

Mạc Vũ Phi lắc đầu, nguyên bản tích tụ không ra hai hàng lông mày rốt cục giãn ra, lộ ra hồn nhiên tươi cười. “Ôn ca ca, ngươi có thể cho ta mượn tiền mua sữa?”

Ôn Duẫn Bân sửng sốt. Nàng nên sẽ không là đói chịu không nổi, tưởng hướng người qua đường vay tiền mua ăn lại không dám mở miệng, cho nên mới ở trong này bồi hồi không đi đi?

“ Đã mấy giờ mà cha người không cho ngươi ăn, ba ngươi rốt cuộc có nhớ mình còn có nữ nhi cần nuôi dưỡng?”

Nếu không hỗ trợ nàng khiêng người cha say rượu, xác nhận ba con có điểm tương đồng, bằng không hắn nghĩ nàng là nhặt được ở ven đường.

“ Ngươi cũng không phải con mèo nhỏ, uống sữa sao có thể no, đi ta mời ngươi ăn thịt bò!”

“Ta không quan hệ, trước mua sữa được không?” Mạc Vũ Phi kéo lấy vạt áo sơ mi của hắn, vẻ mặt lo lắng. “Ta sợ cẩu cẩu hội đói chết.”

“Cẩu? Ba ngươi cũng chưa đủ tiền dưỡng nữ nhi, còn nuôi chó?”

“Là có người vứt bỏ cẩu cẩu, hảo tiểu, thật đáng yêu, ta đến trường thời điểm phát hiện nó kêu thật đáng thương, nhưng là ba ba buổi sáng còn tại ngủ, chưa cho ta tiền mua bữa sáng, không có cái gì uy cẩu cẩu ăn

Hắn vẫy vẫy tay, đánh gãy lời nàng tường thuật. “Đã biết, mua sữa liền mua sữa.”

Này tiểu nha đầu cả một ngày đại khái chỉ ăn trường học dinh dưỡng cơm trưa, vì thế hắn đi vào siêu thị mua sữa cùng vài cái bánh, lại mang nàng đi mua chân gà tiện lợi, đi theo nàng trở lại phát hiện con chó nhỏ địa phương.

“Uy, tiểu hài tử không cho phép kiêng ăn! Đem ớt xanh ăn luôn.” Hắn một bên thu xếp con chó nhỏ uống sữa, một bên nhìn chằm chằm nàng ăn cơm. “Ba ngươi không có khả năng cho ngươi nuôi chó đi? Chỉ cần ngươi ăn hết, ta sẽ thu dưỡng con chó này, làm cho nó hiểu được ăn, hiểu được trụ, rốt cuộc không cần phải ngươi thay nó lo lắng.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Mạc Vũ Phi lập tức cứng rắn đem sợ hãi nhất ớt xanh toàn bộ nuốt vào, cố gắng đem đồ ăn một ngụm một ngụm bái tiến miệng ăn, cơm hộp sạch sẽ ngay cả lạp cơm cũng không thừa.

“Ta ăn sạch.” Nàng buông cơm hộp, đi vào ngồi bên cạnh hắn, một đôi tinh lượng hắc đồng rạng rỡ sáng lên. “Ngươi muốn giữ lời hứa bắt nó mang về nhà nha!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx