sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ai sẽ ôm em khi thấy em buồn (Tập 2) - Chương 61 - 62

Chương 61

Đàm Duy quả thật không dám tin vào mắt mình, trong những email đó không chỉ có phần mềm yêu đương mà còn có một vài phần cứng có thể nện chết người, những lời miêu tả đó tuy rất hàm súc, thậm chí rất nên thơ, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra những nội dung “không thích hợp với trẻ em” đó.

Anh chẳng thèm nghĩ ngợi liền nhận định “Băng” ở đây chính là Tiểu Băng, nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn không biết “Hận Thủy” này là “Thủy” nào. Người đầu tiên anh nghi ngờ chính là bác sĩ Tiêu, tuy chính Tiểu Băng đã nói bây giờ cô không gặp gỡ bác sĩ Tiêu nhưng anh biết Tiểu Băng vẫn luôn qua lại với anh ta, bởi vì Tiểu Băng đã tham gia cuộc thí nghiệm lâm sàng đó, lại phải giúp bác sĩ Tiêu dịch tài liệu, không phải đều cần gặp gỡ sao? Nhưng trong những email này đôi lúc lại chèn thêm vài chữ tiếng Anh, có đoạn hoàn toàn viết bằng tiếng Anh làm anh cảm thấy “Hận Thủy” này chưa chắc đã là bác sĩ Tiêu, trừ phi cái gọi là “tiếng Anh không tốt” của bác sĩ Tiêu chỉ là giả vờ, chỉ là một cái cớ để bắt Tiểu Băng dịch tài liệu.

Khoảnh khắc phát hiện vợ ngoại tình, anh vô cùng tức giận, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ hỗn độn, mơ hồ, chỉ số thông minh tụt giảm nhanh chóng, logic không cánh mà bay, năng lực ngôn ngữ kém đến mức chỉ có thể nói được một câu: “Là ai?”

“Hắn là ai? Là ai?” Lặp đi lặp lại một hồi, cũng chẳng có ai xuất hiện, anh lại dán mắt vào xem email, phát hiện tên tài liệu được đặt vô cùng trong sáng, là “Hướng dẫn thi cao đẳng 18”, chứng tỏ trước đó còn có từ 1 đến 17? Anh lần theo những tài liệu lưu trong đó, phát hiện ra đúng là có “Hướng dẫn thi cao đẳng 1” đến “Hướng dẫn thi cao đẳng 17”. Anh mở một tài liệu “hướng dẫn thi cao đẳng” bất kỳ, hóa ra vẫn là email giữa “Băng” và “Hận Thủy”, nhưng thời gian sớm hơn một chút. Xem ra Tiểu Băng đều đã sao chép lại những email này, sắp xếp, phân loại lưu trữ theo thứ tự thời gian, thêm cả đề mục và chú thích, giống như đang biên soạn một bộ lịch sử ngoại tình để xuất bản.

Anh đọc nhanh như gió, đến mức tâm trạng rối bời, ánh mắt mờ đi, đọc không hiểu cũng không hết, liền quyết định in ra, mang về từ từ “nghiên cứu”. Anh ấn nút “in”, chiếc máy in đó giống như một cô gái lạnh lùng, mất cả buổi mới làm nóng người, sau đó lại giống như một lão phu nhân bị bó chân, tốc độ in cực kì chậm chạp. Bình thường anh chẳng bao giờ để ý máy in lại chậm như vậy, nhưng hôm nay đúng là chậm đến nỗi khiến người ta hận không thể đập vỡ cái thứ này. Vừa in được mấy tờ, cái máy lại bị kẹt giấy, anh thô lỗ tóm lấy tờ giấy bị kẹt, dùng hết sức bình sinh kéo nó ra, ném vào sọt rác, nghĩ một lát lại nhặt lấy, vo thành nắm rồi nhét vào túi áo, sợ để lại chứng cứ, bị Tiểu Băng phát hiện.

Mỗi file in đến năm, sáu tờ, anh có chút chần chừ, không biết có cần in tiếp không, chợt bên tai vang lên tiếng dạy bảo ân cần của Tiểu Băng: “Mực in đắt lắm, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng in bằng máy in của nhà mình, mang đến trường mà in.” Bây giờ có được coi như “vạn bất đắc dĩ” không? Dù sao anh cũng không thể đem những tài liệu này đến trường để in được, đúng không? Anh quyết định tiếp tục in, có thể in được bao nhiêu thì in bấy nhiêu.

Anh vừa mở một file khác ra, chuẩn bị in thì nghe thấy Tiểu Băng trở về, đang nói chuyện với mẹ ở bên ngoài. Anh hoảng hốt nhét những gì đã in được vào cặp công văn của mình, còn chưa kịp đóng file vừa mở kia, Tiểu Băng đã đi vào phòng ngủ. Anh căng thẳng liếc nhìn chiếc máy tính, phát hiện mấy con cá nhiệt đới kia vẫn chưa hiện ra liền cuống cả lên, giống như anh mới là người đang yêu đương trên mạng, bị Tiểu Băng bắt gặp.

May mà Tiểu Băng không chú ý đến màn hình máy tính, chỉ hỏi anh: “Tối nay anh không có lớp à?”

“Đổi với người khác rồi... Em đã đi đâu vậy?”

“Ở trường soạn bài... Ngày mai có người đến dự giờ lớp của em...”

“Sao lúc anh đến nơi làm việc của em, cửa sổ văn phòng em tối om?”

“À? Có thể đúng lúc em đang đi vệ sinh...”

Anh nghĩ, đi vệ sinh mà cũng tắt đèn ư? Đó chẳng phải nhà mình, từ lúc nào Tiểu Băng lại biết tiết kiệm điện của tập thể như vậy? Nhưng anh không bóc mẽ cô, anh biết có vạch trần cũng vô ích, Tiểu Băng thừa bản lĩnh để lấp kẽ hở. Anh cảm thấy rất đau đầu, bây giờ dường như đã đến giai đoạn phải đấu trí đấu dũng giữa hai người, chân lý đã không thể đạt được từ miệng của đối phương nữa mà phải dựa vào kỹ xảo đặt câu hỏi và năng lực quan sát nhạy bén của chính bản thân mình để giành lấy. Nhưng về mặt trí dũng hiển nhiên anh không bì được với Tiểu Băng, biết rõ cô ấy đang nói dối mà lại không biết làm thế nào mới khiến cô ấy thú nhận sự thật.

Tiểu Băng nói: “Em đi tắm đây...” Sau đó lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ, đi vào phòng tắm.

Anh ngồi im một chỗ, rầu rĩ suy nghĩ: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Anh có một vài người bạn cũng gặp phải chuyện tương tự. Khi họ đến kể khổ xin giúp đỡ vì vợ ngoại tình, anh ngoài miệng thì an ủi, khuyên giải nhưng trong lòng lại có phần khó hiểu, đến nước này thì có gì phải lấn cấn nữa, chỉ hai chữ: ly hôn.

Những người bạn đó luôn hỏi anh: “Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

Anh bao giờ cũng đùn đẩy: “Chuyện này không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác được, chỉ khi nào gặp phải mới biết mình cần phải làm gì...” Nhưng khi đó trong lòng anh vẫn luôn có một đáp án. Anh sẽ làm thế nào? Rất đơn giản, anh sẽ không đánh Tiểu Băng, sẽ không mắng Tiểu Băng, nhưng anh sẽ chia tay với cô, để cô tự do, để mình tự do.

Anh không ngờ thật sự lại có ngày “nếu là cậu” xảy ra, mà anh thì chần chừ, bất lực y như những người bạn đó, chỉ muốn tóm một ai đó để hỏi: “Cậu nói xem tôi phải làm thế nào bây giờ?”

Ai sẽ ôm em khi thấy em buồn Tiểu Băng tắm xong trở về phòng, anh lấy món quà ra, cố gắng tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra, nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm... của chúng ta, anh mua tặng em một món quà...”

“Hả? Hôm nay là... ngày kỷ niệm đó của bọn mình hả? Suýt nữa thì quên, may mà anh vẫn nhớ. Mấy hôm nay bận đến mơ hồ, ngày mai lớp em có người đến dự giờ, rất quan trọng với việc sau này em được nhận vào biên chế...” Tiểu Băng lấy bộ đồ ngủ ra. “Ôi, đẹp quá! Bao nhiêu tiền? Đắt lắm phải không? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua cái này?”

“Tiền dạy thêm...” Anh rất thất vọng, bởi vì Tiểu Băng đã tiện tay treo bộ áo ngủ vào trong tủ. Anh hỏi: “Em không... mặc thử à?”

“Không cần, anh mua mà, nhất định rất vừa.”

“Vậy thì... mặc vào đi!”

“Thôi, thay đi thay lại phiền lắm, vợ chồng bao nhiêu năm, mặc cái gì chả như nhau? Dù sao thì cuối cùng cũng phải cởi hết thôi...” Tiểu Băng nói đùa. “Kiểu đồ ngủ gợi cảm này đối với đàn ông mà nói, vốn không phải mua cho vợ mà là mua cho nhân tình. Còn đối với phụ nữ, vốn không phải mặc cho chồng ngắm mà là mặc cho nhân tình ngắm...”

Anh ngang ngược nói: “Đồ ngủ anh mua, em chỉ có thể mặc cho mình anh ngắm, không được mặc cho người khác xem...”

“Em mặc cho ai xem? Em cũng đâu có nhân tình...”

Cảm thấy Tiểu Băng đang “giấu đầu hở đuôi”, anh vẫn không nói gì, nhất quyết muốn giữ ngày kỷ niệm này được kết thúc viên mãn.

Nhưng đến lúc hai người lên giường, chuẩn bị làm tình lại phát hiện không có bao cao su. Khoảng thời gian này họ đều nghiêm túc tránh thai, vì trong hai năm tới Tiểu Băng không được có bầu. Anh nhớ ở đây vẫn còn nhiều bao cao su nhưng hôm nay lại thấy chẳng còn cái nào, cuối cùng đành phải đạp xe ra ngoài mua. Lượn một vòng ở bên ngoài, không nhìn thấy chỗ nào còn bán, anh lại hổn hển đạp về.

Tiểu Băng hình như có chút hả hê, lên tiếng hỏi anh: “Không mua được hả?”

“Bây giờ còn mua ở đâu được? Đóng cửa lâu rồi.” Anh hơi khó chịu đáp. “Sao lại không còn cái nào nhỉ? Anh nhớ lần trước vẫn còn mấy cái...”

“Anh như thế là có ý gì? Chẳng lẽ em lại lấy bao cao su ra chơi thổi bong bóng hả?”

“Đương nhiên không phải là thổi bong bóng...”

“Vậy ý của anh là em và người khác... dùng hả?”

Anh vẫn chưa bao giờ thấy một người có tật mà không giật mình như thế, không nhịn được bèn hỏi: “Em có từng cùng người khác... dùng không đấy?”

“Lạ thật đấy, hôm nay anh đến đây là để cãi nhau hả?”

“Anh không phải đến để cãi nhau, anh đến để chúc mừng ngày kỷ niệm của chúng mình... Nào biết thứ đang

đợi anh lại là... cái đó...”

Tiểu Băng to tiếng: “Anh đang mắng em hả?”

Anh hạ thấp giọng: “Em đừng có lớn tiếng như vậy, cẩn thận kẻo ba mẹ nghe thấy. Anh không mắng em... Anh nói đến cái gì, trong lòng em tự hiểu...”

Giọng nói của Tiểu Băng vẫn không nhỏ hơn chút nào: “Em không hiểu... Em không biết anh đang nói gì.”

“Anh đang nói đến cái đống... thư tình trong máy tính của em đó!”

“Thư tình nào?”

Anh thật sự đã bị sự vô liêm sỉ của Tiểu Băng chọc tức, đi mấy bước đến chỗ máy tính, run rẩy nắm lấy con chuột, tìm đến file đó, nhưng đã không thấy nó đâu nữa. Anh tìm tài liệu “hướng dẫn thi cao đẳng” lưu trong đó, nhìn thấy “hướng dẫn cao đẳng” từ 1 đến 18 vẫn còn ở đấy, anh tùy tiện mở một file, khẽ nói với Tiểu Băng: “Nào, em xem đi, tự em xem đi, em giải thích cho anh, đây là loại hướng dẫn thi cao đẳng gì vậy.”

Tiểu Băng bình tĩnh bước đến, chỉ vào tài liệu rồi nói: “Tự anh không nhìn ra là hướng dẫn thi cao đẳng gì à?”

Anh nhìn kĩ lại một lượt, tiêu đề là mấy chữ “hướng dẫn tiếng Anh thi cao đẳng” được in đậm, nội dung đều liên quan đến chương trình ôn luyện thi cao đẳng môn tiếng Anh. Anh lẩm bẩm một tiếng: “Đúng là kỳ lạ! Rõ ràng anh đã nhìn thấy mấy... bức thư tình...” Anh liên tục mở các file khác, đều là hướng dẫn tiếng Anh thi cao đẳng chân chính.

Tiểu Băng đắc ý nói: “Sao? Thư tình này viết rất hay đúng không? Em còn chuẩn bị phát biểu công khai nữa cơ...”

Anh tức tối. “Em đừng tưởng là em chơi khéo, anh đã in ra rồi, giấy trắng mực đen, em không chối được đâu...”

Tiểu Băng không nhúc nhích, khoanh tay đứng im một chỗ, nhìn anh run rẩy cầm cặp công văn của mình tìm “bằng chứng” đã in ra. Anh nhanh chóng hiểu ra tại sao Tiểu Băng lại không hề sợ hãi, bởi vì trong cặp công văn của anh vốn không có bất cứ tài liệu nào vừa được in cả. Anh cảm thấy mình đã bị Tiểu Băng đùa giỡn, chắc chắn là lúc cô ấy trở về, phát hiện anh đã động vào máy tính của cô ấy, vì thế nhân lúc anh ra ngoài liền tiêu hủy mấy thứ đó.

Tiểu Băng tỏ ra độ lượng. “Anh hay ghen, em cũng không trách anh, bởi vì ghen chứng tỏ là anh quan tâm em. Nhưng chuyện vu oan giá họa, bịa đặt dựng chuyện thì đừng có làm, nếu làm thì cũng chỉ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng thôi.”

Anh không ngờ lại bị dạy đời như thế, bèn tức giận nói: “Anh tin vào mắt mình, nhất định không phải anh vu oan giá họa, email qua lại giữa hai người, tuyệt đối không phải do anh bịa ra.”

“Email qua lại giữa bọn em? Em với ai?”

“Em với cái người tên là “Hận Thủy”...”

““Hận Thủy” nào? Em không biết anh đang nói đến ai...”

“Thế... thế người tên “Băng” đó không phải là em sao?”

““Băng” nào? Người tên “Băng” đầy ra đấy, em không biết anh đang nói đến ai...”

Thái độ của Tiểu Băng kiên định như vậy, biểu cảm rõ ràng như vậy khiến anh cũng có chút mơ hồ, lẽ nào tất cả những chuyện này đều do anh bịa đặt ra? Hơn nữa anh có bằng chứng gì để chứng minh “Băng” chính là Tiểu Băng?

Tiểu Băng dịu dàng như nước. “Đừng đa nghi nữa, nào, không có bao cũng không sao, em đã có cách...”

Chương 62

Vì không có bao an toàn, Đàm Duy và Tiểu Băng đành phải thích nghi bằng miệng, giản hóa bằng tay. Việc này khiến cả hai người ngất ngây hơn bình thường. Đêm hôm đó hai người chơi rất thỏa mãn, ngủ cũng rất sâu, khiến anh ngày hôm sau suýt đi làm muộn, may mà hôm đó làm giám thị, anh phát đề thi rồi ngồi im một chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa lợi cho người, vừa lợi cho mình.

Buổi trưa khi anh đến nhà ăn mua cơm, lúc lấy phiếu cơm còn móc ra được một tờ giấy trắng bị vo tròn, là tờ giấy tối qua anh đã kéo ra từ máy in. Anh đọc mấy câu, cơn tức bắt đầu trào lên, đây không phải là thư tình thì là gì? Anh như bị gõ một gậy vào đầu, sực tỉnh ra, ý thức được sự nhiệt tình của Tiểu Băng tối qua rất có thể là một mánh khóe để lừa bịp trót lọt.

Anh lại quay về với “chiếc sừng”, vắt óc nhớ lại những email đã đọc hôm qua, muốn làm rõ chuyện giữa “Băng” và “Hận Thủy” bắt đầu từ khi nào, bắt đầu như thế nào, tại sao lại bắt đầu... Anh cũng không biết tìm hiểu rõ rồi thì có ích lợi gì, chẳng lẽ tháng Hai bắt đầu hay tháng Ba bắt đầu thì có gì khác nhau sao? Chẳng lẽ “Băng” chủ động hay “Hận Thủy” chủ động thì có gì khác nhau sao? Chẳng lẽ bắt nguồn từ tình yêu hay bắt nguồn từ nhàm chán thì có gì khác nhau sao?...

Anh giống như đi vào ngõ cụt, không muốn nghĩ phải xử lý chuyện này như thế nào nữa, chỉ muốn lùi lại, muốn tìm hiểu rõ rốt cuộc là họ bắt đầu từ khi nào, bắt đầu như thế nào, tại sao lại bắt đầu?...

Anh cho rằng Tiểu Băng ngoại tình có hai lý do, thứ nhất là khoảng thời gian này anh quá bận, hai người hiếm khi ở bên nhau, Tiểu Băng bị anh hờ hững, rất cô đơn nên mới lên mạng tìm người an ủi, kết quả là gặp phải gã “Hận Thủy” hay tán tỉnh phụ nữ. Thiếu phụ cô đơn rơi vào cạm bẫy của quỷ háo sắc, cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Từ lâu anh đã nghe nói phụ nữ là loài vật sợ cô đơn nhất, họ luôn đòi hỏi sự quan tâm từng giờ từng phút của người chồng, nhưng thời gian gần đây anh bận kiếm tiền, thờ ơ với Tiểu Băng, cũng coi như gieo gió gặt bão. Một nguyên nhân khác chính là quả thận Tiểu Băng vừa thay đang tác oai tác quái. Nếu nghiên cứu của bác sĩ Tiêu đã chứng minh tính cách của người hiến thận sẽ có ảnh hưởng đến tính cách của người nhận thận, thế thì Tiểu Băng biến thành như vậy cũng không phải là mong muốn của bản thân cô. Có lẽ chính cô cũng luôn lo lắng mình sẽ trở nên như thế, có lẽ cô cũng không cảm nhận được mình đã trở thành như vậy, thế thì không phải cô vô tội sao?

Anh cảm thấy đây là hai lý do thực tế nhất, và cũng là hai lý do có thể khiến anh chấp nhận được nhất. Vấn đề thứ nhất giải quyết khá dễ dàng, anh có thể ngày ngày đến ở nhà ba mẹ vợ, tuy tốn không ít tiền xe, đi lại cũng vất vả nhưng để cứu vãn cuộc hôn nhân này, anh vẫn bằng lòng. Vấn đề thứ hai tương đối phiền phức, Tiểu Băng cần quả thận này, không thể nói vì cuộc hôn nhân của hai người mà móc nó ra được. So với tính mạng của Tiểu Băng, cuộc hôn nhân của họ suy cho cùng cũng chỉ là thứ yếu. Nếu vì mạng sống của Tiểu Băng mà phải hy sinh cuộc hôn nhân này, anh cũng chỉ có thể hy sinh. Nhưng anh hy vọng có thể có một biện pháp song toàn, vừa giữ được mạng sống của Tiểu Băng vừa giữ được cuộc hôn nhân của hai người.

Thế là anh bắt đầu chuyển đến ở nhà ba mẹ vợ, buổi tối dạy xong cũng đã tương đối muộn, không còn xe buýt, chỉ có thể bắt taxi, mỗi lần tốn đến mười lăm, mười sáu tệ làm anh xót ruột. Để tiết kiệm, mỗi ngày anh dậy từ rất sớm đi xe buýt, cứ như thế, thời gian ngồi trên xe đã mất mấy giờ đồng hồ, mệt tới mức làm anh choáng váng.

Tiểu Băng khuyên anh: “Anh không cần ngày nào cũng đến đây, vừa phí tiền vừa mệt người, cần gì phải vậy? Em cũng không thể ngày ngày... thổi kèn cho anh được...”

Anh cảm thấy bị sỉ nhục. “Anh đến đây không phải để em... thổi kèn cho anh. Anh sợ em cho rằng anh... thờ ơ với em...”

Tiểu Băng kinh ngạc nói: “Em nói anh thờ ơ với em lúc nào? Anh bây giờ dạy nhiều lớp như thế không phải để kiếm tiền trả nợ ư? Sao em lại vô vị như thế, đi trách móc anh không quan tâm đến em?”

“Em... trách thì chưa trách, nhưng chẳng phải trong lòng em không vui hay sao?”

“Sao anh biết trong lòng em không vui? Em biết ơn anh còn chưa kịp, sao có thể không vui chứ? Anh cứ chạy đi chạy lại như vậy, muốn mệt chết hả?”

Anh cảm thấy sự quan tâm lộ rõ trên mặt Tiểu Băng là thật lòng, không giống như đang cố gắng lừa gạt anh khiến anh hồ đồ, rốt cuộc “Băng” đó có phải là Tiểu Băng không? Nếu không phải, sao Tiểu Băng lại có những email đó? Anh tức tối nói: “Em không cần làm ra vẻ quan tâm anh như thế, trong lòng em tự hiểu tại sao ngày nào anh cũng phải chạy đến đây như vậy...”

“Em không hiểu...”

Anh móc ra tờ giấy nhăn nhúm đó, lắc qua lắc lại. “Ở đây có giấy trắng mực đen, em có muốn anh đọc cho em nghe không?”

Tiểu Băng xông đến cướp tờ giấy đó nhưng anh đã sớm có chuẩn bị, không thể để cô tiêu hủy bằng chứng duy nhất này. Anh lách mình một cái, đọc một câu: “... Cơ thể em giống như lá cây trong gió, dưới ngón tay của anh khe khẽ run rẩy...”

Sắc mặt Tiểu Băng đột nhiên thay đổi, vẻ bình thản, ung dung khi nãy không còn nữa, trong mắt hiện lên một vẻ kỳ lạ, không biết là vì sợ hãi hay vì phẫn nộ. Nhưng đây chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, bởi Tiểu Băng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, cười đùa, hỏi: “Anh ngâm thơ hả?”

“Em muốn anh đọc tiếp không?”

“Tùy anh...”

Anh không đọc tiếp nữa mà chất vấn: “Em và gã “Hận Thủy” đó rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tiểu Băng im lặng một lát, đoạn lên tiếng: “Không có chuyện gì hết, chỉ là bạn trên mạng...”

“Bạn trên mạng mà “ngón tay của anh dạo chơi trong cung điện huyền bí của em”?”

“Đó chỉ là một trò chơi viết văn thôi...”

“Nếu vậy, “mật ngọt trong suối tình của em tuôn ra vì anh” thì sao?”

Tiểu Băng hơi xấu hổ, ngập ngừng một lúc mới nói: “Chỉ là trò chơi viết văn, nhưng không có phong cách, không hay...”

Anh hỏi thẳng: ““Hận Thủy” có phải là... nhân tình của em không?”

“Em đã nói rồi, đó là bạn trên mạng, sao anh vẫn không tin?”

Anh gắt: “Hừ, bạn trên mạng? Bạn trên mạng mà cũng có thể nói... mấy câu ve vãn như thế hả?”

“Nào có ve vãn gì? Đó chỉ là mấy câu thịnh thành trên mạng, anh dùng, tôi cũng dùng, hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế nào. Trên mạng mà, nói linh ta linh tinh, trêu nhau mà thôi...”

“Trêu nhau mà phải nói mấy câu đó hả?”

“Thế anh nói xem phải nói thế nào? Nói kiểu nghiêm túc, trịnh trọng hả? Thế thì còn có ai thèm để ý đến anh?”

“Thế sao em chỉ nói chuyện như thế với cái gã “Hận Thủy” kia?”

“Anh mong em nói kiểu đó với nhiều người chứ gì? Được thôi...”

Anh tức đến mức trợn trừng hai mắt, Tiểu Băng lại cười hì hì. “Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì, bây giờ đang thịnh hành Cyber sex, cũng coi là vượt quá giới hạn...”

“Cyber sex là cái gì?”

“Chính là yêu đương trên mạng, làm tình trên mạng...”

Anh lặng người. “Em còn ở trên mạng làm... chuyện đó? Sao lại không coi là vượt quá giới hạn được?”

“Thế thì phải thế nào mới là không vượt quá giới hạn? Em cũng đâu có gặp ai, cũng chẳng có ai gặp được em, cái này có khác gì việc đàn ông các anh xem sách báo đồi trụy? Chẳng lẽ các anh cũng vượt quá giới hạn hả?”

“Anh không hề xem sách báo đồi trụy.”

“Có thể anh bây giờ không xem nhưng trước kia thì sao? Hồi chưa kết hôn thì sao? Lẽ nào không có? Nói thế ai mà tin được...”

Anh phản bác: “Đây là hai chuyện khác nhau. Sau khi anh kết hôn không hề xem cái đó nữa. Tại sao em phải như vậy? Chẳng lẽ anh không thể làm em thỏa mãn sao? Chẳng lẽ em không yêu anh nữa sao?”

“Cái đó không liên quan đến chuyện thỏa mãn hay không, càng không liên quan đến tình yêu, chủ yếu là... tương đối kích thích...”

Anh biết Tiểu Băng thích những kích thích mới mẻ, nhưng anh không ngờ cô ấy lại thành ra như vậy. Trước kia hai người xem phim đồi trụy, lúc nào cũng xem cùng anh, xem xong chắc chắn sẽ đổ lên người anh, nhưng như bây giờ hoàn toàn giống một mối quan hệ mập mờ, nói cô ấy ngoại tình, cô ấy lại nói chưa hề tiếp xúc với cơ thể của bất kỳ người nào, nói cô ấy không ngoại tình, cô ấy lại lên cao trào bởi hình ảnh và ngôn ngữ của người khác, thảo nào thời gian gần đây cô ấy chẳng thích làm tình với anh, thì ra tự ăn no từ lâu rồi. Anh thực sự hận cái mạng này chết đi được, nếu không có nó thì đâu có Cyber sex gì đó? Anh khẩn cầu: “Em có thể từ bỏ trò chơi này không? Anh thực sự rất khó có thể chấp nhận được. Nó sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng mình...”

Tiểu Băng bĩu môi. “Anh đúng là đồ quê mùa... Bây giờ ai cũng chơi cái này mà không hề ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, dù sao thì vẫn còn hơn làm với người thật đúng không?”

Anh tức tối hỏi: “Thế em... rốt cuộc đã cùng bao nhiêu người... làm cái trò Cyber sex đó?”

Tiểu Băng không chịu nói con số cụ thể, trái lại còn lên giọng dạy bảo anh: “Anh suốt ngày chỉ thích dây dưa mấy chuyện vặt vãnh đó, bao nhiêu người thì có liên quan gì? Chẳng lẽ nhiều người thì anh tức, ít người thì anh không tức hả?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx