sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1: Đêm Trước

Gần hết giờ, điện thoại ở bàn làm việc của Chử Thanh Hoành đổ chuông. Cô ngó thấy số máy nội bộ lạ lẫm, bèn nhấc ống nghe:

– Tôi là Chử Thanh Hoành, khoa bệnh lý xin nghe.

Một giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây bên kia:

– Xin lỗi vì hết giờ làm vẫn làm phiền cô. Cô có thể bớt chút thời gian ghé qua phòng giải phẫu, được không? Bác sỹ Nhuế Vân ở khoa cô vừa ngất xỉu.

Thanh Hoành lôi chiếc blu trắng từ túi giặt ra, vừa rảo bước vừa khoác lên người. Cô lấy đồng hồ trong túi áo xem, đã hết giờ làm, vậy là hôm nay lại phải tăng ca! Công việc của cô vốn không biết đến ánh nắng mặt trời là gì. Đó là thế giới của máu chảy và chết chóc. Nếu tất cả những thứ đó biến mất, có lẽ thế giới của cô cũng sẽ tan theo.

Bầu không khí bên ngoài phòng giải phẫu nồng nặc phoóc-môn và thứ mùi hôi hám kỳ dị gì đó. Nhuế Vân nằm trên ghế băng bên ngoài phòng mổ, sắc mặt trắng bệch, tay cầm khăn giấy lau mép, trông thấy cô liền ra hiệu một cách mệt mỏi:

– Buổi trưa… ăn ít, bị tụt huyết áp.

Thanh Hoành cười với cô ấy, cô vừa dợm bước về phía phòng mổ, thì thấy có người đi ra. Người đó khoác áo choàng, đeo găng tay y tế, khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi cao, thẳng tắp và cặp mắt với đường nét tuyệt đẹp. Khoảnh khắc người đó khép hờ đôi mắt, Thanh Hoành thấp thoáng thấy hàng mi dài bất tận.

Chỉ với hàng mi “vô địch” ấy đủ để Thanh Hoành nhận ra, người đó chính là Tiêu Cửu Thiều, cán bộ cấp cao, bác sỹ pháp y trẻ tuổi nhất Sở cảnh sát thành phố này. Biệt hiệu “Tay mổ 3000 dao” của anh nổi tiếng ngang tầm hàng mi dài vô biên của anh. Anh đã thức trắng nhiều đêm liên tiếp vì một vụ án lớn. Và sau khi hoàn tất công việc giải phẫu và phân tích, anh thiếp đi ngay tại phòng mổ vì quá mệt. Sáng hôm sau, lúc vào phòng dọn dẹp, chị lao công đã hét toáng lên và ngất xỉu tại chỗ khi thấy anh lồm cồm bò dậy từ đống chăn loang lổ vết máu trên bàn mổ.

Người ta gắn những cái mác thật kêu cho anh: “kẻ cuồng việc”, “gã quái nhân”, “tên lập dị”, nên dù anh điển trai đến đâu, cũng không cô gái nào dám “dấn thân”.

– Chào anh, tôi đến thay Nhuế Vân.

Thanh Hoành định giải thích thêm, nhưng anh đã giẫm chân lên công tắc cửa xả gió, giọng nói thoát ra từ khẩu trang, mang theo âm mũi:

-Vậy thì bắt đầu thôi, mong là cô sẽ không ngất xỉu, nếu không, tôi sẽ phải yêu cầu lãnh đạo của các cô tăng ca.

Thanh Hoành bước qua cửa xả gió, vào phòng mổ, mùi thuốc khử trùng và mùi tanh nồng kì dị lúc trước càng thêm nhức mũi. Thi thể trước mặt cô im lìm bất động, nước da trắng ngần, vóc dáng thon gầy, nhưng từ bả vai đã bị xẻ ngang mấy đoạn, Thanh Hoành thoáng sững sờ.

Cô như thấy chính mình đang thoi thóp trên bàn mổ, cảm giác ấy thật đáng sợ!

Bỗng một giọng nói châm chọc vang lên từ phòng theo dõi bên cạnh:

– Có vẻ không ổn nhỉ? Cửu Thiều, người tiếp theo sẽ là ai?

Thanh Hoành đưa mắt về phía phòng theo dõi, nhận ra người vừa nói là Tần Tấn của đội điều tra. Anh ta ở đó chờ kết quả giám định. Cô lên tiếng:

– Tôi không sao, có thể bắt đầu được rồi.

Quan sát cô qua lớp mắt kính mỏng, sau khi xác định chắc chắn cô sẽ không ngất xỉu, Cửu Thiều mới bắt đầu lật thi thể trên bàn mổ.

Hơn tám giờ tối họ mới xong việc.

Cởi áo choàng và găng tay, Thanh Hoành kí tên vào biên bản làm việc. Nét chữ của Cửu Thiều rất đẹp và phóng khoáng, anh điền đầy đủ số liệu vào từng hạng mục, kể cả phần ký tên cũng ghi rõ ràng, rành mạch.

Thanh Hoành thay áo khoác, chợt nghe người bên cạnh lên tiếng:

– Nếu cô không bận, chúng ta ăn cơm chung, được không?

Thanh Hoành quay lại, thấy Cửu Thiều đứng bên chậu rửa, bàn tay được rửa sạch ba lần bằng nước rửa tay y tế chuyên dụng. Không nhận được câu trả lời, anh ngoảnh sang nhìn cô. Khẩu trang được gỡ xuống, phần còn lại của gương mặt hiện ra, vẫn là những đường nét hoàn hảo không chê vào đâu được.

Từ lâu Thanh Hoành đã nghe mấy cô thực tập sinh xì xào, bàn tán về gương mặt khôi ngô, anh tuấn với những đường nét sống động như tạc tượng của Tiêu Cửu Thiều, có điều cô vốn không hứng thú với dung mạo ấy, nên không để tâm. Nhưng lúc này, khi được ngắm trực diện gương mặt ấy, trái tim cô không khỏi trầm trồ. Người ta ai cũng yêu và hướng về cái đẹp.

Thanh Hoành rút tay khỏi túi áo, ngó đồng hồ và đáp:

– Vâng.

– Tôi cũng chưa ăn đêm, hay là hai người ăn tối, còn tôi ăn đêm, chúng ta ngồi chung bàn.

Tần Tấn cười hỉ hả xen vào:

– Hai người có biết mẹ của nạn nhân là người thế nào không? Lúc trước tôi có tham gia lấy lời khai, nên từng gặp chị ta, rất trẻ, chỉ chừng 30 tuổi, lại xinh đẹp, là bà mẹ đơn thân.

Anh ta ngừng lại, cười cười nhìn Cửu Thiều:

– Hay là để tôi giới thiệu cho cậu? Tôi thấy hai người rất tương xứng đấy.

Cửu Thiều ngẩng lên, đáp:

– Cảm ơn! Cậu giữ cho riêng mình đi!

Thang máy vừa tới. Thanh Hoành bước vào đầu tiên. Đi xa khỏi phòng mổ, cô mới có cảm giác được trở về thế giới loài người. Cô soi gương trong thang máy, chỉnh trang lại đầu tóc. Cô thầm nghĩ, có ngày cô sẽ chết vì căn bệnh ưa hình thức của mình. Dù phải tăng ca đến sáng, cô cũng sẵn sàng dành ra cả tiếng đồng hồ quý báu để trang điểm.

Tần Tấn cười, bảo:

– Cô xinh đẹp lắm rồi, không cần soi gương đâu!

Thanh Hoành ngạc nhiên liếc xéo Tần Tấn. Cô biết rõ về dung nhan của mình, tuy không đủ mỹ miều, nhưng có thể khen là thanh tú. Nghe thấy lời nhận xét của Tần Tấn, Cửu Thiều cũng quay sang, ngắm Thanh Hoành từ trên xuống dưới. Thanh Hoành lo lắng gã quái nhân này sẽ phản bác một cách nhiệt tình lời nhận xét vừa rồi của Tần Tấn, nếu vậy cô không biết mình nên ứng phó thế nào với bọn họ.

May mà anh chỉ nhìn cô một lát rồi lặng thinh.

Cạnh sở cảnh sát là phố đi bộ, buổi tối con phố này rất náo nhiệt, quán hàng la liệt. Họ nhanh chóng chọn được một quán ăn bình dân.

Thanh Hoành ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, lúc này cô mới nhận thấy cái dạ dày trống không, tội nghiệp của mình đang bốc hỏa. Những người làm nghề này đều như vậy, giờ giấc đảo lộn hết thảy, đau dạ dày có thể xem là căn bệnh nghề nghiệp của họ. Ơn trời dạ dày của cô đặc biệt tốt, kết luận của bác sỹ khám sức khỏe tổng thể định kỳ mỗi năm đều là: rất tốt!

– Một đĩa gan xào lăn trước nhé!

Tần Tấn phun phì phì nước trà ra khắp mặt bàn.

Thanh Hoành lườm anh ta:

– Anh sao thế?

So với người ngồi phía đối diện, Thanh Hoành may mắn hơn nhiều. Cửu Thiều bóc gói khăn ướt đầu tiên ra lau, rồi lại bóc tiếp gói thứ hai, động tác chậm rãi, tỉ mỉ.

– Cô vừa mổ nội tạng thối rữa kia mà, vẫn còn ăn được mấy thứ này à?

– Bởi vì anh bảo tôi sẽ bị ngất trong phòng mổ, anh biết không, phụ nữ thù dai lắm đó!

Thanh Hoành quay sang nói với nhân viên phục vụ:

– Thêm một đĩa lòng xào xả ớt!

– Buổi tối không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ.

Cuối cùng, Cửu Thiều cũng chịu lên tiếng.

– Đúng thế. Với lại, cô bé nằm trên bàn mổ ấy bị cắt ra từng đoạn, chẳng khác nào món cá diếc xắt khúc sốt hành.

Tần Tấn ngừng lại một lát, ôm đầu, rên rỉ:

– Trong suốt phần đời còn lại của mình, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy món cá diếc sốt hành nữa!

Cửu Thiều ngắt lời anh ta:

– Vậy thì gọi thêm một đĩa cá diếc sốt hành đi.

Thanh Hoành vô cùng hả hê khi thấy sắc mặt Tần Tấn lúc tái lúc xanh. Tuy đã nghe nhiều lời đồn không hay về tính cách quái đản của Cửu Thiều, nhưng khi tiếp xúc với anh, Thanh Hoành thấy Cửu Thiều không phải người khó gần.

Thì ra món cá diếc sốt hành lại là món ăn độc đáo nhất của quán này. Cá diếc là loại được nuôi trong ao, thịt cá tươi ngon, tuy nhiều xương, nhưng nếu dùng dao khứa ngang vài đường trên mình con cá thì toàn bộ xương nhỏ đều sẽ gãy vụn. Cá sốt vừa miệng, Thanh Hoành ăn thỏa sức.

Tần Tấn nhìn đĩa cá, mặt mày tái mét:

– Sức chịu đựng của các bác sỹ pháp y quả rất đáng nể!

Thanh Hoành gắp một miếng gan xào lăn, chao qua chao lại trước mặt Tần Tấn:

– Cái đó là do tôi luyện mà thành. Hồi tôi học đại học, chẳng mấy khi được thực hành trên xác chết, mà nếu có thì đều là những thi thể đã rữa nát, không còn nguyên vẹn. Mỗi lần mổ khám nghiệm nội tạng xong tôi đều đến nhà ăn gọi một đĩa gan xào lăn và ăn hết veo.

– Những giờ học giải phẫu trước kia đều có lệnh cấm không được lấy trộm xương người đem về nhà.

Cửu Thiều lên tiếng.

Tần Tấn bức xúc:

– Chỉ những kẻ lập dị mới mang mấy thứ đó về nhà.

– Xương cốt ở mấy vị trí đó rất đẹp, giống như những tác phẩm nghệ thuật vậy.

Thanh Hoành cố gắng tìm kiếm những miếng lòng già còn sót lại giữa ngồn ngộn ớt xanh ớt đỏ, nhưng không thu hoạch được gì, vẻ mặt ỉu xìu.

Cửu Thiều gật đầu tỏ ý tán đồng.

Tần Tấn hết nhìn người này lại nhìn người kia, bọn họ cứ ngang nhiên phơi bày sự lập dị của bản thân, như thể sợ người khác không nhận ra vậy!

Rời quán ăn, Thanh Hoành giơ tay vẫy taxi, nhưng những chiếc xe cứ thản nhiên lướt qua, nếu không chở khách thì cũng vội vã về giao ban.

– Tôi nhớ là cô có xe ô tô kia mà.

Cửu Thiều đột nhiên hỏi. Vị trí đầu tiên từ cửa vào của bãi đậu xe là của Thanh Hoành. Tên cô trùng với tên một nhân vật trong bộ tiểu thuyết kiếm hiệp mà anh yêu thích. Vì vậy, lần nào lái xe qua, anh cũng ngoái lại nhìn.

– Mấy hôm trước tôi bị một gã vừa tập tành lái xe đâm phải ngay trước cửa nhà, xe đang đưa đi sửa.

Một chiếc taxi lao tới, tiếc là xe đã có khách. Thanh Hoành giậm chân sốt ruột, giờ này thật khó bắt xe.

Cửu Thiều đề nghị:

– Đi nào, tôi đưa cô về.

Cửu Thiều chạy chiếc SUV kềnh càng, điều này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Thanh Hoành, vì nó không phù hợp với khí chất của anh. Thanh Hoành ngồi bên ghế phụ, hai người bắt đầu chuyện phiếm:

– Anh từng du học ở Đức?

– Tôi học tiến sỹ ở Đức.

Mắt vẫn nhìn thẳng, anh đặt một tay lên hộp đựng đồ:

– Trong này có tập ảnh lưu niệm hồi tôi ở Đức.

Thanh Hoành mở album, lật trang đầu tiên, đó là bức ảnh tập thể. Cô dễ dàng nhận ra anh giữa đám đông mặc bộ đồ trượt tuyết. Anh là gã người châu Á tóc đen mắt đen, mặc áo len và áo trượt tuyết cũng màu đen, không đeo kính, nụ cười thấp thoáng, trông anh thật trẻ. Phía dưới bức ảnh có đề ngày tháng, đó là thời điểm năm năm về trước.

Bỗng, cô hỏi:

– Trông anh rất trẻ, năm nay anh hai mấy?

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô thấy khóe miệng anh hơi giật.

– 16 tuổi tôi vào đại học, học đủ năm thì tốt nghiệp.

– Vậy cho tôi rút lại câu nói lúc trước. Tôi xin nói lại thế này: trông anh già dặn hơn nhiều so với tuổi của anh…. Già dặn là điều rất đáng khen! Cửu Thiều không buồn tiếp lời, có vẻ anh không hứng thú lắm với chủ đề này. Thanh Hoành nhất thời cũng không biết nên tiếp tục với chủ đề nào, chẳng lẽ nói chuyện khám nghiệm tử thi? Hai người im lặng một hồi, và đều cảm thấy bầu không khí thật gượng gạo.

Cuối cùng, Cửu Thiều là người lên tiếng trước:

– Bắt đầu từ tuần sau, tôi được điều chuyển đến đội điều tra.

Thanh Hoành chỉ thoáng ngạc nhiên, không đến mức kinh ngạc. Cửu Thiều là tiến sỹ, năng lực có thừa, thành tích huấn luyện thực chiến của anh cũng nhất, nhì. Xem ra, anh đã được xếp vào hàng cán bộ nguồn. Điều anh về đội điều tra tức là tạo cơ hội cho anh thăng tiến.

Cô trêu:

– Anh thuyên chuyển tới đó cũng có nghĩa là cho tôi cơ hội thăng tiến. Anh có nhận hối lộ không? Thời cơ chín muồi, nhớ cất nhắc tôi đấy!

Cửu Thiều ngoảnh sang ngó cô một cái rồi lại nhìn về phía trước:

– Tôi thấy cô không hợp với nghề pháp y.

Thanh Hoành giật mình nhìn anh, cô chỉ đùa cho vui thôi, nào ngờ đối phương đáp lại thẳng thắn như vậy.

– Theo tôi được biết, hồi học đại học, cô nghiêng về nghiên cứu sinh học và y học nhiều hơn. Kết quả kiểm tra thể lực và khả năng thực chiến của cô đều ở mức trung bình, cô cũng không có khả năng thiên phú về tâm lý học tội phạm. Công việc hiện tại không phù hợp với cô, cô hợp với một cuộc sống bình thường hơn.

– Anh cho rằng cuộc sống của chúng ta hiện nay không bình thường?

Đã đến nơi ở của cô, Cửu Thiều cho xe sáp vô lề đường.

– Những thứ không thích hợp thì đều không bình thường.

Anh ngừng lại một lát, nói tiếp:

-Đến nơi rồi.

Thanh Hoành mở cửa xe, vừa định bước xuống, lại đổi ý:

-Tuy anh nói rất có lý, nhưng tôi nghĩ, mỗi người đều có quyền lựa chọn, cho dù sự lựa chọn ấy không phù hợp với họ đi nữa. Bởi vì, không ai có quyền chỉ đạo người khác phải sống ra sao.

Cửu Thiều về số 0, kéo cần phanh, quay sang nhìn cô. Anh điển trai đến nỗi, dù có là bộ dạng chau mày, thì vẫn toát lên vẻ nam tính, phong độ, đầy hấp dẫn.

– Biết rõ kết cục chẳng hay ho nhưng vẫn kiên trì theo đuổi, để rồi thất bại thảm hại, lẽ nào đó là việc làm có ý nghĩa?

Thanh Hoành không biết phải đáp lời ra sao, không ai nói với cô rằng con người này khi trò chuyện lại thẳng thắn đến tàn nhẫn như vậy.

– …. Bình thường anh cũng hay nói chuyện kiểu không nể nang ai như vậy sao?

– Có phải tôi nói thế khiến cô khó chịu?

– Không hẳn.

– Vậy chứng tỏ cách nói chuyện của tôi không có gì sai.

Thanh Hoành thoáng sững sờ, lập tức trả đũa:

– Nếu tôi nói anh là kẻ máu lạnh, anh có phiền lòng không?

– Không, tôi không thấy phiền.

Ngừng lại một lát, anh chữa:

– Vâng, tôi không thấy phiền.

Anh chữa lại theo lối tư duy của tiếng Anh!

Thanh Hoành chán nản cầm túi xách, xuống xe, bước được vài bước, thấy anh vẫn ở đó, bèn quay lại, gõ vào cửa kính. Cửu Thiều kéo cửa kính xe, băn khoăn nhìn cô.

Thanh Hoành đặt tay lên mép cửa, mỉm cười nhìn anh:

– Lúc thi vào Sở cảnh sát, bài kiểm tra thể lực của tôi không đạt yêu cầu. Anh có biết nhờ đâu mà tôi được chọn không?

Cô hạ thấp giọng, thì thào như thể đang ghé sát tai anh:

-Giám đốc Sở cho tôi đi cửa sau đấy. Tôi quen giám đốc Lăng, ông ấy là cậu anh.

Thanh Hoành rảo bước vội vã, gặp đồng nghiệp đi trực đêm cô cũng chỉ chào hỏi qua loa.

– Hôm nay cô đến muộn hơn mọi ngày.

Chị đầu bếp ở nhà ăn tươi cười bắt chuyện.

– Tôi để phần cô một suất thịt bò viên chiên đó. Mấy người trực đêm cứ như bầy hổ đói vậy.

Dù bạn làm việc ở bất cứ đâu, thì chỉ một thời gian sau, những người làm công tác hậu cần ở đơn vị của bạn cũng sẽ coi bạn như người nhà, huống hồ Thanh Hoành còn là khách quen của họ. Nếu nhà ăn của cơ quan có thẻ VIP, chắc chắn cô sẽ là người sở hữu tấm thẻ đó.

Thanh Hoành lắc đầu:

– Đêm qua tôi mất ngủ.

Cô mất ngủ vì suy nghĩ những lời Cửu Thiều nói. Càng nghĩ càng tỉnh, trằn trọc không sao chợp mắt nổi. Buổi sáng tỉnh dậy phát hiện thấy quầng thâm quanh mắt, cô đành tốn chút thời gian chườm mắt bằng nước nóng. Nhờ vậy mà lúc này mới tạm coi là tươi tỉnh.

Cô gọi thêm một bát cháo trắng, chọn cho mình một chỗ ngồi. Ăn được vài miếng thì thấy có người ngồi vào ghế đối diện. Cô ngẩng lên nhìn, thì ra là Tần Tấn.

– Cô đến đúng lúc lắm, xem cái này đi.

Anh ta bày một xấp ảnh lên bàn. Đúng lúc Thanh Hoành vừa nuốt miếng cháo, suýt nữa thì nghẹn.

– Đây là…

– Hiện trường vụ án của nạn nhân mà hôm qua cô mổ khám nghiệm tử thi.

Thanh Hoành bình tĩnh cầm bức ảnh đầu tiên lên xem. Cô như đang chứng kiến thi thể của cô bé bị cắt rời từng đoạn được gắn lại, tiếng kêu cứu vô thanh ai oán cất lên từ thi thể em. Thanh Hoành biết mình tưởng tượng thái quá, lập luận theo kinh nghiệm tích lũy từ bấy đến nay của cô, thì điều này là vô căn cứ.

Cô nhanh chóng lật đến bức ảnh cuối cùng, chỉ thấy một hàng dài những con số, nét bút còn non nớt: 9195521.

Cô xoay bức hình về phía Tần Tấn:

– Điều này có nghĩa gì?

Tần Tấn nhún vai:

– Hiện vẫn chưa rõ, dãy số này được viết bởi nạn nhân. Nét bút khớp với nét bút trong vở bài tập toán ở căn nhà thuê, vốn là hiện trường xảy ra vụ án. Tôi nghĩ, có khả năng đó chỉ là những con số viết chơi lên tường nhà, chưa chắc đã liên quan đến vụ án.

Đây cũng có thể là một khả năng. Thanh Hoành xoay bức ảnh lại, xem xét kỹ bức tường, nơi được dán chằng chịt nhiều tờ báo cũ và hình chụp quảng cáo của các ngôi sao màn bạc, nếu em nhỏ có tiện tay viết bừa vài con số lên đó thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tần Tấn vừa đi khỏi, lập tức có người khác thế chỗ anh ta.

Thanh Hoành mỉm cười chào:

– Chào!

– Chào!

Người ấy đưa tay che miệng, ngáp dài một cái:

– Gã Tần Tấn đó đang theo đuổi cậu đấy à? Dạo gần đây, ngày nào cũng thấy gã lảng vảng chỗ cậu.

– Anh ta bảo cà phê chỗ chúng ta có hương vị rất đặc biệt.

– Phét lác! Cà phê mua ở máy pha cà phê tự động, lấy đâu ra hương vị đặc biệt!

Cô ấy chợt im bặt và lập tức xin lỗi:

– Xin lỗi cậu, tớ lỡ nói bậy.

Thanh Hoành mỉm cười:

– Tối hôm qua tăng ca à?

Mạc Nhã Ca là hoa khôi của đội cảnh sát điều tra, tóc ngắn dáng cao, thân hình bốc lửa, tính tình cởi mở, vui vẻ thoải mái. Vừa vào đội điều tra, cô giống như một luồng gió mới mát lành, hút hồn đám cảnh sát nam độc thân. Nhưng sau một tháng, cô biến tất cả những người theo đuổi cô thành “huynh đệ” của cô.

– Đúng thế, chính là vụ án phanh thây đó.

Nhã Ca ngáp dài mấy cái, đầu cô sắp chạm vào bát cháo trên bàn.

-Có thật Tần Tấn không theo đuổi cậu?

Thanh Hoành lắc đầu:

– Cậu có thấy ai theo đuổi người khác mà đưa cả xấp ảnh hiện trường vụ án phanh thây cho người đó xem không?

Nhã Ca mỏi mệt nhìn Thanh Hoành:

– Lúc cậu vừa đến, bao nhiêu anh độc thân suốt thế kỷ bên chỗ tôi muốn tán tỉnh cậu. Thế nhưng lần nào tôi rủ cậu tham gia liên hoan giao lưu giữa các phòng ban, cậu đều kêu bận. Này, nếu cậu còn độc thân thật sự, tôi sẽ giới thiệu mối này cho cậu, ổn lắm.

Thanh Hoành cười ngất:

– Tôi vẫn độc thân, nhưng tạm thời chưa nghĩ đến chuyện đó.

– Vì sao? Người tôi muốn làm mối cho cậu rất được. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, gia đình cậu ấy khá giả, học thức, cậu ấy lại không có thói quen xấu nào. Điểm đen duy nhất trong hồ sơ cá nhân là hồi nhỏ thường bị các bạn nam bắt nạt, khiến tôi lần nào cũng phải xông ra che chở, bảo vệ.

Nhã Ca đang đà hăng say, chợt thấy Thanh Hoành ngẩng đầu, nhìn ra phía sau cô ấy. Nhã Ca bèn ngừng lại, quay ra, thì thấy Cửu Thiều đang đứng nghiêm trang ngay sau lưng cô, tay bưng đĩa cơm suất.

Bây giờ là giờ cao điểm ở nhà ăn, khó mà tìm được bàn trống, hầu hết mọi người đều phải ngồi ghép bàn.

Cửu Thiều hơi ngập ngừng, sau đó thì đặt đĩa cơm của mình xuống chỗ trống bên cạnh Nhã Ca, cất giọng bình thản:

– Xin chào!

Trước đây, khi cô chẳng buồn để ý đến anh, Thanh Hoành nghĩ họ sẽ chẳng bao giờ chạm mặt nhau. Nhưng kể từ ngày quen biết, cô bỗng có cảm giác, con người này dường như xuất hiện ở khắp mọi nơi. Thanh Hoành quan sát anh kĩ hơn, anh quả nhiên mắc chứng ưa sạch sẽ, sơ mi trắng phẳng phiu, không một nếp quăn, ngay cả nút thắt cà vạt cũng chỉn chu, thẳng thớm, ống tay áo xắn gọn, cài cúc, để lộ một đoạn cổ tay.

Họ chạm mắt nhau chừng nửa phút, đôi mắt anh đen thăm thẳm, như vực nước sâu hun hút.

Nhã Ca cười đùa:

– Thanh Hoành sẽ có mặt trong buổi liên hoan giao lưu tối nay, còn cậu?

Thanh Hoành quay sang nhìn Nhã Ca:

– Tôi có nói là tôi…

Đúng lúc đó, Cửu Thiều khẽ lên tiếng:

– Chắc là tôi sẽ đến.

Nhã Ca vỗ tay:

– Cậu hứa rồi nhé, đừng có lật lọng.

– Nhưng, tôi có nói là tôi…

Thanh Hoành chưa kịp nói hết câu đã bị chặn lại. Nhã Ca đứng dậy, mang theo khẩu phần cơm của mình:

– Tôi về ngủ trước đây, buồn ngủ không chịu nổi.

Người qua người lại tấp nập trong nhà ăn, ở các bàn bên cạnh, mấy cô gái trẻ cứ liếc nhìn Cửu Thiều liên hồi rồi ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.

Họ không mặc đồng phục, có vẻ mới vào cơ quan.

Khi ánh mắt họ chiếu đến cô, thì Thanh Hoành không muốn ăn nữa.

Cửu Thiều trái lại, vẫn tự nhiên như không.

Thanh Hoành ăn nốt bát cháo, thu dọn đĩa cơm, đứng lên, nói:

– Tôi sẽ gửi báo cáo cho anh trước giờ nghỉ trưa.

Cửu Thiều nhìn cô, thoáng ngạc nhiên:

– Không cần gấp vậy đâu, trước ngày kia đưa tôi cũng được.

Thanh Hoành mỉm cười:

– Việc hôm nay chớ để ngày mai, vả lại, tối nay còn có buổi liên hoan, phải dành chút thời gian cho anh chứ. Nhân tiện, tôi cũng muốn nói với anh, thế giới này chưa tàn khốc đến mức phải vắt kiệt tài năng thiên bẩm mới giải quyết được vấn đề đâu.

Làm sao cô quên được câu nói của anh tối qua, anh bảo cô không có năng khiếu về lĩnh vực này. Ngữ điệu của anh khi ấy, thản nhiên như thể đang bảo cô rằng: “Cô là một người phàm xuẩn ngốc”.

Cô biết mình chẳng thể so với anh, 16 tuổi đã vào đại học, sau đó học một mạch lên tiến sỹ, tất cả các môn đều đạt điểm xuất sắc. Nhưng, bù lại, cô rất nỗ lực trong công việc.

Cửu Thiều ngước nhìn cô, khóe môi anh khẽ cong lên, nụ cười thấp thoáng. Vì ở khoảng cách gần, nên Thanh Hoành thấy rõ lúm đồng tiền khi anh cười:

– Được, tôi sẽ chờ xem sao.

Các cô gái ở bàn bên cạnh càng được dịp thì thầm nhỏ to.

Thanh Hoành ưỡn lưng, xoay người bước đi. Xem ra, cô có vẻ là người thù dai, bị nói một câu: không có năng khiếu bẩm sinh, mà để bụng đến tận hôm sau.

Trở lại phòng làm việc, Thanh Hoành bật máy tính kiểm tra bản báo cáo. Tối hôm qua, sau khi về nhà, cô đã tranh thủ viết xong, nên giờ chỉ cần xem lại vài lượt, thấy không có vấn đề gì, cô liền gửi email cho Cửu Thiều.

Thanh Hoành mệt mỏi nhắm mắt, nhưng không hiểu tại sao, những bức ảnh hồi sáng Tần Tấn mang cho cô xem cứ ám ảnh tâm trí cô, nét bút non nớt ấy, tiếng kêu cứu ai oán từ thân thể ấy….

Cô ngả đầu ra ghế: 9195521. Liệu những con số này có ý nghĩa gì không? Nếu chúng không có ý nghĩa gì đặc biệt, thì vì sao lại xuất hiện trên bức tường, nơi xảy ra hiện trường vụ án?

Cô suy ngẫm một lát, người bị hại chỉ là một cô bé lớp sáu.

Một học sinh trung học suy nghĩ điều gì khi viết ra dãy số ấy?

Cô mở sổ tay, ghi lại dãy số 9195521, rồi cô gạch hai gạch dưới hai số 9 và hai số 5. Trong hệ thống từ vựng tiếng Anh, thì “E” là chữ cái xuất hiện nhiều nhất. Và trong bảng chữ cái thì “E” là chữ cái thứ năm. Nếu vậy, số 9 đầu tiên sẽ là chữ “I”, số tiếp theo là 1 hay 19? Cô suy nghĩ một lát, tạm phán đoán là số 19, tức là chữ “S”.

Rất nhanh sau đó, một hàng chữ cái xuất hiện trên trang giấy.

Thanh Hoành nhớ lại đôi mắt mở to và thân thể trắng toát của cô bé. Đồng thời cũng nhớ lại ảo giác thoáng xuất hiện trong phòng mổ hôm đó. Cô có cảm giác mình đang thế thân cho cô bé, nằm trên bàn mổ, dùng ánh mắt thay cho lời nói: I SEE YOU (Tôi thấy cô!)

Có lẽ do thần kinh của cô quá mẫn cảm đó thôi.

Thanh Hoành mát-xa huyệt thái dương, đột nhiên nghe thấy màn hình máy vi tính báo tín hiệu có thư mới. Cô mở hòm thư thì thấy thư trả lời của Cửu Thiều.

Cô mở file đính kèm, thấy bản báo cáo của mình chi chít kí hiệu sửa lỗi sai, dùng sai từ, sai câu, thậm chí cả lỗi gõ sai chính tả. Vậy mà lúc kiểm tra, cô không hề phát hiện ra.

Thanh Hoành ngậm ngùi sửa lỗi, hồi sáng cô còn hùng hổ tuyên bố, cô chưa cần vắt kiệt tài năng thiên bẩm của mình để làm việc này. Thế nhưng, việc làm của cô lúc này, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.

Sửa xong một vài đoạn, thì thấy tín hiệu báo có thư mới, liếc xuống bên dưới bản báo cáo, thấy một tràng dài những lời giáo huấn của Cửu Thiều. Thanh Hoành nhấp chuột, mở hòm thư, thì thấy đề người gửi là Arthur.

Nội dung thư rất đơn giản, chỉ là những câu thăm hỏi xã giao: Đã lâu không gặp, dạo này thế nào?

Kỳ thực, Thanh Hoành và Arthur vốn không quen biết nhau. Dạo trước, vì phải tra cứu tài liệu về tâm lý học, gặp phải một vài cụm từ khó hiểu, cô mới đóng tiền để được phép đăng nhập vào trang mạng thư viện của một trường đại học ở nước ngoài để tra cứu. Nhưng vẫn có một số từ cô không thể tra nổi, đành cầu cứu trên diễn đàn bbs.

Kết quả, Arthur là người giải đáp giúp cô.

Về sau, cô nhận thấy, anh ta gần như có thể trả lời ngay lập tức mọi câu hỏi dù hóc búa đến đâu của cô. Cứ thế, họ trở thành bạn internet của nhau, thi thoảng trò chuyện với nhau đôi câu.

Arthur lúc nào cũng bận rộn điên cuồng, địa chỉ IP của anh ta ở khắp mọi nơi trên thế giới. Cô không biết con người thực ngoài đời của anh ta ra sao. Nhưng nếu kẻ đang di chuột đối thoại với cô ở phía bên kia màn hình vi tính là một con vượn gorila, thì cô cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Cô ngẫm ngợi một lát, viết thư trả lời:

– “Nếu như anh đang làm một công việc mà anh không giỏi về lĩnh vực đó, nhưng vì một vài nguyên nhân, anh không thể không theo đuổi nó, thì anh có kiên trì đến cùng không?”

Đối phương trả lời rất nhanh:

– “Còn phải xem đó là việc gì. Gần đây có người nói với tôi, không ai có quyền chỉ trích quyết định của người khác, bởi vì mỗi người đều có quyền lựa chọn. Cô học xong chuyên ngành tâm lý học chưa?”

Chuyên ngành tâm lý học?

Thanh Hoành ngẫm nghĩ, và chợt nhớ ra, lúc trước anh ta có hỏi cô vì sao phải tra cứu những tài liệu về tâm lý học phức tạp, gai góc như vậy. Cô trả lời là vì đang theo học chuyên ngành tâm lý học. Rõ ràng là cô nói dối, nếu anh ta không hỏi lại, thì cô đã quên từ lâu.

– Tôi học xong rồi, có điều, đồng nghiệp đánh giá tôi rất thấp.

Rất lâu sau vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì. Cô đã nghĩ vậy là vấn đề này sẽ kết thúc ở đây, đang định tắt máy để đi ăn, bỗng màn hình nhấp nháy báo có thư mới.

Cô mở hòm thư, thấy hiện lên nội dung:

– Có những người đôi khi không biết phải diễn đạt suy nghĩ của mình ra sao, đôi khi không hiểu suy nghĩ thật sự của người khác thế nào. Tôi nghĩ, có lẽ cô vừa gặp phải một người đang bối rối vì chưa tìm ra cách giải quyết vấn đề của người đó một cách hiệu quả và chuẩn xác nhất.

Buổi chiều hôm đó, mẹ của nạn nhân có buổi thẩm vấn tại Sở cảnh sát. Cô ấy đến đúng lúc Thanh Hoành đi nộp báo cáo. Lúc họ lướt qua nhau, Thanh Hoành ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, đó là mùi hoa quả ngọt lịm.

Thanh Hoành ngoảnh đầu nhìn theo bóng dáng tha thướt của người phụ nữ ấy, cô ăn mặc rất hợp mốt, lúc nhấc gót, đế giày lộ nguyên nhãn mác chưa bóc. Thanh Hoành ngẫm nghĩ, và quyết định đi theo cô tới hành lang phòng thẩm vấn. Cô đứng cạnh máy bán đồ uống tự động đặt trước cửa phòng, vờ đang chọn đồ uống.

Qua cửa kính trong suốt của phòng thẩm vấn, cô nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ. Người mẹ đơn thân ấy là một phụ nữ xinh đẹp, làn da trắng ngần, bàn tay thanh mảnh, với những ngón tay thuôn dài, lồng vào nhau, đặt ngay ngắn trên bàn. Gương mặt trang điểm kỹ càng. Tần Tấn đang ghi lại lời khai của cô. Giữa cuộc thẩm vấn, người phụ nữ lôi trong túi xách ra bao thuốc lá, loại chuyên dành cho phụ nữ, dốc lấy một điếu, bật lửa vài lần mới bén, sau đó, cô rít một hơi thật sâu, nhả ra một vòng khói tròn.

Thanh Hoành như bị bỏ bùa, bước lại gần. Lúc lướt qua người phụ nữ này, cô đã có cảm giác rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi từng gặp cô ở đâu.

Bỗng sau lưng cô có tiếng nói vang lên:

– Cô làm gì ở đây?

Thanh Hoành giật mình quay lại, thì ra là Cửu Thiều, anh mặc áo blu trắng, một tay cầm tập tài liệu, một tay đút trong túi áo. Dãy hành lang này vốn hướng Bắc, thiếu ánh sáng, sự xuất hiện đột ngột của anh, khiến cô có ảo giác cả tầng lầu này biến thành cái phòng mổ của anh vậy!

Thanh Hoành lúc lắc lon đồ uống

– Cà phê ở đây rất đặc biệt.

Cửu Thiều liếc lon đồ uống, thoáng nhăn mặt:

– Cô thích Espresso?

– Đúng vậy.

Lúc này, Thanh Hoành mới nhận ra, cô thậm chí còn chưa mở nắp lon cà phê, đành cố lấp liếm:

– Hương vị loại này rất ngon, đây là lon thứ hai của tôi.

May mà Cửu Thiều không định “vạch trần sự thật”.

Họ chờ bên ngoài chừng 2-3 phút thì cửa phòng thẩm vấn bật mở, người phụ nữ bước ra, vẻ mặt lạnh lùng:

– Đây là lần cuối cùng rồi chứ? Tôi phải đi làm, không thể các anh gọi lúc nào là đến được lúc ấy.

Tần Tấn cũng chẳng khách sáo:

– Nếu còn phát sinh vấn đề, chúng tôi vẫn buộc phải gọi cho chị, mời chị phối hợp điều tra.

Người phụ nữ khẽ gật đầu, quay người bước đi. Thanh Hoành nhìn qua tấm gương soi cỡ lớn đặt ở góc hành lang. Trong gương phản chiếu hình ảnh của cả cô và người mẹ ấy. Vóc dáng họ hao hao giống nhau, chiều cao tương đương, nhìn thoáng thấy hai người như một. Thanh Hoành chợt hiểu, vì sao lúc ở phòng mổ nhìn thấy cô bé nạn nhân, cô đã sinh ra ảo giác đó.

Họ rất giống nhau!

Tần Tấn lẩm bẩm:

– Nhìn chị ta xem, chẳng có vẻ đau đớn của người mẹ vừa mất con gì cả mà như vừa rũ bỏ được một thứ của nợ ấy.

Thanh Hoành lên tiếng:

– Tôi thì thấy cô ấy đang rất đau lòng, lúc bật lửa hút thuốc, cô ấy bật mãi không được, vì cả hai tay đều run rẩy. Đáy mắt xuất hiện quầng thâm, nhưng cô ấy trang điểm che đi rất khéo, nên không thấy rõ.

Tần Tấn quay lại nhìn Cửu Thiều:

– Nhân tài kiệt xuất, anh phát biểu cảm tưởng xem nào!

Cửu Thiều bình thản đáp một hơi liền không nghỉ:

– Vạt áo gió phía trước của cô ấy dính dầu mỡ, và chắc là trước lúc ra khỏi nhà cô ấy mới phát hiện ra, nhưng không buồn thay áo mới, mà chỉ dùng một miếng vải lụa che đi. Màu sắc của mảnh lụa và áo gió khác hẳn nhau, trông rất kệch cỡm. Nhãn mác dưới đế giày cao gót cũng chưa kịp bóc. Một người ưa hình thức sẽ không dễ dàng bỏ qua những tiểu tiết ấy, trừ phi cô ấy đang rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần trầm trọng.

Chưa bao giờ thấy anh nói nhiều đến vậy, Thanh Hoành rất đỗi ngạc nhiên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx