sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 401: Hỏa Diễm Của Ta Sao Làm Thương Tổn Chàng Chứ?

Vào giờ khắc này, không người nào có thể ngăn cản Cơ Động được nữa, những đau đớn bị đè nén trong lòng hắn suốt một năm qua giờ đây bộc phát như hồng thủy. Hắn thậm chí không hề cố kị khí tức của Sát thần có thể bộc phát bất cứ lúc nào, vẫn cắm đầu cắm cổ phóng đi.

Mắt thấy thân thể hắn sắp bị Hồng Liên Thiên Hỏa nuốt chửng thì một màn kì dị bỗng dưng xuất hiện. Thân thể Cơ Động đột nhiên chững lại, lơ lửng trên không.

Phất Thụy, Tống Thụy Long, Miểu Miểu lại một lần nữa thót tim. Phất Thụy lại hô lên:

- Tiểu sư đệ, mau trở lại đây, không thể đi!!!

Ngay vào lúc ấy, chín điểm sáng màu đỏ đột nhiên từ trong người Cơ Động bay ra, lặng lẽ khuếch tán và xoay tròn quanh người hắn. Sau một khắc, chúng biến ảo thành một chùm sáng hồng sắc đem cả người Cơ Động bao bọc lại vào bên trong. Xong đâu đó, thân thể Cơ Động đang đứng yên trong không trung lúc này mới bắn thẳng vào bên trong Hồng Liên Thiên Hỏa.

Ở đằng xa, Trần Tư Tuyền vẫn luôn chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó, si ngốc nói:

- Hỏa diễm của ta sao có thể đả thương Cơ Động chứ?

Tống Thụy Long ngây dại, Phất Thụy, Miểu Miểu cũng ngây người, trong Hồng Liên THiên Hỏa, thân thể Cơ Động rốt cuộc cũng dừng lại, đón nhận những luồng hỏa diễm không ngừng vờn quanh thân thể hắn. Cơ Động không hề nhúc nhích, vầng hào quang rộng chừng năm thước bao bọc thân thể hắn dễ dàng ngăn cách Hồng Liên Thiên Hỏa. Hỏa diễm của Chung Cực Tất Sát Kỹ thế nhưng lại không gây ra một chút tổn thương nào cho hắn.

Quả thật là không thể tin nổi vào mắt, dù đó là sự thật!

- Liệt Diễm, Liệt Diễm…

Cơ Động ngơ ngác đứng trong Hồng Liên Thiên Hỏa, đôi mắt đẫm lệ. Vào giờ phút này, hắn cảm giác như mình đang ở Địa Tâm thế giới, ôm ấp Liệt Diễm của hắn vào lòng. Ngụp lặn trong Hồng Liên Thiên Hỏa, hắn chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng, chín điểm hồng quang tạo thành vòng tròn bảo hộ không phải là chín hạt sen mà Liệt Diễm để lại cho hắn trước khi vẫn lạc đó sao?

Đúng vậy! Đây là Hồng Liên Thiên Hỏa của Liệt Diễm, sao có thể làm thương tổn Cơ Động của nàng?

Hồng Liên THiên Hỏa ấm áp tựa như thấm nhuần vào tim Cơ Động, nước mắt của hắn không hề dồn nén mà tuôn rơi. Cơ Động đứng trong Hồng Liên Thiên Hỏa, thân hình run rẩy từng trận.

Tống Thụy Long, Phất Thụy, Miểu Miểu cũng đã dừng bước, bọn họ không ai dám tiếp cận quá gần. Cách Hồng Liên Thiên Hỏa gần nghìn thước, bọn họ đã cảm nhận được ma lực của mình bị chế trụ hoàn toàn, lúc này bọn họ chả khác với người bình thường là mấy. Trước mặt Chung Cực Tất Sát Kỹ, lực lượng của họ chẳng khác nào ánh sao so với mặt trời.

Miểu Miểu thì thào thốt:

- Xem ra chúng ta lo lắng cho Cơ Động là dư thừa rồi, Cơ Động thân là Cực Hạn Song Hỏa ma sư, lại nắm giữ trong tay Hỗn Độn Hỏa. Ngay cả Hồng Liên Thiên Hỏa cũng không làm thương tổn hắn được.

- Không, theo ta thì không phải do nguyên nhân đó. Ta nghĩ bởi vì… Hồng Liên Thiên Hỏa là do Liệt Diễm thi triển, cho nên mới không gây thương tổn cho hắn!

Phất Thụy giờ đây mới thở phào, lúc nãy nhìn Cơ Động nhảy vào Hồng Liên Thiên Hỏa, người được tôn xưng là Lôi Đế này cũng không tránh khỏi sợ hãi. Nếu tiểu sư đệ của hắn mà xảy ra chuyện gì, có lẽ hắn phải ân hận nhiều lắm.

Tới bây giờ, Trần Tư Tuyền mới đi tới bên cạnh bọn họ, ánh mắt của nàng vẫn đang dán vào thân ảnh đang ngụp lặn trong Hồng Liên THiên Hỏa kia, mặc dù Cơ Động vẫn không có thương tích gì nhưng bọn họ vẫn lo lắng vô cùng.

Một lúc sau, Cơ Động từ trong Hồng Liên Thiên Hỏa đi ra, bước về phía đám người Phất Thụy. Đi được hơn ba mươi thước, vầng hồng quang bao bọc quanh thân hắn cũng biến mất, chín hạt sen mà Liệt Diễm lưu lại tự động bay vào trong người Cơ Động, biến mất không dấu vết.

Phất Thụy thở phào một hơi, tiểu sư đệ rốt cuộc cũng đi ra, không có chuyện gì là tốt rồi.

Nhưng chỉ một khắc sau, trái tim của hắn lại một lần nữa thắt lại, lúc Cơ Động cách Hồng Liên Thiên Hỏa hơn trăm thước, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người hướng về màn lửa đỏ, đứng yên nhìn không nhúc nhích.

- Cơ Động hắn làm gì thế?

Tống Thụy Long không khỏi mờ mịt hỏi.

Phất Thụy thở dài đáp lời:

- Đại ca, người thi triển ra Hồng Liên Thiên Hỏa này chính là người yêu của Cơ Động. Bởi vì đại kiếp Thánh Tà Đảo mà nàng phải vẫn lạc. Vì thống khổ cực độ nên tóc của hắn mới bạc trắng như thế. Đó là dấu vết duy nhất mà người yêu hắn lưu lại trên thế gian này, thử hỏi sao hắn có thể không kích động đây?

Tống Thụy Long giật mình, miệng há to. Hắn mặc dù mơ hồ biết Hồng Liên Thiên Hỏa này có liên qua đến Cơ Động và Phất Thụy, nhưng hắn tuyệt đối không thể tin được người tạo ra Hồng Liên Thiên Hỏa lại là người yêu Cơ Động, vậy người yêu của hắn cường đại đến mức nào chứ?

Vào lúc này, đứng cách Hồng Liên Thiên Hỏa chỉ hơn trăm thước, Cơ Động ánh mắt thẳng tắp, trong đôi mắt không hề tồn tại bất cứ một tia thống khổ nào, chỉ còn lại vô hạn thâm tình. Thanh âm mang theo vô tận yêu thương, thì thầm với Hồng Liên Thiên Hỏa:

"Liệt Diễm, ta tới rồi. Ta biết, nàng có thể nghe thấy lời nói của ta mà phải không…? Trong một khắc đắm chìm trong Hồng Liên Thiên Hỏa, ta tựa hồ thấy nàng đang ở bên cạnh ta, ôm ấp ta, để ta cảm nhận được sự ôn nhu ấm áp từ nàng.

Liệt Diễm, lúc nàng bỏ ta mà đi, nàng có biết ta thống khổ đến thế nào không? Nàng có biết ta hi vọng nàng dục hỏa trùng sinh từ Hồng Liên Thiên Hỏa đến mức nào không? Nàng rời đi rồi, ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nàng rời đi khiến cuộc sống muôn màu xung quanh ta đã biến mất. Ta chỉ muốn đi tìm nàng mà thôi, bất luận nàng ở địa phương nào đi chăng nữa, bất luận phải trả giá như thế nào, ta chỉ muốn có được nàng một lần nữa. Nhưng nàng lại để cho ta một ước hẹn mười năm, hàng năm dùng một loại danh tửu để tế bái nàng, đây là ước nguyện cuối cùng của nàng ư?"

Nói tới đây, hai mắt Cơ Động lại bắt đầu rơm rớm, thân thể run rẩy không ngừng.

Thanh âm của Cơ Động mặc dù không lớn, nhưng đám người Phất Thụy thân là cường giả đương thời nên vẫn có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ của hắn. Mắt Trần Tư Tuyền lúc này cũng đã đẫm nước, hai dòng lệ tuôn trào, theo bản năng muốn xông tới bên Cơ Động, nhưng lại bị Phất Thụy ngăn lại.

- Không nên quấy rầy hắn, vào lúc này ai cũng không được phép quấy rầy hắn. Các người hoàn toàn không minh bạch được nỗi đau khổ của hắn đâu. Tống ca, đi với ta đến một nơi nào. Ta cũng muốn bái tế một người, có ca đi cùng đệ cũng tránh được phiền phức với quân thủ vệ. Miểu Miểu và Tư Tuyền ở chổ này chờ chúng ta!

Nói xong Phất Thụy phi người lên thân Tử Lôi Diệu Thiên Long, con rồng khổng lồ lập tức đập cánh bay đi. Tống Thụy Long thấy tâm tình của Phất Thụy không được ổn lắm, nên cũng vội vàng bay theo.

Trần Tư Tuyền cắn chặt đôi môi, sắc mặt Miểu Miểu cũng tái nhợt nhìn theo Phất Thụy đang bay xa dần. Các nàng quả thật rất muốn đi theo nhưng cuối cùng lại thôi. Bọn hắn muốn tế điện người yêu, lúc này mình không nên làm phiền hắn.

Đối mặt với Hồng Liên Thiên Hỏa, Cơ Động mở miệng nói một câu khiến cho trong lòng của Trần Tư Tuyền như ba đào dậy sóng.

"Liệt Diễm ơi, thật ra ta cũng biết, nàng ước hẹn ta trong mười năm chỉ vì không muốn ta quá đau thương mà chết theo nàng thôi. Ta biết hết mà!"

Cơ Động lại lẩm bẩm:

"Nàng sợ ta chết đi, nàng hi vọng ta hảo hảo mà sống. Nhưng nàng lầm rồi Liệt Diễm ạ, không có nàng thì ta sống hay chết có khác gì nhau? Mười năm ư? Chẳng lẽ nàng cho rằng thời gian mười năm có thể xóa nhòa tình yêu của ta đối với nàng sao? Nàng sai rồi, tình yêu của ta với nàng vĩnh viễn sẽ không thay đổi, ngày qua ngày trôi qua chỉ khiến ta càng thêm nhớ nàng hơn. Nhưng nàng cứ yên tâm, chỉ cần là lời nàng nói, mặc kệ đúng hay sai, ta cũng nhất định hoàn thành. Mười năm sau, chờ khi ta làm xong những việc mà nàng giao phó, ta sẽ đi tìm nàng. Bất luận là nàng ở nơi đâu, ta cũng nhất định đến đó.

Đã một năm rồi đấy Liệt Diễm! Nàng rời đi được một năm là ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm ta nhớ nàng. Mỗi khi ta nhớ nàng, ta đau đến không thở nỗi, đau khổ này ta phải chịu đựng trong mười năm nữa. Liệt Diễm ơi, nàng muốn thập đại danh tửu thì ta đã tìm được sáu loại rồi, ta đây liền điều chế cho nàng loại rượu ngon đầu tiên nhé, được không? Hay là dùng Sinh Mệnh Chi Nguyên đi, để gợi lại kỉ niệm của chúng ta. Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta nhất định sẽ cùng nàng ẩn cư nơi Địa Linh Sơn Mạch, tự do khoái hoạt!"

Một bình phối rượu bằng thủy tinh run rẩy xuất hiện trong tay Cơ Động. Hắn lấy ra một bình Sinh Mệnh Chi Nguyên, lúc mở nắp bình, tay hắn run rẩy đến mức làm sóng sánh bình rượu, nhưng rốt cuộc hắn vẫn rót được Sinh Mệnh Chi Nguyên vào trong bình điều chế.

Từng giọt, từng giọt nước mắt trong vắt rơi vào trong bầu rượu. Lúc đầu nước mắt rơi vào trong rượu còn là trong suốt, nhưng sau đó lại phát sinh biến hóa. Từ trong suốt chuyển sang hồng, từ hồng chuyển thành đỏ sẫm như máu.

Sinh Mệnh Chi Nguyên có màu xanh nhạt, đỏ và xanh vốn là hai màu không thể điều hòa. Nhưng lúc này dung dịch trong bầu rượu lại vô cùng đẹp mắt. Một đoàn chất lỏng màu đỏ nhạt chuyển động liên hồi bên trong Sinh Mệnh Chi Nguyên, nổi bật dưới ánh sáng của Hồng Liên Thiên Hỏa.

"Phốc!!"

Một ngụm tâm huyết từ miệng Cơ Động phun ra, rơi vào trong hồ rượu. Trong khoảnh khắc mà Miểu Miểu và Trần Tư Tuyền đồng thời kinh hô, thì Cơ Động đã ném bình điều tửu lên không trung.

Cơ Động cũng nhảy lên theo, bình điều tửu trong tay hắn nháy mắt biến thành một vầng sáng rực rỡ, xoay chuyển thành từng vòng từng vòng, mang theo Sinh Mệnh Chi Nguyên cùng với tâm huyết, huyết lệ của hắn cũng theo đó mà nhảy múa với bình pha chế.

"Không, không, không được…!!!"

Trần Tư Tuyền điên cuồng gào thét trong lòng, vào giờ khắc này, sự kiên định vô song mà nàng vốn có đã bể tan tành. Nàng điên cuồng chạy về phía Cơ Động, nàng đã bất chấp tất cả, nàng chỉ muốn nói cho hắn biết mình chính là Liệt Diễm của hắn, bấy lâu nay nàng vẫn ở bên cạnh hắn. Nàng không muốn nhìn hắn chịu đựng thống khổ thêm một phút nào nữa.

Nhưng vào ngay lúc đấy, vạn vật dường như ngưng đọng lại, bao gồm cả hỏa diễm đang bốc lên trong Hồng Liên Thiên Hỏa. Cơ Động vẫn giữ nguyên tư thế điều chế rượu, Miểu Miểu ánh mắt đỏ ửng, lệ rơi từng dòng. Trần Tư Tuyền vẫn duy trì tư thế lao người về phía trước, thậm chí giọt nước mắt của nàng vẫn còn vương trên không trung. Hết thày đều ngưng đọng lại vào lúc này.

Ở Thần giới!

Ác Thần thu hồi bàn tay to lớn của mình, nếu có người thấy sắc mặt của hắn lúc này, nhất định sẽ phát hiện sắc mặt vị Thần vương này đang dị thường khó coi.

Trắng và đen, hai cột sáng màu hắc bạch này vẫn như cột chống trời nâng đỡ cả Thần Giới, nhưng vào lúc này cũng như ngưng đọng lại.

- Chẳng lẽ ta thua thật sao? Đây là thứ gọi là tình yêu sao, nó thậm chí có lực lượng mạnh như thế ư? Hay là tên tiểu tử này không phải là người bình thường?

Thanh âm của Ác Thần tràn đầy không cam lòng.

Thanh âm của Thiện Thần vẫn ưu nhã vang lên như thường lệ:

- Ngươi thua là tất nhiên. Thế nhưng khảo nghiệm của họ vẫn chưa thể kết thúc được.

Ác Thần có chút kinh ngạc thốt lên:

- Này Thiện Lương, ta đột nhiên phát hiện có lúc ngươi so với ta còn ác độc hơn nhiều đấy. Ngay cả ta giờ này còn muốn thả bọn họ, trong khi đó ngươi vẫn còn muốn duy trì vụ cá cược này là sao?

Thiện Thần Cười nhạt mà đáp:

- Này Tà Ác, ngươi biết nếu như ta thắng cược lần này, ta sẽ yêu cầu ngươi làm gì không?

Ác Thần chấn động, hỏi:

- Thiện Lương, ngươi…!

Thiện Thần than nhẹ:

- Nhân gian luôn có tham vọng được thành Thần, nhưng họ nào biết Thần giới chúng ta chỉ có vô tận cô độc và tịch mịch? Ở Thần giới chúng ta, có biết bao vị thần hi vọng có thể tìm được người thừa kế để buông bỏ thần vị, khôi phục tự do làm một kẻ bình thường, thậm chí phải vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, bọn họ cũng nguyện ý. Tà Ác này, chúng ta đã thống trị thế giới này quá lâu rồi! Nếu như lần này ta thắng, ta sẽ yêu cầu ngươi cùng ta buông bỏ ngôi vị Thần Vương. Ngươi hiểu ý ta chứ?

Ác Thần thất kinh, nói:

- Ý ngươi là, bọn họ…

Thiện Thần thản nhiên đáp:

- Cho nên ta mới nói khảo nghiệm của bọn họ còn lâu mới kết thúc. Dù sao khảo nghiệm này có quan hệ quá lớn. Thời gian mới chỉ trôi qua một năm thôi, ước hẹn mười năm của Cơ Động và Liệt Diễm cũng là khảo nghiệm mười năm của ta đối với bọn họ. Việc chúng ta cần làm bây giờ là tiếp tục khảo nghiệm bọn họ. Chịu được khổ trong khổ mới làm nhân thượng nhân được. Đổi lấy mười năm chia cách bằng say đắm vĩnh hằng, ta nghĩ chúng ta cũng không tính là quá tàn khốc, phải không? Trải qua khỗ tận cam lai mới biết trân trọng thành quả lúc thụ hưởng.

Ác Thần cười đáp:

- Nhìn bộ dạng của ngươi, dường như nắm chắc lắm thì phải. Ngươi đối với tên tiểu tử này có tín nhiệm như thế sao? Nhân loại lại có lòng kiên định lớn như vậy sao?

Thiện Thần khẽ mỉm cười đáp:

- Ngươi xem tiếp diễn biến thì biết ngay mà. Đối với chúng ta mà nói, chín năm tại nhân gian cũng chỉ là chín ngày tại Thần giới mà thôi. Ngươi ngay cả một chút lòng tin cũng không có, vậy lần này ngươi thua là cái chắc!

- Ai thắng ai thua vẫn chưa biết được, ngươi nói giờ này sớm quá đấy!

Thánh Tà đảo, gần Hồng Liên Thiên Hỏa.

Hết thảy vạn vật giờ đây đã khôi phục lại như bình thường, Cơ Động vẫn đang tiếp tục điều chế rượu, Miểu Miểu vẫn đang chảy xuôi hai hàng nước mắt. Bọn họ ai cũng không hề phát hiện ra bất cứ sự bất thường nào lúc trước. Chỉ có Trần Tư Tuyền là đã ngừng lại, không thể xông về phía trước thêm một bước nào nữa!

- Liệt Diễm, đánh cuộc của chúng ta vẫn chưa kết thúc mà. Ngươi muốn cho hắn bây giờ hình thần câu diệt, vĩnh viễn chịu đựng vô tận khổ ải thì cứ tiếp tục mà chạy về phía trước!

Thanh âm tà dị và băng hàn của Ác Thần cứ quanh quẩn không dứt trong linh hồn Trần Tư Tuyền.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx