sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Quyển 4 - Chương 413

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần BíĐạm Nguỵêt Tân Lươnghttps://

Quyển 4 - Chương 413

Ngoài ý muốn, nàng chỉrũ mắt xuống, bộ dáng cúi đầu ủ rũ, không giãy dụa, cũng không tranh cãi ầm ĩ. Hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói:“Ta chỉ muốn đứng lên, chuyện của Thập Nhất gia không quan hệ gì tới ta, ta không nên hỏi đến.”

Trong ngữ khí mang theo sự ủy khuất, những từ “không quan hệ gì tới ta” được thốt ra từ miệng nàng bỗng trở nên yếu đuối đến đáng thương?

Nghĩ đến đây, Linh Hi lại nhịn không được lẩn tránh, nhưng Thập Nhất không buông tay, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Linh Hi cười lên hai tiếng, cố dùng sức làm cho thần sắc của mình trông được tự nhiên:“Đúng rồi, đã quên hỏi Thập Nhất gia trở về khi nào, lần này đi Tây Càng chắc là thuận lợi chứ?”

Hắn vẫn không trả lời, dù sao trong lòng Linh Hicũng không hờn không giận, lại nói tiếp:“Thập Nhất gia, ta muốn về nhà. Ngài... Xin cứ tự nhiên.”

Nàng biết hắn sẽ không bước vào phủ Hộ quốc công, bởi vậy suy đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nói với hắnnhư vậy.

“Ngày mai ta sẽ khởi hành đi đến quân doanh, nàng co đi không?” Thập Nhất rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm thực trầm thấp.

Linh Hi ngẩn người ra, qua hồi lâu sau mới phản ứng lại ý tứ trong lời hắn nói, nàng cũng không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhất thời trong lòng cũng không biết là vui hay buồn, không biết nên đáp lạinhư thế nào.

Thập Nhất đợi hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời của nàng, chỉ thấy nàng sững sờ ở trước mặtmình, khi hắn nhịn không được vừa muốn mở miệng nàng lại đột nhiên cúi đầu lên tiếng:“Là chính chàng nói chuyện của chàng không quan hệ gì tới ta, ta đã cố hết sức làm cho bản thân mình phân ranh giới với chàng rồi, sao chàng lại đến đây trêu chọc ta?”

Hắn mới vừa nhớ lại những lời đã nói với nàng ngày nàng rời phủ, thì ra nàng để ý đến câu nói “không quan hệ gì tới nàng”, cho nên đến giờ nàng vẫn không chịu trở về vương phủ!

“Lúc trước ta đã nói quá lời, ta không cần chàng cho ta ảo vọng, nếu không ta sẽ vẫn quấn quít lấy chàng, nhưng chàng đã cho ta, kết quả là lại --” Linh Hi cắn răng, không tiếp tục nói nữa, quay đầu nhìn về một bên.

Thập Nhất lại chậm rãi buông lỏng tay nàng ra, thản nhiên nói:“Được, ta đã biết.”

Hắn xoay người rời đi, Linh Hi đứng ở tại chỗ, trên người không còn một chút sức lực nào, nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa, nàng chỉ cảm thấy khổ sở. Lúc ban đầu nàng rõ ràng không muốn làm cho hắn khổ sở, không muốn làm cho hắn cô độc, mới cố ý tiếp cận hắn lấy lòng hắn, nhưng hiện nay, nàng lại trơ mắt nhìn một mình hắn đi xa sao?

Đây là cái mà mẫu thân cái gọi là oan nghiệt sao? Trốn cũng trốn không thoát, tránh cũng tránh không khỏi oan nghiệt!

Nàng rốt cuộc cũng nhanh chân đuổi theo, từ phía sau đưa tay ôm lấyhắn. Giống như luôn như vậy, vĩnh viễn đều là như vậy, nàng chỉ có thể từ phía sau ôm lấy hắn, khiến hắn tạm dừng chân lại.

“Chàng rõ ràng biết, ta làm hết thảy đều là vì chàng, chàng nói muốn, ta làm sao có thể không cho đây? Cho dù là không có, ta cũng sẽ cố tìm cho ra.”

Thanh âm của nàng run run, nghẹn ngào, làm cho tâm hắn càng nặng nề.

Sáng hôm sau, Linh Hi cải trang thành một binh lính bình thường như cũ, cưỡi ngựa ngoan ngoãn chạy ở phía sauhắn, cùng vài thân tín bên cạnh hắn lên đường, tiến đến quân doanh. Tuy rằng như thế, nhưng trong lòng nàng rốt cuộc vẫn rối rắm về cảm tình của hắn đối với Thất tẩucủa hắn, vẫn giận câu nói ngày đó của hắn, dọc theo đường đi cũng không thèm quan tâm đến hắn, ngược lại nàng lạivui đùa với những thân tín của hắn dọc đường đi.

Suốt cả ngày, trời xanh nắng ấm, đoàn người nghỉ chân ở bên một con sông nhỏ. Những thân tín của Thập Nhất tụ tập lại bàn luận về chiến sựlần này, còn một mình hắn dắt ngựa đi đến bờ sông, tại đây hắn lại còn có tâm tư tắm ngựa, thậm chí còn lấy ra bàn chải tắm ngựa thật sạch sẽ.

Linh Hi ngồi dưới một gốc cây ở bên cạnh, bất giác lại đưa ánh mắt về phía hắn.

--

Thập Nhất nghiêng đầu thản nhiên nhìn nàng một cái, bỗng nhiên vẫy vẫy tay với nàng. Nàng đứng lên, có chút không tình nguyện chậm rãi đến bên cạnh hắn, vươn tay ra vuốt đầu ngựa:“Thập Nhất gia có cái gì phân phó?”

Thập Nhất chỉ chỉ con sông nhỏ:“Đi rửa mặt cho sạch đi.”

Linh Hi ngẩn ra, đi đến bờ sông soi mình xuống dòng nước, bỗng dưng phát hiện thì ra bởi vì trời nóng đổ mồ hôi, nàng vốn dùng màu đen hóa trang khuôn mặt nhưng đã bị mồ hôi rửa trôi lớp màu đi, giờ phút này trên mặt vệt trắng vệt đen, thật đúng là dọa người. Linh Hi ảo não vốc từng vốc nước tạt vào mặt, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽdần dần lộ ra, nàng liền nhịn không được muốn tận hưởng thêm sự thanh mát của dòng nước bèn ngồi bên bờ sông không muốn đứng dậy.

Vừa mới hưởng thụ một lát, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay, thì ra Thập Nhất cầm viên phấn màu đen nàng đã dùng để thoa trên mặt đưa sang. Linh Hi quay đầu đi không muốn thoa phấn, Thập Nhất liền đem viên phấn bỏ vào trong lòng bàn taynàng, sau đó cũng quay về chỗ cũngồi xuống.

Linh Hi dừng một chút, cuối cùng cũng bắt đầu viên phấn đenthoa lên mặt một lần nữa. Hắn ở bên cạnh cũng không nói gì, nàng cảm thấy trong lòng không thoải mái, liền mở miệng nói:“Lần này đánh Đại Sở là vì cái gì?”

Thập Nhất cũng đang vốc nước rửa mặt, sau đó nói:“Vì một nữ nhân.”

Tim Linh Hi đập nhanh:“Thất tẩu của chàng sao? Là vì lúc trước Dự thân vương muốn kết hôn với nàng, Thất ca của chàng hận hắn đoạt thê sao?”

Thập Nhất lắc lắc đầu:“Là vì có thể cưới Thất tẩu một lần nữa.”

Linh Hi nghe thấy mà hồ đồ:“Hai việc có quan hệgì sao?”

“Sính lễ.” Thập Nhất thản nhiên phun ra hai chữ.

“Ông trời ơi!” Linh Hi nhịn không được kinh hô một tiếng, cuối cùng mới dùng ngữ khí chua xót nói,“Nhân sinh của nàng thật đúng là mỹ mãn.”

Ánh mắt của Thập Nhất trầm xuống, cười lạnh một tiếng:“Thất ca của ta đã vì tẩu ấymà trả giá, người bình thường không ai có thể tưởng tượng được. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không hy vọng có được nhân sinh như tẩu ấyđâu.”

Linh Hinghiêng đầu nhìn thần sắchắn, trong lòng lại chua xót, cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ, ta cũng không có năng lực để có nhân sinhnhư vậy. Nhưng nàng lại nhịn không được tò mò về vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này đến tột cùng là như thế nào, liền hỏi:“Nàng ấy thật sự rất đẹp sao?”

Thập Nhất lấy một viện đá ném về phía mặt sông, cười nhẹ:“Rất đẹp, là nữ nhân đẹp nhất mà cả đời ta từng gặp qua, cũng là... nữ nhântốt nhất.”

Tâm Linh Hi co thắt lại, cười lạnh nói:“Hèn chi, cũng khó trách Thập Nhất gia đối với nàng ta sinh lòng nhớ mong.”

Thập Nhất dừng một chút, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cũng không trả lời, chỉ chậm rãi đứng dậy, đem yên ngựa đóng vào ngựa, hướng về những người ở bên kia nói:“Ra đi.”

Linh Hi khổ sở cơ hồ muốn rơi lệ, nhưng vẫn cố nén xuống, đi đến trước ngựa liền xoay người lên ngựa, cũng không chờ những người phía, lập tức liền xông ra ngoài.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx