sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ai bảo chỉ hoàng tử mới là ''chân mệnh thiên tử'' - Chương 83

Chương 83: Sinh cùng tử

Khang Hi băng hà, hậu cung tần phi sẽ tiến hành xử lý, thân sinh mẫu thân của Ung Chính - Đức phi Ô Nhã thị (Hiếu Cung Nhân hoàng hậu, Mãn Châu : Hiyoošungga Gungnecuke Gosin Hūwanghu) (1660 - 1723). Bà là vợ của vua Khang Hi và là mẹ ruột của hoàng đế Ung Chính của nhà Thanh. Bà thuộc dòng họ Uya (Ô Nhã), người Mãn Châu. Sau khi mất, bà được tặng thụy là Hiếu Cung Tuyên huệ Ôn túc Định dụ Từ thuần Khâm mục Tán thiên Thừa thánh Nhân hoàng hậu) tự nhiên chính là hoàng thái hậu, nghĩ hào(có thể hiểu là phong hào tức một dạng niên hiệu) là nhân thọ hoàng thái hậu. Giảng đến phi tử, Đô (họ Đô) Dư phi (phong hiệu là Dư phi), lấy tính cách của Ung Chính như thế nào sẽ có một Dư phi tốt như vậy, nữ nhân này cùng hắn ngấm ngầm tranh đấu, cho nên chỉ có một đường chết, nhưng lại không thể lấy danh nghĩa tuẫn táng.

Thanh sơ là dùng để chỉ người sống tuẫn táng (tức là chôn người sống theo người chết), từ sau đời thái tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hoàng hậu cùng nhị vị phi tử a tể (chết theo), trát tuẫn táng, sau khi Đại Thanh nhập quan từ sau đời hoàng đế Thuận Trị, tuẫn tử phi tần (các phi tần chôn theo) có hơn 30 người.

Tới thời kì Khang Hi, bởi vì hoàng đế Khang Hi đối với việc tuẫn táng người sống căm thù đến tận xương tuỷ, hạ lệnh cấm, cho nên Ung Chính không có cách nào lấy danh nghĩa tuẫn táng làm cho Dư phi tử. Tuy nhiên lại lo lắng không hợp ý của Khang Hi, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vì thế đem Nạp Lan Đức Duật tuyên đến, hỏi: “Nạp Lan, ngươi còn nhớ rõ ngươi thiếu chút nữa chết ở trong tay ai sao?”

Không đề cập tới việc này cũng thôi, nhắc tới việc này, Nạp Lan Đức Duật nhất thời tức giận trong lòng, “Đời này cũng không vong (không quên)!”

Ung Chính cười hắc hắc, “Trẫm cho ngươi một cơ hội hết giận!” Nói xong, cầm ngự bút viết một đạo thánh chỉ giao cho Nạp Lan Đức Duật, “Đi tuyên cho Dư phi đi!”

Nạp Lan Đức Duật tiếp nhận, lập tức đi tới cung Dư phi. Dư phi trong lòng rất lo lắng, biết mình trước cùng Ung Chính có nhiều liên quan, hiện tại hắn đăng cơ, không biết xử trí nàng như thế nào. Nhìn thấy Nạp Lan Đức Duật cầm thánh chỉ tiến đến, hơn nữa mặt sau còn có thái giám đi theo, trong tay thái giám là một đạo bạch lăng (dải khăn trắng thường được dùng để thắt cổ, thông thường thì được mang theo cùng một ly rượu độc và một thanh chủy thủ để ban cho người chết), trong lòng liền luống cuống.

“Nạp Lan…”

“Dư phi tiếp chỉ!” Nạp Lan Đức Duật một chút biểu tình đều không có.

Dư phi nơm nớp lo sợ quỳ xuống, Nạp Lan Đức Duật bắt đầu tuyên đọc: “Nạp tiểu thị không tuân thủ nữ tắc, trong lúc tiên đế tại vị thường một mình ra cung, cùng người cấu kết, đặc biệt ban thưởng nạp tiểu thị bạch lăng, chấn chỉnh kỷ cương hậu cung, Khâm thử!” Niệm xong, đem thánh chỉ hướng trước mặt Dư phi, “Nương nương, tạ ơn đi!”

Nghe xong Thánh chỉ, Dư phi trong lòng một mảnh lạnh lẽo ngồi xuống đất, Nạp Lan Đức Duật ý bảo một ít thái giám đem bạch lăng đưa đến trước mặt Dư phi,” Nương nương thỉnh!”

Thỉnh là nói cho mọi người nghe, cho ngươi tự động thủ, nếu ngươi không muốn, thái giám tự nhiên sẽ thay ngươi giải quyết, cho nên Dư phi rưng rưng, tay run rẩy tiếp nhận bạch lăng, “Nạp Lan, ta chết trước, ta nghĩ một mình cùng ngươi nói mấy câu.”

“Có thể!” đợi mọi người đều rút ra ngoài sau, Nạp Lan Đức Duật đối Dư phi nói:  “Hiện tại không ai, ngươi có thể nói, tuy vậy, nếu ngươi muốn ta thả ngươi, vậy miễn khai tôn khẩu đi!”

“Ngươi nói cho ta biết, này thánh chỉ là ngươi hướng Ung Chính cầu vẫn là Ung Chính chính mình đưa cho ngươi?”

“Ta sẽ không đi hướng Hoàng thượng cầu đạo thánh chỉ này!”

Dư phi gật gật đầu, “Nạp Lan, bằng lương tâm nói, chuyện lúc trước ta một chút cũng không hối hận, nữ nhân trong hậu cung đều là tịch mịch, tiên thủy lưu linh một cái (nước chảy mây trôi, thoáng một lúc) tuổi thanh xuân của nữ tử bị giờ chôn vùi ở trong cung, hồng nhan mấy khi sống được đến khi đầu bạc, Hoàng Thượng còn sống là một loại tra tấn, đã chết cũng là tra tấn, muốn ta giống mấy cung nữ đầu bạc (cung nữ khi về già, thường cung nữ đến tầm 25~30t là được ra cung nhưng một số cung nữ không muốn ra cung thì có thể ở lại trong cung ) ngồi giảng tiền triều chuyện cũ (chuyện có ra vào thời trước, thường là chuyện của hậu cung), còn không bằng ban thưởng ta chết, ngươi trở về nói cho hắn, ta đa tạ hắn thành toàn ta!”

“Ta sẽ chuyển cáo, ngươi còn có cái gì nói sao?”

Dư phi nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Hắn hội như thế nào xử trí người nhà của ta?”

“Này ta còn không biết, Hoàng Thượng cũng không có nhắc tới,”

“Ai! Nghĩ đến cũng sẽ không bỏ qua bọn họ!” Dư phi thán khí, “Nạp Lan, nghe nói lần này Ung Chính có thể nhập vị, ngươi bỏ ra rất nhiều lực, nhưng ta cho ngươi cái lời khuyên, Ung Chính hiệp ải đa nghi (trời sinh mang tính đa nghi), ngươi tốt nhất sớm bứt ra cho kịp, bằng không tương lai nhất định bị hắn làm hại!” Nói xong, Dư phi hướng Nạp Lan Đức Duật hơi hơi thi lễ, “Thỉnh cho phép ta thay quần áo!”

Nạp Lan Đức Duật mặc dù hận nàng lúc ấy hãm hại chính mình, nhưng hiện giờ nhân chi đem tử (người này phải chết), này ngôn cũng thiện (lời nói tốt), biết nàng cũng là vì chính mình hảo, không khỏi diệt hết oán hận chi tâm (oán hận trong lòng), bước ra bên ngoài.

Dư phi ở trước gương trang điểm, tỉ mỉ tân trang, giống như nữ tử phải xuất giá, nàng muốn dẫn theo một dung nhan xinh đẹp rời trần thế, chờ đến khi Nạp Lan Đức Duật trở vào, Dư phi đã dùng một đạo bạch lăng phó hoàng tuyền (đến hoàng tuyền, hoàng tuyền trắc mọi người cung hiểu. Hoàng tuyền là chỉ đến nước suối ở dưới đất, người xưa cho rằng đất là màu vàng, nước suối ở dưới đất nên gọi là nước suối vàng).

Sau khi hướng Ung Chính phục mệnh, Ung Chính cư nhiên còn có sai phái, làm cho hắn đi kiểm kê tài sản của nhà Phất Dực, hiện tại quốc khố trống không, vừa lúc lấy tài sản của nhà Phất Dực đến dùng một chút, hắn đem khế đất lúc trước Nạp Lan Đức Duật cho hắn trả lại cho Nạp Lan Đức Duật, “Này trả lại cho ngươi, ngươi hiện tại trong nhà chi tiêu cũng lớn, dùng đắc.”

Nạp Lan Đức Duật cũng không khách khí, “Tạ ơn Hoàng Thượng!”

Xét nhà là loại sự tình lớn trong một nước, nhưng là rất không thú vị, Nạp Lan Đức Duật cũng không muốn đi làm loại sự tình này nhưng thánh chỉ hạ, cũng chỉ hảo đi.

Người trong nhà Phất Dực còn không biết Dư phi đã chết, Phất Dực cũng thật lâu không có vào cung, bởi vì Phất Dực bệnh cũng không nhẹ, đã nằm trên giường không dậy nổi, hiện tại chủ trong nhà nhà là nguyên thai (cái này chịu luôn), bệnh của Phất Dực là do Nạp Lan Đức Duật đánh nội thương, từ sau đại hội chọn rể bị đánh, lúc trước còn không có cảm thấy cái gì, nhưng vài ngày sau bắt đầu phát tác, ngực và bụng luôn đau âm ỉ, tìm thầy thuốc, khai dược ăn, thầy thuốc nói cần hảo hảo nghỉ ngơi, từ đầu Phất Dực còn nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng hắn là cái mê người, có bằng hữu tìm hắn ăn cơm uống rượu đi phong nguyệt (kỹ viện), hắn đi, ngoạn (chơi) đến mệt, bệnh liền tái phát, sau đó tái uống thuốc, như vậy lập đi lập lại, bệnh tất không hảo, bệnh tình trầm trọng, chỉ có thể nằm ở trên giường.

Nguyên thai nghe được người hầu đến bẩm báo, nói Nạp Lan Đức Duật mang theo quan binh tiến đến, không biết là vì cái gì, hắn trong lòng nhất thời lo sợ bất an, vì thế cuống quít đi ra nghênh đón.

Nạp Lan Đức Duật ở trong đình viện chờ, thấy nguyên thai, không đợi hắn thỉnh an, Nạp Lan Đức Duật liền lên tiếng: “Phất Dực đâu?”

“Hồi Nạp Lan đại nhân, hắn bệnh thật sự trọng, nằm trên giường không dậy nổi.”

“Nâng đi ra!” Nạp Lan Đức Duật ngay cả thương lượng đường sống đều không có, gặp nguyên thai chần chờ, liền nói: “Như thế nào, chẳng lẽ muốn ta tự mình đến trước giường hắn đi tuyên chỉ sao?”

Nghe được Nạp Lan Đức Duật là cầm theo thánh chỉ đến, nguyên thai biết không hay, chạy nhanh đi đem Phất Dực nâng ra. Thấy Phất Dực quả nhiên là bệnh thật sự trọng, Nạp Lan Đức Duật trước không vội tuyên đọc thánh chỉ, mà là chẩn mạch, phát hiện bệnh căn bản chính là chính mình lúc trước đánh mấy chưởng, bất giác cảm thấy kỳ quái, mấy chưởng kia quả thật là làm bị thương Phất Dực, nhưng cũng không trí mạng, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng một trận sẽ không sự, mà hiện tại hắn đã nghiêm trọng đến mức không lâu sau sẽ chết!

Nạp Lan Đức Duật cũng không thừa sức đi nghiên cứu đây là có chuyện gì, xuất ra thánh chỉ tuyên đọc, đại khái ý tứ chính là bởi vì Dư phi, liên lụy cả nhà, cho nên tịch thu gia sản, người nhà làm nô. Đọc xong sau, lập tức cho bọn thị vệ kiểm kê số người trong nhà, sau đó niêm phong tất cả.

Phất Dực cùng nguyên thai thế mới biết Dư phi đã chết, nhất thời gào khóc, bọn họ vừa khóc, những người khác cũng khóc theo, trong lúc nhất thời, tiếng khóc điếc tai, Nạp Lan Đức Duật cũng không quản bọn họ, muốn khóc liền khóc đi, cho thị vệ coi chừng những người này, đừng chạy là được.

Xét nhà cũng không phải một ngày hai ngày có thể hoàn thành, dù sao cũng phải vài ngày, mỗi ngày niêm phong nhiều ít đều phải đăng ký trong hồ sơ, nói như vậy, người kiểm kê tài sản có rất nhiều ưu đãi, chỉ cần hắn nhìn trúng đều có thể không đăng ký đi lên, nhưng Nạp Lan Đức Duật không có ý niệm này trong đầu, chính là lẳng lặng nhìn. Càng xem càng cảm thấy được thế sự vô thường, từng cỡ nào phong cảnh hoàng thân quốc thích, lúc trước chỉ cao khí ngang như vậy, mà hiện tại, bọn họ biếm làm tù nhân, bị thị nhân khinh khi ở một bên giám sát trông giữ kê biên gia sản bọn họ, châm chọc này quá lớn!

Đang nghĩ ngợi, tới, có thị vệ tiến đến bẩm báo, nói là nguyên thai muốn gặp hắn, Nạp Lan Đức Duật đoán là Phất Dực không tốt lắm, quả nhiên, vừa vào thấy Phất Dực là hết giận, không thở được, Nạp Lan Đức Duật cảm thấy không đành lòng, điểm hắn mấy chỗ huyệt vị, vận chút chân khí cho hắn, mới làm cho hắn bình thường trở lại lại.

“Vì cái gì còn muốn cứu ta? Ngươi hẳn là ở bên cạnh chế giễu mới đúng!” Phất Dực suy yếu hỏi.

“Ta đối với ngươi như vậy nhẫn tâm, ta không làm được ‘bỏ đá xuống giếng’ ”

“Ta, tỷ tỷ của ta trước khi chết ngươi có ở cùng hay không, có biết hay không nàng nói cái gì?”

“Ta ở, nàng chết thực bình tĩnh, nàng nói nàng tạ ơn Hoàng Thượng thành toàn nàng.”

Phất Dực vừa nghe thì khóc nức nở, Nạp Lan Đức Duật thực chịu không nổi, vì thế nói: “Ngươi hẳn là dự đoán được kết quả này, trước kia đấu tranh lợi hại như vậy, vô luận người nào làm hoàng đế, đều đã như vậy đối những người khác, phải oán liền oán chính mình đi!”

“Ngươi hiện tại có thể nói mát, ngươi tuyển đúng người!”

Nạp Lan Đức Duật lắc đầu, “Lựa chọn của ta không phải ta quyết định, mà là yêu quyết định, bởi vì yêu, cho nên ta tuyển đúng rồi!” Gặp Phất Dực một bộ khó hiểu, lại nói: “Ngươi sẽ không hiểu được. Bệnh của ngươi còn có thể trì, chờ ta một chút, ta đi khai mấy thiếp dược, nhưng ngươi chậm trễ rất lâu, bệnh căn (căn nguyên của bệnh) đi không được, về sau chuyển mùa là tái phát,” Này cũng là Nạp Lan Đức Duật hảo tâm, nếu đổi người khác, Phất Dực đã sớm đi đời nhà ma.

Kê biên tài sản xong, Nạp Lan Đức Duật trở về phục mệnh, cũng không biết Ung Chính làm sai cái gì, đột nhiên nhớ tới Nạp Lan Đức Duật thật lâu không trở về, nghĩ nếu hắn không về nhà, có thể có người tìm tới yếu nhân (đòi người), chạy nhanh phái hắn về nhà,

Nạp Lan Đức Duật vướng bận Tâm Di, một hồi trước hết nhìn lão bà, đẩy cửa vào nhà, mang theo một thân bông tuyết, Tâm Di đón hắn, vuốt bông tuyết trên người hắn: “Như thế nào đã trở lại, trong cung không có việc gì sao?”

Tiểu Mai, tiểu Cúc chạy nhanh vắt khăn, châm trà.

“Ta đã hơn nửa tháng không trở lại, Hoàng Thượng ân chuẩn ta trở về bồi ngươi,” Nạp Lan Đức Duật nói.

“Khó được hắn nghi đến, ta như thấy ngươi giống như là vừa vượt ngục ra ấy, ai quy định hiếu kỳ không thể cạo đầu, cạo râu a (đến tuổi nào đó thì nam nhân thường không cạo râu nữa, nhưng su thì không bít là khi nào)?” Tâm Di thấy Nạp Lan Đức Duật râu mọc lởm chởm, đỉnh đầu phía trước cũng có tóc con.

Tiểu Mai, tiểu Cúc thấy cũng mân miệng cười.

“Các ngươi còn cười, nhanh đi gọi người chuẩn bị nước ấm, làm cho hắn tắm rửa” Tâm Di quở trách, Tiểu Mai, tiểu Cúc chạy nhanh đi ra cửa phân phó hạ nhân.

“Gặp qua a mã không?” Tâm Di lại hỏi.

“Còn không có, ngươi là quân, trước tới gặp ngươi nha!” Nạp Lan Đức Duật nhìn thấy Tâm Di nên cái gì mệt nhọc đều không có.

“Còn nói, ta đâu có để ý cái này! Nghe nói, Dư phi ban thưởng tử, Phất Dực gia cũng bị sao?”

Nạp Lan Đức Duật gật gật đầu, Tâm Di lại lắc lắc đầu, “Ai, hắn xuống tay cũng quá ngoan! Dư phi đâu cần phải tử a, còn nói cái gì cùng người cấu kết” thấy Nạp Lan Đức Duật vẻ mặt quái dị, lại hỏi: “Như thế nào, chẳng lẽ là thật sự?”

“Ta cũng không biết nên nói như thế nào, nàng, ta…” Nạp Lan Đức Duật đỏ hồng mặt,

Tâm Di kỳ quái: “Ngươi đỏ mặt gì chứ, đừng nói với ta, ngươi tận mắt gặp.”

“Nàng, khi nàng về nhà thăm viếng, cho ta hạ dược…” Mới nghe đến đó, Tâm Di nhất thời sắc mặt trắng bệch, thân mình lay động một chút, sợ tới mức Nạp Lan Đức Duật chạy nhanh đỡ lấy nàng, vội vàng giải thích, “Ta cùng nàng không có, ta đào tẩu, sau lại được Vu khiếu tuyền thay ta giải độc.”

“Ngươi làm ta sợ muốn chết!”

“Thực xin lỗi!” Nạp Lan Đức Duật ủng trụ Tâm Di, “Chuyện mất mặt như vậy, ta lại không biết xấu hổ nói!”

“Ha hả!” Tâm Di đột nhiên cười cười.

Nạp Lan Đức Duật biết nàng cười một định là có cái gì, vì thế nói: “Ngươi lại muốn làm cái gì? Không chuẩn làm loạn.”

“Ta làm loạn, ai, Dư phi dáng người được không?”

Nạp Lan Đức Duật không dự đoán được Tâm Di lại đột nhiên hỏi cái này, thuận miệng trả lời không tồi, nói ra, nhân thể dán lại mặt Tâm Di “Có ngươi hỏi như vậy sao?”

“Các ngươi nam nhân a!” Tâm Di phụ giúp Nạp Lan Đức Duật xuất môn, “Đi tắm rửa, không rửa hôm nay sẽ không chuẩn ngủ trên giường,” hắn đi rồi, Tâm Di nhớ đến lời hắn nói, sau một lúc sợ, trong giây lát bụng đau xót, nhịn không được ôi một tiếng, thầm nghĩ: “Còn có một tháng mới đến dự tính ngày sinh, sẽ không là trước thời gian đi!”

Chậm rãi giúp đỡ tường đi đến ghế dựa giữ, mới vừa ngồi xuống lại là đau xót. Ngay sau đó, nàng cảm giác nước ối dường như phá, “Không phải đâu, như thế nào nhanh như vậy? Không phải đều nói thai đầu rất chậm sao?” Điều chỉnh một chút hô hấp, vừa định hảm nhân (gọi người), tiểu Trúc đi vào, “Cách cách, phòng bếp hỏi hôm nay buổi tối ngài muốn ăn cái gì?”

Tâm Di khoát tay áo, “Tiểu Trúc, ta muốn sinh, đi hảm người đến,”

Tiểu Trúc vừa nghe, cuống quít chạy đi ra ngoài, một bên chạy một bên hô, “Mai tỷ tỷ, nhanh lên, cách cách nói nàng phải sinh!” Hắn nói đem trong phủ từ trên xuống dưới đều kinh động, tiểu Mai cùng tiểu Cúc trong phòng nghỉ chạy đi.

Bởi vì ai cũng chưa dự đoán được đứa nhỏ hội trước tiên xuất thế, cho nên chưa kịp kêu bà mụ, nghe được tiểu trúc báo cáo, Nạp Lan Hồng lúc này mới cho người chạy nhanh vào trong cung báo, trong hoàng cung có các ma ma chuyên đơ đẻ cho các phi tần.

Ung Chính nhận được tin, lập tức phái bà mụ có kinh nghiệm, còn có thái y chuyên xem phụ khoa chạy tới Nạp Lan gia.

Nạp Lan Đức Duật đang tắm, tiểu Lam không gõ cửa chạy vào, “Ngạch phụ!”

“Tiểu Lam, ngươi không gõ cửa, khi nào thì dưỡng thành thói quen này?”

“Không kịp, ngạch phụ, cách cách phải sinh.”

Vừa nghe lời này, Nạp Lan Đức Duật từ mộc dục (bồn tắm làm bằng Gỗ) đứng lên, cầm khăn mặt lau một chút, quan trọng hơn mặc quần áo, một bên mặc bên hỏi: “Như thế nào đột nhiên sinh là nam hay là nữ?”

“Ngạch phụ, còn không có sinh, cách cách là đau bụng, sắp sinh!”

Nguyên lai Nạp Lan Đức Duật căng thẳng, không có nghe rõ ràng, còn tưởng rằng Tâm Di đã sinh, hắn cũng không ngẫm lại, hắn mới tắm bao lâu. Vội vàng đi vào phòng ngoại, nghĩ tiến phóng, bị tiểu Trúc ở cửa ngăn lại, “Ngạch phụ, ngài không thể vào đi!”

“Ta như thế nào không thể vào đi?”

“Duật nhi, không thể vào, đây là quy củ!” Nạp Lan Hồng ở bên cạnh cản lại.

“A mã, ta lo lắng a! Tâm Di ở bên trong không biết thế nào!”

“Kiên nhẫn, sau khi sinh tự nhiên tốt! Ngạch nương ngươi lúc trước sinh ngươi, ta cũng chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng suông,”

Nạp Lan Đức Duật bất đắc dĩ đành phải đứng ở cửa chờ, Tâm Di ở trong phòng chỉ cảm thấy đau bụng, thời gian đến lúc sinh ngày càng ngắn, tuy rằng nàng là học y, nhưng không chuyên phụ khoa, tri thức sinh nở tuy rằng biết, nhưng gần đến giờ chính mình sinh, đau đớn đã làm cho nàng đem tri thức này quên không còn một mảnh.

Bà mụ còn chưa tới, cho nên trong phòng chỉ có tiểu Mai, tiểu Cúc cùng Tú nhi, nhưng các nàng đều là cô nương chưa xuất giá, một chút đều giúp không được, Tâm Di chỉ có thể chính mình cắn răng kiên trì, may mắn của nàng cung khẩu khai thật sự mau (cửa tử cung mở nhanh), chờ bà mụ tới, đầu đứa nhỏ đã muốn đi ra, dưới sự trợ giúp của bà mụ, đứa nhỏ khóc oa oa.

Nghe được tiếng khóc trong phòng, Nạp Lan Đức Duật một trận kích động, trong mắt nổi lên một mảnh hơi nước, khi hắn ôm chính mình nữ nhi khi, nhịn không được nước mắt rớt xuống, hắn nhìn nữ nhi, rồi nhìn thê tử mỏi mệt không chịu nổi, liền ôm Tâm Di cùng nữ nhi vào trong lòng.

Đứa nhỏ sinh, cả nhà đều cao hứng vạn phần, thái y chẩn mạch cho Tâm Di, nói tất cả đều hảo, khai mấy thiếp hậu sản bổ khí dưỡng huyết dược, dặn dò một phen, Nạp Lan Hồng cấp bà mụ cùng thái y tiền lì xì tự nhiên là thật to, toàn bộ quý phủ hạ nhân nhân cũng đều có phần.

Ung Chính biết Tâm Di sinh, liền bắt đầu chuẩn bị tặng lễ, ngày hôm sau, Lý Đức Toàn liền mang theo lễ vật tới cửa, Hoàng đế phía trước tặng lễ, mặt sau còn không đi theo một tảng lớn a, rốt cục ai đến sang tháng, Nạp Lan Hồng ý tứ làm tiệc đầy tháng, hắc hắc, thì thu một hồi lễ, tiểu nha đầu này mới xuất thế liền thành tiểu phú bà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx