sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hamlet Trương - Bóng Trăng

Một con khỉ dạo chơi trong rừng, chợt nó nhìn thấy ánh trăng đang vàng rực dưới hồ nước. Nó cảm thấy vô cùng yêu thích và muốn giữ lấy ánh trăng này. Nó lao xuống hồ, vớt lấy vớt để. Nhưng không được, ánh trăng cứ tan ra rồi lại tụ về tròn đầy dưới nước, và mãi mãi nó cũng không vớt được trăng...

Tôi chợt nhớ câu chuyện này, nhớ con khỉ vô vọng trong đó nhưng không cảm thấy buồn, chỉ là chút cô đơn. Tôi mở cửa, gió lùa qua tóc, cảm giác mát mẻ đến lạ kì, thứ bình yên mà suốt những tháng ngày qua chưa bao giờ tôi có được. Câu chuyện khỉ vớt trăng làm tôi chợt thấy tình yêu có nhiều lúc như bóng trăng. Mình biết rõ là nó sáng rực ở đâu đó quanh đây, nhưng để chạm được đến thì đôi chân phải bước cả một quãng đường dài đến hụt hơi.

Tôi nhớ nụ cười.

Mấy lần gặp tôi em đều cười như vậy. Một “bóng trăng” của riêng tôi, đã giấu, đã cất bấy lâu nay... Ai chẳng có một “bóng trăng” cho mình, thậm chí ngay cả khi họ đang ở trong một mối quan hệ khác. Điều tôi nói có lẽ sẽ làm tổn thương nhiều người, nhưng hãy thừa nhận đi! Có những hình ảnh còn đọng lại mãi ở đáy lòng...

Tôi còn nhớ hồi học cấp ba, lớp của người tôi thích nằm phía bên kia hành lang. Chiều tan học nào tôi cũng chạy ra khỏi lớp thật nhanh, vừa đi vừa hát nghêu ngao “Người ấy đâu rồi? Người ấy đâu rồi?”. Đến khi đụng mặt, mới thôi hát ca mà yên tâm ra về. Suốt thời đi học chẳng ai biết, tôi không hé môi nửa lời về “bóng trăng” của tôi. Nghĩ lại tôi thấy thật thú vị! Cảm giác ngắm “trăng” một mình, thích lắm!...

Giờ tôi sẽ viết tiếp đoạn kết của câu chuyện “Khỉ vớt trăng”...

Con khỉ con vớt ánh trăng một hồi mệt lả người, nó ngồi bệt xuống bên cạnh mặt hồ. Mắt nó nhìn trăng, thấy yêu trăng lắm! Và cứ thế nó ngắm trăng đến gần nửa đêm. Chợt thấy bụng đói, nó bèn đi tìm trái cây để ăn, trái cây cần cho nó sống. Trăng thì vẫn ở đấy, thỉnh thoảng yếu lòng, khỉ vẫn tìm về với trăng...

Bạn và tôi phải biết, “bóng trăng” không thể nuôi cho con khỉ sống qua ngày. Thứ nuôi sống nó là trái cây, dù nó có muốn công nhận hay không. Một “bóng trăng”, có thể làm bạn mê đắm, sẵn sàng lao theo khi xuất hiện, nhìn ngắm và trân quý nó như báu vật. Thì nó cũng có thể rời bạn đi, vì nó vốn không là của riêng bạn. Một ngàn lời nói ngọt ngào qua điện thoại, một trăm tin nhắn “Anh ngủ ngoan!” hay “Nice day anh!” cũng không thể sánh bằng một cái nắm tay, một chiếc hôn có thật khi lòng tôi chơi vơi nhất. Nên cơn khỉ dù rất thương trăng, vẫn phải ngậm ngùi để trăng sống cuộc đời tỏa sáng của nó.

Như câu hát thiếu nhi mà lại làm tôi đau lòng khôn xiết:

“Bông hoa này là của chung”...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx