MƯỜI BỐN
“Hai người đã ở đâu thế?” – Felix phẫn nộ thốt lên khi thấy hai bọn mình lò dò xuống tầng hầm.
Tất nhiên, cậu nhóc không phải đang hỏi bọn mình vừa ở đâu – cắt đuôi đám tay chân của Stark và có một cuộc hàn huyên khá mùi mẫn (một chút thôi) trên băng ghế sau của xe taxi.
Ý Felix hỏi bọn mình đã đi đâu sau lần gặp cuối cùng ở nhà cậu ấy.
Không hiểu từ hôm đó tới giờ Felix co rời khỏi cái ghế kia không nữa bởi vì hôm nay vẫn thấy cậu nhóc mặc y nguyên bộ quần áo cũ – quần bò rộng thùng thình, áo sơ mi xanh lá cây và rất nhiều dây chuyền vàng đeo lủng lẳng trên cổ.
Sự khác biệt duy nhất là chồng đĩa trống trơn chất đống trên bàn xung quanh cậu ấy. Rõ ràng bác gái đã phải mang cơm xuống tận đây phục vụ cho cậu con trai.
Bị quản thúc ở nhà thế này cũng khổ thật đấy. Nhưng cũng có cái sướng của nó, được hầu ăn hầu uống tới tận miệng.
“Bọn anh vừa cắt được đuôi một gã an ninh của Stark” – Christopher khoe – “Hắn theo dõi Emm. Và có cả súng”.
“Emm á?” – Felix nhướn mày nhìn mình vài giây sau đó gật gù – “À, à, vâng. Em đọc bệnh án của chị rồi. Chị chỉ là đang mượn thân xác của Nikki Howard thôi. Tên thật của chị là Emerson… Watts, đúng không?”.
“Ừ, chị đang phải mượn cơ thể này để…” – mình nói – “Bị ghép não vào cơ thể người khác thật không dễ dàng gì”.
“Nhất là khi đó là cơ thể của Nikki Howard” – Felix tủm tỉm cười – “Là em thì em cũng muốn thử”.
Christopher bước tới cốc vào đầu cậu em một cái.
“Này” – cậu ấy sẵng giọng cảnh cáo – “Cư xử tử tế một chút đi. Chỉ vì em sống dưới tầng hầm không có nghĩa là em không cần học cách cư xử lịch sự với phụ nữ”.
“Ái” – Felix ôm đầu – “Đau. Em chỉ đùa thôi mà”.
“Không sao đâu” – mình nói với Christopher. Mình thấy tội nghiệp cho Felix khi thông minh hơn người là vậy mà không có đất dụng võ.
“Không” – Christopher lắc đầu. Felix có thể chỉ đùa thôi nhưng xem ra Christopher thì không – “Có sao đấy”.
Mặt mình đỏ bừng lên. Christopher đang đứng ra bảo vệ mình…
… trong khi lúc nãy trên taxi, sau khi kéo giật mình lại và hôn, cậu ấy lập tức đẩy ngay mình ra và lầm b: “Xin lỗi. Mình không có ý làm như vậy”.
Làm mình cứng họng không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Mãi một lúc sau mình mới bình tĩnh và trả lời: “Christopher, không sao đâu”.
“Không” – cậu ấy lắc đầu – “Có sao đấy”.
Vậy là mình vẫn chưa được tha thứ. Chỉ là khi ấy Christopher không kiềm chế được bản thân và hôn mình.
Bọn con trai thật khó hiểu.
Và giờ cậu í đang chăm chú nhìn vào màn hình của Felix với một loạt các thông số dài ngoằng: “Chúng ta vẫn đang trong hệ thống máy chủ của Stark đấy à?”
“Vâng” – Felix đáp, mặt vẫn đang sưng xỉa vì bị ông anh chấn chỉnh – “Chẳng có gì thú vị cả. Đây là lần hack máy tính tẻ nhạt nhất mà em từng tham gia”.
“Em nhầm rồi, việc họ đang làm phải nói là cực kỳ thú vị là đằng khác” – Christopher nói – “Họ lưu trữ lại toàn bộ thông tin và dữ liệu mà những người mua máy Quark mới tải lên”.
Thông tin làm Felix giật mình tới nỗi xém chút nữa rơi phịch xuống khỏi ghế. Ngay lập tức 10 đầu ngón tay của cậu nhóc như mùa trên bàn phím.
“Uầy, kinh thật” – giọng Felix hào hứng thấy rõ – “Sao anh không nói ngay từ đầu? Tại sao họ lại quan tâm tới mấy thứ thông tin lấy được từ loại máy tính dởm dít nào nhỉ? Thật vô lý. Thế họ lưu trữ nó ở đâu? Sao em không thấy” – Felix với tay tu ừng ực cốc Coca mẹ vừa mang xuống cho bọn mình (dì Jackie đã rất vui mừng khi nhìn thấy mình. Dì ấy vừa được tặng cho một bộ nước hoa Nikki Howard nhân dịp Giáng sinh vừa rồi và muốn mình ký tặng) – “Họ giấu chúng ở đâu nhỉ?”.
“Ý em không thấy chúng là sao?”- Christopher hỏi – “Em có tìm thấy thông tin đó không thế?”.
“À, đây rồi” – Felix lại uống thêm một ngụm Coca – “Phần mềm mã hóa của họ siêu lởm ý. Chưa bao giờ em thấy tập đoàn nào có an ninh mạng tệ đến thế này. Chắc họ không ai có thể động được vào họ. Và cũng có thể vì trước đây chẳng ai quan tâm tới mức muốn xâm nhập vào hệ thống máy chủ của tập đoàn Stark. Nhưng em vẫn không lý giải được họ cần mấy thứ thông tin này với mục đích gì. Họ lưu trữ mấy trang Facebook và Flickr, thậm chí cả hồ sơ khám răng của khách hàng. Họ cần cái đó làm gì? Đây nữa này, một đống thông tin đặt chỗ khách sạn giá rẻ cho kỳ nghỉ Xuân sắp tới…”.
“Hay họ muốn mở rộng sang lĩnh vực kinh doanh du lịch?” – mình phỏng đoán – “Stark chưa hề có hãng hàng không thương mại riêng”.
“Phoenix” – Felix nói.
“Họ muốn đặt trụ sở công ty du lịch ở Phoenix á?” – Christopher bối rối hỏi lại.
“Không” – Felix nói, trước khi ngửa cổ tu nốt những giọt Coca còn lại trong cốc – “Đó là cái tên họ đặt cho cơ sở dữ liệu nơi cất giữ các thông tin thu thập được của khách hàng. Dự án Phượng Hoàng (Phoenix)”.
Christopher nhíu mày nhìn mình: “Ở Phoenix có gì?”
Mình nhún vai trả lời: “Sa mạc?”
“Các công dân lớn tuổi” – Felix phán – “Những người già chuyên lái xe golf”.
“Xem kỹ đi” – Christopher nói với Felix.
Felix thở dài, gõ chữ phoenix vào phần mềm tìm kiếm và dõng dạc đọc to lên cho bọn mình nghe: “Phoenix hay còn gọi là Phượng Hoàng là một loài chim lửa thần thánh có vòng đời 1000 năm tuổi. Đến cuối đời nó sẽ tự xây tổ làm từ các cành nhựa thơm, sau đó tự đốt cháy và tái sinh từ đám tro tàn”.
Ba đứa mình quay qua nhìn nhau ngao ngán.
“Hay đó là tên một trò chơi điện tử mới?” – mình gợi ý – “Và những người mà họ thu thập thông tin đều là những người có điểm số cao trong trò Journeyquesthay gì đó. Vì thế họ muốn gửi game này cho những người này chơi thử trước
“Thế thì đáng ra họ phải gửi cho mình mới phải chứ” – Christopher phẫn nộ thốt lên.
“Xin người” – Felix mở trang Facebook của một trong những người mua máy tính Quark ra – “Gã như thế này làm sao biết chơi Journeyquest được? Anh đọc mà xem. Xin chào, tôi là Curt. Tôi thích ban nhạc Dave Matthews. Tôi chỉ uống cà phê được trông hữu cơ. Tôi thích đi leo núi ở Seatlle với chú cún cưng của mình vào mỗi cuối tháng. Tôi rất tẻ nhạt”.
Mình đọc lại lý lịch trích ngang của anh chàng có tên là Curt. Rõ ràng đây không phải một game thủ. Anh ta viết sở thích là chạy và đạp xe đạp. Ngoại hình khá bắt mắt, bụng không có lấy một tẹo mỡ thừa. Anh ta thích chó và luôn muốn tham gia bảo vệ loài cá heo khỏi bị tuyệt chủng.
Tất cả những tiêu chuẩn đó đều rất đáng ngưỡng mộ, đâu có tệ như lời xuyên tạc của Felix.
“Cho chị xem một người khác đi” – mình nói.
“Xin chào” – Felix lại giả giọng nữ – “Mình là Kerry. Hehe… trông cô nàng Kerry này nóng bỏng ghê. Sở thích của cô ta là viết lách và ngắm hoàng hôn, Kerry ạ. Ôi ôi nhìn này, tháng tới Kerry sẽ tới Guatemala để dạy học cho trẻ em nghèo ở đây. Cô ấy thật tốt bụng. Stark còn biết gì về Kerry nữa nhỉ? Để xem hồ sơ bệnh án của cô ấy xem nào. Cô ấy phải emali cho tổ chức giáo dục ở Guatemala mà. A, anh chị nhìn này. Sức khỏe loại A. Mọi thứ đều hoàn hảo. Không ngờ đấy. Mấy người mua máy tính Quark này sức khỏe phải nói là thuộc hàng số 1 ý. Kerry ơi là Kerry, hãy thử ăn một miếng bánh pho-mát đi cho biết thế nào là sống chứ!” – Felix gào ấm lên vào màn hình máy tính.
Coi ra cậu nhóc này hơi bị phởn rồi đấy. Chắc tại uống nhiều Coca quá nên thừa caffein và đường đây mà!
“Lạ nhỉ” – mình nói – “tất cả bọn họ đều hoàn hảo”.
“Hay nói đúng hơn là” – Chritopher nhìn mình đầy ẩn ý – “ai đó ở Stark đã cố tình lọc ra những dữ liệu này”.
“Và chỉ lưu trữ dữ liệu của những người thôi?” – mình nhíu mày nhìn vào hình đại diện của Kerry trên Facebook. Cô ấy đang nhoẻn miệng cười rất tươi trên đỉnh núi, trong chiếc quần soóc lửng và áo thun thể thao. Trông cô ấy rạng ngời hạnh phúc và tươi tắn.
“Nhưng tại sao?” – Felix hỏi, thò tay lấy nốt cốc Coca của mình (cơ thể của Nikki không thể uống đồ có caffein hay nhiều đường được) – “Em ghét những người quá khỏe mạnh”.
“Anh không biết” – Chritopher nhún vai nói – “Ngoài chuyện đó ra những người này còn có điểm gì tương đồng?”.
“Họ chăm sóc cơ thể của mình rất tốt” – mình nói.
“Họ trông đều hấp dẫn” – Felix thêm vào.
“Và họ đều đi du lịch rất nhiều” – Christopher trầm ngâm.
“Robert Stark đang tính thành lập quân đội chăng?” – mình lẩm bẩm.
“Vâng” – Felix mỉa mai – “một quân đoàn toàn những người nhạt như nước lã”.
MƯỜI LĂM
“Ơn chúa em đến rồi” – anh Gabriel mở cửa nhìn thấy mình vội mừng húm lên.
Mới đầu mình còn không hiểu tại sao anh ấy lại tỏ ra mừng rỡ tới vậy cơ.
Mình đã gọi điện báo trước với anh ý là sẽ mua chút đồ ăn tới cho mọi người, bởi vì mình chẳng thể giúp được gì Christopher và Felix về dự án Phượng Hoàng…
… Bằng việc ngồi đọc hết tài liệu này tới tài liệu khác của các chủ nhân dòng máy tính Quark mới. Christopher và Felix hoàn toàn có thể tự làm chuyện đó.
Vì có thể hiểu mình sốc đến thế nào khi nghe Christopher nói cậu ấy sẽ đi cùng mình tới nhà anh Gabriel. Đừng hỏi mình tại sao! Cậu ấy không hề ôm hay hôn mình thêm một lần nào nữa, cũng như không có một lời giải thích về hành động bộc phát trên taxi hồi chiều. Mình đoán là cậu ấy vẫn đang rất ghét mình và sẽ còn tiếp tục cho tới cuối đời.
Mình từng có mơ ước được giống như Nikki. Cô ta hẳn sẽ không chịu để yên cho Christopher càu nhàu quá 5 phút đâu. Mình rất muốn hỏi Nikki cách đối phó với những dạng con trai kiểu như Christopher thì nên thế nào…
… Nhưng lại rât sợ sẽ bị cô ta giật tung tóc lên vào đòi mình trả lại cơ thể cũ.
Trong quán Thái nơi hai đứa mình tới mua đồ ăn, mùi thức ăn bốc lên ngào ngạt thơm lừng, làm cho mình không thể đừng nổi, gần như gọi hết cả chục cái thực đơn người ta có để mang đi. Vì thế, phải ngồi đợi một lúc cho họ chuẩn bị. Christopher cũng ngồi đợi bên cạnh mình và Cosy, trong khi bận rộn nhắn tin vào điện thoại cho Felix.
Khoan đã… Mình đâu cần xin lời khuyên của Nikki. Mình có thể yêu cầu một lời giải thích từ chính miệng Christopher cơ mà. Mình xứng đáng được nhận sự tôn trọng tối thiểu đó. Ít ra bọn mình cũng đã là bạn bè thân thiết trong nhiều năm, trước khi chuyển sang làm bạn trai và bạn gái của nhau (nếu có).
Việc gì mà mình phải sợ tới như thế? Cậu ấy dù sao cũng chỉ là học sinh trung học thôi mà. Trong khi mình đường đường là Nikki Howard, một siêu mẫu nổi tiếng thế giới.
Mặc dù chỉ là vẻ bề ngoài.
Tại sao mình phải lo lắng không biết cậu ấy sẽ trả lời thế nào? Có bao nhiêu lời tổn thương nhất bọn mình đã chẳng nói hết ra với nhau rồi còn gì? Giờ còn gì để mà sợ nữa?
Và Lulu cũng đã từng khuyên rằng bọn mình cần phải nói chuyện với nhau nhiều hơn.
“Christopher này” – mình hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân hãy dũng cảm lên. Dù gì lúc nãy cậu ấy cũng đã hôn mình, đúng không? Như thế nghĩa là cậu ấy vẫn ít nhiều còn thích mình đôi chút – “Khi nãy…
“Đừng” – Christopher chặn ngay lại không để mình nói thêm một lời nào, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
“Đừng gì cơ?” – hơi phật ý đấy nhá. Ít ra cậu ấy cũng nên nhìn mình mà nói chuyện chứ.
“Đừng bắt đầu nói về mối quan hệ của chúng ta”.
Cậu ấy là gì thế? Một dạng virus đọc được suy nghĩ người khác chăng?
“Ừm” – mình nói khẽ.
Giờ mình không chỉ là phật ý nữa. Mình đang rất giận. Mình không phải là loại con gái động tý là mè nheo Em muốn biết mối quan hệ của chúng ta đang đi tới đâu. Mình chưa từng đưa vấn đề này ra lấy một lần, trong suốt quãng thời gian bọn mình hẹn hò…
… Mặc dù chỉ được độ hai tuần là cùng (mà phần lớn thời gian đó mình bị “giam lỏng” trong tòa biệt thự của Brandon Stark ở tít tận South California), trước khi cậu ấy đá veo mình đi không thương tiếc.
Nhưng ít ra mình cũng đã rất nâng niu và trân trọng quãng thời gian đó.
“Mình nghĩ mình có quyền được biết mối quan hệ của chúng ta hiện giờ đang ở đâu” – mình phẫn nộ thốt lên – “Và mình cũng nói thật cho cậu biết: Nếu cậu vẫn cứ tiếp tục chơi mấy trò đấu trí như thế này, mình sẽ đi gặp người khác”.
Mình nói cứ như Lauren Conrad của chương trình truyền hình thực tế Laguna Beach ý nhỉ. Mặc dù Lauren Conrad cũng không phải là loại hình mẫu lý tưởng gì.
Nhưng trong thời đại tân tiến hiện nay, phụ nữ có vai trò cũng quan trọng đâu kém gì nam giới đâu. Qua rồi cái thời phụ nữ chải biết quanh quẩn làm việc nhà và trông con đẻ cái. Chẳng trách thiên hạ cứ ly hôn ầm ầm.
Christopher hạ điện thoại xuống, giương mắt nhìn mình đầy sửng sốt.
“Gì?” – giọng anh chàng hơi lạc hẳn đi.
“Mình nói thật đấy” – mình nói chắc như đinh đóng cột.
Mình không muốn hai đứa cãi vã to tiếng trong quán ăn Thái giữa lòng Brooklyn một tẹo nào.
Nhưng không thể nhịn được nữa rồi. Con gái cũng có những tiêu chuẩn riêng của mình chứ.
“Cậu không thể tới giải cứu cho mình – hai lần – và hôn mình hết lần này tới lần khác, sau đó lại tỏ ra không hề quan tâm mình một tẹo nào nữa” – mình đưa tay hất tóc ra đằng sau – “Mình không có thời gian cho mấy trò chơi mèo vờn chuột như thế này. Mình cần phải biết. Cậu có còn tình cảm với mình hay không. Nếu còn thì tốt. Nếu không thì ngừng ngay cái trò hôn mình đi. Như thế mình nghĩ cũng công bằng”.
“Vậy thì mình cũng trả lời luôn” – Christopher tỉnh bơ – “Vào thời điểm hiện giờ thì không. Bởi vì mình thậm chí không còn nhận ra cậu nữa, cách cậu cư xử… không còn đáng yêu như xưa”.
Mình cố kiềm chế để không… vỡ tung vì nước mắt trước mặt Christopher, mặc dù trong lòng đang bị tổn thương trầm trọng.
“Mình không hề cư xử lạ lùng” – mình nói – “Mình vẫn là mình. Cậu từng nói mình cần phải trưởng thành lên và mình nghĩ đó chính là điều mình đang làm đây. Tất cả những gì mình yêu cầu chỉ là một chút thành thực từ cậu. Mình rất yêu cậu và mình muốn biết liệu cậu…”.
“Chúa ơi” – Christopher lại giơ điện thoại lên dí sát vào mặt, không dám nhìn mình. Rõ ràng là hai má cậu ấy đang ửng đỏ vì ngượng – “Cậu có thể dừng nói câu đó không?”.
“Đừng nói câu gì? Câu mình yêu cậu á?”.
Phải công nhận chọc cho Christopher ngượng thế này khá là vui.
“Ờ” – giọng Christopher cực kỳ không thoải máiu cứ liên tục nói câu đó nhưng rồi cách cư xử của cậu lại chẳng giống như vậy”.
“Cậu thử ví dụ xem nào?” – mình vặc lại. Giờ thì tới lượt mình đỏ mặt. Hy vọng cô thu ngân ngồi gần đó không nghe sõi được tiếng Anh để hiểu được bọn mình đang nói gì.
“Thứ nhất, cậu bỏ đi cùng Brandon Stark bay thẳng tới biệt thự nhà anh ta ở South California” – Christopher kể tội – “Kế đó để cho cả thiên hạ tưởng rằng người cậu yêu là anh ta chứ không phải mình. Chưa hết, khi mình tới cứu cậu, cậu thậm chí còn không thèm đi với mình…”.
“Ôi giời, cậu vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện đấy à?” – mình ôm đầu ngao ngán – “Mình giải thích rõ lý do rồi còn gì!”
“Cậu không thể chỉ nói xin lỗi một câu cho mọi chuyện là xong” – Christopher nói – “Có thể cậu yêu mình thật nhưng cách cư xử của cậu thì hoàn toàn ngược lại. Cậu không hề tin mình”.
“Mình đã gọi cho cậu ngày hôm nay khi mình bị theo dõi rồi đấy thôi!” – mình ngắc lại cho cậu ấy nhớ.
“Mình có phải là người đầu tiên cậu gọi không?”
Mặt mình đỏ lựng lên. Sao cậu ấy biết là mình gọi cho Lulu đầu tiên nhỉ?
“Cậu là người đầu tiên mình định gọi” – mình thành thực thú nhận – “Nhưng cậu đã cư xử thật nhỏ mọn với mình lúc ở trên máy bay. Cậu nên biết là như thế chẳng hay ho gì đâu”.
Nói thì nói vậy thôi chứ trong mắt mình dù Christopher có hành động xấu xa đến thế nào đi nữa mình vẫn luôn thấy cậu ấy là tuyệt vời nhất. Nhưng tất nhiên mình không dại gì nói ra điều đó, để cậu ấy được nước làm tới.
Giống như bây giờ chẳng hạn. Cậu ấy đảo mắt một vòng, không nói không rằng tiếp tục dán mắt vào điện thoại.
Đúng lúc đó điện thoại của mình đổ chuông. Là anh Gabriel gọi hỏi xem bao giờ mình mới
“Dạ, sắp rồi anh” – mình trả lời.
“Càng nhanh càng tốt nhá” – anh ý giục.
“Ối, có chuyện gì thế ạ?”.
“Em cứ đến rồi biết” – giọng anh Gabriel có vẻ hơi bực.
Nghe có vẻ nghiêm trọng rồi đây. Nhưng anh ý không chịu nói thêm điều gì. Bọn mình đáng ra còn phải đi vòng vèo bằng tàu điện ngầm để cắt đuôi người của Stark (nếu có) nữa cơ. Nhưng vì quá nhiều túi đồ ăn rốt cuộc hai đứa quyết định – tạm thời đình chiến – bắt taxi đi cho nhanh. Trước khi xuống khỏi xe bọn mình cũng ngó ngang ngó dọc xem có ai có những cử chỉ bất thường – mặc quần âu đen là bóng lượt cẩn thận, giầy da bóng lộn – hay không nhưng may quá, bọn mình không bị ai bám theo hết.
Ngay khi vừa bước chân vào nhà anh Gabriel, mình lập tức hiểu tại sao anh ấy lại sốt sắng gọi mình tới đây đến vậy. Căn hộ sang trọng, lịch sự của anh ấy bỗng chốc biến thành một cái thẩm mỹ viện di động từ bao giờ không hay.
Tác phẩm của Lulu.
“Nghe này” – cô nàng đang giảng dạy cho Nikki – “Cậu không hợp với màu tóc một tẹo nào, Nikki ạ. Hãy chấp nhận sự thật đi”.
Nikki, đang ngồi trên chiếc ghế cao đăt giữa phòng khách nhà anh Gabriel, mặt mày chù ụ.
“Không” – Nikki giãy nảy lên – “Trước giờ mình vẫn luôn để tóc vàng. Mãi mãi là như vậy. Mình muốn nhuộm tóc vàng!”.
Đầu Nikki đang cuốn đầy giấy bạc chứng tỏ hai người họ nãy giờ đang hì hục nhuộm tóc cho nhau. Nhưng xem ra không phải là cái màu mà cô ta mong muốn.
“Tin mình đi” – Lulu dỗ dành – “Cậu sẽ trông cực kỳ đáng yêu. Màu tóc này sẽ rất hợp với tính cách và vẻ bề ngoài của cậu
Nghe đã thấy là có điềm chẳng lành sắp xảy ra rồi.
“Cứ thử một lần đi” – Lulu lại nói – “Giống như màu mắt tím mình vừa thử đánh cho cậu ý. Nó sẽ làm nổi bật màu mắt xanh của cậu”.
“Mình đã nói rồi” – Nikki tiếp tục nhăn nhó – “Mình muốn tóc vàng” – Cô ta giơ tay chỉ về phía Christopher và mình, đang tay xách nách mang mấy túi đồ ăn Thái – “Giống như cô ta kia kìa! Giống như màu tóc trước đây của mình!”
Anh Steven, đang ngồi trong bếp đọc báo về kiến trúc – anh Gabriel có vẻ là fan của loại tạp chí này – vừa thấy bọn mình lập tức nhảy xuống khỏi ghế đi ra ngoài phòng khách.
“Thơm quá” – anh bước tới đỡ túi cho mình – “Nên đặt tên hai em là thần cứu đói”.
Cảm giác được người khác gọi là “thần” thật thích, kể cả khi tất cả những gì mình làm chỉ là đi mua đồ ăn tối.
Bác Howard đang bị đau đầu nên đã đi nằm, và không muốn ăn tối. Mình hoàn toàn có thể hiểu tại sao. Căn hộ nhà anh Gabriel trông không khác gì như vừa bị một cơn lốc xoáy quét qua ý. Hàng chục túi mua hàng ở các cửa tiệm của Internet và Scoop đang bày la liệt khắp nhà. Sao trong một thời gian ngắn như thế mà Lulu có thể mua được cho Nikki lắm thứ thế không biết? Quá siêu ý!
“Mà việc gì mình phải phí công phí sức thế nhỉ” – Nikki phàn nàn ttrong lúc Lulu loay hoay thoa phấn nền lên mặt cho cô ta – “đằng nào mình cũng sớm lấy lại được cơ thể cũ rồi. Mấy chuyện này đâu cần thiết”.
“Rất cần là đằng khác” – anh Gabriel vừa dọn bàn ăn trong bếp vừa nói vọng ra – “Tất nhiên, đó là ý kiến của anh thôi”.
“Không ai hỏi ý kiến của anh hết, Hoàng tử William ạ” – Nikki lườm anh Gabriel muốn cháy mặt. Điều ngạc nhiên là mặc dù trên đầu Nikki đang lủng lẳng một mớ giấy bạc không khác gì ăng – ten của người ngoài Trái Đất nhưng quả thực cậu ấy trông có vẻ khá hơn hẳn thật. Lulu vừa trang bị cho Nikki một quả áo dây màu đen làm nổi bật bờ vai m màng cùng chiếc quần bò đúng với kích cỡ của Nikki (chứ không phải đò thửa được từ mình). Công nhận giờ Nikki trông… rất dễ thương.
“Ồ, quá khen rồi” – anh Gabriel nói đầy mỉa mai. Chưa bao giờ mình thấy anh ấy tỏ rõ thái độ với ai đến như vậy – “Anh mạo hiểm mời nhà em tới đây lánh nạn, để giờ em quay sang chế nhạo giọng của mình như thế. Em quả đúng là “dễ gần” ghê cơ, Nikki ạ”.
“Anh muốn gây sự đấy hả, Harry Potter?” – Nikki cũng không phải vừa, lập tức trả treo lại.
Anh Gabriel bất lực quay sang mình cầu cứu: “Em thấy chưa? Giờ em hiểu anh đã phải chịu đựng đến thế nào rồi chứ?”
Mình thấy thật có lỗi khi kéo anh Gabriel – một người hoàn toàn vô can – vào cái mớ bòng bong không có hồi kết này.
Đột nhiên, có tiếng chuông ở đâu đó kêu lên. Lulu giơ điện thoại lên nhìn và cuống cuồng lôi Nikki xuống khỏi ghế đầy vào phòng tắm: “Đến lúc gội đầu rồi”. Nikki miễn cưỡng đi theo Lulu, vừa đi vừa than thở. Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, anh Steven lập tức quay sang nói với mọi người: “Nếu không tìm cách thoát khỏi mớ bòng bong này sớm, anh e là tất cả chúng ta sẽ điên mất thôi”.
“Chết luôn ấy chứ” – anh Gabriel được thể – “Chứ chưa cần chờ tới người của Stark giở trò. Mà cô em gái của anh là nguyên nhân đấy, anh Howard ạ”.
“Ừ, biết mà” – anh Steven ngồi xuống cái ghế cạnh bàn bếp – “Nó xưa nay đều thế, mỗi khi không có được thứ nó muốn”.
“Thế nên bây giờ cậu ấy mới thành ra như thế này đấy” – mình nói. Khi thấy mọi người đồng loạt quay ra nhìn đầy khó hiểu, mình vội nói thêm – “Ý em là, trở thành một trong những siêu mẫu được trả lương cao nhất thế giới”.
“Đồng thời cũng là người đang bị một trong những người đàn ông giàu nhất thế giới truy sát” – anh Steven chêm vào.
“Dù thế nào đi nữa thì cô ta sẽ không lấy lại được cơ thể cũ” – Christopher vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói – “mặc cho thích làm mình làm mẩy đến thế nào đi chăng nữa”.
@by txiuqw4