sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác quỷ - Chương 09 - 10

CHƯƠNG 9

Tối ngày 2 tháng 5, Nguyễn An đang ngủ trong phòng VIP của bệnh viện. Đây là khu vực riêng, quá giờ thăm nom sẽ đóng cửa. Thế nhưng lúc này một bóng người đang lặng lẽ đứng trước cửa phòng cậu.

Người đàn ông ngắm nhìn chàng trai trẻ trên giường đang say ngủ. Có thể vì chiếc giường được kê cạnh cửa sổ đang để mở, cả người cậu tắm trong ánh sáng bạc khiến làn da có vẻ kì ảo mông lung. Diêu Tân khẽ thở dài. Thật tốt vì “cậu bé” kia vẫn bình an.

Trong hành lang dài không một chút gió, Diêu Tân chợt cảm thấy rét lạnh. Anh ngoảnh đầu sang bên cạnh. Một cô bé người nước ngoài đứng đấy tự lúc nào, mái tóc đỏ dài tới tận gót chân để trần. Trên người cô bé là một bộ đầm đen khiến anh có cảm giác mình không phải đang ở bệnh viện, mà đang đứng giữa khu rừng tối, bên cạnh là một tiểu yêu tinh.

Diêu Tân trở gót quay người rời khỏi khu phòng bệnh.

Sáng ngày hôm sau, Diêu Tân nhận được điện thoại từ một người anh không ngờ đến: Nguyễn Đan. Cô hẹn anh đến phòng riêng của một nhà hàng Trung Quốc nằm trên con đường tập trung phần lớn người Hoa sinh sống.

Bên cạnh chiếc bàn tròn ở giữa phòng, Nguyễn Đan trang điểm xinh đẹp mà cao ngạo ngồi đó, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Diêu Tân vừa tới.

“Nguyễn Đan tiểu thư, tôi rất bất ngờ khi nghe cô bảo muốn hợp tác. Không biết một phóng viên như tiểu thư đây, có gì để hợp tác với tôi?”.

Nguyễn Đan nhẹ nhàng cười.

“Dự án Công viên trò chơi quốc tế Á Châu, không biết anh có hứng thú?”.

“Ồ? Một dự án đã kết thúc, cô bảo tôi sẽ có hứng thú gì với nó đây?”.

Diêu Tân ngồi xuống đối diện, đánh giá cô gái trước mặt. Vụ cá cược kia chẳng phải Minh Đan của mẹ cô ta, và Tân Hóa của anh đều thua cả rồi hay sao? Cô gái này còn có thể nghĩ ra kế sách gì thay đổi cục diện?

“Tôi không nghĩ đó là kết thúc. Bên Cao Cường còn chưa bắt tay vào xây dựng. Anh cũng chưa ký kết nhượng lại cổ phần cho Cao Thanh Vỹ. Cuộc chơi nào đã đến hồi kết đâu. Anh Diêu hẳn cũng không muốn nhìn hai kẻ kia đắc ý, đúng không?”.

“Anh An có biết cô hẹn gặp tôi ở đây? Phải dựa vào một người phụ nữ, lại là vợ chưa cưới; không biết anh ta sẽ có cảm giác gì nhỉ? Đàn ông rất ghét việc lệ thuộc vào đàn bà. Cô không nghĩ thế ư?”.

Nguyễn Đan cũng có suy nghĩ đó. Cho nên cô mới bí mật hẹn gặp Diêu Tân, mà không bàn trước với Nguyễn An. Cô không muốn anh có cảm giác không thoải mái. Không phải cô nghi ngờ khả năng của anh, nhưng cô không thể để anh làm theo thỏa thuận, phải leo lên tòa nhà nào đấy mà nhảy xuống. Cô sẽ giúp anh bằng mọi giá. Huống hồ, việc này với một phóng viên như cô thì chẳng khó gì.

“Tôi lại muốn biết anh Diêu đây có cảm giác gì khi bị thua cược? Còn về cảm nhận của chồng tôi, thiết nghĩ anh không cần lo đến. Chúng tôi là vợ chồng, giúp đỡ chồng trong khả năng của mình, là trách nhiệm của một người vợ. Anh ấy sẽ hiểu được tình yêu của tôi”.

Diêu Tân bật cười.

“Được, cô nói đi. Cô muốn hợp tác thế nào?”.

“Tôi sẽ xử lý Cao Cường, giúp anh đoạt lại dự án đấu thầu. Chỉ có một yêu cầu duy nhất: hủy bỏ bản hợp đồng thỏa thuận vụ cá cược hai tháng trước”.

Vốn cô định dùng lá bài này để trả đũa Cao Thanh Vỹ sau khi dự án kết thúc với phần thắng lợi thuộc về Nguyễn An. Nhưng hiện tại chỉ có thể dùng nó để cứu anh.

“Nếu trong tay cô có chứng cứ sao không dựa vào mối quan hệ của mẹ cô, mà phải cần tôi trợ giúp? Cô không muốn anh An thắng cược?”.

Phải, nghĩ đến việc sau này chồng mình thường xuyên gặp mặt gã đàn ông này, Nguyễn Đan cảm thấy rất khó chịu. Anh ta sẵn sàng bỏ qua vụ đấu thầu để tập trung tìm kiếm tung tích chồng cô. Để một người như vậy kề cạnh chồng mình, cô sao có thể yên tâm đây? Hơn nữa cô là phóng viên viết bài vạch trần bí mật mờ ám của Cao Cường, thì khả năng chủ đầu tư lựa chọn Minh Đan sẽ không cao nữa. Bên đầu tư bọn họ đều là người làm ăn lâu năm, sức ảnh hưởng của tập đoàn Diêu thị hùng hậu lại quá lớn. Cô không muốn người thân của mình phải sức đầu mẻ trán đối phó với Diêu Tân. Thời gian còn dài, cơ hội còn nhiều. Không cần phải gấp gáp lúc này. Quan trọng nhất là bản hợp đồng của vụ cá cược kia giống như lưỡi đao treo trên sợi chỉ mảnh, không bao lâu nữa là đứt dây rơi xuống. Cô phải lập tức ra tay! Mà thực lực hùng mạnh của Diêu Tân chính là phương tiện tốt nhất, nhanh chóng nhất!

“Chồng tôi sẽ thắng anh. Một ngày nào đó, bằng chính thực lực của anh ấy! Còn lần này, cứ xem như chúng tôi tặng anh Diêu một chút thành ý đi”.

Diêu Tân nhếch môi.

“Tôi đồng ý hợp tác. Với một điều kiện nho nhỏ. Hôn lễ của cô và anh An không được tổ chức trong năm nay”.

Nguyễn Đan mở to mắt, lòng tràn ngập tức giận. Kẻ này muốn ngăn hôn lễ của cô? Tuy bọn họ chưa định ngày cưới, nhưng ý của cô là càng sớm càng tốt. Cô còn hận không thể lập tức cưới ngay trong hôm nay. Thế mà, tên họ Diêu này lại còn ra điều kiện muốn đám cưới của cô lùi lại. Nguyễn Đan nghiến răng.

“Anh yêu chồng tôi?”.

Đáp lại cái nhìn phẫn nộ của cô lại là một cái nhướn mày.

“Cứ cho là thế đi”.

Yêu? Anh không có hứng thú với ái tình hay hôn nhân. Chỉ là quá trình săn mồi nếu thiếu gia vị sẽ mất đi kích thích. Anh thừa nhận mình có cảm giác đặc biệt dành cho “cậu bé” đó. Nhưng phải xem cậu ta có xứng đáng để anh bỏ thời gian hay không. Là viên ngọc quý, hay chỉ là món trang sức tầm thường? Anh quả thật rất muốn nhìn rõ.

“Tôi sẽ hoãn hôn lễ lại sang đầu năm sau. Việc này chả có gì quan trọng. Chúng tôi sống chung nhà, mọi người đều biết anh ấy là chồng tôi. Thêm hay bớt một tờ giấy, một bữa tiệc thì có gì khác. Anh không nghĩ thế sao, Diêu tổng?”.

Nguyễn Đan tươi cười nói rồi rời khỏi nhà hàng. Cô không muốn nán lại ngồi đó dùng bữa chung với kẻ quái thai như anh ta. Cùng là con lai hai dòng máu: Hoa, Việt. Nhưng cô chẳng có chút thiện cảm nào với tên họ Diêu đó.

“Khốn kiếp”. Nguyễn Đan khẽ chửi thề.

Ngày 5 tháng 5, tất cả các báo đều đăng một tin tức chấn động. Một tờ báo kinh tế còn dành hẳn cả trang nhất để đưa tin, với tiêu đề in hoa đập ngay vào mắt người đọc: “BÀN TAY DƠ BẨN CỦA MỘT GIÁM ĐỐC”.

“Công ty Cổ phần Xây dựng và Kinh doanh địa ốc Cao Cường (Cty Cao Cường) trong hơn mười lăm năm đã nhận hàng trăm dự án xây dựng lớn, nhỏ. Trong đó có không ít các dự án xây dựng bệnh viện, trường học, trụ sở chính phủ. Có bao nhiêu công trình trong số đó được xây dựng đạt chuẩn? Khi mà số tiền Cty Cao Cường bỏ ra để hối lộ quan chức chính phủ và các chủ đầu tư dự án lên đến con số hàng trăm tỷ đồng?

Cao Thanh Hùng (Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị Cty Cao Cường) còn không ít lần dùng tiền mua sự im lặng của các phóng viên biết được sự thật. Dùng tiền không được sẽ chuyển sang đe dọa, cưỡng chế để đoạt lấy chứng cứ che giấu hành vi vi phạm pháp luật. Bằng thủ đoạn tinh vi, Cao Thanh Hùng lập ra hàng loạt các công ty “ma” nhằm mục đích gửi những khoản tiền đen đứng tên con, cháu của người nhận hối lộ. Ngoài ra còn rất nhiều hoạt động phi pháp: trốn thuế, ép công nhân làm việc vượt quá số giờ quy định, mua bán trái phép nguyên vật liệu xây dựng không rõ nguồn gốc…

Theo điều tra sơ bộ, có ít nhất ba vị quan chức trong Bộ Xây dựng và Bộ Giao thông Vận tải, hơn mười nhà đầu tư được cho là có liên quan đến việc đưa nhận hối lộ của Cty Cao Cường. Các cơ quan chức năng có thẩm quyền đang vào cuộc. Chúng tôi sẽ cập nhật tin tức sớm nhất sau khi nhận được kết quả điều tra cuối cùng”.

Cùng thời điểm đó, Cao Thanh Hùng vừa ném mạnh tờ báo giấy trong tay xuống mặt bàn, mặt mày tái mét còn chưa kịp la hét xả giận thì Cao Thanh Vỹ đã đẩy cửa hốt hoảng chạy vào thông báo.

“Hỏng rồi chú ba, người của cục IV tới rồi. Còn có người bên Bộ Xây dựng và cả đám phóng viên nữa”.

Cao Thanh Hùng hấp tấp đi tới siết mạnh vai đứa cháu trai của mình, hỏi dồn:

“Người nào của cục IV?”.

“Là… Nguyễn Đình Chính”.

Cao Thanh Hùng ngã phịch xuống đất. Thế là hết. Nếu là người khác, ông ta còn có thể nghĩ cách thương lượng. Nhưng Nguyễn Đình Chính thì không có khả năng. Anh ta vốn dĩ không ưa Cao Thanh Hùng, mà Cao Thanh Hùng lại xem thường người này, dùng mối quan hệ của mình trong cục IV chèn ép, không cho Nguyễn Đình Chính ngóc đầu lên. Ai ngờ một kẻ thẳng như ruột ngựa, không biết cách lấy lòng người khác như Nguyễn Đình Chính lại được chọn làm Thanh tra vụ việc này.

“Mau gọi cho luật sư Võ. Nhanh lên!”.

Cao Thanh Vỹ lập tức móc điện thoại ra gọi, nhưng...

“Chú ba… không liên lạc được”.

Cao Thanh Hùng sẵn có bệnh cao huyết áp trong người, nghe xong thì không chống đỡ nổi, ôm ngực ngất đi. Tính tình ông ta cẩn thận, trước nay chỉ mời duy nhất một luật sư để đảm bảo giữ được bí mật những chuyện làm ăn trái phép. Không ngờ Diêu Tân đi trước một bước. Lúc Cao Thanh Vỹ gọi điện thoại cho Võ Văn Tuân, thì người này đã đi “nghỉ mát” ở Hawaii rồi. Mọi tài liệu trong tay Võ Văn Tuân đã được Ngô Phong dùng bưu kiện giấu tên gửi đến cho Nguyễn Đình Chính. Đây là lần thứ hai Cao Thanh Hùng bị ăn quả đắng của chính mình. Lần trước là Nguyễn An dùng Phạm Cảnh để chơi ông ta một vố, lần này là Diêu Tân với con cờ Võ Văn Tuân. Một nước cờ không thể phá giải: Chiếu tướng!

Diêu Tân ngồi trong phòng làm việc thản nhiên uống rượu. Việc Nguyễn Đình Chính thăng chức không phải vô duyên vô cớ như Cao Thanh Hùng nghĩ. Tất nhiên Diêu Tân anh cũng không có hại gì, lại còn thêm được một mối quan hệ. Nguyễn Đan biết rõ anh sẽ được lợi rất nhiều trong chuyện này nhưng vẫn hợp tác với anh, chứng tỏ cô ta rất lo lắng anh cướp mất viên ngọc quý trong tay.

“Kẻ yêu rượu không bao giờ một hơi uống hết cả ngụm”.

Đối với anh, cậu bé kia giống như chai rượu quý hiếm được cất giấu qua hàng thế kỷ, chỉ nhìn nhãn rượu, kiểu dáng bên ngoài chưa ngửi mùi hương mà anh đã say rồi. Anh muốn từ từ, chậm rãi thưởng thức. Từng giọt. Từng giọt một.

Chú thích: Cục IV là tên gọi tắt của Cục Chống tham nhũng.

CHƯƠNG 10

Trong một căn biệt thự màu đen ở vùng ngoại ô, dưới ánh hoàng hôn mịn màng có hai người ngồi cạnh nhau bên bàn đá giữa sân, đẹp như tranh vẽ. Chàng trai ước chừng mười bảy tuổi, mái tóc đen khẽ lay động trong gió chiều. Bên phải cậu, một cô công chúa tóc đỏ xoăn dài đang chăm chú viết những con chữ nhỏ phủ kín trang giấy trước mặt. Bọn họ bắt đầu sống ở đây hơn một tháng rồi. Căn biệt thự này đứng tên Nguyễn An. Còn cô bé tóc đỏ là em gái chủ nhân ngôi nhà, Nguyễn Ánh.

Một chiếc Porsche đen chạy thẳng qua cổng. Nguyễn Đan bước xuống từ ghế lái, đi về phía hai người nọ. Cô nhìn cuốn tập trên bàn, mỉm cười.

“Bé Ánh thông minh thật đấy! Em đã nói, viết thành thạo tiếng Việt rồi nhỉ?”.

Arilda khoác tay anh trai, dùng ngôn ngữ mới học được tự hào nói:

“Em có thầy giáo giỏi mà”.

Nguyễn Đan gật đầu, lắc lắc chìa khóa trong tay.

“Thầy với trò đều giỏi cả. Có phần thưởng cho hai thầy trò đây”.

Nguyễn An nhìn chiếc xe thể thao mới cóng trong sân, nghiêng đầu cười.

“Anh còn chưa có bằng lái. Hơn nữa, nó là… xe đua mà…”.

Cô thoáng đỏ mặt. Chiếc 9ff GT9 R có giá hơn một triệu USD này là một trong những chiếc Porsche nhanh nhất, tốc độ tối đa lên đến 418 km/h. Vì muốn tặng quà cho anh mà cô bỏ ra không ít công sức mới có được chiếc xe nhập từ Đức này. Cô vốn có sở thích đua xe. Nhất thời quên mất đó không phải sở thích chung của tất cả mọi người…

Thấy thái độ lúng túng của cô, Nguyễn An cầm lấy chìa khóa.

“Cảm ơn em. Đúng lúc anh định mua xe để đưa Arilda đến trường. Cũng sắp khai giảng năm học mới rồi”.

Arilda đối với việc đi học cảm thấy rất khó chịu. Vì vỏ bọc là một bé gái chín tuổi, nên cô chưa bao giờ đến trường. Nếu không sẽ bại lộ thân phận. Nhưng hiện tại muốn ở cạnh A. H cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Cũng chẳng rõ tên khốn kia đang làm cái quái gì mà mất hút không thấy liên lạc. Gần đây thời sự có đưa tin trong thành phố liên tiếp có án mạng, ba người chết vì trúng đạn. Có khi gã đó lại ham vui rồi cũng nên.

“Bé Ánh đi học nếu thấy không quen thì cứ nói với chị nhé. Đa số thầy cô trong trường chị đều quen cả. À, cô đầu bếp của trường rất thích động vật, có nuôi một con mèo vàng dễ thương lắm. Bọn chị gọi nó là Alice. Bé Ánh có thích động vật không?”.

Arilda nhìn Nguyễn Đan vui vẻ gật đầu đáp:

“Có ạ. Chó mèo chuột chim ếch cá… em đều thích cả”.

Trong lòng cười lạnh. Thích nhất vẫn là con người. Hơn hai mươi năm, hầu như mỗi ngày cô đều chơi với động vật. Mỗi loài đều có tiếng kêu và đôi mắt khác nhau. Bắt đầu và kết thúc nỗi sợ hãi của chúng là công việc của cô. Chính A. H đã nói, thời khắc đôi tay nhỏ bé này cầm lên con dao mổ, là lúc cô xinh đẹp nhất. Bàn về giải phẫu, cô tự tin mình không thua bất kì ai. Người duy nhất giỏi hơn cô là “bố Himmler”, đúng hơn là Tiến sĩ Himmler đã bị “tai nạn” không còn trên cõi đời này nữa.

Khác với sự lo lắng của Nguyễn Đan, Arilda rất được chào đón ở trường. Không chỉ ngoại hình nổi bật, Arilda còn nói thạo tiếng Anh lẫn tiếng Việt nên việc hòa nhập với bạn học rất dễ dàng. Đây là ngôi trường đặc biệt, mỗi khối chỉ có một lớp. Cả trường vỏn vẹn có chín lớp, nhưng khuôn viên trường lại rộng vô cùng. Trường được xây dựng trên một mảnh đất ở vùng ngoại ô, tách biệt hẳn với những ngôi trường khác trong thành phố. Số lượng giáo viên rất đông đảo. Trường chỉ có hơn ba trăm học sinh, nhưng lại có gần một trăm giáo viên. Một nửa số học sinh là con lai, số còn lại vì nhiều lý do mà không thể theo học ở các trường khác. Điểm chung duy nhất của những đứa trẻ này là bố mẹ chúng đều có một thứ: tiền! Học sinh đến trường đều được đưa đón bằng xe riêng của gia đình. Nhưng có lẽ chỉ có Arilda là được đón bằng xe… đua.

“Ánh xinh thật ấy! Còn xinh hơn cả chị Hà Lan lớp bảy. Tan học Ánh ghé nhà tớ chơi nhé?”.

“Anh lúc sáng là anh trai của Ánh à? Đẹp trai cực! Còn đẹp hơn diễn viên phim Hàn nữa”.

“Bọn tớ đến nhà Ánh chơi được không?”.

Arilda trong bộ đồng phục, chiếc váy caro cùng màu tóc đi với chiếc sơ mi trắng cùng màu da giống như chủ nhân của bữa tiệc vừa khiến bạn học ghen tị vừa khiến những đứa trẻ này ngưỡng mộ không ngớt lời xuýt xoa. Ngôi trường này không biết rằng người bọn họ vừa đón vào nào phải là một cô công chúa…

Ngày 20 tháng 10.

Thanh tra Dương Tây của tổ chuyên án vừa mới thành lập tay cầm con dao hung khí của vụ án. Anh nhíu chặt hai hàng chân mày. Vụ án này có rất nhiều điểm khó hiểu. Theo lời người bảo vệ, trường chỉ có một cổng duy nhất, trước cổng có gắn hai camera phạm vi quan sát là ba trăm sáu mươi độ. Theo băng ghi hình thì không có khả năng có kẻ lạ bên ngoài đột nhập vào. Thời điểm nạn nhân chết theo báo cáo khám nghiệm là một đến hai giờ chiều. Khi cảnh sát có mặt ở hiện trường 14 giờ 55 phút, nạn nhân đã chết được gần một tiếng đồng hồ. Người cuối cùng gặp nạn nhân là hiệu trưởng trường này cùng mấy giáo viên. Hiệu trưởng sau khi nhờ nạn nhân đến phòng dụng cụ kiểm tra thì có xem đồng hồ để chuẩn bị họp, lúc đó chính xác 12 giờ 59 phút. Cảnh sát sau khi đến thì lập tức phong tỏa tìm hung thủ gây án. Nhưng toàn trường không phát hiện kẻ khả nghi nào, chỉ có giáo viên và học sinh. Nghi ngờ được chuyển sang những giáo viên trong trường. Sau đó nghi vấn đó lại nhanh chóng sụp đổ. Bởi vì cuộc họp diễn ra trong vòng một giờ đồng hồ lại trùng khớp với thời điểm nạn nhân tử vong. Thế là tất cả giáo viên đều có bằng chứng ngoại phạm vững chắc. Chỉ còn lại người bảo vệ là không có nhân chứng. Tuy nhiên từ phòng bảo vệ gần cổng trường muốn đi đến phòng dụng cụ bắt buộc đi qua một khoảnh sân. Buổi sáng trời có mưa lớn, cảnh sát không tìm thấy bất cứ dấu chân nào tại “con đường duy nhất” đó. Người bảo vệ muốn đi qua mà không lưu dấu chân chỉ có cách dùng dây móc hoặc tấm ván dài đặt lên bậc thềm nối với khu phòng học sinh, sau đó xuyên qua hành lang tới phòng dụng cụ. Nhưng nếu ông ta có hành động kì quặc nào đã bị học sinh trông thấy. Khoảnh sân đó nằm ngay trong tầm quan sát của ít nhất bốn lớp học. Mà 12 giờ 30 phút, người này vẫn có mặt ở phòng bảo vệ để mở cổng cho một giáo viên vào trường. Nên không thể có chuyện ông ta nấp sẵn từ trước ở phòng dụng cụ trước khi trời mưa.

Điểm khó hiểu thứ hai của vụ án là vết thương chí mạng trên người nạn nhân. Người này bị sát hại ở một tư thế kì quái. Giống như anh ta đang lần mò tìm kiếm vật gì dưới đất ở một góc nghiêng. Tư thế như vậy rất khó xác định chiều cao của hung thủ. Vết đâm lại có độ chuẩn xác như dân chuyên nghiệp. Hung khí là một con dao không sắc bén lắm của phòng dụng cụ, thế mà hung thủ lại có thể khiến nạn nhân chết ngay lập tức. Con dao đâm chính xác vào vị trí điểm yếu của quả tim. Trong phòng không có bất kì vết máu hay dấu vết khả nghi nào. Phòng dụng cụ bình thường đều khóa lại, chỉ có hiệu trưởng giữ chìa khóa. Nên hai dấu vân tay tìm thấy trên tay nắm cửa là của chính nạn nhân và hiệu trưởng. Nhưng hung thủ làm thế nào để xóa đi dấu vân tay? Khi mà dấu tay của hai người kia vẫn còn lưu lại ở tay nắm cửa? Chỉ có một cách giải thích duy nhất là hắn đi vào phòng sau nạn nhân. Vậy sau đó hắn làm thế nào để rời khỏi phòng? Bởi vì điểm khó hiểu thứ ba chính là khi nạn nhân được tìm thấy, căn phòng bị khóa từ bên trong.

Một vụ án mạng trong phòng kín. Ngoài cửa ra vào duy nhất thì chỉ có một cửa sổ rất nhỏ, một đứa trẻ bảy, tám tuổi thì may ra mới chui lọt. Nhưng đây là căn phòng có trần cao, cửa sổ cách mặt đất hơn hai mét. Một đứa trẻ không có khả năng trèo lên được. Cho dù là có thì Dương Tây cũng không tin hung thủ là một đứa trẻ. Học sinh cấp một tuyệt đối không thể gây ra vết thương chí mạng trên người nạn nhân, sau đó cẩn thận lau sạch dấu vân tay trên hung khí rồi lại khóa cửa ra vào, trèo qua cửa sổ rời khỏi.

Cảnh sát Dương Đông nhận được điện thoại từ anh trai, lúc đi tới hiện trường thì nghe được một đoạn đối thoại.

“Vụ án này đúng là kì quái. Đừng nói chúng ta làm cảnh sát mấy năm, bố tôi ở trong ngành mấy chục năm cũng chưa từng gặp qua vụ án như vậy. Anh nói xem, liệu có phải thanh tra của chúng ta có vận khí xui xẻo, anh ta về nước thì liền xuất hiện liên tiếp mấy vụ án. Giết người hàng loạt, giết người trong phòng kín…”.

“Anh không để ý vết sẹo trên mặt anh ta à? Nghe nói là lúc ở Mĩ anh ta theo dõi hung thủ giết người hàng loạt. Hung thủ tóm được anh ta liền muốn rạch mặt, giống như hắn đã làm với các nạn nhân trước. Nhưng sau đó lại bị thanh tra Dương Tây của chúng ta cướp lấy con dao. Lúc hung thủ bị bắt, cả mặt hắn chằng chịt vết dao rạch, nát be bét. Anh nói xem, hung thủ đáng sợ hay người đó mới đáng sợ?”.

Người cảnh sát vừa nói vừa chỉ tay vào căn phòng dụng cụ. Dương Đông đứng sau lưng hai viên cảnh sát, hừ lạnh một tiếng. Hai người nọ nghe thấy giật mình, chột dạ cúi gằm mặt. Dương Đông bước qua đi thẳng vào trong phòng.

“Anh gọi em đến có chuyện gì không?”.

Dương Tây quay người lại nhìn em trai, sắc mặt khó coi kể lại tình hình vụ án mạng.

“Đúng là khó hiểu. Anh đã thẩm tra những giáo viên trong trường chưa? Liệu có người nào giữa chừng rời khỏi cuộc họp?”.

“Không có”. Dương Tây lạnh nhạt đáp.

Nhìn người đàn ông trước mặt hai mắt vằn vện tia máu, quầng mắt thâm đen. Dương Đông tặc lưỡi.

“Bên tổ chuyên án của anh không đủ người sao? Vừa nãy hai người bên ngoài còn rảnh rỗi bàn tán chuyện của anh. Tên sát nhân rạch mặt kia là tự hắn rạch nát mặt mình, còn vụ án giết người bằng súng trong thành phố là cấp trên cần anh mới thương lượng với cảnh sát Hoa Kì, điều anh về nước. Vậy mà bọn họ lại nói do anh về mới xảy ra án mạng. Thật tức chết người mà!”.

“Cậu để ý mấy cái đó làm gì. Tôi vừa về nước không lâu, tình hình ở đây cậu nắm rõ hơn. Giúp tôi điều tra xem có tìm được kẻ nào khả nghi không”.

“Anh ở bên ấy làm đặc phái riêng rất tốt, về nước làm gì cơ chứ?”.

Dương Tây quay phắt người lại, lừ mắt.

“Có thằng em trai nào như cậu? Anh về cậu còn muốn đuổi? Thiếu đòn hả?”.

Dương Đông bật cười ha hả.

“Thôi thôi, em không đánh lại anh. Giúp anh một tay là được chứ gì”.

Hai người cảnh sát bên ngoài nhìn nhau nuốt nước bọt. Không chỉ thanh tra mà em trai anh ta cũng thật khác người, còn có thể ở hiện trường ngoác miệng ra cười được. Bọn họ rợn hết tóc gáy rồi đây này…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx