sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 20: Gia Tộc Kỳ Lạ

- Không ai muốn người khác đọc được suy nghĩ của mình. Anh đã chủ động khống chế bản thân, nhưng những chuyện như thế cứ xảy ra một cách vô thức. Nhưng điều may mắn là, phân nửa thời gian anh không đoán được suy nghĩ của em. Nếu không, chắc chắn em sẽ không chịu nổi anh.

Thanh Hoành chủ động ôm anh:

- Không ai có thể đọc được mọi suy nghĩ của người khác, kể cả người đó có là thiên tài đi nữa. Giống như việc trên đời này không bao giờ tồn tại hai người có tính cách giống hệt nhau, có quá khứ giống hệt nhau. Mà kể cả có những người như thế, thì cũng chưa chắc họ đã hoàn toàn hiểu người kia. - Cô vuốt ve những sợi tóc đen sau gáy anh. - Nhưng anh lại thắng, thử nói xem, bao giờ anh mới chịu thua em?

Vòng tay anh đột nhiên siết cô thật chặt, thật mạnh, như thể muốn khảm cô vào thân thể của anh. Thanh Hoành đưa tay lên vỗ về anh, cô bật cười:

- Em thấy dạo gần đây anh rất tình cảm, có chuyện gì thế?

Cửu Thiều "hừ" một tiếng.

- Đấy là anh trả công cho em vì thấy em ngày càng thích anh.

Chiều hôm đó, Thẩm Dật lái xe đón bà ngoại và đưa về nhà mình. Anh ta dìu bà vào phòng khách nghỉ ngơi, sau đó định đi dọn một phòng cho bà. Bà Thẩm gọi anh ta lại:

- Cháu có bạn đến chơi, đám trẻ các cháu thích tự do tự tại, bà không muốn làm phiền, cứ để bà về nhà.

Thẩm Dật cúi xuống, siết chặt bàn tay nhăn nheo của bà:

- Bà ơi, bà không muốn ở chơi với cháu vài ngày sao?

Bà Thẩm âu yếm cúi xuống. Thẩm Dật vốn cao ráo, lúc này anh ta ngồi xổm cạnh sofa, ngước lên nhìn bà ngoại, giống hệt một chú chó lai ngoan ngoãn, nghe lời. Thanh Hoành mang trà đến:

- Mời bà dùng trà.

Bà Thẩm quay sang nhìn cô, nét cười thấp thoáng trên gương mặt. Da bà trắng như tuyết, từng đường nét trên gương mặt đều rất đẹp, chắc chắn hồi trẻ bà là một mỹ nữ quý phái. Thanh Hoành có chút bối rối khi nhìn vào đôi mắt bà. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt đen hun hút, thâm trầm sâu xa như thế.

Bà Thẩm vỗ vai Thẩm Dật:

- Cháu đứng lên đi. Thường ngày chỉ có hai cô chị của cháu ở bên bà. Bà thừa nhận là hai đứa nó rất biết cách lấy lòng bà. Bà già rồi, thích nghe những lời ngọt ngào, dễ chịu, mặc dù bà biết chúng nó đều có ý đồ cả. - Bà ngừng lại một lát, thở dài. - Không ngờ lần này chỉ có cháu đến đón bà.

Thẩm Dật cười, nói:

- Bà đừng nghĩ ngợi nhiều. Các chị đã chuẩn bị sẵn cơm nước chờ bà về đó.

- Tuy bà đã có tuổi nhưng bà không khờ khạo. Nếu hai đứa nó đã chuẩn bị cơm nước chờ bà về thì vì sao cháu lại giữ bà ở nhà cháu?

Bà Thẩm vịn vào cánh tay Thẩm Dật, đứng lên:

- Đi thôi, về nhà!

Thẩm Dật khó xử:

- Việc này…

- Có phải người đàn bà họ Lâm đã dọn đến ở? - Bà thở dài. - Thật không tin nổi, không còn gì để nói! Vì sao không chờ cho ta chết đi rồi hãy làm việc đó?

Bà bước vài bước thì quay đầu lại, nhìn Thanh Hoành:

- Hay là cháu cũng đến thăm nhà ta một lát đi.

Thanh Hoành có chút e dè, tuy bà Thẩm tỏ ra rất thân thiện, nhưng không hiểu vì sao cô cứ có cảm giác kỳ lạ khi đứng trước bà lão này. Cô nhận lời và không quên gửi tin nhắn cho Cửu Thiều. Gần đây bầu không khí giữa anh và Hình Mẫn ngày càng trở nên căng thẳng, họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau ở mọi nơi, vì thế càng khiến cho những người xung quanh cảm thấy ngộp thở. Cửu Thiều nhắn tin trả lời rất nhanh: "Đã nhận được tin của em, phải chú ý an toàn, cố gắng để mắt từng chi tiết nhỏ."

Thẩm Dật lái xe ra khỏi gara, đỡ bà ngoại ngồi vào ghế sau, rồi mở cửa ghế phụ mời Thanh Hoành:

- Lên xe đi.

Nhà Thẩm Dật cách nhà ông ngoại rất gần, đi bộ chỉ mất chừng mười phút, nên ngồi ô tô chỉ chớp mắt là đến nơi. Thanh Hoành cúi xuống đỡ bà Thẩm ra khỏi xe. Bà Thẩm nhìn cô bằng cặp mắt đen thâm trầm, sâu hun hút. Lát sau, gương mặt bà thấp thoáng ý cười, bà bảo:

- Cháu ngoại của ta hình như rất thích cháu.

Thanh Hoành vội đáp:

- Chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi, bà hiểu nhầm rồi.

- Vậy tức là nó yêu đơn phương? - Bà Thẩm cười, lắc đầu. - Ta nói cho vui thôi, cháu đừng để bụng. Đám con cháu nhà này, đứa nào cũng lận đận đường tình duyên.

Thanh Hoành không dám tiếp lời, cô theo bà Thẩm vào phòng khách. Ông ngoại Thẩm Dật đang ngồi trên sofa, bên cạnh là một người phụ nữ, xem chừng không còn trẻ nữa, có lẽ chỉ kém ông Thẩm vài tuổi. Thấy bà Thẩm đi vào, người phụ nữ nọ có vẻ bối rối, bà đứng lên, hai tay nắm chặt:

- Tôi... tôi nghĩ tôi nên về thì hơn.

Thanh Hoành đoán bà ta chính là bà Lâm mà Thẩm Dật nhắc đến. Nhìn những ngón tay thô kệch, méo mó và gương mặt không được chăm sóc đến nơi đến chốn của bà ta thì biết bà ta không phải con nhà giàu sang, sống trong nhung lụa. Bà Thẩm gật đầu với người phụ nữ kia, vẻ mặt hết sức bình thản:

- Đã đến đây tức là không định quay về đâu. Thôi ngồi xuống đi.

Ông Thẩm hắng giọng, nói với Thẩm Dật:

- Cháu đến đúng lúc lắm, rót trà mời bà Lâm đi.

Thẩm Dật khó xử:

- Ông ơi, như thế không hay lắm…

- Có gì mà không hay? Cháu định chống lại ông giống mấy đứa chị họ của cháu phải không?

Thanh Hoành bỗng có cảm giác cô đang được xem vở kịch luân lý đạo đức thời Dân quốc. Chỉ có điều, ba nhân vật chính của vở kịch đã ở vào độ tuổi thất thập cổ lai hy, nên có phần kệch cỡm. Nhưng bà Thẩm đã giải vây giúp Thẩm Dật:

- Cháu đi rót bốn cốc trà mời khách, cô Chử không phải khách hay sao?

- Này bà, tôi là chủ cái gia đình này, tôi muốn làm gì, muốn quyết định chuyện gì phải cần bà gật đầu đồng ý hay sao?

Ông Thẩm giơ gậy chỉ mặt bà Thẩm. Bà Thẩm ngồi xuống sofa đôi ở phía đối diện, lắc đầu:

- Ông là chủ gia đình, tất nhiên ông là người quyết đinh. Lần này, ông không đưa về một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mà lại là một bà lão tóc bạc da mồi chẳng khác gì tôi. Ông quả là người nặng tình nặng nghĩa, bao năm qua vẫn không quên mối tình đầu.

Ý nghĩ duy nhất trong đầu Thanh Hoành lúc này là, bộ óc của Cửu Thiều thật tài tình, đến cả chi tiết mối tình đầu anh cũng đoán trúng.

- Tôi đã quá mệt mỏi khi phải chung sống với bà! - Ông Thẩm bỗng nhiên nổi trận lôi đình. - Bà là đồ rắn độc, là loài động vật máu lạnh! Thanh Hoành giật mình khiếp hãi trước cơn thịnh nộ của ông Thẩm. Nhưng vì cô là người ngoài, nên không tiện can ngăn.

Thẩm Dật vội chạy lại, dâng trà cho ông ngoại bớt giận:

- Ông ơi, bệnh tim của ông không ổn định, ông đừng nổi nóng.

Người cậu của Thẩm Dật bị chết trên đảo hoang cũng mắc bệnh tim, xem ra đây là căn bệnh gia truyền của nhà anh ta. Thanh Hoành ghi nhớ lời dặn dò của Cửu Thiều, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

- Cứ nhìn thấy bà ta là ta không kìm được cơn giận!

Ông Thẩm thở gấp, tiếp đó là cơn ho ập đến. Ông nói với bà Lâm:

- Bà gọi mấy đứa nhỏ đến đây ăn tối. Thẩm Dật, cháu mời cả mấy người bạn đến ăn cơm cho vui.

Thẩm Dật đứng dậy, mím môi cười buồn:

- Dạ thôi, chúng cháu có kế hoạch rồi ông ạ... Ông ơi, không còn việc gì nữa, cháu xin phép về.

Thẩm Dật không nói không rằng suốt đường về, vừa vào nhà anh ta lập tức giam mình trong phòng với lý do phải hoàn thành bức vẽ. Tần Tấn lấy làm ngạc nhiên, hỏi:

- Tay này thường ngày vui vẻ, tinh nghịch lắm mà, hôm nay sao thế?

Hình Mẫn thản nhiên đáp:

- Tôi đã điều tra bối cảnh gia đình anh ta. Theo tôi được biết, gia đình này tương đối phức tạp, sống trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn nuôi dưỡng được tính cách như anh ta bây giờ là quý lắm rồi.

Hình Mẫn đi rồi, Tần Tấn mới cười khì khì:

- Mấy ngày nay chưa có lúc nào rảnh rỗi mà tám chuyện với cô. Nói đi, cô làm cách nào theo đuổi thành công mỹ nam của Sở chúng ta thế?

Thanh Hoành cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi nhìn điệu bộ của anh ta:

- Có bí quyết.

- Bí quyết gì?

- Đầu tiên hãy đấm vào mặt anh ấy, sau đó nói với anh ấy ba lần: Anh là đồ quái thai. Anh ấy sẽ lập tức đổ gục trước anh.

Tần Tấn phì cười:

- Tôi đảm bảo với cô, nếu tôi làm thế, chắc chắn sẽ bị đánh cho biến dạng, nát hình hài. Nếu cô bằng lòng thị phạm trước mặt tôi, tôi xin gọi cô hai tiếng "bà trẻ"!

- Đang yên đang lành bị anh gọi bằng "bà" có gì tốt đẹp đâu! Cửu Thiều còn bảo sau này sẽ nấu cơm cho tôi ăn nữa đấy!

Tần Tấn như người vừa bị sét đánh trúng:

- Đi làm về còn phải vào bếp nấu cơm phục vụ cô... Sau vụ tàu Đông Thái Bình Dương mà cậu ấy không đòi chia tay cô ư?

- Không hề. Anh ấy chỉ bảo sẽ không có lần thứ hai.

Tần Tấn lắc đầu:

-... Cậu ấy thắng rồi.

- Ý anh là gì?

- Trước đây tôi từng nghĩ, cho dù tất cả đám đàn ông trong Sở đều mê cô thì cũng không bao gồm Cửu Thiều. Hay nói cách khác, hai người như đôi đũa lệch. - Tần Tấn ngước mặt nhìn trời. - Thôi thôi, cứ nói thẳng thế này cho dễ hiểu nhé. Sự khác biệt giữa hai người là một trời một vực. Cô vừa mới chân ướt chân ráo vào đại học thì cậu ấy đã lấy bằng thạc sĩ. Cô không cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa vời sao?

Thanh Hoành không nhiều lời, lập tức thưởng cho anh ta một cú đạp.

Tần Tấn kêu lên, né tránh:

- Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi. Cô thử nghĩ mà xem, làm sao cô biết trong đầu cậu ấy nghĩ gì, trong khi cậu ấy chỉ nhìn thoáng qua là biết cô đang nghĩ gì. Khoảng cách giữa hai người quả là biển rộng trời cao!

Thanh Hoành cúi xuống nhặt hòn đá, ném về phía anh ta.

Tần Tấn vừa né đòn vừa gào lên:

- Cứu tôi với, có kẻ giết người...

-... Hai người thân thiết quá nhỉ! Đùa vui gớm!

Cửu Thiều đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn họ, ánh mắt của anh sắc lạnh hơn cả dao.

Thanh Hoành và Tần Tấn âm thầm chạm mắt, cả hai đều ngầm hiểu "thôi xong rồi". Tần Tấn là đồ hèn hạ, anh ta lập tức đầu hàng:

- Sếp Tiêu, thực ra từ lâu tôi đã hết tình ý với cô ấy, cậu xem, với tính cách bạo ngược của cô ấy, chúng tôi chỉ có thể là huynh đệ của nhau mà thôi.

Thanh Hoành bật lại:

- Huynh đệ? Tôi giống đàn ông thế sao? Làm chị em còn nghe được.

Vừa dứt lời cô lập tức hối hận. Cớ gì cô phải ăn miếng trả miếng với Tần Tấn, lúc này lại nhắc chuyện “chị em” trước mặt anh, chắc chắn sẽ khiến anh nhớ lại chuyện cô giả ngây giả ngô lúc trước để dò đoán ý anh.

- Em có vẻ thích làm chị em với người khác nhỉ.

Tần Tấn vội vàng lủi mất.

Thanh Hoành vội chữa:

- Chị em có thể có nhiều nhưng bạn trai chính thức thì chỉ có một. - Cô ôm eo anh, xoa dịu: - Đừng giận nữa, đừng giận nữa mà... ơ...

Anh hôn cô, khiến cô giật mình tròn xoe mắt. Cô mơ màng nói:

- Thì ra anh không hề giận...

- Anh không giận em tiếc lắm hả? - Cửu Thiều mỉm cười, đưa tay lên vuốt tóc cô. - Em và Tần Tấn chỉ trêu đùa với nhau thôi, anh đây mới là "chính cung", việc gì anh phải tức giận.

Thanh Hoành chẳng buồn bắt bẻ hai chữ "chính cung" của anh. Không biết nên khen ngợi tinh thần tự giác của anh, hay anh không hề biết đến ý nghĩa thực sự của hai chữ này.

- Khoan đã, hình như có điều gì không ổn ở đây.

- Điều gì?

Cô cố vắt óc suy nghĩ mà không ra:

- Em cũng không rõ. Chỉ là trong tích tắc em chợt nghĩ ra điều gì, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng biến mất.

-... Em cứ từ từ mà nghĩ.

- Không ổn, hình như em nghĩ không ra.

Thanh Hoành chau mày, vẻ khổ sở.

- Có lẽ vậy... có lẽ là một việc gì đó không mấy quan trọng.

Đột nhiên cửa sổ phòng Thẩm Dật ở tầng trên mở tung, một thùng màu bị quăng ra ngoài. Thanh Hoành chuyển sự chú ý về phía đó.

- Từ lúc về đến bây giờ anh ta cứ lầm lầm lì lì như thế, thực ra cũng khó trách, nếu đổi lại là em, em cũng không chịu được.

Cô vừa dứt lời đã thấy một bức tranh bị ném xuống.

Thanh Hoành liều mình chạy tới nhặt bức tranh lên, đó là một bức phác thảo tranh gia đình theo phong cách biếm họa, diện mạo của các nhân vật trong tranh mờ ảo, dáng vẻ kỳ quái, dị thường, cộng với phông nền u ám, cực kỳ giống tranh quảng cáo của các bộ phim kinh dị.

Cửu Thiều chỉ nhìn thoáng đã nhận ra hình ảnh tươi sáng, ấm áp duy nhất trong bức vẽ, có lẽ đó chính là Thanh Hoành, nhưng anh quyết không nói cho cô biết điều này.

Chiều muộn hôm đó, cô chị Thẩm Am của Thẩm Dật lại tới tìm anh ta. Lần này, thái độ của cô ta không hung hăng, hống hách như lần trước, cô ta mệt mỏi đảo mắt một vòng, rồi nói nhỏ:

- Hôm nay, ông cụ đã gọi cho luật sư hỏi tư vấn về thủ tục lập di chúc mới. Cậu nghĩ sao về chuyện này?

Thẩm Dật thờ ơ đáp:

- Tài sản là của ông ngoại, ông muốn quyết định thế nào là quyền của ông, phận làm con cháu không được phép xen vào.

Thẩm Am bật cười, hai tay chống nạnh:

- Thanh cao gớm, cậu có dám khẳng định chưa bao giờ tơ tưởng đến tài sản của ông không?

Vẫn biết lúc này không nên để ý đến chuyện riêng của nhà họ, nhưng Thanh Hoành không ngăn nổi sự tò mò. Thực ra bộ dạng của Thẩm Am lúc này rất giống Thẩm Dật thường ngày, vênh vang, ngạo mạn, tự tin có thừa.

Thẩm Dật đứng lên, lưng vươn thẳng, cao hơn Thẩm Am nửa cái đầu:

- Sao tôi không dám nói? Tôi chưa bao giờ tơ tưởng đến khối tài sản của ông ngoại. - Khóe môi anh ta mang theo vẻ cười khinh miệt: - Chính chị là người thèm khát tài sản, nhưng chị không dám nói, nên mới lôi tôi ra chịu tội thay. Nếu chị tài ba, giỏi giang thì đi mà ngăn ông ngoại... Nhưng mà, chị có dám không?

Thẩm Am giận run người:

- Cậu cho rằng tôi không dám? Cậu nghĩ tôi không dám à? Cứ chờ mà xem!

Cô ta ra khỏi nhà và đóng cửa đánh "rầm" một tiếng.

Thẩm Dật lùi lại, cuộn tròn người trên sofa Một lúc sau, Hình Mẫn bước đến, vỗ vai anh ta:

- Lúc nãy anh không nên nói những lời như vậy.

- Vì sao?

- Anh nói thế sẽ kích động cô ấy làm ra những chuyện nguy hiểm. - Hình Mẫn chậm rãi phân tích: - Khi bị kích động, người ta thường làm ra những việc không tưởng tượng nổi.

Thẩm Dật ngẫm nghĩ một lát, thở dài:

- Tôi hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ sang xin lỗi chị ấy.

- Không, anh không hiểu ý tôi. - Hình Mẫn làm dấu tay. - Lúc nãy anh nói "Nếu chị tài ba, giỏi giang thì đi mà ngăn ông ngoại", câu này rất có thể sẽ kích động cô ấy thực hiện những hành vi nguy hiểm.

Hình Mẫn chăm chú quan sát biểu cảm trên gưomg mặt Thẩm Dật.

- Ví như, mưu sát chẳng hạn. Vì khối tài sản khổng lồ, người ta hoàn toàn có thể gây ra những chuyện không ai ngờ tới.

Thẩm Dật chừng như có chút dao động:

- Tôi... không biết, tôi không nghĩ chị ấy có gan làm chuyện đó. Tôi nghĩ, đến lúc chị ấy đủ dũng khí để làm việc đó, thì tôi đã ra tay trước chị ấy rồi.

Thanh Hoành lắc đầu khi nghe những lời Thẩm Dật vừa nói. Anh ta dám nói những lời như vậy trước mặt Hình Mẫn, anh ta chán sống rồi chắc. Có lẽ anh ta vẫn chưa biết, anh ta bây giờ giống như một cọng rơm. Nếu có thể chứng minh Thẩm Dật chính là Ám Hoa thì mọi việc diễn ra tiếp theo sẽ hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nhưng nếu Thẩm Dật được loại khỏi danh sách nghi phạm, thì Hình Mẫn và Cửu Thiều sẽ gặp rắc rối to.

Một đêm nữa trôi qua trong yên bình.

Những lời của Hình Mẫn khiến Thẩm Dật không yên tâm, sau bữa tối, anh ta gọi điện về nhà ông bà ngoại. Bà Thẩm là người nghe điện, trong điện thoại vang lên tiếng quát tháo oang oang của ông Thẩm.

-... Không có gì, cháu thấy lo cho bà thôi. Có gì đâu mà phải lo lắng. - Giọng bà Thẩm hoàn toàn bình tĩnh. - Cháu là đứa hiểu chuyện nhất trong ba đứa cháu của bà, từ lâu bà đã nhận thấy điều này.

Thẩm Dật bật cười:

- Bà có bao giờ nhận ra đâu... Hồi bố mẹ cháu qua đời, cháu không muốn đi học nhưng bà bắt cháu phải đi, bà còn mắng cháu thiếu hiểu biết. Lúc đó, bà và cậu đều nói dối cháu rằng bố mẹ cháu đi du lịch ở nước ngoài, nhưng cháu không tin.

- Nhưng cuối cùng cháu vẫn phải nghe lời bà mà đi học đại học đấy thôi.

- Không, không phải cháu bị bà ép, mà là cháu tự nguyện. Cháu muốn chịu trách nhiệm với mọi người, nhất là với bản thân cháu.

- Lúc đó cháu mới mười mấy tuổi đầu... Đúng rồi, vừa mừng sinh nhật thứ mười sáu.

- Vâng, lúc đó cháu đã nghĩ, không ai có thể ép buộc cháu làm những việc mà cháu không thích, nhưng cháu cần phải chịu trách nhiệm về mọi việc làm của mình.

Bà Thẩm bị anh ta chọc cho phì cười:

- Được rồi, được rồi, nghỉ sớm đi, đừng nghĩ ngợi lung tung như chị họ cháu, không có chuyện gì đâu.

Thẩm Dật gác máy, quay ra nói với Hình Mẫn:

- Tôi nghĩ rồi, sáng mai tôi vẫn nên qua đó xem sao. Tôi sợ chị tôi sẽ vì câu nói của tôi mà gây ra chuyện gì điên rồ.

Nhưng, khi anh ta chạy đến nhà ông bà ngoại thì đã thấy cảnh sát căng dây bảo vệ hiện trường, đèn báo hiệu xanh đỏ nhấp nháy không ngừng trên nóc chiếc xe cảnh sát đỗ bên ngoài khu nhà. Hình Mẫn rảo bước lên trước, xuất trình thẻ ngành:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Cảnh sát bảo vệ hiện trường kiểm tra giấy tờ của ông xong, đứng thẳng, đáp:

- Thưa anh, chúng tôi nhận được điện thoại của chủ hộ, thông báo cửa phòng ngủ bị khóa trái, kết quả là đã xảy ra án mạng. Chúng tôi đang tiến hành điều tra tại hiện trường.

Thanh Hoành vội đưa mắt nhìn Thẩm Dật, anh ta bị cảnh sát chặn bên ngoài không cho vào, sắc mặt tái nhợt, hai tay bóp chặt thành nắm đấm, cắn chặt răng không nói câu nào. Cô và Cửu Thiều âm thầm chạm mắt, cô hiểu sự việc đã diễn biến theo hướng xấu đi. Bất kể câu nói tối hôm qua của Thẩm Dật là vô tình hay hữu ý thì sự lo lắng của anh ta đã biến thành hiện thực.

Và tất cả mọi người điều biết rằng, nơi nào có sự xuất hiện của Ám Hoa, nơi đó sẽ xảy ra án mạng.

Nếu Thẩm Dật là Ám Hoa, chắc chắn anh ta sẽ không chịu ngồi yên một chỗ mà không ra tay hại người. Nhưng giờ đây, án mạng đã xảy ra mà Thẩm Dật lại không xuất hiện tại hiện trường, tức là anh ta không thể gây án.

Khả năng anh ta là Ám Hoa đang ngày càng giảm đi, điều này đồng nghĩa với việc, khả năng Hình Mẫn hoặc Cửu Thiều là Ám Hoa ngày càng tăng lên.

Hình Mẫn hỏi:

- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Viên cảnh sát báo cáo tình hình:

- Khoảng nửa giờ trước, sau khi nhận được điện báo, chúng tôi lập tức tới đây. Ông Thẩm, tức chủ nhân của ngôi biệt thự này đã ngã và chết trong phòng ngủ, cửa phòng khóa trái. Đồng nghiệp của chúng tôi đang tiến hành thẩm vấn những người trong nhà.

Cửa phòng khóa trái?

Hình Mẫn ngẩng nhìn cánh cửa sổ mở rộng trên tường. Rất có thể tội phạm ra vào bằng lối cửa sổ kia, nhưng giàn dây leo bên ngoài có vẻ không chắc chắn lắm, khó mà chống đỡ trọng lượng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành.

Và ông biết chắc, tối qua Thẩm Dật không hề rời khỏi phòng mình, bởi vì phòng của ông ở bên cạnh phòng anh ta, nếu bên ngoài có động tĩnh, chắc chắn ông phải nghe thấy, trừ phi Thẩm Dật nhảy qua cửa sổ. Khoảng năm phút sau, một cảnh sát đi vòng ra sau nhà, đến chỗ giàn dây leo, thử trèo lên, nhưng mới được hai bước, giàn dây leo đã kêu răng rắc và đổ sụp. Viên cảnh sát đó cao khoảng lm75, thân hình gầy guộc. Anh ta còn không leo lên được thì Thẩm Dật lại càng không thể.

Cửu Thiều bước lên vài bước, hỏi:

- Sếp Hoàng là người phụ trách ở đây hôm nay, đúng không? Anh ấy từng giảng dạy tôi một thời gian, nhờ anh nhắn giúp với anh ấy, vụ án này rất có thể liên quan đến vụ án mà chúng tôi đang điều tra.

Viên cảnh sát nhìn anh một hồi, khá lưỡng lự, nhưng sau đó cũng miễn cưỡng gật đầu, đồng thời căn dặn:

- Các anh chờ ở đây, tôi vào trong báo cáo cấp trên.

Một lúc sau có người chạy xuống, người đó nhìn thấy Cửu Thiều thì niềm nở vỗ vai anh:

- Cậu Tiêu, lâu rồi không gặp, nghe nói cậu mới thăng chức?

- Làm gì có, thời gian trước tôi phạm quy, sau chuyến công tác này có khi còn phải viết kiểm điểm ấy chứ. - Cửu Thiều tươi cười đáp lại. - Thầy Hoàng, lần này phải nhờ anh phá lệ, giúp đỡ chúng tôi.

- Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?

Cảnh sát Hoàng nhìn anh đầy băn khoăn, sau đó quay sang chào Hình Mẫn.

- Anh Hình, thời gian trước, lúc cậu Tiêu còn là cán bộ pháp y, cậu ấy được điều động đến hỗ trợ chúng tôi, nhờ có cậu ấy, chúng tôi mới giải quyết được vụ án giết người hàng loạt.

Thanh Hoành từng nghe nói về vụ án đó, biệt hiệu “Tay mổ 3000 dao” của anh ra đời chính từ vụ đó. Vụ án không quá phức tạp, nhưng tên hung thủ vô cùng tàn bạo, gần như mất hết tính người. Ngay cả các bác sĩ pháp y đã có thâm niên công tác cũng khó mà chịu đựng được khi chứng kiến hiện trường gây án.

Nghe nói Cửu Thiều đã phải một mình nhặt các mảnh thân thể rời rạc của người bị hại và ghép lại. Sau đó vì mệt mỏi rã rời, anh thiếp đi ngay trên bàn giải phẫu. Sáng hôm sau, khi cô lao công vào phòng dọn dẹp, nhìn thấy anh chui ra từ đống chăn đẫm máu, đã rú lên kinh hoàng và sợ quá ngất đi.

Vụ đó quá nổi tiếng nên cô vừa vào khoa bệnh lý đã được nghe kể lại. Câu chuyện được gắn kết với gương mặt điển trai, hấp dẫn chết người của Cửu Thiều nên lại càng mang màu sắc kỳ thú.

Hình Mẫn nói:

- Nếu không phiền, tôi muốn nhờ anh cho chúng tôi tham gia vào vụ án này.

Ông bước lại gần, nói nhỏ câu gì đó khiến cảnh sát Hoàng đột nhiên biến sắc mặt, sau đó trịnh trọng gật đầu.

Thanh Hoành chỉ có thể phỏng đoán qua khẩu hình, ông đã nhắc đến hai chữ “Ám Hoa”. Cái tên Ám Hoa đặc biệt nổi tiếng trong ngành cảnh sát, bởi vì hầu hết các vụ trọng án đều có sự xuất hiện của hắn, và mỗi lần hắn xuất hiện, như một sự mỉa mai đối với năng lực của cán bộ ngành cảnh sát vậy.

Cảnh sát Hoàng lệnh cho cấp dưới mang đến mấy đôi ủng.

- Vào thôi.

Thẩm Dật cũng muốn vào theo nhưng lập tức bị chặn lại. Cảnh sát Hoàng ra hiệu cho cấp dưới:

- Anh ta cũng là thân nhân của người bị hại, đưa anh ta đi trình báo.

Thanh Hoành chỉ kịp liếc nhìn Thẩm Dật một cái rồi theo họ thay giày, vào nhà. Công việc của cô khác với những người trong đội điều tra, cô không cần phải đến hiện trường, chỉ cần phối hợp tác nghiệp trong phòng mổ là được. Nhưng dạo gần đây, cô đã liên tục có mặt tại hiện trường các vụ án, không biết đây là điềm tốt hay gở.

Cảnh sát Hoàng hạ thấp giọng, nói với Hình Mẫn:

- Ý anh là, chàng trai trẻ khi nãy có liên quan đến vụ án của Ám Hoa? Thậm chí, rất có thể anh ta chính là Ám Hoa?

Hình Mẫn nghiêm mặt:

- Tôi e là vậy.

- Thật không thể tin nổi.

Cảnh sát Hoàng lắc đầu.

- Nếu anh ta là Ám Hoa, vậy ra hắn còn chưa đến ba mươi tuổi? Và, khi mới ngoài hai mươi tuổi hắn đã gây ra vụ án đầu tiên? Mà trong vụ án đó, hắn không để lại bất cứ dấu vết nào?

- Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, trên đời này không ít người được trời phú cho những khả năng thiên bẩm. Tiêu Cửu Thiều học thạc sĩ năm hai mươi tuổi, và còn có các dự án thí nghiệm của riêng mình.

Cảnh sát Hoàng cười bốỉ rối:

- So sánh của anh có vẻ không hợp lý cho lắm...

Thanh Hoành liếc Cửu Thiều, anh vẫn thản nhiên như không, chẳng buồn cũng chẳng vui. Cô có cảm giác bầu không khí giữa Hình Mẫn và Cửu Thiều ngày càng kỳ quặc, và dường như ngày càng trở nên nghiêm trọng từ sau vụ án của Tô Quỳ. Lúc đi lên cầu thang, cô thì thào:

- Anh và đội trưởng ngả bài với nhau rồi à? Em cảm thấy dạo gần đây ông ấy rất khó tính, giống hệt phụ nữ ở độ tuổi mãn kinh.

Cửu Thiều vẫn nhìn thẳng, chỉ hạ thấp giọng nói:

- Những lúc cần não bộ hoạt động thì em để mặc nó ngơi nghỉ, còn lúc cần yên lặng thì não bộ của em lại hoạt động không mệt mỏi.

- … Cảm ơn đã khen ngợi, phương pháp tư duy của em xưa nay vẫn độc đáo như vậy, anh quả là tinh tường!

Khóe môi Cửu Thiều khẽ nhấc lên:

- Không cần cảm ơn.

Họ lên đến phòng ngủ của ông Thẩm. Cảnh sát Hoàng giơ bàn tay đeo găng lên chỉ vào cánh cửa gỗ bị phá hỏng:

- Đây là điểm đầu tiên phát hiện ra thi thể nạn nhân. Lúc đó tình hình cấp bách, những người đến hiện trường trước nhất đã phải phá cửa xông vào, và phát hiện nạn nhân nằm trên giường. Hiện thi thể đã được đưa về Sở cảnh sát thành phố tiến hành khám nghiệm, phân tích tìm ra nguyên nhân cái chết, phán đoán sơ bộ là nạn nhân bị trúng độc.

Hình Mẫn đi đi lại lại ở khu vực cửa sổ:

- Ngoài một bên cửa sổ hé mở, tất cả các cửa khác đều khóa trái? Vậy đây là một mật thất?

- Mật thất? Tôi cứ nghĩ chỉ trong tiểu thuyết mới có mật thất - Cảnh sát Hoàng nhún vai - Cửa sổ chỉ mở một bên, mi cửa không có dấu chân, tay. Khi nãy tôi cũng đã cử nhân viên thử trèo lên giàn dây leo, nhưng khả năng này là không thể. Phụ nữ thì không đủ sức leo lên, còn trọng lượng cơ thể nam giới thì giàn dây leo dưới kia vốn không thể chống đỡ.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, Thanh Hoành đã nhận ra dấu vết trên chiếc tủ thấp kê sát đầu giường:

- Trên tủ này có phải từng để cốc nước hay bát nước gì đó, đúng không?

- Có một cốc nước đã uống cạn và một cái bát, chúng tôi đã đưa đi giám định.

Cảnh sát Hoàng nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi:

- Trước lúc chết, nạn nhân đã ăn và uống không ít đồ. Cô nhìn xem, tủ rượu này cũng lưu lại nhiều dấu vết, trong có một chai vang Cabernet Sauvignon, chúng tôi cũng đã đưa đi giám định.

Cảnh sát Hoàng mở sổ ghi chép cho họ xem:

- Tôi đã thẩm vấn từng người trong nhà và liệt kê những thứ nạn nhân đã ăn trước khi ngủ.

Hình Mẫn cầm cuốn sổ, đọc to nội dung:

- Bánh ngọt vị mật ong trộn phô mai; nửa bát cháo trắng; một ly rượu và một cốc nước.

Ông gấp sổ lại:

- Đã có kết luận gì chưa?

- Cả bốn thứ này đều khả nghi, nhưng tất nhiên, có thể vẫn sót manh mối nào đó.

Thanh Hoành quen mặt hầu hết những người đang bị thẩm vấn trong phòng khách. Biểu cảm trên gương mặt mỗi người mỗi khác, phản ứng của họ trước biến cố trọng đại này cũng không giống nhau. Bà Lâm ngồi cạnh con trai, bà có vẻ bị chấn động mạnh, nên câu trả lời của bà lộn xộn, rối bời. Con trai bà tỏ ra bức xúc, anh ta lớn tiếng với viên cảnh sát lấy lời khai:

- Anh cảnh sát, rõ ràng chúng tôi chẳng có lý do gì đế hại chết bác Thẩm. Tối hôm qua bác ấy bảo sẽ lập lại di chúc, điều đó có nghĩa bác ấy sẽ chia tài sản cho mẹ tôi. Nếu bây giờ chúng tôi giết bác ấy thì chúng tôi chẳng được lợi lộc gì cả! Hình Mẫn bưóc tới, ấn anh ta ngồi xuống ghế:

- Không cần phải tỏ ra bức xúc, tôi đưa ra giả định thế này nhé, nếu như anh định hãm hại bà Thẩm mà cuối cùng lại giết nhầm ông Thẩm thì sao?

- Anh... anh là ai? Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?

- Nhìn lại mẹ anh đi, bà ấy chỉ là nhân tình của người khác, à không, nói chính xác phải là nhân tình già của người khác.

Thẩm Am khoanh tay trước ngực, lạnh lùng xen vào một câu.

- Cô đừng cho rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ nhịn cô nhé!

Cậu con trai của bà Lâm chưa kịp nhảy lên đã bị Hình Mẫn ấn xuống ghế, không nhúc nhích được nữa.

Cảnh sát Hoàng hắng giọng thật lớn:

- Chúng tôi chưa hỏi đến thì đừng nhiều lời.

Hình Mẫn và cảnh sát Hoàng liên tục trao đổi với nhau về từng chi tiết của vụ án, trong khi Cửu Thiều im lìm như tượng, anh ngồi trên sofa, mắt cụp xuống, không nói không rằng. Thanh Hoành không nhịn nổi, chọc khẽ vào eo anh:

- Anh không có suy nghĩ gì về chuyện này à?

Suy nghĩ đột ngột bị cắt ngang, Cửu Thiều ngoảnh sang nhìn cô, và mỉm cười:

- Anh thì có suy nghĩ gì được?

- Ví như, đúng là loại phàm nhân ngu dốt chẳng hạn?

- Thời gian trước, anh được điều đến thành phố Tân này, thầy Hoàng đã dẫn dắt, chỉ bảo anh rất nhiều, nhờ ông ấy anh mới có được cơ hội như bây giờ. Tôn trọng người đi trước là một trong những phẩm chất tốt đẹp của anh.

- Cam chua thế này thì ăn làm sao?

Thẩm Am ném quả cam đã bóc vỏ vào đĩa hoa quả, rồi rút mấy tờ giấy ra lau tay.

Hình Mẫn quay người lại, nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì.

Thẩm Am không biết sợ là gì, cô ta cự lại:

- Anh nhìn gì mà nhìn! Chẳng lẽ ăn hoa quả cũng không được à?

Cô chị Thẩm Đàm vội kéo tay Thẩm Am:

- Bớt nói vài câu đi.

Hình Mẫn bước lại, nhặt quả cam Thẩm Am vừa bóc vỏ lên, quệt ngón tay vào nước cam đưa lên mũi ngửi, sau đó ông nhặt hết hoa quả ra khỏi đĩa, quệt tay vào đáy đĩa, chất bột màu trắng bám vào ngón tay ông. Cảnh sát Hoàng thấy vậy cũng bước lại, nhìn thấy chất bột màu trắng liền chấm ngón tay vào và đưa lên miệng nếm thử, sau đó Thanh Hoành thấy ông cau mày.

Thanh Hoành thầm nghĩ, họ thật gan dạ, chưa rõ đó là chất bột gì mà cũng dám bỏ vào miệng.

Cảnh sát Hoàng đứng lên, hỏi người giúp việc đang đứng ở góc nhà:

- Tối hôm qua các vị đã ăn gì?

- Thưa... thưa ông, tối hôm qua chúng tôi ăn hải sản, vì ông Thẩm thích hải sản nhất, đặc biệt là món tôm hùm.

- Cam này ai mua?

- Dạ là tôi mua... Có vấn đề gì vậy thưa ông?

- Ai bảo cô đi mua?

Cô giúp việc chỉ về phía Thẩm Đàm, nói:

- Cô Thẩm Đàm bảo tôi đi mua, chiều hôm qua cô ấy bảo tự nhiên thèm ăn cam, nên tôi đã đi mua. Bây giờ là cuối năm, nơi đây lại cách xa phố xá, mua cam rất khó...

Cảnh sát Hoàng ghé tai nói vài câu với nhân viên của mình, người đó vội vã rời khỏi phòng khách. Sau đó, ông quay người, đi đến trước mặt Thẩm Đàm:

- Cô Thẩm, chúng tôi nghi ngờ cô liên quan đến vụ án giết hại ông ngoại cô. Vì thế mời cô theo chúng tôi về Sở cảnh sát lấy lời khai.

Thẩm Đàm thoáng vẻ hoảng hốt, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói:

- Anh dựa vào đâu? Chỉ dựa vào việc chiều hôm qua tôi muốn ăn cam thôi sao?

- Chiều hôm qua cô thấy nhà bếp chuẩn bị món hải sản, nên cô đã sai cô giúp việc đi mua cam, nước cam chứa nhiều vitamin C, nếu kết hợp với phốt pho có trong tôm sẽ tạo thành Asen (As2O3).

- Thế thì sao? Có cần tôi ăn tôm và cam trước mặt anh không?

Cảnh sát Hoàng nghiêm mặt:

- Theo cô chất bột màu trắng này là gì? Vì sao mấy quả cam này lại chua như thế? Đó là vì cô đã tiêm vitamin C vào cam. Nếu ăn tôm và cam cùng lúc sẽ chỉ khiến trí não của con người mất kiểm soát, nhưng nếu tiêm vitamin C vào cam là hành vi cố ý giết người.

- Ông có bằng chứng chứng minh tôi đã phạm tội không? Nếu không, ông đừng hòng bắt tôi.

Sắc mặt của Thẩm Đàm càng lúc càng trắng bệch, nhưng cô ta vẫn tỏ ra hết sức ngạo mạn.

Thanh Hoành cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Đàm lúc này rất quen, nghĩ kỹ mới nhớ, rất giống bà Thẩm, thần thái của bà ấy cũng toát lên vẻ cao ngạo bất khả xâm phạm. Thực ra, Thanh Hoành cho rằng Thẩm Đàm, Thẩm Am và Thẩm Dật giống ông ngoại hơn bà ngoại, và họ đều là những người không thể thực hiện hành vi mưu sát, nhưng bà Thẩm thì không hẳn, bà ấy thâm trầm, bình tĩnh, bắt gặp chồng mình đưa người phụ nữ khác về nhà cũng không tỏ ra ngạc nhiên hay tức giận. Nhưng điều đó không có nghĩa thâm tâm bà ấy không nổi sóng. Mỗi lần bà ấy nhìn cô, cô đều cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của cảnh sát Hoàng reo vang, ông nghe máy, ậm ừ vài tiếng rồi tắt di động:

- Kết quả xét nghiệm rất thú vị, thưa các vị, trong món bánh ngọt vị mật ong trộn pho mát tối qua có chứa chất phốt pho vàng. Xem ra chúng tôi phải đưa tất cả các vị về Sở.

Bà Lâm đứng phắt dậy, kêu lạc cả giọng:

- Chúng tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này! Bản thân tôi lại càng không thể giết ông ấy!

Con trai bà Lâm vội đỡ lấy thân hình mềm oặt của bà.

- Chúng ta không phạm tội, nên dù là cảnh sát cũng không thể vu oan giá họa cho chúng ta. Chúng ta không việc gì phải sợ.

- Nhưng mẹ không làm chuyện đó, mẹ không hề! Vì sao họ bắt cả chúng ta?

Bà Lâm nghe nói sẽ bị giải về Sở cảnh sát thì trở nên mất bình tĩnh. Bà chỉ mặt Thẩm Am, Thẩm Đàm mà rằng:

- Chính họ! Họ cho rằng tài sản của ông ấy đều thuộc về họ, nên mới mưu sát ông ấy. Chắc chắn là bọn họ đấy ông cảnh sát!

Cảnh sát Hoàng cau mày khó chịu trước thái độ của bà Lâm:

- Đưa tất cả về Sở, nhưng hết sức chú ý khi áp giải người cao tuổi.

Rồi ông quay sang cô giúp việc:

- Chị hãy đánh thức bà Thẩm dậy, chúng tôi cho rằng bà ấy cũng cần về Sở để lấy lời khai.

- Không cần đâu.

Bà Thẩm chống cây gậy mà sinh thời ông Thẩm vẫn thường dùng, bước từng bước ngắn đi vào:

- Tôi thức giấc rồi đây, bây giờ phải đến Sở cảnh sát, đúng không?

- Đúng thế thưa bà, bà có yêu cầu gì xin hãy nói với nữ cán bộ của chúng tôi, cô ấy sẽ lên lầu thu dọn đồ đạc giúp bà

- Không cần đâu, tôi già rồi, không nên lãng phí thời gian của mọi người, cứ thế này đi thôi.

Bà Thẩm chỉnh trang lại chuỗi trân châu trên cổ, lưng vưon thẳng, chầm chậm cất bước đi ra cửa.

Họ ra ngoài thì thấy Thẩm Dật vẫn đứng chờ bên ngoài, cơ thể anh ta như toát ra luồng khí lạnh, và hình như anh ta chỉ đứng yên một chỗ. Trông thấy họ, anh ta vội chạy tới gạn hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bà ngoại tôi làm sao không?

Cảnh sát Hoàng vỗ vai anh ta:

- Xin chia buồn với cậu!

Thẩm Dật đờ đẫn, cắn chặt hai hàm răng, và dường như anh ta không hề nghe lọt câu trả lời của Hình Mẫn:

- Sáng nay cảnh sát phát hiện ra ông Thẩm trúng độc và chết trong phòng ngủ.

Thanh Hoành lo lắng nhìn anh ta, khẽ gọi:

- Anh không sao chứ? Thẩm Dật, Thẩm Dật?

Anh ta khẽ cử động, rồi thoăn thoắt lao đến chỗ bà Thẩm như loài mèo:

- Bà ơi... bà ơi, bà không sao chứ...

Bà Thẩm tỏ ra hết sức bình tĩnh, vuốt ve bàn tay anh ta:

- Cháu ngốc quá, sao tay lạnh như đá thế này.

Anh ta ngẩng lên, vẻ mặt hoang mang:

- Chuyện này là thế nào?

- Ông ngoại cháu vừa qua đời, cảnh sát bảo ông ấy bị trúng độc. - Bà Thẩm mỉm cười nhìn cháu trai: - Đừng lo, chỉ là tuân theo quy định thông thường thôi, xong việc bà về ngủ một giấc là lại khỏe ngay.

Bà ngẩng cao đầu, là người đầu tiên ngồi vào xe cảnh sát, sau đó một nữ cảnh sát ngồi vào cạnh bà và đóng cửa xe lại.

Thẩm Dật quay đầu lại, ngơ ngẩn một hồi, đột nhiên, anh ta rảo bước đến trước mặt Hình Mẫn, ngữ điệu hoàn toàn bình tĩnh:

- Ông Hình, chính tôi đã hạ độc ông ngoại, và còn nữa, vụ án các ông đã và đang tiếp tục điều tra cũng liên quan đến tôi.

Hình Mẫn nhìn anh ta, ánh mắt đó của ông, Thanh Hoành cảm thấy rất quen, bởi vì lúc cô vừa thi vào Sở cảnh sát, ông cũng nhìn cô bằng ánh mắt ấy, như đang nhìn một sinh vật thiểu năng trí tuệ. Về điểm này, ông và Cửu Thiều rất giống nhau. Hình Mẫn hắng giọng, hỏi:

- Anh nói anh đã hạ độc hại chết ông ngoại mình, vậy động cơ của anh là gì?

Thẩm Dật chỉ vào bà Lâm vừa từ trong nhà đi ra:

- Chính bởi người đàn bà kia, bà ấy đã phá hoại gia đình tôi, nên tôi định giết bà ta.

Bà Lâm gào lên:

- Cậu muốn giết tôi? Cậu muốn giết tôi sao? Tôi không phá hoại gia đình các người. Tại người đàn bà ấy không biết cách giữ chồng. Tại ông ngoại cậu cứ muốn quay lại với tôi.

- Thôi được, vậy anh đã hạ độc ông của anh như thế nao?

Hình Mẫn không chờ anh ta trả lời, lúc đi vượt qua, ông còn đưa tay lên vỗ vai anh ta:

- Những người trẻ tuổi thường xốc nổi, nhưng anh làm thế là cản trở người thi hành công vụ, tốt nhất anh hãy về nhà mà suy nghĩ cho kỹ.

Cảnh sát Hoàng đưa tay lên ngoáy lỗ tai, chừng như không chịu nổi sự om sòm đang diễn ra. Ông quay đầu lại, gọi Cửu Thiều:

- Cậu Tiêu rất giỏi phác họa tâm lý tội phạm, đúng không? Chi bằng hãy về Sở cùng chúng tôi. Tuy cảnh sát Hoàng không mời Thanh Hoành, nhưng cô vờ như mình cũng được mời về Sở, cô lẳng lặng theo sau Cửu Thiều, ngồi vào xe cảnh sát. Một lúc sau, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, Cửu Thiều nói với cô bằng giọng điệu giễu cợt:

- Hình như họ không mời em thì phải.

Thanh Hoành lập tức đáp trả:

- Anh nên biết, thông thường một tấm thiệp mời sẽ bao gồm cả “người thương” của người được mời. Mà người thương của anh, hiển nhiên chính là em đây.

Anh lườm cô, khóe môi thấp thoáng ý cười:

- Gần đây, miệng lưỡi của em càng ngày càng sắc sảo đấy nhỉ?

- Anh cho rằng em sẽ tức giận mà đấu khẩu với anh? Trái lại thì có, em xin được bày tỏ sự cảm ơn đối với lời khen của anh. - Thanh Hoành nhìn ra ngoài cửa kính. - Cảm ơn lời khen, xin đừng khách sáo!

Cánh sát Hoàng ngồi ghế phụ nghe thấy thế bật cười ha hả, ông quay đầu lại, chọc Cửu Thiều:

- Này cậu Tiêu, tài ăn nói của cậu khá ra phết đấy! Xem ra các cô gái mê mẩn cậu trước đây đã chọn sai cách rồi.

Cửu Thiều nắm lấy tay Thanh Hoành, cười, đáp:

- Vâng, cũng chẳng biết làm thế nào, vì tôi chỉ thích mẫu người như cô ấy.

Thanh Hoành đưa tay lên bóp trán, thật không biết phải nhận xét thế nào về anh mới phải. Tuy anh thường dùng lời lẽ châm chọc cô, nhưng hễ có ai trêu đùa chuyện của anh và cô, anh đều thản nhiên thừa nhận. Cô thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì.

Cũng may cảnh sát Hoàng không định tiếp tục trò đùa của mình, ông nhìn gương chiếu hậu và nói:

- Chiếc xe đó đã bám theo chúng ta cả một đoạn đường dài.

Thanh Hoành quay đầu nhìn và nhận ra chiếc xe giống mẫu xe hơi của Thẩm Dật.

Tiếp theo đó là chuỗi những câu hỏi thẩm vấn lặp đi lặp lại mà Thanh Hoành đã chứng kiến nhiều lần. Kết quả của lượt thẩm vấn đầu tiên gồm băng thu giọng nói và sổ lấy lời khai nhanh chóng được đưa đến trước mặt họ.

Cảnh sát Hoàng cầm cốc cà phê bằng giấy lên, uống cạn:

- Toàn bộ kết quả thẩm vấn đều ở đây cả, không ai thừa nhận đã hạ độc.

Thanh Hoành ngồi một chỗ lật mở kết quả xét nghiệm. Đồ ăn còn thừa lại trong phòng ngủ của ông Thẩm gồm có: nửa bát cháo, một cốc đựng nước trống không, và một miếng bánh ngọt vị pho mát trộn mật ong. Bát cháo trắng do người giúp việc nấu cho ông Thẩm ăn không có gì khả nghi. Bánh ngọt chứa rất nhiều phốt pho vàng, cốc nước cũng không có gì khác thường, chỉ là có chứa một lượng nhỏ lưu huỳnh.

Thanh Hoành rút bức ảnh chụp đĩa bánh ngọt ra xem, hình dáng miếng bánh không theo quy chuẩn, nên rất khó phán đoán ông Thẩm có ăn bánh hay không, nhưng một lượng nhỏ lưu huỳnh còn sót lại trong cốc nước khiến cô có chút nghi hoặc. Tuy nhiên, nếu chất lượng nước ở vùng này kém thì việc kiểm nghiệm ra lưu huỳnh có trong nước cũng là bình thường. Cô bỏ báo cáo kiểm định xuống bàn, Cửu Thiều ngồi bên cạnh, đưa tay ra vuốt tóc cô, ánh mắt anh vẫn tập trung cao độ trên cuốn sổ ghi lời khai.

- Em ngủ một giấc đi, không cần thức cả đêm với anh đâu.

Thanh Hoành ghé sát tai anh, thì thầm:

- Không cần thật chứ?

Hơi thở nhè nhẹ của cô phả vào tai anh, tạo cảm giác tê tê, rốt cuộc anh cũng phải dẹp tập tài liệu sang bên, quay sang nhìn cô:

- Em cố ý phải không?

Thanh Hoành diễn vẻ mặt hoàn toàn vô tội:

- Em có làm gì đâu.

Anh nhìn cô chăm chăm, rồi buông tay:

- Ra kia nằm ngủ đi, đừng làm phiền anh.

Thanh Hoành ngả lưng trên chiếc ghế dài, đèn tuýp chói sáng, lại liên tục có người ra vào, khiến cô không thể ngủ sâu giấc. Nhưng vì quá mệt, cô vừa nhắm mắt đã lơ mơ thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn, mọi thanh âm dù là nhỏ nhất cũng đều trở nên rõ ràng.

Cô nghe thấy Hình Mẫn nói nhỏ:

- Lưu huỳnh dưới đáy cốc có nghĩa gì?

Rõ ràng ông ấy không hề lơ đãng bỏ qua những chi tiết khả nghi mà ngay đến cô cũng nhận ra.

Tiếng lật mở tài liệu vang lên sột soạt, cô nghe thấy cảnh sát Hoàng nói:

- Kết quả giám định thi thể của ông Thẩm đâu? Mau đi lấy kết quả về đây cho tôi. Còn nữa, kết quả báo cáo của bên pháp y có chưa?

Tiếng bước chân nện trên hành lang dồn dập, và xa dần.

Trong giấc ngủ không sâu, bỗng nhiên cô nhìn thấy ai đó đứng xoay lưng về phía mình, dáng người rất quen thuộc, nhưng cô không nhớ nổi đó là ai. Cô chỉ nghe thấy giọng nói của mình vang lên:

- Thì ra anh chính là người liên lạc.

Người đó quay lại, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ dung mạo của anh ta thì một họng súng đen sì đã kề vào trán cô. Thanh Hoành giật mình bừng tỉnh, trước mắt cô là ánh đèn led chói sáng trên trần nhà. Cô vừa hé miệng đã cảm thấy vật gì mềm ướt đang xâm nhập vào khoang miệng. Cô thoáng giật mình, nhưng mùi hưomg quen thuộc vấn vít nơi đầu mũi giúp cô xác nhận người đó là ai, cô nhịp nhàng phối hợp với anh bằng cách ôm lấy bờ vai anh.

Cửu Thiều hoàn thành nụ hôn kiểu Pháp một cách thành thục.

- Chào buổi sáng!

Thanh Hoành ngó đồng hồ đeo tay, mới ba giờ, định nghĩa về nụ hôn buổi sáng của anh thật lạ lùng, có điều mọi thứ ở con người anh từ trước đến nay chưa bao giờ diễn ra theo lẽ thường. Cô ngắm nghía gương mặt anh, và vệt nước trên cổ áo anh.

- Mùi hương kem đánh răng, nước cạo râu đều không tồi.

Anh gần như ngồi xổm cạnh chiếc ghế dài, nghe cô nói vậy anh phì cười, nụ cười kéo dài hơn thường ngày.

- Ừ,... còn những hương vị khác thì không đạt à?

Thanh Hoành đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người đi đâu cả rồi, trong phòng chỉ còn hai người. Cô âm thầm tự trào, lẽ ra phản ứng đầu tiên của cô phải là kiểm tra xem xung quanh có ai không đã chứ. Bộ não của cô quả nhiên kém nhanh nhạy.

- Họ đi đâu cả rồi?

- Đi thẩm vấn.

- Sao anh không đi cùng?

- Mục tiêu của anh là Ám Hoa, anh không muốn bị phân tán vì chuvện khác.

Cô nhìn anh:

- Rốt cuộc đối tượng anh nghi ngờ là ai?

- Em đừng quên em đã thua trong vụ cá cược lần trước.

Thanh Hoành nghi ngờ anh cố tình gài cô trong vụ cá cược đó. Cô nhíu mày, đang định nói lý lẽ với anh thì đã bị nụ hôn của anh ngăn lại. Lúc đầu cô còn ra sức vùng vẫy, nhưng vô ích, nên cô đành trút giận bằng việc ôm riết lấy anh và hôn đáp trả, dù sao kỹ thuật hôn của cô cũng không tồi.

Rốt cuộc, anh cũng chịu buông cô ra, hơi thở của anh trở về trạng thái bình thường:

- Nói lời phải giữ lời! Em không phải kiểu người lật lọng đấy chứ?

Chắc chắn anh đã cố tình gài cô. Thanh Hoành lườm anh, nhưng có vẻ ánh mắt cô không đủ sức sát thương anh. Cô ngồi dậy, thở dài:

- Thôi vậy, tóm lại, anh cần em giúp gì cứ nói, làm mồi nhử cũng được, làm quân cờ cũng xong, em không ý kiến.

Cửu Thiều kéo tay cô:

- Đi xem họ gặt hái được gì rồi.

Cả cảnh sát Hoàng và Hình Mẫn đều ngồi trong phòng camera theo dõi các cảnh sát viên tiến hành lần thẩm vấn thứ ba đối với các nghi phạm. Thẩm Đàm sắc mặt trắng bệch, dưới ánh đèn chiếu sáng, cô ta bắt đầu nói năng lủng củng, câu trước đá câu sau. Còn Thẩm Am thì dường như đã suy sụp hoàn toàn, cô ta gạt phăng chiếc đèn bàn xuống đất, ôm đầu khổ sở, nói năng lộn xộn, không đầu không cuối.

Hình Mẫn xoay chiếc bút trong tay:

- Anh nhìn xem, bà Thẩm tỏ ra rất điềm tĩnh.

Họ cùng để ý vào màn hình, bà Thẩm ngẩng cao đầu, nước da trắng như tuyết, đôi mắt đen thăm thẳm, trên tay là chuỗi tràng hạt, gương mặt bà toát lên vẻ cười cao ngạo.

Cảnh sát Hoàng quan sát một hồi, nhận xét:

- Bà ấy cố tình hướng mặt về phía camera theo dõi.

Sau đó ông lắc đầu:

- Di truyền quả là điều vi diệu, cả ba người cháu đều không có được phẩm chất này của bà ấy.

Thanh Hoành nhìn trộm Cửu Thiều, trong lòng thầm nghĩ: Di truyền quả là điều vi diệu!

Hình Mẫn quay sang, thản nhiên hỏi:

- Cậu có kết luận gì về việc này không?

Cửu Thiều chầm chậm quay sang, khóe môi thấp thoáng nụ cười:

- Tôi không có.

- Đột nhiên tôi nghĩ ra một cách.

Hình Mẫn bình tĩnh nói.

- Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ ra một cách.

Cảnh sát Hoàng và Hình Mẫn chạm mắt nhau một lát:

- Xem ra chúng ta cùng nghĩ đến một phương án.

Tiếp theo, cảnh sát Hoàng gọi cảnh sát viên phụ trách thẩm vấn vào phòng, trao đổi với anh ta một lúc, sau đó ông đích thân đi thẩm vấn Thẩm Am. Các câu hỏi của ông đặt ra đều sắc bén, dồn dập, ông vạch tội Thẩm Am đã trộn phốt pho vàng vào mật ong để làm nguyên liệu làm bánh, việc này có cô giúp việc làm chứng. Và nguyên nhân cái chết của ông Thẩm chính là bị trúng độc phốt pho.

Những lý lẽ chặt chẽ, đâu vào đấy khiến Thẩm Am đuối lý, cuối cùng cô ta thừa nhận đã bỏ phốt pho vàng vào nguyên liệu làm bánh. Thanh Hoành tin rằng Thẩm Am đã làm việc đó, nhưng rõ ràng cảnh sát Hoàng đã bẫy cô ta, vì cô giúp việc không thể là người chứng kiến việc làm đó, và ông Thẩm cũng không chết vì trúng độc phốt pho. Nếu sự việc đúng như vậy, cảnh sát đâu cần vất vả thẩm vấn họ đến lần thứ ba.

Cảnh sát cũng dùng đúng cách đó để đối phó với Thẩm Đàm, Thẩm Đàm cầm cự được lâu hơn cô em, nhưng cũng nhanh chóng rơi vào trạng thái suy sụp.

Sau đó, Thẩm Am và Thẩm Đàm bị giam vào cùng một phòng có gắn camera. Một lúc sau, không biết Hình Mẫn đã nói gì mà đưa được Thẩm Dật vào căn phòng đang giam giữ các chị họ của anh ta.

Cảnh sát Hoàng nhìn thấy nữ cảnh sát dìu bà Thẩm lẩy bẩy bước tới thì diễn vẻ mặt cảm thông:

- Thưa bà, bà không cần ở lại đây nữa, tôi sẽ cử người đưa bà về nhà.

Bà Thẩm chậm rãi lần tràng hạt.

- Thưa bà?

Đến hạt cuối cùng, bà mới mở mắt, đôi mắt đen thâm trầm, sâu hun hút của bà nhìn cảnh sát Hoàng chăm chăm rồi cất giọng rất rõ ràng, rành mạch:

- Tôi không thể về, vì tội phạm giết người, chính là tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx