sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần I - Chương 12

Chương Mười Hai

Hôm sau Will dậy sớm và, vì muốn quên đi việc ba nó biến mất, nó mặc đồ lao động, chạy hùng hổ xuống cầu thang, tính là nó sẽ quơ vội ăn sáng rồi có lẽ kết luôn với Chester để khai quật đường hầm bị bít dưới bãi rác Bốn chục Hố. Rebecca đã thập thò trong nhà bếp, theo cung cách con nhỏ tóm lấy Will khi nó vừa đi tới chỗ quẹo vô bếp, thì rõ ràng con nhỏ đang chờ đợi nó.

Trong khi Will nhìn Rebecca với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, Rebecca nói:

- Anh biết, chuyện tìm kiếm ba là tùy thuộc vào anh em mình. Má sẽ không làm gì hết. Má buông xuôi rồi.

Will chỉ muốn đi ra khỏi nha; nó đang cố gắng một cách tuyệt vọng để làm bộ như mọi việc vẫn bình thường. Từ bữa cha mẹ nó cãi nhau, nó và Rebecca vẫn tự đi học như bình thường. Chuyện duy nhất không bình thường như trước đâu là anh em nó giờ đây ăn cơm với nhau trong nhà bếp chứ không có mẹ ăn cùng. Từ hôm đó tới giờ bà lặng lẽ tự lấy đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh, rồi cũng dễ đoán được, bà ăn trước cái tivi. Bà ăn cái gì thì quá rõ, bởi vì bánh và mấy cục phô-mai dần biến mất, cùng với mấy ổ bánh mì và mấy ống bơ thực vật.

Hai anh em nó được nhìn thấy mẹ hai lần trong hành lang, khi bà lê bước đi vào buồng vệ sinh trong bộ đồ ngủ và đôi dép lê đã sút đế. Nhưng trong cả hai lần gặp mặt, cả Will và Rebecca chỉ nhận được cái gật đầu mơ hồ của mẹ nó chứng tỏ bà còn nhận ra con cái.

Rebecca đứng trước cái máy rửa chén nói:

- Em đã quyết định, em sẽ báo cảnh sát.

- Mày có thực sự thấy là nên không? Có lẽ tụi mình nên chờ thêm một chút.

Will nói. Nó biết tình huống không được tốt đẹp, nhưng trầm trọng đến mức báo cảnh sát thì nó không chắc nó sẵn sàng làm vậy chưa. Nó hỏi:

- Dù sao, mày nghĩ coi ba có thể đi đâu?

Rebecca trả lời gay gắt:

- Em cũng đoán già đoán non như anh thôi.

- Hôm qua tao đi ngang viện bảo tàng thấy nó vẫn đóng cửa.

Viện bảo tàng đã đóng cửa nhiều ngày nay rồi - nhưng chẳng ai buồn kéo chuông phàn nàn.

Rebecca đưa ra giả thuyết:

- Có lẽ ba đã quyết định là ba đã ngán… ngán hết mọi thứ.

- Nhưng tại sao?

Rebecca nhún đôi vài gầy của nó.

- Lúc nào cũng có người biết mất. Ai biết tại sao? Nhưng bây giờ tụi mình phải tự giải quyết lấy vấn đề này.

Giọng con nhỏ quả quyết:

- Và tụi mình phải nói cho má biết tụi mình sắp làm gì.

- Được thôi.

Will bất đắc dĩ đồng ý. Nó liếc nhìn cái xẻng với nỗi ham muốn y như lúc mới xuống tới hành lang. Nó chỉ muốn ra khỏi nhà để quay lại với cái mà nó còn hiểu được.

Rebecca gõ lên cửa phòng khách rồi hai anh em lê bước đi vào.

Bà Burrows dường như không để ý tới tụi nó; mắt bà vẫn ngó trân trân cái màn hình một lúc. Cả hai đứa đứng đó, không biết chắc nên làm gì tiếp theo, cho đến khi Rebecca đi tới cái ghế bà Burrows đang ngồi, cầm cái điều khiển để trên tay ghế và tắt tivi.

Mắt bà Burrows vẫn nhìn trân trân cái màn hình đã tắt như trước đó. Will có thể nhìn thấy bóng của cả ba mẹ con phản chiếu trên màn hình đó, ba cái bóng bất động kẹt trong khuôn hình chữ nhật tối đen. Nó hít một hơi sâu, tự nhủ nó mới là đứa lãnh trách nhiệm trong hoàn cảnh này, chứ không phải em gái nó như con nhỏ vẫn thường làm.

Nó nói giọng căng thẳng:

- Má, má à, tụi con không tìm ra ba ở đâu hết… đã bốn ngày nay.

Rebecca mau miệng bổ sung:

- Tụi con tính tới chuyện báo cảnh sát… trừ khi má biết ba ở đâu.

Ánh mắt của bà Burrows hạ từ màn hình tivi xuống cái đầu máy ghi video để bên dưới, nhưng hai đứa nhỏ có thể thấy là bà không chú mục vô cái gì cả, gương mặt bà buồn khủng khiếp. Bỗng dưng bà có vẻ rất cần được giúp đỡ; Will những muốn hỏi bà có chuyện gì không ổn, chuyện gì đã xảy ra, nhưng không đủ can đảm thốt lên lời.

Bà Burrows khẽ nói:

- Ừ. Nếu con muốn.

Và chỉ vậy thôi. Bà lại im lìm, hai mắt vẫn nhìn xuống. Hai đứa nhỏ đành lẳng lặng đi ra khỏi phòng.

Lần đầu tiên, Will nhận ra toàn bộ ý nghĩa của việc ba nó biến mất. Nếu không có ba nó thì gia đình nó sẽ ra sao? Gia đình nó khổ tới nơi rồi. Tất cả mọi người trong gia đình. Khổ nhất là má nó.

Rebecca gọi điện tới đồn cảnh sát khu vực và nhiều tiếng đồng hồ sau có hai cảnh sát đến, một ông và một bà, cả hai đều mặc sắc phục. Will mở cửa cho họ vào nhà.

Ông cảnh sát vừa giở mũ ra, ngó qua vai Will nhìn vào trong nhà, hỏi:

- Ai là Rebecca Burrows?

Ông lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ từ trong túi áo trên ngực, mở ra. Đúng lúc đó cái đài trên ve áo của ông ọ ẹ phát ra một tiếng gì không rõ ràng, ông ta vội vặn nó sang một bên và tắt nó đi. Ông nói:

- Xin lỗi nhé.

Bà cảnh sát nói chuyện với Rebecca:

- Cháu là người gọi điện.

Rebecca gật đầu để trả lời, và bà cảnh sát bèn mỉm cười an ủi con nhỏ.

- Cháu có nói má cháu có ở nhà. Cho chúng tôi nói chuyện với bà nhé?

- Má cháu ở trong này.

Rebecca nói, dẫn đường đến phòng khách, gõ nhẹ lên cánh cửa, gọi khẽ:

- Má ơi.

Con nhỏ mở cửa ra, rồi đứng sang một bên để cho hai vị cảnh sát bước vào. Will định đi theo họ vào, nhưng ông cảnh sát quay lại nói với nó:

- Cháu biết gì không, chú có thể thủ tiêu một tách cà phê.

Khi ông cảnh sát đóng cánh cửa lại, Will quay sang Rebecca với vẻ mặt cầu cạnh. Con nhỏ cáu kỉnh nói:

- Thôi được, em sẽ đi pha.

Con nhỏ đi vô bếp bắc ấm nước.

Đứng chờ trong nhà bếp, hai anh em có thể nghe tiếng rì rầm của cuộc chuyện trò giữa những người lớn vang lên sau cánh cửa, cho đến khi - thời gian đủ uống hết nhiều tách cà phê rồi kéo dài tưởng như vô tận sau đó - Ông cảnh sát đi ra một mình. Ông đi vào nhà bếp, đặt tách và đĩa lên cái bàn hai đứa nhỏ đang ngồi cạnh. Ông nói:

- Chú sẽ làm một vòng xem xét chớp nhoáng căn nhà.

Ông nháy mắt nói thêm:

- Để tìm manh mối.

Ông rời nhà bếp đi lên lầu trước khi hai đứa nhỏ kịp có phản ứng gì. Tụi nó đành ngồi đó, chăm chú ngó lên trần nhà bếp trong khi lắng nghe tiếng bước chân bị cách âm di chuyển từ phòng này sang phòng khác ở trên lầu.

Will nói:

- Ổng nghĩ ổng sẽ tìm ra được cái gì?

Hai đứa nghe tiếng chân ông cảnh sát đi trở xuống cầu thang và đi loanh quanh ở tầng trệt, rồi xuất hiện lại ở cửa nhà bếp. Ông dồn cái nhìn dò hỏi vào Will:

- Có một tầng hầm, đúng không, con trai?

Will dẫn ông cảnh sát đi xuống hầm rượu và đứng dưới chân cầu thang bằng gỗ sồi trong khi ông cảnh sát dòm vô khắp căn phòng. Ông ta tỏ ra quan tâm đặt biệt đến những bộ trưng bày của Tiến sĩ Burrows.

Ông cầm lên một trong những cái đầu bằng đất, nói:

- Ba của cháu có những đồ quý hiếm. Chú cho rằng cháu có biên nhận của tất cả những thứ này chứ?

Nhận thấy nét mặt ngạc nhiên của Will, ông nói tiếp:

- Chú giỡn chơi mà. Chú biết ba cháu làm việc ở viện bảo tàng địa phương, đúng không nào?

Will gật đầu.

- Chú từng tới đó một lần… chú nhớ là trong chuyến đi tham quan của trường thì phải.

Ông chợt nhật ra đất trong thùng xe cút kít.

- Thế cái đó là cái gì?

- Cháu không biết. Có thể là đất mà ba cháu đào. Cha con cháu vẫn cùng đào đất với nhau.

- Đào?

Ông cảnh sát hỏi, Will gật đầu trả lời. Ông ta bèn thông báo:

- Chú cho rằng chú muốn xem xét bên ngoài một tí.

Ông nheo mắt lại khi chăm chú nghiên cứu Will và thái độ của ông ta trở nên nghiêm trang mà tới giờ Will mới thấy lộ ra.

Trong vườn, Will quan sát ông cảnh sát lục soát có phương pháp mấy cái hàng rào. Sau đó ông chuyển hướng sang mấy bãi cỏ, chốc lát lại ngồi xổm xuống xem xét một mảng đất trơ không có cỏ, chỗ con mèo hàng xóm ưa ra đó thư giãn, khiến cho cỏ chết. Ông cũng dành chút đỉnh thì giờ ngó qua bờ giậu ở cuối khu vườn để nhìn ra công viên trước khi trở vào trong nhà. Will đi theo ông vào, và ngay khi bước vào trong nhà, ông đặt tay lên vai Will.

- Con trai hãy nói cho chú biết, gần đây không có ai đào xới gì ngoài đó, có không?

Ông ta hỏi bằng giọng trầm nhỏ, như thể có một bí mật hắc ám nào đó mà Will đang tha thiết thổ lộ cùng ông.

Will chỉ lắc đầu, rồi hai người cùng đi vào hành lang, ở đó mắt ông cảnh sát sáng lên khi thấy cây xẻng bóng loáng dựng trên bệ đỡ ô dù. Nhận thấy điều này, Will bèn di chuyển sao cho nó đứng án trước cây xẻng để che khuất mắt ông cảnh sát.

Ông ta lại hỏi, đam đăm nhìn Will đầy ngờ vực:

- Cháu có chắc chắn là cháu - hay ai đó trong gia đình cháu - không hề đào xới gì hết trong vườn?

Will trả lời.

- Cháu thì không, nhiều năm nay. Hồi cháu còn nhỏ, cháu có đào vài cái hố trong công viên, nhưng ba cháu không cho cháu làm vậy nữa - nói là người ta có thể té vô hố.

- Trong công viên hả? Hố to chứ?

- Hơi to. Nhưng cũng chẳng tìm được gì nhiều ở đó.

Ông cảnh sát nhìn Will có vẻ lạ lùng rồi ghi chép gì đó vô sổ tay. Ông cau mày không có vẻ hiểu, hỏi lại:

- Như cái gì chẳng hạn?

- Ơ, chỉ vài cái chai và đồ tạp nhạp cũ kĩ.

Vào lúc đó bà cảnh sát đi ra khỏi phòng khách và đến gặp đồng nghiệp ở cửa ra vào.

Ông cảnh sát nhét cuốn sổ tay vô túi áo trên ngực hỏi bà cảnh sát:

- Ổn chứ?

Ông ném cho Will cái nhìn dò hỏi cuối cùng. Bà cảnh sát đáp:

- Tôi đã ghi nhận tất cả.

Bà quay sang Will và em gái nó.

- Thế này nhé, cô chắc chắn là không có gì đáng lo lắng cả, nhưng mà theo lẽ tất nhiên cô chú sẽ điều tra một chút về cha của các cháu. Nếu các cháu nghe bất cứ điều gì, hay cần nói với cô chú, về bất cứ điều gì, các cháu cứ gọi cô chú ở số này.

Bà đưa cho Rebecca một danh thiếp.

- Trong rất nhiều trường hợp như vầy, đương sự sẽ trở về - họ chỉ cần bỏ đi, có thời gian để suy nghĩ lại tất cả.

Bà tặng cho hai đứa nhỏ một nụ cười cam đoan rồi nói thêm.

- Hoặc bình tâm lại.

Rebecca liều hỏi lại:

- Bình tâm về cái gì ạ? Tại sao ba của cháu cần bình tâm lại?

Cả ông cảnh sát lẫn bà cảnh sát đều tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn lại Rebecca. Bà cảnh sát nói:

- À, sau khi bất đồng ý kiến với má của cháu.

Will đã chờ đợi bà ta nói thêm điều gì nữa, giải thích cụ thể cuộc cãi vã là về chuyện gì. Nhưng bà quay lại nói với đồng nghiệp.

- Thôi, chúng ta đi.

Sau khi đóng cánh cửa sau lưng hai vị cảnh sát, Rebecca nói, giọng điên tiết:

- Khôi hài! Rõ ràng họ chẳng biết tí tẹo gì là ba đã đi đâu, hay phải làm gì để giải quyết. Đồ ngu!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx