sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ai sẽ ôm em khi thấy em buồn (Tập 1) - Chương 15

Chương 15

Đàm Duy cũng vội vàng xuống xe, chạy theo Tiểu Băng, gọi hai tiếng “Tiểu Băng, Tiểu Băng”. Tiểu Băng chỉ biết mình đi đường mình, không thèm để ý đến anh. Anh vừa tức vừa cuống, vội vã dắt xe đạp đi theo sau. May mà Tiểu Băng đi về phía nhà mình, anh mới yên tâm đôi chút, không gọi cô nữa, tránh cho người qua đường nghe thấy lại xấu hổ, chỉ gấp gáp đi theo sau cô về nhà.

Đến nhà rồi, Tiểu Băng cũng không nói chuyện với anh, lấy một cái túi ni lông, bỏ vào mấy thứ quần áo để thay rồi bước vào phòng tắm, chốt cửa một tiếng rất vang. Tắm xong, Tiểu Băng ăn mặc chỉn chu đi từ phòng tắm ra.

Tiểu Băng trước đây chưa bao giờ mang đồ thay vào phòng tắm, bởi vì phòng tắm rất chật, quần áo mang vào không có chỗ để, sơ sẩy một chút là đồ khô biến thành đồ ướt ngay, vậy nên mỗi lần đi tắm, cô đều là mình trần bước vào, rồi lại mình trần bước ra, vào phòng ngủ mới mở tủ đồ lấy quần áo ra mặc. Hơn nữa Tiểu Băng trước đây đi tắm chưa bao giờ chốt cửa, hôm nay có lẽ là đề phòng anh vào, lại còn cố ý không thay quần áo trước mắt anh, dựa vào chuyện này để thể hiện đã phân rõ ranh giới với anh.

Anh và Tiểu Băng trước khi kết hôn dường như chưa từng nảy sinh mâu thuẫn. Sau khi cưới tuy cũng có lúc gay gắt nhưng chưa từng làm tới mức như hôm nay. Thường thường Tiểu Băng sẽ là người tra hỏi anh, anh giải thích, nếu cô chưa hỏi cho ra nhẽ thì tiếp tục tra hỏi, nhưng dù thế nào Tiểu Băng cũng vẫn nói chuyện cùng anh, còn đến mức không thèm để ý đến anh như hôm nay thì là chuyện chưa từng xảy ra.

Anh rất sợ những chuyện cãi vã thế này, cảm thấy một khi đã cãi nhau rồi, về sau hẳn sẽ không tránh được việc thường xuyên to tiếng. Anh nghĩ phải mau mau giải quyết mâu thuẫn, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có, còn phải tuân theo điều một chương thứ nhất của “Phu thê hòa hảo đại pháp”: “Trời cao trút mưa mưa trôi hết, vợ chồng cãi vã chớ ghi thù. Ban ngày đấm nhau bầm con mắt, đêm về gối hoa kê chung đầu”, thế là chủ động chìa tay ra, kéo cô vào lòng mình. Nhưng anh vừa khẽ chạm đến vai cô, cô liền ra sức tránh né, đẩy tay anh ra.

Anh cảm thấy rất mất hứng. Tiểu Băng vốn luôn thân mật với anh, rất nhiều lần đều là cô chủ động lăn vào lòng anh, còn lúc anh chủ động, Tiểu Băng dù cơ thể có phản ứng chậm nhưng thái độ vẫn phối hợp, trước giờ chưa bao giờ tỏ ra chán ghét những động tác thân mật của anh. Hôm nay cô cứ trốn tránh khiến anh khó xử, nhưng anh biết vợ chồng giận nhau, nếu người chồng không chủ động làm lành sẽ chỉ làm cho vấn đề ngày một nghiêm trọng, đành nhỏ giọng nói: “Vẫn còn giận anh à? Thật ra anh cũng chưa nói gì...”

Tiểu Băng lạnh lùng ném ra một câu: “Anh chưa nói gì?

Vậy là em vô cớ gây sự hả?”

“Anh không có ý này...”

“Anh không có ý này, vậy anh có ý gì?”

“Anh chỉ định nói là... em dùng cách đó để bán bảo hiểm, anh rất... lo lắng...”

Tiểu Băng tức tối nói: “Anh vừa mở miệng lại là từ “lo lắng” đó? Anh bảo anh “lo lắng” là em sẽ nổi cáu với anh hay sao? Anh lo lắng cho em sao? Thứ anh lo lắng chính là thể diện của anh, anh sợ vợ anh lăng nhăng với người khác ở ngoài khiến anh mất mặt; anh sợ người khác lợi dụng vợ anh khiến anh mất mặt; anh cảm thấy cách em bán bảo hiểm là thiếu đạo đức, khiến anh mất mặt...”

Tiểu Băng nói một thôi một hồi rồi đứng lên, bỏ ra ngoài phòng ngủ.

Anh từ trên giường vội vàng đứng dậy, theo sau Tiểu Băng. “Em làm gì vậy? Em định đi đâu?”

Tiểu Băng tức giận đùng đùng đi vào một gian phòng ngủ mà họ gọi là “phòng nhỏ”, đóng cửa đánh “rầm” một cái. Anh hoang mang, chẳng lẽ đây là biểu hiện Tiểu Băng muốn phân rõ ranh giới với anh? Rốt cuộc là anh đã nói sai điều gì để cô giận đến mức muốn phân rõ ranh giới? Anh cũng muốn nổi giận, nhưng anh sợ sự việc càng ầm ĩ thì càng khó giải quyết, đành dằn cơn tức lại, thử đẩy cửa, không chốt, liền mở cửa, rón rén đi vào.

Tiểu Băng nằm quay mặt vào tường, bờ vai run run, hình như đang khóc. Anh vội ngồi xuống cạnh giường, đưa tay chạm vào vai cô.

Tiểu Băng run bần bật, khàn giọng nói: “Đừng chạm vào em, đồ đáng ghét!”

Anh chấn động, đây là lần đầu tiên Tiểu Băng nói anh “đáng ghét”. Điều làm anh sợ nhất đó là người khác ghét anh, cho nên làm bất cứ chuyện gì cũng cố gắng làm tốt nhất có thể. Nếu không chắc chắn một người có ghét mình hay không, anh thà trốn tránh người đó còn hơn. Bây giờ lại khiến cho đến vợ mình cũng ghét mình, gương mặt anh sa sầm, trong tim đau nhói. Anh ngượng ngùng ngồi đấy, không biết là nên tránh ra ngoài hay tiếp tục ngơ ngác ngồi ở đó. Nhưng anh không dám động vào Tiểu Băng, sợ rằng càng làm thế cô càng ghét anh.

Tiểu Băng vẫn đang khóc, anh không biết nên làm thế nào, ngồi ngây ra một lát mới quyết định lên tiếng, nếu không, sự việc sẽ vĩnh viễn không thể giải quyết. Anh ướm lời: “Tiểu Băng, em đừng khóc nữa, nếu anh nói sai điều gì, em hãy nói cho anh biết, anh sẽ nhận lỗi với em...”

Tiểu Băng nức nở đáp: “Anh đã không tự biết mình nói sai điều gì, em nói cho anh còn có nghĩa lý gì? Anh có nhận sai với em cũng chỉ là giả mà thôi.”

Xem ra cách mạng cần sự tự giác giác ngộ. Anh ước đoán:

“Có phải vì anh nói... cái câu... “thiếu đạo đức” đó không?”

Tiểu Băng không đáp, anh biết ngay chính là câu đó rồi, vội vã thanh minh: “Anh không phải nói em “thiếu đạo đức”...” “Anh không nói em thì là em vô cớ gây sự chứ gì? Là em trách nhầm anh?”

Anh thấy cô cố chấp như vậy thì rất buồn bực, miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận, bắt đầu kiểm điểm: “Em không vô cớ gây sự, là do anh nói sai, anh không nên nói em... cách làm của em là “thiếu đạo đức”...”

“Thế sao lúc nãy anh không chịu thừa nhận?”

“Anh lúc nãy cũng muốn thừa nhận... nhưng mà... anh vẫn chưa kịp nói... Bây giờ anh nhận lỗi, có được không?” Anh thấy Tiểu Băng không phản ứng gì, biết là phần mở đầu của bản kiểm điểm không được chấp nhận, thế là chuyển luôn sang phần nội dung chính: “Anh nói sai rồi... Em không thiếu đạo đức... là anh quá... hẹp hòi, chỉ muốn em... đừng trao nụ cười cho kẻ khác...”

Tiểu Băng gạt lệ mà cười, xoay người lại, đấm anh hai cái. “Hừ, cái gã nịnh chết người không đền mạng này...”

Anh khẽ thở ra nhưng vẫn có chút khó hiểu, không biết vì sao lại khiến Tiểu Băng tức giận, cũng không biết vì sao chỉ trong chốc lát đã làm cơn giận của Tiểu Băng tiêu tan. Anh cảm thấy nên tổng kết lại chút kiến thức, tránh lần sau lại vô duyên vô cớ khiến Tiểu Băng tức giận, cũng nên tổng kết chút kinh nghiệm, nếu lần sau lại khiến Tiểu Băng tức giận thật thì còn biết cách dỗ cho cô nguôi giận. Nhưng anh thật sự không biết mình sai ở đâu, đúng chỗ nào.

Anh nắm lấy hai nắm tay của cô, kéo cô vào lòng. “Chỉ vì một câu nói mà giận đến thế ư?”

“Vấn đề không nằm ở chỗ một câu nói, mà là câu nói ấy phản ánh điều nằm sâu trong nội tâm anh, nói lên cái nhìn của anh đối với em chính là như thế. Anh cho rằng em làm vậy là em sai, là em thiếu đạo đức, vậy nếu như thực sự có kẻ ức hiếp em, anh nhất định sẽ không vì em mà báo thù, sẽ không đứng ở bên em, trái lại sẽ chỉ trích em, nói rằng em tự làm tự chịu... Anh suy nghĩ như thế làm em cảm thấy rất cô độc, so với việc không có anh còn thấy càng cô độc hơn, không có anh, ít ra sẽ không có người thân thiết nhất chỉ trích em. Những kẻ ngoài kia nhìn em như thế nào em không để ý, nhưng mà anh...”

Tiểu Băng vừa nói, hai khóe mắt đã đỏ lên. Anh vội vàng thề thốt: “Anh nhất định sẽ đứng ở bên em, nếu kẻ nào dám ức hiếp em, anh nhất định... tìm hắn báo thù. Thật đấy, chắc chắn anh sẽ không chỉ trích em.”

“Anh có chỉ trích thì cũng nên chỉ trích mấy gã háo sắc kia, chỉ trích những thành phần bất hảo của xã hội. Chẳng lẽ em muốn để kẻ khác dán mắt ngắm nghía em? Từ lâu em đã nói với anh rồi, em không muốn tới nhà thầy của anh để bị ông ta soi mói. Em chỉ vì muốn bán bảo hiểm nên buộc phải đến nhà ông ta, anh không trách móc lão quỷ háo sắc đó, ngược lại còn nói em thiếu đạo đức...”

“Anh không phải trách em, anh chỉ hận bản thân không có bản lĩnh gì, kiếm được quá ít tiền, nếu không phải vậy, em cũng đâu cần khổ cực đi bán bảo hiểm như thế...”

Gương mặt Tiểu Băng lại lộ vẻ tức giận. “Anh đúng là một tên ngốc, chẳng hiểu em gì hết. Em đi làm bảo hiểm hoàn toàn không phải vì em cảm thấy anh kiếm được ít tiền, dù anh có là phú ông giàu sụ, em cũng không nằm ườn ở nhà chờ anh nuôi. Em đi làm bảo hiểm là bởi vì em muốn tự bản thân làm được một việc gì đó. Nếu em cũng như anh, thích nghi tốt với trường học, em sẽ không nghỉ việc để đi làm bảo hiểm. Nhưng em ở ngôi trường đó làm giáo viên không hề có tiền đồ, làm không tốt còn có thể bị đuổi việc vì không có học vị tiến sĩ. Hiện tại anh có muốn em học lên tiến sĩ em học cũng không vào, thi cũng không qua, thế nên em muốn tìm một công việc mà em có thể làm tốt...”

“Em thì việc gì chẳng làm tốt...”

“Em cũng hy vọng thế, em có thể không phải người làm nghề nào yêu nghề đó, nhưng em đã theo đuổi nghề nào thì sẽ làm thật tốt, thật mỹ mãn, nếu không, chính em cũng cảm thấy mình chỉ là kẻ vô dụng.”

Anh cảm thấy mình trước kia thực sự không hiểu Tiểu Băng, luôn nghĩ rằng vì anh không kiếm được nhiều tiền nên Tiểu Băng mới đổi nghề để kiếm thêm, vì thế không hề để ý cô làm việc có thành công hay không, có lẽ Tiểu Băng gặp thất bại cũng tốt, như vậy cô sẽ không thể kiếm được nhiều tiền hơn anh, hơn nữa có khi lại quay về với nghề giáo.

Anh nghĩ trong chuyện này anh có thể đã nghiêng về phía chủ nghĩa nam quyền hơn, không đặt vợ mình tại một vị trí bình đẳng để suy nghĩ, mà coi cô ấy là kiểu phụ nữ thích dựa vào đàn ông để sống. Anh chân thành nói: “Anh cũng hy vọng em thành công, nhưng anh rất sợ em bị người ta ức hiếp, xã hội này đối với phụ nữ vốn không thân thiện gì, phụ nữ lăn lộn ở ngoài, so với đàn ông thường gặp nhiều nguy hiểm hơn. Sau này em... buổi tối phải tới chỗ nào, hãy nói với anh, anh sẽ đi theo bảo vệ em...”

“Anh theo em, em có một chút việc cũng sẽ không làm nổi... Đây là chiến thuật tâm lý, hiểu không? Anh không theo em, mấy tên háo sắc bọn chúng sẽ mơ tưởng mình còn hy vọng, tưởng rằng chỉ cần mua bảo hiểm của em thì có thể kiếm lợi từ em, em chính là lợi dụng tâm lý này của bọn họ để bán bảo hiểm cho bọn họ. Nhưng anh cứ yên tâm, em đủ sức để chơi đùa bọn họ trong lòng bàn tay, em cũng sẽ không để bản thân rơi vào hiểm cảnh, em sẽ khiến bọn họ vừa phải mua bảo hiểm vừa không thể làm gì được em.”

Anh không biết làm như thế rốt cuộc có được hay không, rốt cuộc là có thể hay không thể, nhưng Tiểu Băng đã muốn như vậy, hơn nữa rõ ràng không muốn anh can thiệp hoặc phê bình cô, anh cũng hết cách, nếu không chỉ e vật cực tất phản, càng nói điều gì không đúng, Tiểu Băng lại càng làm. Anh chỉ còn biết hy vọng người tốt trên thế giới này nhiều một chút, dù là kẻ xấu cũng vẫn có chút kiêng dè, hy vọng Tiểu Băng thật sự như lời cô ấy nói, vừa có giới hạn đạo đức vững chắc vừa có đủ tài trí, sẽ không rơi vào bất cứ hiểm cảnh nào.

Anh chần chừ nói: “Nếu như em muốn chứng minh bản thân đến thế... vậy... làm một công việc khác... Nếu làm tốt chẳng phải cũng có thể chứng minh bản thân em sao?”

“Anh nói thử xem, em nên làm công việc gì?”

Anh muốn Tiểu Băng ở lại trường dạy học, tính ra thì cái ngày cấp đại học yêu cầu mọi giảng viên đều phải có học vị tiến sĩ cũng sẽ không đến quá nhanh. Anh do dự một chốc, nói: “Anh thấy phụ nữ các em nếu dạy ở trường có thể là một lựa chọn tương đối tốt. Với cách nghĩ của xã hội ngày nay, nếu đi làm ở nơi ngoài trường học, kẻ khác sẽ coi em là bình hoa, hoặc em sẽ phải chịu bài xích, hoặc sự hy sinh và cố gắng của em bỏ ra so với đàn ông sẽ nhiều hơn nhiều lần...”

Tiểu Băng kích động nói: “Anh biết những điều đó, sao anh không đi mà đối phó với mấy kẻ kỳ thị nữ giới, ức hiếp phụ nữ? Sao không đi thay đổi cái xã hội ngày càng xem phụ nữ giống như đồ chơi này đi? Lại còn “ăn hồng phải chọn quả mềm”, đi trách móc em, anh coi đó là cái loại bản lĩnh gì vậy?”

Anh thấy Tiểu Băng lại sắp tức giận, lập tức dùng một nụ hôn chặn miệng cô. Một chiêu này hình như rất hiệu quả, hôn một lúc, Tiểu Băng liền không nhắc gì đến chuyện tối nay nữa, bắt đầu cởi thắt lưng của anh. Nhưng vừa rồi chỉ là một nụ hôn mang tính chiến lược, tâm lý của anh vẫn đang trong trạng thái “cãi vã” còn chưa hồi lại, cơ thể chưa có chuẩn bị gì. Anh muốn dùng kế hoãn binh, kéo Tiểu Băng tới phòng ngủ lớn nhưng Tiểu Băng không chịu, ấn chặt anh xuống giường, trèo lên người anh, hôn loạn khắp nơi.

Anh có chút không hiểu sự kích tình của cô đến từ đâu, ngày hôm nay hình như không nhìn thấy bất cứ hình ảnh sắc tình nào, càng không có kích thích đến từ sự mạo hiểm hay kinh ngạc nào, lẽ nào cãi nhau cũng kích thích Tiểu Băng? Anh cứ đoán đi đoán lại như thế nên sức chú ý không đủ mạnh, nếu không, bình thường bị da thịt Tiểu Băng cọ xát, đôi môi cô còn đang hạ xuống cơn mưa hôn, anh sớm đã “giương cung bạt kiếm” rồi.

Tiểu Băng hỏi: “Anh... vẫn đang giận à?”

“Không, anh giận gì chứ? Anh chỉ sợ em giận...”

Một trận yêu đương diễn ra rất thành công, trong lúc Tiểu Băng đang thỏa mãn rúc vào lòng anh mà ngủ, anh vẫn còn tỉnh, đang hồi tưởng lại tất cả những chuyện đêm qua. Hiển nhiên là, điều kích thích Tiểu Băng đêm qua chỉ có thể là cuộc tranh cãi của họ, vì thực tế không còn lý do nào khác. Nhưng anh tuyệt đối không muốn dùng cách ấy để kích thích Tiểu Băng, bởi vì có thể mất nhiều hơn được. Lúc anh gay gắt với Tiểu Băng, hai người đối đáp quyết liệt, lúc Tiểu Băng giận anh, anh thấy rất khó chịu, cảm giác như lạc lối trong đêm đen, dường như không còn cách nào để quay trở lại sự yêu đương như trước đây từng có.

Ba mẹ anh cũng không bao giờ cãi nhau. Khi anh còn ở nhà chưa từng nghe thấy ba mẹ to tiếng, kể từ lúc anh bắt đầu có ký ức, ba mẹ anh luôn tương kính như tân, anh cũng chưa từng thấy ba mẹ ôm nhau hoặc có cử chỉ thân mật nào khác, gia đình anh luôn an ổn, tĩnh lặng như thế, không có những lúc biến động, không giàu có, cũng không gặp vận xui, cho nên trong ấn tượng của anh, vợ chồng chính là như thế.

Nhưng ba mẹ của Tiểu Băng lại không hề giống ba mẹ anh, có thể vì cả hai đều yêu thích nghệ thuật, đều hướng ngoại, phóng khoáng và lãng mạn, cách thể hiện tình cảm cũng mang khá nhiều tính kịch. Có lúc, ngay trước mặt cả anh và Tiểu Băng, ba mẹ vợ anh vẫn có thể khoác tay hay tựa vào nhau, nhưng khi cãi nhau cũng có thể ầm ĩ tới mức mẹ vợ nước mắt chứa chan, một khi hòa thuận trở lại, lại gắn bó như keo sơn, cuộc sống của ba mẹ vợ giống như xe qua núi, gập ghềnh lên xuống khó lường.

Có người nói, đôi vợ chồng yêu thương nhau thật sự là đôi vợ chồng có cãi vã. Có cãi vã, điều ấy nói lên rằng đôi bên đều thấy đối phương quan trọng; cãi vã xong rồi có thể hòa hợp, điều ấy nói lên rằng tình cảm rất vững bền. Anh không đồng ý với cách nói trên, nếu đã yêu thương, vì sao còn cãi vã? Đã coi trọng người kia, vậy khi có vấn đề vì sao lại không thể giải quyết trong hòa bình? Sự hòa hợp sau khi cãi vã đều phải dựa vào nền tảng là sự nhượng bộ của một bên hoặc cả hai bên, nhưng sự nhượng bộ đó thông thường sẽ là miễn cưỡng, cơn thịnh nộ và sự bất mãn đều đè nén ở đáy lòng, nợ cũ cũng ghi lại đó, không phải không tính toán đến, chỉ là thời điểm chưa tới, đợi đến lúc đó, chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể dẫn đến một vụ nổ lớn, nợ mới gặp nợ cũ, sẽ làm tổn hại đến tình cảm giữa hai người.

Anh hy vọng giữa anh và Tiểu Băng sẽ vĩnh viễn không có cãi vã, vì dù sao việc cãi cọ cũng sẽ làm Tiểu Băng bị kích động, anh thà không cãi cọ còn hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx