sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 255: Nước Mắt Lam Bảo Nhi (hạ)

- Ngươi, ngươi…

Từng giọt từng giọt mồ hôi không ngừng từ trên đầu của Lang Thiên Ý rơi lộp bộp xuống đất. Sự thống khổ kịch liệt khiến cho hắn gần như không thể hít thở nổi, gắt gao nhìn chằm chằm vào gã thanh niên so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi trước mắt này. Hắn căn bản là không rõ đối phương đã như thế nào mà làm được.

Cơ Động lạnh lùng nói:

- Làm nhục huynh trưởng của ta, ta phế ngươi một tay. Lập tức dập đầu thỉnh tội, nếu không lại để cho ta ra tay lần nữa, sẽ là lấy mạng của ngươi.

- Thiên Ý.

Lam Bảo Nhi bước nhanh một bước chạy lại, hắn giật mình nhìn xuống, phát hiện ra cánh tay của Lang Thiên Ý lúc này cũng đã hoàn toàn mềm nhũng thả lỏng xuống, giống như là một con rắn mềm nhũng vậy, tựa hồ như tất cả xương cốt bên trong đã đứt ra thành từng khúc vậy.

Quay đầu nhìn về phía Cơ Động, Lam Bảo Nhi nói:

- Cơ Động, sao ngươi lại có thể ra tay nặng đến như vậy? Hắn chính là người của Kim Cương Quân Đoàn đó! Kim Cương Quân Đoàn, chính là thuộc hạ của Bình Đẳng Vương. Ngươi, ngươi, ngươi…

Nhìn thấy Lam Bảo Nhi che chở cho Lang Thiên Ý, cũng không biết vì cái gì, trong lòng Cơ Động lại dâng lên một trận khó chịu, tiến lên một bước, một tay hung hăng chụp lên người Lang Thiên Ý.

Kỳ thật Cơ Động vừa rồi đã ra tay nương tình. Hắn dùng Diệt Thần Kích đánh gãy một cánh tay của Lang Thiên Ý, thế nhưng lại cũng không có phóng thích ra ma lực Hỏa thuộc tính của mình vào trong một kích kia. Nếu không thì, bất luận là Âm Hỏa hay là Dương Hỏa, Lang Thiên Ý không chết cũng bị lột da. Dù sao người này cũng là thuộc hạ của Kim Cương Quân Đoàn. Kim Cương Quân Đoàn trước sau hai lần, từ lần hộ tống Sâm Yêu di chuyển cho đến trận giằng co giữa hai đại Công Hội, cũng xem như là đã từng giúp đỡ qua mình, Cơ Động ít nhất cũng còn để lại vài phần cảm tình. Nếu đổi lại là người khác, hắn căn bản cũng sẽ không nói lời vô nghĩ, một chưởng đánh xuống, đã trực tiếp giết chết hắn luôn.

- Cơ Động, Kim Cương Quân Đoàn ngươi không thể đắc tội nổi đâu!

Lam Bảo Nhi vội vàng ngăn cản trước người của Lang Thiên Ý.

- Hắn là nam nhân của người sao?

Bàn tay của Cơ Động ngừng lại giữa không trung, trầm giọng hỏi.

Lam Bảo Nhi đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó, từng giọt từng giọt nước mắt từ trên khuôn mặt của nàng tuôn trào xuống. Nàng không để cho Cơ Động động thủ, cũng không phải là vì muốn che chở cho Lang Thiên Ý, mà chính là vì lo lắng Kim Cương Quân Đoàn sẽ trả thù đối với Cơ Động. Một câu hỏi vừa rồi của Cơ Động, giống như là một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua trái tim của nàng vậy.

Thế nhưng nàng làm vậy lại càng khiến cho Cơ Động hiểu sai ý nàng, cứ tưởng rằng Lam Bảo Nhi bởi vì yêu thương Lang Thiên Ý nên mới khóc như vậy, thu hồi tay lại:

- Bảo Nhi, kẻ này đã sỉ nhục A Bỉnh đại ca của ta, vốn là hắn nên dập đầu thỉnh tội với ngài. Nể mặt của ngươi, lần này ta sẽ làm chủ, buông tha cho hắn. Nhưng mà, ngươi nhớ cho kỹ, những gì ta thiếu của ngươi, từ nay về sau xem như trả hết nợ.

Vừa nói, Cơ Động đã xoay người bỏ đi, bước đến trước người của Pháo Long A Bỉnh, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tay, phốc phốc một tiếng, đã quỳ rạp xuống đất, cốp cốp mấy tiếng đã hướng về phía A Bỉnh dập đầu ba cái.

A Bỉnh bị Cơ Động dọa cho nhảy dựng lên, chờ đến khi hắn muốn ngăn cản lại, thì ba cái dập đầu của Cơ Động cũng đã làm xong.

- Tiểu huynh đệ, ngươi đây là muốn làm gì chứ? Ngươi, ngươi muốn chọc cho lão tử giận chết hay sao?

A Bỉnh vội vàng dùng một tay còn lại của mình nắm lấy Cơ Động kéo lên. Ánh mắt Cơ Động lạnh như băng hướng về phía Lam Bảo Nhi và Lang Thiên Ý mà nhìn lại:

- Mang theo hắn cút đi.

A Bỉnh có thể không thèm để ý đến, lại có thể bởi vì quan hệ của mình và Cơ Động mà buông tha cho Lang Thiên Ý, thế nhưng Cơ Động lại không thể không để ý đến. Phất Thụy sư huynh cũng đã giao chuyện này cho hắn xử lý, hắn nhất định cũng phải cấp cho Pháo Long A Bỉnh cùng với Phất Thụy sư huynh một cái công đạo.

- Đại ca, trên Thánh Tà Chiến Trường, Bảo Nhi cũng đã từng trong lúc ta bị trọng thương mà chiếu cố cho ta mười ngài. Phần nhân tình này ta không thể không để ý đến. Kẻ kia lại là thuộc hạ của Kim Cương Quân Đoàn, ta thay hắn thỉnh tội với ngài.

A Bỉnh bất đắc dĩ bắt lấy bả vai của Cơ Động, đã không biết nên phải nói cái gì mới tốt. Phất Thụy đang ngồi ngay ngắn uống rượu ở trên ghế bên cạnh, sắc mặt cũng đã thoáng dịu lại, hướng Cơ Động khẽ gật gật đầu một cái.

Lang Thiên Ý lúc này mới thoáng dãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, cánh tay còn lại lôi theo Lam Bảo Nhi chạy ra ngoài. Lúc này hắn thật sự là không dám tiếp tục nói gì cả. Lúc trước khi Cơ Động nói chuyện với hắn, sát khí bốc ra trong cặp mắt của Cơ Động thậm chí gần như ngưng đọng thành thực thể, khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ phát ra từ sâu trong nội tâm. Trong lòng hắn tuy rằng hận đến cực điểm, thế nhưng lại cũng không dám nói lung tung thêm một lời nào nữa.

Ngoài ý muốn của Lang Thiên Ý chính là, một cái kéo này của hắn lại cũng không thể nào lay động nổi Lam Bảo Nhi nửa phần. Hắn cố nén đau đơn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra lúc này Lam Bảo Nhi đã là lệ tuôn như mưa. Ánh mắt nàng thủy chung vẫn luôn nhìn chăm chú về phía gã thanh niên đã chấn vỡ cánh tay phải của mình, cặp môi mím chặt gắt gao.

- Bảo Nhi, ngươi…

Lang Thiên Ý nghi hoặc nhìn chằm chằm về phía nàng.

- Ngươi đi đi, mau đi đi…

Lam Bảo Nhi lớn tiếng khóc nấc lên, hất tay đẩy Lang Thiên Ý ra.

Cánh tay của Lang Thiên Ý lúc này đã đau nhức vô cùng, tuy rằng cũng không hiểu rõ nguyên nhân vì sao, thế nhưng hiện tại hắn chính là có nhu cầu trị liệu khẩn cấp, cũng không dám chần chừ lâu hơn. Hắn liếc mắt nhìn Lam Bảo Nhi một cách quái dị, mang theo một cỗ oán độc nồng đậm, xoay người chạy nhanh ra khỏi Nhất Khẩu Hương.

Cơ Động xoay người bước lại ngồi xuống chỗ của mình, nâng bình rượu lên hớp một ngụm rượu thật to. Chất rượu mạnh lạnh lẽo khiến cho tâm tình của hắn dần dần bình phục lại.

Sau lưng hắn chợt có tiếng bước chân có chút lảo đảo truyền đến. Cặp mày Cơ Động khẽ nhíu lại. Không cần nhìn lại, hắn cũng biết được chính là Lam Bảo Nhi đang đi về phía hắn. Nhìn thấy Lam Bảo Nhi hất tay đẩy Lang Thiên Ý ra, để cho hắn một mình rời đi, Cơ Động mơ hồ có chút hiểu được, ba cái dập đầu của mình đại khái là hơi có chút oan uổng rồi. Quan hệ giữa Lam Bảo Nhi và Lang Thiên Ý tựa hồ cũng không giống như là mình đã tưởng tượng.

- Cơ Động!

Thanh âm có chút run rẩy của Lam Bảo Nhi chợt vang lên bên tai của Cơ Động. Cơ Động bưng bình rượu mạnh lên, cánh tay hơi có chút căng thẳng nói:

- Còn chuyện gì không?

Lam Bảo Nhi đứng ở sau lưng của hắn, thật lâu sau mới có thể điều chỉnh được hô hấp có chút rối loạn của mình, nói:

- Cơ Động, ngươi mau đi đi. Rời khỏi Trung Nguyên Thành. Lực lượng của Kim Cương Quân Đoàn, không phải là ngươi có khả năng tưởng tượng được đâu. Phụ thân của Lang Thiên Ý là Lang Tà, lại là cực kỳ bao che khuyết điểm. Cả đời ông ta chỉ có một người con trai duy nhất. Ngươi phế mất của hắn một cánh tay, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Phất Thụy ngồi bên cạnh Cơ Động đột nhiên mở miệng nói:

- Bảo Nhi, ngươi ngăn cản Cơ Động bắt tên tiểu tử kia cúi đầu thỉnh tội với đại ca của ta, là bởi vì sợ Kim Cương Quân Đoàn trả thù cho Cơ Động hay sao? Ngoại trừ chuyện thế giao ra, ngươi và hắn có phải còn có quan hệ gì khác nữa hay không?

Lam Bảo Nhi thoáng sửng sốt một chút, ngay sau đó nàng vừa lúc nhìn thấy Phất Thụy hướng về phía mình nháy mắt một cái, nhất thời hiểu được, Phất Thụy đây chính là giúp nàng tìm cơ hội mà giải thích với Cơ Động.

Nàng khẽ gật đầu một cái:

- Sư huynh, nhà ta và Lang Gia vốn có quan hệ rất tốt. Từ nhỏ ta đã biết Lang Thiên Ý rồi. Mấy năm gần đây ta cũng không hề gặp qua hắn. Mấy tháng gần đây hắn mới chấm dứt việc bế quan tu luyện. Lần trước ta và phụ thân đến nhà bọn họ thăm hỏi, hắn liền cố ý mời ta ra ngoài ăn cơm. Nể mặt phụ thân ta và Lang Tà thúc thúc, cho nên ta mới dẫn hắn đi đến nơi này. Ai mà ngờ được hắn lại mạo phạm đến A Bỉnh đại ca. A Bỉnh đại ca, thật xin lỗi, để ta thỉnh tội với ngài.

A Bỉnh khoát tay, nói:

- Bỏ đi, bỏ đi. Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.

Lam Bảo Nhi cúi đầu nhìn về phía Cơ Động đang ngồi bất động phía trước, vội la lên:

- Cơ Động, ngươi mau nhanh chóng bỏ trốn đi. Lang Tà thúc thúc thập phần lợi hại, Kim Cương Quân Đoàn thì lại…

Không đợi Cơ Động mở miệng, Phất Thụy đã mỉm cười nói:

- Bảo Nhi, ngươi có biết thân thế của Cơ Động ra sao không?

Lam Bảo Nhi sửng sốt nói:

- Hắn chẳng phải là cô nhi sao?

Nàng cũng là người cực kỳ thông minh, vừa nghe Phất Thụy nói như vậy, trong mơ hồ nàng đã đoán ra được chút gì đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx