Trong phòng đèn tối mù mịt.
Nếu mình không nhầm thì đây là một kiểu phòng đa phương tiện, giống như căn phòng chuyên dùng để chiếu phim tại biệt thự ngoài bãi biển của Brandon. Trên cái màn hình lớn treo phía cuối phòng là những hình ảnh vô cùng sống động. Các cổ đông lớn của Stark – mặc dù trong này tối tăm là vậy nhưng mình vẫn kịp nhận ra mấy bà nhà giàu đeo đầy kim cương vừa gặp khi nãy – đang ngồi trong những chiếc ghế bành nhung đỏ chăm chú lên màn hình.
Mình đã lo lắng hơi thừa bởi chẳng ai thèm để ý tới mình. Tất cả đang mải tập trung hướng lên màn hình.
Mình thản nhiên ngồi xuống một cái ghế trống ở cuối phòng. Cô giúp việc thấy vậy lập tức tới mời mình một ly sâm-panh. Tất nhiên, mình đã vui vẻ đón nhận và không quên mỉm cười cám ơn cô ta. Nhưng khi mình đang loay hoay đặt ly rượu lên cái bàn nhỏ kế bên, tay mình đã gạt phải cái gì đó rơi xuống đất. Thật là ngượng. Và nguy hiểm nữa. Mặc dù chỗ của mình ở tít cuối phòng thật đấy nhưng cũng chẳng nên mạo hiểm thu hút sự chú ý của người khác về phía mình làm gì.
Mình lồm cồm bò xuống dưới đất, lần mò tìm món đồ vừa đánh rơi. Và tìm thấy nó ngay lập tức. Một cái cần điều khiển có nút bấm ở đầu. Mình nhẹ nhàng nhặt nó lên và đặt nó ở trên lòng (giống như mấy người ngồi cùng dãy với mình), cẩn thận không để ngón tay chạm vào nút bấm.
Sau đó mình tập trung nhìn lên màn hình trước mặt, chăm chú lắng nghe xem họ đang nói về cái gì. Thì ra cái mình nghe được lúc nãy ngoài cửa là giọng của người thuyết trình đang đứng kế bên màn hình – một người phụ nữ trẻ vô cùng xinh đẹp, ăn mặc cực kỳ lịch sự. Trên tay cô ta cũng có một cái cần điều khiển nhưng có phần giống như thiết bị điều khiển từ xa mà người ta vẫn dùng để bấm mỗi khi trình bày trên PowerPoint.
Mình ngáp dài ngao ngán. Còn có gì tẻ nhạt hơn các bài thuyết trình trên PowerPoint?
Nhưng khi mình nhận ra cái PowerPoint đó đang nói về vấn đề gì thì mình lập tức ngồi thẳng dậy trên ghế, quên cả buồn
Trước mặt mình là hình ảnh một chàng trai trẻ, dáng người cân đối, khỏe mạnh đang cười rạng rỡ nhìn vào ống kính, tay ôm cổ một chú chó cô-li khá dễ thương.
“Đây là Matthew” – chị ta cất giọng nói tiếp. Một cái giọng vô hồn, không bộc lộ tí cảm xúc nào cả – “Matthew hiện là sinh viên đại học chuyên ngành Triết học, 20 tuổi, cao 1m86, nặng 77 kg và có một hình xăm nhỏ hình con cá ở mắt cá bên trái. Matthew là người ăn chay và luôn tin rằng tránh xa thuốc lá và rượu bia sẽ giúp cho tinh thần và cơ thể chúng ta được trong sạch và khỏe mạnh”.
Mình lén mở túi xách, khẽ khàng rút điện thoại ra, lòng thầm mong không ai phát hiện ra.
Sờ lần một hồi trong bóng tối cuối cùng mình cũng tìm ra chương trình quay phim trên điện thoại đi động và bấm nút quay.
Mình vẫn chưa dám chắc về điều gì đang diễn ra trong căn phòng này. Nhưng nếu chiếu theo những gì Christopher nói với mình trên điện thoại lúc nãy và những gì đang được mắt thấy tai nghe thì có vẻ họ đang âm mưu làm truyện gì đó rất mờ ám.
Mà mình thì chỉ muốn bảo vệ người lương thiện thôi.
“Matthew không có tiền sử bệnh tim mạch hay ung thư trong gia đình” – giọng chị ta vang lên đều đều – “và vào kỳ nghỉ Xuân sắp tới anh ta có một chuyến du lịch tới Honduras đi tình nguyện trong suốt cả tháng 4. Giá khởi điểm của Matthew là 500.000 đôla. Mời quý vị bắt đầu phiên đấu giá”.
Xung quanh mình, liên tục có các tiếng bíp bíp vang lên từ chiếc cần điều khiển. Mình nhìn trân trối vào màn hình điện thoại, gai hết cả người khi chứng kiến những gì đang diễn ra trong căn phòng này.
Không thể tin được, những lời Christopher tiên đoán khi nãy đều là sự thực!
“550” – mắt cô nàng thuyết trình không rời khỏi màn hình máy tính theo dõi trước mặt – “600! 650! Có ai trả 700 không ạ? 750! 800! 850! Matthew sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, khu vực nơi anh ta sinh sống có nguồn nước thiên nhiên trong sạch, không bao giờ gặp phải vấn đề về răng lợi. Anh ta thật sự là mẫu người hoàn hảo. Các vị sẽ khó lòng tìm được một chàng thanh niên trẻ nào khỏe mạnh hơn anh ta đâu. 900.000! 1.000.000! Tôi đang có người trả giá 1.000.000 đôla cho Matthew. Trả giá lần thứ nhất. Trả giá lần thứ hai. Giá cuối cùng trả cho Matthew được ấn định ở mức 1.000.000 đôla. Cảm ơn quý vị”.
Hình ảnh tươi trẻ của anh chàng có tên Matthew kia vụt tắt khỏi màn hình và các tiếng bíp bíp xung quanh mình cũng ngừng hẳn. Gần như ngay lập tức – trước cả khi mình kịp định thần xem chuyện gì đang diễn ra – một hình ảnh khác được hiện lên trên màn hình. Lần này là một cô giá trẻ có mái tóc đen dài óng ả. Cô ấy đang nằm trên giường, cười rất tươi, nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh, trên tay ôm một chú mèo tam thể nhỏ xiu xiu. Nếu chiếu theo cách ăn mặc của cô ta trong ảnh (một chiếc quần sóc ngắn và áo phông cộc tay) thì có lẽ bức ảnh này được chụp trong phòng ngủ ở nhà. Trên tường nhà còn dán một tấm áp cổ động rất to với dòng chữ Hãy cứu lấy Nóc nhà thế giới!
“Đây là Kim Su” – cái giọng đều đều tẻ nhạt kia lại cất lên – “19 tuổi, cao 1m60, nặng 45 kg. Trên người không có hình xăm và là người ăn chay trường. Cô ấy không có vấn đề gì về sức khỏe, cũng như không có tiền sử gì về răng lợi. Cô ấy là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học danh tiếng và thường xuyên tập thể thao. Các thành viên trong gia đình Kim Su đều sống rất thọ, cụ bên đằng nội của cô ta vẫn còn sống và giờ đã trên 100 tuổi. Việc cấy ghép vào cơ thể Kim Su chính là sự đầu tư thông minh bởi vì cô ấy ngoài việc vô cùng xinh đẹp lại còn có di truyền về khoản sống thọ. Chính vì người như Kim Su rất khó kiếm nên giá khởi điểm cho cô ta là 800.000 đôla. Mùa hè này là đã có thể dùng được Kim Su khi cô ta tới làm thuê tại khu Hamptons”.
Tiếng bấm nút trả giá cho Kim Su ngay lập tức trở nên sôi động hơn cả Matthew và được tính toán bằng triệu đô. Mình không hề ngạc nhiên khi cái bà đeo đầy kim cương trước mặt giành chiến thắng với giá 3,5 triệu đô.
Không thể tả hết được sự sung sướng của bà ta khi đã “mua” được Kim Su. Mấy bà già ngồi bên cạnh cũng lập tức quay sang chúc mừng về “món hàng” siêu giá trị này.
Mấy người đó quá điên! Ngồi chứng kiến cảnh ấy mà mình nổi hết da gà!
Mình vẫn chưa hết sốc khi khám phá ra sự thật khủng khiếp này. Christopher đã đúng, Dự án Phượng Hoàng chính là dự án “NGƯỜI MUA NGƯỜ để cấy ghép não của mình vào cơ thể một người khác trông hấp dẫn và xinh đẹp hơn.
Những nam thanh nữ tú mà bọn mình thấy trên mạng – đa số vẫn còn là trẻ con hoặc đang trong độ tuổi teen – đều là khách hàng đã mua sản phẩm Stark Quark. Lý do Stark lưu dữ thông tin về họ… lý do Stark sàng lọc kỹ lưỡng các thông tin đó một cách cẩn thận… là vì họ coi đó là những người hiến tặng.
Giống như mình.
Mình chính là Dự án Phượng Hoàng. Một phiên bản nguyên mẫu.
Giờ nghĩ lại mới thấy đúng. Các bác sỹ tại Khoa Ngoại cà Ngoại thần kinh của bệnh viện Stark từng nói họ đang có trong tay một danh sách chờ rất dài toàn các ứng viên giàu có mong muốn được phẫu thuật – những người não bộ vẫn còn đang rất khỏe mạnh nhưng cơ thể thì đã rệu rã hoặc không còn được như xưa. Lý do duy nhất khiến bệnh viện này không tiến hành phẫu thuật được nhiều ca hơn là vì họ không có đủ cơ thể hiến tặng. Và những cơ thể hiến tặng không phải lúc nào cũng được như mong muốn… ví dụ như trường hợp của Nikki. Cơ thể cô ta đang sử dụng hiện nay là của một tài xế lái xe khi đang say rượu.
Và Nikki suýt chút nữa thì đã chết trên bàn mổ bởi vì cơ thể cô ta nhận được không khỏe mạnh.
Một người có đầu óc kinh doanh nhạy bén thuộc hàng thiên tài như Stark sẽ không khó khăn gì tìm được nguồn “ hàng tốt” để thỏa mãn các nhu cầu của khách hàng.
Và họ đã làm được.
Toàn thân mình như hóa đá, tim mình như muốn ngừng đập. Sao giữa người với người lại có thể dã man như vậy?
Mình cũng không biết đã ngồi ở đó bao lâu nữa, chỉ biết là mình đã xem hết bức ảnh này tới bức ảnh khác, nghe hết phiên đấu giá này tới phiên đấu giá khác… cho tới khi bị một người đàn ông cao lớn bước tới đứng che ngay trước mặt.
Trông anh ta không hề giống một người nào trong số những bức ảnh được đem ra đấu giá.
Người này mặc đồng phục giống nhân viên an ninh của Stark.
“Cô Howard?” – anh ta nói rất khẽ – “Xin mời đi theo tôi”.
Thôi chết, lộ tẩy rồi! Đáng ra mình không nên nán lại lâu làm gì.
Nhưng làm sao mình có thể bỏ đi được? Những gì Robert Stark đang làm…
… thật khủng khiếp. Cả đời mình chưa hề thấy có phi vụ buôn bán nào vô nhân đạo và dã man như thế này.
Các cổ đông của Stark đồng loạt quay đầu lại nhìn lúc mình bị áp giải ra khỏi phòng mặc cho người thuyết trình liên tục trấn an mọi người bằng cái giọng vô hồn quen thuộc: “Xin quý vị đừng để ý tới việc vừa diễn ra ở cuối phòng. Đây chỉ là một sự cố nho nhỏ không đáng phải bận tâm. Chúng ta hãy tiếp tục với ứng cử viên tiếp theo nào”.
Mình nghe thấy tiếng xì xào nổi lên khắp phòng. Và rồi đích thân Robert Stark đứng dậy sang sảng nói:”Mọi người đừng có lo. Chỉ là Nikki Howard thôi mà. Các vị đều đã gặp qua cô bé! Cô ấy giống như các vị… hay nói đúng hơn là các vị trong tương lai không xa. Nikki tới là để đảm bảo rằng các vị đã đưa ra sự lựa chọn đúng đắn!”.
Câu nói đó của Robert Stark đã nhận được một tràng pháo tay giòn giã của mọi người trong phòng.
Sau đấy thì mình không còn nghe thấy gì nữa hết. Bởi vì tay vệ sỹ đã lôi mình ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Mình đứng ngoài hành lang, đưa mắt nhìn vu vơ xuống cái sàn trải thảm xám xịt. Thú thật là mình chẳng quan tâm điều gì sẽ xảy ra với mình. Cùng lắm là Robert Stark lại sai người thủ tiêu mình giống như đã từng làm ra những điều kinh khủng như vậy với nhau.
“Hành động vừa rồi thật không hề thông minh một chút nào” – lão Robert Stark đã đứng trước mặt mình từ lúc nào không hay.
“Cô hy vọng sẽ đạt được điều gì đó?” – lão ta giơ tay giật lấy cái túi xách trên tay mình và dốc ngược mọi thứ ra trên . Chiếc điện thoại iPhone của mình rơi ra cùng tất cả những thứ khác trong túi. Robert Stark cúi xuống nhặt nó lên.
“Xem ra cô đã ghi lại tất cả những hình ảnh vừa rồi” – lão đủng đỉnh nói tiếp – “Và định là sẽ gửi nó cho ai đó. CNN chăng? Đáng tiếc, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra”.
Nói rồi ông ta dùng hết sức ném thẳng con iPhone yêu quý của mình về phía bức tường ở cuối hành lang khiến nó vỡ tan thành trăm mảnh.
Mình co rúm người lại. Không hiểu lúc Christopher chứng kiến cảnh toàn thân mình bị cái màn hình TV rơi xuống làm cho bẹp dí có giống như thế này không?
Hèn gì tinh thần cậu ấy bị tổn thương nghiêm trọng đến vậy.
Nhưng rõ ràng những gì cậu ấy ra sức thuyết phục mình bấy lâu nay về Stark Enterprises đều là sự thật.
Cậu ấy không phải là người có vấn đề về thần kinh.
Mà là tất cả bọn mình… vì đã không chịu tin lời cậu ấy.
“Đừng nghĩ rằng không có cuộn băng trong tay thì cô vẫn có thể đi nói nhăng nói cuội với người khác” – lão Robert Stark cảnh cáo, trước khi quay lưng mở cửa đi vào trong phòng – “Đám nhóc cô vừa thấy trong đó, những đứa mà các bạn tôi vừa mua… Trên đường đi du lịch chúng sẽ sớm gặp phải tai nạn” – sao ông ta có thể lạnh lùng và thản nhiên khi nói về mạng sống của người khác như thế nhỉ? Điều đáng sợ hơn là ông ta thậm chí không hề nổi nóng với mình. Đơn giản là ông ta không thèm quan tâm – “Cùng một kiểu tai nạn mà em gái cô sẽ gặp phải tối hôm nay trên đường từ khu cắm trại trở về nhà, nếu cô dám hé một lời nào với bất kỳ ai. Hiểu chưa? Và tin hay không tin thì tùy nhưng trong tay tôi vẫn còn một danh sách rất dài những người sẵn sàng trả giá cao để mua cô ta đấy”.
Mình nhìn chằm chằm vào mặt lão Robert Stark, chân tay run lẩy bẩy như muốn khuỵu xuống đất. Sao lão ta biết được về Frida và chuyến đi cắm trại của nó?
Ôi, không… Frida cũng có một con Stark Quark. Đích thân lão ta đã tặng nó c
Mình ngập ngừng gật đầu. mình đã hiểu. Rất hiểu là đằng khác.
“Một từ thôi” – lão ta giơ tay lên đe doạ – “Một từ thôi tại buổi diễn được truyền hình trực tiếp của show Thiên thần của Stark tối nay – nếu đó là điều cô định làm – và cô sẽ không bao giờ còn được gặp lại em gái mình tại căn hộ chật chội mà bố me cô được phân theo tiêu chuẩn của đại học New York đó nữa. Hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi” – mình khó khăn lắm mới thốt lên được một câu – “Ông không muốn tôi kể cho bất kỳ ai chuyện Robert Stark đang cung cấp cho các cổ đông lớn của mình những cơ thể hiến tặng khỏe mạnh để họ có thể ghép não của mình vào đó và trẻ trung trở lại. Nếu tôi làm thế, em gái tôi sẽ chết”.
Robert Stark không nói tiếng nào, chỉ cúi xuống nhìn mình chằm chằm. Nét mặt lão ta không còn thản nhiên và bình tĩnh như lúc nãy. Giờ hai bên lông mày của lão ta đang xếch ngược lên.
“Cô vẫn không chịu hiểu đúng không?” – lão ta nói – “Cô đã được ban cho một món quà vô giá – sắc đẹp và thân hình hoàn hảo – một điều mà nhiều phụ nữ sẵn sàng bất chấp mọi thứ để có được. Cô có biết bao nhiêu người sẵn sàng chết để được vào vị trí của cô bây giờ không? Cô đang có cả thế giới trong tay và giờ tất cả những gì cô mong muốn là lật đổ tôi?”
“Matthew có tội tình gì?” – mình hỏi – “Kim Su nữa? Ông nghĩ rằng họ sẽ biết ơn việc ông giết họ để đám bạn già lắm tiền trong kia của ông có thể sống cuộc đời hộ họ chắc?”
“À, họ sẽ không sống hộ ai hết. Họ sẽ sống cuộc đời của chính họ, trong cơ thể mới” – giọng Robert Stark đầy mỉa mai – “Tất nhiên, họ sẽ phải giải thích cho bạn bè và người thân về việc “chỉnh-sửa-hơi-quá-đà” của mình. Nhưng điều đó sẽ chỉ càng mang lại nhiều khách hàng hơn cho tôi mà thôi. Thà như thế còn hơn là phải thức dậy hằng sáng với các khớp xương đau nhức và nốc vào bụng hơn 9 loại thuốc trợ tim khác nhau. Tin tôi đi, với những gì họ nhận được, số tiền họ bỏ ra là vô cùng thỏa đáng”.
“Nhưng còn gia đình Matthew thì sao?” – mình vặn lại – “Ngộ nhỡ một ngày họ tình cờ gặp lại anh ấy, với bộ não của người khác trong đầu, và không hề nhận ra họ thì sao?”.
“Những người này có địa vị trong xã hội khác hoàn toàn” – Robert Stark cười khẩy – “ so với gia đình của những người hiến tặng. Họ sẽ không bao giờ có thể đụng mặt nhau hết. Cô có thể yên tâm về điều đó”.
Mình lắc đầu.
“Sớm muộn gì ông cũng sẽ bị tóm thôi” – mình nói – “Đây là tội mưu sát. Ông không thể giữ cái bí mật này cả đời đâu”.
“Sao không? Giữ được hết” – lão ta ngửa cổ cười ngạo nghễ – “Cô nghĩ tôi kinh doanh mặt hàng này bao nhiêu lâu rồi? Nikki – với tôi cô sẽ mãi mãi là Nikki – cô không phải là người đầu tiên, chúng tôi đã làm việc này từ nhiều năm nay rồi. Nhiều năm. Với công nghệ tiên tiến hiện nay, chúng tôi đã có thể cung cấp cho khách hàng nhiều sự lựa chọn phong phú và đa dạng hơn trong khi vẫn tiếp tục lợi nhuận mỗi lúc một tăng”.
Sau đó ông ta quay sang ra hiệu với tay vệ sỹ: “Hãy dọn dẹp sạch” – ý chỉ đống đồ vứt chỏng chơ của mình trên sàn – “Và hộ tống cô ta xuống cầu thang ra thẳng xe đang đợi bên ngoài cửa. Sắp tới buổi biểu diễn rồi”.
“Điều tối thiểu cô có thể làm là nói lời cám ơn” – ông ta nghiêng đầu thì thào vào tai mình.
Giờ thì đến lượt mình là người rướn cao hai bên lông mày: “Vì cái gì?”.
“Tôi đã tặng cho cô một món quà vô giá mà bất cứ ai cũng phải thèm muốn” – lão ta nói – “Một cơ hội sống thứ hai. Có điều lần này, hãy cố làm sao cho đẹp”.
Mình giương mắt nhìn lão ta trân trối. Mình còn biết nói gì bây giờ?
Không lẽ nhổ nước bọt vào mặt lão ý?
Có nên không… khi mà lão ý vừa nói đã biết tường tận ngày giờ chuyến cắm trại của em gái mình.
Mình không hề muốn thấy ảnh Frida trên nành đó cho người ta thả sức trả giá như một chiếc lọ cổ thời nhà Minh được đem ra đấu giá ở Sotheby…
Trước khi bị mang ra mổ banh lấy não và thay thế bằng não của một mụ già lắm của nào đó.
Mình nhận lại cái túi từ tay vệ sỹ – ngoại trừ con iPhone. Còn lão Robert Stark chắc đang tiếp tục với phiên đấu giá mới trong căn phòng tối đen như mực kia.
Anh ta xốc nách mình “áp tải” xuống cầu thang. Không phải cái cầu thang chật hẹp sau nhà mà Brandon chỉ cho mình khi nãy. Anh ta dắt mình đi thẳng xuống cái cầu thang chính rộng thênh thang nơi mình đã bị chặn lại do không đeo vòng tay phượng hoàng.
Anh chàng bảo vệ dưới chân cầu thang ngỡ ngàng khi thấy mình lù lù từ trên đi xuống với một đồng nghiệp khác của anh ta.
Mình bị áp giải cho tới tận cửa phòng gửi đồ, nơi anh Gabriel, Nikki đang đứng cùng với Lulu và cái áo khoác của mình. Mỗi người đều có một vệ sỹ kè kè kế bên.
“Ôi chúa ơi” – Lulu khoác kêu cho mình, thì thào hỏi nhỏ – “ Cậu không sao chứ? Mặt cậu tái mét như vừa gặp ma ý. Cậu có chắc không muốn vào nhà vệ sinh không?”
“Ra khỏi đây nhanh” – mình thì thầm – “Brandon đâu?”
“Chịu” – Lulu đảo mắt nhìn xung quanh – “Anh ta biến đâu với chị quản lý của cậu rồi ý”.
“Ôi giời” – mình ngán ngẩm lắc đầu.
Bọn mình bị mấy tay về sỹ kia lùa như lùa vịt lên chiếc xe limo đang đậu sẵn ở bên ngoài sảnh chính. Đám paparazzi được dịp lao tới bấm máy ảnh lia lịa: “Nikki! Bạn trai của cô đâu?” và “Nikki! Cô thấy bữa tiệc tối nay thế nào?”
Sau khi bọn mình đã yên vị trong xe, cửa xe đã được đóng chặt, Nikki quay sang nói với mọi người: “Thật buồn cười khi họ làm như vậy”.
“L?” – anh Gabriel hỏi.
“Gọi tên em nhưng thực ra là đang nói chuyện vớicô ta” – Nikki chỉ tay về phía mình.
“Ừ, công nhận cũng kỳ thật” – giọng anh Gabriel rất nhẹ nhàng, ra chiều thông cảm với Nikki – “Em hẳn phải nhớ những thứ đó lắm”.
“Cái đó á?” – Nikki trợn tròn mắt lên – “Suốt ngày bị đám paparazzi đeo bám từng giây từng phút ý à?Anh có thể thích mấy thứ đó chứ em thì không. Em bắt đầu hơi thinh thích cảm giác không-là-ai này rồi đấy” – và rồi cô ta quay sang vênh váo hỏi – “Sao? Cậu có phát hiện ra điều gì không?”
“À” – mình ngả người ra sau ghế hít, một hơi thật sâu – “Cực nhiều là đằng khác”.
“Thế á?” – anh Gabriel hỏi – “em có thể kể cho mọi người cùng nghe được không?”
Mình thò tay vào trong áo ngực rút ra con điện thoại kiều Stark. “Mọi người không tưởng tượng nổi đâu. Em mượn điện thoại anh được không? Điện thoại này bị nghe lén rồi. Em cần phải gọi cho Christopher”.
Anh Gabriel vội vang lục túi tìm điện thoại.
“Chẳng ai chịu mua điện thoại cho tôi” – Nikki phụng phịu nói lẫy – “Xem ra mọi người đều coi tôi là người không đáng tin cậy đây mà”.
“Ôi giời, đây” – Lulu mở cái túi xách tay màu vàng hiệu Prada ra và quẳng cho mình cái điện thoại của cậu ấy – “Nhưng trước tiên cậu phải kể cho tụi này nghe về những gì đã nghe được trên đó… “
Mình bấm số gọi cho Christopher.
“Rồi” – mình gật đầu nhìn Lulu – “Cậu sẽ biết ngay đây. Alo, Christopher à?”
Christopher nhận điện thoại ngay ở hồi chuông đầu tiên.
“Emm à?” – cậu ấy có vẻ ngỡ ngàng khi thấy số của Lulu mà lại là giọng của mình.
“Ừ” – mình nói – “Mình đây. Nghe này, cậu đã nói đúng. Về tất cả mọi thứ. Dự án Phượng Hoàng chính là điều mà cậu đã tiên đoán. Và mình đã có bằng chứng. Mình đã quay phim lại. Nhưng vấn đề là mình bị bắt quả tang tại trận bởi chính lão Robert Stark”.
“Chúa ơi, Emm” – Christopher hốt hoảng kêu lên – “Cậu không sao chứ?”
“Mình không sao” – mình trả lời – “Ít nhất là cho tới lúc này. Bọn họ vẫn đinh ninh rằng đã hủy đi được chứng cứ duy nhất mình có. Lý do mình không thể gửi cho cậu đoạn băng đó qua email là vì nếu mình làm thế, họ sẽ phát hiện ra ngay. Bới vì mình dùng điện thoại của Stark để quay phim mà cái điện thoại này từ lâu đã bị họ đặt máy nghe lén rồi. Vì thế, bọn họ sẽ phát hiện ra ngay và trước khi Felix kịp tải nó xuống. Giờ chỉ còn một cách duy nhất là đưa trực tiếp cho Felix qua Lulu và Nikki” – mình quay sang dò hỏi hai người đó và nhận được cái gật đầu tới tấp đồng ý – “Nếu cậu có thể có mặt ở đó trong vòng 20 phút nữa được không Christopher?”
“Mình đã đang ở nhà Felix rồi” – Christopher nói – “Nó đã sẵn sàng với bất kỳ thông tin gì cậu có. Thế cậu sẽ làm gì?”
“Show thời trang Thiên thần của Stark” – giọng mình đầy chán chường – “trực tiếp”
“Bọn em đã đang chuyển sang kênh 7 đợi sẵn rồi đây” – mình nghe thấy tiếng Felix lên phia sau – “Cả 10 máy luôn! Chất lược HD nhá”.
Tiếp đó là tiếng ré lên thất thanh của cậu nhóc. Hiển nhiên là vừa bị ông anh cho ăn cùi chỏ rồi.
“Đừng để tâm tới lời nó” – Christopher nói – “ Nếu cậu không muốn bọn mình xem, Emm, bọn mình sẽ không xem. Hơn nữa với tình hình hiện nay chắc mình sẽ rất bận cho xem”.
“Không sao” – mình đáp. Mình cũng cần suy nghĩ chín chắn hơn. Đâu có gì phải xấu hổ đâu. Dù sao cũng là cơ thể của mình mà.
“Cậu cứ xem nếu muốn. Nhưng có việc này mình cần nh cậu làm trước đã” – mình cố gắng kìm nén để không bật khóc trước mặt mọi người – “Tùy cậu muốn làm gì với cái thông tin đó thì làm nhưng… nhưng cậu có thể đợi cho tới khi chuyến bay của Frida hạ cánh an toàn và con bé đã về nhà an toàn được không? Bởi vì lão Robert Stark nói…”.
Giọng mình nghẹn đi không nói lên lời.
“Sao thế Emm?” – Christopher lo lắng hỏi – “ Lão Robert Stark đã nói gì?”
Christopher của mình đã trở lại.
“Lão ta nói nếu mình để lộ một lời nào về Dự án Phượng Hoàng” – mình ngập ngừng nói – “thì lão ta sẽ… lão ta sẽ…”.
“Cậu không phải nói thêm một lời nào nữa” – Christopher chặn ngang – “Mình biết phải làm sao”.
“Nhưng” – sao cậu ấy biết được nhỉ? Mình đã nói cho cậu ấy biết lão Robert Stark nói sẽ định làm gì đâu.
“Emm” – Christopher nhẹ nhàng trấn an mình. Giọng cậu ấy ấm áp tràn đầy tình yêu thương với mình – “Mình biết rồi. Đừng lo. Cứ coi như việc cậu nhờ đã xong. Frida sẽ không sao. Bọn mình sẽ xử lý nốt mọi chuyện, OK? Bọn mình là dân chuyên nghiệp rồi”.
“Nhưng” – mình khẽ mỉm cười trước câu nói vừa rồi của Christopher. Cái ý nghĩ rằng Christopher và Felix là dân chuyên nghiệp thật buồn cười – “một trong hai người đang phải đeo vòng cổ ở chân đấy”.
“Frida sẽ không sao đâu” – Christopher động viên mình – “Cậu đã hoàn thành xong việc của cậu. hãy nói với Nikki và Lulu mang cái điện thoại đó tới đây. Và mình sẽ làm việc mình phải làm. Và… Emm này?”
“Ơi?”
”Mình thực sự rất tự hào về cậu” – Christopher âu yếm nói – “Mặc dù rất giận khi cậu tự mình dấn thân vào nơi nguy hiểm một mình như thế. Nhưng mình cực kỳ cực kỳ tự hào về cậu”.“Ừ” – nước mắt mình tự dưng trào ra.
Nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Mình cũng thế” – mình thì thầm nói.
@by txiuqw4