“Nikki, để thầy nói nhanh qua cho em nắm được” – tiếng thầy Greer làm mình giật bắn cả mình – “Trong vòng 5 phút mỗi bạn sẽ phải đứng trước lớp nói về một chủ đề tự chọn. Thầy cũng chẳng bắt em phải chuẩn bị ngay bài thuyết trình trong tuần này, nhưng nếu em thấy đã sẵn sàng thì em có thể thử vào tuần sau”.
“Vâng ạ” – mình liếc lại về phía Christopher thêm một lần nữa trước khi kéo ghế ngồi xuống. Mình mở quyển sách mới tinh ra – cố gắng không muốn nghĩ thêm về những gì đã xảy ra với Christopher – và nhìn chằm chằm vào đó một cách vô thức.
Thật khó mà tập trung được vào những gì McKayla đang nói trong khi còn mải nghĩ vẩn vơ về Christopher và mái tóc của cậu ấy. Cũng may giờ mình đang ngồi quay lưng lại nên không thể nhìn thấy mặt cậu ấy nữa.
Chuyện gì đã xảy ra với Christopher? Không lẽ hội Những thây ma biết đi đã thuần phục được cậu ấy, giống như cái cách họ làm với em gái mình? Mà nếu điều ấy là thật thì làm sao nó có thể diễn ra nhanh tới vậy chứ? Mình chỉ mới vắng mặt có một tháng thôi mà. Sao cậu ấy nỡ cắt phăng mái tóc yêu quí của mình nhanh như thế? Chẳng phải cậu ấy đã đấu tranh đến cùng với bố mình sao?
Rồi mình chết và đùng một cái… sự đấu tranh đó cũng xẹp luôn? Không! Không thể như thế được!
Mình nói vậy không có nghĩa là kiểu tóc mới của cậu ấy xấu xí, ngược lại là đằng khác. Ngay cả Frida cũng phải thừa nhận là Christopher trông đẹp hơn hẳn. Đáng ra nó phải cảnh báo trước cho mình về sự thay đổi bề ngoài đến 180 độ như thế này của cậu ấy mới phải. Giờ Christopher có khác nào một thỏi nam châm thu hút đám con gái đâu. Xưa nay làm gì có đứa con gái nào để mắt tới cậu ấy, ngoài mình (và Christopher thậm chí còn không nhận thấy điều ấy).
Nhưng giờ thì Christopher đúng là một hot boy rồi. Trong mắt mình cậu ấy lúc nào cũng điển trai nhưng nay tất cả mọi người đều nhận ra điều ấy. Nhỡ cậu ấy bắt đầu hẹn hò với ai đó thì sao? Đáng ra mình nên dò hỏi trước Frida về các mối quan hệ tình cảm hiện nay của Christopher. Rõ ràngtháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện – cứ nhìn gương của mình là thấy. Thay đổi vẻ bề ngoài ư? Mình đã có hẳn một cơ thể mới. Chưa kể một khuôn mặt mới, tên mới, số an ninh xã hội mới…
Ngoài việc nghi ngờ cậu bạn thân thiết nhất của mình có thể đang cặp kè với một cô gái nào khác (cũng không trách Christopher được, cậu ấy chưa bao giờ biết về tình cảm của mình dành cho cậu ấy, hơn nữa cậu ấy nghĩ rằng mình đã chết), mình còn đang phải chịu đựng những cái nhìn đầy hiếu kỳ của mọi người trong lớp.
Hay là mình chỉ đang tưởng tượng nhỉ?
Mình dựng quyển sách lên, lén nhìn xung quanh. Linh cảm của mình đã đúng… mọi người đều đang chăm chăm nhìn mình. Nhưng khi mình ngẩng đầu lên nhìn, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn lên bảng, giả vờ như đang tập trung nghe bài thuyết trình của McKayla.
Tất cả, trừ một người. Christopher!
Mình phát hiện ra điều đó khi giả vờ đánh rơi cái bút chì để có cớ cúi xuống nhặt và tiện thể nhìn trộm về phía Christopher đang ngồi. Mắt cậu ấy nãy giờ không hề rời khỏi McKayla.
Mà không buồn để ý tới mình một tẹo nào! Nhưng điều mình không ngờ tới nhất là tới giờ này cậu ấy vẫn còn đang tỉnh như sáo, chứ không lăn ra ngủ như mọi lần. Không lẽ Christopher đang hẹn hò với McKayla? Không thể nào. McKayla là chủ tịch CLB Doanh nghiệp của trung học Tribeca Alternative. CLB Doanh nghiệp cơ đấy! Không thể có chuyện Christopher thích một người như thế được! Suốt 5 phút cô ta chỉ huyên thuyên về cuộc cách mạng hóa thị trường phố Wall sau khi tốt nghiệp đại học Harvard. Christopher mà thích cô ta thật thì chắc trời sập mất…
Bực mình, mình bắt đầu dùng bút viết nguệch ngoạc lên quyển sách trước mặt. Mình vẽ một con cún con, giống Cosabella. Tối qua Lulu đã hứa sẽ chăm sóc cục cưng của mình trong những ngày mình phải đi học cả buổi. Sáng nay lúc thấy mình ra khỏi nhà mà không bế nó theo, Cosabella đã gào loạn cả lên, cứ lẵng nhẵng chạy theo chân mình tới tận cửa thang máy. Mình không biết nhiều về chó nhưng rõ ràng như thế là không bình thường. Chắc chắn Nikki đã thường xuyên bế Cosabella theo mọi nơi mọi lúc bởi nếu không Cosy đã không nhặng xị lên mỗi khi bị bỏ lại ở nhà như thế.
Tối nay về nhà thế nào cũng được cô nhóc “tặng” cho vài bãi cho mà xem. Lulu hình như không phải người chăm chó có trách nhiệm cho lắm nên coi ra tối nay mình sẽ phải hì hục cọ thảm rồi. Mấy ngón tay của cần phải được vận động nhiều hơn. Mình hầu như chẳng làm gì được với những ngón tay vô dụng này… kể cả vẽ nguệch ngoạc một con cún con. Không hiểu cả ngày cô ta dùng tay để làm gì nữa, ngoài việc sơn móng tay hết lớp này đến lớp khác.
“Êu”
Mình quay mặt lại, liếc vội qua vai, lòng thầm mong đó là Christopher đang gọi mình. Nhưng rồi thất vọng tràn trề khi nhìn thấy Whitney Robertson đang mỉm cười với mình.
Whitney. Mỉm cười. Với mình.
Tiếp đó một mẩu giấy nhỏ gấp đôi được thẩy về phía mình và tất nhiên theo phản xạ mình giơ tay chụp lấy.
Một tin nhắn từ Whitney.
Mình không biết nên làm gì nữa. Trước đây Whitney chưa bao giờ gửi tin nhắn cho mình. Chưa hết, Lindsey – đồng đội của cô ta trong hội “Những thây ma biết đi” cũng đang vẫy tay cười với mình.
Trước khi mình kịp dừng bản thân lại đã thấy miệng mình toe toét cười lại với cô ta. Thật kinh khủng! Mình đang cười với những thây ma biết đi!
Mình cúi đầu để tóc xõa xuống che mặt và đọc tờ giấy vừa nhặt được. Hi! (dấu chấm trên đầu chữ I còn được cách điệu bằng hình bông hoa rất điệu đà, sến súa) Chào mừng cậu tới trung học Tribeca Alternative! Bọn mình rất vui khi cậu quyết định chọn theo học ở trường này. Mình là Whitney Robertson. Mình đoán chắc cậu nghe câu này nhiều rồi nhưng thú thưc mình là fan hâm mộ trung thành của cậu. Mình nói thật đấy. Mình đã luôn ngưỡng mộ và dõi theo cậu kể từ khi cậu mới bắt đầu chập chững vào nghề cơ.
Mình rất hiểu cảm giác bỡ ngỡ khi lần đầu tiên chuyển tới trường mới. Vì thế mình chỉ muốn chào cậu một tiếng và nói với cậu rằng luôn có một chỗ để dành cho cậu ở bàn của bọn mình vào giờ ăn trưa dưới căng-tin. Ngay cạnh quầy sa-lát. XXXOOO Whitney.
Cuối thư cô ta còn để lại số điện thoại cho mình.
Mình ngồi đó đọc đi đọc lại bức thư của Whitney, hàng chục ý nghĩ tuôn chảy trong đầu. Một trong số đó là vò nát bức thư vày và ném trả vào mặt cô ta. Hoặc viết thư trả lời rằng mình đã nghe rất nhiều điều về Whitney và thấy cô ta là một đứa con gái nhỏ mọn, rằng mình không hề có ý định ngồi cùng bàn với cô ta hay bất kỳ đứa bạn của cô ta, cho dù họ có là người duy nhất còn sót lại trên trái đất.
Nhưng rút cuộc mình chẳng thực hiện theo bất kỳ phương án nào hết. Bởi vì… mình nghĩ Nikki Howard sẽ không bao giờ làm như vậy.
Mình chưa từng có ý nghĩ sẽ cố trở thành Nikki Howard. Ít ra là không phải ở trường học.
Nhưng giờ đây khi đang phải sống trong thân xác của cô ta, mình chỉ thấy là… Nikki Howard sẽ không bao giờ để mắt tới một đứa ngu ngốc như Whitney hay bận tâm tới những gì cô ta viết trong thư.
Hơn nữa mình hiện đang có quá nhiều việc phải lo lắng, không hơi đâu mất công mất sức với loại con gái đỏng đảnh, đầu óc rỗng tuếch này.
Điều khiến mình đau đầu bây giờ là tại sao cậu bạn thân nhất của mình không buồn liếc mắt nhìn mình lấy một lần.
Nhưng… nếu mình không có tí phản ứng nào về bức thư ấy, chắc chắn sẽ làm mếch lòng cô ta cho coi. Mà mình thì không hề muốn gây thù chuốc oán với bất kỳ ai ngay trong ngày đầu đi học. Ngay cả khi cô ta cũng không hẳn là kẻ thù mới gì cho cam.
Và thế là mình lấy tay hất tóc ra sau gáy, ngoái đầu lại mỉm cười với Whitney.
Điều thần kỳ là ở chỗ, nó lập tức khiến mặt Whitney Robertson đỏ bừng lên đầy hạnh phúc.
Ở đời đúng là không ai đoán được chữ ngờ. Có ai mà ngờ sẽ có ngày một chuyện ngược đời như thế này lại xảy ra không? Whitney Robertson đỏ mặt thẹn thùng chỉ vì được mình mỉm cười chào lại! Cô ta thậm chí còn vẫy tay và ra hiệu Hãy gọi cho mình! Với mình nữa chứ.
Mình lại mỉm cười cái nữa với cô ta, sau đó quay người lại nhìn lên bảng. Nếu chỉ cần đóng vai Nikki kiểu này thôi thì cũng đâu có gì là khó.
Ngay khi lớp học kết thúc, Whitney lập tức te tẩy chạy ra xí xớn với mình, như thể bạn bè thân thiết lắm không bằng. Thật chẳng đúng lúc chút nào! Mình đang tính chạy ra chỗ Christopher và giả vờ nói mấy câu bắt chuyện làm quen, kiểu như Môn học này lúc nào cũng tẻ nhạt như thế này thôi sao?
Ấy thế mà con nhỏ đáng ghét này cứ bám riết lấy mình như nước sốt tương cà với thịt bò bít-tết làm hỏng hết mọi chuyện.
“Cậu đã khỏe lại chưa?” – cô ta tỏ vẻ quan tâm – “Mình đã xem tin trên chương trình Entertainment tonight về… của cậu, cậu biết đấy. Thật kinh khủng khi không còn nhớ được bất cứ điều gì!”
“Mình vẫn nhớ được vài thứ” – mình vừa thu dọn sách vở vừa thủng thẳng nói. Đúng vậy, mình vẫn còn nhớ như in những lần Whitney và đám bạn hẹp hòi của cô ta cười nhạo cái quần chip của mình trong phòng thay đồ nữ, chỉ vì mình không mặc đồ hàng hiệu của Victoria’s Secret như bọn họ.
“Ồ, vậy thì tốt quá rồi. À, như mình đã nói với cậu rồi đấy, mình là Whitney, và đây là Lindsey…”.
“Chào cậu” – Lindsey sấn sổ chìa tay ra với mình – “Mình là một fan bự của cậu. Mình mê đắm mấy bức cậu chụp cho Vogue hồi tháng 7 cùng với các phụ kiện bằng vàng và con hổ…”
“… Và bọn mình đã cực kỳ phấn khích khi biết cậu sẽ chuyển tới trung học Tribeca Alternative này” – Whitney ngang nhiên chặn ngay họng Lindsey một cách thô bạo – “Đây quả là một vinh dự lớn với toàn thành phố New York vì cậu đã chọn trường bọn mình…”.
“Mấy cậu đứng gọn vào một chút được không” – Christopher đứng ngay sau lưng bọn mình lên tiếng – “Bởi vì vẫn còn nhiều người cần phải đi học tiếp”.
Whitney liếc qua vai nhìn Christopher một cái rồi đảo tròn hai mắt ra chiều ngán ngẩm và tránh đường sang một bên.
Mình hiểu ánh mắt ấy nghĩa là gì. Dù cắt tóc hay không cắt, Christopher vẫn không hề được hội “Những thây ma biết đi” chấp nhận. Cậu ấy không phải là một trong đó! Có thể bề ngoài trông cậu ấy giống bọn họ nhưng thực chất lại không phải. Cậu ấy vẫn an toàn! Cậu ấy vẫn là cậu ấy!.
“Cám ơn” – Christopher lách người đi thẳng.
“Gặp lại cậu sau” – mình nói với theo.
Christopher khẽ liếc nhìn ra sau – như thể cậu ấy nghe có tiếng nói nhưng không biết là ai – sau đó quay lưng đi về phía cuối hành lang.
Bên cạnh mình, Whitney dẩu môi lên nói: “Xin lỗi cậu về chuyện vừa rồi nhá. Đừng để ý tới cậu ta. Một kẻ lập dị chính hiệu! Thôi, quay lại chuyện của chúng ta. Nếu cậu có bất kỳ thắc mắc nào về trường hay cần có người hướng dẫn cho cậu, mình luôn sẵn sàng giúp cậu. Thế cậu tính ăn gì trưa nay? Hiển nhiên cậu sẽ không muốn xuống căng-tin ăn rồi. Thức ăn đó cực kỳ kinh…”.
“Ôi… đây có phải là mẫu túi xách mới nhất của Marc Jacobs không?” – Lindsey há hốc mồm trỏ vào cái túi trên vai mình – “Bởi vì mình còn đang trong danh sách chờ mua một cái…”.
“Mình cũng không rõ nữa” – mình nhún vai nói – “Sáng nay tình cờ thấy nó trong tủ quần áo nên lấy dùng tạm” – Ha ha, vẫn còn phải xếp hàng chờ cơ à. Đáng đời! – “Giờ mình phải đến lớp tiếng Tây Ban Nha đây, xin lỗi các cậu nhé…”.
“Mình cũng thế!” – Lindsey lồng lên sung sướng – “Mình nghĩ bọn mình học cùng lớp tiếng Tây Ban Nha đấy! Phòng 611 đúng không? Ôi Chúa ơi! Đây, để mình dắt cậu đi”.
“Ôi giời! Lindsey, đừng có rối lên thế!” – Giọng Whitney đầy cáu bẳn – “Mình tin là bạn Nikki đây có thể tự tìm ra mà”.
“Không sao đâu” – mình quay sang thản nhiên nói với Whitney – “Mình phải cảm ơn Lindsey mới đúng. Chào cậu, Whitney. Rất vui được làm quen với cậu”.
Nói rồi mình khoác tay Lindsey đi thẳng, bỏ mặc Whitney đứng trơ thùi lụi giữa hành lang, mặt đầy ghen tỵ. Còn Lindsey? Cô nàng rõ ràng như đang được lên thiên đàng trước những ánh mắt đầy ngưỡng mộ của những người có mặt ở hành lang khi ấy.
Lần này, mình không hề cảm thấy khó chịu khi bị soi mói, nhòm ngó một tẹo nào, trái lại mình đang cự kỳ hả hê là đằng khác!
@by txiuqw4