sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Quyển 4 - Chương 394

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần BíĐạm Nguỵêt Tân Lươnghttps://

Quyển 4 - Chương 394

Nhưng ngày tại giây phút cuối cùng, đột nhiên Sở Vân vung chuyển động tác, xuất một chiêu vốn không phải là chiêu thức của Lưu Vân kiếm pháp, nhưng suýt chút nữa là đã làm cho nhánh cây trong tay Linh Hi rớt xuống, Linh Hi ngạc nhiên, thu thế, cực kỳ kinh ngạc nhìn nàng: “Sở Vân, trước kia ngươi đã từng luyện kiếm sao?”

Sở Vân thấy chỉ một chiêu thức mà đã khiến tay Linh Hi đỏ cả lên, nên nhanh tay ném nhánh cây xuống, tiến lên nói: “Vương phi không sao chứ ạ? Sao nô tỳ có thể từng luyện kiếm chứ, chiêu thức đó là do Thập Nônghất gia dạy cho nô tỳ, nô tỳ không nghĩ sẽ làm Vương phi bị thương, xin Vương phi thứ tội.”

Hô hấp của Linh Hi lỡ mất một nhịp: “Thập Nhất gia?”

Sở Vân chỉ lo xem xét thương thế trên tay nàng, nên không để ý mà tiếp tục nói: “Đúng vậy ạ, Thập Nhất gia nói Vương phi nhất định sẽ cùng nô tỳ so tài, đến lúc nô tỳ không chống đỡ được, là có thể sử dụng chiêu đó, có thể chuyển bại thành thắng, nô tỳ vô tâm quá làm Vương phi bị thương.”

Linh Hi run sợ một lát, nói: “Vậy Lưu Vân kiếm của ngươi luyện tốt như thế, cũng đều do Thập Nhất gia chỉ điểm cho ngươi à?”

Sở Vân gật đầu.

Linh Hi đứng bất động nơi đó, hồi lâu sau, lại đột nhiên không khắc chế được mà cười thành tiếng: “Tốt, vậy trận tỷ thí hôm nay, rõ ràng Sở Vân đã thắng, phần thưởng của ta sẽ chỉ ban cho một mình cô ấy!”

Sau đó, Linh Hi xoay kéo theo Thúy Trúc: “Theo ta vào lấy vật đó ra”

Vào phòng, Thúy Trúc lập tức đi đến ngăn tủ cất chủy thủ, lấy chủy thủ ra, vừa quay lại thì thấy Linh Hi đang tìm kiếm trên bàn trang điểm, không nhịn được cau mày bước lại hỏi: “Tiểu thư, chủy thủ ở trong này mà, người loay hoay tìm gì thế ạ?”

Linh Hi lại vui vẻ lấy ra một viên Nam Hải minh châu: “Đem vật này thưởng cho nàng ta được chứ?”

“Tiểu thư!” Thúy Trúc không nhịn được sợ hãi lên tiếng, lại nhìn chủy thủ trong tay, tức giận nói, “Vậy cái này thì sao?”

Linh Hi lại một phen cầm lấy chủy thủ trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn chạm trỗ nổi lên mắt, khóe miệng không giấu được ý cười: “Vật này là của ta.”

Thúy Trúc bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: “Em biết rồi, em biết rồi! Lúc trước nói những lời sắc lạnh, băng giá, nay chẳng qua là nghe người khác nhắc đến ngài ấy, người nhìn lại bản thân xem đã thành bộ dáng gì nữa rồi?”

Linh Hi không nhịn được gõ vào đầu nàng: “Em nói bậy bạ gì đó! Còn không mau đem Minh Châu ra ban cho Sở Vân đi.”

Thúy Trúc không nhịn được bèn thở dài một hơi, bực bội nhận dạ minh châu từ tay nàng, rồi đi ra ngoài.

Sau đó, từ giữa vườn truyền đến nhiều lời hoan hô và tán thưởng, còn trong phòng, Linh Hi cầm chủy thủ, khóe miệng dần mỉm cười.

Ngay cả bản thân cuối cùng cũng không biết vì sao, rõ ràng hắn không tỏ vẻ gì hết, thậm chí còn dạy nha hoàn làm thế nào để đánh bại nàng, nhưng trong lòng Linh Hi lại vui mừng, là sự vui mừng trước nay chưa từng có.

Đêm nay, Thập Nhất vừa trở về phủ, lập tức, Sở Vân mặt mày đầy ý cười phụng trà cho hắn, lại bày lên một đĩa điểm tâm: “Nô tỳ xin hiếu kính Thập Nhất gia.”

Thập Nhất nhíu mày nhìn nàng, khóe miệng thản nhiên lộ ra ý cười: “Xrm ra phần thường kia, ngươi đã giành được?”

Sở Vân gật đầu: “Vâng, Vương phi thưởng cho nô tỳ một dạ minh châu rất quý, bọn tỷ muội đều vô cùng hâm mộ ạ!” Nói xong, nàng gắp một miếng điểm tâm để vào bát của Thập Nhất: “Thập Nhất gia nếm thử đi ạ.”

Thập Nhất cười cười, tùy tay lấy một miếng cho vào miệng, thì thấy tay nghề làm món này so với Sở Vân làm ngày thường rất khác nhau, không quá ngọt, rất nhẹ nhàng thanh khiết, trong lòng không biết nghĩ đến điều gì: “Ngươi làm à?”

Sở Vân thè lưỡi, cười nói: “Nô tỳ biết là không thể gạt được Thập Nhất gia mà, là người của Vương phi đưa tới ạ.”

Nghe vậy, Thập Nhất thản nhiên hạ tầm mắt, lên tiếng nói: “Được rồi, lui xuống đi.”

***

Đêm nay, đã đến giờ Tý rồi, Linh Hi vẫn không ngủ được, mà vẫn còn ở lại hoa viến, đi đến một cây đại thụ rậm rạp, ngồi ở cành cây khô phía trên, lúc thì ngắm trăng, lúc thì lại để ý đến động tĩnh trong hoa viên.

Nàng vốn nghĩ sẽ không thấy được hắn, nhưng không ngờ rằng, vậy mà lại thật sự gặp được.

Trong ánh trăng mông lung, hắn từ xa đi tới, đi ngang qua tàng cây, đi về phía Trục Nguyệt lâu.

Trong lòng Linnh Hi căng thẳng, cắn răng nhìn thân ảnh mơ hồ của hắn, thầm nghĩ, quả nhiên, hắn vẫn không cách nào từ bỏ được thuốc phiện.

Nhưng mà không ngờ, lúc nàng đang do dự không biết có nên ngăn cản hắn không, thì bước chân của Thập Nhất dừng lại, sau đó, hắn ngập ngừng, cứ ngập ngừng mãi.

Hô hấp của Linh Hi trở nên căng thẳng, ánh mắt không dám rời khỏi hắn dù chỉ một phút.

Đến khi nàng khẩn trương đến cả người mềm oặt đi, rốt cuộc, hắn phẩy tay áo một cái, rồi quay trở về!

Thời khắc đó, Linh Hi suýt chút nữa đã không kiềm chế được mà kêu ra tiếng, nhưng chỉ có thể gắt gao che miệng mình lại, nhìn thân ảnh hắn lại đến gần, thế nhưng vẫn không kìm nén được, nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng hắn đã thuyết phục bản thân, không để thuốc phiện mê hoặc mình nữa sao?

Mãi cho đến khi hắn đi xa, thân ảnh biến mất trong hoa viên, Linh Hi mới lặng lẽ từ trên cây nhảy xuống, nhìn về nơi thân ảnh hắn biến mất, thật lâu sau mới rời đi.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, nàng hy vọng bao nhiêu để được bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua những năm tháng gian nan, hắn cũng biết điều đó.

Chỉ là, hắn không cho phép.

Từ sau đêm đó, Linh Hi và Thập Nhất, lại lần nữa được một món vật phẩm gắn kết cùng nhau, chỉ là lần nãy không phải là chè lạnh, mà là đủ loại những món điểm tâm nhỏ nhẹ nhàng thanh khiết. Nhưng khác biệt là, Linh Hi không hề tự mình đưa đến cho hắn, mỗi ngày đều sai người đưa đến chỗ hắn, hắn ăn hay không ăn, nàng cũng không để ý lắm.

Chỉ cần hắn biết, nàng luôn luôn bên cạnh hắn, như vậy là đủ rồi.

Thập Nhất cũng không phải là người tham ăn tham uống, chỉ là mỗi ngày theo lệ đều đưa đến, nhiều loại điểm tâm chồng chất, cũng khiến hắn không khỏi hoài nghi, nàng ta đến tột cùng là học ở đâu nhiều món điểm tâm như vậy. Rốt cuộc, hắn cũng bắt đầu không thèm để ý tới, lâu lâu sẽ ăn một ít, chỉ là mỗi khi ăn xong, thì càng ngày càng trầm mặc hơn.

Nàng nhớ lời hắn nói rất rõ ràng, mỗi món điểm tâm đều là những hương vị yêu thích, cũng không khác món điểm tâm quá ngọt kia, cho nên đúng là rất hợp khẩu vị của hắn.

Tấm lòng nàng dành cho hắn, đích thực là rất chân thành, đến người qua đường cũng biết được.

Có lẽ, nàng thật sự là một cô nương tốt, chỉ tiếc, phần tình cảm này, hắn nhất định phải phụ rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx