sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác quỷ - Chương 03 - 04

Chương 3

Tiếng bước chân người đàn ông vang lên khô khốc…

Con đường trước mặt trải dài vô tận. Anh ta không nghe thấy gì ngoài âm thanh vọng lại từ bước chân của chính mình. Người đàn ông không rõ mình đã đi trong bao lâu. Cơ thể anh ta nặng dần, đôi chân kéo lê một cách khó nhọc…

“Keng…”.

Một đồng xu rơi ra từ lỗ thủng mép túi áo khoác. Người đàn ông cúi xuống mò mẫm trong bóng tối. Thầm quyết định, nếu chạm phải là mặt ngửa, thì sẽ dừng lại ở đây. Anh ta sờ soạng rất lâu. Cuối cùng cũng tìm thấy. Nhưng bàn tay thô ráp không còn cảm giác, anh ta không phân biệt được mặt nào sấp, mặt nào ngửa.

Giữa đường hầm, người đàn ông ngồi gục đầu. Bàn tay trái vẫn nắm chặt đồng xu kim loại. Trước khi cái chết kéo tới, anh ta chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi. Mỗi mình anh ta nghe thấy. Không có tiếng trả lời nào đáp lại.

Nguyễn Đan gấp quyển sách bìa cứng, nhìn người bên giường với ánh mắt dịu dàng.

“Đoạn này anh đã nghe ba lần rồi. Em đọc quyển khác nhé?”.

Chàng trai trẻ mỉm cười.

“Không cần đâu, cảm ơn em”.

Nguyễn An nhìn ra bên ngoài. Cậu đến Việt Nam đã được gần một tháng. Ký ức vẫn là một mảng trắng xóa. Nguyễn An có cảm giác, bản thân không phải đang cố nhớ, mà dường như đang cố gắng quên. Nhưng cố quên điều gì thì chính cậu cũng không rõ. Cô gái này nói rằng, cậu đã cứu mạng cô. Nguyễn An không nhớ ra. Lúc cậu tỉnh lại trong bệnh viện ở Berlin, cô cũng ngồi bên giường giống hệt lúc này.

“Chúng ta kết hôn đi”. Suýt chút nữa Nguyễn Đan đã buột miệng nói ra thành tiếng. Cô âm thầm thở dài. Ngày hôm đó, trước lúc cô ngất đi trong căn nhà hoang. Anh bỗng xuất hiện, đưa ra lời đề nghị kì lạ, muốn cô lấy anh. Nhưng cô không hiểu vì sao lúc cô tỉnh dậy ở bệnh viện, anh đã mất đi trí nhớ. Giờ đây, khi anh đã quên bẵng đi rồi. Cô cũng có thể bỏ qua “thỏa thuận” ấy. Vậy mà không biết vì lý do gì, cô lại mong anh nhớ ra.

Bọn họ từng quay trở lại chỗ căn nhà bỏ hoang kia một lần. Nhưng anh chỉ bước xuống cầu thang dẫn tới tầng hầm được một nửa thì thở dốc ôm ngực. Cô đành dìu anh rời khỏi đó. Nguyễn Đan cũng chưa xem qua bên dưới. Cô băn khoăn không biết có nên trở lại Đức một mình, có lẽ trong tầng hầm sẽ còn sót lại chút manh mối nói cho cô biết anh là ai.

Tiếng chân lạch bạch vang lên bên ngoài hành lang, ngay sau đó là tiếng gõ cửa.

“Cô Đan ơi, bà chủ đã về rồi”.

Nguyễn Đan bước về phía cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Trần Lân, em trai bà Lan, cũng chính là tài xế riêng của mẹ cô, lúc này đang mở cửa xe với tư thế nghiêm cẩn. Theo lịch trình thì chuyến công tác ở Đài Loan của mẹ cô phải đến cuối tuần này mới kết thúc. Không biết là công việc hoàn thành sớm hơn dự kiến hay ở công ty có chuyện gấp cần xử lý. Nguyễn Đan gác lại băn khoăn, đi tới khoác tay chàng trai trẻ cùng xuống dưới nhà.

“Chắc chắn mẹ sẽ quý anh ấy!”. Cô mỉm cười nghĩ. Không ai có thể ghét được người đàn ông này. Xem bà Lan thì biết, lúc đầu còn xa cách, giờ thì mở miệng ra là gọi “Cậu An ơi” rất thân thiết. Mỗi bữa món ăn trên bàn cũng toàn là món Nguyễn An thích.

Lý Từ Dung cởi áo choàng dày đưa cho bà Lan. Người phụ nữ có tiếng là “người đàn bà thép” của thị trường chứng khoán và bất động sản này đã sắp bước sang tuổi năm mươi nhưng vẫn giữ được vóc dáng trẻ trung. Bà mặc một chiếc sườn xám cách tân đi kèm quần dài lụa trắng. Lý Từ Dung có vẻ đẹp sắc sảo, và nét quý phái đặc trưng của tầng lớp thượng lưu. Bà ngước mắt nhìn chàng trai trẻ đứng cạnh con gái mình ở cầu thang. Sự ngạc nhiên đong đầy trong đôi mắt hạnh của Lý Từ Dung. Đây là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi ư? Cậu ta thậm chí còn chẳng có lấy một cọng râu. Ánh mắt lại quá trong sáng so với một người đàn ông đã trưởng thành.

“Mẹ!”. Nguyễn Đan lên tiếng, ngăn lại màn quan sát quá mức chăm chú của mẹ mình. “Đây là người con đã kể với mẹ”.

“Chào cô. Cháu là Nguyễn An”. Cậu hơi cúi đầu lịch sự chào hỏi bằng tiếng Việt. Từ lúc Nguyễn Đan bắt đầu dạy cậu “ngoại ngữ” đến nay, chưa đầy hai tháng, Nguyễn An đã có thể giao tiếp không gặp khó khăn gì. Không chỉ thuộc nằm lòng mặt chữ, phát âm của cậu cũng cải thiện rõ rệt.

Lý Từ Dung đương nhiên biết tên của cậu. Việc nhập tịch cho Nguyễn An, nếu không nhờ mối quan hệ của bà thì đã không nhanh chóng, thuận lợi như vậy.

“Mẹ ngồi xuống đi. Đã mấy tháng mẹ con mình không gặp nhau rồi”. Nguyễn Đan kéo tay mẹ mình đi tới sô pha giữa phòng khách.

“Nếu tôi có cô con gái biết nghe lời thì đã chẳng phải vất vả như vầy”. Lý Từ Dung lườm con gái. Bà lại quay sang đánh giá chàng trai ngồi đối diện. Từ những gì cô con gái kể qua điện thoại, bà đã đoán ra con mình thích cậu ta. Đứa con gái này của bà, mấy năm nay đều chạy ra nước ngoài. Trước nay chỉ có một mục tiêu tìm kiếm người bố mất tích ở Đức. Chẳng thấy nó có hứng thú với điều gì khác. Giờ lại đưa một người đàn ông về ở trong nhà. Lý Từ Dung trong lòng có cảm giác không tán đồng. Bà vốn muốn tìm một chàng rể có thể tiếp quản công ty, mà người trước mặt bà, đến ký ức còn không có. Cho dù bà có thể dung túng cho con gái tự do yêu đương, nhưng kết hôn là chuyện khác. Chỉ là, con gái bà nóng lòng nhập tịch cho cậu ta, còn để cậu ta đến sống cùng một nhà. Có lẽ đã có ý định nghiêm túc rồi…

Nguyễn An vẫn điềm đạm ngồi đấy tùy ý để người phụ nữ xa lạ quan sát mình. Đúng lúc này thì người tài xế đi vào gấp gáp nói:

“Tổng giám đốc, thư kí Đỗ gọi điện nói thị trường chứng khoán có biến động. Muốn xin chỉ thị của tổng giám đốc”. Trần Lân là lái xe theo biên chế của công ty, không giống chị gái mình gọi Lý Từ Dung là “bà chủ”, mà gọi theo chức vụ. Lúc Lý Từ Dung ở công ty, điện thoại sẽ được nối đến phòng làm việc của bà. Còn khi đi công tác hay họp hành, Trần Lân sẽ thay bà nhận mọi cuộc gọi lớn, nhỏ. Nếu không có gì gấp, ông sẽ ghi lại chi tiết và báo cáo ngày hai lần. Mức lương Lý Từ Dung trả cho công việc “trợ lý” của Trần Lân còn cao hơn so với phần lương công ty trả cho lái xe của tổng giám đốc.

“Bảo anh ta, hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt ở công ty”. Lý Từ Dung gác lại chuyện riêng, hôn tạm biệt cô con gái rồi nhanh chóng ra xe rời đi. Đêm đó bà không về nhà.

Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Đan vừa múc cháo ra chén đưa cho Nguyễn An, vừa xem tin tức mà thở dài.

“Hèn gì mẹ em phải ở lại công ty. Không biết công ty mẹ có bị ảnh hưởng nghiêm trọng không”.

Nguyễn An cẩn thận lắng nghe bản tin về thị trường chứng khoán. Ngón tay thon dài của cậu vạch trên không trung như nhạc trưởng chỉ huy dàn giao hưởng. Cậu đang phác họa biểu đồ thị trường thành những đường nét chỉ bản thân mới thấy. Sau khi mô phỏng và lưu giữ thông tin vào não bộ, cậu gọi Nguyễn Đan.

“Nói mẹ em gửi cho tôi thông tin về công ty Thịnh Vượng”.

Nguyễn Đan không đặt nghi vấn mà lập tức làm theo lời cậu. Nguyễn An trong lúc chờ tin tức thì vào web xem bảng điện tử chứng khoán.

Nửa giờ sau, Lý Từ Dung lần nữa nhận cuộc gọi từ con gái.

“Anh ấy nói đừng bán ra. Tối đa ba tiếng nữa sẽ ngừng biến động”.

Lý Từ Dung nhìn chằm chằm biểu đồ trước mặt, cẩn trọng cân nhắc. Bà đã cảm thấy có điều bất thường về sự việc cổ phiếu công ty Thịnh Vượng đột ngột mất giá, chỉ là nếu lần này quyết định sai, bỏ qua cơ hội sẽ không thể bán ra được nữa.Đống cổ phiếu kia sẽ trở thành cổ phiếu chết. Cũng chẳng phải con số nhỏ. Nhưng trong óc lại lóe lên ý định. Chàng trai đó có vẻ rất tự tin. Được, bà sẽ đánh cược xem cậu ta có đáng để bà coi trọng hay không.

Sáu giờ chiều, Lý Từ Dung trở về nhà. Nguyễn An sau khi chào bà, chỉ yên lặng tiếp tục đọc sách. Tin tức vẫn chưa công bố trên đài, cậu ta lại chẳng nôn nóng muốn biết tình hình, cũng không lo lắng dò hỏi. Chỉ riêng sự bình tĩnh này khiến Lý Từ Dung đánh giá cao. Bà đi đến ngồi trước mặt cậu.

“Cậu biết chơi chứng khoán?”.

Nguyễn An ngẩng đầu khỏi trang sách, điềm đạm cười.

“Cháu không rõ. Có lẽ trước đây từng chơi qua”.

Lý Từ Dung trong lòng thầm tính toán. Thị trường chứng khoán từ đầu năm trở nên rất khó nắm bắt. Công ty lại thiếu một nhân tài ở lĩnh vực này. Để chàng trai này đến công ty làm việc, về công về tư đều có lợi.

Lúc Nguyễn Đan tắm xong, từ trên lầu đi xuống, nghe thấy mẹ mình nói câu này.

“Cậu có muốn đến công ty tôi làm việc?”.

Chương 4

Chuyến công tác bất ngờ kéo dài hai tháng khiến Diêu Tân không còn thời gian để ý đến Nguyễn An. Anh dự tính sẽ tự mình sang Đức một chuyến, nên cũng không cho người ở trong nước theo dõi cậu nữa. Không ngờ vừa trở về, đã nhận được hai tin tức khiến anh nhíu chặt chân mày.

Tin tức thứ nhất: Nguyễn An đã vào làm trong công ty Minh Đan của Lý Từ Dung.

Vỏn vẹn mới mấy tháng, cậu thanh niên đó ban đầu còn không nói được một câu tiếng Việt, hiện tại đã trở thành cố vấn đặc biệt của Minh Đan rồi?

Tin tức thứ hai: Mùng mười tháng ba (tức chỉ còn mười hai ngày nữa), tiểu thư Nguyễn Đan sẽ tổ chức lễ đính hôn tại căn biệt thự ngoại ô thành phố. Là đối tác của Minh Đan, Diêu Tân đương nhiên cũng nhận được thiệp mời tới tham dự.

Ngô Phong vừa báo lại tin tức xong, trông thấy giám đốc của anh ta nắm chặt tờ giấy mời đến biến dạng thì âm thầm nuốt nước bọt. Dường như giám đốc rất tức giận? Lần cuối cùng Ngô Phong trông thấy vẻ mặt này của cấp trên đã cách đây hai năm rồi. Kẻ gặp xui xẻo lần đó là tổng giám đốc công ty Kim Hóa, à hiện tại nên gọi là “cựu tổng giám đốc”. Giờ đã chẳng còn công ty Kim Hóa gì nữa rồi…

Lần này chẳng nhẽ là vị tiểu thư họ Nguyễn kia? Nhưng mà cho dù giám đốc có nhắm đến Nguyễn An, xem cậu ta là “con mồi”. Thì đối phương dẫu sao cũng là đàn ông. Người ta lấy vợ là chuyện thường tình, đâu đến mức phải nổi giận? Ngô Phong có thắc mắc đến đâu cũng không ngu ngốc mở miệng hỏi. Tính toán trong lòng vị cấp trên này, một thư kí nho nhỏ như anh còn chưa đủ khả năng để đoán ra đâu.

Diêu Tân cũng không rõ tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy. Có lẽ ba mươi mốt năm qua, chưa từng có người nào anh không thể nắm bắt giống như cậu thanh niên đó. Ấn tượng bởi ngoại hình khác biệt của cậu ta, khiến anh trong vô thức quên đi việc đối phương là một người đàn ông đầy bí ẩn. Hay vì giấc mơ kì lạ thường xuyên lặp đi lặp lại, đã khắc sâu trong anh hình ảnh một cậu bé yếu ớt đang cầu cứu. Anh cũng cảm thấy khó hiểu, người đàn bà kia sao lại dễ dàng chấp thuận cuộc hôn nhân chóng vánh này? Lý Từ Dung thực sự coi trọng Nguyễn An, hay còn có nguyên do nào khác?

Ngược lại với tâm trạng rối rắm của Diêu Tân. Nguyễn Đan lúc này đang rất vui vẻ. Niềm vui bất ngờ không đến từ việc mẹ cô đồng ý hôn sự mà là cái gật đầu của Nguyễn An. Anh đồng ý lấy cô. Việc anh có lấy lại ký ức hay không, với cô mà nói đã chẳng còn quan trọng nữa. Cô còn nghĩ, nếu anh không bao giờ nhớ ra có lẽ tốt cho anh hơn. Tầng hầm kia không phải nơi tốt lành gì, chắc chắn đã để lại cho anh không ít vết thương. Quên đi thì hơn.

Người thứ hai cảm thấy hài lòng với hôn sự này là bà Lan. Bà tất bật trong phòng bếp, tay chân bận rộn nhưng gương mặt lại tràn ngập nét vui mừng. Từ lúc cậu An đến đây, cô chủ không còn chạy ra nước ngoài nữa. Bà chủ cũng thường xuyên về nhà dùng bữa cơm chiều. Vì phải chuẩn bị thức ăn làm vừa lòng cả ba người mà bà Lan không còn chút thời gian rảnh, nhưng bà lại chẳng hề thấy phiền.

“Cộc cộc”.

Đã quen thuộc với tiếng gõ cửa này, bà Lan cười tươi xoay người lại, quả nhiên trông thấy Nguyễn An đứng ở cửa phòng bếp. Cậu vừa mới từ công ty trở về, trên người còn mặc tây trang. Lúc đi làm cậu ăn mặc rất chỉn chu, kiểu tóc cũng thay đổi, để lộ ra vầng trán cao nhìn rất thông thái. Cô chủ nói, chỉ số IQ của cậu An những 180. Bà chủ nói, cậu An là nhân tài của công ty. Bà Lan không quan tâm mấy cái này, bà quý cậu vì sự tốt bụng và khiêm tốn cơ.

“Hôm nay về sớm, để cháu giúp cô nhé!”.

“Không cần. Không cần. Cậu mau thay đồ nghỉ ngơi đi. Tôi làm loáng cái là xong ấy mà”. Bà Lan từ chối nhưng mặt lại tươi roi rói.

Nguyễn An không cố nài, thay bộ đồ thoải mái ra ngoài vườn tưới cây. Cậu đã dần quen thuộc với cuộc sống nơi này. Không chỉ Nguyễn Đan, mà bản thân cậu cũng cảm thấy không cần tìm hiểu về quá khứ đã qua nữa.

Nguyễn Đan đi mua sắm trở về, xuống xe trông thấy chồng chưa cưới của mình. Trong lòng ngọt ngào, cô sải bước đi tới mỉm cười hỏi:

“Anh đã về rồi à?”.

Nguyễn An xoay người lại, nhìn “thành quả mua sắm cả ngày” của cô, nét mặt dịu dàng.

“Em mua sắm có vui không?”.

Cô gật đầu. Toàn bộ chỗ đồ này đều là cô mua cho anh. Vóc người Nguyễn An không cao lớn, nhưng có lẽ vì gương mặt anh rất thu hút, trên người lại tỏa ra khí chất thong dong trấn định nên cô cảm thấy anh mặc gì cũng đều rất đẹp, rất bắt mắt. Hai căn phòng còn trống trong nhà đã được cô sửa sang lại. Một phòng là nơi làm việc của anh, đầy đủ vật dụng với hàng nghìn cuốn sách thể loại đa dạng. Phòng còn lại được trưng dụng trở thành phòng thay đồ dành riêng cho anh. Trang phục đi làm, đồ mặc ở nhà, cà vạt, giày, đồng hồ… mỗi thứ sắp xếp ngăn nắp trong từng tủ kính. Anh không thích dùng nước hoa. Trên người chỉ có hơi thở ấm áp dễ chịu của riêng anh, không có thứ mùi nào khác.

Nguyễn An đặt bình tưới cây xuống, thay cô đánh xe vào “garage”.

Ngày mười tháng ba.

Căn biệt thự màu trắng nằm ở ngoại ô thành phố này là một trong những bất động sản đứng tên Nguyễn Đan. Thói quen tặng quà sinh nhật cho con gái của Lý Từ Dung rất đặc biệt. Mỗi năm nếu không phải biệt thự thì sẽ là một chiếc ô tô thể thao đời mới nhất.

Trong phòng trên lầu hai của dãy nhà chính, Nguyễn Đan ngắm nghía mình trong chiếc gương lớn khảm trên tường. Hôm nay cô mặc một bộ váy trắng hở vai, tóc vấn cao lộ ra chiếc cổ thiên nga xinh đẹp. Ngày thường sắc đẹp của cô đã khiến cho cánh đàn ông ao ước, đám đông phụ nữ ghen tị. Huống chi hôm nay lại là ngày đặc biệt, trông cô càng rạng rỡ như viên đá quý.

Nguyễn An bước vào, ánh mắt tràn ngập yêu chiều nhìn cô.

Qua chiếc gương, nhìn người đàn ông trẻ trong bộ âu phục đi về phía mình, Nguyễn Đan có ảo giác như cô đang ở trên một tầng trời nào đấy, dưới chân là mây ngũ sắc bồng bềnh. Cô thậm chí còn có thể nhìn thấy vầng sáng phía trên anh. Người đàn ông này, là thiên sứ của cô. Ngón tay thon dài của anh chạm vào vành tai cô có cảm giác lành lạnh.

“Em thích nó không?”.

Ngắm đôi hoa tai đính kim cương anh vừa đeo cho mình, cô ngọt ngào gật đầu.

“Rất thích. Cảm ơn anh”.

Đây là món quà đầu tiên anh tặng cô. Nguyễn Đan đã mở cho anh một tài khoản. Tiền anh kiếm được từ việc đầu tư cổ phiếu sẽ bỏ vào đấy. Cô muốn anh có tài sản riêng, ra ngoài sẽ thuận tiện hơn. Nhưng dường như anh chẳng tiêu xài vào bất cứ việc gì. Anh còn chẳng quan tâm có mấy số 0 trong đó. Cô tạo điều kiện cho anh được thoải mái, anh ngược lại chỉ dùng tiền đấy để mua sắm cho cô.

Khách mời đã đến đông đủ. Nguyễn Đan khoác tay anh đi xuống phòng lớn đã được trang hoàng lộng lẫy bên dưới. Vì tính chất công việc, Nguyễn Đan hầu như không có bạn bè. Tính cách cô lại lạnh lùng trong trẻo, không ưa giao thiệp. Khách đến dự bữa tiệc hôm nay đều là đối tác làm ăn của Minh Đan và một số nhân vật có “máu mặt” trong thành phố.

Diêu Tân ngồi ở chiếc bàn gần vị trí trung tâm, nhìn hai người đang đi xuống. Anh không quan tâm đến “cô dâu” mà chỉ chăm chú quan sát người bên cạnh cô. Gần bốn tháng trước, lần đầu gặp “cậu bé” đó trên đường phố Hamburg, hai ánh nhìn trái ngược của cậu ta đã khảm sâu vào trí óc anh. Một ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, một ánh mắt trong sáng như trẻ nhỏ. Còn lúc này, Nguyễn An không chỉ có một thân phận mới, còn mang đến cho anh cảm giác mới mẻ. Điềm tĩnh, thanh lịch, cao quý. Giữa một bữa tiệc lớn toàn nhân vật không tầm thường, cậu vẫn là điểm sáng nổi bật nhất. Giống như mọi ánh sáng đều tập trung lên người cậu, những kẻ khác chỉ là phông nền mờ nhạt. Bao gồm cả anh! Diêu Tân nâng ly rượu uống cạn một hơi. Anh cảm thấy trong lòng mâu thuẫn.

Ngô Phong đứng một góc nhìn “sếp” của mình lúc thì vẻ mặt tràn đầy tán thưởng, khi thì cau có như gặp kẻ địch. Giám đốc chưa ăn gì đã uống rượu, chắc không phải đau dạ dày chứ?

Ngoài Diêu Tân, còn có rất nhiều người âm thầm đánh giá người đàn ông trẻ kia. Minh Đan là công ty có tiếng, bọn họ đều có ý định hợp tác lâu dài. Mà việc đơn giản và hiệu quả nhất để thắt chặt quan hệ chính là hôn nhân giữa những người thừa kế. Đùng một cái, ở đâu xuất hiện một anh chàng cướp lấy vị trí mà bọn họ tranh giành sứt đầu mẻ trán. Thật là đáng hận!

Giữa tiếng nghiến răng trèo trẹo của đám khách mời, Lý Từ Dung xuất hiện trong bộ sườn xám cắt may khéo léo từ chất liệu gấm tốt nhất. Bà mỉm cười chào hỏi một lượt rồi bước lên bục giới thiệu hai nhân vật chính và tuyên bố lại lần nữa lý do vốn đã ghi rõ trong thiệp mời. Đám đàn ông độc thân có không hài lòng thế nào, ngoài mặt vẫn chỉ có thể nói mấy câu chúc mừng.

Hai nhân vật chính nhận ly rượu từ người phục vụ, đi tới từng bàn để “ra mắt”. Nguyễn An cho dù đối mặt với cái nhìn nóng bỏng của các cô gái hay ánh mắt thù địch của những người đàn ông, đều duy trì nụ cười thản nhiên, không kiêu ngạo đắc ý cũng chẳng lo âu sợ sệt. Là thiện cảm hay địch ý thì tất cả những người có mặt ở đây đều hiếu kỳ về người đàn ông trẻ này.

Cho đến khi hai người bước đến bàn của Diêu Tân, lại có kẻ muốn gây rối. Một người khoảng hai tám, hai chín tuổi tay cầm đũa gảy gảy đĩa thức ăn.

“Món ếch này thật kì cục, trông cứ như cóc ghẻ vậy”.

Nguyễn Đan đanh mặt. Cái tên họ Cao này không chỉ có bản mặt khó ưa, mà mồm miệng cũng thật đáng ghét!

Nguyễn An dù học tiếng Việt chưa lâu, nhưng cậu vẫn có thể nghe ra đối phương có ác ý. Vỗ nhẹ mu bàn tay của Nguyễn Đan, cậu gọi phục vụ đến.

“Đổi cho anh ấy món khác”.

Cậu không thích gây ra bất hòa, không có nghĩa là đối phương cũng vậy. Cao Thanh Vỹ cười khẩy.

“Đổi thức ăn có tác dụng gì, cái nên đổi là người mới phải”.

Nguyễn Đan hết nhịn nổi.

“Anh có ý gì hả?”.

“Em đừng tức giận, tôi chỉ thấy anh ta không xứng với em. Mọi người xem, ai đời chú rể lại đứng tới vai cô dâu. Làm liên lụy một cô gái xinh đẹp đến mang giày cũng không dám mang cao một chút”.

Thực ra thì cậu cao một mét sáu lăm, còn cô cao một mét sáu chín. Nguyễn Đan hôm nay đúng là chủ ý chọn một đôi giày vừa phải. Tuy cô vẫn cao hơn, nhưng cũng không đến mức như Cao Thanh Vỹ nói.

Mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ. Đàn ông Việt Nam cũng rất nhiều người tầm thước, bọn họ chỉ cần có thể làm ra tiền, ai đặt nặng vấn đề cao hay thấp làm gì. Quan trọng hơn, lấy đề tài này ra để hạ bệ đối thủ, còn đáng mặt đàn ông sao? Một số người dần dần thấy cảm thông với Nguyễn An. Nếu bản thân ở trong hoàn cảnh của cậu lúc này, khẳng định sẽ thấy vừa bực vừa xấu hổ.

Trái ngược với suy nghĩ của đám khách mời. Nguyễn An vẫn một vẻ mặt điềm nhiên không chút gợn sóng. Lưng vẫn thẳng, môi như cười như không.

“Chân tôi ngắn, cái khác không ngắn là được”.

Vài tiếng cười khúc khích bật lên khe khẽ. Cao Thanh Vỹ liền bắt thóp câu nói mập mờ của cậu.

“Ăn nói thô tục, ở đây còn có phụ nữ đấy!”.

“Xin hỏi, tôi nói thô tục lúc nào?”.

“Anh vừa nói cái đấy của anh không ngắn”.

“Hình như cái mà tôi nói đến và cái anh nghĩ tới không giống nhau thì phải?”.

Cậu nhẹ nhàng cười, còn cố ý gãi gãi đầu ra vẻ khó hiểu. Cao Thanh Vỹ lại hiểu thành cậu nói móc anh ta “não ngắn”. Không kịp suy nghĩ đã sừng sộ truy vấn.

“Anh nói người khác não ngắn? Đây là thái độ của anh dành cho khách mời hay sao?”.

Nguyễn An chỉ vào mũi mình.

“Tôi chỉ muốn nói tới chiếc mũi này. Cô ấy cao, mũi tôi cao. Sinh con ra nhất định sẽ rất đáng yêu. Khiến anh hiểu lầm, thành thật xin lỗi. Tôi chỉ mới học tiếng Việt, không tránh khỏi nói chuyện không rõ ràng”.

Cậu nói năng trơn tru, không ngập ngừng không vấp. Ai cũng nhận ra cậu cố tình nhưng mọi người chỉ cười thoải mái. Người đàn ông này xem chừng rất thú vị! Cao Thanh Vỹ tức tới xanh mặt, người đàn ông ngồi cạnh anh ta muốn ngăn lại nhưng không kịp. Lời nói thách thức của anh ta đã ra khỏi miệng.

“Nghe nói anh là trẻ mồ côi, một chút tài sản cũng không có. Không phải là định lợi dụng tình cảm rồi chiếm đoạt gia sản của người ta đấy chứ?”.

Nguyễn Đan biến sắc. Cô thực sự chỉ muốn lôi cổ tên khốn kiếp này quăng ra ngoài. Câu nào của anh ta không chỉ khó nghe mà còn khó ngửi!

Lý Từ Dung cũng lộ vẻ không vui. Dựa vào sự thể hiện của Nguyễn An trong hai tháng qua, bà tin tưởng vào tài năng của cậu trong công việc. Nhưng liệu cậu có khả năng xử lý những tình huống hóc búa thế này không? Gốc gác của cậu là một vấn đề không nhỏ. Nếu cậu không đủ bản lĩnh, về sau sẽ rất khó đứng vững trên thương trường. Lý Từ Dung là người đàn bà có tham vọng. Đối thủ bà luôn muốn đánh bại là công ty con dưới quyền điều hành của Diêu Tân. Mà thực lực đối phương quá hùng hậu. Bà cho Nguyễn An cơ hội, vì nhìn thấy ở cậu tài năng hơn người, có thể giúp bà đối phó với Diêu Tân. Cậu có thể cho bà sự tin tưởng tuyệt đối? Lý Từ Dung nhìn cậu chờ đợi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx