Nếu một sáng mai thức giấc anh bỗng cảm thấy hết yêu em. Anh sẽ làm gì?
Anh sẽ vẫn lừa dối chúng ta và đi tiếp con đường này cùng em?
Anh sẽ vẫn ở bên em như một thói quen?
Anh sẽ vẫn làm tròn bổn phận của mình để không gây đớn đau nào cho em?
Anh sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống này vì chữ “nghĩa” khi chữ “tình” đã rót rơi?
Hay...
Anh sẽ nói với em rằng: “Bỗng dưng, anh hết yêu em”.
Chẳng có gì là mãi mãi anh ạ, em hiểu thấu đáo những quy luật khắc nghiệt đó.
Thế nên, dù một ngày nọ anh có đến bên em mà nói rằng: “Bỗng dưng, anh hết yêu em” thì em cũng sẽ đau đớn lặng im mà buông tay anh.
Khi tình yêu bị bão hòa, anh sẽ quên những nhớ thương. Việc có em trong cuộc sống anh là việc rất rõ ràng và đương nhiên. Những điều mà khi xưa chúng ta khao khát ở nhau lại là nguyên nhân gây nhàm chán.
Em biết anh còn thương em nhiều - chỉ là “bỗng dưng, anh hết yêu em” mà thôi.
Thế nên, khi bây giờ đây, khi những đêm lặng tiếng gió lay, khi những xao động còn nguyên lành trong chúng ta, em mong anh hãy cho đi những yêu thương ấy từng chút một, nhẹ nhàng và từ tốn.
Đừng ôm lấy em ghì xiết, hãy ôm em vừa vặn.
Để nếu có ngày “bỗng dưng, anh hết yêu em”, em đã có đầy đủ hành trang cho đoạn đường độc bước phía trước, để tất cả những kí ức về anh được ngủ sâu, để yêu thương trở thành thấu hiểu.
Và chúng ta sẽ bình yên.
@by txiuqw4