sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Champigny-sur-Marne.

Một ngôi nhà lớn xây bằng gạch đỏ gần bờ sông. Một trong những cú điện thoại cuối cùng của Trarieux trước khi bắt cóc cô gái. Cô ta tên là Sandrine Bontemps.

Khi Louis tới nơi, cô ta vừa ăn trưa xong và chuẩn bị đi làm, cô ta đã phải gọi điện xin nghỉ. Chàng cảnh sát trẻ tuổi nhã nhặn cầm lấy điện thoại trên tay cô ta, giải thích cho ông chủ là cô ta bị giữ lại vì một “cuộc điều tra khẩn cấp”. Anh sẽ cho một nhân viên đưa cô ta đến ngay khi có thể. Với cô ta, mọi chuyện diễn ra thực sự quá nhanh.

Cô ta sạch sẽ chỉn chu, hơi khoa trương, hai lăm hai sáu tuổi, người ngây ra. Ngồi ghé mông lên mép cái trường kỷ Ikea, Camille đã nhìn ra khuôn mặt cô ta trong vòng hai mươi, ba mươi năm nữa, sẽ hơi đáng buồn đấy.

— Cái ông… Trarieux ấy. Ông ấy đã nài nỉ trên điện thoại, nài nỉ… - cô ta giải thích. - Và rồi ông ấy tới. Ông ấy đã làm tôi rất sợ.

Giờ thì cảnh sát đang làm cô sợ. Nhất là cái ông hói đầu nhỏ bé kia, cái ông lùn ấy, chính ông ta là chỉ huy. Anh chàng đồng nghiệp đã gọi điện thoại cho ông ta, ông ta đến sau đó chỉ hai mươi phút, thực sự rất gấp gáp. Thế nhưng cứ như thể ông ta không nghe cô nói, ông ta đi từ phòng này sang phòng khác, lớn giọng đặt một câu hỏi với ra từ trong bếp, ông ta lên tầng, rồi lại xuống, ông ta thực sự bồn chồn, cứ như là đang đánh hơi. Ông ta cảnh báo ngay lập tức: “Chúng tôi không có thời gian mà lãng phí đâu đấy nhé”, nhưng ngay khi cô nói chưa đủ nhanh thì ông ta lại ngắt lời cô. Thậm chí cô còn chẳng biết là chuyện gì nữa. Trong đầu, cô tìm cách sắp xếp lại mọi sự nhưng cô bị hỏi dồn dập.

— Có phải cô ấy đây không?

Cái ông lùn chìa cho cô xem một bức vẽ, một khuôn mặt phụ nữ. Kiểu tranh phác thảo, như người ta vẫn hay thấy trên phim ảnh hay trên báo. Cô nhận ra ngay lập tức, đó là Nathalie. Nhưng không giống như cô từng quen. Trên bức vẽ, cô ta xinh hơn trong thực tế, trau chuốt hơn, và nhất là gầy hơn. Sạch hơn nữa chứ. Kiểu tóc cũng không phải. Và thậm chí có cả chút ít khác biệt ở đôi mắt, vốn màu xanh, còn trên bức vẽ đen trắng, không thể biết mắt màu gì, nhưng không sáng bằng trong thực tế và vì thế, cứ như thể đó là cô ta… đồng thời cũng không phải cô ta. Đám cảnh sát muốn có một câu trả lời, phải là đúng hoặc không, không được phép là một câu trả lời lấp lửng. Dù có thế nào thì, không nghi ngờ gì nữa, rốt cuộc Sandrine cũng chắc chắn đó là cô ta. Nathalie Granger.

Hai viên cảnh sát nhìn nhau. Tay lùn nói “Granger…”, giọng hoài nghi. Tay trẻ rút điện thoại di động rồi đi ra ngoài vườn gọi điện. Khi quay trở lại, anh ta chỉ lắc đầu một cái ra dấu “không” và thế là tay lùn đáp lại bằng một cử chỉ, tôi đã chắc là vậy rồi mà…

Sandrine đã nói đến phòng thí nghiệm nơi Nathalie làm việc, trên phố Planay, ở Neuilly-sur-Mame, ngay trung tâm thành phố.

Tay trẻ đi đến đó luôn. Sandrine chắc chắn chính anh ta gọi điện, có lẽ là nửa tiếng sau đó. Tay lùn có vẻ hết sức nghi ngờ khi nói chuyện điện thoại, cứ không ngừng nói tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Sandrine thấy tay này đứng là khiến người ta phát bực. Ông ta có vẻ biết điều đó nhưng chẳng buồn đoái hoài. Trên điện thoại, dẫu sao thì ông ta cũng tỏ vẻ thất vọng. Trong khi tay thanh tra trẻ tuổi đi mất, ông ta đã dồn dập hỏi về Nathalie.

— Lúc nào tóc cô ấy cũng bẩn.

Có những điều mà ta không thể nói được với một người đàn ông, ngay cả khi đó là một viên cảnh sát, nhưng Nathalie đôi khi thực sự rất cẩu thả, nội trợ thì quýnh quáng, bàn không lau, đấy là còn chưa kể có lần trong phòng vệ sinh còn có băng vệ sinh… ọe. Họ sống cùng nhau không lâu lắm, thế nhưng đã gây sự với nhau không chỉ một lần.

— Tôi chẳng biết liệu giữa tôi và cô ấy có thể kéo dài được không.

Sandrine đã cho đăng một thông báo tìm người ở cùng, Nathalie đã trả lời, rồi đến gặp cô, rất dễ mến. Hôm ấy cô ta trông không hề có vẻ cẩu thả, mà rất ổn. Ở đây cái mà cô ta thích là khu vườn và căn phòng áp mái, cô ta bảo trông thật lãng mạn, Sandrine thì không bảo rằng vào mùa hè, những lúc nóng nhất, căn phòng này sẽ trở thành một cái lò nung.

— Không được biệt lập cho lắm, ông cũng hiểu đấy…

Thỉnh thoảng tay lùn lại lơ đãng nhìn cô, trông ông ta như thể có một khuôn mặt bằng sứ. Nghĩ đâu đâu.

Nathalie trả tiền ngay, lúc nào cũng bằng tiền mặt.

— Đó là hồi đầu tháng Sáu. Lúc đó tôi nhất định phải sớm tìm được một người ở cùng, bạn trai tôi vừa bỏ đi…

Tay cảnh sát thấp bé bực bội ngay lập tức với câu chuyện riêng của Sandrine, về gã bạn trai đến ở đây, tình yêu lớn và rồi hai tháng sau đó chuồn êm. Cô chưa hề gặp lại anh ta. Lúc sinh ra, dù không hay biết nhưng hẳn cô đã có đăng ký dài hạn với văn phòng phụ trách những cuộc bỏ đi vội vã, đầu tiên là gã bạn trai, rồi sau đó là Nathalie. Cô xác nhận đó là ngày 14 tháng Bảy.

— Thật ra, cô ấy ở đây không lâu, cô ấy gặp bạn trai ngay sau khi đến đây, thế nên dĩ nhiên…

— Dĩ nhiên sao? - ông ta hỏi, vẻ bực bội.

— Thì, cô ấy muốn đến sống với anh ta, chuyện ấy cũng là bình thường mà?

— A…

Đầy nghi ngờ, vẻ như muốn nói: “A, chỉ vậy thôi hả?” Tay này chẳng biết gì về phụ nữ hết, rõ ràng là thế. Tay cảnh sát trẻ từ phòng thí nghiệm quay về, từ xa đã nghe tiếng còi hụ. Anh ta tiến hành công việc thật nhanh nhưng lúc nào cũng như là đang dạo chơi. Chính vẻ thanh lịch đã tạo ra ấn tượng ấy. Và những món đồ mà anh ta mặc nữa, Sandrine ngay lập tức đã để ý, đồ hiệu, thậm chí rất cao cấp. Chỉ liếc một cái là cô đã định giá được đôi giày, bằng hai tháng lương của cô. Với cô đây là một phát hiện lớn lao, cảnh sát lại kiếm được nhiều tiền đến thế, xem trên ti vi thì không thể nghĩ vậy được.

Bọn họ họp kín với nhau một lúc. Sandrine chỉ nghe thấy tay trẻ nói: “chưa bao giờ thấy…” và: “… phải, hắn cũng đến đó…”

— Tôi không có mặt ở đây khi cô ấy đi, hồi hè tôi sống ở nhà dì tôi tại…

Điều này khiến tay cảnh sát thấp bé tức tối. Mọi chuyện không diễn ra đúng theo ý ông ta nhưng đâu phải do lỗi của cô. Ông ta thở dài và lấy tay phẩy phẩy trước mặt như muốn xua đi một con ruồi. Ít nhất thì ông ta cũng có thể tỏ ra lịch sự chứ nhỉ. Anh đồng nghiệp trẻ tuổi thì mỉm cười dịu dàng, như muốn nói, ông ta là vậy đấy, cô đừng lấy làm điều nhé, cứ thật tập trung vào. Anh ta là người chìa cho cô xem một bức ảnh khác.

— Vâng, đúng rồi, đây là Pascal, bạn trai của Nathalie.

Ở đây thì chẳng có gì phải nghi ngờ. Và bức ảnh chụp ở hội chợ, dẫu cho nó có hơi mờ, cũng không thể nghi ngờ. Khi bố của Pascal đến đây hồi tháng trước, ông ta cũng tìm Nathalie, chứ không chỉ con trai ông ta, ông ta đã chìa bức ảnh này ra. Sandrine đã cho ông ta địa chỉ chỗ làm của Nathalie hồi ấy. Sau đó, cô không còn tin tức gì của ông ta nữa.

Chỉ cần nhìn bức ảnh là đã có thể hiểu ngay được. Không có vẻ khôn ngoan cho lắm, cái tay Pascal ấy. Cũng chẳng đẹp trai lắm. Và ăn mặc thì, toàn những thứ chắc phải tự hỏi xem anh ta không hiểu mua được ở đâu. Thôi được rồi, Nathalie dẫu có béo thì vẫn có một khuôn mặt khả ái, ta cảm nhận rõ được rằng nếu cô ấy mà muốn… Trong khi anh ta thì, anh ta có vẻ… nói thế nào nhỉ…

— Hơi dở người, nếu muốn thẳng thắn.

Còn cô thì muốn nói là không được khôn ngoan cho lắm. Anh ta rất yêu Nathalie. Cô ta đã dẫn anh ta đến đây hai, ba lần nhưng anh ta không ở lại qua đêm. Sandrine thậm chí còn tự hỏi không biết họ có ngủ với nhau không. Khi anh ta đến, Sandrine thấy anh ta phấn khích điên loạn, hau háu thèm muốn nhìn ngắm Nathalie của anh ta. Với cặp mắt đờ đẫn, anh ta chỉ đợi duy nhất một điều, được phép lao bổ vào cô.

— Chỉ trừ một lần. Một lần duy nhất, anh ta ngủ lại đây. Tôi vẫn còn nhớ, đó là hồi tháng Bảy, ngay trước khi tôi đến nhà dì.

Nhưng Sandrine không nghe thấy tiếng họ làm tình.

— Trong khi tôi ngủ ngay bên dưới.

Cô cắn môi bởi vì điều đó nghĩa là cô có lắng nghe. Cô đỏ mặt, không nói thêm nữa, họ hiểu. Cô đã không nghe thấy gì, mà cô thì rất thích được nghe thấy. Nathalie và Pascal của cô ta, chắc hẳn họ đã làm chuyện đó, tôi chẳng biết là thế nào nữa… Có lẽ là tư thế đứng. Hoặc là họ chẳng làm gì, bởi vì cô ta không muốn. Vả lại Sandrine cũng hiểu rất rõ, cái tay Pascal…

— Mà lẽ ra thì tôi nên… - cô cất tiếng, vẻ ngượng ngùng.

Tay cảnh sát thấp bé to giọng tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện, ông ta không cao lớn nhưng không ngu ngốc, thậm chí còn rất nhạy bén. Nathalie và Pascal bỏ đi, để lại tiền thuê nhà hai tháng trên bàn bếp. Cộng thêm thực phẩm cho một tháng. Cộng thêm những thứ đồ đạc mà cô ta không mang theo.

— Đồ đạc, những đồ đạc nào? - ông ta hỏi ngay lập tức.

Đột nhiên rất vội vã. Cô không giữ lại gì, Sandrine ấy. Người Nathalie to hơn cô hai cỡ và, dẫu sao, cô ta cũng toàn mặc đồ của tụi gái xấu… À mà có, cái gương phóng to trong phòng tắm nhưng cô không nói điều đó với cảnh sát, nó dùng để nặn mụn, cắt lông mũi, không liên quan gì đến họ hết. Nhưng cô cũng liệt kê những thứ khác, máy pha cà phê, bình trà hình con bò sữa, thùng trữ nước, đống sách của Marguerite Duras, hình như cô ta chỉ đọc mỗi bà ấy, cô ta gần như có toàn tập tác phẩm.

Tay trẻ tuổi nói:

— Nathalie Granger… Đó là tên một nhân vật của Duras, tôi nghĩ thế.

— Thế à? - Tay kia hỏi. -Trong quyển nào?

Tay trẻ tuổi đáp, vẻ lúng túng:

— Một bộ phim tên là… Nathalie Granger.

Tay lùn vỗ tay lên trán, vẻ như muốn nói mình ngu quá, nhưng theo Sandrine quan sát thì chỉ vờ vịt mà thôi.

— Để xử lý nước mưa đấy, - cô nói rõ.

Bởi vì tay lùn đã quay trở lại với cái thùng chứa. Sandrine đã nghĩ đến nó từ lâu, cô khá là ưa phong cách sinh thái, tất tật những cơn mưa ấy, trên cái ngôi nhà lớn này có hàng chục mét vuông mái, dù gì thì cũng thật đáng tiếc, cô đã nói chuyện này với hãng, với chủ nhà, không cách nào thuyết phục được họ, nhưng mà cái tay cảnh sát thấp bé kia, cả sinh thái học cũng khiến ông ta căng thẳng, chẳng hiểu ông ta quan tâm đến cái gì nữa.

— Cô ấy đã mua ngay trước khi đi. Tôi phát hiện ra nó khi trở về, cô ấy đã để lại vài dòng, xin lỗi vì phải đi gấp, cái thùng chứa giống như là một món bồi thường, hoặc cũng có thể là một món quà bất ngờ.

Cái này thì tay lùn rất thích, cái trò món quà bất ngờ đó. Ông ta đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống vườn, ông ta đã mở toang tấm ri đô bằng vải mút xơ lin. Đúng là trông nó không được đẹp cho lắm, cái thể loại thùng chứa nước to bằng nhựa màu xanh lục đặt ở góc nhà, có những máng bằng kẽm dẫn vào đó. Có thể nhận thấy đây là sản phẩm làm thủ công. Nhưng ông ta không nhìn nó. Ông ta cũng chẳng nghe cô nói bởi vì cô đang nói dở một câu thì ông ta rút điện thoại di động ra:

— Jean à? - ông ta nói. - Tôi nghĩ là tôi đã tìm thấy thằng con trai nhà Trarieux.

Đã đến giờ, cô phải gọi lại cho sếp, và lại là anh chàng điều tra viên trẻ tuổi nói chuyện với ông ta. Lần này không còn là chuyện điều tra khẩn cấp nữa, mà anh ta nói: “Chúng tôi đang thu thập bệnh phẩm.” Câu nói ấy nghe thật mù mờ, bởi vì bản thân Sandrine cũng làm việc tại một phòng thí nghiệm. Giống Nathalie. Cả hai đều theo chuyên ngành sinh học, nhưng Nathalie chẳng bao giờ muốn nhắc đến công việc của mình. Cô ta hay bảo: “Tớ thì hết giờ làm tức là hết giờ làm!”

Và hai mươi phút sau, cuộc chiến hỗn loạn bắt đầu. Họ phong tỏa đường phố, các kỹ thuật viên trong những bộ quần áo kiểu phi hành gia vũ trụ tới, họ mang hết các thứ dụng cụ vào trong vườn, những cái hòm, đèn chiếu, vải bạt, họ giẫm nát hết hoa hoét, họ đo kích thước thùng chứa và lấy hết nước từ trong đó ra, họ cẩn thận không thể tưởng tượng nổi. Họ không muốn để nước chảy xuống đất.

— Tôi biết họ sẽ tìm thấy gì rồi, - ông lùn nói, - tôi chắc chắn đấy. Tôi đi ngủ một lúc đây.

Ông ta hỏi Sandrine phòng cũ của Nathalie ở đâu. Ông ta nằm duỗi dài, mặc nguyên quần áo, thậm chí chẳng buồn tháo giày, cô chắc chắn như vậy.

Anh chàng trẻ tuổi ở lại với họ trong vườn. Một chàng trai thực sự bảnh, những thứ quần áo đó, đôi giày đó… Thậm chí cả cung cách của anh ta nữa! Sandrine đã thử nói chuyện theo kiểu thân tình hơn, cái nhà này quả là quá lớn đối với một cô gái sống một mình, kiểu kiểu vậy, nhưng kết quả thu được chẳng nhiều nhặn gì. Cô chắc tay cớm này bị đồng tính.

Đám kỹ thuật viên đã lấy hết nước từ thùng chứa ra, dịch nó đi, họ đào xuống, không sâu lắm, và gặp ngay một xác chết. Bọc trong một tấm vải nhựa, loại thường thấy trong các cửa hàng bán đồ linh tính.

Với Sandrine, chuyện này thật choáng váng, đám cảnh sát đẩy cô đi, đừng ở lại đây nữa thưa cô, cô bèn đi vào nhà và nhìn qua cửa sổ, ít nhất thì sẽ chẳng ai có thể cấm cô làm thế, dẫu sao đây cũng là nhà cô. Điều làm cô thất kinh là khi nhiều người bọn họ cùng xúm vào nhấc tấm vải nhựa đặt lên một mặt phẳng: ngay lập tức cô chắc chắn rằng đó là Pascal.

Cô nhận ra đôi giày tennis của anh ta. Khi các góc tấm nhựa được lật ra, cả đám bọn họ xúm vào nhìn, gọi nhau để chỉ trỏ cái gì đó mà cô không thể nhìn thấy. Cô mở cửa sổ ra để nghe tiếng họ.

Một kỹ thuật viên nói:

— Ôi, không, nếu vậy thì sẽ không thể gây tàn hại như thế này được.

Chính lúc này tay cảnh sát lùn từ trên phòng đi xuống. Ông ta nhún nhảy đi vào vườn, ngay lập tức quan tâm đến chuyện đang diễn ra phía bên trên cái xác.

Ông ta gật đầu, hết sức choáng trước điều đang thấy. Ông ta nói:

—Tôi đồng ý với Brichot, tôi nghĩ để làm thế này thì cần axít.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx