Rượu qua được hai tuần, Ngũ Long Quang Huy vì hôm sau phải xử lý rất nhiều sự vụ quân tình nên vội vàng cáo từ. Cũng vì thế mà tiệc rượu trong đại trướng của Phất Thụy cũng nhanh chóng kết thúc.
Cơ Động cùng Phất Thụy ngồi cạnh nhau, sắc mặt âm trầm quay về phía Đỗ Minh nói:
- Đỗ Minh, ngươi có biết Thánh Tà Chiến nguy hiểm đến mức nào không? Dám đường đột mang theo Hinh Nhi tới đây. Đỗ Hội trưởng có biết việc này không?
Đỗ Minh đỏ mặt lên, gãi gãi đầu nói:
- Hinh Nhi cứ nằng nặc đòi tới đây. Ta cũng đã tìm hiểu một chút về Thánh Tà Chiến, dự định vì đại lục mà xuất lực. Vì thế… vì thế hai huynh muội chúng ta mới tới đây.
Phất Thụy quát lớn:
- Xằng bậy! Nếu các ngươi xảy ra chuyện gì thì ta làm sao ăn nói với Đỗ Hội trưởng đây? Sớm mai ta sẽ phái người đưa các ngươi quay trở về.
Đỗ Minh lớn tiếng nói:
- Phất Thụy thúc thúc, chúng ta đã không còn là tiểu hài tử nữa. Ta có thể tự làm chủ được chuyện của mình. Chúng ta sẽ không trở về đâu. Ngài cho chúng ta tham gia Thánh Tà chiến trường đi! Ma lực của ta và Hinh Nhi đã kề cận năm mươi cấp rồi. Ngoại trừ việc còn non kém kinh nghiệm chiến đấu, những mặt khác chúng ta đều không kém các đệ tử Âm Dương Học Đường là bao. Bọn họ có thể vì đại lục mà xuất lực, tại sao chúng ta lại không thể chứ?
Phất Thụy cau mày nhìn về phía Cơ Động:
- Tiểu sư đệ, đệ nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cơ Động nói:
- Đỗ Minh thì đệ còn yên tâm một chút, chứ Hinh Nhi thì…
- Hinh Nhi mới không cần các ngươi lo lắng, giao cho ta đi. Đừng quên xuất thân của ta chính là từ Thánh Tà đảo a.
Cúc Hoa Thánh Trư thoải mái nằm trong lồng ngực Hinh Nhi, dõng dạc nói.
Diêu Khiêm Thư ở bên cạnh bất mãn nói:
- Heo mập, ngươi ăn uống của ta suốt năm năm qua mà ta chưa bao giờ nghe ngươi nói sẽ bảo vệ ta. Ngươi chỉ mới quen biết tiểu cô nương này chưa tới một ngày a! Ngươi quả nhiên trọng sắc khinh bạn!
Cúc Hoa Trư liếc nhìn hắn:
- Ngươi không hiểu được đâu, bổn Thánh Trư ta làm thế là có thâm ý, sau này ngươi sẽ rõ mọi việc. Hinh Nhi, ta mệt rồi. Ngươi xem, đêm nay ta ngủ chỗ nào mới tốt a?
Hinh Nhi ôm Cúc Hoa Trư đứng lên, cười hì hì nói:
- Đương nhiên là ngủ cùng ta rồi. Ngươi mềm mại như vậy, ôm ngươi ngủ nhất định là thoải mái vô cùng.
Vừa nói xong, nàng liền quay sang những người khác bắt chuyện vài câu, tựa hồ căn bản không cần biết Cơ Động và Phất Thụy quyết định như thế nào. Sau đó liền cao hứng ôm Cúc Hoa Trư rời đi.
Diêu Khiêm Thư nhìn Cúc Hoa Trư hèn mọn không ngừng cọ cọ vào ngực của Hinh Nhi, hắn nhịn không được mà nuốt trộm nước miếng vài lần. Bất quá, trong lòng hắn cũng thầm kêu may mắn không thôi, ít nhất cũng đã có Hinh Nhi hấp dẫn ánh mắt của nó, nó tạm thời sẽ buông tha không hành hạ hắn trong một thời gian.
Cơ Động đem một bình Ma Kỹ Tửu giao cho Đỗ Minh và nói:
- Sau khi tiến vào Thánh Tà chiến trường, ngươi đem bình rượu này cất vào trữ tồn ma khí. Trong trường hợp nếu ngươi gặp phải nguy hiểm thì lập tức đem nó ném ra. Ngược lại nếu không có gì nguy hiểm, ngươi cố hết sức ở yên một chỗ, không nên đi lung tung. Ta sẽ có cách tìm thấy ngươi.
Đỗ Minh tiếp nhận Ma Kỹ Tửu từ tay Cơ Động, vẻ mặt vui mừng nói:
- Lão sư, người đồng ý cho ta tiến vào Thánh Tà chiến trường sao?
Cơ Động gật đầu trả lời:
- Đúng vậy. Nhưng ngươi không được tự tiện hành động trong Thánh Tà chiến trường. Nếu không, về sau ngươi cũng không cần gọi ta một tiếng "lão sư" nữa. Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
- Vâng!
Đỗ Minh sung sướng thốt lên. Trên thực tế, hắn so ra còn lớn hơn Cơ Động vài tuổi, nhưng không hiểu vì sao mà mỗi lần gặp vị "lão sư" này, trong lòng hắn đều xuất hiện cảm giác kính sợ sâu sắc.
Đỗ Minh xin phép lui xuống nghỉ ngơi, trong đại trướng chỉ còn lại Phất Thụy, Cơ Động, Diêu Khiêm Thư, A Kim cùng Vân Thiên Ky năm người. Cơ Động quay sang Phất Thụy nói:
- Sư huynh, những gì Thiên Cơ đã nói, chúng ta thà rằng tin là có chứ không thể bất tín nhiệm ông ấy. Không biết lần Thánh Tà Chiến này có xảy ra biến cố gì lớn hay không, bởi vậy chúng ta chỉ có thể cẩn thận đề phòng mà thôi. Huynh nói lại với mọi người, khi tiến vào Thánh Tà chiến trường, mỗi người đều phải mang theo một bình Ma Kỹ Tửu. Đệ sẽ có biện pháp đem tất cả đệ tử của Âm Dương Học Đường tập trung lại một chỗ. Như vậy, cho dù có bất cứ tình huống gì thì chúng ta cũng dễ dàng ứng phó.
Phất Thụy kinh ngạc nhìn Cơ Động:
- Đệ có biện pháp tập trung mọi người lại một chỗ? Phương pháp gì mà thần kỳ như thế?
Cơ Động mỉm cười không đáp. Phất Thuỵ chỉ thấy trong mắt Cơ Động chợt loé lên một đạo bạch quang, đột nhiên hắn bỗng cảm thấy đầu óc mình như bị một gáo nước lạnh dội thẳng xuống. Hắn theo bản năng định vận Ma lực ngăn cản, không ngờ mọi thứ trước mắt hắn bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn hẳn. Cảm giác này mau chóng tán rộng bốn phía, khiến hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng ngóc ngách nhỏ bé nhất, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được rất nhiều thứ ở bên ngoài đại trướng. Nhất là đối với những người đang hiện diện tại nơi đây, hắn có thể cảm ứng được cực kỳ sâu sắc, thậm chí ngay cả cấp bậc ma lực của bọn họ, hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Ví như ma lực Diêu Khiêm Thư đã đạt tới sáu mươi lăm cấp, A Kim đã tiệm cận bảy mươi cấp, chỉ có mỗi Vân Thiên Ky là một phiến mông lung, cảm thụ không rõ ràng.
- Đây là…
Phất Thụy líu lưỡi nhìn về phía Cơ Động, cả người không tự chủ được mà bật dậy.
Cơ Động nói:
- Từ khía cạnh nào đó mà nói, sư huynh có thể xem đó là Ma vực. Chỉ có điều đó không phải là Ma vực được ngưng tụ từ Ma lực. Chính xác hơn đó chính là Tinh Thần Ma Vực. Trên thực tế, Tinh Thần Ma Vực của đệ cũng không có tác dụng lớn trong việc tấn công hay phòng thủ, nhiều nhất chỉ có tác dụng tăng phúc cho công kích. Ưu điểm của nó chính là phạm vi ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều so với Ma Vực bình thường. Chỉ cần không gặp phải sự quấy nhiễu mãnh liệt, đệ có thể cảm nhận được tinh thần ấn ký của đệ trong Ma Kỹ Tửu. Do đó đệ có thể nhanh chóng tập hợp mọi người lại một chỗ.
Cơ Động vừa dứt lời, cảm giác thanh lương trong đầu Phất Thụy liền lặng yên thối lui. Cảnh tượng xung quanh cũng khôi phục lại bình thường. Hắn lúc này có cảm giác mình chẳng khác nào một người có thị lực tuyệt hảo bỗng trở thành người đui mù. Cảm giác "nhìn thấu" tất cả đã biến mất hoàn toàn.
- Tiểu sư đệ, ta quyết định trong lần Thánh Tà Chiến này, mặc dù trên danh nghĩa ta vẫn là thống soái, nhưng đệ mới là người có thể phát huy tác dụng của vị trí Thống soái này. Tinh Thần Ma Vực của đệ có tác dụng thật tốt! Không chỉ sử dụng để tìm người mà còn có thể gia tăng khả năng chiến đấu của mỗi Ma sư. Chỉ là không biết đệ có thể đồng thời trợ giúp được cho bao nhiêu người?
Phất Thụy cũng được coi như là một thiên tài, chỉ thoáng kinh ngạc một lát liền liên tưởng đến tác dụng dò xét của Tinh Thần Ma vực trong chiến đấu.
Có sự hỗ trợ của Tinh Thần Ma Vực, chắc chắn không cần lo lắng đến việc bị địch nhân đánh lén. Điều này giống như có một đôi mắt vô hình treo ở không trung, khống chế hết thảy mọi diễn biến trên chiến trường, hơn nữa đôi mắt ấy lại có thể nhận định được thực lực của địch nhân. Có thể nói, chỉ riêng hiệu quả mà Tinh Thần Ma Vực đem lại, đã có thể sánh ngang với kỹ năng quần chiến của Cơ Động.
Cơ Động nói:
- Nếu như là năm, ba người thì có thể hỗ trợ liên tục trong thời gian dài. Nhưng nếu như là toàn bộ đệ tử Âm Dương Học Đường thì chỉ có thể kéo dài chừng nửa canh giờ.
Cứ mỗi lần gia tăng thêm một phân tâm dò xét, thì khối lượng tin tức mà hắn nhận được lại gia tăng thêm mấy lần. Cho dù Tinh Thần Lực của hắn hiện giờ có cường đại đến mức nào cũng tuyệt không thể làm được. Đương nhiên, hắn có thể làm được đến mức độ này, đã không thẹn với đánh giá của Liệt Diễm về tinh thần lực tương đương Thánh cấp của hắn. Bất quá, cảnh giới hiện tại của hắn mặc dù đã chạm tới Thánh cấp nhưng lực lượng tinh thần vẫn còn một khoảng cách xa mới đạt tới trình độ ấy. Đây là cả một quá trình tích luỹ, mà hiển nhiên tốc độ tích lũy của hắn là vô cùng khủng bố.
Phất Thụy nói:
- Như vậy đã đủ để thay đổi kết cục thắng bại. Sư đệ, hiện tại huynh rất mong mỏi được toàn diện va chạm với đối phương trong cuộc chiến lần này. Chẳng qua lần Thánh Tà Chiến này, Chủ soái dẫn dắt Quang Minh Ngũ Hành đại lục không phải là huynh, mà chính là sư đệ ngươi!
Hai huynh đệ nhìn nhau, trong mắt toả ra tín niệm mãnh liệt. Bọn họ không phải hạng người chùn bước trước khó khăn. Đối với họ, khó khăn chính là động lực để cả hai cùng tiến về phía trước.
@by txiuqw4